Cừu Yêu Nhi lập quốc ở hải ngoại?

Thẩm Lãng tức khắc có chút kinh ngạc, lúc này mới có bao nhiêu thời gian?

Khoảng cách Cừu Yêu Nhi rời khỏi thành Nộ Triều vẫn chưa tới một năm đi, vậy mà nàng ở hải ngoại lập quốc?

Nhưng mà khát vọng của nàng không phải thăm dò thế giới chưa từng biết à? Chạy thế nào lại thành lập quốc?

- Ca làm sao biết tin tức này vậy?

Vân Mộng Trạch nói:

- Đám chủ nô, thành chủ các thành bang hải ngoại nhao nhao lánh nạn đến Viêm Kinh, thỉnh cầu hoàng đế bệ hạ che chở, bọn họ truyền tin tức đến.

Nhao nhao?

Cái từ này chính là có ý rất nhiều người?

Ý kiến là Cừu Yêu Nhi diệt rất nhiều thành bang?

Vân Mộng Trạch gật đầu nói:

- Đúng, đệ nghĩ không sai, trên đường nàng đi về phía tây, trên đường diệt thành vô số, một nửa thành chủ bị nàng tiêu diệt trốn về phía phương tây, một nửa trốn về phương đông, đang thỉnh cầu hoàng đế bệ hạ xuất binh tiêu diệt nàng.

Thẩm Lãng nói:

- Vậy ý của hoàng đế bệ hạ thì sao?

Vân Mộng Trạch nói:

- Mặc xác bọn họ chết đi.

Hiện nay toàn bộ đế quốc Đại Viêm coi trọng lục địa, mà không phải đại dương, cho nên làm sao có thể sẽ vì những thứ chủ thành bang này đi tiêu diệt Cừu Yêu Nhi?

Thẩm Lãng nói:

- Cụ thể là chuyện gì xảy ra?

Vân Mộng Trạch nói:

- Cừu Yêu Nhi dẫn đầu quân hải tặc trên đường đi về phía tây, thăm dò thế giới chưa từng biết. Dọc theo con đường này gặp vô số hải tặc, còn có một chút hạm đội mua bán thành bang. Nàng không có trêu chọc người khác, nhưng người khác thấy hạm đội của nàng quy mô nhỏ ngược lại tới đánh nàng.

Thẩm Lãng đương nhiên biết đến trên mặt biển, hạm đội mua bán có mặt nào đó cùng hải tặc là không có khác biệt. Đừng nói là hạm đội mua bán, ở thời điểm thế kỷ mười bảy mười tám, rất nhiều hạm đội quốc gia phương tây còn kiêm chức làm hải tặc mà.

Quy mô hạm đội của Cừu Yêu Nhi đi về phía tây quả thực rất nhỏ, hơn nữa còn có rất nhiều đàn bà con gái, có vẻ như rất yếu.

- Kết quả, những hạm đội hải tặc cùng mua bán xui xẻo. Nàng liền trên đường tấn công, công vô bất khắc, chiến vô bất thắng (*), căn cứ chút lời tố giác của chủ thành bang, nàng có thể tiêu diệt kẻ địch gấp mười lần.

(*) không có tiến công nào không được, không có trận chiến nào không thắng (gần như bách chiến bách thắng)

Thẩm Lãng hít một hơi khí lạnh, tiêu diệt kẻ địch gấp mười lần? Cừu Yêu Nhi mặc kệ ở nơi nào đều lợi hại thế này.

Vân Mộng Trạch nói:

- Sau bởi vì một trận bão táp, hạm đội nàng từng mắc cạn trên một hòn đảo thần bí, nàng mất tích hai tháng, tất cả mọi người cho là nàng đã chết, thậm chí hạm đội nàng cũng đã gần phải tan vỡ. Mà lúc này nàng lại một lần nữa xuất hiện, trở nên càng cường đại hơn, cường đại đến để cho người ta giận sôi gan. Cũng chính là khi đó, mặt biển thủy triều, gió biển tái khởi, nàng hạm đội một lần nữa về tới đại dương.

Nghe đến đó, Thẩm Lãng không khỏi kinh ngạc.

Mất tích hai tháng? Vậy trên người nàng xảy ra chuyện gì?

Cừu Yêu Nhi vốn là đã mạnh mẽ phi thường, giờ đây... còn làm sao cường đại hơn nữa vậy?

Chẳng phải là muốn nghịch thiên?

- Cứ như vậy, nàng trên đường đi về phía tây, một đường diệt, một đường đè bẹp.

- Diệt rất nhiều hạm đội hải tặc cùng chủ nô, cứu vô số nô lệ.

- Vô số nô lệ được nàng cứu hợp thành một quốc gia, nàng trở thành nữ vương!

- Cứ như vậy, nàng chẳng biết tại sao ngay hải ngoại lập quốc.

Thẩm Lãng tê cả da đầu.

Cái tình tiết này làm sao có chút quen thuộc vậy?

Đúng rồi, chính là Mẹ Rồng (*) trong《 Game of Thrones 》.

(*)Daenerys Targaryen

Nhưng Cừu Yêu Nhi không giống Mẹ Rồng.

Đầu tiên Mẹ Rồng vô cùng thấp, Cừu Yêu Nhi rất cao.

