Mãng xà trắng hình dáng mảnh khảnh như cô gái, đôi cánh trong suốt lóng lánh không lớn đến mức khoa trương, nếu không nhìn kỹ gần như sẽ không nhận ra. Rất khó tưởng tượng đập đôi cánh này có thể giúp nó từ ngoài vách núi bay lên trời, khiến người ta nghi ngờ liệu nó có nắm giữ một loại pháp thuật thần thông lơ lửng giữa trời, tương tự như luyện khí sĩ.
Nhưng lúc này tất cả đã không còn ý nghĩa. Vừa rồi mãng xà trắng cong lưng nhanh chóng lao xuống, há chiếc miệng lớn như chậu máu muốn nuốt tỳ nữ Chu Lộc dung nhan thanh tú. Không ngờ lại bị một thiếu niên cầm dao xuất hiện ngang trời, dùng sống lưng và đầu rắn đen làm bậc thang và ván cầu nhảy đến, cầm dao chẻ củi vừa lúc chém vào điểm nối giữa cánh và thân thể mãng xà trắng. Mãng xà trắng cần đôi cánh kia để bay lên không và điều chỉnh phương hướng, sau khi bị một dao chém đứt, thân thể theo quán tính tiếp tục xông tới trước, nhưng lại bị lệch qua khoảng hơn một trượng. Cái miệng to như chậu máu của nó vừa khéo sát qua bên cạnh thiếu nữ, cả thân thể ngã mạnh xuống đất bằng.
Chu Lộc và ba đứa trẻ phía sau nhờ vậy mà tránh được một kiếp. Thừa dịp mãng xà trắng ngã xuống đầu óc đang choáng váng, Lý Bảo Bình vội vác hòm sách kêu lên “chạy mau”. Lâm Thủ Nhất im lặng xách bọc hành lý bám theo sau. Lý Hòe đã sớm sợ đến răng run lập cập, sau khi chạy được một đoạn, vô tình phát hiện không thấy bóng dáng của Chu Lộc đáng ghét kia đâu. Hắn quay đầu nhìn lại, trông thấy Chu Lộc vẫn ngơ ngác đứng yên tại chỗ, đây không phải bó tay chờ chết thì là gì? Lý Hòe không nhịn được kêu lớn:
- Chu Lộc, còn không chạy à?
Chu Lộc cuối cùng giật mình hoàn hồn, nhưng vẫn còn hơi mất bình tĩnh. Cô quay đầu lại, ánh mắt hoảng hốt nhìn về phía Lý Hòe, chỉ thấy đứa bé kia vừa chạy vừa la lên:
- Chạy đi! Chờ chết à!
Chu Lộc vừa khôi phục tinh thần, lập tức thể hiện ra sức mạnh của võ nhân cảnh giới thứ hai đỉnh cao, chỉ bốn năm bước đã lướt đến bên cạnh Lý Hòe, cùng bọn chúng lui ra xa khỏi khu vực đất bằng chỗ mãng xà trắng. Quả nhiên Chu Lộc vừa rời khỏi vị trí, con mãng xà trắng đứt cánh phun máu tươi bắt đầu lăn lộn kịch liệt vì đau đớn, cái đuôi vung vẩy điên cuồng khiến đá vụn bay tứ tung. Nếu Chu Lộc chậm một chút có thể sẽ bị cái đuôi to như thùng nước của nó đập thành thịt vụn.
Sau khi con mãng xà trắng mất một cánh, dường như nguyên khí đại thương, lăn lộn lung tung làm văng lên vô số cát đá, thật lâu không bình tĩnh lại.
Nhưng thiếu niên cũng không khá hơn chút nào, eo bàn tay trái cầm dao chẻ củi đã nứt toác, cả tay đầy máu.
Trần Bình An quỳ một chân xuống đất, giơ cánh tay lau mồ hôi trán để tránh tầm mắt bị nhòa.
Dao chẻ củi đã đứt nửa đoạn, lúc lưỡi dao sáng như tuyết bắn ngược, nếu Trần Bình An không quan sát nhanh, vội vàng nghiêng đầu, dù gương mặt không trúng nửa đoạn dao, ít nhất hai má cũng sẽ bị gọt đi một miếng thịt lớn.
