Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây mang tới cái gọi là năm nghìn binh mã đều là những người nào đâu?
Ba nghìn là trú quân hành tỉnh, tuyệt đối là quân đội hạng hai, hơn nữa còn bị gia tộc họ Tô ăn mòn cho không thể dùng được.
Còn lại hai ngàn người cũng là quân đội Lương Vĩnh Niên tạm thời chiêu mộ, toàn bộ do nha dịch, nhân dân quân, tay chân lưu manh tổ thành.
Lúc chiến cuộc nguy hiểm, Ninh Nguyên Hiến đều chưa từng có trông cậy vào năm nghìn quân c*t chó của Lương Vĩnh Niên này.
Tô Nan tình nguyện dùng nhiều tiền đi thuê tăng binh Đại Kiếp Tự cùng lính đánh thuê Tây Vực, cũng căn bản không muốn năm nghìn đại quân của Lương Vĩnh Niên này.
Quá phế đi.
So với nước Ý ở chiến tranh thế giới lần II còn í ẹ hơn (*).
(*) Nước Ý ở chiến tranh thế giới thứ II dưới thời độc tài Mussolini lãnh đạo thua liên tục. Sau khi Mussolini bị lật đổ vào năm 1943, Ý đầu hàng Đồng Minh nhưng bị Đức chiếm lại, kết quả là 2 năm sau đó, nó trở thành chiến trường của cả hai phe Đồng Minh và Phát Xít. Mãi đến năm 1945 mới được giải phóng và hòa bình.
Dưới trướng của Thẩm Lãng tuy rằng chỉ có hai nghìn kỵ binh Khương quốc.
Thế nhưng dân tộc trên lưng ngựa, nào chỉ là lời nói suông.
Đến khi giết người, hoàn toàn giống như chó hoang nổi điên.
Muốn đỡ cũng không xuể.
Đối mặt đám quân đội tệ hại của Lương Vĩnh Niên so với thái rau còn dễ hơn.
Hoàn toàn là tàn sát nghiêng về một phía.
Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, đã giết hơn một nghìn người.
Lương Vĩnh Niên tức khắc da đầu từng đợt tê dại.
Thẩm Lãng nhà ngươi điên rồi!
Ta đây cũng là quan quân, tối thiểu giơ là cờ của phủ Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây.
Ngươi dẫn đầu kỵ binh Khương quốc đánh chết quan quân Việt quốc?
Ngươi, ngươi đây không phải là mưu phản là gì?
- Thẩm Lãng, ngươi mưu phản, mưu phản...
Tiếp tục Lương Vĩnh Niên hô lớn:
- Các hương thân phụ lão, các ngươi nhìn đi, kỵ binh Khương quốc giết người, hắn chính là kẻ thù của các ngươi, các ngươi xông lên báo thù báo thù.
Thế nhưng bây giờ mấy nghìn dân chúng này nào dám tới gần.
Bọn họ dũng cảm nhờ vào máu nóng, hơn nữa ỷ có đại quân Lương Vĩnh Niên làm chỗ dựa, cho nên lúc này mới dám đến lấy lại công đạo.
Thật không ngờ Thẩm Lãng căn bản không nói để ý, trực tiếp liền trở mặt giết người.
Cho nên bọn họ vội vàng nhanh chóng lùi thành hai hàng đứng ngoài quan sát thật xa.
Năm nghìn quân be bét của Lương Vĩnh Niên trong nháy mắt bị giết quỷ khóc sói gào, ra sức bỏ chạy.
Nhưng bọn chúng đại bộ phận là bộ binh, không có lấy một kỵ binh.
Hai cái đùi không chạy nổi bốn chân.
Đám kỵ binh Khương quốc này truy kích mà giết từng người một.
Năm nghìn quân rác rưởi của Lương Vĩnh Niên hoặc là bị giết chết, hoặc là bị chém chết.
Quỳ trên mặt đất cũng vô dụng, võ sĩ Khương quốc giết đến đỏ mắt, trực tiếp múa một đao đã chém bay đầu.
Giết sạch mấy chục tên võ sĩ còn thừa lại của Lương Vĩnh Niên tiếp đó vặn cổ ông ta bắt qua đây.
Đẩy ông ta xuống đất.
Lương Vĩnh Niên toàn thân run rẩy.
Ông ta dẫn đầu năm nghìn đại quân, mấy nghìn dân chúng tới bao vây Thẩm Lãng, thực sự liền là muốn chế tạo nhiễu loạn, để đám dân chúng này bao vây tấn công Thẩm Lãng, để kỵ binh Khương quốc nhịn không được khai đao giết dân chúng Việt quốc.
Như thế hết thảy đều biến thành sự thật trước mặt, Thẩm Lãng ngay trước mặt của mọi người dẫn Man tộc nhập cảnh đại khai sát giới với dân chúng vô tội.
Như vậy hơn một vạn người trước đó, cũng chính là hắn giết.
Thật không ngờ Thẩm Lãng lại ác độc như vậy, một hơi đem quân đội của ông ta gần như giết sạch, vài trăm dân chúng xông lên cũng bị giết.
- Thẩm Lãng, ngươi... ngươi điên rồi!
Thẩm Lãng nhìn sang Lương Vĩnh Niên rồi hỏi:
- Ngươi muốn làm gì? Ta hỏi ngươi một câu thôi, ngươi muốn làm gì vậy?
Lương Vĩnh Niên lớn tiếng đáp:
- Vì dân trừ hại.
Mẹ kiếp!
Thẩm Lãng cầm môt con dao, trực tiếp cắt lỗ tai Lương Vĩnh Niên.
- Nói tiếng người đi, nói tiếng người đi..:
- Thẩm Lãng hét lớn.
Lương Vĩnh Niên chỉ cảm thấy nóng lên, máu tươi tuôn ra, một cái lỗ tai không cánh mà bay.
Tức khắc, ông ta phát ra tiếng kêu gào thê thảm.
- A... A... A...
Thẩm Lãng nói:
- Lương Vạn Niên, nói tiếng người được chưa hả?
Mẹ kiếp đại gia ngươi, ngươi để ta nói tiếng người, cắt lỗ tai ta làm cái gì?
Ngươi để ta nói tiếng người, cũng không phải để ta nghe lời ngươi nói.
Thẩm Lãng nói:
- Khuấy đục nước quận Bạch Dạ nước, để ta từ có công biến thành có tội, tiếp đó ngươi và Trịnh Đà liền cướp đi đại công diệt họ Tô sao?
- Lương Vĩnh Niên, các ngươi vu oan ta tàn sát dân chúng vô tội? Dội nước bẩn lên người ta sao?
- Không có vấn đề, ta cứ giết đấy!
Thẩm Lãng vung tay lên, hai tên võ sĩ lôi một người đàn ông quận Bạch Dạ tới.
Thẩm Lãng nói:
- Người ở nơi nào?
Nam tử kia nói:
- Thành Tuyết Lĩnh.
Thẩm Lãng nói:
- Ngươi đã từng theo ta phát tài phải không?
Những kẻ từng cướp bóc có đặc trưng giống như từng ăn phải thịt người nên tròng mắt đều đỏ. Cho nên, Thẩm Lãng chỉ cần liếc mắt một chút liền nhận ra, người này hẳn từng ở trong đội ngũ cướp bóc của hắn trước đó.
Khuôn mặt người đàn ông kia co giật một hồi.
Thẩm Lãng bèn hỏi:
- Nếu đã phát tài, hơn nữa còn trốn khỏi họ Tô truy sát, vì sao không đi sống yên lành, ngược lại tới gây rối vậy?
Người đàn ông kia khuôn mặt co giật một hồi.
- Có người dùng tiền mướn ngươi tới? - Thẩm Lãng bèn hỏi.
- Không có.
Thẩm Lãng lại hỏi:
- Vậy vì sao làm vậy?
Ánh mắt của người đàn ông kia lộ ra một chút sự hung ác, vẫn không trả lời.
Thẩm Lãng nói:
- Hiểu rồi, chính là muốn tìm ta gây phiền phức, tìm ta báo thù đúng không?
Đúng rồi!
Lúc đó Thẩm Lãng mang theo chúng cướp bóc phát tài, thời khắc mấu chốt ném bọn họ ở ngoài quận thành Bạch Dạ ra, để cho bọn họ bị quân đội họ Tô truy sát.
Tuy rằng họ Tô giết chúng, nhưng chuyện đó cũng chẳng khiến chúng thống hận Thẩm Lãng.
Hận Thẩm Lãng lừa gạt chúng, lợi dụng chúng, không có mở ra cửa thành để cho chúng vào quận Bạch Dạ cướp bóc. Không sai, chúng không hận họ Tô, ngược lại hận Thẩm Lãng dẫn chúng phát tài.
Thẩm Lãng nhận ra, vừa rồi vọt tới trước mặt nhất, hướng hắn ném đá cũng là bọn đạo tặc may mắn còn sống sót.
Bây giờ bị bắt trên trăm người.
Thẩm Lãng xốc lên quần áo bọn họ, phát hiện bên trong có dao găm, có ống thổi phi tiêu, có thạch tín.
Có chuẩn bị mà đến.
Thật sự muốn giết Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng cười nói:
- Lợi hại, lợi hại! Thật đúng là muốn tới tìm ta báo thù hả?
- Hoan nghênh, hoan nghênh!
- Nếu là tới báo thù, vậy sẽ phải gánh chịu hậu quả báo thù thất bại. Các ngươi tới giết ta, vậy ta phải còn, không thể bởi vì các ngươi khoác thân phận bình dân mà bỏ cho các ngươi đúng không?
Tiếp tục, Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng:
- Giết hết đi!
Sau khi nghe khẩu hiệu này.
Đám võ sĩ Khương quốc giơ đao lên người, liền muốn chém giết trên trăm tên cướp còn sống sót này.
- Chúng ta tới! - Hàm Nô và các nữ tráng sĩ tiến lên, giơ tay chém xuống.
Tức khắc, giết sạch hơn trăm bạo dân này.
Ở đây rất nhiều người cứt đái đều xuất hiện.
Thật không ngờ Thẩm Lãng cứ như vậy trước mặt dân chúng giết người.
Những người này tuy rằng đã từng là đạo tặc, nhưng tối thiểu bây giờ xem như là...
Tất cả cổ của mấy nghìn dân chúng như có một làn gió lạnh buốt thổi đến làm tê cóng cả người.
Thẩm Lãng nhìn mấy nghìn dân chúng này, chậm rãi nói:
- Quận Bạch Dạ bị cướp bóc, bị giết hơn một vạn người, các ngươi thấy được là võ sĩ Khương quốc gây nên?
Mấy nghìn dân chúng không dám trả lời.
- Nói đi. - Thẩm Lãng nói.
- Chính là võ sĩ Khương quốc gây nên, chúng ta thấy rất rõ ràng. - Một người trong đó hô lớn:
- Ngươi dẫn đầu đại quân Khương quốc nhập cảnh, đánh bại đại quân họ Tô, cho không trả nổi quân phí, cho nên để cho bọn họ nơi nơi cướp bóc giết người.
Thẩm Lãng vẫy tay nói:
- Ngươi đi ra.
Người kia co rụt lại vào trong đám người.
- Ngươi muốn làm gì? Ta là dân chúng, dám làm không dám để cho người ta nói sao?
Thẩm Lãng vung tay lên.
Vũ Liệt xông lên rất nhanh, một tay lôi cái tên vừa nói ra.