Thứ nhì, Mẹ Rồng dựa vào hack cùng kỳ ngộ, còn có ba con rồng.

Mà Cừu Yêu Nhi, dựa vào là chính là sức chiến đấu nghịch thiên của nàng.

Thẩm Lãng nói:

- Vậy con của nàng ra đời chưa?

Vân Mộng Trạch lắc đầu nói:

- Không biết, không có nghe nói.

Thẩm Lãng kinh ngạc, dựa theo thời gian suy tính, khoảng cách nàng mang thai đã xấp xỉ tới mười một tháng.

Sớm sinh nở rồi mới đúng.

Thẩm Lãng hỏi:

- Nàng lúc này ở nơi nào? Cách chúng ta có xa lắm không?

Vân Mộng Trạch đáp:

- Không biết, nàng vẫn trên đường đi về phía tây, một đường nghiền ép, một đường tiêu diệt, một đường giải phóng. Bây giờ tới nơi nào ai cũng không biết, thế nhưng có thành trì của một thành chủ mấy tháng trước liền bị diệt, lúc đó cách chúng ta phải tầm khoảng mười lăm ngàn dặm.

Đ*!

Mấy tháng trước mười lăm ngàn dặm, vậy bây giờ Cừu Yêu Nhi đi nơi nào?

Thực sự chỉ có trời mới biết.

Con nàng có được sinh ra chưa?

Cũng chỉ có trời mới biết.

Thẩm Lãng nói:

- Vậy chút chủ nô chạy tới đế quốc Đại Viêm, có thấy Cừu Yêu Nhi căng bụng không?

Vân Mộng Trạch gật đầu đáp:

- Thấy được, cái bụng còn rất lớn, cho nên nàng còn có một biệt hiệu, nữ vương ác ma có bầu. Bởi vì nàng thực sự quá mạnh, đĩnh cái bụng lớn như vậy vẫn còn đang chiến đấu ở hàng hải, hơn nữa tung hoành vô địch, căn bản không có địch nào cản trở. Cho nên rất nhiều người nói trong bụng của nàng chắc chắn ôm một ác quỷ, cho nên mới có sức mạnh nghịch thiên.

Thẩm Lãng lại một lần nữa da đầu tê dại.

Trong đầu hắn không khỏi hiện ra một hình ảnh, Cừu Yêu Nhi tuyệt mỹ với cái bụng to đùng, quơ hai cái Quỷ Đầu Đao, một đường nghiền ép, một đường đồ sát, tiếp đó tất cả mọi thứ trước mặt nàng hoàn toàn tan tành.

Bách chiến bách thắng, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi.

Vậy đứa bé trong bụng của nàng, từ nhỏ chợt nghe được tiếng kêu thảm thiết của kẻ địch lấy tư cách dưỡng thai?

Vân Mộng Trạch nói:

- Ngô đệ, nghe nói cô gái này nghịch thiên như thế, hơn nữa trong bụng mang thai con của đệ, có cảm tưởng gì không?

Thẩm Lãng nói:

- Cũng cảm giác tất cả cùng đệ không có quan hệ gì.

Đây là nhận xét đích thực của hắn.

Cái này giống như ngươi đi hiến t*ng trùng, kết quả bị nữ đại gia giàu nhất thế giới sử dụng.

Từ một loại ý nghĩa nào đó, nữ đại gia giàu nhất thế giới có con của ngươi, nhưng tất cả chẳng có quan hệ gì đến ngươi cả.

Vân Mộng Trạch nói:

- Nghe được chuyện Cừu Yêu Nhi, sau đó ta tức khắc càng thêm cảm giác sâu sắc rằng, ta rõ ràng là người vô dụng.

Thẩm Lãng nói:

- Ở trước mặt cô gái nghịch thiên thế này, bất kỳ người đàn ông nào cũng cảm thấy mình là người vô dụng cả.

Vân Mộng Trạch nói:

- Ta đã từng cảm thấy Ninh Hàn cùng Cừu Yêu Nhi là cùng một đẳng cấp, nhưng bây giờ ta lại cảm thấy Cừu Yêu Nhi còn nghịch thiên hơn Ninh Hàn nhiều. Công chúa Ninh Hàn dựa lưng vào lực lượng Thiên Nhai Hải Các, mà Cừu Yêu Nhi hoàn toàn dựa vào chính mình.

- Cái con kỹ nữ Ninh Hàn này. - Thẩm Lãng mắng một câu

Vân Mộng Trạch nói:

- Lãng đệ, đệ đắc tội Ninh Hàn ấy à?

Thẩm Lãng nói:

- Ca, việc này ngay cả ca cũng biết?

Vân Mộng Trạch nói:

- Đệ chưa từng đi Viêm Kinh, đó là trung tâm thế giới phương đông, gần như không có tin tức gì bí mật của giai cấp cao tầng, mặc kệ xảy ra chuyện gì, không được vài ngày sẽ truyền khắp.

Thẩm Lãng có thể tưởng tượng cái loại phong vân tế hội kia sẽ siêu lớn cỡ nào.

Vân Mộng Trạch thở dài nói:

- Ngô đệ, chuyện này có chút không ổn, thế lực Thiên Nhai Hải Các mạnh hơn so với trong tưởng tượng của đệ rất nhiều đấy.

Thẩm Lãng hỏi:

- Lẽ nào nó còn có thể chuyên trả thù đệ kia à?

Vân Mộng Trạch đáp:

- Cái đó hẳn là không, thế nhưng Thiên Nhai Hải Các đối với đệ lạnh nhạt, cũng đã là một chuyện dễ chết, sẽ để cho rất nhiều người đối địch với đệ, bởi vì bọn họ ra sức muốn biểu hiện cho Thiên Nhai Hải Các nhìn.

Thẩm Lãng không khỏi lại một lần nữa mắng chửi một tiếng:

- Con đĩ Ninh Hàn này.

Nguyên bản quan hệ Thẩm Lãng cùng Thiên Nhai Hải Các tuy rằng chưa nói tới thân mật, nhưng ít ra học sĩ ở trong đó vẫn thưởng thức Thẩm Lãng, đôi bên cũng có qua có lại.

Chính là bởi vì Ninh Hàn, khiến cho Thẩm Lãng cùng Thiên Nhai Hải Các hoàn toàn rạn nứt.

Hơn nữa còn là quyết liệt trong im hơi lặng tiếng.

Vân Mộng Trạch lại một lần nữa thở dài nói:

- Ta thật sự là người vô dụng!

...

Vào buổi trưa!

Cửa phòng viện tử của Thẩm Lãng đóng kín.

Mộc Lan tắm rửa thay y phục, làm cho mình thơm ngào ngạt.

Tiếp đó đốt hương lên.

Kéo rèm cửa sổ, đốt nến.

Nàng rót cho mình một phần ba ly rượu nho.

Cho Thẩm Lãng một phần năm ly.

Chú ý tư tưởng là được rồi, uống nhiều hơn nữa có thể sẽ ảnh hưởng mang thai.

Hơi do dự một cái, nàng lại đốt một loại mê hương khác.

Loại mê hương có tình dược hiệu quả đặc biệt.

Tiếp đó, hai người nói lời tâm tình.

Hôn, dần dần hòa làm một thể!

Cục cưng Mộc Lan nhịn lâu như vậy, cuối cùng được như nguyện, cả người giống như ăn quả Nhân Sâm vậy.

...

Thẩm Lãng rốt cuộc biết cục cưng Mộc Lan vì sao như thế.

Bởi vì tất cả sau khi kết thúc nửa giờ, hai cái đùi nàng đều dựa vào ở trên vách tường.

Nàng thật là muốn sinh con muốn điên rồi.

Thẩm Lãng cười nói:

- Cục cưng, xấp xỉ được rồi, nàng giơ lên đã nửa canh giờ.

Mộc Lan nói:

- Không được, còn chờ một lát.

Tiếp đó gương mặt tuyệt mỹ ửng hồng của nàng giống như uống say vậy, mắt to xinh đẹp tràn đầy tưởng tượng.

Giờ còn chưa có mang thai, nàng đã bắt đầu tưởng tượng hình dáng đứa con.

Hơn nữa nhìn bây giờ thế này, đều đã tưởng tượng đến lúc đứa bé ba bốn tuổi.

...

Buổi tối, Mộc Lan cùng Ninh Diễm đàm phán.

- Thể chất của phu quân như vậy, loại chuyện đó không nên quá nhiều lần, ba ngày một lần là được rồi.

- Còn muội nữa không nên quá dã man, không nên làm cho chàng bị thương.

- Phu quân rất xấu, sẽ đưa ra rất nhiều yêu cầu lung tung, muội có thể đáp ứng, nhưng không thể quá dung túng.

- Chuyện quan trọng nhất, muội phải bảo vệ tốt gia môn, tuyệt đối đừng cho một chút nữ nhân bừa bộn vào cửa.

Cuối cùng Ninh Diễm nhịn không được bèn hỏi:

- Thẩm Lãng là một tên cặn bã, nhỡ ra chàng vừa giống như lần trước muốn đi thanh lâu nếm thức ăn tươi, muội nên làm cái gì bây giờ? Phải đi đập thanh lâu, hay là đập chàng?

Mộc Lan kinh ngạc, còn có việc này?

Cặn bã, cặn bã, cặn bã!

Ninh Diễm vội vàng che miệng:

- Muội, muội có phải nói sai hay không? Nhưng mà tỷ yên tâm, chàng quanh quẩn một chỗ bốn lần, cũng không có thực sự đi, đại khái là có tâm nhưng nhát gan.

Mộc Lan nói:

- Nếu nhỡ ra chàng phải thực sự đi thanh lâu, muội liền nghiêm phạt, nửa tháng không cho chàng đụng đến muội.

Ninh Diễm nói:

- Đây là nghiêm phạt chàng, hay là nghiêm phạt muội vậy?

Mộc Lan chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đồng bọn Ninh Diễm rõ ràng là heo.

Để muội quan sát phu quân, còn không bằng tiểu Băng mà.

Phu quân cặn bã chàng chờ đó, chờ sau khi Băng Nhi sinh con xong, nhìn tiểu yêu tinh kia làm sao mệt nhọc.

- Muội miệng cọp gan thỏ như vậy, trông cậy vào muội không được. - Mộc Lan nói:

- Vậy ta chỉ giao phó cho muội một câu nói.

Ninh Diễm nói:

- Cái gì?

Mộc Lan nói:

- Tuyệt đối đừng làm cho Xung Sư Sư tới gần phu quân, nếu như à tới nhà, ngươi trực tiếp đánh cho ra khỏi được chứ?

Ninh Diễm nói:

- Tỷ sợ Xung Sư Sư đánh Thẩm Lãng à?

Mộc Lan nói:

- Ta sợ ả ngủ với phu quân thì có.

Ninh Diễm kinh ngạc nói:

- Thẩm Lãng cặn bã không có sức hấp dẫn thế này đâu, chàng củi mục như vậy, cặn bã như vậy, sẽ có nữ nhân thích sao?

Mộc Lan không nói lời nào, vẫn dùng đôi mắt to xinh đẹp nhìn Ninh Diễm.

Ninh Diễm à, không phải Kim Mộc Lan ta đây coi thường muội, nếu không phải là phu quân yêu ta, trong lòng có ràng buộc, muội đã bị phu quân ngủ ngay lần gặp thứ hai rồi.

Sáng sớm hôm sau, cục cưng Mộc Lan lại một lần nữa rời đi kinh đô, trở về thành Huyền Vũ.

Lúc chia tay, những lời khen tặng của nàng với Thẩm Lãng lúc chia tay thiếu chút nữa để cho người ta khóc.

Cặn bã, không cho chàng thăm dò những thứ đàn bà không sạch sẽ!

Nương tử, lẽ nào hình tượng và nhân phẩm của ta trong lòng nàng chỉ có vậy thôi à?

Kim Mộc Lan ôm Thẩm Lãng, hôn gần như phải tắt thở.

Rõ ràng tuyệt đối không muốn như vậy.

Hận không thể cho hai người thời thời khắc khắc đều mãi mãi cùng một chỗ.

Mỗi một lần chia lìa, đau đớn giống như dùng dao cắt hai người ra vậy.

Thế nhưng không có cách nào.

Trong nhà có rất nhiều chuyện cũng phải chờ Mộc Lan.

Phụ thân Kim Trác quản thành Nộ Triều, Mộc Lan chưa kể quản thành Huyền Vũ còn quản lý cả xưởng đóng tàu.

Chiếc thuyền lớn mang theo mơ ước của Thẩm Lãng và Mộc Lan đang chờ đợi nàng quan sát đóng lên kia mà.

Chiếc thuyền kia ký thác tưởng tượng hạnh phúc, thơ mộng và ước vọng xa xăm của Mộc Lan. Vì vậy, nàng muốn quan sát quá trình kiến tạo chiếc thuyền này tốt nhất.

...

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến bị bệnh, mấy ngày không có vào triều, quả nhiên đưa tới sóng to gió lớn.

Toàn bộ kinh đô tiến vào trạng thái đặc biệt quỷ dị, giống như có một khí tức nguy hiểm.

Lúc trước thân thể Ninh Nguyên Hiến quá khỏe, gần như không có bị bệnh thời gian dài, rõ ràng năm mươi mấy tuổi nhìn qua lại như là ba mươi mấy tuổi.

Điều này làm cho tất cả mọi người đều có một loại tư duy quán tính.

Cái ngai vàng này Ninh Nguyên Hiến sẽ ngồi mãi, không biết thêm bao nhiêu năm, có thể hai mươi năm, có thể ba mươi năm.

Một khi ông bị bệnh.

Để cho trong lòng người ta sẽ có ảo tưởng nào đó.

Cái ngai vàng này ông còn có thể ngồi bao lâu?

Có cần phải sớm làm quyết định hay không?

Đỡ phải một ngày kia, trở tay không kịp.

Tất cả mọi người ra sức nghe ngóng bệnh tình của quốc quân.

Đến tột cùng là bệnh gì? Có thể chữa khỏi hay không?

Rất nhiều người thần thông quảng đại, đã thăm dò được chuyện Thẩm Lãng vào cung chữa trị cho quốc quân.

Cho nên rất nhiều người không giải thích được đến cửa thăm hỏi, liền muốn từ Thẩm Lãng lấy được thứ đáp án gì đó.

Thế nhưng về bệnh tình của quốc quân, chỉ có bốn người biết chuyện.

Thẩm Lãng, Lê Chuẩn, Xung phi, Lê Mục.

Không ai tiết lộ.

Kể cả Xung phi, bà cho tới bây giờ đều tùy tiện, trực tiếp đóng kín cửa cung, không gặp bất luận kẻ nào, kể cả huynh trưởng Xung Ngạc cùng con trai Ninh Kỳ.

Lê Chuẩn cùng Lê Mục, càng thêm không có khả năng tiết lộ bệnh tình quốc quân.

Thế nhưng Xung phi vẫn quá ngay thẳng, thật sự không có tâm cơ.

Bà không biết cách đóng kịch, nên trực tiếp đóng cửa chối khách, chuyện này ngược lại đưa tới vô số người liên tưởng.

Quốc quân chắc chắn bệnh vô cùng nghiêm trọng, bằng không Xung phi không cần như thế.

Chẳng bao lâu, kinh đô có tiếng đồn.

Quốc quân tham mộ nữ sắc, mỗi ngày chinh phạt, cho nên bị Thượng Mã Phong.

Trúng gió!

Không thể không nói, tiếng đồn thường thường khá gần chân tướng.

Thế là rất nhiều thầy lang vườn đều âm thầm phổ cập khoa học.

Trúng gió là một loại bệnh vô cùng nguy hiểm, có lần đầu tiên, liền rất có khả năng sẽ tái phát lần thứ hai.

Mà một khi tái phát lần thứ hai, trên cơ bản liền hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Rất nhiều đại thần đều đến đây cầu kiến quốc quân, đều bị cự tuyệt.

Nhưng là có số ít người không cách nào cự tuyệt, ví như Thái tử, ví như Tam vương tử Ninh Kỳ, lại ví như Chúc Hoằng Chủ v.v…

Tóm lại, người quyền cao chức trọng đều đi gặp quốc quân.

Quả thực như triệu chứng trúng gió, bởi vì tứ chi cứng ngắc, hành động bất tiện.

Thế là ở trong nhận thức của thần dân thiên hạ, chứng bệnh quốc quân coi như ván đã đóng thuyền.

Chính là trúng gió!

Hơn nữa còn là lúc cùng Xung phi hoan hảo trúng gió.

Lần đầu tiên, thanh danh liền đặc biệt không dễ nghe.

Chết ở trên bụng đàn bà, trước sau như một đều là độc quyền của hôn quân.

Danh dự lúc trước Ninh Nguyên Hiến thật vất vả tích lũy, không ngừng trượt xuống.

Để mặc ngươi chém gió đến tận trời, một quân vương trúng gió khi ngủ với đàn bà làm sao mà gọi là anh minh cho được.

Phản ứng chính trị đầu tiên khi Ninh Nguyên Hiến "trúng gió" chính là con trai Vũ thân vương kết thúc ra mắt với Xung Sư Sư.

Phản ứng chính trị thứ hai, đại quân của Chúc Lâm ở nước Nam Ẩu lại một lần nữa co lại.

Phản ứng chính trị thứ ba, đại quân Xung Nghiêu co lại.

Phản ứng chính trị thứ thứ tư, sứ giả nước Sở trở nên vô cùng phách lối, ở trên bàn đàm phán giở trò sư tử ngoạm.

Lấy tư cách phe thua trận chiến này, nước Sở không chỉ chẳng thèm rời khỏi những thành lũy đã đánh chiếm, hơn nữa còn yêu cầu Việt vương Ninh Nguyên Hiến công khai xin lỗi, đồng thời hướng nước Sở đền tiền năm mươi vạn lượng vàng.

Cái mặt đầy vô sỉ của vua Sở rõ ràng hiển lộ không bỏ sót.

Già mà không chết là tặc.

...

Đến tận đây, đàm phán hai nước Sở Việt hoàn toàn thất bại.

Mà lúc này, Ngũ vương tử Ninh Chính vĩnh viễn khiêm tốn vào cung yết kiến quốc quân trên giường bệnh, chủ động đưa ra ý kiến muốn giúp đỡ quân vương, chịu trách nhiệm cùng nước Sở đàm phán.

Hành động của gã để này để cho vua và dân thoáng kinh ngạc một chút.

Đàm phán hai nước Sở Việt đã không còn chút hy vọng nào, Ninh Chính nhà ngươi còn muốn đi đến chỗ này góp náo nhiệt, bộ ở sướng không quen à?

Rõ ràng là chuyện không có khả năng thành công.

Lúc trước đàm phán thuận lợi ngươi không đến, bây giờ rơi vào tử cục ngươi lại tới, rõ ràng đớp phân cũng ăn không kịp nóng.

Quốc quân hạ chỉ, Ninh Chính có lòng vì nước hiếm có, quả nhân giao toàn quyền đàm phán với nước Sở cho Ninh Chính.

cho Ninh Chính nhà ngươi.

Tất cả mọi người đều biết ẩn ý trong cái ý chỉ này chính là biết cái này ý chỉ hậu tâm trong đó chỉ có một ý niệm trong đầu, bệ hạ phải tìm một kẻ chết thay.

Đàm phán hai nước Sở Việt mắt thấy sẽ phải thất bại, cuối cùng cần phải có người đúng lúc tới vác nồi đi.

Ninh Chính không được sủng ái chính là vị đại hiệp cõng nồi tốt nhất.

Phản ứng trực tiếp nhất chính là sau khi Ninh Chính tiếp chỉ chịu trách nhiệm toàn bộ bàn đàm phán, toàn bộ thành viên sứ đoàn Việt quốc cáo bệnh.

Kẻ nói bị sốt, kẻ kêu bệnh trĩ.

Tóm lại, bất kể là Lễ bộ hay là Hồng Lư Tự đều rời khỏi.

Mới một lần đàm phán, nguyên bản số quan viên chịu trách nhiệm đàm phán của Việt quốc mười lăm người giờ không có một người trình diện.

Trực tiếp cho Ninh Chính phơi ở chỗ đó, thậm chí toàn bộ Hồng Lư Tự biến hết.

Ta ngược lại muốn nhìn nhà ngươi làm sao nói, Ninh Chính nhà ngươi bị cà lăm, chỉ sợ ngay cả câu cú còn nói không rõ ràng.

...

Bên trong cơ quan Hồng Lư Tự.

Trên cái bàn đàm phán song phương to lớn, bên phải ngồi quan viên nước Sở, tầm mười hai người.

Bên phải ngồi quan viên Việt quốc, cũng chỉ có hai người, một Thẩm Lãng, một Ninh Chính.

Quan viên nước Sở cảm giác mình giống như ở sân nhà vậy.

Rõ ràng nơi này là địch quốc, loại cảm giác này thật là kỳ diệu.

Ninh Chính chúng ta biết ngươi là một vương tử phế vật, đang muốn lập công, muốn nịnh bợ Việt vương.

Nhưng cũng phải nhìn xem nên làm việc gì kia chứ? Tìm phân sao?

Thẩm Lãng cười nói:

- Quý sứ ở nước Sở đảm nhiệm chức quan cỡ nào, chúng ta đây chừng nào chính thức bắt đầu đàm phán vậy?

Sứ thần nước Sở nhìn Thẩm Lãng một cái đầy vẻ miệt thị, cất giọng thản nhiên:

- Việt quốc không còn ai kia à? Lại để một thằng ranh miệng còn hôi sữa tới đàm phán, ngươi có công danh gì? Đảm nhiệm chức quan gì?

Thẩm Lãng nói:

- Tại hạ là Thẩm Lãng!

- Thẩm Lãng? - Sứ thần nước Sở lắc lđầu nói:

- Không có nghe nói qua, cho tới bây giờ cũng không có nghe nói qua tên này.

Sự khinh thường trong lời nói không cần che lấp.

- Ninh Chính điện hạ, bản quan chính là Hồng Lư Tự Khanh nước Sở, tòng tam phẩm, các người phải đối đãi ngang nhau, như thế bản quan từ chối mở miệng.

Ý tứ này của ông ta đặc biệt rõ ràng, cái chức quan bé tí lục phẩm không chính hiệu của Thẩm Lãng hoàn toàn như mèo chó không có gì đáng kể, cấp bậc quá thấp, chưa đủ tư cách cùng nói với quan lớn tòng tam phẩm.

Ninh Chính áp chế giận dữ nói:

- Vậy thì do bản hầu tới tự mình nói cùng quý sứ.

Sứ thần nước Sở cười nói:

- Được, được, được, ngài có thể từ từ nói, không nên nóng nảy.

Nghe những lời này, sắc mặt Ninh Chính tức khắc đỏ gay, đối phương đây là trào phúng gã cà lăm.

Tiếp tục Hồng Lư Tự Khanh nước Sở Vương Hoài Lễ chậm rãi nói:

- Kỳ thực, cũng căn bản không có gì để nói, đây là tối hậu thư của chúng ta. Không cần lãng phí thời gian, điều kiện của chúng ta là tuyệt đối sẽ không thay đổi.

- Lần này trách nhiệm biên cảnh bị kích động hoàn toàn ở phía bên Việt quốc, là các ngươi chủ động gây chiến tranh, đồng thời tao ngộ thất bại đáng xấu hổ.

Khả năng đổi trắng thay đen thật sự khiến cho người nhìn mà than thở.

Chiến tranh biên giới hai nước Sở Việt lúc này, trách nhiệm hoàn toàn là ở phía nước Sở, ngay từ đầu khiêu khích là nước Sở, chủ động vượt biên khai chiến cũng là nước Sở.

- Đây là tối hậu thư của vương bệ hạ chúng ta gởi cho nước Việt.

- Điều thứ nhất, lấy tư cách pha sai trong chiến tranh biên giới lần này, Việt vương nhất định phải hướng nước Sở công khai xin lỗi, chiêu cáo thiên hạ.

- Điều thứ hai, vua bên ta lúc nghiên cứu bản đồ phát hiện một trăm hai mươi năm trước chủ quyền của thành An Bình cho đến hai mươi ba thành này thuộc về nước Sở chúng ta, hôm nay đại quân anh dũng say máu chiến đấu của chúng ta chiếm lĩnh hai mươi ba cái thành lũy này, chỉ là đoạt lại cố thổ mà thôi, cho nên chúng ta tuyệt đối không có khả năng rời khỏi. Hai mươi ba cái thành lũy cùng với đất đai xung quanh chính là lãnh thổ thần thánh bất khả xâm phạm của nước Sở, không nhượng chút nào!

- Điều thứ ba, Việt quốc tự dưng khởi xướng lần này chiến tranh biên giới, tuy rằng gặp đáng xấu hổ thất bại, nhưng lại là cho ta nước mang đến tổn thất thật lớn, cho nên Việt quốc nhất định phải hướng quốc gia của ta đền tiền 50 vạn lượng vàng.

- Vương bệ hạ của ta liền phía sau, chúng ta không thể lui được nữa, cho nên những điều kiện này hoàn toàn không cũng thay đổi, không thay một chữ.

- Việt quốc các ngươi có hai lựa chọn, hoặc là ký tên, hoặc là gặp trên chiến trường!

Sứ đoàn nước Sở như đinh đóng cột.

- Ha ha ha... - Thẩm Lãng không khỏi cười to một trận.

Hồng Lư Tự Khanh nước Sở Vương Hoài Lễ tức khắc giận dữ, chỉ vào Thẩm Lãng nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Thứ con nít con nôi từ đâu tới, ở đây có phần cho ngươi nói chuyện à? Ninh Chính điện hạ, hoặc là đuổi người này ra ngoài, hoặc là chúng ta lập tức rời khỏi đàm phán, gặp trên chiến trường vậy.

Thẩm Lãng vỗ tay một cái.

Tức khắc có mười người tràn vào, mười huynh đệ họ Lan mặc trang phục ăn mày, trong tay mỗi người đều cầm Đả Cẩu Bổng (gậy đánh chó).

Sứ đoàn nước Sở gặp việc này kinh hãi nói:

- Các ngươi là ai? Nơi này là là chỗ hai nước đàm phán thần thánh, các ngươi muốn làm gì? Thẩm Lãng ngươi muốn làm gì?

Mười huynh đệ họ Lan không nói hai lời, trực tiếp xông lên phía trước.

Cầm lấy Đả Cẩu Bổng cuồng đánh.

- Ầm ầm ầm...

Chỉ khoảng nửa khắc liền đập những tên sứ thần nước Sở này quỷ khóc sói gào, máu văng tung tóe.

- Thẩm Lãng, ngươi làm gì thế? Ngươi tìm đường chết à?

- Ngươi lại dám đánh sứ đoàn, khủng khiếp, nghe rợn cả người.

- Bay đâu, có ai không...

Thẩm Lãng đứng lên kinh hô:

- Những tên ăn mày các ngươi vào bằng cách nào? Cút ra ngoài, cút ra ngoài, nơi này là chỗ các ngươi có thể tới à?

- Vương đại nhân ngài không có sao chứ, các vị sứ thần nước Sở, các vị không có sao chứ.

- Những tên ăn mày các ngươi thật to gan, lại vọt vào Hồng Lư Tự đánh người? Người nào cho các ngươi gan thế, người nào kẻ xúi giục đứng sau các ngươi?

- Bay đâu, bay đâu.

Kết quả Thẩm Lãng còn bị thảm hơn so với sứ thần nước Sở.

Hơn nữa biểu hiện đặc biệt gan dạ, trực tiếp xông lên cứu thủ lĩnh sứ thần nước Sở.

- Các ngươi không nên đánh Vương đại nhân, các ngươi đây là muốn chết sao? Các ngươi gây ra đại họa rồi đó!

- Vương đại nhân, ta tới cứu ngài, ta tới cứu ngài.

Tiếp đó, Thẩm Lãng nhắm ngay trong quần Hồng Lư Tự Khanh nước Sở, đá mạnh một phát.

Cú đá đoạn tử tuyệt tôn.

- A... - Thủ lĩnh sứ đoàn nước Sở Vương Hoài Lễ tức khắc phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương vô cùng.

Hai tay ông ta bưng trứng, ra sức quằn quại co giật.

Đau đến tưởng chừng như phải co rúm người, một cước nàcủa Thẩm Lãng đá quá độc ác.

- Vương đại nhân, ngài bị thương chỗ nào? Ngài cố chịu đựng, tuyệt đối phải kiên trì ở, ta đây phải đi gọi người. - Thẩm Lãng hô to, tiếp đó nhắm ngay mặt của Vương Hoài Lễ bồi thêm một cước.

- A...

Lại một trận kêu thảm thiết.

Hai cái răng cửa của Vương Hoài Lễ bay ra ngoài.

Tầm đánh năm phút đồng hồ, năm phút đồng hồ!

Mười huynh đệ họ Lan lúc này mới hò hét ra đi, trước khi đi để lại một câu nói.

- Các ngươi ở Xuân Ba lâu ngủ với đàn bà không trả tiền, dám chơi gái ngang ngược, lần sau gặp các ngươi sẽ có đánh mấy lần nữa.

Lưu lại mười mấy sứ thần nước Sở, trên mặt đất khóc rống quằn quại, vô cùng thê thảm.

Thẩm Lãng ở trước mặt Hồng Lư Tự Khanh nước Sở ngồi chồm hổm xuống, chậm rãi nói:

- Vương đại nhân, ngài hãy yên tâm, chuyện này chúng ta nhất định cho các ngài một cái công đạo, nhất định tróc nã quy án hung thủ, nhưng mà ta cũng muốn nói ngài hai câu, gọi đàn bà làm sao có thể không trả tiền vậy? Tiền nợ đánh bạc có thể hồi, nhưng nợ chơi gái không thể quịt, mấy đồng tiền vặt vãnh đó có đáng là bao.

- Nói đi, Vương đại nhân ngài đến tột cùng thiếu bao nhiêu tiền chơi gái hả? Bằng không ta ứng ra cho ngài?

...

Sau nửa canh giờ!

Trải qua trị liệu đơn giản của đại phu Việt quốc, sứ đoàn nước Sở lại một lần nữa ngồi trở lại phía trên bàn đàm phán.

Nhưng mỗi người đều sưng mặt sưng mũi.

Chỉ là bị thương ngoài da, nhìn vô cùng thảm, kỳ thực thụ thương không nặng.

Trứng của Hồng Lư Tự Khanh nước Sở Vương Hoài Lễ sưng đỏ không thể tả, thế nhưng không có gì nguy hiểm đến tính mạng, bây giờ đã gần như tê dại, không cảm giác được đau đớn gì nữa.

Lúc này nội tâm ông ta không chỉ là phẫn nộ, còn có một chút sợ hãi.

Lúc này bọn họ cảm thấy đây là đang địch quốc.

Lúc này bất luận ngôn ngữ nào đều khó hình dung sự khiếp sợ trong lòng bọn họ.

Trên cái thế giới này vẫn còn có người làm càn phách lối như vậy?

Công nhiên đánh sứ đoàn nước khác, thật là đáng sợ, chẳng có đường xuống chút nào.

Hắn không sợ chết sao?

Hắn không sợ sau đó đi sứ sang nước khác, cũng bị người khác đánh chết à?

Nhưng tối thiểu bây giờ, quân tử không ăn thua thiệt trước mắt.

Bàn đàm phán hai bên, vẫn đầy quan viên hai nước ngồi đấy.

Bên phải là mười mấy người nước Sở, bên trái vẫn chỉ có hai người Ninh Chính cùng Thẩm Lãng.

Chỉ bất quá lúc này nhìn qua đã cân bằng hơn nhiều.

Thẩm Lãng bên này mặc dù chỉ có hai người, thế nhưng một mình hắn vênh váo tự đắc, áp đảo đối phương về mặt khí tràng.

Hắn bắt chéo hai chân, tràn lên trên bàn mà nói:

- Ta là Thẩm Lãng, Vương Hoài Lễ đại nhân ngài cũng nhớ kỹ à?

Ta đâu chỉ nhớ kỹ, dù cho ta hóa thành tro biến thành quỷ cũng sẽ không quên.

Tiếp đó, của quý của vị Hồng Lư Tự Khanh nước Sở lại giật giật, lại một lần nữa cảm thấy hơi đau nhức.

Lông mày Thẩm Lãng nhíu một cái nói:

- Nhớ chưa?

Bây giờ thế này căn bản cũng không như là hai nước đàm phán, mà giống như hai con rắn đen đang vật lộn.

- Nhớ kỹ, nhớ kỹ.

Quân tử không ăn thua thiệt trước mắt, tên súc sinh Thẩm Lãng nhà ngươi chờ cho ta, chờ cho ta.

Ta phải bẩm báo Việt vương các ngươi, bẩm báo Sở vương, bẩm báo Viêm Kinh đó.

Dù cho phải bẩm báo trước mặt hoàng đế của đế quốc Đại Viêm, cũng muốn đòi lại cái công đạo này.

Ngươi nhất định phải chết!

Đánh sứ đoàn nước khác, ngươi nhất định phải chết, trước đây chưa từng gặp, nghe rợn cả người.

Chờ chém đầu răn chúng, chờ cắt ngang đi!

- Nhớ chưa? - Thẩm Lãng chợt cao giọng nói, khẩu khí này ương ngạnh cực kỳ, sau đó tay lơ lửng trên bàn giống như bất cứ lúc nào nếu đập xuống.

Phảng phất chưa đến một khắc, sẽ có một đám lưu manh xông vào đánh bọ nhọ gần chết.

Tức khắc, mười mấy sử quan nước Sở ra sức gật đầu nói:

- Nhớ kỹ, nhớ kỹ.

Thẩm Lãng nói:

- Như vậy cũng tốt, ta cảm thấy bầu không khí chúng ta đôi bên hài hòa hơn nhiều, chúng ta đây tiếp tục nói.

- Kỳ thực cũng không có cái gì nói cho hay, đây cũng là của tối hậu thư chúng ta.

- Bốn tháng sau đó, nước Sở cùng nước Việt tiến hành chuyến săn biên giới giải quyết trận tranh chấp này.

- Việt quốc chúng ta xuất binh hai nghìn, nước Sở các ngươi xuất binh năm nghìn, tùy các ngươi xuất động thứ quân đội nào, tinh nhuệ lợi hại nhất cũng được, chúng ta công khai đánh một trận, quyết chiến sinh tử.

- Mời các ngươi nghe rõ, nước Sở xuất binh năm nghìn, chúng ta chỉ điểm binh hai nghìn, hơn nữa Ninh Chính điện hạ lĩnh quân!

- Phe thua, quốc vương công khai xin lỗi, cắt nhường hai mươi dặm đường biên giới cùng hai mươi ba cái thành lũy, bồi thường đối phương tám mươi vạn lượng vàng.

- Cứ như vậy, người nào tán thành, người nào phản đối?

- Nếu như đồng ý, bây giờ có thể ký tên, lập tức có hiệu lực!

- Đàm phán kết thúc, sự việc đơn giản vô cùng, lại dây dưa mấy tháng, Thẩm Lãng ta đây ra tay một cái, lập tức liền làm xong.

...

Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, ngày hôm nay bôn ba nghìn dặm. Cái chương này viết ở trên xe, chẳng dễ dàng gì. Chư vị đại nhân hỗ trợ vé tháng cho ta, lạy mọi người đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play