Vị trí hiện tại của Trần Bình An tạo thành thế chia quân hai mặt với rắn đen và mãng xà trắng. Con rắn đen kia tính tình gian xảo, sau khi thấy mãng xà trắng bị thương nặng, cũng không vội bỏ qua Chu Hà chạy tới đánh giết Trần Bình An, ngược lại “vẻ mặt” còn ung dung trấn tĩnh hơn lúc trước. Nó chậm rãi lắc lư nửa người trên, vẫn luôn duy trì tư thế đối diện với Chu Hà, cặp mắt màu trắng bạc khí tức âm u thỉnh thoảng liếc qua mãng xà trắng, ánh mắt giống hệt như ban nãy mãng xà trắng xem thiếu nữ Chu Lộc là món ăn ngon trên đĩa.
Chính giữa đất bằng, ông lão áo trắng cầm gậy trúc màu xanh lá run lẩy bẩy, nửa đoạn dao chẻ củi vừa lúc cắm xuống đất cách lão không xa. Lão ta rón ra rón rén đến gần, ngồi xổm xuống, dùng ngón tay cẩn thận chà vào lưỡi dao. Trong nháy mắt ngón tay chảy ra máu tươi màu vàng đất xen lẫn một tia màu vàng kim, khiến cho lão sợ hãi vội vàng thu tay lại. Sau đó lão lại cong ngón tay búng nhẹ vào thân dao, vẻ mặt nghi hoặc, hai ngón tay vân vê chòm râu trắng như tuyết, nhỏ giọng nói:
- Sắc bén vô cùng nhưng lại chỉ là dao chẻ củi bình thường, còn không thể xem là dao của võ nhân tập luyện, cho nên thân đao rất giòn không đủ cứng cáp. Nếu thân dao và lưỡi dao phẩm chất tương xứng, lại đưa cho gã đàn ông chất phác biết võ nghệ kia làm binh khí, chưa chắc đã không có phần thắng. Bây giờ thì đã muộn rồi.
Ông lão cẩn thận quan sát lưỡi dao trong trẻo sáng ngời, cảm khái nói:
- Còn về sự huyền diệu của con dao chẻ củi này... chắc là nằm ở đá mài dao của thiếu niên kia? Nhưng vấn đề là một khối đá mài dao phải tốt đến thế nào, mới có thể mài một con dao chẻ củi giá rẻ chất liệu bình thường thành sắc bén như vậy?
Trong mắt ông lão hiện lên vẻ tham lam cuồng nhiệt, lén lút nhìn về cái gùi hành lý chỗ Chu Lộc và Lý Bảo Bình, nếu không có gì bất ngờ thì khối đá mài dao kia chắc được giấu trong đó.
Nhưng lão lập tức thở dài, đồ vật có tốt, cho dù có thể lấy được tới tay, hôm nay có lẽ cũng không có mạng để hưởng phúc nữa.
Ngàn hận vạn hận, chỉ hận võ nhân cảnh giới thứ năm kia ma xui quỷ khiến thi triển ra pháp quyết vun đất thành núi, đây vốn là một thuật Khai Sơn đã thất truyền nhiều năm. Khi đó ông lão trốn ở dưới lòng đất, nhìn người ta vẽ nguệch ngoạc còn thấy buồn cười, không ngờ cuối cùng lại ngã nhào ở đây. Thực ra môn thần thông Khai Sơn nặn đất vun đất này không tính là thượng thừa cao minh, chỉ là đã bặt vô âm tín quá lâu. Trong năm tháng ông lão giữ chức thổ địa núi Kỳ Đôn, chỉ có một lần bị người ta dùng thuật này mời ra khỏi phủ đệ trong núi, chính là hai vị tiên nhân tới đỉnh núi này đánh cờ. Đương nhiên hai vị kia là lục địa chân tiên pháp thuật phi thường, một võ nhân cảnh giới thứ năm nho nhỏ muốn xách giày cho bọn họ cũng không xứng. Năm đó sở dĩ lão bị gọi l.ên đỉnh núi, chẳng qua là hai vị chân tiên không muốn phá hư một số quy tắc cũ, chứ không phải quan tâm đến mặt mũi của thổ địa nhỏ núi Kỳ Đôn như lão.
Trần Bình An không phải không muốn nhân cơ hội giải quyết con mãng xà trắng, nhưng lục phủ ngũ tạng đang giống như dời sông lấp biển, khiến hắn không có sức làm chuyện gì khác. Mỗi lần đưa tay lau qua, mồ hôi lại nhanh chóng chảy đầy mặt. Hắn dứt khoát không lãng phí sức lực nữa, chỉ không ngừng điều chỉnh hô hấp, cố gắng khiến cho khí tức rối loạn trong cơ thể bình tĩnh lại. Loại điều chỉnh này giống như cố gắng tu bổ cửa sổ bốn bề lọt gió khi trời mưa lớn.
Tiếng trống lại vang lên từ ngực, dần dần biến lớn. Tiếng vang không phải từ tai truyền vào, mà giống như tiếng lòng huyền diệu khó giải thích, đang truyền đạt rõ ràng sự run rẩy kêu gào của thân thể.
Loại trực giác gần như bản năng này của thiếu niên, xuất hiện lần đầu khi còn nhỏ quặn đau trong ngõ Nê Bình, sau đó còn trải qua một lần khác trên núi.
Lần này sở dĩ không lăn lộn dưới đất, là do Trần Bình An phát giác luồng khí tức kỳ quái thế như rồng lửa trong người, bắt đầu từ bụng chảy ngược lên. Nơi nó đi qua, dù là những khiếu huyệt nhận biết được nhờ người gỗ trong nhà Tống Tập Tân, hay là kinh mạch nối liền những quan ải thành trì của thân thể, cảm giác đau đớn đều giảm đi rất nhiều. Giống như võ tướng mang binh bình định phản loạn, hoặc cái gọi là “ngự giá thân chinh” trong tiểu thuyết diễn nghĩa của Tống Tập Tân, hiệu quả rõ ràng, mặc dù không thể giải quyết ngọn nguồn, nhưng ít nhất có thể làm cho những quân phản loạn kia phải tránh né.
Chu Hà bị thương không nhẹ nhưng khí thế không giảm mà lại tăng, chiến ý hăng hái dâng trào, hai tay áo tung bay phần phật, có mấy phần phong phạm tông sư không cho phép xem thường.
Con rắn đen chậm rãi trườn bụng ven rìa đất bằng, nheo mắt lại. Cho dù Chu Hà thể hiện ra chiến lực không tầm thường, nó vẫn không hề vội vã, chiếc đầu lắc lư qua lại với biên độ lớn, giống như đang tìm kiếm chỗ sơ hở. Như vậy vô hình trung lại cho Chu Hà có cơ hội áp chế thương thế.
Ông lão thấy thế, do dự một thoáng, vẫn chán nản lên tiếng nhắc nhở:
- Đừng vùng vẫy lúc sắp chết nữa. Sở dĩ con nghiệt súc này không vội ăn ngươi, chẳng qua là muốn ngươi hoàn toàn kích phát khí huyết. Nó chỉ đang đợi một trái cây xanh chát trở nên chín muồi mà thôi, đừng cho rằng nó không có cách nào bắt ngươi. Nếu không cho dù nó nuốt thân thể của ngươi cũng không tiêu hóa hết được tinh khí thần, nên biết đó mới là thứ đại bổ thật sự.
Ông lão than thở một tiếng, bắt đầu sửa lại râu tóc lộn xộn và áo quần rách rưới, tự giễu nói:
- Dù sao cũng là thổ địa một phương, trước khi chết cũng phải có dáng vẻ của thần linh núi cao.
Lão ngồi dưới đất, vừa sửa sang vừa cười nhạt:
- Đúng rồi, con nghiệt súc này không chỉ có thân thể mạnh mẽ và động tác linh hoạt. Hơn trăm năm trước nó đã nuốt một vị luyện khí sĩ Đạo gia thuộc năm cảnh giới trung, hôm nay có lẽ đã tu thành một hai loại đạo pháp nhập môn. Tuy chỉ đơn giản nhưng do con nghiệt súc này thi triển ra, e rằng thân thể cảnh giới thứ năm như ngươi cũng không chịu nổi. Nói cho cùng xem như các ngươi xui xẻo, lại do một võ nhân cảnh giới thứ năm dẫn đội vào núi. Nếu như là cảnh giới thứ sáu, hai con nghiệt súc mặc dù cũng ăn được nhưng chưa chắc đã muốn ra tay, sợ cả hai bên đều thiệt. Nếu là cảnh giới thứ bảy, hà, bọn chúng đã sớm chủ động né tránh mười mấy dặm rồi, chỉ mong các ngươi nhanh chóng cút ra khỏi ranh giới núi Kỳ Đôn.
Thiếu nữ Chu Lộc sợ hãi, sau khi nghe vậy hi vọng liền tan biến.
Lâm Thủ Nhất lẩm bẩm nói:
- A Lương, A Lương tiền bối đâu?
Lý Hòe bỗng phát hiện Lý Bảo Bình đang lặng lẽ lật hòm sách, lấy ra một chiếc bình nhỏ, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Theo ánh mắt của cô, Trần Bình An ở phía xa bình tĩnh gật đầu với bọn họ một cái.
Lý Hòe đột nhiên cảm thấy hâm mộ sự hiểu ngầm giữa Lý Bảo Bình và vị tiểu sư thúc kia của cô, trong sách gọi đây là “tâm đầu ý hợp”.
Mà sau khi nghe ông lão thổ địa tiết lộ thiên cơ, vẻ mặt Chu Hà lại không hề kinh hãi, xoay xoay cổ tay, ung dung cười nói:
- Bó tay bó chân khiếp nhược mà chết, buông tay buông chân đánh một trận sảng khoái cũng là chết, nếu đã chết thì cần gì quan tâm có trở thành bàn đạp cho con nghiệt súc kia hóa rồng hay không?
Võ nhân cảnh giới thứ năm đã có tư cách được xưng là tiểu tông sư võ đạo, hồn ý lớn mạnh, thần phách vững vàng, chỉ thiếu ngưng tụ ra một lá gan võ đạo mà thôi.
Chu Hà rơi vào cảnh chắc chắn phải chết nhưng hoàn toàn không có ý thối lui, thực ra lại phù hợp với tôn chỉ “lá gan võ đạo đối diện cái chết”, chỉ là vẫn cần tiếp tục rèn luyện mài giũa mà thôi.
Khí thế võ nhân của Chu Hà đã sớm tăng đến cực điểm, tích trữ sức lực chờ bộc phát.
Trong nháy mắt con rắn đen đã thay đổi dáng vẻ nhàn nhã trước đó, giống như đã xác định Chu Hà không còn giữ lại sức lực, hồn phách toàn thân đã sôi trào trong kinh huyệt, theo khí huyết nhanh chóng lưu chuyển toàn thân, như vậy nó có thể thưởng thức món ăn ngon này rồi.
Con rắn đen ngẩng cao đầu, đồng thời há miệng, dần dần lộ ra hai chiếc răng độc màu ngà to như cánh tay trai tráng. So với hình dáng dơ bẩn của mãng xà trắng há miệng nước bọt chảy ra, con rắn đen có hi vọng trở thành giao đen này sạch sẽ hơn rất nhiều, trong miệng là một màu trắng như tuyết, từng cơn khí lạnh tuôn ra bên ngoài. Hai màu đen trắng tương phản rõ ràng tôn lên sự uy nghiêm của con súc sinh thành tinh này, còn giống thổ địa sơn thần hơn ông lão lếch thếch kia.
Con rắn đen đột nhiên phát động tấn công, lần này không còn dùng đầu húc thẳng giả vờ yếu thế nữa. Trong nháy mắt nó mở miệng ra đến cực hạn, nhìn giống như muốn cắn xuống đầu Chu Hà đang đứng trên đất bằng, nhưng nửa đường lại phun ra một ngụm khí độc trắng như tuyết cực kỳ tanh hôi. Khí độc ngưng tụ như thực chất, giống như một mũi tên trên nỏ bắn thẳng xuống đất.
Chu Hà là con của đầy tớ Lý gia sinh trưởng trong trấn nhỏ, kinh nghiệm thực chiến không phong phú. Trong thời kỳ tập võ phần nhiều chỉ so tài với lão tổ tông gia tộc, chạm đến thì dừng, đây là lần tiên chiến đấu sinh tử. Nhưng đã từng chịu thiệt một lần vì nghiệt súc giương đông kích tây, Chu Hà biết sự âm hiểm xảo trá của con rắn đen này, vì vậy thân hình lập tức di chuyển, không chính diện lấy cứng chọi cứng với nó nữa.
Quả nhiên khí độc đông lạnh như mũi tên sắc bén vừa bắn trật, đất bằng liền bị chấn động vỡ nát. Chu Hà vừa lướt ngang qua mấy bước, lập tức cảm nhận được một luồng gió mạnh từ mặt bên quét đến, lại là hai chiêu một sáng một tối trước đó. Chu Hà đã sớm dự liệu, mũi chân nhún một cái, không lùi mà tiến tới, lao thẳng tới bụng rắn đen.
Không ngờ thân thể con rắn đen kia ngửa về phía sau, khí độc trong miệng phun ra tới tấp, mục đích không phải muốn xuyên qua thân thể Chu Hà, chỉ là để ngăn cản ông ta xông tới trước. Đồng thời phần đuôi của nó không ngừng kéo dài, cho đến khi chiếm cứ ngọn núi tạo thành một vòng giam lớn, trong nháy mắt vây khốn Chu Hà vào bên trong, biến Chu Hà thành con thú bị nhốt.
Sau khi thân thể cực dài của con rắn đen vây đủ hai vòng “tường thành”, phần đuôi còn giơ lên cao giống như binh sĩ tuần tra trên thành, phòng ngừa Chu Hà chạy ra ngoài. Chu Hà cũng ứng phó rất nhanh, trước khi vòng thứ hai của thân rắn hoàn thành đã nhảy lên, nhưng thân hình vừa bay lên không liền bị cái đuôi kia nhanh chóng đánh xuống. Hai cánh tay ông ta bảo vệ chiếc đầu, bị đánh trở về đất bằng, dù chưa bị thương đến nội tạng nhưng khí hải đã như nước sôi bốc hơi, khiến cho gương mặt căng đến đỏ bừng. Vì để bảo vệ chủ nhân không bị thương, hồn phách thần ý lưu chuyển toàn thân buộc phải rời khỏi kinh mạch đã định, chuyển sang thấm vào máu thịt lớp da phía ngoài.
Đôi mắt bạc lạnh lẽo của rắn đen lộ ra vẻ đắc ý. Nếu như nói lúc trước vị võ nhân này là món ăn ngon chín bảy phần, vậy thì bây giờ đã chín gần mười phần. Cho nên nó không tiếp tục tiêu hao nguyên khí, mở chiếc miệng rộng ra liên tục cúi đầu lao tới Chu Hà.
Chu Hà xuất quyền như cầu vồng, di chuyển linh hoạt trong đấu thú trường này, hai cánh tay tỏa ra làn khí màu xanh, mỗi lần xuất quyền đều có thể xé rách không trung, tiếng gió rung động.
Mặc dù ở vào thế yếu tuyệt đối, Chu Hà lại không hề suy sụp, ánh mắt rạng rỡ, tinh khí thần dồi dào trước giờ chưa từng có.
Ông lão áo trắng vểnh tai, tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Mặc dù không tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đại chiến nhưng vẫn đoán được đại khái, nghĩ thầm đúng là một hạt giống tông sư võ đạo không tệ, nửa đường chết yểu đúng là đáng tiếc.
Lão đột nhiên giật mình đứng dậy như bị lửa đốt mông, nhặt lấy cây gậy trúc màu xanh lá ảm đạm mờ mịt, kêu lên với đám người đồng hành của võ nhân kia:
- Mau tới một người, ai cũng được, chỉ cần là đồng nam đồng nữ đều được. Dùng chân đạp bằng chữ “Nhạc” mà trưởng bối các ngươi nặn ra, ta sẽ có thể thoát thân, không bị bùa này hạn chế nữa. Đến lúc đó ta có thể giúp hắn một tay, không dám nói có thể g.iết chết nghiệt súc kia, nhưng muốn thoát khốn cũng không khó. Mau lên!
Ánh mắt nôn nóng của ông lão đảo quả gương mặt mấy người.
Khóe miệng Lâm Thủ Nhất cười lạnh.
Lý Hòe vừa định lấy can đảm liều chết mạo hiểm một phen, lại bị Lý Bảo Bình kéo lấy cánh tay.
Ông lão ngạc nhiên, đau lòng giậm chân mắng:
- Đồ ngu không biết tốt xấu, chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn trưởng bối của các ngươi kiệt sức chết trận sao? Lương tâm của đám nhãi con các ngươi bị chó ăn rồi à?
Thân hình Chu Lộc nhoáng lên, chạy như điên đến chỗ vị thổ địa núi Kỳ Đôn kia.
Trần Bình An phía xa đột nhiên nghiêm nghị kêu lên:
- Chu Lộc, cô đừng đi! Nếu như cô không giúp lão, lão không còn đường để lui, nói không chừng chỉ có thể kề vai chiến đấu với chúng ta. Nếu như giúp lão, với tính cách nhát gan sợ phiền phức của lão nhất định sẽ bỏ chạy! Hơn nữa chúng ta còn chưa xác định lão có phải cùng một bọn với hai con súc sinh kia hay không, cô đừng xung động! Từ đầu đến cuối nhìn giống như lão luôn giúp đỡ chúng ta, nhưng cô có phát hiện không, thực ra lão chưa từng giúp Chu thúc thúc chút nào!
Chu Lộc nào muốn nghe lời Trần Bình An, vẫn vùi đầu xông tới trước.
Khi Trần Bình An mở miệng nói chuyện, thực ra cũng đã bắt đầu chạy về hướng ông lão thổ địa, tốc độ không hề thua kém Chu Lộc. Nếu như không có gì bất ngờ, thiếu niên giày cỏ có hi vọng ngăn cản hành động của Chu Lộc.
Sắc mặt ông lão thổ địa lúc sáng lúc tối, cầm cây gậy xanh lá đứng yên tại chỗ.
Mãng xà trắng đã bị đứt một cánh, sau khi lồng lộn lại nhanh chóng nằm trên đất bằng không động đậy, thoi thóp một hơi, giống như không thể tiếp tục tham gia trận chiến này.
Nhưng khi Trần Bình An xông về phía ông lão thổ địa, thân hình xuất hiện cách chiếc đầu của nó mười mấy bước, mãng xà trắng lại đột ngột trườn tới trước, chiếc miệng rộng cắn vào thiếu niên, nào còn có điệu bộ nửa sống nửa chết trước đó.
Trần Bình An đột nhiên dừng bước, lùi lại phía sau, tránh khỏi thế công nguy hiểm của mãng xà trắng, tức giận kêu lên:
- Chu Lộc! Thấy không! Con nghiệt súc này cũng hi vọng cô phá hủy chữ “Nhạc” của Chu thúc thúc! Nói không chừng lão già kia và hai con súc sinh đã sớm có ước định bí mật rồi!
Trần Bình An bị thân thể mãng xà trắng ngăn cản tầm mắt, không nhìn thấy cảnh tượng chỗ ông lão áo trắng. Nhưng chiếc đầu của con mãng xà trắng trước tiên hơi hoảng hốt nhìn về phía thiếu nữ, sau đó chậm rãi xoay về hướng thiếu niên, ánh mắt đầy vẻ chế giễu.
Tại khoảnh khắc đó thiếu niên tràn đầy căm phẫn và thất vọng. Đến nỗi ngay cả khi con rồng lửa trong cơ thể đi qua ba khiếu huyệt ở chỗ cao, khí thế như chẻ tre lại biến thành cẩn thận dè dặt, hắn cũng chẳng hề để ý.
Thiếu nữ Chu Lộc đầu óc rối loạn chạy đến gần chữ “Nhạc” kia, mặt đầy nước mắt, đưa chân đạp lung tung một trận, nức nở nói:
- Ta phải cứu cha ta! Ta phải cứu ông ấy! Ta biết bởi vì ông ấy là cha ta, cho nên các ngươi mới không quan tâm đến sống chết của ông ấy!
Tro tàn của bùa vàng trên chữ “Nhạc” bị đạp lẫn vào đất đai, cuối cùng tiêu tan, chữ “Nhạc” cũng bị thiếu nữ giẫm đạp trở nên mơ hồ.
Ông lão áo trắng ngơ ngác cúi đầu nhìn hai chân thiếu nữ, từ sâu trong cổ họng phát ra tiếng cười cực kỳ kìm nén:
- Khà khà...
Sau đó lão ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào thiếu nữ hoảng hốt thất thố. Cổ tay của lão tùy ý xoay chuyển, cây gậy trúc màu xanh lá vẽ lên không trung một vệt sáng màu xanh lá, gương mặt già nua giống như nắng hạ gặp mưa rào. Lão tươi cười rạng rỡ, gật đầu nói:
- Ha ha, nóng lòng cứu cha, hiểu được hiểu được.
Thân hình ông lão bắt đầu cao lên nhanh chóng, dung nhan càng lúc càng trẻ lại, gân cốt kéo dài phát ra âm thanh chói tai như đậu nành nổ tung. Cuối cùng hình dáng biến thành một nam tử trung niên, ngửa mặt lên trời cười lớn, như cười như khóc, cực kỳ sảng khoái:
- Ha ha ha!
Gã đàn ông dung mạo tuấn tú cầm gậy xanh lá, mỉm cười nhìn về phía con mãng xà trắng kia:
- Dựa theo ước định, ta giúp các ngươi đối phó với tên đàn ông đội nón giấu đầu giấu đuôi kia, còn mấy tên này tùy các ngươi xử trí. Đương nhiên sau này chúng ta chung sống không thể giống như mấy trăm năm trước nữa. Yên tâm, sau khi ta được sắc phong làm sơn thần sẽ đề bạt ngươi làm thổ địa nơi này. Còn về tên chồng của ngươi qua sông, ta cũng sẽ giúp đỡ một chút, suy cho cùng là hai bên đều có lợi, đồng tâm hiệp lực.
Nói xong những lời này, gã đàn ông cầm gậy xanh lá đã biến thành một nam tử khoảng hai mươi tuổi anh tuấn tiêu sái, cười híp mắt nhìn về thiếu nữ đang há hốc mồm:
- Cha ngươi đúng là có duyên với ta. Vốn lần này Đại Ly phong thưởng các lộ thần linh núi sông trong lãnh thổ, ta nhiều nhất chỉ có thể mượn cơ hội khôi phục chính thân thổ địa. Nhưng cha ngươi lại có thể gọi ra tên tục của vị “tiên sinh” kia, đúng là khiến người ta rung động, giống như giúp ta một lần nữa khâm định thân thể thổ địa vốn đã bị tiên nhân tước đoạt. Thật không dám giấu, nếu khi đó hắn nặn đất vun đất ra chữ “Nhạc” cổ trong bộ Khai Sơn Thiên kia, nói không chừng lúc này ta không cần Đại Ly sắc phong, cũng đã là sơn thần chính thức của núi Kỳ Đôn rồi.
Vẻ mặt nam tử rất vui mừng, từ từ dạo bước, thản nhiên phất tay cười nói:
- Không sao, không sao, ta rất biết thỏa mãn. Cha ngươi là người tốt, ngươi cũng vậy, các ngươi là quý nhân của ta. Chỉ tiếc một chút ân huệ cũng nên báo đáp gấp nhiều lần, còn ơn sắc phong của các ngươi lớn như vậy, ta thật sự không thể báo đáp được.
Thiếu nữ mặt không còn chút máu, môi run rẩy, mấp máy nói:
- Ngươi gạt người, ngươi gạt người...
Nam tử tuấn tú tiêu sái liếc nhìn mãng xà trắng:
- Chuyện cánh bị chém đứt chúng ta đều không ngờ được, đừng hi vọng ta sẽ bồi thường gì đó. Hôm nay ta rất nghèo, nhiều năm như vậy, phạm vi mấy trăm dặm núi Kỳ Đôn đã sớm bị các ngươi đục khoét gần hết rồi. Ta đường đường là thổ địa lão gia mà chỉ còn lại một lớp đất, đúng là vô lý.
Mãng xà trắng ngoan ngoãn gật đầu, lộ ra một chút nịnh nọt hiếm thấy, sau đó khẽ lắc lư chiếc đầu.
Nam tử vung gậy xanh lá lên, hào hùng nói:
- Chút của cải rách nát của các ngươi, ta cũng không lạ gì. Tất cả hiềm khích trước đây cứ để nó trôi theo gió là được rồi.
Cuối cùng hắn nhìn quanh, cười hà hà nói:
- Tên huynh đệ được các ngươi gọi là A Lương đâu? Hắn không lạy núi thì thôi, còn dám ngồi lên ghế của ta, cuối cùng lại làm cho chữ “Nhạc” cổ biến thành chữ “Nhạc” bình thường...
Vị sơn thần này đang hăng hái, đột nhiên ánh mắt ngỡ ngàng cúi đầu nhìn, vẻ mặt đau đớn tuyệt vọng và khó tưởng tượng.
Một thanh đao trúc bình thường đã xuyên qua ngực hắn.
Người đàn ông đội nón đứng kề vai với hắn, chỉ là nhìn về hướng khác nhau. Người nọ buông chuôi đao ra, sau đó vỗ vai vị sơn thần lão gia này, cười híp mắt trả lời:
- Ngươi tìm ta à?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT