Biểu hiện yêu nghiệt không chỉ là nhóc con Thẩm Dã mà còn cả cậu bé Aruzhuang nữa.

Khi cậu bé chưa tròn một tuổi đã to khỏe như chú bê con, cao tầm một mét rồi.

Bây giờ là hạ tuần tháng mười, nước Khương đã rơi tuyết hai lần, vô cùng lạnh.

Nhưng Aruzhuang mặc áo mông, phơi mông trần bò trên mặt tuyết, chơi đến nóng cả người.

Không phải Arunana ngược đãi con mà cậu bé căn bản mặc quần áo không được, chỉ cần mặc đủ bộ đã oa oa lớn lên rồi tự mình gạt phăng hết.

Trong tuyết.

Đại Ngốc đang luyện võ.

Cầm một cây gậy bằng huyền thiết nặng năm trăm cân múa may quay cuồng!

Trong vòng mấy mét, hoàn toàn không cách nào tiến đến gần.

Cương khi khi cuồng vũ thiết bổng trực tiếp để cho người ta không cách nào mở mắt ra được.

Thậm chí mười mấy mét xung quanh gã giống như bị phi cơ trực thăng thổi qua vậy, không có bất kỳ tuyết nào đọng lại.

Kiếm vương Lý Thiên Thu rời khỏi Khương quốc, sau đó Đại Ngốc ở lại.

Ở đây cuối cùng có vợ và con gã rồi.

Nhưng mà không có Kiếm vương ở đây, sẽ không có ai đánh lén gã nữa.

Cho nên khả năng đỡ đòn của gã liền tạm thời giảm xuống.

Nhưng mà trước khi Kiếm vương ra đi, dạy cho hắn một bộ côn pháp.

Tên gọi là Phá Phong Côn.

Căn bản không phải thượng cổ bí tịch, đây chỉ là một bộ côn pháp bình thường nhất.

Từ đầu tới đuôi cũng chỉ có chín chiêu.

Đại Ngốc mỗi ngày đều muốn luyện tập hơn một ngàn lần.

Hôm nay, gã đã luyện hai mươi mấy vạn lần.

Không có ai biết võ công của gã lợi hại dường nào, thế nhưng lão thái giám của Khương quốc nói, uy thế của vương phu Đại Tráng đã vượt qua lão vua Khương Arugan.

Chí ít bây giờ nữ vương Khương quốc Arunana đã hoàn toàn không phải là đối thủ của Đại Ngốc.

Thậm chí tất cả tù trưởng, đại tướng toàn bộ Khương quốc đều từng đến khiêu chiến với Đại Ngốc.

Kết quả để cho người ta khá tuyệt vọng.

Gã có thể đánh cho ngươi phát khóc.

Dù cho ngay từ đầu chiếm thượng phong, nhưng nội lực của ngươi cuối cùng là sẽ hao hết.

Mà sức mạnh Đại Ngốc liên tục không ngừng, như là sóng to gió lớn vậy, không cần nửa canh giờ, tất cả đối thủ đều phải quỳ.

Lúc này, nữ vương Khương quốc Arunana đang xử lý công vụ.

Đại Ngốc đang luyện võ.

Aruzhuang ở lăn mông trần trên tuyết, cũng chẳng có ai quản nó.

Đây là trẻ con của nước Khương, cho dù là vương tử cũng nuôi thả theo kiểu tự nhiên.

Đặt mông ngồi ở trên mặt tuyết, tuyết tức khắc che mất trứng cùng chú gà con, cảm giác lạnh như băng khiến cho bé con Aruzhuang tức khắc cảm thấy trứng co rụt lại, hơi mắc tiểu.

Thế là, nó trực tiếp đứng lên, tiếp đó ngồi xổm xuống, gà con ra sức phun nước.

Nước tiểu đồng tử nóng hổi hòa tan tuyết trắng.

- Nha… khặc khặc cha chá…

Aruzhuang giống như phát hiện là một đại lục mới, thế là ra sức đi tè.

Kết quả tiểu xong.

Nó còn thấy một bãi tuyết muốn hòa tan, thế nhưng không thể nào tè được nó, nó bèn ra cố rặn.

- Phụt… - Nó thả ra một cái rắm.

- Khặc khặc khặc khặc... - Tức khắc, nó cao hứng đến mức lăn lộn trong tuyết.

Hai cha con Đại Ngốc cùng bé Aruzhuang ngốc nghếch không có tim không có phổi này cao hứng vui vẻ.

Nhưng vua Khương Arunana trong cung có chút lo âu.

Bởi vì đây đã là thứ ba.

Biên giới hai nước Khương Việt xung đột.

Nguyên bản quan hệ của Khương quốc cùng Việt quốc đặc biệt thân mật, thậm chí biên giới hai nước chỉ để làm cảnh.

Kỵ binh của Việt quốc có đôi khi sẽ tiến vào trong Khương quốc luyện binh, mà kỵ binh của Khương quốc cũng đôi khi sẽ tiến vào trong Việt quốc.

Nhưng từ khi Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây Trương Tử Húc nhậm chức, sau đó tất cả đều thay đổi.

Đầu tiên, ông ta thêm binh vào thành lũy trước kia của phủ Hầu tước Trấn Viễn.

Tiếp đó hủy đi tất cả hành dinh của nước Khương bên trong nước Việt, cuối cùng còn xây dựng phòng tuyến ở biên giới hai nước.

Cái bộ dạng đầy vẻ đề phòng này, tức khắc để Arunana rất không thoải mái.

Thế nhưng nàng không nổi cơn tam bành, dù sao thì thái độ của Việt vương Ninh Nguyên Hiến với Khương quốc đặc biệt thân mật.

Sau khi Thẩm Lãng từ quan về nhà.

Arunana cũng không có trở mặt, bởi vì nàng đã nhận được mật thư của Thẩm Lãng.

Thậm chí lúc này, Việt quốc còn có rất nhiều quan lại ở trong kinh đô của Khương quốc.

Dẫu cho Trương Tử Húc biểu hiện như thể sắp gặp địch tấn công đến nơi, Arunana vẫn hạ lệnh từ rày về sau kỵ binh Khương quốc không còn vượt biên.

Võ sĩ Khương quốc mặc dù khó chịu, nhưng vẫn tuân theo vương lệnh.

Thế nhưng nước Sở đã điều động vô số gián điệp vào nước Khương.

Bọn họ hoặc là đóng vai võ sĩ Khương quốc, đánh lén thành lũy biên giới Việt quốc.

Hoặc là đóng vai võ sĩ Việt quốc, săn trộm dê bò của dân du mục Khương quốc, thậm chí giết người phóng hỏa.

Nếu như hai nước Khương Việt đầy niềm tin với nhau, thủ đoạn châm ngòi ly gián của nước Sở đương nhiên sẽ không thành công.

Thế nhưng thái độ của Trương Tử Húc bây giờ, để sự tin tưởng lẫn nhau giữa hai nước giảm xuống.

Lâu ngày, âm mưu nước Sở dần dần thực hiện được.

Bầu không khí biên giới hai nước trở nên nghiêm trọng, thậm chí nổi lên ba lần xung đột mãnh liệt.

Vài ngày trước!

Có một bộ lạc nhỏ ở Khương quốc bị tập kích.

Tất cả dê bò bị cướp sạch, mấy chục dân du mục bị giết, mười mấy phụ nữ nước Khương bị làm bẩn.

Những nhân chứng còn sống sót thấy rất rõ ràng do chính võ sĩ nước Việt làm.

Tù trưởng bộ lạc biên giới đương nhiên không chịu được,

trực tiếp suất lĩnh hơn một nghìn kỵ binh sang phía biên giới, xin Việt quốc giao ra hung thủ giết người, bằng không phải động võ.

Quân đội dưới trướng Trương Tử Húc mặc dù đầy địch ý với Khương quốc nhưng cũng còn tính là cẩn thận.

Mặc kệ kỵ binh Khương quốc sẽ khiêu khích thế nào, đều từ đầu đến cuối đóng cửa không ra.

Tù trưởng bộ lạc kia báo cáo tình hình cho Arunana bên này, nữ vương cũng đặc biệt đau đầu.

Nàng đương nhiên không thể trách cứ tù trưởng dưới trướng mình.

Bởi vì nàng là nữ vương nước Khương, nhất định phải đứng về phía con dân của mình.

Nhưng chuyện này rõ ràng là âm mưu của gián điệp nước Sở.

Trương Tử Húc mặc dù đối với Khương quốc tràn đầy đề phòng, nhưng ộng ta không có khả năng vi phạm ý chỉ Việt vương Ninh Nguyên Hiến, biểu hiện ra bên ngoài, ông ta cũng tán thành hữu nghĩ Việt Khương, thậm chí còn từng thăm kinh thành Khương quốc.

Dù cho Arunana muốn trách cứ ông ta cũng tìm lý do không được.

Thế nhưng, sở dĩ quan hệ hai nước Việt Khương bị đóng băng như vầy, Trương Tử Húc này quả thật phải lãnh trách nhiệm lớn nhất.

Người này bên ngoài ra vẻ hữu hảo Việt Khương nhưng âm thầm không ngừng thêm binh vào biên cảnh hai nước, phá hủy sự tin cậy lẫn nhau giữa hai quốc gia.

Đương nhiên, Trương Tử Húc cũng có lý do của mình.

Đầu tiên, nữ vương Khương quốc Arunana cùng Thẩm Lãng quan hệ mật thiết.

Mà Thẩm Lãng là kẻ địch của Thái tử, Trương Tử Húc lấy tư cách là dòng chính của Thái tử, đương nhiên phải đề phòng Khương quốc.

Đồng thời bên trong Khương quốc có một thế lực rất lớn là thân vua Căng.

Chính là đám lính đánh thuê do Ưng Dương cầm đầu.

Nhóm lính đánh thuê này đa số là võ sĩ tộc Sa Man, bọn họ đều xem vua Căng trở thành anh hùng và cứu tinh của tộc Sa Man.

Vẫn muốn thúc đẩy Đại Nam cùng Khương quốc kết minh.

Vua Căng đã điều động mấy đợt sứ thần qua đây, mời nữ vương Arunana cùng hưởng lãnh thổ Việt quốc lãnh thổ, mời Khương quốc thêm vào liên minh vây Việt.

Thậm chí chỉ cần Arunana đáp ứng, tương lai toàn bộ miền nam hành tỉnh Thiên Tây sẽ cắt nhường cho nước Khương.

...

Trong nguyên phủ Hầu tước Trấn Viễn!

Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây Trương Tử Húc phần lớn thời gian đều ở trong này làm việc, mà không phải ở Thiên Tây phủ Đô đốc.

Cái phủ Hầu tước Trấn Viễn hoa lệ cỡ nào, cao cao tại thượng ra làm sao?

Trong tay ông ta có gần ba vạn đại quân, trong đó hơn phân nửa cũng là quân đội của Trịnh Đà lúc trước.

Trương Tử Húc là trạng nguyên lang mười mấy năm, chân chính tiêu sái lỗi lạc, mỹ nam nhẹ nhàng.

Người này nói như thế nào đây?

Văn tài rất tốt, chính tài cũng không sai.

Nhưng cực kỳ tự phụ.

Cái loại tự cao vì tài hoa, coi khinh thiên hạ.

Trong mắt ông ta, quần thần nước Việt chỉ có hai người lọt vào mắt.

Một là Chúc Hoằng Chủ, nửa Biện Tiêu, nửa Xung Nghiêu.

Còn lại mọi người trong mắt ông ta đều chẳng có tài cán gì.

Trương Xung trong mắt ông ta chỉ là kẻ có tài năng mà không có quan điểm chính trị.

Thẩm Lãng trong mắt ông ta chỉ là ma mới, một thằng chíp hôi không tài cán gì, càng không có quan điểm chính trị.

Ông ta vẫn luôn tin tưởng vững chắc, Chúc Hoằng Chủ già đi, sau đó Chúc Nhung biến thành lãnh tụ văn thần Việt quốc.

Mà Chúc Nhung hạ vị, sau đó sẽ do Trương Tử Húc thượng vị.

- Yên tâm đi, nữ vương Arunana tính tình ngay thẳng, chắc là sẽ không chân chính trở mặt, cũng sẽ không chân chính phái binh tiến công Việt quốc biên cảnh. - Trương Tử Húc nói:

- Cô gái này chân chất đến ngu xuẩn, vừa không thể vào đánh Việt quốc, lại không thể trách cứ tù trưởng thủ hạ, chỉ sẽ tự mình sứt đầu mẻ trán.

Vị Trưởng sử phủ Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây nói:

- Đại nhân anh minh, vậy vì sao chúng ta còn muốn tập kết ba vạn đại quân tại trên đường biên giới này, tỏ ý ra vẻ đề phòng Khương quốc như vậy?

Trương Tử Húc nói:

- Lo trước khỏi hoạ, quân đội luôn cần kẻ địch, trong đầu óc chúng nó cần một sợi dây cung căng thẳng thời thời khắc khắc, bằng không liền sẽ trở thành một đám rời rạc. Nhắc tới cũng rõ ràng buồn cười, chính là bởi vì trong lòng Arunana chân chất, với Việt quốc thân mật, ta mới tỏ ý hùng hổ dọa người, nếu ả đuổi kịp tính thâm độc ương ngạnh hai đời vua Khương trước kia thì chúng ta nịnh bợ còn chẳng kịp, nào dám lãnh ngạo như vậy kia chứ.

Trưởng sử nói:

- Bên tăng bên giảm, người hiền bị bắt nạt.

- Đây là chính trị. - Trương Tử Húc cười nói:

- Chỉ cần có người nhượng bộ, sẽ có người từng bước ép sát. Huống hồ ta làm như vậy sai sao? Quốc chiến trước mắt, lẽ nào ta cũng không nên bảo vệ cho đường biên giới à?

- Đương nhiên cần phải, người trong thiên hạ đều chỉ không ra chỗ sai của đại nhân kia mà. - Trưởng sử cười nói.

Nhưng trong lòng ông ta rõ ràng biết, Trung đô đốc Trương Tử Húc chẳng qua là mượn cơ hội để ôm binh quyền mà thôi.

Y như lời ông ta nói, trong lòng bất kỳ quân đội nào đều cần có kẻ địch, bằng không lòng sẽ tản.

Dù cho không có kẻ địch, cũng phải tao cho bằng được.

Như thế, quân đội hành tỉnh Thiên Tây mới có thể ngưng tụ dưới trướng của một người.

Chiêu thức ấy của Trương Tử Húc đặc biệt thành công.

Quân đội phía nam hành tỉnh Thiên Tây vốn không có bất kỳ kẻ địch nào, bất kể là đại quân nước Sở hay là đại quân của vua Căng đều cách họ rất xa.

Trương Tử Húc mới tới nhậm chức, đám quân đội này đềucó chút bướng bỉnh bất tuân, không muốn nghe lời nói, binh quyền rất khó nắm giữ trong Trương Tử Húc.

Thế là hắn liền chế tạo quân địch giả, dù cho quân địch giả này chính là minh hữu nước Khương.

Với hiệu ứng quân địch giả này, quan hệ hai nước ngày càng khẩn trương.

Mà quân đội Việt quốc bởi vì sợ hãi cùng mờ mịt, cũng dần dần ngưng tụ dưới trướng Trương Tử Húc.

Trong vòng nửa năm, ông ta trên cơ bản nắm giữ ba vạn quân đội này.

Trương Tử Húc biết mình mạo hiểm, xem như là một loại đe dọa chiến lược, thậm chí là bắt nạt người thành thật như Arunana.

Thế nhưng tướng ở bên ngoài có thể không nhận lệnh vua.

Trước đó, Thẩm Lãng còn điên cuồng và mạo hiểm hơn ông ta nhiều.

Huống hồ,Trương Tử Húc hoàn toàn không có vi phạm ý chỉ của quốc quân, bất kỳ công văn, bất kỳ tấu chương cũng lớn mồm nói Việt Khương hữu hảo, thậm chí mình cũng chủ động đi viếng thăm kinh thành Khương quốc, còn tặng lễ vật cho Arunana.

Trương Tử Húc vô cùng đắc ý với chiêu thức đó của mình.

Cái chức Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây này, ông ta càng làm càng thấy có mùi vị.

...

- Dụng ý khó dò, dụng ý khó dò...

Ninh Nguyên Hiến sau khi nhận được mật báo của Hắc Thủy Đài thì giận tím mặt.

Hay cho ngươi lắm Trương Tử Húc.

Quả nhân ra sức giữ gìn hữu nghị với nữ vương Khương quốc, ngươi thì ra sức hủy đi góc tường.

Ngươi rõ ràng khi dễ nữ vương chân chất người ta mà.

Nhưng sau khi tức giận, Ninh Nguyên Hiến trở nên tỉnh táo lại.

Hắn có thể làm sao thì sao?

Hạ chỉ, để Trương Tử Húc cầm biên cảnh phòng tuyến rút mất?

Hoặc là trực tiếp bãi miễn Trương Tử Húc?

Cũng không thể.

Chức Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây, chỉ có thể do người của phe Thái tử đảm nhiệm.

Đổi thành bất cứ người nào lên chức đều giống nhau, bởi vì nữ vương Khương quốc là đồng minh tuyệt đối của Thẩm Lãng, đó chính là kẻ địch phe Thái tử.

Hơn nữa Trương Tử Húc đạp dây thép khiêu vũ, nhưng tuyệt đối không có đi đột phá ranh giới cuối cùng của Arunana, sẽ không thực sự ép nàng về phía kẻ địch.

Ví như lần này kỵ binh Khương quốc va chạm biên cảnh, ông ta từ đầu đến cuối giữ binh không xuất, không có tiến thêm một bước thăng cấp xung đột, thậm chí biểu hiện ra vẻ đặc biệt chịu nhục.

Người này quá thông minh.

Ăn hiếp người thành thật!

Thế nhưng đối đầu kẻ địch mạnh, quốc chiến trước mặt, Trương Tử Húc nhà ngươi không sợ chơi với lửa có ngày chết cháy à?

Ninh Nguyên Hiến ở trong lòng vẽ cho Trương Tử Húc này một dấu chéo.

Lần trước ông ta liên quan đến vụ án tham ô quân lương, Ninh Nguyên Hiến cảm thấy người này vẫn là có thể dùng.

Mà lần này, hành đợng Trương Tử Húc để cho ông đặc biệt thất vọng.

Nhưng mà chẳng bao lâu Ninh Nguyên Hiến lại thở dài một cái.

Nếu lần này quốc quân chiến thắng, địa vị Thái tử vững như núi lớn, Trương Tử Húc này cũng không cần Ninh Nguyên Hiến cất nhắc.

Nếu Thái tử thất bại, số phận cái gọi là dòng chính của Thái tử của Trương Tử Húc, tiền đồ cũng xong rồi, Ninh Nguyên Hiến có đánh dấu xiên cho ông ta cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Cũng là người thông minh, cũng là người thông minh!

Nhưng lại quá thông minh!

- Hạ chỉ, trách cứ Trương Tử Húc, không cần có rõ ràng tội danh, trực tiếp trách cứ là được!

- Thu hồi bảng hiệu gia tộc của Trương Tử Húc, chính là bảng hiệu của tiên vương ban cho.

...

Nữ vương Khương quốc Arunana nhìn đám võ sĩ tộc Sa Man phía trước này!

Lòng đau như dao cắt.

Tầm hai nghìn tên võ sĩ, quỳ ở trước mặt của nàng.

- Nữ vương bệ hạ, ngài giống như mặt trăng trên trời, có thể thuần phục ngài là vinh hạnh suốt đời của chúng ta. Thế nhưng, bây giờ tộc Sa Man chúng ta có một mặt trời của mình, mặt trời của chúng ta, vua Căng đang cần chúng ta.

, là chúng ta suốt đời vinh hạnh. Nhưng bây giờ tộc Sa Man chúng ta có bản thân mặt trời, chúng ta mặt trời, chúng ta vua Căng cần chúng ta.

- Tộc Sa Man chúng ta cũng có quốc gia của mình, nước Đại Nam cần chúng ta, tổ quốc cần chúng ta.

- Cho nên, xin ngài tha thứ, chúng ta không thể thuần phục ngài nữa.

Những người này toàn bộ cũng là võ sĩ tộc Sa Man, đã là lính đánh thuê từng thuần phục Arunana.

Nàng leo lên vương vị, sau đó lục tục có tám ngàn lính đánh thuê đến đây thuần phục nàng, bên trong đại bộ phận cũng là võ sĩ tộc Sa Man.

- Nếu như ngài cảm thấy phẫn nộ, có thể giết chúng ta, cũng có thể xuống lệnh cho chúng ta tự sát. Chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, chúng ta tuyệt đối sẽ không sống tạm!

Một người võ sĩ tộc Sa Man trong đó để ngang loan đao trên cổ, chỉ cần Arunana ra lệnh một tiếng, hắn sẽ không chút do dự cắt cổ họng của mình.

Arunana thở dài một hơi.

- Đi đi, đi đi...

- Đa tạ nữ vương bệ hạ!

Hai nghìn võ sĩ tộc Sa Man này đứng dậy, cởi xuống tất cả áo giáp, loan đao, cung tên trên người.

Tiếp đó, bọn họ cứ như vậy trần truồng rời đi.

Không có mang đi bất kỳ một món đồ, cứ như vậy trần truồng mà trở về tộc Sa Man, đi thuần phục vua Căng.

Bọn họ thà bỏ đi tất cả, không có gì cả cũng muốn đi đầu nhập vào Arunana.

Từ đó có thể thấy được vị trí của vua Căng ở trong lòng đám võ sĩ tộc Sa Man to đến cỡ nào.

Đại tướng Ưng Dương nói:

- Thật xin lỗi nữ vương, thần ngăn không được bọn họ, thần cũng không thể cản bọn họ.

Nữ vương lắc đầu nói:

- Có một số việc, cuối cùng phải xảy ra thôi!

...

Đảo Niết Bàn!

Thẩm Lãng nhìn ba nghìn tám trăm quân Niết Bàn phía trước này, trong lòng kích động không thôi.

Ở trận Agincourt, năm nghìn xạ thủ trường cung của nước Anh đánh bại ba chục ngàn quân pháp, bắn chết hơn mười ngàn quân địch nhưng thương vong của phe mình chỉ có hai trăm.

Nhưng xạ thủ trường cung của nước Anh khi so với nhánh quân Niết Bàn trước mắt này thì kém xa.

Bất kể là lực ý chí, hay là sức chiến đấu, thậm chí trang bị cung tên, đều kém xa.

Khi nhánh quân Niết Bàn ra chiến trường, sẽ dẫn đến kinh ngạc cỡ nào?

Thẩm Lãng hoàn toàn không cách nào tưởng tượng.

Nhưng mà, trang bị của quân Niết Bàn số hai trước mắt này còn chưa đủ.

Đầu tiên, phòng hộ quá kém!

- Thay đổi quần áo!

Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng.

Hết xe trang bị này đến xe trang bị khác được đẩy ra.

Sau khi mở ra.

Áo giáp kiểu mới!

Tất nhiên, những thứ áo giáp này không thể cùng so sánh vối quân Niết Bàn số một, cũng chỉ nặng có 40 cân thôi.

Thế nhưng dùng loại thép tốt nhất để đúc thành.

Tuy có vẻ giản đơn mỏng manh như độ cứng chắc vượt xa những áo giáp bình thường.

Muốn phòng ngự chiến đao và thương giáo của kẻ địch có lẽ khó nhưng vẫn có thể đỡ được cung tiễn xạ kích.

Hơn nữa, công nghệ để chế tạo bộ giáp này là vô cùng gian nan.

Bởi vì đây là một nhánh quân dùng cho vùng rừng núi, cần leo lên vách núi, chạy trong rừng.

Cho nên áo giáp nhất định phải linh hoạt, nhẹ nhàng.

Thiết kế phải nhất định phù hợp với công học của cơ thể người.

Vì lý do này, toàn bộ áo giáp phải sử dụng một số lượng giáp xích (chainmail), thậm chí cả giáp da.

Hơn nữa nước Nam Ẩu bên kia thời tiết oi bức, cho nên mũ bảo hiểm phải có rất nhiều lỗ.

Sau khi mặc vào áo giáp hoàn toàn mới!

Tác phong của nhánh quân Niết Bàn thứ hai đại biến.

Có vẻ càng oai hùng cường tráng.

- Đổi cung tên!

Nhánh quân Niết Bàn thứ hai tuy rằng có đầy đủ sức mạnh cùng sự chịu đựng, nhưng cung hai thạch vẫn là quá mạnh.

Cho dù là nhánh quân Niết Bàn thứ hai, một hơi cũng chỉ có thể bắn năm mươi mấy mũi tên mà thôi.

Nếu như cần nhắm chính xác, vậy đối với tiêu hao thể lực càng nhiều hơn nữa.

Theo một tiếng ra lệnh.

Nhánh quân Niết Bàn thứ hai đổi lại cung hỗn hợp (Compound bow) hoàn toàn mới, đó chính là loại cung dùng công nghệ hiện đại chế tạo ra.

Đây hoàn toàn là cuộc cách mạng đột phá trong lịch sử cung tiễn. Bây giờ, những cuộc thi đấu ở thế vận hội Olympic, toàn bộ đều dùng cung hỗn hợp.

Tất cả mọi người không khỏi có chút kinh ngạc.

Loại cung này nhìn qua vô cùng phức tạp tinh xảo, thế nhưng không oai.

Quả thực như thế.

Cung phản khúc (trường cung tháo lắp/ recurve bow) thoạt nhìn mới đủ khí phách.

Thế nhưng khi kéo dây cung.

Các huynh đệ của nhánh quân Niết Bàn thứ hai ập tức cảm nhận được không giống.

Lại... dùng ít tốn sức thế này sao?

Nhất là khi giương cung, sau đó hao tổn sức lực được giảm đến mức thấp nhất.

Như thế lại thêm có lợi cho ngắm bắn, có lợi cho ổn định thân cung.

- Bắt đầu thử bắn!

Nhánh quân Niết Bàn thứ hai bắt đầu giương lên bắn thử.

Hay, hay, hay!

Cung kiểu mới quả thực quá tốt rồi.

Uy lực chẳng những không có yếu bớt, ngược lại trở nên mạnh hơn.

Bởi vì dùng ít sức, cho nên tốc độ bắn ngược lại nhanh hơn, độ chính xác càng cao.

Có cung tên kiểu mới này.

Ở trên chiến trường, nhất định có thể giết kẻ địch gào khóc thảm thiết.

Đại tông sư Lan Đạo ra lệnh một tiếng.

- Cự ly xa bao trùm!

Ba nghìn tám trăm quân Niết Bàn thứ hai, giương cung cài tên, hướng xéo lên bầu trời.

Ngắm bắn sang khu rừng cách đó hai trăm năm mươi mét!

- Phóng, phóng, phóng...

Theo một tiếng ra lệnh!

Mũi tên như mưa xuống.

Lại một lần nữa bắn như bão tố bao trùm!

Những mũi tên bắn điên cuồng này kéo dài trong ba phút.

Lại bắn ra mười mấy vạn mũi tên!

Tức khắc, mảnh rừng nhỏ cách đó hơn hai trăm mét bị bắn tàn phế.

Giống như bị dã thú chà đạp qua vậy.

Thẩm Lãng, Mộc Lan cùng đại sư Lan Đạo tiến vào rừng kiểm ra!

Uy lực cung tên quả nhiên cường hãn.

Ở khoảng cách xa như vậy, lại vẫn có lực sát thương.

Chi chít mũi tên ghim vào trên cây khô, trên mặt đất.

Có chút cành cây mảnh, thậm chí vẫn bị bắn gãy.

Nhưng mà ở bên trong khoảng cách này, ngắm bắn đã hoàn toàn dựa vào thiên ý.

Chỉ có thể là sát thương bằng bao trùm ở cự ly xa.

Muốn chính xác giết là không thể nào.

Nhưng, đây đã là sự tiến triển có tính đột phá.

Bất kỳ nhánh quân xạ thủ nào, khoảng cách hiệu quả sát thương đều không vượt qua trăm bước.

Vượt qua khoảng cách này bắn tên, đều bị cho rằng là lãng phí.

Mà nhánh quân Niết Bàn thứ hai của Thẩm Lãng, chí ít có thể sẽ ngoài hai trăm thước tiến hành bắn chết kẻ địch

Đây là ưu thế lớn cỡ nào.

- Thu hồi mũi tên!

Theo đại sư Lan Đạo ra lệnh một tiếng.

Ba nghìn tám trăm quân Niết Bàn tiến vào rừng cây bên trong, thu hồi mũi tên.

Những thứ này mũi tên mũi tên cũng là dùng tốt nhất vật liệu thép đúc mà thành.

Dĩ nhiên, nếu như hoàn toàn dựa vào thợ rèn mài thì vậy quá chậm.

Bây giờ xưởng luyện kim trên đảo Kim Sơn đã có sản xuất dây chuyền thô sơ rồi.

Ví như mỗi một đầu mũi tên, cũng trước tiên dùng nước thép nóng hổi rót vào khuôn, sau khi nguội thì mở khuôn đúc ra.

Tiếp đó đưa thật nhiều mũi tên đến phòng chuyên mài.

Hơn nữa mài mũi tên cũng không phải dựa vào nhân lực, mà là guồng nước chuyển động bánh răng, chuyển động đá mài.

Dầu gì, cũng là dùng chân đạp đá mài.

Sớm hơn nửa năm đúc mũi tên, hôm nay đã đúc số lượng mũi tên khổng lồ.

Những thứ mũi tên này cần phải chọn dùng vật liệu thép tốt nhất, cho nên độ cứng cùng độ dẻo, trình độ sắc bén vượt xa vậy mũi tên, phá giáp hoàn toàn không có vấn đề.

Nhưng sau khi quân Niết Bàn thu về mỗi mũi tên, đều có thể tỉ mỉ kiểm tra.

Nếu như mũi tên có vấn đề, liền tiến hành tu bổ, thậm chí thay. Nếu như tên có vấn đề, bọn họ liền sẽ tự mình dùng đá mài lần nữa, bảo đảm mũi tên bảo trì trạng thái sắc bén nhất.

- Đại tông sư, ngài cảm thấy người nào thích hợp trở thành thủ lĩnh nhánh quân Niết Bàn thứ hai nhất? - Thẩm Lãng bèn hỏi.

Đại tông sư Lan Đạo chỉ một cái Mộc Lan.

- Nguyên bản ta cảm thấy không ai xứng trở thành thủ lĩnh nhánh quân Niết Bàn, Khổ Đầu Hoan cũng không được, hắn là một thống soái lợi hại, nhưng hắn không phải thần xạ thủ. - Đại tông sư Lan Đạo nói:

- Nhưng là thấy đến Mộc Lan, sau đó ta cảm thấy nhánh quân đội này dường như là chế tạo đo ni đóng giày cho nàng vậy.

Thẩm Lãng kinh ngạc, Mộc Lan cũng không phải thần xạ thủ a.

Dĩ nhiên, lúc trước thuật bắn Mộc Lan khá vô cùng, nhưng nàng am hiểu nhất vẫn là mã chiến.

- Cung tới, cung mạnh nhất!

Một lát sau, có người đưa tới một nhánh cường cung siêu cấp.

Đây là một cung sắt, cũng là cung hỗn hợp, cao một mét sáu.

Hơn nữa cánh cung vô cùng lớn, dây cung cũng trước nay chưa từng có to.

- Cây cùng đã vượt qua ba thạch, mũi tên đều cần đặc chế!

Có người trên mặt đất đặt một túi tên.

Mũi tên này quả nhiên không bình thường, vượt qua một mét hai chiều dài, trọng lượng cũng vượt qua mũi tên bình thường gấp đôi.

Lúc này gió đã lớn hơn.

Mộc Lan cầm lấy cây cường cung siêu cấp này.

Tức khắc!

Thẩm Lãng nóng lên, rồi cứng!

Cái tư thế này quá đẹp!

Quá hấp dẫn!

Quả thực đám poster quảng cáo game bị hạ gục nhanh chưa từng có.

Siêu cường cung ba thạch này, Mộc Lan dễ dàng mở.

Gần như không có ngắm bắn.

- Vù...

Chợt một mũi tên bắn đi ra ngoài.

Mũi tên này nhánh rõ ràng nhanh như sao băng, gần như như là đạn.

Dễ dàng, trực tiếp bắn gãy một nhánh cây cách đó hai trăm sáu mươi mét.

Trùng hợp? Ngoài ý muốn?

Ngay sau đó, Mộc Lan bắn ra mũi tên thứ hai, mũi tên thứ ba, thứ tư mũi tên!

Gần như mỗi một mũi tên cũng có thể bắn trúng một nhánh cây.

Quá, quá mạnh mẽ.

Đây mới thực sự là bách phát bách trúng.

Khoảng cách xa như vậy, có thể so với tay súng bắn tỉa.

Then chốt Mộc Lan hoàn toàn không có nhắm chính xác.

Huyết mạch lột xác, sau đó mạnh như vậy à?

Mộc Lan thức tỉnh năng lực là một loại nhận biết, nhận biết với thiên nhiên.

Loại nhận biết này dù là sức chiến đấu, đầu tiên là khứu giác đánh hơi nguy hiểm, thứ nhì chính là thuật bắn.

Nàng thật là không cần nhắm chính xác.

Tiễn thuật đỉnh cấp, chính là thiên phú sau khi lột xác huyết mạch.

Nàng mới thật sự là đỉnh cấp thần xạ thủ.

Thẩm Lãng nhìn Mộc Lan nói:

- Cục cưng, nhánh quân Niết Bàn thứ hai, từ nay về sau thuộc về nàng!

Ngày kế!

Thẩm Lãng dẫn đầu nhánh quân Niết Bàn thứ hai leo lên mấy chục chiếc thuyền, trùng trùng điệp điệp rời khỏi đảo Niết Bàn, trở về thành Huyền Vũ.

...

Khoảng cách đại chiến nước Nam Ẩu bạo phát, đã qua bảy ngày!

Toàn bộ Việt quốc, lại một lần nữa lâm vào trong trạng thái vô cùng lo lắng.

Chiến cuộc như thế nào?

Thắng hay thua?

Tầm bảy ngày, đều không có tin tức truyền tới!

Thế nhưng tin vịt đã bay đầy trời.

- Nghe nói không? Đại chiến nước Nam Ẩu, chúng ta thua.

- Đại tướng quân Chúc Lâm chết trận, tướng quân Nam Cung Ngạo đầu hàng, công chúa Ninh La bị bắt.

- Nghe nói công chúa Ninh La không chỉ có bị bắt, hơn nữa còn bị ném vào hang Vạn Rắn, rõ ràng bị rắn độc cắn chết.

- Đại quân nước Việt chúng ta bị chết thảm, núi thây biển máu, toàn bộ mặt đất đều bị thi thể bày khắp.

Dĩ nhiên, đây chỉ là một loại lời đồn trong đó.

Còn có lời đồn đãi Việt quốc đại thắng.

Cái gì vua Căng đã đầu hàng, vua Căng đã bị giết, vua Căng đã bị bắt, đang áp giải về kinh đô.

Thế nhưng, lời đồn đãi Việt quốc thất bại thảm hại truyền bá được rộng nhất, cũng y như nguyên bản nhất.

Cái này đương nhiên là có công lao gián điệp nước Sở, nhưng xét đến cùng vẫn là sự sợ hãi và oán hận trong lòng dân chúng Việt quốc.

Toàn bộ trong phạm vi Việt quốc, đều tiến hành cấm đi lại ban đêm.

Thậm chí, không có được quan phủ cho phép, bất kỳ vượt qua ba mươi người tụ hội đều là phi pháp.

Bởi vì thêm một người, dĩ nhiên là biến thành lời đồn đãi.

Nhưng dù cho dưới sự ra sức đè nén, đều không có thể ngăn cản lời đồn đãi bạo phát.

Hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng.

Toàn bộ Việt quốc đều bàng hoàng.

Nhất là hành tỉnh Thiên Nam gần nước Nam Ẩu.

Thậm chí có chút dân chúng cũng bắt đầu tay xách nách mang, bất cứ lúc nào chuẩn bị chạy trối chết.

Mà một chút quý tộc cường hào, đã bắt đầu đóng kín gia môn, hạ lệnh tất cả gia đinh vũ trang ngày đêm phòng thủ.

...

Mà lúc này, người cực kỳ lo lắng tuyệt đối là Tổng đốc hành tỉnh Thiên Nam Chúc Nhung.

Chín ngày trôi qua.

Ông ta đã nhận được trên trăm phần chiến báo.

Nhưng nội dung gần như đều là giống nhau.

Đại quân của vua Căng hết sức điên cuồng, không sợ chết chút nào.

Tuy rằng thiếu công cụ công thành cỡ lớn, nhưng hết sức gan dạ, cực kỳ hung tàn, như là giống như dã thú.

Quả thực như là thiêu thân lao đầu vào lửa công thành.

Mỗi một lần nhận được chiến báo, Tổng đốc Chúc Nhung đều hết hồn.

Tuy rằng gần như nội dung mỗi một phần chiến báo đều là giống nhau.

Nhưng ông tahoàn toàn có thể nhìn ra được, thế cục càng ngày càng nguy hiểm, càng ngày càng kinh tâm động phách.

Bởi vì cách mỗi một canh giờ, sẽ có một phong chiến báo mới từ chiến trường nước Nam Ẩu truyền đến.

Cho nên Tổng đốc Chúc Nhung ít dùng nằm ngủ.

Ngủ gật cũng là xa xỉ.

- Đại nhân, ngài đi ngủ đi, nếu thật sự có đại sự phát sinh, ta là tỉnh ngài. - Ngôn Vô Kỵ không nhịn được nói ra.

- Không, ta không thể ngủ. - Tổng đốc Chúc Nhung nói:

- Nhỡ ra làm hỏng thời cơ chiến đấu, vậy ta chính là tội nhân thiên cổ.

Ngôn Vô Kỵ nói:

- Tổng đốc đại nhân, ngài quá căng thẳng, cái này đối với cục diện chiến đấu đặc biệt bất lợi. Ngài lẽ nào không có phát hiện, toàn bộ bầu không khí phủ Tổng đốc đều đè nén không cách nào hít thở à? Toàn bộ thành Thiên Nam vạn dân đã lòng người bàng hoàng à? Tất cả chiến báo đều phải trước đi qua tay của ngài, hạ nhân sẽ qua biểu cảm của ngài đi phán đoán chiến cuộc, khuôn mặt của ngài căng thẳng, đầy tớ sẽ cảm thấy chiến cuộc chắc chắn bất lợi, sau khi bọn hô ra ngoài khó tránh khỏi sẽ cùng người nhà bỏ đi, lời đồn sau khi qua bao nhiêu lần phóng đại, sau đó sẽ thành lời đồn tan tác đại chiến đấy.

- Làm chủ soái, ngài cần thản nhiên một chút, thả lỏng một chút, tự tin một chút, như thế quân đội phía dưới mới có thể sĩ khí vang dội. Ngài chẳng lẽ không biết, thành Thiên Nam rất nhiều dân chúng đều đã thu thập gia sản, chuẩn bị chạy trốn à?

Tổng đốc Chúc Nhung kinh ngạc, tiếp đó cúi lạy thật sâu nói:

- Tạ ơn tiên sinh cảnh giác, là ta không đúng, quan tâm sẽ bị loạn.

Ngôn Vô Kỵ nói:

- Tổng đốc đại nhân, ngài đi ngủ, ngày mai nhất định phải tinh thần phấn chấn xuất hiện ở trên tường thành, xuất hiện ở trong vạn quân, đánh nát cái gọi là lời đồn đãi tan vỡ.

Tổng đốc Chúc Nhung gật đầu nói:

- Được, liền y theo tiên sinh!

Tiếp đó, ông ta hít một hơi thật sâu, về đến trong phòng nằm xuống đi ngủ.

Nhưng... Trong lòng vô cùng lo lắng, làm sao ngủ được kia chứ?

Ngôn Vô Kỵ gặp việc này, liền đốt một nén nhang.

Sau một lát, Tổng đốc Chúc Nhung cuối cùng ngủ thiếp đi.

...

Nhưng mà...

Tổng đốc Chúc Nhung chỉ ngủ hơn một canh giờ, liền lập tức bị đánh thức!

Ông ta cơ hồ là chợt ngồi dậy, kinh hãi hỏi:

- Thế nào? Thế nào?

Ngôn Vô Kỵ nói:

- Chiến báo mới nhất, bẩm Chúc Lâm tướng quân, tường thành tây đô thành nước Nam Ẩu thất thủ, đại quân vua Căng đánh lên tường thành!

Chúc Nhung run lên bần bật, da đầu gần như nứt ra!

Chiến trường lượng biến cuối cùng chuyển sang chất biến.

Tin dữ cuối cùng truyền đến!

...

Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, gần đây cuồng mất ngủ viết xong một chương này hai tay như nhũn ra, lại muốn đi nằm một hồi mới có thể tiếp tục gõ chữ. Lạy xin các huynh đệ ủng hộ và vé tháng, ta cảm ơn chảy nước mắt!



Chú thích của Mèo Thầy Mo: Xin lỗi tất cả mọi người vì đã vắng update bộ truyện này quá lâu, số là Mèo phải cày tiền để đi du lịch với Kyle (hiện nay đã bỏ dịch) sang Trung Quốc và cũng vì chuyến du lịch có liên quan đến chính tác giả bộ truyện này. Kỳ thực, tụi mình quen nhau cũng chính nhờ bộ cũ Diệt Thế Ma Đế, biết nhau là bà con xa qua Thái Giám Võ Đế cũng của lão Bánh, nên có thể nói chính lão Bánh đã kết nối hai đứa tụi mình thành bạn của nhau.

Kỳ thực cuộc hẹn này đã được lên lịch từ hơn hai năm trước, lúc đó Kyle còn là minh chủ của Diệt Thế Ma Đế trên qidian nhưng vì nhiều lý do chi phối mà mãi đến đầu tháng năm vừa rồi, bọn mình mới được gặp lão Bánh bằng xương bằng thịt ở Gia Hưng (trên FB của mình Dương Thị Hột Xoàn có để loạt ảnh của gia đình Bánh, nếu tò mò gương mặt của tác giả thì có thể lên xem) và mang theo chút quà cáp từ Việt Nam sang. Đáp lại, Bánh và gia đình… đã bao một chuyến ăn chơi quá mạng đến… Ô Trấn khiến cho bọn mình một phen bối rối, chỉ có nước ráng cày tiền mà gửi dần lên qidian trả cho ổng thôi. Vì hành trình quá dài và mệt mỏi (do đi bằng xe lửa ghế cứng) nên khi về đến nhà lại quay đơ và phải bắt kịp với tiến độ công việc và học tập. Do đó đến hôm nay mới update truyện tiếp được. Xin lỗi mọi người nhiều lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play