Là một người đọc sách.
Thẩm Lãng nói:
- Người đọc sách hả? Có công danh à?
Tên thư sinh nói:
- Bất tài tầm thường, mới có công danh tú tài.
Trong lời nói của tên này kiêu ngạo, bởi vì Thẩm Lãng không có công danh chân chính, ngay cả tú tài cũng không, thân phận cứ nhân của hắn cũng là ban cho.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy mở mắt chó của ngươi nhìn thấy rõ ràng, võ sĩ Khương quốc hình dạng thế nào? Có cờ Điểu Lang, chính là người Khương quốc à? Xem cho rõ!
Kỳ thực người Khương quốc cùng người Việt quốc rất dễ phân biệt.
Khương quốc là cao nguyên, hơn nữa sống bằng chăn nuôi, cho nên sau khi da được phơi dưới ánh mặt trời quá lâu mà từ da đỏ chuyển thành đen.
Thậm chí ngũ quan khuôn mặt cũng khác nhau rất lớn.
- Đã nhìn ra chưa! - Thẩm Lãng nói:
- Nhìn thấy rõ ràng chưa, đây là võ sĩ Khương quốc, từng cái một vừa đen vừa đỏ, vừa đô vừa lùn vừa xấu, còn chân vòng kiềng.
Nghe những lời này, đám võ sĩ Khương quốc trợn mắt nhìn.
Mẹ kiếp, thằng tiểu bạch kiểm này có ý gì hả?
Chúng ta đánh trận cho ngươi, ấy thế mà ngươi bêu xấu chúng ta như vậy à?
Ánh mắt của Thẩm Lãng đảo qua bọn họ một cái.
Tức khắc, cổ của những tên võ sĩ Khương quốc này co rụt lại.
Không sai, chúng ta là vừa đen vừa đỏ, vừa đô vừa lùn vừa xấu, còn chân vòng kiềng.
Trước mắt tên tiểu bạch kiểm này cũng là có thể dẫn phát cơn giận thiên thần, giết chết mấy vạn người Khương quốc, vua Khương Arutai chính là bị hắn giết chết.
Không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Thẩm Lãng hướng cái tay tú tài kia nói:
- Nhìn ra được chưa? Hãy nhớ lại cho kỹ, Khương binh lúc trước đốt giết cướp giật đến tột cùng là thật hay giả?
Tên tú tài nhắm mắt không nói.
Thẩm Lãng hỏi:
- Nói đi, lúc trước đốt giết cướp giật Khương binh là thật hay giả?
Tên tú tài nói:
- Ai biết? Bây giờ đồ đao ở trong tay ngươi, nói như thế nào còn chưa phải là do ngươi sao?
Thẩm Lãng nheo mắt lại:
- Hoá ra trong lòng ngươi đã hiểu, lại cố ý giả bộ hồ đồ, chính là muốn đem tiếng oan đội lên trên người ta, vậy được, ta thành toàn ngươi! Để chứng minh lời của ngươi là đúng, ta cũng chỉ có thể bất đắc dĩ.
Dao găm của Thẩm Lãng trực tiếp đâm vào ngực của tay tú tài.
Mọi người thét kinh hãi.
Tên tú tài trào máu miệng, nhìn Thẩm Lãng không dám tin.
Đây... đây là người điên à?
Thẩm Lãng nói:
- Dư nghiệt của họ Tô, giết bao nhiêu cũng không có vấn đề!
Ánh mắt của Thẩm Lãng nhìn phía mấy nghìn dân chúng cười nói:
- Các ngươi có vài người ngu ngốc thật sự, có vài người cũng là đang giả bộ ngốc, có vài người là đục nước béo cò.
- Như vậy ta ở đây nói một lần, lần trước võ sĩ Khương quốc đốt giết cướp giật, cướp bóc bốn thành, chém giết hơn vạn, chuyện này không có quan hệ gì với ta, là có người giả mạo võ sĩ Khương quốc cướp bóc chém giết, không có quan hệ gì với ta, các ngươi đều có nghe hay không?
Thẩm Lãng hô to.
Tức khắc, trong đám mấy nghìn dân chúng có nói to lên:
- Ngươi dùng cái gì để chứng minh? Ngươi có chứng cớ gì không liên quan gì đến ngươi? Rõ ràng chính là ngươi làm, bây giờ muốn muốn nguỵ biện, muộn rồi.
Thẩm Lãng chỉ một cái nói:
- Nói chuyện người kia, đi ra!
Tức khắc, mấy nghìn dân chúng trong đó có yên tĩnh không tiếng động.
Người kia ẩn dấu ở trong đám người không ra tiếng, trong lòng cười nhạt không ngớt.
Ta giấu ở trong đám người, ngươi có thể thế nào?
Luật pháp chả bao giờ trách đám đông?
Tiểu bạch kiểm ngu ngốc.
Thẩm Lãng chỉ vào một hướng trong đám người:
- Người kia sẽ ở chỗ đó, người chung quanh muốn tố giác vạch trần, thì chỉ hắn ra đi.
Không ai chỉ ra và xác nhận.
Đám người ngược lại càng thêm sát vào nhau, cản người kia vào chính giữa.
- Thú vị, thú vị…- Thẩm Lãng mỉm cười nói:
- Các ngươi dù cho biết chuyện tình đốt giết cướp giật không có quan hệ gì với ta, vẫn muốn cùng ta là địch, vẫn ở trong lòng căm thù ta? Bởi vì thù hận các ngươi cần một chỗ để xả đúng không?
- Được rồi, không tố giác vạch trần, liền bắt hết toàn bộ nhóm người ở khu vực đó vậy.
- Bắt!
Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng.
Mấy trăm tên võ sĩ vọt vào, bắt hết mấy chục người ở khu vực đó.
Trong phút chốc, trong đám người quỷ khóc sói gào, khóc trời đập đất.
- Giết hết sẽ không sai đâu. - Thẩm Lãng nói:
- Toàn bộ giết sạch đi!
Nghe những lời này!
Tức khắc mấy chục người toàn bộ chỉ hướng về một người.
- Là hắn, là hắn, người mới vừa nói chính là hắn!
Lập tức bị tố giác ra.
Người kia lập tức bị bắt đi ra.
Thẩm Lãng nói:
- Người của Lương Vĩnh Niên à? Người của Trịnh Đà? Người của họ Tô? Tại đây châm ngòi thổi gió? Nhưng mà không có vấn đề!
- Chặt ngang người hắn đi!
Một lát sau, người này bị cắt ngang.
Toàn tràng lại có mấy người sợ đến cứt đái đều xuất hiện.
Thẩm Lãng nhìn bị bắt ra mấy chục người.
Đưa qua một thước đo, đánh trên mặt của mỗi một người.
- Bốp bốp...
Đánh cho mỗi người khóe miệng chảy máu.
- Bây giờ, không ai gián đoạn ta trò chuyện, hiện tại đang không có người còn dị nghị chớ. - Thẩm Lãng nói.
Mấy nghìn người co đầu, hoàn toàn không dám hó hé.
- Ta mới vừa nói Khương binh lúc trước đốt giết cướp giật không có quan hệ gì với ta, các ngươi cảm thấy ta biện giải, là cố xóa tội!
- Sai rồi! Đây là bởi vì chuyện ta chưa từng làm, ai cũng đừng hòngđổ đến trên đầu của ta.
- Lúc trước chưa từng làm, thế nhưng ngày hôm nay ta làm! Ta không chỉ giết sạch các ngươi mà còn đánh thành dư nghiệt họ Tô.
- Đều nói làm quan không vì dân làm chủ, không bằng về nhà bán khoai lang.
Thẩm Lãng xuất ra quan ấn, vừa nhìn vừa thưởng thức:
- Thế nhưng chức quan này ta có thể không làm, thứ nhân tâm vô dụng ta không chú ý. Sống chết của đám người các ngươi, ta cũng không chú ý. Đám ngu ngốc các ngươi muốn thích thế nào thì làm thế nấy? Muốn đi kinh đô cáo ngự hình, cũng đều không sao cả.
- Ta tới hành tỉnh Thiên Tây là báo thù, là diệt họ Tô mà tới. Cái gì giúp đỡ chính nghĩa, cái gì là làm chủ cho dân, cái gì ngăn cơn sóng dữ, công lao gì, ta hết thảy không quan tâm.
- Trong lòng các ngươi nguyền rủa ta? Không quan hệ! Thế nhưng ai dám tới trêu chọc ta, ta mặc kệ các ngươi là ai, ta mặc kệ các ngươi đáng thương đến cỡ nào, ta đều có thể giết chết hết sạch, sau đó cho các ngươi thành họ Tô dư nghiệt.
- Đương nhiên con dân thành Trấn Viễn đã từng cùng ta kề vai chiến đấu, ta sẽ thiện đãi bọn họ một chút.
- Còn các ngươi, chết hết ta cũng sẽ không một chút nhíu mày.
- Ta là Thẩm Lãng, người ở rể phủ Hầu tước Huyền Vũ, người có cái cổ đủ cứng, hoan nghênh tới tìm ta báo thù!
- Bây giờ nếu như không muốn chết, phiền hãy tránh đường ra, nếu bị giết chết liền chớ có trách ta trong danh sách lại thêm mấy người họ Tô dư nghiệt.
- Ba, hai, một!
Nghe những lời này, mấy nghìn người ở đây vô thanh vô tức thối lui.
- Ngu ngốc… - Thẩm Lãng một lần nữa phóng người lên ngựa, cất giọng coi thường, hoàn toàn không thấy mấy ngàn đôi mắt tràn đầy địch ý.
Thẩm Lãng xoay người hướng Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây Lương Vĩnh Niên nói:
- Lương đại nhân, chúng ta trở về đi.
Lương Vĩnh Niên che lỗ tai, chỉ vào Thẩm Lãng lạnh lùng nói:
- Thẩm Lãng, ngươi xong rồi, ngươi xong rồi! Ngươi dẫn đầu kỵ binh Khương quốc tiến đánh quan quân Việt quốc, tương đương mưu phản, ngươi xong rồi!
Tiếp tục, Lương Vĩnh Niên run rẩy nói:
- Thẩm Lãng, ngươi, ngươi làm cái gì?
Thẩm Lãng nói:
- Không có gì, sợ ngài đi không nhanh, giúp ngài một tay.
Lương Vĩnh Niên hoảng sợ phát hiện, trên cổ của mình có thêm một sợi dây thường.
Một đầu của sợi dây vào tay Thẩm Lãng.
Dắt Lương Vĩnh Niên hoàn toàn như dẫn chó vậy.
Ngay từ đầu tốc độ còn không nhanh, Lương Vĩnh Niên miễn cưỡng còn có thể đuổi theo.
Thế nhưng đến phía sau, tốc độ Thẩm Lãng càng lúc càng nhanh.
Lương Vĩnh Niên cũng không đuổi kịp, cả người té ngã trên đất, tiếp đó rõ ràng bị kéo lê trên mặt đất.
Giá, giá, giá!
Thẩm Lãng ra sức thúc giục chiến mã.
Thân thể Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây Lương Vĩnh Niên liền bị kéo lê trên mặt đất.
Quần áo nhanh chóng bị mài món, da thịt trên người xây xát, máu tươi nhễ nhại.
- A... A... A...
Lương Vĩnh Niên phát sinh vô cùng thảm thiết tiếng hét thảm, cả người hồn phi phách tán.
- Thẩm Lãng, tha cho ta đi, tha cho ta đi!
- Ta cung khai, ta cung khai, là Trịnh Đà, là kỵ binh Trịnh Đà giả trang thành binh sĩ Khương quốc đốt giết cướp giật nơi nơi.
- Hắn còn giết hơn một vạn dân chúng vô tội, giết lương giả công.
- Bởi vì chúng ta dễ dàng liền chiếm lĩnh phủ Hầu tước Trấn Viễn, hoàn toàn không có chiến đấu, cho nên cần giả bộ chiến đấu kịch liệt biểu hiện giả dối, chúng ta đăng báo chém giết tám ngàn đại quân họ Tô, cho nên cần thật nhiều đầu người, cho nên mới giết lương giả công, tiếp đó vu oan đến trên đầu ngươi!
Vì sống sót, Lương Vĩnh Niên kêu rất lớn tiếng.
Thẩm Lãng ngừng chiến mã, hướng sau lưng mấy nghìn dân chúng nói:
- Bây giờ các ngươi nghe chưa?
Đều nghe được!
Đã chân tướng rõ ràng.
Kẻ giết dân chúng vô tội là Trịnh Đà, mà không phải Thẩm Lãng.
Thế nhưng mấy nghìn dân chúng nhìn phía Thẩm Lãng vẫn tràn đầy thù hận, cừu hận thấu xương.
Thẩm Lãng cũng biết là kết quả này.
Bởi vì rất lâu, dân chúng cũng không cần chân tướng, bọn họ cần một mục tiêu phát tiết thống hận.
Lương Vĩnh Niên đối với bọn họ ôn hoà, Trịnh Đà bọn họ lại chưa từng thấy qua, hơn nữa Trịnh Đà vì thu mua nhân tâm, còn cầm phần lương thực trong phủ Hầu tước Trấn Viễn phân cho con dân quận Bạch Dạ.
Nhưng là bọn hắn từng gặp Thẩm Lãng.
Hơn nữa Thẩm Lãng vênh váo tự đắc, ngạo mạn vô cùng, cái này hoàn toàn đâm nhói lòng tự trọng của bọn họ.
Cho nên mặc dù bây giờ Lương Vĩnh Niên nhận tội, giết lương giả công điên cuồng cướp bóc chính là ông ta cùng Trịnh Đà.
Nhưng trong lòng những người này, vẫn sẽ đổ tội lỗi này lên trên đầu Thẩm Lãng.
Không có lý do gì.
Cũng là bởi vì bọn họ hận Thẩm Lãng.
Đây là nhân tâm.
Trong lòng của đám người tầng dưới chót, người nào nói với bọn họ lời êm tài, người đó chính là người tốt.
Mà Thẩm Lãng một bộ vênh váo tự đắc, lãnh khốc vô tình, đây tuyệt đối là người xấu, tuyệt đối là loại quan xấu.
Thẩm Lãng đã sớm nhìn thấu, cho nên hắn chẳng có hứng thú gì với việc làm quan.
Cách sống rầu rĩ thế này, vẫn nên giao cho những người như Trương Xung làm cho rồi.
- Ngu xuẩn!
Thẩm Lãng lại mắng một câu.
Tiếp đó tăng nhanh điên cuồng!
- A... A... A...
Tức khắc lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương vô cùng của tới Lương Vĩnh Niên.
Sau mấy chục dặm!
Lương Vĩnh Niên đã không kêu thảm nữa, bởi vì bắp đùi trở xuống mài mất toàn bộ.
Sau nửa canh giờ!
Hai nghìn kỵ binh của Thẩm Lãng xông vào bên trong thành Trấn Viễn.
Mà lúc này, từ eo trở xuống của Lương Vĩnh Niên đã bị mài mất.
Người cũng đã sớm tắt thở.
Thẩm Lãng hỏi:
- Người nhà của Lương Vĩnh Niên ở thành Trấn Viễn à?
Vũ Liệt đáp:
- Ở đó, hai đứa con trai, một người em, tám cháu trai.
Thẩm Lãng nói:
- Có dấu vết tội ác gì không?
Vũ Liệt nói:
- Quả thực tội ác chồng chất, những chuyện giả mạo kỵ binh Khương quốc đốt giết cướp đoạt, mấy người này đều có phần.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy giết sạch bọn họ đi, tiếp đó đưa xác đến phủ Hầu tước Trấn Viễn đi, đưa cho Trịnh Đà!
- Vâng!
Sau nửa canh giờ!
Tất cả người nhà của Lương Vĩnh Niên ở thành Trấn Viễn toàn bộ bị giết.
Cộng thêm đám xác của mấy nghìn quân bệ rạc của Lương Vĩnh Niên, trang bị đầy đủ mấy xe ngựa, đưa về phía phủ Hầu tước Trấn Viễn!
Thẩm Lãng nói:
- Quân đội dưỡng sức sơ sơ, tiếp đó phát binh đến phủ Hầu tước Trấn Viễn.
Vũ Liệt cất giọng run rẩy:
- Công tử, chúng ta muốn tiến đánh phủ Hầu tước Trấn Viễn?
Thẩm Lãng gật đầu nói:
- Đúng vậy.
Vũ Liệt nói:
- Thế nhưng chúng ta đã diệt Tô Nan toàn tộc, đã toàn công.
Thẩm Lãng nói:
- Bản thân ta tới cũng không muốn gây với Trịnh Đà, con gái của ông ta Trịnh Hồng Tuyến dù sao cũng là vợ Kim Hối, sẽ có quốc quân thu thập ông ta. Nhưng ta không trêu ông ta, hắn lại chủ động tới hại ta? Ông ta đây là bức, bức ta diệt toàn quân, và cả nhà của ông ta thì có.
Nếu như Ban Nhược tông sư ở đây, nàng sẽ khẳng định biết vì sao Thẩm Lãng sẽ có nhiều kẻ thù như vậy.
Vũ Liệt nói:
- Công tử, chính là Trịnh Đà có chừng hai vạn đại quân, hơn nữa phủ Hầu tước Trấn Viễn hiểm trở vô cùng, phòng thủ kiên cố.
Thẩm Lãng nói:
- Yên tâm, ta lúc nào đánh nhau không nắm chắc. Ta đã nói muốn tiêu diệt Trịnh Đà, liền nhất định sẽ diệt!
- Nếu muốn bình hành tỉnh Thiên Tây, liền đơn giản rửa cho sạch!
....
Trong phủ Hầu tước Trấn Viễn.
Trịnh Đà hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.
Trước mặt của ông ta có tầm hơn một nghìn xác chết.
Ở giữa chính là Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây Lương Vạn Niên, còn có cả nhà.
Tử trạng của Lương Vạn Niên vô cùng thảm, từ eo trở xuống toàn bộ bị mài mất.
Rõ ràng chính là bị kéo chết.
Trịnh Đà không khỏi da đầu từng đợt tê dại.
- Thẩm Lãng là một người điên à? Người điên à?
Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây, nói giết là giết.
Đại quan viên cấp bậc thế này, dù cho trước kia ông ta cùng Tô Nan cấu kết, nhưng chung quy không có định là phản bội.
Đừng nói đến cái chức quan nhỏ xíu như hạt mè của Thẩm Lãng, ngay cả Trương Xung, thậm chí con của quốc quân đến, cũng không dám đơn giản giết chết.
Loại quan viên cấp bậc như Lương Vạn Niên chỉ có quốc quân mới có thể giết.
Kết quả, Thẩm Lãng rõ ràng kéo chết ông ta.
Không chỉ có như thế, còn gần như giết sạch mấy nghìn quân của Lương Vĩnh Niên.
Mang theo quân đội Khương quốc tàn sát quân đội Việt quốc?
Cái này... Đây là thao tác gì?
Bị điên thật sao?
Cái này tương đương với mưu phản.
Trên cái thế giới này còn có người điên cuồng như vậy à?
Trong suy nghĩ của Trịnh Đà, Thẩm Lãng lập được cái công lao khổng lồ này, nhất định là ra sức ôm lấy.
Cho nên một khi bị dội nước bẩn, phản ứng đầu tiên của hắn là lập tức tiến vào kinh đô hướng quốc quân biện bạch, ra sức chứng minh sự trong sạch của mình.
Thế nhưng loại chuyện này là thế nào đều trong sạch không được, nhảy vào Nộ Giang cũng rửa không sạch.
Thật không ngờ Thẩm Lãng chẳng những không lập tức vào kinh đô biện giải, mà là trực tiếp đại khai sát giới.
Đây... đây là chó điên à?
Bị bệnh dại sao à?
Trịnh Đà nhịn không được bèn hỏi:
- Tại sao vậy? Tên này làm sao thế? Hắn bị ta vu oan hãm hại, hắn nên nghĩ biện pháp đi kinh đô nhờ quan hệ, rửa sạch tội danh của mình mới đúng.
Trịnh Long cũng nghĩ trăm lần cũng không ra.
- Phụ thân, chuyện này không phải vừa vặn sao? Thẩm Lãng càng tìm đường chết, đối với chúng ta cũng có lợi.
Như thế.
Thẩm Lãng điên cuồng tìm đường chết đến nước này, quả thực không có thuốc nào cứu được.
Lúc đầu Trịnh Đà cảm thấy lần này mình sẽ có phiền toái lên, cuối cùng lúc đó họ Tô làm phản, Trịnh Đà chẳng những không có toàn lực bình định, ngược lại cùng họ Tô phối hợp diễn trò, gần như hại chết Trương Xung.
Hơn nữa Thẩm Lãng còn tiêu diệt chủ lực họ Tô, lập được công trạng lớn.
Không có Thẩm Lãng lại chủ động tìm đường chết, lại phạm vào tội lớn ngập trời.
Vậy thì, công đầu tiêu diệt họ Tô liền do Trịnh Đà độc hưởng.
- Ha ha ha, rõ ràng muốn cảm kích Thẩm Lãng, điên cuồng mà tìm đường chết như thế, lần này chẳng những không có công lao, ngược lại có tội lớn ngập trời.
- Đại quân Khương quốc ở quận Bạch Dạ đốt giết cướp giật, tàn sát hơn vạn, chuyện này lúc đầu hắn còn có không gian cãi lại. Hiện tại hắn lại công nhiên giết người, công nhiên tiến đánh quân đội nước Việt, công nhiên chém giết Đại đô đốc hành tỉnh Thiên Tây, tội của hắn ai cũng rửa không sạch.
- Kẻ này xong, kẻ này xong!
- Chờ xem, tuyết rơi vậy tấu chương tố cáo sẽ hoàn toàn bao phủ hắn, toàn bộ văn võ bá quan triều đình đều có thể ăn tươi nuốt sống ah81n.
- Tiểu tặc Thẩm Lãng, cám ơn ngươi thành toàn, cái công trạng lớn này, lại về một mình Trịnh Đà ta đây.
Con trai Trịnh Long nói:
- Phụ thân, Thẩm Lãng cầm nhiều như vậy thi thể ném tới trước mặt của chúng ta, cái này có phải khiêu khích hay không? Hắn chỉ có hai ngàn người, mà chúng ta có hai vạn người, đơn giản hoặc là không làm, mượn cơ hội giết hắn luôn một thể.
Ánh mắt Trịnh Đà lóe ra, có vẻ đặc biệt động lòng.
Quân đội mình gấp mười lần với Thẩm Lãng, tiến đánh dưới thành Trấn Viễn hẳn không có vấn đề.
Thẩm Lãng dùng Khương quân mưu phản, Bình Tây Bá tước ta đây mượn cơ hội diệt ngay, danh chính ngôn thuận, là cơ hội tốt phi thường.
Giết tên tiểu súc sinh này, giải mối hận trong lòng của ta.
Thế nhưng do dự một lúc lâu, Trịnh Đà vẫn lắc đầu bác bỏ cái đề nghị đặc biệt động lòng người thế này.
Bởi vì Khương quốc khoảng cách quá gần, Thẩm Lãng vừa chết, nói không chừng nữ vương Khương quốc liền dẫn đầu mấy vạn đại quân đến đây báo thù.
Hơn nữa hai vạn đại quân trong tay Trịnh Đà vô cùng quý giá, là gốc rễ sống yên phận.
- Bất kể là Thái tử, hay là Tam vương tử đều muốn giải quyết Thẩm Lãng, kế tiếp cả triều văn võ sẽ đối với Thẩm Lãng kêu đánh kêu giết, không cần phải chúng ta tới!
- Chúng ta an vị coi tên tiểu súc sinh Thẩm Lãng này tự chịu diệt vong đi!
Trịnh Đà đi tới cửa sổ trước mặt, ngắm nhìn mười mấy dặm bên ngoài thành Trấn Viễn.
Phủ Hầu tước Trấn Viễn quá đã, cao cao tại thượng, quan sát chúng sinh.
Tô Nan, cám ơn tòa thành củan gười, từ nay về sau ta liền chiếm lấy.
Cái tòa thành này chính là của Trịnh Đà ta đây, đất đai dưới tòa thành, cũng chính là của Trịnh Đà ta đây.
Nhưng mà!
Sáng sớm hôm sau!
Trịnh Đà thu được tin tức kinh người vô cùng chấn động.
Thẩm Lãng dẫn đầu hai nghìn kỵ binh, đến tiến đánh phủ Hầu tước Trấn Viễn.
Tức khắc, Trịnh Đà thực sự muốn điên rồi.
Ông ta cảm thấy bản thân xuất hiện ảo giác.
Đến tột cùng là ta điên rồi? Hay là Thẩm Lãng điên rồi?
Hoặc là thế giới này điên rồi?
Thẩm Lãng mới vừa giết Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây Lương Vạn Niên, lại giết mấy nghìn quan quân.
Hôm nay, lại tới tiến đánh phủ Hầu tước Trấn Viễn?
Dùng hai nghìn kỵ binh tiến đánh?
Trịnh Đà ta đây ở trong tòa thành này, chính là có ước chừng hai vạn đại quân?
Hơn nữa toàn bộ thành đều ở trên núi cao, phòng thủ kiên cố, dễ thủ khó công.
Thẩm Lãng nhà ngươi đây là bị nhũn não hay sao, tự tìm đường chết à?
Thẩm Lãng nhà ngươi ngu xuẩn thế sao?
Rõ ràng thiên đường có ngõ ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi thiên xông tới a!
Tên súc sinh Thẩm Lãng nhà ngươi nếu muốn chết, vậy ta sẽ thanh toàn ngươi!
...
Bên phía kinh đô điên rồi.
Đầu tiên là tin chiến thắng truyền đến động trời.
Thái tử nhận được tin chiến thắng, chủ lực họ Tô toàn quân huỷ diệt, Thẩm Lãng lập được công trạng lớn.
Nhưng Thái tử đè lại không phát ra, mà là để cho người ta đưa đến phòng tuyến phía bắc cho quốc quân.
Nhưng ngay sau đó tấu chương Trịnh Đà đến.
Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên lại dẹp xong phủ Hầu tước Trấn Viễn, Tô Nan bỏ chạy Tây Vực.
Nói cách khác, lúc trước còn họ Tô phản loạn kinh thiên động địa, cứ như vậy hoàn toàn thở bình thường?
Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên đưa mật thư cho Thái tử, bày tỏ ý thần phục.
Thế nhưng, Thái tử vẫn đè lại không phát ra, đưa đến quốc quân phía bắc.
Nhưng Thái tử cố bưng bít cũng vô dụng.
Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên phái mười mấy đội nhân mã, điên cuồng tuyên dương nơi nơi.
Hành tỉnh Thiên Tây đại thắng.
Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên đại quân công phá phủ Hầu tước Trấn Viễn, họ Tô phản loạn hoàn toàn dẹp loạn.
Bá tước Trịnh Đà cùng Tô Nan đại chiến mấy ngày mấy đêm, chém đầu hơn vạn.
Bá tước Trịnh Đà dốc hết tâm huyết, xung phong đi đầu, cuối cùng trong vòng một tháng dẹp loạn phản loạn họ Tô, lập được công trạng lớn như thế.
Liên quân Tô Nan bảy tám vạn, Bá tước Trịnh Đà chỉ có hai vạn đại quân.
Bá tước Trịnh Đà lấy ít địch nhiều lại đại hoạch toàn thắng.
Bá tước Trịnh Đà thật không hỗ danh quân thần Việt quốc của ta!
Ở dưới sự thôi thúc cố tình.
Toàn bộ kinh đô đều hoàn toàn sôi trào.
Vô số dân chúng đều trên đường phố chúc mừng cái thắng lợi vĩ đại này.
Rất nhiều quán rượu cũng vô giúp vui, miễn phí bán rượu nửa ngày.
Trường thái học, Quốc Tử Giám học trò đều xuất động, đi tới hoàng cung trước mặt, là Bá tước Trịnh Đà xin công.
Ở dưới sự thôi thúc cố tình.
Trịnh Đà trở thành cột chống trời bình định phản loạn, trở thành rường cột nước nhà vì Việt quốc ngăn cơn sóng dữ.
Vô số thi từ ca phú hiện ra tới.
Gần như toàn bộ hoa khôi, đều ở đây ngâm xướng thơ ca ngợi quân thần Trịnh Đà.
Còn chân chính lập được Thẩm Lãng cùng Trương Xung, hoàn toàn chẳng có ai để mắt đến.
Tại sao lại có loại cục diện này?
Cố tình dẫn dắt là một mặt, nhưng không phải nguyên nhân chủ yếu, Trịnh Đà ở kinh đô cũng không có nổi như vậy.
Mấu chốt là những thứ để dân chúng mù quáng theo.
Còn có một loạt người đọc sách ngây thơ ấu trĩ.
Cộng thêm một đám hoa khôi mỗi ngày nổi danh, muốn vô giúp vui, muốn tỏa sáng.
Đám gọi là hoa khôi đại bộ phận không phải kỹ nữ lại quá mức giống như kỹ nữ, mỗi ngày vắt hết óc cũng muốn nổi, tuyệt đối không chịu buông tha bất kỳ một cái cơ hội nào.
Đám người kia một khi xào nấu.
Dân chúng có thể biết cái gì, đương nhiên cũng theo ồn ào lên, lập tức tâng bốc Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên đến bầu trời.
Cho nên Trịnh Đà lập tức liền trở thành một đời quân thần Việt quốc, trở thành công thần lớn nhất dẹp loạn họ Tô.
Đương nhiên, phương diện này còn có một nguyên nhân then chốt.
Thái tử ngồi xem!
Gã không thúc đẩy, thế nhưng cũng không áp chế Trịnh Đà lẫn lộn.
Công lao này cho Trịnh Đà, cuối cùng so với cho Thẩm Lãng còn tốt hơn.
Ngay sau đó!
Lại một tin tức càng thêm kinh dị truyền đến.
Thẩm Lãng dẫn Khương binh nhập cảnh, với dân chúng quận Bạch Dạ đốt giết cướp giật, tàn sát hơn vạn người.
Đầu người lăn long lóc, toàn bộ quận Bạch Dạ mười nhà hết chín sạch trơn.
Vô số con cái mất mẹ.
Rất nhiều cha mẹ mất con.
Quận Bạch Dạ từng nhà đều ở đây đưa tang, từng nhà đều tuyệt vọng khóc lóc đau khô.
Tình cảnh này, vô cùng thê thảm.
Trong nháy mắt, tình cảm quần chúng phẫn nộ.
Vô số người với Thẩm Lãng kêu đánh kêu giết.
Quốc tặc!
Gian tặc của quốc gia.
Việt gian lớn nhất!
Nhưng mà, kinh đô là nhất định sẽ không bình tĩnh.
Kế tiếp một tin tức càng kinh dị hơn truyền đến.
Thẩm Lãng tàn nhẫn giết chết Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây Lương Vạn Niên, dẫn đầu Khương binh tàn sát quan quân hành tỉnh Thiên Tây.
Trong nháy mắt.
Toàn bộ người kinh đô đều choáng váng.
Thẩm Lãng, đây là muốn mưu phản à?
Tên này bị điên thật sao?
Chuyện này, đã dám chọc trời.
Đã vượt qua phạm trù Thái tử xử trí, gã vội đưa vô số tấu chương tố cáo đưa đến phía bắc, để quốc quân càn khôn độc đoán.
......
Phòng tuyến phía Bắc!
Ninh Nguyên Hiến nhận được từng tấu chương.
Tô Nan mà chạy.
Trịnh Đà cùng Lương Vạn Niên chiến đấu kịch liệt mấy ngày mấy đêm, dẹp xong phủ Hầu tước Trấn Viễn.
Thẩm Lãng dẫn Khương binh tàn sát dân chúng.
Thẩm Lãng giết Lương Vạn Niên, tàn sát mấy nghìn quan quân hành tỉnh Thiên Tây.
Đầu quốc quân Ninh Nguyên Hiến gần như muốn bùng nổ.
Ông lập tức sẽ phải cùng Ngô vương đàm phán, đúng ngay thời khắc quan trọng nhất.
Bây giờ lại gây ra nhiều như vậy chuyện.
Bởi vì chủ lực họ Tô bị diệt, đại quân nước Sở lúc đầu lập tức hành quân lặng lẽ, chuẩn bị đình chiến.
Kết quả bây giờ hành tỉnh Thiên Tây, quận Bạch Dạ lại đại loạn.
Thế là nước Sở đại quân lại rục rịch, lại một lần nữa cùng họ Xung Tây quân bạo phát vài lần chiến đấu quy mô nhỏ.
Mấy người Ngự sử trẻ Ngự Sử Đài nhiệt huyết sôi trào.
Thái tử mặc kệ, bọn họ sẽ đến hành cung phía bắc, đi tới trước mặt quốc quân.
- Bệ hạ, Thẩm Lãng dẫn Khương binh nhập cảnh, đốt giết cướp giật với dân chúng Việt quốc của ta, phạm phạm tội ngập trời. Hắn vô lý đánh chết Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây, tàn sát quan quân Việt quốc của ta, tương đương mưu phản.
- Thần xin bệ hạ, lập tức điều động Hắc Thủy Đài, lùng bắt Thẩm Lãng, xử phạt mức cao nhất theo pháp luật, lăng trì xử tử!
- Bệ hạ, không giết Thẩm Lãng, không đủ với bình dân phẫn!
- Bệ hạ, bọn thần vì vạn dân chờ lệnh, Thẩm Lãng này, phải giết!
Cuối cùng.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến nổi giận.
Ông gào rú lớn tiếng:
- Lão cẩu, đi, lôi những tên bên ngoài kia, giết, giết cho ta!
- Đánh chết tươi cho ta!
- Đánh chết toàn bộ, nếu đánh không chết, chỉ ngươi bị hỏi tội!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT