- Thẩm Lãng thắng, thắng một vạn sáu nghìn lượng vàng!
Lần này ăn một đòn thực sự.
Trong nháy mắt!
Điền Hoành giống như bị sét đánh vậy, ông ta gần như lập tức mất đi tất cả phản ứng.
Một vạn sáu nghìn lượng vàng?
Con số khổng lồ!
Phú Quý phường của gã sòng bạc một năm thêm lên, cũng liền kiếm nhiều như vậy thôi.
Hơn nữa, cộng lại số tiền 4 sòng bạc khác kiếm được, còn chưa chắc bằng một Phú Quý phường của ông ta đấy.
Bây giờ lại toàn bộ thua hết bởi Thẩm Lãng?
Hiện tại chẳng hại chết được Thẩm Lãng, ngược lại còn bị hắn cào rách một lớp da kìa.
Nhưng mà... Điều này sao có thể xảy ra được?
Đổ thuật Điền Thập Cửu cao siêu đẳng cấp, ở toàn bộ thành Huyền Vũ không hề có đối thủ kia mà?
Hơn nữa còn ở Phú Quý phường, hoàn toàn là sân nhà của Điền Thập Cửu, nhắm mắt lại cũng thắng.
Dù cho Đổ thần đích thân tới, cũng chỉ có kết quả thua rớt cả quần lót thôi.
Mặc cho Điền Hoành có bao nhiêu trí tưởng tượng chăng nữa cũng chả biết Thẩm Lãng có thấu thị Xquang, có thể biết tỏng tất cả quân bài, đổ thần nhằm nhò gì chứ.
- Ngươi làm như thế nào hả? Thua cả thằng phế vật đó? - Điền Hoành chợt bóp cổ Điền Thập Cửu rống to hơn.
Trực tiếp nhấc cả người gã lên không.
Điền Thập Cửu gần như không cách nào hít thở nổi, nước mắt tuôn ra kêu lên:
- Con không biết gì hết! Hoàn toàn như thấy quỷ, Thẩm Lãng ván nào cũng thắng cả.
Điền Hoành quát:
- Hắn ăn gian? Chơi bẩn hả?
- Không hề, nhưng như vậy mới gặp quỷ đó ạ. - Điền Thập Cửu kêu khóc đáp.
Điền Hoành chợt trông về phía Từ gia chủ, run giọng nói:
- Từ huynh, ngươi không phải nói Thẩm Lãng là một tên vô dụng tồi tệ sao? Tại sao lại nhận được những chữ lạ chả ai hiểu hết, giờ ngay cả bài bạc đều lợi hại như vậy hả?
Khuôn mặt Điền Hoành co giật từng đợt.
- Tên nghiệt súc ấy vì sao không chết đi chứ? - Từ gia chủ gào thét.
Lúc này, Từ Thiên Thiên bước ra nói:
- Phụ thân, Điền bang chủ, hai người ở đây nổi cáu thì ích gì chứ, không bằng đi đến hiện trường nhìn xem đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Cũng dễ tùy cơ ứng biến.
Không sai, là đạo lý này.
Điền Hoành bật dậy đi ra đến Sòng bạc Phú Quý phường của ông ta, một khắc cũng không muốn chậm trễ.
Phú Quý phường của ông ta đến cùng bị Thẩm Lãng chà đạp thành dạng gì đây?
Sau lưng truyền đến tiếng của Từ Thiên Thiên.
- Điền bang chủ đừng quên, phủ Thành Chủ cùng phủ Thái Thú là chỗ dựa vững chắc của ngài đấy!
Điền Hoành nghe thế, trong lòng thoáng yên tâm.
Không sai, có hai chỗ dựa vững chắc này thì ông ta còn có chỗ làm mưa làm gió.
Ông trực tiếp phóng người lên ngựa, hướng Phú Quý phường phóng đi nhanh chóng.
Chỉ một khắc đồng hồ, tuấn mã của ông ta đã chạy tới trước cánh cửa tráng lệ của Phú Quý phường.
Lúc này, toàn bộ sòng bạc đã là người đông nghìn nghịt.
Thấy Điền Hoành đến, vô số con bạc cùng đám người hùa theo xem náo nhiệt tuôn ra, hét lên:
- Điền đông chủ tới rồi, người có thể làm chủ đến, trả tiền, trả tiền đi!
- Điền bang chủ lâu quá không gặp ha, ngươi tới vừa đúng lúc, ta thắng sòng bạc nhà ngươi một vạn chín nghìn lượng vàng, vậy liền đổi tiền mặt đi nào.
- Đúng rồi, mấy trăm người đây cũng theo ta cùng nhau đặt cuộc, cũng thắng bảy nghìn lượng vàng, Điền bang chủ cũng đổi tiền luôn nhé.
Cái gì?
Không phải một vạn sáu nghìn lượng vàng sao?
Lại biến thành một vạn chín nghìn lượng vàng hả?
Còn cả mấy trăm con bạc này cũng theo Thẩm Lãng thắng bảy nghìn lượng vàng ư?
Cộng vào, chính là hai vạn sáu?
Nghe tin dữ như thế, Điền Hoành trước mắt tối sầm gần như muốn ngất xỉu luôn.
Hai vạn sáu nghìn lượng vàng!
Nói thật, đã là hơn phân nửa tiền tích góp của Điền Hoành rồi.
Ừ thì, mỗi ngày ông ta đều hốt bạc.
Nhưng là tiền của ông không phải một mình kiếm được, phải phân chia rất nhiều người.
Hơn nữa ông còn phải nuôi sống mấy trăm người, chi tiêu rất lớn.
Sòng bạc của ông thua hai vạn sáu nghìn lượng vàng, nếu như muốn thực hiện chuyện này, thì không những thương gân động cốt, mà là... Gần như phá sản đó.
Thế nhưng nếu ông không làm, danh tiếng sòng bạc của ông liền mất hết, về sau người nào còn dám đánh bạc nữa.
Ước chừng một hồi lâu, Điền Hoành mới tỉnh lại, thấy rõ ràng gương mặt tiểu bạch kiểm Thẩm Lãng đẹp trai kia.
Tên nghiệt súc nhà ngươi, thế nào ác độc như vậy hả?
Hôm qua Thẩm Lãng uy hiếp ông ta, Điền Hoành chả coi ra gì sất.
Trong lòng còn nghĩ xem Thẩm Lãng phải ra chiêu thức gì đối phó mình nhỉ? Điền Hoành suy nghĩ rất nhiều, nhiều kế sách rất cao thâm, thủ đoạn sâu xa khó hiểu.
Thật không ngờ đến, thủ đoạn của Thẩm Lãng vô sỉ như vậy, trực tiếp đến thế.
Nói hắn chơi bẩn? Trả đũa?
Nếu là lúc trước, Thẩm Lãng còn chưa thắng nổi một trăm lượng vàng, đã bị đánh gãy giò ném ra.
Hiện tại hắn chính là cô gia phủ Bá Tước đó, trong thành Huyền Vũ ai dám động một cọng lông tơ của hắn?
Lúc này, không chỉ có 4 gã võ sĩ phủ Bá Tước đứng sau lưng Thẩm Lãng nhìn chòng chọc, còn có mấy trăm con bạc cũng ủng hộ hắn.
Thằng Thẩm Lãng này quá đê tiện rồi?
Mỗi mình hắn thắng còn chưa xong, lại lôi kéo mấy trăm con bạc cùng thắng nữa.
Hiện tại Thẩm Lãng thành anh hùng của bọn họ, mấy trăm con bạc này vì lợi ích bản thân, đều phải cùng Thẩm Lãng cùng tiến lui.
- Trả tiền đi. - Thẩm Lãng nói:
- Điền Hoành bang chủ, đại nhân vật như ngươi đây, hẳn không phải phường xỏ lá ba que quịt tiền chứ?
Khuôn mặt Điền Hoành co giật từng cơn, ông thực sự muốn chém một phát, khiến thằng tiểu bạch kiểm Thẩm Lãng này đánh đến vãi phân luôn.
Nhưng mà ông dám làm ư?
Làm không được đâu!
Tiếp theo, Điền Hoành biến sắc mặt nhanh như chớp, lộ ra nụ cười nhiệt tình hỏi:
- Thẩm công tử, chúng ta tiến vào nói chuyện được không?
Thẩm Lãng ngẫm một lát, gật đầu bảo:
- Được thôi.
Sau đó, Điền Hoành cùng Thẩm Lãng hướng bên trong Phú Quý phường đi vào.
Mấy trăm con bạc kia mặc kệ tất, nhỡ đâu Thẩm Lãng cùng Điền Hoành đạt thành giao dịch bí mật gì ấy, chẳng phải là đưa bọn hắn bán?
- Không thể đi, không được đi, đổi hết thẻ đánh bạc thành tiền hẵng đi. - Vô số con bạc đều rốt rít la ầm lên.
Lúc bình thường, bọn họ nhìn thấy Điền Hoành như chuột thấy mèo vậy, nhưng bây giờ người đông thế mạnh, hơn nữa có cô gia phủ Bá Tước Thẩm Lãng làm người trung tâm.
Huống hồ con bạc vì tiền ngay cả mạng đều không cần.
Khi con bạc thắng tiền, căn bản chả biết sợ là gì.
Thẩm Lãng nói:
- Xin các vị yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không bán đứng ích lợi của mọi người đâu, nhất định sẽ bàn giao thỏa đáng cho các ngươi.
- Đúng vậy, mọi người tin tưởng Thẩm gia.
- Thẩm gia chính là cô gia phủ Bá Tước, làm sao có thể lừa dối chúng ta được?
- Thẩm gia, ta yêu chàng!
Vãi thật, nơi này có một con quái vật trà trộn vào hử.
Cứ như vậy, Thẩm Lãng cùng Điền Hoành tiến vào trong Phú Quý phường.
Bốn tên võ sĩ phủ Bá Tước nửa bước không rời, cùng đi theo vào, sau đó cửa lớn của Phú Quý phường đóng chặt!
...
Sau khi bước vào Phú Quý phường, nụ cười Điền Hoành lập tức biến mất, mặt mũi băng hàn.
- Thẩm công tử, thủ đoạn của ngươi thật đúng là độc ác ha. - Điền Hoành cười lạnh bảo:
- Vì bức bách ta tự chặt cánh tay, vì khiến ta đánh gãy chân nghĩa tử Điền Thập Tam, lại đắm mình vào bài bạc, danh tiếng phủ Bá Tước của ngươi không cần sao?
- Danh tiếng Phủ Bá Tước dĩ nhiên là muốn. - Thẩm Lãng nghiêm túc phán:
- Nhưng danh tiếng Thẩm Lãng ta đây, lại chẳng cần!
- Đối với người như Thẩm Lãng ta danh tiếng là gì chứ? Chính là thứ trói buộc mà thôi! Nếu danh tiếng ta mà tốt, làm một chuyện xấu thôi là thân bại danh liệt, nếu danh tiếng ta nát sẵn, làm một chuyện tốt, người khác liền khen ngợi ngay, thiệt ghê gớm nha, Thẩm Lãng lãng tử hồi đầu.
Mấy câu nói đó tức khắc chặn họng Điền Hoành.
Vãi chưởng, thằng này hèn hạ không đối thủ thiệt luôn.
Điền Hoành nói:
- Ngươi không phải muốn ép ta đánh gãy chân Điền Thập Tam sao?
Thẩm Lãng gật đầu một cái nói:
- Đúng vậy.
Điền Hoành nói:
- Ngươi dùng một vạn chín nghìn lượng vàng này lấy làm lợi thế, uy hiếp ta tự chặt cánh tay? Rõ thật buồn cười đấy, Điền Hoành ta đây là người thiển cận vậy ư? Nếu ta đánh gãy giò Thập Tam, thiệt hại không những là chân, còn có uy nghiêm của ta.
Điền Hoành tung hoành giang hồ thành Huyền Vũ nhiều năm, đương nhiên ông không ngu ngốc, ông biết lợi hại trong đó.
- Một khi ta làm thế, tất cả mọi người sẽ biết Điền Hoành ta thua một thằng ở rể nhỏ nhoi, danh tiếng của ta sẽ quét rác. - Điền Hoành lạnh nhạt nói:
- Dạng nhân vật như ta đây, một khi ném danh tiếng hung ác rồi, về sau còn ai biết sợ ta chứ? Tiền đã không có còn kiếm lại được, thế nhưng danh tiếng không còn, thì xong đời luôn.
Lúc này Điền Hoành đã hoàn toàn tỉnh táo lại, ông nâng tách trà lên uống một hớp nói:
- Cho nên Thẩm Lãng, ngươi muốn dùng một vạn chín nghìn lượng vàng để đổi lấy ta đánh gãy chân Điền Thập Tam? Vậy ngươi nghĩ nhiều rồi, ta không có ngu thế đâu, ngươi cũng không cần mơ mộng hão huyền.
Thấy Điền Hoành uống trà xong, Thẩm Lãng lập tức rót đầy cho gã, biểu cảm chân thành tha thiết, giọng nhiệt tình bày tỏ:
- Điền bang chủ, ngươi oan uổng chết ta rồi, ta chưa hề có quyết định vậy, không có chuyện này.
Điền Hoành cười khẩy một phen, ông khoanh tay, quắc mắt lạnh lùng.
Cũng muốn coi Thẩm Lãng nhà ngươi còn mánh khóe nào đây? Liền xem ngươi biểu diễn, ông giống như liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ của Thẩm Lãng.
Cái thằng nghiệt súc thấy lợi quên nghĩa này, sau khi thắng nhiều tiền như vậy xong, liền chỉ muốn muốn đổi tiền ra, đã sớm ném chuyện đánh gãy giò Điền Thập Tam vứt lên chín từng mây đi.
Điền Hoành quyết định, Thẩm Lãng muốn muốn lấy đi một vạn chín nghìn lượng vàng là không thể được, xấp xỉ trả một nghìn chín. Hơn nữa ông còn muốn Thẩm Lãng mở miệng cầu xin, ông mới cho số tiền này.
- Ta căn bản chẳng nghĩ tới dùng một vạn chín nghìn lượng vàng tới trao đổi cặp giò của Điền Thập Tam đâu! - Thẩm Lãng nói:
- Ý của ta là vầy, Điền bang chủ chẳng những ngươi muốn bồi thường trả cho ta thắng một vạn chín nghìn lượng vàng, mặt khác còn muốn đánh gãy giò Điền Thập Tam nhé!