Đầu tiên, diện tích nó tác động rất nhỏ, chỉ phạm vi toàn bộ thành Nam Châu mà thôi.
Thứ nhì, mức độ phá hoại lại rất lớn.
Mặt đất xé ra vô số khe nứt, nhìn qua mà giật mình.
Nhưng đối với chiến cuộc gia tộc họ Tiết mà nói, nhiều nhất chẳng qua là họa vô đơn chí mà thôi.
Một trận chiến này bọn họ liền thua từ bắt đầu.
Khi bọn họ chuẩn bị sử dụng cổ trùng Mục Xác cấp hai cũng đã thua.
Trận động đất này chỉ là gia tốc quá trình này mà thôi.
...
- Trận động đất này làm sao xảy ra? - Thẩm Lãng bèn hỏi.
- Để thiếp xem.
Tiếp đó, Mộc Lan lại nhảy đến sâu trong khe nứt.
Chiều sâu khe nứt này đạt đến trăm mét, nhìn qua hiểm ác đáng sợ không gì sánh được, thế nhưng Mộc Lan vẫn nhún nhảy như tinh linh trong khe hở.
Ước chừng sau một lúc lâu, Mộc Lan về tới mặt đất.
- Phu quân, phía dưới này phải có di tích thượng cổ. - Mộc Lan nói:
- Thiếp đã cảm nhận được hơi thở của nó.
Thẩm Lãng kinh ngạc.
- Là di tích thượng cổ đơn độc, hay là cùng với cái di tích thượng cổ ở đảo Hắc Thạch vậy? - Thẩm Lãng bèn hỏi.
Mộc Lan nói:
- Chắc hẳn là cùng một cái.
Thẩm Lãng triệt để kinh ngạc.
Cùng di tích thượng cổ?
Nhưng mà ở đây khoảng cách đảo Hắc Thạch kéo dài hơn vài trăm dặm.
Lẽ nào cái gọi là di tích thượng cổ, kéo dài vài trăm dặm?
Dĩ nhiên, di tích thượng cổ thế giới này chia làm rất nhiều loại.
Có thứ chẳng qua là một tòa lăng mộ, một ngôi đền, một thư viện.
Còn có một loại di tích thượng cổ liền đặc biệt kinh người, kéo dài một cả tòa thành thị.
Có thể coi là một tòa thành thị, kéo dài vài trăm dặm, triệt để chìm vào trong đất?
Cái thế giới này cũng quá kinh người.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy vừa rồi trận động đất này cùng di tích thượng cổ có quan hệ hay không?
Mộc Lan ngẫm lại một hồi, rồi nói:
- Có quan hệ, thậm chí thiếp hoài nghi trận động đất này có người làm.
Chuyện này càng để cho người khó tưởng tượng nổi.
Vừa rồi trận động đất này tuy rằng phạm vi rất nhỏ, thế nhưng uy lực lại đặc biệt kinh người.
Hơn nữa bất kỳ động đất nào cũng không đột ngột, cũng là vỏ quả đất tích lũy sức mạnh thật lâu, trong nháy mắt nổ ra.
Loại động đất nhân tạo này?
Dựa vào cái gì chế tạo?
Thẩm Lãng buông ra tư duy, tưởng tượng thiên mã hành không.
Đặt giả thuyết lớn mật nhất rồi cẩn thận tìm chứng cứ.
Thời gian núi Phù Đồ khai phá cái di tích thượng cổ này đã xấp xỉ có hơn một năm thời gian.
Nhưng toàn bộ quá trình đặc biệt thần bí.
Trong khoảng thời gian này núi Phù Đồ biểu hiện thế nào?
Đặc biệt khiêm tốn.
Hạm đội Thẩm Lãng tới tiến đánh hạm đội họ Tiết, hạm đội núi Phù Đồ không có bất kỳ ý kiến can thiệp nào.
Vậy có khả năng hay không?
Trận động đất này là núi Phù Đồ chế tạo?
Nó vì sao phải chế tạo trận động đất này?
Bởi vì di tích thượng cổ quan trọng ngay phía dưới thành Nam Châu?
Giường nằm bên cạnh há lại cho người khác ngủ say?
Nếu là như vậy, núi Phù Đồ cũng không tránh khỏi quá mức bá đạo ngoan tuyệt.
Gia tộc họ Tiết, Nam Hải kiếm phái dù sao cũng là chi nhánh con của ngươi mà.
...
- Vào thành!
Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng, quân Niết Bàn dè dặt vào thành.
Tránh khỏi những khu vực có hơi độc..
Lúc này Thẩm Lãng thấy càng rõ ràng hơn, toàn bộ khu vực động đất thật đúng là ngay bên trong thành Nam Châu.
Lúc này khắp nơi trong thành đều có phế tích, khắp nơi đều có thi thể.
Còn có động đất tinh chuẩn như thế à?
Quân Niết Bàn tiếp tục tiến tới, phía trước chính là phủ Thành Chủ gia tộc họ Tiết.
Bên trong có một tòa pháo đài đồ sộ hoa lệ.
Tiết Triệt vừa rồi ngay bên trong tòa pháo đài này nhìn chiến trường từ xa, Ninh Kỳ cũng đặc biệt thích ở trên đỉnh pháo đài nhìn ra xa đại dương.
Phủ Thành Chủ Gia tộc họ Tiết đã sụp đổ một nửa.
Thế nhưng tòa pháo đài hoa lệ kia rõ ràng vững chắc cực kỳ.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân khác, cái tòa pháo đài này cũng không ngay chỗ vết nứt do động đất tạo ra.
Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng.
Quân Niết Bàn bao vây pháo đài hoa lệ vững chắc kia.
Dùng thị lực X quang sao chụp, có thể dễ dàng nhìn thấy, hơn mấy trăm ngàn người gia tộc họ Tiết đều ở trong pháo đài, còn có hơn một nghìn tên võ sĩ gia tộc họ Tiết.
Cửa pháo đài đóng chặt.
- Gia tộc họ Tiết mưu phản, lập tức đi ra đầu hàng!
Khổ Đầu Hoan hô to.
Bên trong tĩnh lặng không tiếng động.
- Gia tộc họ Tiết mưu phản, lập tức đi ra đầu hàng!
Vẫn im hơi lặng tiếng.
Bỗng nhiên, bên trong truyền đến một giọng nói.
- Thẩm Lãng, ta phải giết chết Kim Mộc Lan, ta phải giết chết ả...
Dĩ nhiên là giọng một thiếu niên, khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi hình dạng.
- Hỡi toàn bộ thành viên gia tộc họ Tiết, các người hãy nghe, thù hận chúng ta cùng gia tộc họ Kim đã không chết không thôi.
- Không có đường đầu hàng.
- Thẩm Lãng nhất định sẽ giết sạch chúng ta.
- Tất cả mọi người cầm lấy đao kiếm, cùng bọn họ chiến đấu đến cùng.
- Chúng ta cố thủ bên trong tòa thành, quân đội cẩu tặc Thẩm Lãng có bao nhiêu vào đây, chúng ta liền giết chết bấy nhiêu.
Vẫn là giọng thiếu niên này.
- Thẩm Lãng, ngươi vào đây, ngươi vào đây đi...
- Tiết Mãnh ta đây không sợ ngươi, ta phải giết chết Kim Mộc Lan...
Giọng thiếu niên này giống như điên loạn.
Kim Mộc Lan không nói hai lời, cầm lấy một nhánh mũi tên đặc biệt.
Giương cung cài tên.
- Vù...
Chợt một mũi tên, bắn thủng cổng pháo đài.
Thermite (nhiệt nhôm) bốc cháy.
Trong nháy mắt, cổng thành vững chắc bị đốt ra một cái lỗ lớn.
Ngay sau đó, Đại Ngốc tiến lên, cầm lấy một cây chùy bự, điên cuồng kích mở cổng.
- Ầm ầm ầm rầm...
Cuối cùng, đây chẳng phải cửa thành, nên còn khuya mới chắc và dày như cửa thành được.
Mà sức lực của Đại Ngốc kinh người cỡ nào.
Sau khi đập trên trăm lần.
- Rầm!
Một tiếng vang thật lớn.
Cả cánh cổng chợt sụp đổ.
- Giết hắn, giết hắn...
Người thiếu niên kia ra lệnh một tiếng.
- Vù vù vù vù...
Vô số mũi tên bắn về phía Đại Ngốc.
Thế nhưng cũng chẳng tính là gãi ngứa
Toàn bộ tòa thành một tầng đại sảnh, có mấy trăm tên võ sĩ gia tộc họ Tiết.
Thiếu niên mặc cẩm y đứng ở trung tâm.
Gã chính là Tiết Mãnh.
Thẩm Lãng mang theo mấy trăm quân Niết Bàn đi đến.
Nhìn Tiết Mãnh này.
Thành viên khác gia tộc họ Tiết ở trên lầu?
Tiết Đỉnh thì sao? Tiết Triệt thì sao? Tiết Tuyết thì sao?
- Thế nhưng ta và gia tộc họ Kim các ngươi không quan hệ.
Thẩm Lãng kinh ngạc.
Kim Mộc Lan nói:
- Đây là con trai Kim Mộc Ngưng tỷ tỷ, mười tám năm trước gả vào gia tộc họ Tiết, mấy năm trước bỗng nhiên chết đi.
Kim Mộc Ngưng?
Đây là chị họ Kim Mộc Lan, chết không minh bạch.
Như vậy thiếu niên trước mắt này, tính ra kêu Kim Mộc Lan là dì nhỏ sao?
- Ta là người gia tộc họ Tiết. - Tiết Mãnh nói:
- Thẩm Lãng, ta chẳng sợ ngươi chút nào đâu.
Gã vô cùng sợ, cả người run cầm cập, nhưng ngược lại tiến vào một loại trạng thái điên dại.
Thẩm Lãng nói:
- Tiết Đỉnh đâu? Tiết Triệt đâu?
Tiết Mãnh nói:
- Ngươi hãy qua ta rồi tính, ta và gia tộc họ Kim không quan hệ, ta là người họ Tiết.
Thẩm Lãng nhìn thiếu niên chằm chằm một cách lạnh lùng.
- Thẩm Lãng, dù cho đại bá vắng mặt, dù cho gia gia vắng mặt, Tiết Mãnh cũng có thể dẫn gia tộc họ Tiết cùng các ngươi đánh một trận. - Tiết Mãnh lạnh lùng nói:
- Ta không sợ các ngươi, ta không sợ các ngươi...
Kim Mộc Lan nói:
- Ta là tiểu di của con, con để cung tên xuống.
Tiết Mãnh đưa ánh mắt cuồng dã mà nhìn Kim Mộc Lan, nói giống như điên cuồng:
- Ngươi chính là Kim Mộc Lan, nghe nói ngươi là đệ nhất mỹ nhân, ta muốn đè chết ngươi, đè chết ngươi...
Mắt Kim Mộc Lan run lên, nàng nói:
- Tiết Mãnh, con để cung tên xuống đầu hàng, nể phân lượng đường tỷ, ta sẽ tha cho con một mạng.
- Nằm mơ, nằm mơ... - Tiết Mãnh hô to:
- Ta không sợ các ngươi, chém giết cùng bọn họ đến cùng, giết!
Tiết Mãnh ngắm bắn Thẩm Lãng, chợt một mũi tên bắn ra.
- Vù...
Mũi tên Kim Mộc Lan nhanh hơn.
Như là tia chớp vậy, trên không trung chặn mũi tên Tiết Mãnh.
- Phùn phụt...
Mũi tên của nàng dễ dàng bắn thủng ngực Tiết Mãnh, thậm chí còn ghim thằng bé bay dính vào cột.
- Phóng!
- Phóng!
Quân Niết Bàn thứ hai bắn mưa tên điên cuồng.
Mấy trăm tên võ sĩ gia tộc họ Tiết cũng điên cuồng phản kích.
Ở bên trong đại sảnh, hai đội quân mưa tên bắn lẫn nhau.
Chỉ một lát sau, mấy trăm tên võ sĩ gia tộc họ Tiết chết hết.
Thẩm Lãng đi tới trước mặt Tiết Mãnh.
- Thẩm Lãng, ta không sợ ngươi, ta không sợ ngươi!
Trong miệng Tiết Mãnh hộc máu bọt, cất giọng run rẩy:
- Ta sẽ không để cho gia gia thất vọng, ta sẽ không để cho phụ thân thất vọng, ta là người gia tộc họ Tiết, không phải người gia tộc họ Kim.
- Thẩm Lãng nhà ngươi có bản lĩnh giết ta, dù cho ta có biến thành quỷ dưới địa ngục, ta vẫn cùng ngươi không chết không thôi.
Thẩm Lãng rút ra đao.
Thân thể Tiết Mãnh bắt đầu run rẩy.
Đằng sau thân thế của thiếu niên này vẫn có chút chuyện xưa, bởi vì trên người nó có máu của gia tộc họ Kim nên phải biểu hiện càng triệt để mới được Tiết Triệt ưu ái.
- Thẩm Lãng, ta phải giết chết...
- Rầm!
Thẩm Lãng chợt chém xuống một đao.
Tiết Mãnh tràn cả nước tiểu ra ngoài.
Nhưng một đao này của Thẩm Lãng không có chém vào trên cổ của nó, mà là chém sang cây cột bên cạnh.
Tiếp đó, hắn mạnh mẽ chống đỡ gan dạ hỏng mất.
- Tiểu di Mộc Lan, mau cứu tiểu chất, tiểu chất đầu hàng, tiểu chất đầu hàng...
Nghe được ngươi cầu xin tha thứ, ta cũng giết đã hết.
Súc sinh nhỏ, ngươi cũng trưởng thành rồi.
Nên tự chịu trách nhiệm lời nói của mình đi.
- Phụt!
Thẩm Lãng chợt chém xuống một đao.
Tiết Mãnh đầu một nơi thân một nẻo!
...
Thẩm Lãng mang theo mấy trăm quân Niết Bàn đi tới tầng hai của pháo đài.
Ở đây cũng có mấy trăm người.
Thành viên gia tộc họ Tiết đều ở nơi này, có một nửa là nữ quyến.
Lúc này ánh mắt của họ nhìn phía Thẩm Lãng tràn đầy sợ hãi, lại tràn đầy thù hận.
Cầm đầu chính là mẹ ruột của Tiết Triệt, mù già này năm nay cần phải bảy mươi.
- Mộc Lan. – Mẹ của Tiết Triệt nói dịu dàng:
- Lần trước nhìn thấy cháu chỉ có mười mấy tuổi. Khi cháu sáu tuổi đã đến Nam Hải kiếm phái của ta tập võ, mãi cho đến mười hai tuổi mới rời khỏi, lúc đó cháu và Tiết Lê, Tiết Mạn vẫn còn chơi với nhau.
Kim Mộc Lan tiến lên khom người nói:
- Bái kiến Tiết nãi nãi.
Mẹ của Tiết Triệt nói:
- Công tử Thẩm Lãng có đúng không? Ngươi đã thắng, ngươi đã hủy diệt gia tộc họ Tiết của ta, thù này đã báo, chẳng lẽ còn muốn chém tận giết tuyệt sao?
Thẩm Lãng nói:
- Bá tước Tiết Triệt lần này đi tiến đánh thành Nộ Triều, cũng là chuẩn bị nhổ cỏ nhổ tận gốc gia tộc họ Kim của ta, thậm chí còn muốn giết sạch mấy vạn người trên toàn bộ đảo Lôi Châu.
Mẹ của Tiết Triệt khóc thút thít:
- Công tử Thẩm Lãng, ta biết chuyện con ta làm thương thiên hại lý. Cho nên trời cao nghiêm phạt chúng ta, tạo ra động đất, phá hủy thành Nam Châu chúng ta. Gây nên sóng thần, phá hủy tất cả hạm đội gia tộc họ Tiết của ta, nghiêm phạt như vậy lẽ nào còn chưa đủ sao?
Mẹ của Tiết Triệt lại nói:
- Mấy trăm người gia tộc họ Tiết chúng ta đều ở trong này, có nhiều người già trẻ nhỏ như vậy, lẽ nào ngươi nhẫn tâm giết hết tất cả sao? Mộc Lan, trong lòng ta, cháu không phải là người độc ác như vậy.
- Tiết Triệt con ta làm chuyện thương thiên hại lý, cho nên hắn bị trời cao báo ứng. Nếu như ngươi giết những người già trẻ nhỏ chúng ta, chẳng lẽ không sợ gia tộc họ Kim cũng lọt vào báo ứng à?
Thẩm Lãng nói:
- Lão phu nhân, bà hãy nói cho ta biết, Tiết Triệt ở đâu? Tiết Đỉnh ở đâu? Ta sẽ tạm tha mấy trăm người họ Tiết.
Mẹ của Tiết Triệt khóc thút thít:
- Hổ dữ không ăn thịt con, lẽ nào ngươi muốn ép ta hại chết con trai của mình à?
Thẩm Lãng nói:
- Hoặc là nói cho ta biết tung tích đám người Tiết Triệt cùng Tiết Đỉnh hoặc là mấy trăm người họ Tiết bị tiêu diệt toàn bộ.
Mẹ của Tiết Triệt khóc rống, ước chừng sau một lúc lâu.
Bà ta lấy ra một chiếc chìa khóa cổ, đưa cho Thẩm Lãng nói:
- Nó ở trong hang Ác Mộng, đây là chìa khoá mở ra hang núi đó.
Thẩm Lãng còn chưa có kịp nhận lấy, Khổ Đầu Hoan lập tức tiếp nhận cái chìa khoá này, kiểm tra tỉ mỉ.
Thẩm Lãng ngó Tiết lão phu nhân một cái, tiếp đó hướng Khổ Đầu Hoan nói:
- Lấy tới đi.
Tiếp đó, Thẩm Lãng cầm khối chìa khóa hình lục giác này.
Bỗng nhiên...
Tiết lão phu nhân huýt sáo vừa vang lên.
- Vù...
Từ chìa khoá bên trong có một thứ màu đỏ chui ra thật nhanh như chớp vào trong cơ thể Thẩm Lãng, tiếp đó bắt đầu lan tràn nhanh chóng.
- A... A... A...
Thẩm Lãng quỳ một chân trên đất, phát sinh một tiếng kêu đau đớn thảm thiết.
Khổ Đầu Hoan tiến lên, chợt để ngang đao trước mặt Tiết lão phu nhân.
- Đây là cái gì? Mau đưa ra thuốc giải, đưa ra thuốc giải...
Lão phu nhân họ Tiết nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Đây là ấu trùng ăn não núi Phù Đồ, có thể chui khắp mạch máu ở mọi ngóc ngách trong cơ thể, thứ chúng thích nhất là ăn não người, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, chắc chắn là chết...
- Thẩm Lãng đã giết vô số người họ Tiết chúng ta, hắn nhất định có báo ứng này!
- Không có thuốc giải, không có thuốc giải, thứ ấu trùng này tiến vào trong não sẽ điên cuồng nuốt chửng cả bộ óc nhà ngươi, chúng không ngừng tự sinh sản phân chia, cuối cùng trong đầu sẽ có hơn mấy trăm con ấu trùng ăn não, chúng nó sẽ xốc lên xương sọ đỉnh đầu của nhà ngươi và sẽ chui từ mắt, mũi, tai của ngươi ra ngoài.
- Thẩm Lãng à, nhà ngươi sẽ phải chết bằng hình thức bi thảm nhất.
Mẹ của Tiết Triệt bất chấp tất cả, chỉ vào Thẩm Lãng cất tiếng rít lên the thé với bộ mặt sắc lạnh.
Khổ Đầu Hoan nổi giận, đặt đao trên cổ mụ rồi quát:
- Ngươi không sợ chết à? Các ngươi còn không sợ chết à?
Mẹ của Tiết Triệt nói:
- Chúng ta cũng là người vô dụng, cho dù chết thì thế nào? Có thể giết chết Thẩm Lãng, có thể giết chết đệm lưng của các ngươi đã là có lời rồi. Trước khi ta chết, có thể nhìn thấy Thẩm Lãng chết một cách thê thảm nhất thì đã là lời lắm rồi.
Ánh mắt của mụ ta nhìn phía Thẩm Lãng tràn đầy tàn nhẫn tuyệt đối.
- Kim Mộc Lan, ngươi xem đi, ngươi nhìn cho thật kỹ đi, phu quân đẹp đẽ của người kế tiếp sẽ phải chết bằng cách tàn nhẫn nhất.
- Bộ não thông minh của nó sẽ bị ăn sạch, tiếp đó vô số ấu trùng sẽ chui ra từ trong hốc mắt của nó.
- Một màn này cả đời ngươi đều sẽ không quên, Kim Mộc Lan sau đó ngươi mỗi lần nghĩ đến tên Thẩm Lãng này, đều có thể buồn nôn run rẩy.
Thẩm Lãng tiếp tục tiếng hét thảm.
- A... A...
Nhưng mà, tiếng hắn kêu thảm thiết càng lúc càng qua quít.
- A... Thật đáng sợ, thật đau... - Thẩm Lãng vừa nói, vừa bưng một chén rượu từ từ uống.
Mở bàn tay của mình.
Con ấu trùng ăn não kia ra sức nhúc nhích, từ trong lòng bàn tay của Thẩm Lãng chui ra ngoài.
Nó muốn điên cuồng bỏ chạy.
Máu của Thẩm Lãng quá đáng sợ, nó mới vừa mới vừa đi vào lập tức sẽ chết.
Thẩm Lãng cầm lấy cái nhíp gắp con ấu trùng ăn não để vào trong lọ máu bình thường.
Chẳng bao lâu, nó lại trở nên dữ tợn.
Ra sức muốn thoát khỏi Thẩm Lãng, chạy càng xa càng tốt, máu người này có độc.
- Khổ Đầu Hoan, banh mắt của lão phu nhân ra, đúng, đúng rồi...
- Lão phụ nhân, ngài nhìn rõ chưa.
- Ta thật sự là rất bội phục các ngươi, bất kể là cổ trùng, hay là khí độc, hoặc là thứ ấu trùng ăn não này cũng đều của núi Phù Đồ, đều là thứ mà họ Tiết các ngươi không thể nắm giữ, ôi cái thứ đồ vật nguy hiểm này, tại sao còn dám sử dụng vật?
- A... A... A... - Mẹ của Tiết Triệt hô to:
- Giết ta, giết ta, đừng tra tấn ta như vậy...
Thẩm Lãng thả cái nhíp ra, con ấu trùng ăn não chợt chui vào mắt của mẹ Tiết Triệt rồi nhanh chóng di chuyển đến não của mụ.
Mụ đàn bà hung ác này bắt đầu lăn lộn trên mặt đất.
- A... A... A...
Vùng vẫy vì đau đớn không gì sánh được.
Thốt ra tiếng kêu đau đớn thê thảm từng hồi, tông đầu xuống đất, còn vô số ấu trùng đã sinh sôi trong đầu mụ điên cuồng cắn xé.
Lại là một thân lấy đạo của người trả lại cho người mà thôi.
- Thẩm Lãng, Kim Mộc Lan, các ngươi đều không chết tử tế được, không chết tử tế được...
- Các ngươi lập tức lại phải chết, sẽ phải cùng ta chôn cùng, ha ha ha ha...
Mẹ của Tiết Triệt rống to thảm thiết hơn.
- Đồng quy vu tận, đồng quy vu tận đi!
Thẩm Lãng cất giọng thản nhiên:
- Tiết nãi nãi à, bà nói phía dưới pháo đài này có mười mấy vạn cân dầu cá đúng không? Tiết Triệt dùng mấy trăm nhân khẩu gia tộc làm mồi, để thu hút quân Niết Bàn của ta vào pháo đài này, tiếp đó đốt dầu cá, muốn nổ chết toàn bộ quân Niết Bàn của ta, triệt để đồng quy vu tận đúng không?
Nghe những lời này.
Mẹ của Tiết Triệt ngạc nhiên.
Thẩm Lãng làm sao lại biết?
Không sai, đây là kế hoạch của Tiết Triệt.
Cho dù đến thời khắc này, ông ta vẫn muốn giết chết quân Niết Bàn của Thẩm Lãng hết sạch.
Thậm chí không tiếc hi sinh mấy trăm người của gia tộc mình làm mồi.
- Ác, người gia tộc họ Tiết thật các ngươi ác độc, quả là dòng dõi lang sói.
- Lợi hại!
- Lúc ta từng kinh đô Đại Nam, ta cũng bị uy hiếp như vậy. Có một trí giả cao tuổi uy hiếp muốn tự đốt mình, đốt cháy cả tộc, thúc ép chúng ta lui binh, nhưng chỉ có điều, ông ta không định đốt chết chúng ta.
- Cho nên lúc đó ta thỏa hiệp.
- Mà bây giờ, Tiết Triệt dùng cả gia tộc làm mồi, muốn đốt chết quân Niết Bàn của chúng ta toàn bộ, muốn cho ta thịt nát xương tan.
- Nhìn thế đã đủ rồi, quả thật chỉ biết than thở!
- Gia tộc họ Tiết của bà thực sự phải vong tộc diệt chủng!
- Xin các ngươi nhớ kỹ, là Tiết Triệt tự mình giết chết cả tộc của các ngươi.
- Thuận tiện nói cho một tiếng, cái tên chịu trách nhiệm đốt dầu cá dưới pháo đài đã bị chúng ta giết sạch rồi!
- Thế nhưng, lửa vẫn nên đốt.
- Khi ngọn nến này lụi tàn phải đốt mười mấy vạn cân dầu cá!
- Tận hưởng thoải mái đi nào, bữa tiệc lửa hoành tráng này là Tiết Triệt chuẩn bị cho các ngươi!
Tiếp đó, Thẩm Lãng mang theo quân Niết Bàn lui ra ngoài.
Hoàn toàn đóng kín tất cả cánh cửa.
Rút lui mấy trăm mét!
...
Lúc này trong pháo đài phát ra tiếng thét thất thanh vô cùng thảm thiết.
Vô số người liều mạng trốn ra ngoài, bò ra ngoài.
Những thành viên gia tộc họ Tiết cũng không biết, gia chủ dĩ nhiên là muốn hi sinh bọn họ giết chết Thẩm Lãng.
- Rầm, rầm...
Trên pháo đài hai ba tầng, từng người một liều lĩnh nhảy xuống.
Thẩm Lãng trong lòng đếm ngược thời gian.
- Năm, bốn, ba, hai, một...
Ngọn nến trong hầm đã cháy hết.
Nó dấy lên ngọn lửa đốt cháy kíp nổ.
Kíp nổ cháy hết.
Đốt lên dầu cá, mười mấy vạn cân dầu cá.
Tiếp đó...
Tiếng long trời lở đất.
- Rầm rầm ầm...
Cái pháo đài vô cùng kiên cố của gia tộc họ Tiết bỗng nhiên bị phá nát.
Ngọn lửa khủng khiếp bốc lên xông lên phía chân trời.
Một màn này, thậm chí so với động đất lúc nãy còn chấn động hơn.
Pháo đài họ Tiết bị san thành bình địa.
Mấy trăm thành viên gia tộc họ Tiết bị Tiết Triệt giam ở bên trong đã chết sạch.
...
Kế tiếp, quân Niết Bàn của Thẩm Lãng tìm khắp cả thành Nam Châu.
Hoàn toàn không thấy hình bóng Tiết Triệt.
Cũng không có phát hiện Tiết Tuyết, Ninh Kỳ, còn có những cường giả cấp tông sư màTiết Triệt mời tới.
Những người này giống như bốc hơi khỏi trần gian vậy.
Thẩm Lãng dùng hết tất cả thủ đoạn, thăm dò mỗi một mật đạo gia tộc họ Tiết.
Mỗi một hang núi.
Nhưng mà vẫn không có chút thu hoạch gì.
Phải biết rằng Thẩm Lãng cũng không phải là người bình thường, hắn có thị lực X quang.
Gần như bất kỳ mật đạo dưới đất đều chạy không khỏi hai mắt của hắn.
Hắn đúng là đã phát hiện mười mấy căn hầm chứa ở thành Nam Châuphát hiện vô số vàng bạc, vô số thứ thiên hình vạn trạng.
Nhưng từ đầu đến cuối không gặp Tiết Triệt.
Hắn cũng tìm được cái hang Ác Mộng từ trong miệng Tiết lão phu nhân đề cập.
Hơn nữa đi sâu vào thăm dò.
Chỗ đó cũng là một căn cứ bí mật của gia tộc họ Tiết, bên trong cất giấu vô số vật tư.
Thế nhưng, Tiết Triệt vẫn không ở chỗ đó.
Đến tột cùng ông ta chạy đi đâu?
Khi động đất xảy ra, tất cả đại loạn.
Bọn họ có thể trốn đi nơi nào?
Cho dù lấy năng lực Mộc Lan, cũng căn bản không phát hiện được bất kỳ khí tức gì của bọn họ.
...
Tiết Triệt, Tiết Đỉnh, Tiết Tuyết không chết.
Vậy không coi gia tộc họ Tiết diệt vong, gia tộc họ Kim cùng Lý Thiên Thu sẽ không có báo được thù.
Thẩm Lãng nhắm mắt lại, minh tư khổ tưởng.
Kế tiếp phải làm sao?
Đã qua mấy ngày mấy đêm.
Thời gian vàng để tìm kiếm đã qua.
Nếu tìm không được Tiết Triệt, vậy khả năng tìm kiếm kế tiếp trên cơ bản đã không lớn.
Nhưng cũng chắc là, Tiết Triệt vẫn còn phía trên đảo Nam Châu.
Bởi vì dù đến lúc khai chiến, hạm đội của Thẩm Lãng cũng vẫn ở trên mặt biển tuần tra, nếu có thuyền trốn, nhất định có thể phát hiện.
Mặt biển cuối cùng cũng không thể che chắn như lục địa được.
Bất kỳ con thuyền nào xuất hiện ở trên biển, nhất định sẽ bị phát hiện chình ình ra đấy.
Như vậy cần phải làm?
Cứ như vậy rời khỏi?
Không được, nhất định phải giết Tiết Triệt mới xem như là diệt cả tộc họ Tiết.
Một lần là xong.
Tiết Triệt cùng Tô Nan không giống như nhau.
Tô Nan toàn tâm toàn ý chỉ vì gia tộc quật khởi.
Vì cái mục tiêu này, ông ta thậm chí có thể cùng Thẩm Lãng hóa giải tất cả ân oán.
Nhưng Tiết Triệt là một kẻ thù có tính định hướng.
Ông ta không tha cho bất kỳ kẻ thù nào tồn tại.
Nói đến chuyện này, ông ta và Thẩm Lãng có chút tương tự, thiên hạ không thù.
Một khi để sống sót.
Kế tiếp ông ta nhất định sẽ điên cuồng mà trả thù gia tộc họ Kim, sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp giết hết họ Kim.
...
Thẩm Lãng minh tư khổ tưởng mấy canh giờ.
Tiếp đó làm một quyết định.
Nếu hắn tìm không được Tiết Triệt, vậy hãy để cho Tiết Triệt tới tìm hắn.
Nếu như hắn muốn giết Tiết Triệt.
Tiết Triệt cũng vô cùng muốn giết hắn.
Như vậy, thứ mồi tốt nhất chính là bản thân Thẩm Lãng.
Mộc Lan kiên quyết không đồng ý.
Chết cũng không đồng ý.
Nhưng là Thẩm Lãng vẫn thuyết phục nàng.
Dùng thực tế thuyết phục nàng.
- Cục cưng, ta nhất định cam đoan không có bất kỳ một chút nguy hiểm.
- Thậm chí ngay cả hữu kinh vô hiểm cũng không tính.
- Chúng ta nhất định phải nhanh chóng hoàn thành chuyện nơi đây, sau đó rời đi ở đây.
- Chúng ta không có thời gian.
- Bây giờ chỉ có một con đường, lấy bản thân ta làm mồi, không còn đường khác.
- Ta cam đoan với nàng, một chút nguy hiểm cũng sẽ không có.
Mộc Lan nhìn chằm chằm Thẩm Lãng nói:
- Trừ phi thiếp cùng chàng, bằng không... Tuyệt đối không có khả năng!
Á!
Thẩm Lãng nói:
- Nhưng mà một khi nàng ở cùng ta, Tiết Triệt rất có thể không đến.
Mộc Lan nói:
- Dù cho ông ta không đến, ta cũng sẽ không để một mình chàng làm mồi, đi thu hút sự xuất hiện của ông ta!
- Cứ quyết định như vậy. - Mộc Lan nói như đinh chém sắt:
- Bằng không, thiếp sẽ hành chết chàng.
...
Kế tiếp!
Quân đội Thẩm Lãng diễn ra một màn kỳ quái.
Quân Niết Bàn triệt để rút lui khỏi thành Nam Châu.
Những cao thủ tuyệt đỉnh như Đại Ngốc, vợ chồng Lý Thiên Thu, Khổ Đầu Hoan toàn bộ về tới trên thuyền.
Tóm lại, trừ Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan ra.
Tất cả mọi người trở lại trên chiến hạm.
Tiếp đó, tất cả chiến hạm đi, rời khỏi đảo Nam Châu mấy dặm.
Trên đảo Nam Châu chỉ còn sót vẻn vẹn hai người Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan.
Toàn bộ một màn này, toàn bộ tiến hành ngay ban ngày ban mặt, để tất cả mọi người thấy rất rõ ràng.
Tiếp tục!
Lại ngay trước mắt tất cả mọi người.
Kim Mộc Lan cõng Thẩm Lãng lên một vách núi.
Vách núi vượt qua hai trăm mét cao.
Vách núi thẳng tắp dốc đứng, chính là một tòa núi đá đứng sững ở ranh giới đảo Nam Châu.
Cả sườn núi không có một vật.
Đừng bảo là một thân cây cũng không có, ngay cả một cọng cỏ cũng không.
Nhìn một cái đã không sót thứ gì.
Mà cuối dốc đá này cũng cũng chỉ có khoảng không gian tầm mười mấy mét vuông.
Đồng dạng không phát hiện bất kỳ mai phục.
Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan liền đứng ở trên đỉnh vách núi.
Đón gió thổi trên biển.
Nhìn ra xa đại dương, nhìn ra xa bầu trời, quan sát đại địa.
Tàu chiến chở quân Niết Bàn và nhóm cao thủ Lý Thiên Thu đều ở cách đấy mấy chục dặm.
Dù là ai cũng có thể thấy, trong phạm vi mấy chục dặm, trên vách đá trơ trọi, cũng chỉ có hai người Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan.
Đây là đang liều mạng.
Dùng bản thân làm mồi, thu hút Tiết Triệt xuất hiện.
Hắn đánh cuộc rằng Tiết Triệt tuyệt đối không muốn buông tha cơ hội lần này.
...
Một ngày trôi qua.
Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan vẫn lẻ loi ở trên đỉnh vách núi.
Hạm đội của hắn, còn có tất cả cao thủ như Lý Thiên Thu vẫn cách mấy chục dặm biển.
Tiết Triệt?
Chỉ có ta và Kim Mộc Lan thôi đấy.
Bên cạnh ngươi ắt có bốn cường giả cấp tông sư, còn có mười mấy đỉnh cấp cường giả đi.
Ngươi có dám tới hay không?
Có dám giết ta hay không?
Nếu như ngươi sẽ không tới, ta cũng phải đi đấy.
...
Thẩm Lãng cùng Mộc Lan ở trên vách đá cô lập thật nhàm chán.
Chỗ này này tích nhỏ như vậy, hơn nữa nhìn một cái không sót thứ gì.
Mặc kệ làm chuyện gì đều bất tiện, Thẩm Lãng cũng không muốn để cho người ta thấy thân thể Mộc Lan.
Tại cái chỗ đỉnh vách núi chỉ có mười mấy mét vuông này, rõ ràng hiu quạnh như tuyết.
Mười bảy canh giờ sau đó!
Cuối cùng có người đến!
Một cường giả cấp tông sư leo dọc theo vách núi thật nhanh.
Ngay sau đó, thứ hai, người thứ ba, người thứ tư...
Bốn tông sư toàn bộ xuất hiện.
Leo đến trên đỉnh vách núi, bao vây Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan.
Xác định không có bất kỳ mai phục, không có bất kỳ nguy hiểm. nào
Hạm đội Thẩm Lãng vẫn ở cách đó hai mươi mấy dặm.
Lý Thiên Thu và Đại Ngốc vẫn cách đấy hai mươi mấy dặm.
Bốn đại tông sư phát ra tín hiệu.
Sau một lát!
Tiết Triệt cuối cùng xuất hiện!
Ông ta cũng là tông sư.
Ông ta men theo vách núi leo lên trên đỉnh núi.
Tiết Triệt dẫn đầu năm đại tông sư, bao vây khu vực mười mấy mét quanh Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan ở trên đỉnh núi.
Giống như gọi trời không ứng, gọi đất mất linh.
Tuyệt sát cuối cùng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT