Tại Dã Phu quan ở biên cảnh Đại Ly, cổng thành mở lớn, kỵ binh nhẹ trong thành số lượng không nhiều lựa chọn hành quân ban đêm, đây là điều rất hiếm thấy. Mặc dù chỉ có khoảng ngàn kỵ binh, nhưng khi vó sắt của chiến mã chỉnh tề đạp xuống, mặt đất vẫn chấn động như tiếng trống dồn dập, khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.

Một võ tướng siết cương dừng ngựa bên cạnh đường chuyển thư, sắc mặt nghiêm túc.

Một phó tướng trẻ tuổi trên mặt có vết sẹo dữ tợn thúc ngựa chạy đến, sau đó giảm tốc độ đứng kề vai với chủ tướng, thấp giọng hỏi: 

- Hàn tướng quân, chuyến này tiến quân lên phía bắc là có ý đồ gì? Phía bắc Dã Phu quan Đại Ly ta lãnh thổ mênh mông, sao có thể xuất hiện mã tặc thổ phỉ quy mô lớn? Hơn nữa cho dù có, cũng không đến phiên đội kỵ binh chúng ta ra trận mới đúng?

Chủ tướng dáng người chắc nịch nói với giọng trầm thấp:

- Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.

Phó tướng trẻ tuổi nhếch miệng, quả thật không truy hỏi nữa.

Chủ tướng kỵ binh Dã Phu quan kia do dự một thoáng, có lẽ bản thân kìm nén cũng hơi khó chịu, sau khi cân nhắc một phen mới nhỏ giọng nói:

- Không chỉ có chút binh mã này của Dã Phu quan chúng ta, tất cả quan ải trấn giữ biên cảnh phía nam đã điều ra gần nửa chủ lực kỵ binh nhẹ dã chiến, toàn bộ xuất động vào tối nay.

Phó tướng trẻ tuổi sững sốt:

- Săn bắn bốn năm một vòng xuân hạ thu đông sao? Nhưng thời gian không đúng, năm ngoái chúng ta đã tham dự săn bắn mùa xuân, năm nay cho dù có diễn võ quy mô lớn như vậy, cũng nên đặt vào mùa hè mới đúng.

Chủ tướng bất giác v.uốt ve bờm ngựa mềm mại dưới chân, nói: 

- Sau khi đến nơi đóng quân tạm thời, Binh bộ triều đình sẽ truyền đạt mệnh lệnh tiếp theo. Chúng ta không cần suy nghĩ lung tung.

- --------

Phía tây trấn Hồng Chúc hơn hai trăm dặm, tại khu vực thượng du sông Tú Hoa. Mặt sông bát ngát, giữa dòng nước có một ngọn núi nhỏ lẻ loi, được dân chúng địa phương gọi là núi Bánh Bao. Trên núi có một ngôi miếu thổ địa trơ trọi, hương khói không dứt, tương truyền cực kỳ linh nghiệm, cầu con được con, cầu tiền được tiền, nổi tiếng xa gần, là danh lam thắng cảnh mà văn nhân thi sĩ muốn chèo thuyền đến tham quan. Thế nhưng dân chúng bản địa gần như không bao giờ tới đây cúng tế thắp hương.

Cuối xuân bóng đêm lành lạnh, nước sông cuồn cuộn trôi đi, bọt sóng tung tóe. Loáng thoáng có thể thấy trong nước sông có một con cá chép màu xanh dài ba thước, nhanh chóng từ bên bờ bơi về phía ngọn núi nhỏ lẻ loi. Điểm đặc biệt là trên sống lưng của nó còn có một đồng tử áo đỏ đang ngồi, chỉ cao bằng bàn tay, hai tay gắng sức nắm chặt hai sợi râu của cá chép xanh, giống như kỵ sĩ kéo dây cương. Tiểu đồng tử nhấp nhô theo cá chép và nước sông, cả người ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt, không ngừng chửi mát, mắng trời mắng đất mắng cha mắng mẹ.

Cá chép xanh bơi đến bên bờ đột nhiên dừng lại, trực tiếp ném đồng tử áo đỏ lên bờ. Thằng nhóc kia lăn mấy vòng, mặt đầy bụi bặm, nhìn con cá chép lớn màu xanh lắc lư bơi trở về bờ bên kia, chửi như tát nước:

- Thượng bất chính, hạ tắc loạn, chủ nhân nhà ngươi là đồ lẳng lơ...

Cá chép đột nhiên xoay người nhìn chằm chằm vào đồng tử áo đỏ trên bờ. Thằng nhóc kia sợ đến chết khiếp, bỏ lại một câu “nam nhân tốt không đấu với nữ nhân”, sau đó chạy nhanh về phía miếu thổ địa.

Miếu nhỏ không đóng cửa, thằng nhóc vất vả bò qua ngưỡng cửa, lật người rơi xuống đất, ngẩng đầu nhìn tượng đất khôi hài nước sơn đã tróc rất nhiều, chống nạnh quát lên:

- Đại gia thiếu chút nữa đã chết đuối trong nước sông, ngươi còn không mau quỳ xuống lĩnh chỉ? Có tin đại gia gán cho ngươi tội bất kính, khiến đầu ngươi kêu rắc một cái?

Một tiếng “phịch” vang lên, đồng tử áo đỏ bị người ta sút bay ra khỏi miếu thổ địa giống như hòn đá.

Có một người đàn ông mình và tứ chi đều ngắn đặt mông ngồi trên ngưỡng cửa, chửi mát: 

- Một đồng tử hương khói sinh ra trong ngôi miếu tồi tàn như ngươi, cũng dám tự xưng là đại gia trước mặt ta?

Đúng là cá mè một lứa.

Đồng tử áo đỏ kia thở hồng hộc chạy trở về, gian khổ trèo lên ngồi trên ngưỡng cửa, dáng vẻ hung dữ, ánh mắt ai oán.

Người đàn ông kia nhíu mày hỏi:

- Có chuyện gì?

Thằng nhóc nhỏ giọng nói:

- Hơi đói.

Người đàn ông kia giơ tay lên ra vẻ muốn đánh. Đồng tử áo đỏ liền ôm đầu hét lên: 

- Ta vừa từ lầu Thành Hoàng trong thành nghe lén được tin tức, Lễ bộ và Khâm Thiên giám triều đình đã hạ hai mệnh lệnh bí mật, yêu cầu tất cả thần linh núi sông chung quanh trấn Hồng Chúc ngàn dặm đều ở yên đợi lệnh, không được tự ý rời khỏi vị trí, cũng không được bế quan, nhất định phải nghe gọi mà đến. Nếu lúc điểm danh không xuất hiện kịp thời, lập tức chém đầu! Ông nội ngươi, nếu không nhờ ta truyền tin cho ngươi, với tính tình ngang bướng của ngươi đã sớm bị người ta mượn dao giết người rồi... à quên ngươi không phải là người...

Lần này thằng nhóc bị một bàn tay đập vào trong miếu thổ địa.

Người đàn ông kia đứng lên, nhìn về hướng trấn Hồng Chúc, vẻ mặt nghiêm túc, không quên nhắc nhở:

- Trong lư hương có chừa cho ngươi một chút cơm nước, nhớ ăn tiết kiệm.

- Xem như ngươi còn có chút lương tâm. Thật không biết ngươi lăn lộn thế nào, chẳng những là kẻ đáng thương thời gian giữ chức trong miếu thổ địa lâu nhất một châu, quan hệ với các đồng liêu cũng rất tệ, ngay cả binh tôm tướng cá trong sông Tú Hoa cũng dám xem thường ngươi.  Ngươi nói xem tại sao ta lại xui xẻo như vậy, sinh ra trong lư hương của ngươi? Ài, kiếp sau nên tìm lư hương tốt hơn một chút để đầu thai...

Đồng tử áo đỏ không ngừng oán trách, nhưng lại không làm chậm trễ việc hắn thành thạo leo lên hương án, chui vào lư hương bằng đồng thau cắm bảy tám nén nhang rải rác.

- --------

Trên đường trở về trạm Chẩm Đầu, dịch thừa Trình Thăng phát hiện đứa trẻ bên cạnh lúc thì nghiến răng nghiến lợi, lúc thì thở ngắn than dài, giống như đang đưa ra lựa chọn một mất một còn.

Cuối cùng Lý Hòe dừng bước, lấy can đảm hỏi:

- Lão Trình, trên người tôi có ba mươi đồng tiền, có thể đến tiệm sách lúc trước mua một quyển sách hay không? Chỗ đó sách rẻ nhất giá bao nhiêu? Tôi có dư được chút nào không?

Đây là tất cả của cải Lý Hòe âm thầm tích góp được, quá nửa là trộm từ nhà cậu, non nửa còn lại là tiền riêng của chị gái Lý Liễu.

Dịch thừa bị gọi là lão Trình cảm thấy dở khóc dở cười, suy nghĩ một lúc, nghiêm túc trả lời: 

- Khó đấy. Sách trong tiệm kia được trấn Hồng Chúc chúng ta công nhận là không xứng với giá tiền, nếu không phải là người đọc sách thích sưu tầm bản hiếm, bình thường không có ai đến đó mua sách. Nếu ngươi thật sự muốn mua, ta biết phía đông có hai tiệm sách lớn, kinh điển Nho gia, văn tập các phái, tiểu thuyết thần bí đều có đủ, đến đó ta còn có thể giúp ngươi trả giá.

Đứa trẻ cố chấp lắc đầu nói:

- Không được, phải là tiệm sách ban nãy!

Lúc trước ở tiệm sách, cái gã nghèo kiết quanh năm suốt tháng mang giày cỏ kia không hề ra vẻ đại gia, dứt khoát mua một quyển sách gần mười lượng bạc, cũng không từ chối vì không muốn tốn nhiều tiền cho mình, chỉ hỏi mình có đọc quyển sách kia hay không.

Chuyện này khiến Lý Hòe rất bất ngờ. Mặc dù khi đó hắn nói là sẽ đọc, nhưng có lẽ chỉ tiện tay lật xem để giết thời gian mà thôi, thực ra hắn không hứng thú lắm với quyển “Đoạn Thủy Đại Nhai” này.

Nhưng khi có người bằng lòng móc ra mười lượng bạc cho mình, Lý Hòe cảm thấy rất vui vẻ.

Lý Hòe không ngốc, người khác đối xử với hắn tốt hay xấu, trong lòng hắn biết rất rõ.

Những đôi giày cỏ, hòm sách còn chưa làm xong, cộng thêm quyển “Đoạn Thủy Đại Nhai” này. Thiếu người ta nhiều như vậy, Lý Hòe cảm thấy nếu không làm chút gì cho Trần Bình An thì mình sẽ áy náy, tâm lý không thoái mái.

Thực ra Lý Hòe không thích Chu Lộc, thậm chí cũng không thích Lâm Thủ Nhất đã từng chung hoạn nạn, ngược lại cảm thấy Lý Bảo Bình thường ăn hiếp mình ở trường học không tệ. Hắn thích nhất là A Lương tác phong tản mạn. Còn như cái gã nghèo hèn đến từ ngõ Nê Bình kia, Lý Hòe lại hơi sợ đối phương.

Lúc này dịch thừa Trình Thăng cúi đầu nhìn đứa trẻ vẻ mặt nghiêm túc, nghĩ thầm không hổ là tư chất tiên nhân mà người kia đã nói, có một số việc đúng là phúc đến thì lòng cũng sáng ra. Ông ta nhịn cười, cảm thấy vừa lúc có thể thuận nước đẩy thuyền, giúp đứa nhỏ này một tay, không chừng sẽ kết thành một phần tình nghĩa. Có câu là nên nhiệt tình giúp đỡ mọi người, thực ra có nhiệt tình giúp đỡ ngàn người phàm tục cũng không bằng kết thiện duyên với một vị tiên nhân, đây là điều mà hắn đã chính mắt nhìn thấy, chính tai nghe được, vô cùng chân thực.

Trình Thăng dẫn đứa trẻ đi đến ngõ nhỏ giữa hai con đường. Vị chủ tiệm trẻ tuổi kia đang ngồi ở ngưỡng cửa nhìn về bọn họ, vẻ mặt tươi cười giống như đang chờ bọn họ đến.

Ngay lúc này có một ông lão lom khom tay cầm đèn lồng xuất hiện ở một đầu khác ngõ nhỏ, đi về hướng đối diện với hai người Lý Hòe.

Chủ tiệm trẻ tuổi chậm rãi đứng dậy, xua xua tay với dịch thừa Trình Thăng:

- Hôm nay tiệm sách đã đóng cửa rồi, ngày mai hãy dẫn đứa nhỏ này tới đây mua sách.

Trình Thăng không nói gì khác, kéo Lý Hòe quay đầu rời đi.

Sau khi xác định hai người đã rời khỏi ngõ nhỏ, chủ tiệm trẻ tuổi không còn vẻ điềm đạm nhàn hạ như lúc trước, hơi cung kính mất tự nhiên, chắp tay nhẹ giọng nói: 

- Lý Cẩm sông Xung Đạm bái kiến lang trung đại nhân.

Ông lão tóc trắng xoá một tay đặt sau lưng, một tay xách đèn lồng, gật đầu một cái, đi thẳng qua ngưỡng cửa tiệm sách. Lý Cẩm nghiêng người nhường đường, sau đó bước theo vào.

Ông lão tiện tay cầm đèn lồng treo lên kệ sách trên cao, quay đầu nhìn người trẻ tuổi tuấn tú, cảm khái nói:

- Bốn mươi năm trước ngươi và ta lần đầu gặp mặt, dung mạo của ngươi là như vậy, hôm nay gặp lại vẫn như cũ, đúng là khiến người ta hâm mộ.

Người trẻ tuổi nắm chặt quạt xếp, mỉm cười nói: 

- Đối với những dị loại chúng ta, có thể sinh ra làm người mới là chuyện may mắn.

Ông lão gật đầu, cũng không phản bác.

Người trẻ tuổi tò mò hỏi:

- Nhóm người kia có thể ở lại trạm Chẩm Đầu là do đại nhân an bài?

Ông lão im lặng không trả lời. Người trẻ tuổi cũng biết điều không hỏi nữa.

Trăm năm trước hắn mở tiệm sách nhỏ này, hờ hững nhìn việc đời, đã thấy nhiều nhân tình thế sự và sóng gió quan trường, cũng không xa lạ với giới quan lại Đại Ly. Muốn dọn ra nhiều nhà nghỉ cấp một cấp hai ở trạm Chẩm Đầu như vậy, phải có bàn tay của thị lang lục bộ, đương nhiên không tính ba vị lang trung. Trong triều đình Đại Ly, bên dưới thượng thư thị lang của lục bộ nha môn, lang trung là quan đứng đầu các sở, còn viên ngoại lang là phó quan. Lang trung và viên ngoại lang mặc dù quan chức không nổi bật, nhưng có ba vị lang trung quyền hành lại lớn đến mức không thể tưởng tượng.

Đó là sở Khảo Công của Lại bộ, sở Võ Tuyển của Binh bộ, cùng với sở Từ Tế Thanh Lại của Lễ bộ. Quan đứng đầu ba sở này có thể nói là quyền cao chức trọng, nổi bật trong ngoài triều đình, một khi đi ra bên ngoài có thể phá cách xem như quan tổng đốc.

Một vị phụ trách khảo sát việc lên chức của tất cả quan viên địa phương tứ phẩm trở xuống. Một vị phụ trách sàng lọc quân đội của vương triều, xét duyệt võ nhân lên chức, nhất là còn nắm giữ quyền hành chiêu an nhân sĩ giang hồ. Một vị phụ trách tế tự đại điển của một nước, rất nhiều lúc quân vương cũng phải hỏi ý kiến của người này, mà vị quan văn cấp bậc không cao này thường xuất thân từ học cung hoặc thư viện Nho gia.

Ông lão dung mạo bình thường trước mắt này chính là một trong số đó.

Bốn mươi năm trước Lý Cẩm làm chủ nhân của tiệm sách này, đã từng tặng cho một sĩ tử bình dị vào kinh dự thi hai quyển điển tịch. Không ngờ sau đó vị học trò nghèo kia một đường thăng chức, đã trở thành lang trung của sở Từ Tế Thanh Lại Lễ bộ Đại Ly, quyền thế cao quý. Nhưng đối với Lý Cẩm chí không ở triều đình mà ở giang hồ, sở Từ Tế Thanh Lại Lễ bộ còn có một ý nghĩa khác. Nghe nói rất nhiều quan viên kinh thành còn không tìm được cửa nha môn nhỏ này. Bọn họ âm thầm quản lý đánh giá thần núi sông chính thức trong thiên hạ, mặc dù không có quyền quyết định cuối cùng, nhưng lại có quyền tiến cử cực kỳ quan trọng.

Thông qua quan lại thương nhân ghé đến trấn Hồng Chúc, Lý Cẩm biết được ông lão đã ngồi lên vị trí kia. Hắn từng gởi đi mấy phong thư, nhưng cái nào cũng như trâu đất xuống biển, không hề có tin tức. Lý Cẩm không dám lỗ m.ãng, đành phải nuối tiếc xem như không có gì.

Trăm năm nay “người trẻ tuổi” có tên giả là Lý Cẩm này rất dụng tâm, cố gắng mưu cầu vị trí thần chính thức của sông Xung Đạm, đã dùng rất nhiều biện pháp hương khói, nhưng đều không có hiệu quả.

Ông lão đột nhiên nói:

- Sở dĩ sông Xung Đạm không thiết lập giang thần, chắc ngươi đã biết nguyên nhân. Cho nên thư mà ngươi lén gởi đến phủ, ta chỉ có thể xem như không nhìn thấy, không phải không muốn giúp đỡ mà thật sự có lòng nhưng không có sức.

Người trẻ tuổi cười cay đắng, gật đầu nói:

- Hiểu được. Một khi hoàng đế bệ hạ không gật đầu, e rằng thượng thư Lễ bộ có lên tiếng cũng không tác dụng gì.

Ông lão mỉm cười nhìn chăm chú vào người trẻ tuổi trước mắt, cứ qua hai ba chục năm người này lại sẽ thay đổi da mặt dung mạo. Ông ta híp mắt nói:

- Nhưng hiện giờ có một cơ hội đặt trước mặt ngươi, chỉ xem ngươi có dám nắm lấy hay không.

Người trẻ tuổi không lộ vẻ kích động, hỏi ngược lại:

- Nghe nói trong lãnh thổ huyện Long Tuyền từng là động tiên Ly Châu, hoàng đế Đại Ly đã sắc phong một vị hà thần sông Long Tu, một vị giang thần sông Thiết Phù, còn sơn thần núi Phi Vân, núi Điểm Đăng và núi Lạc Phách. Một lần sắc phong ba núi hai sông, tổng cộng năm vị trí. Chuyện này đã dùng hết rất nhiều vốn liếng của hoàng đế bệ hạ, trong lúc giật gấu vá vai như vậy, làm sao có thể ném ra một danh ngạch quý báu cho sông Xung Đạm?

Ông lão cười nói:

- Yên tâm, không phải âm mưu gì nhằm vào ngươi. Nói một cách khó nghe, ngươi còn chưa xứng để ta tự mình ra tay.

Người trẻ tuổi đầu tiên là xấu hổ, sau đó lại cảm thấy bất đắc dĩ vì đang ăn nhờ ở đậu, không nói gì thêm.

Ông lão ngưng cười, nói:

- Dùng trấn Hồng Chúc làm trung tâm, trong phạm vi ngàn dặm, tất cả thần núi sông chính thức do triều đình Đại Ly sắc phong, cùng với thổ địa, hà bà dự khuyết, sắp tới đều phải ở yên chờ lệnh, tùy thời chuẩn bị tham dự một trận vây quét. Ngoại trừ chuyện này, biên trấn phía nam Đại Ly bao gồm Dã Phu quan, đã điều động kỵ quân tinh nhuệ số lượng lớn, rải ra vô số trinh sát. Còn như Lý Cẩm ngươi, nếu không niệm tình tặng sách năm xưa, ta chắc chắn sẽ không báo tin này cho ngươi. Có ngươi hay không cũng chẳng hề khác biệt.

Lý Cẩm cực kỳ rung động:

- Trong lãnh thổ Đại Ly lại bày ra trận thế lớn như vậy để làm gì? Rốt cuộc là đang vây quét cái gì?

Ông lão nói thẳng:

- Một người.

Lý Cẩm nhìn vào mắt ông lão, thấy không giống như giả vờ, bèn chậm rãi hỏi: 

- Lang trung đại nhân, cần ta làm gì?

Ông lão cười nói:

- Một chút chuyện nhỏ trong khả năng mà thôi, chỉ cần giúp quan sát một gã đàn ông vừa tới trấn Hồng Chúc. Bởi vì ta biết sau khi rời khỏi sông Xung Đạm hơn hai trăm năm, ngươi kinh doanh ở trấn Hồng Chúc rất tốt, còn quen thuộc đường thủy hơn đám Thành Hoàng, cũng quen thuộc động tĩnh của trấn nhỏ hơn hai vị giang thần. Hơn nữa nếu như hồ sơ ở kinh thành không ghi chép sai, ngươi còn nuôi dưỡng mấy con cá thanh minh quý hiếm đến từ sách cổ, thích hợp trinh sát và chuyển tin tức trong phạm vi nhỏ.

Sắc mặt Lý Cẩm hơi khó coi.

Ông lão châm chọc:

- Cứ yên tâm, cá thanh minh đúng là trăm năm hiếm gặp, nhưng ta còn không bỉ ổi đến mức thấy của nổi lòng tham.

Lý Cẩm tự cười nhạo nói:

- Là ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.

Hắn lại hỏi: 

- Gã kia là ai?

Ông lão chậm rãi đáp:

- Một gã đàn ông đội nón, trên hông có một chiếc hồ lô nhỏ màu bạc, bên cạnh có một đám trẻ đi theo. Những đứa trẻ kia đến từ động tiên Ly Châu trước đây, cũng là huyện Long Tuyền hôm nay. Còn về thân phận thật sự của gã đàn ông kia, tình báo Đại Ly vẫn chưa biết được.

Lý Cẩm nghẹn họng nhìn trân trối:

- Lúc trước gã đó từng tới tiệm của ta.

Ánh mắt của ông lão như tia chớp.

Lý Cẩm cẩn thận nói:

- Trùng hợp mà thôi.

Ông lão khoát tay dặn dò:

- Không sao cả. Từ giờ trở đi hãy nhớ lấy, không được lộ ra sơ hở, cho dù không có công cũng tốt hơn là mắc sai lầm. Nếu không cẩn thận rút dây động rừng, ngươi cũng không cần lo lắng, bởi vì khi đó ngươi chắc chắn đã chết rồi, gã kia không giết ngươi thì ta cũng sẽ tự mình ra tay.

- Nhưng nếu như chuyện này thành công, ta không dám cam đoan giúp ngươi trở thành giang thần sông Xung Đạm, nhưng ta có thể khiến hoàng đế bệ hạ nhớ tên của ngươi trước.

Lý Cẩm tự giễu nói:

- Đây có xem như là hoàng đế tán thưởng không?

Ông lão ngừng hành động tiện tay rút sách lật xem, quay đầu hỏi: 

- Thế nào, không muốn à?

Lý Cẩm cười ha hả nói:

- Cầu phú quý trong nguy hiểm, huống hồ ta cũng không cần tự mình xông vào trận địa, buôn bán chắc chắn có lời, đương nhiên sẽ làm!

Hắn búng tay một cái, gần vai hiện ra hai con cá nhỏ dài lung linh. Bọn chúng và hắn thần ý tương thông, những gì mắt cá thấy thì Lý Cẩm cũng thấy. Hai con cá đung đưa chiếc đuôi dài, trong nháy mắt biến mất.

Trước khi rời đi, ông lão cười cảm khái nói: 

- Sách trong tiệm của ngươi, giá cả vẫn mắc như vậy.

Chỉ có tại khoảnh khắc này, Lý Cẩm mới cảm thấy ông lão loáng thoáng có mấy phần phong thái của vị học trò nghèo trẻ tuổi năm xưa.

Ông lão cầm lấy đèn lồng, rời khỏi cửa tiệm, đi ra ngõ nhỏ. Nơi ngã rẽ có một người đàn ông cường tráng hai tay khoanh trước ngực, hai người sánh vai bước đi. Người đàn ông kia hỏi: 

- Không sợ vẽ rắn thêm chân sao?

Ông lão tùy ý nói:

- Thực ra trận bao vây săn bắn này đã thu lưới đến như vậy, cho dù Lý Cẩm đột nhiên bị thần kinh, chạy đến trước mặt gã đàn ông tên là A Lương kia nói rõ tất cả chân tướng, cũng không quan trọng nữa.

Người đàn ông kia khó chịu nói:

- Suy cho cùng vẫn là muốn trả nhân tình tặng sách của hắn năm xưa?

Ông lão cười híp mắt, lộ ra mấy phần tự phụ, nhẹ giọng nói:

- Nhân tình mà ta thiếu, dù sao cũng đáng giá chút tiền mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play