Trải qua một ngày huyên náo ầm ĩ, thành Nộ Triều đã trở về trạng thái yên tình.
Tuy rằng đã trải qua biến cố rất lớn, nhưng là toàn bộ người của cái thành thị vẫn có thể trở về trạng thái an nhiên không ngủ.
Người có thể ở thành Nộ Triều kiếm sống đều có thần kinh vững vàng.
Bỗng nhiên, ngọn hải đăng và trên bến tàu một lần nữa phát ra tiếng chuông inh ỏi.
Tức khắc, tất cả mọi người trong pháo đài lại một lần nữa giựt mình tỉnh lại.
Cầm vũ khí lên chuẩn bị chiến đấu.
Mà đại bộ phận thương nhân bên trong thành thị không khỏi vểnh tai?
Đây là hạm đội của người nào đến hả?
Chẳng lẽ là Trương Xung?
Không nên chứ!
Gia tộc họ Kim đã bắt lại pháo đài chính, tuy rằng chỉ có hơn hai ngàn người, nhưng Trương Xung dù cho tới một vạn người cũng đánh không được.
Huống hồ, Trương Xung còn không đến một vạn người?
Cũng không phải mỗi người đều biến thái giống như Cừu Yêu Nhi đâu, đánh trận nào thắng trận đó.
Nhưng mà, tiếng chuông trên bến tàu nhanh chóng đã thay đổi.
Từ bén nhọn chói tai, biến thành du dương êm tai.
Điều này đại biểu người đang tới chính là của phe mình, mà không phải kẻ địch!
...
Bá tước Huyền Vũ Kim Trác dẫn đầu hạm đội chạy tới bến tàu thành Nộ Triều.
Ông rõ ràng liều mạng mà chạy đi, nhưng vẫn là chậm so với Cừu Hào.
Không có cách nào, thủy thủ của gia tộc họ Kim còn chưa quen với tàu chiến của đám hải tặc này.
Hạm đội còn chưa có tới gần cảng, đôi bên lập tức đối mặt ám hiệu gia tộc.
Trong phút chốc, cả người Bá tước Huyền Vũ thư giãn hẳn, thở nhẹ nhõm một cái thật dài.
Vạn hạnh!
Trời cao phù hộ.
Thẩm Lãng không có việc gì.
Không chỉ như vậy, nó thực sự chiếm được thành Nộ Triều.
Bên cạnh đó, Đường Luân hâm mộ đến mức muốn nổ mắt.
Mụ nội nó, gia tộc họ Kim thực sự chiếm được thành Nộ Triều.
Ông trời ơi!
Đây chính là khu vực mua bán nòng cốt toàn bộ vùng biền phía Đông.
Hoàn toàn là nơi dòng chảy tiền bạc.
Bây giờ lại thuộc về phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Đất phong gia tộc họ Kim lập tức khuếch trương gấp mấy lần.
Cái công lao sự nghiệp này đã đuổi kịp Bá tước Kim Trụ năm đó.
Dĩ nhiên, Bá tước Kim Trụ là quốc quân nam chinh bắc chiến, lập được chiến công hiển hách vô số, cái công lao sự nghiệp này tính ra là kém.
Thế nhưng ở mặt mở rộng thế lực gia tộc, Kim Trác lại làm được.
Kim Trác nhà ngươi cũng chẳng qua là một người bình thường mà thôi.
Dựa vào cái gì có thể mạnh như vậy hả?
Đoạn thời gian trước nhà ngươi còn sống dở chết dở, bây giờ lập tức lại trực tiếp bay lên?
Lẽ nào cũng bởi vì có một con rể tốt à?
Thế giới này rõ ràng quá không công bằng rồi!
Thẩm Lãng lập tức từ trên giường đứng dậy, chạy tới trên bến tàu nghênh tiếp cha vợ.
Nhanh hơn hắn còn có đạo sĩ luyện kim An Tái Thiên, hoàn toàn không che giấu được nội tâm kích động.
Suốt mười mấy năm qua, ông ta và phủ Bá Tước Huyền Vũ từng có tiếp xúc mấy lần, nhưng lại không còn có gặp qua Bá tước Huyền Vũ.
Bá tước Kim Trác tiến lên, ánh mắt nhìn Thẩm Lãng tràn đầy nồng nhiệt.
Tiếp đó, chợt tiến lên ôm cổ Thẩm Lãng.
Hành động này làm Lãng gia càng hoảng sợ.
Nhạc phụ đại nhân trước đây không như thế.
Ngài lúc trước vô cùng bảo thủ lạnh lùng, chưa bao giờ có hành động thân thiết như thế.
Ngài đột nhiên thân thiết như vậy, con thật sự không quen rồi.
- Con cực khổ... - Bá tước Kim Trác nói.
Thẩm Lãng:
- Á, không khổ cực, một chút đều không khổ cực.
Mấu chốt là thực sự không khổ cực.
Đánh một trận cũng không, toàn bộ để Cừu Yêu Nhi đánh xong, hắn và võ sĩ gia tộc họ Kim từ đầu tới đuôi chính là đứng ngoài quan sát, tiếp đó liền lấy thành Nộ Triều.
- Ôi! - Bên cạnh Bá tước Đường Luân bỗng nhiên nói:
- Thẩm Lãng, kỳ thực ta cũng có con gái, hơn nữa có mấy đứa.
Sau khi tuyệt vọng Đường Luân trở nên đáng yêu hẳn ra.
Thẩm Lãng ngó Bá tước Tấn Hải Đường Luân một lúc lâu, nói:
- Bá tước Tấn Hải, ngài không còn thù hận với nhà ta nữa sao?
- Là tuyệt vọng. - Đường Luân nói:
- Nhưng cũng không thể chết đi, cho nên cũng chỉ có thể làm bộ tiêu tan...
Cũng không thể nói buông xuống thù hận.
Đế quốc Ottoman đã từng thù hận đế quốc Anh (*), thế mà bây giờ Thổ Nhĩ Kỳ chẳng phải la liếm Anh Mỹ à?
(*) Sau chiến tranh thế giới thứ I, Đế quốc Ottoman vẫn còn kiểm soát phần lớn vùng Trung Đông, và về phe Liên minh trung tâm (Đế chế Đức, Đế quốc Áo-Hung,...), phe này thua trận. Các dân tộc vùng Trung Đông nổi dậy, và theo phe Entente (Nga, Anh, Pháp, Hoa Kỳ...) để giành độc lập.
Tình thế còn mạnh hơn người đấy.
Thẩm Lãng nói:
- Ngài có loại tâm tính này tốt, tốt.
Đường Luân cảm thấy trong lời nói Thẩm Lãng có chuyện, không khỏi nói ra:
- Thẩm công tử, không ngại nói cho rõ lời này hơn một chút chứ.
Thẩm Lãng nói:
- Bá tước Đường Luân bây giờ liền trở về đi, thu thập gia sản một chút, người của gia tộc nên phân phát thì phân phát, nên đầu nhập vào ai thì đầu nhập vào, lưu lại hạt giống.
Nghe những lời này, Đường Luân sắc mặt kịch biến, run rẩy nói:
- Dĩ nhiên là vậy? Quả thực phải như thế...
Thẩm Lãng gật đầu một cái nói:
- Trở về đi!
Đường Luân trong nháy mắt mất đi tất cả huyết sắc.
Thế giới này thảm nhất là gì vậy?
Ở thị trường chứng khoán ngươi cảm thấy đã sao chép ngọn nguồn, thật không ngờ phía dưới còn có tầng mười tám địa ngục.
Đường Luân cảm thấy bản thân mất đi đảo Kim Sơn, mất đi tất cả tư quân, đã cũng đủ thảm lắm rồi.
Nhưng mà... Còn có thảm hại hơn ở phía sau.
Thẩm Lãng nói:
- Nể tình ngài đã buông xuống thù hận với nhà của ta, ta khuyên ngài một câu, xuống nước nhỏ một chút, chủ động một chút, tận lực giữ được tánh mạng của người nhà.
Đường Luân chảy nước mắt xuống, toét miệng nói:
- Sống không được à?
Thẩm Lãng lắc đầu nói:
- Sống không được.
Đường Luân cười một tiếng thê lương:
- Ha ha ha ha, thế giới này quả nhiên thú vị, thú vị a! Kẻ giết ta, không phải kẻ địch!
Tiếp tục, ông ta hướng Thẩm Lãng lạy xuống nói:
- Cảm ơn Thẩm công tử báo cho biết, nếu... Nếu gia tộc họ Đường lần này không vong tộc diệt chủng, chắc chắn cảm tạ ân đức của ngươi.
Tiếp tục Bá tước Kim Trác phái một chiếc thuyền cho Đường Luân, để ông ta về nhà.
Đường Luân lên thuyền sau đó lại quay lại, hướng Thẩm Lãng lạy xuống nói:
- Ta... Sống không được à?
Thẩm Lãng nói:
- Sống không được.
Đường Luân nói:
- Người nhà ta thì sao?
Thẩm Lãng nói:
- Đường Viêm cũng được, thế nhưng bảo hắn mau chóng đi Thiên Nhai Hải Các mới đảm bảo. Trong rất nhiều đứa con trai, ngài có thể tuyển ra một đứa con trai giữ được tính mạng của hắn. Để hắn sớm cùng gia tộc quyết liệt, tự tố giác vạch trần ngươi cấu kết hải tặc Cừu Thiên Nguy, tiếp đó lập tức đầu nhập vào dưới trướng một hoàng tử, hoặc là đơn giản chạy tới những quốc gia khác.
Bá tước Đường Luân hướng Thẩm Lãng cúi lạy thật sâu.
- Cảm ơn Thẩm công tử ơn cứu mạng.
Tiếp đó, ông ta trở lại trên thuyền đi.
Thuyền rời bến, đi về bến tàu thành Tấn Hải.
Đường Luân cảm kích không có sai, lời Thẩm Lãng nói có thể nói cứu vãn hạt giống của gia tộc họ Đường.
Trận này kịch biến.
Nhất định phải có một gia tộc hoàn toàn ngã xuống.
Nhất định phải có người chịu trách nhiệm.
Thẩm Lãng sở dĩ làm như vậy, không phải thông cảm gia tộc họ Đường, mà là vùi người mai phục kế tiếp.
Sau đó nhỡ ra dùng được với thì sao?
Bá tước Kim Trác nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua Bá tước Đường Luân.
Đây cũng là một lần cuối cùng nhìn thấy ông ta.
Giữa thiên đàng và địa ngục, khoảng cách gần như vậy.
Thiếu chút xíu nữa, rơi xuống địa ngục chính là gia tộc họ Kim của ông.
...
Bên trong pháo đài thành Nộ Triều!
Bá tước Kim Trác đến bây giờ cũng cảm thấy có chút không chân thật.
Cái thành thị này hôm nay là thuộc về gia tộc họ Kim?
Lâu đài này liền thuộc về ông?
Giống như trong mơ vậy!
- Ngày đó Lãng nhi hướng ta trình bày bốn nước cờ, ta mặc dù cảm thấy kinh ngạc, nhưng lại là cảm thấy muôn vàn khó khăn, cảm giác tỷ lệ thành công cực kỳ bé nhỏ. Thế nhưng gia tộc họ Kim của ta thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành, dù cho chỉ có một phần trăm cơ hội cũng muốn toàn lực ứng phó. - Bá tước Kim Trác nói:
- Thật không ngờ, cái đại sự này lại thành công, không tầm thường, không tầm thường rồi!
Tiếp tục, Kim Trác lại nói:
- Lãng nhi, con đây ở nhà chúng ta rõ ràng lãng phí tài năng.
Thẩm Lãng nói:
- Nhạc phụ thổi phồng con cỡ nào nghe cũng không chán, ngài có thể nói nhiều thêm vài câu được không.
Á!
Ta vốn còn định khen thật nhiều, thế nhưng bây giờ lại không muốn nói.
Tiếp tục Thẩm Lãng thở dài một tiếng.
Hắn đi tới bản đồ trước mặt nói:
- Nhạc phụ đại nhân, chiến lược Cách Biển Làm Vua của chúng ta chưa có hoàn toàn thành công.
Tiếp đó, hắn chỉ vào bản đồ này nói:
- Mấu chốt nhất, chúng ta đã cướp thành Nộ Triều cùng đảo Lôi Châu, nhưng cả quần đảo Lôi Châu bao gồm mấy chục đảo lớn nhỏ, hòn đảo lớn thứ hai là đảo Thiên Phong, bị Thái thú Trương Xung đoạt. Còn dư lại một vài quần đảo, bị Cừu Hào chiếm rồi.
Thẩm Lãng không có hạm đội, đoạt không được những quần đảo này.
Cừu Yêu Nhi có thể đi đoạt những đảo này, thế nhưng nàng căn bản không có lý do để vì Thẩm Lãng mà chiến đấu. Thậm chí Thẩm Lãng cũng không thể mở miệng, một khi mở miệng thỉnh cầu hoàn toàn là tự rước lấy nhục.
Thẩm Lãng nói:
- Thái thú Trương Xung lợi hại, thật lợi hại.
Từ hôm qua bắt đầu, Thẩm Lãng liền đang không ngừng lặp lại những lời này.
Ông ta không chỉ vạch kế hoạch bọ ngựa đằng trước chim sẻ ở phía sau.
Sau khi Trương Xuân Hoa thuyết phục Cừu Yêu Nhi thất bại, lập tức đi thuyết phục Cừu Hào.
Chí ít từ biểu hiện bên ngoài nhìn qua, Trương Tấn có vẻ như nắm chắc thành Nộ Triều.
Cuối cùng dựa theo tính toán của Trương Xung, Thẩm Lãng là muốn giết Cừu Yêu Nhi, tiếp đó mượn cơ hội đoạt pháo đài chính.
Mà trên thực tế, Thẩm Lãng là thật sự suy nghĩ làm như vậy.
Hắn cũng quả thật có thể giết chết Cừu Yêu Nhi.
Một khi giết chết Cừu Yêu Nhi, tiếp đó gia tộc họ Kim tiến đánh lâu đài thành chủ Nộ Triều, sáu ngàn quân của Trương Tấn bắt đầu từ phía sau giết.
Thẩm Lãng chỉ có hơn hai ngàn người, trước sau sói sau đó có hổ, nhìn qua là chắc chắn thất bại.
Cho nên, xác suất Trương Tấn đoạt thành Nộ Triều vô cùng lớn, xác suất thành công kế hoạch của Trương Xung cũng lớn vô cùng.
Bất đắc dĩ, Thẩm Lãng mới mạo hiểm cùng Cừu Yêu Nhi đàm phán.
Có lẽ là ý trời, Cừu Yêu Nhi mang thai, mặc dù yếu tố này cũng không có ảnh hưởng nhiều thế cục, thế nhưng cũng sẽ có chút nhẹ dạ với người cha của đứa con trong bụng.
Mà quan trọng nhất là Thẩm Lãng bắt được chuyện có người dùng muối độc mưu hại Cừu Yêu Nhi, bắt được thủ phạm thật phía sau màn là Cừu Thiên Nguy, để Cừu Yêu Nhi hoàn toàn dứt bỏ sự trung thành với cha nuôi.
Đây mới là then chốt để Thẩm Lãng chuyển bại thành thắng.
Cũng phải cảm kích đạo sĩ luyện kim An Tái Thiên, ông ta ẩn núp đến bên người Cừu Thiên Nguy gần như chuyện gì cũng không có làm, chính là cứu Thư Thục, đồng thời làm cho bà lớn bụng, nhưng liền một sự kiệ này lại đủ rồi.
Tóm lại, cuộc chiến thành Nộ Triều thắng bại liền trong nháy mắt.
Sống chết cũng trong nháy mắt này.
Lợi hại nhất là Thái thú Trương Xung.
Khi Trương Tấn có tỷ số rất lớn cướp đoạt thành Nộ Triều, ông ta vẫn có kế hoạch dự bị,
Trưng dụng hai tuyến quân đội quận Nộ Giang, thuyết phục Cừu Hào dùng hạm đội của gã, cướp đoạt ra tất cả đảo nhỏ thành Nộ Triều.
Nhất là đảo Thiên Phong.
Đây chính là mưu kỳ thượng, đắc kỳ trung của ông ta.
Trương Tấn cướp đoạt thành Nộ Triều có thể thành công, đó là đương nhiên tốt!
Nhưng nhỡ ra không thành công, ông ta còn có đường lui, không đến mức để gia tộc họ Trương hoàn toàn huỷ diệt.
Chưa suy nghĩ thắng trước mà đã tính đến đường bại!
Thời điểm sắp đại công cáo thành, không có bất kỳ đắc ý, cũng không có bất luận lâng lâng gì cả, mà là lập tức làm ra kế hoạch bổ sung, đề phòng cục diện tệ nhất phát sinh.
Tài hoa và tính tình như vầy, thật sự làm cho Thẩm Lãng nhìn mà than thở.
Từ khi hai người giao thủ đến bây giờ, Trương Xung mỗi một bước cũng chỉ là thua nửa quân.
Thậm chí, nửa quân cũng chưa tới.
Thẩm Lãng nhìn trên bản đồ quần đảo Lôi Châu, tầm hơn một vạn cây số vuông.
Hôm nay, gia tộc họ Kim chỉ cướp đoạt đảo Lôi Châu lớn nhất.
Năm nghìn cây số vuông, chiếm một nửa, còn lại một nửa thuộc về Trương Xung cùng Cừu Hào. Nhưng mà đám quần đảo này đều không có pháo đài, rất khó phòng thủ, cũng thiếu chiến lược thọc sâu.
- Không thể công phá toàn bộ, tiếc thay... - Thẩm Lãng nói:
- Nhưng chúng ta không có phạm sai lầm, mà là đối thủ quá mạnh mẽ.
Bên cạnh Bá tước Huyền Vũ nghe được có chút da đầu tê dại.
- May mà có Lãng nhi, bằng không gia tộc họ Kim của ta làm sao là đối thủ Trương Xung. - Kim Trác nói.
Sự thực đúng là như thế.
Nếu không có Thẩm Lãng xuất hiện ngăn cơn sóng dữ, mấy tháng trước phủ Bá Tước Huyền Vũ đã bị diệt mất rồi.
Thậm chí Trương Xung đều không dùng tự mình động thủ, một màn bốn phương tám hướng bao vây tấn công phủ Bá Tước Huyền Vũ, lợi dụng lòng tham lam mấy nhà quyền quý đã diệt gia tộc họ Kim mất rồi.
Mặc dù không có dễ như lúc diệt phủ Bá tước Đông Giang nhưng không có lao lực chút nào.
Người này lợi hại cỡ nào, quả thực làm cho không người nào có thể phòng ngự.
Thẩm Lãng nói:
- May là chúng ta cùng ông ta đấu tranh kết thúc, chí ít ở thời gian rất dài, cũng sẽ không phải là đối thủ.
Cùng đánh cờ với đỉnh cấp cao thủ, đương nhiên vô cùng kích thích.
Nhưng Thẩm Lãng cũng không phải bị cuồng ngược (*), hắn vẫn thích đè bẹp.
(*) Câu này Bánh đáp trả cho fan vì mấy truyện trước đây của ổng toàn cho main ăn hành tả tơi dẫn đến ổng nổi tiếng ngược chủ trên qidian.
Ví như đám đối thủ Điền Hoành, Từ Quang Doãn, Chúc Lan Đình, Đường Luân vậy.
Nghiền ép suốt đường mới thoải mái.
Cùng đánh cờ với đối thủ như Trương Xung, thông minh tuyệt đỉnh còn chưa đủ, mà còn phải có vận may đủ tốt.
- Chiến lực Cách Biển Làm Vua đã hoàn thành 90%, còn kém run rẩy cuối cùng một cái. - Thẩm Lãng nói:
- Sau khi run cầm cập xong xuôi, gia tộc họ Kim chúng ta liền ổn định và hoà bình lâu dài, thậm chí tước vị nhạc phụ đại nhân cũng muốn lên một bậc.
Bá tước Kim Trác bất đắc dĩ, thằng con rể này mặc kệ trường hợp nào, đại sự gì đều phải liên tưởng đến mở buồng vàng.
- Kế tiếp, sẽ phải nhìn quốc quân. - Bá tước Huyền Vũ nói.
Thẩm Lãng nói:
- Đúng, chúng ta phải đánh một ván cờ nhỏ với quốc quân. Có thể hết sức kịch liệt, thái sơn áp đỉnh, cũng có thể gió nhẹ mây nhạt liền đi qua, con hy vọng là kết cục sau.
Bá tước Kim Trác nói:
- Ta cũng vậy!
Tuy rằng một trận chiến này gia tộc họ Kim gần như không có hao tổn bất luận nhân mã, thế nhưng nỗ lực tài nguyên chiến lược là con số khổng lồ.
Kế tiếp phải cần một khoảng thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức, chí ít để tân binh lớn lên.
Có thể gió nhẹ mây nhạt mà hoàn thành toàn bộ chiến lược, hoàn toàn chiếm thành Nộ Triều dĩ nhiên là không thể tốt hơn.
Thẩm Lãng nói:
- Cái này cần Trương Thái Thú phối hợp, nhưng mà con đặc biệt xem trọng người này, giữa chúng ta phối hợp, nhất định sẽ hoàn mỹ không sứt mẻ.
- Ngày mai vị Thái Thú đại nhân này sẽ phải tới đàm phán, rõ ràng nôn nao ghê! Nhưng mà, hẳn là hết thảy đều không có chuyện ngoài ý muốn.
...
Sáng sớm hôm sau.
Trương Xuân Hoa liền xuất hiện ở trong pháo đài thành Nộ Triều, trên trán của nàng có sẹo.
Lúc này ánh mắt nhìn phía Thẩm Lãng đã không còn vẻ quyến rũ, mà là tràn đầy lạnh nhạt.
Đàn bà chính là như vậy, mặc kệ thông minh đến đâu, cũng là không thua nổi.
Đương nhiên Cừu Yêu Nhi ngoại lệ.
Nàng không là nam nhân, cũng không phải nữ nhân, chỉ là một người đang mang thai.
- Huynh trưởng ta ở đâu? - Trương Xuân Hoa hỏi.
Thẩm Lãng phất tay, Kim Hối cùng Thẩm Thập Tam mang vào một quan tài, bên trong chứa xác của Trương Tấn.
Vừa mở nhìn.
Trương Xuân Hoa nước mắt trào ra.
Nàng có ba người anh, nhưng duy chỉ có Trương Tấn thân nhất.
Đại ca phụ trách công việc sổ sách ở dưới ở Bình Nam đại tướng quâ, nhị ca ở quốc đô làm quan văn, duy chỉ có Trương Tấn cùng nàng từ đầu đến cuối đi theo phụ thân.
Mặc dù đã sớm tưởng tượng đến kết cục này, nhưng chân chính nhìn thấy thi thể Trương Tấn, lòng nàng lòng đau như cắt.
Thẩm Lãng, ta muốn bằm thây người vạn đoạn, bằm thây vạn đoạn.
Những lời này gần như muốn ra khỏi miệng.
Nhưng Trương Xuân Hoa vẫn thu về.
Phụ thân lần nữa cảnh cáo nàng, người có thể tỏ ra yếu kém, nhưng không có thể chân chánh có tâm lý kẻ yếu.
Có mấy lời vĩnh viễn đừng bao giờ thốt ra.
Ví như một người nghèo vĩnh viễn đừng nói tên đó có tiền thế nào, lợi hại đến làm sao? Ta cũng không đi cầu xin hắn.
Đây là tâm lý kẻ yếu điển hình.
Lúc này nếu như nàng nói muốn bằm thây Thẩm Lãng vạn đoạn, đây cũng là tâm lý kẻ yếu.
Lời nói lúc phát tiết tuyệt đối đừng thốt ra.
- Hôm qua ngươi và hạm đội Cừu Hào tới gần thành Nộ Triều, Trương Tấn nghĩ đến phụ thân ngươi ở trên thuyền, cho nên ra sức ở lâu đài màu trắng phía trên lớn tiếng cảnh báo, nhưng các ngươi không nghe được, thế là hắn từ lâu đài nhảy xuống tự sát, hy vọng các ngươi có thể thấy, kết quả... Ngươi không nhìn thấy.
Nghe những lời này, Trương Xuân Hoa càng khóc nằm liệt trên đất.
Trương Tấn ca ca tuy rằng không phải đứa con trai xuất sắc nhất của phụ thân, nhưng rất nghe lời, cũng là hiếu thuận nhất.
Bây giờ người anh này mất.
Khóc đã đời một lúc lâu, Trương Xuân Hoa thu hồi nước mắt.
Tiếp đó nàng hướng Thẩm Lãng nói:
- Phụ thân ta mời ngươi đi trên biển đàm phán, chỉ có hai người thôi, đương nhiên ngươi có thể mang một vệ sĩ.
Thẩm Lãng nói:
- Không cần!
Quả thực không cần vệ sĩ.
Bởi vì Bá Tước Huyền Vũ đã trấn thủ thành Nộ Triều, dù cho giết Thẩm Lãng cũng không sửa đổi được kết cục trước mắt.
Huống hồ, từ trình độ nào đó Thẩm Lãng cùng Trương Xung đã ở cùng trên một tàu chiến.
...
Thẩm Lãng đi thuyền rời bến.
Mặc dù hắn cảm thấy không có cần thiết vệ sĩ, thế nhưng hội Thiên Đạo, Kim Sĩ Anh vẫn phái một nghìn tên võ sĩ, năm chiếc thuyền theo Thẩm Lãng rời bến.
Nhưng mà, Trương Xung bên kia thực sự chỉ có một chiếc thuyền.
Cái điệu bộ này, liền có vẻ gia tộc họ Kim tiểu nhân.
Nhưng mà cái này cũng không có gì, nhạc phụ đại nhân chính là bảo thủ như vậy.
Sau khi tiễn Thẩm Lãng lên thuyền, Trương Xuân Hoa cũng ra đi.
Trên chiếc thuyền này, cũng chỉ có hai người Trương Xung cùng Thẩm Lãng.
Chiếc thuyền này không có mở buồm, sẽ tùy theo dòng hải lưu mà trơi đi.
Phía sau mấy chiếc thuyền gia tộc họ Kim, chăm chú theo ở phía sau, thậm chí bảo trì trạng thái bao vây, khoảng cách không vượt qua năm trăm mét.
...
Thẩm Lãng tiến vào khoang phòng.
Gặp được Trương Xung.
Không khỏi kinh ngạc.
Mấy ngày không gặp, Thái thú Trương Xung già còn nhanh so với Bá tước Đường Luân.
Nguyên bản tóc đen nhánh, lại trắng mấy phần.
Thế nhưng, ông vẫn ngồi thẳng tắp, ánh mắt lấp lánh có thần, nhưng lại không hiện lên vẻ hùng hổ dọa người nào cả.
Thẩm Lãng tiến lên, khom mình hành lễ nói:
- Bái kiến Trương công.
Trương Xung nói:
- Bá tước Huyền Vũ không tới, lão phu cũng không đứng dậy.
Thẩm Lãng vội vàng nói:
- Không dám.
Hắn dù sao cũng là tiểu bối, Trương Xung ngồi đón khách là đúng.
Tiếp tục, Trương Xung rót một chén trà cho Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng hai tay nâng lên, uống một hơi cạn sạch, không lo lắng bên trong có độc chút nào.
- Việc của lệnh lang Trương Tấn, đặc biệt tiếc nuối.
Thẩm Lãng nói là tiếc nuối, không phải xin lỗi.
Trương Xung khoát tay áo nói:
- Chiến trường không ân oán.
Tiếp đó, hai người rơi vào trầm mặc.
Trương Xung là một chính khách hàng đâu, nhưng không am hiểu khôn khéo, cũng tính là không biết nói chuyện.
Thẩm Lãng càng không thích ứng phó cho có lệ.
Trương Xung nói:
- Là Thẩm công tử bắt đầu, hay là lão phu bắt đầu?
Thẩm Lãng nói:
- Ta là vãn bối, theo ta bắt đầu đi.
Trương Xung nói:
- Được!
Thẩm Lãng nói:
- Cừu Thiên Nguy đoạt đảo Kim Sơn, quốc quân tức giận, Thái Thú đại nhân lòng nóng như lửa đốt.
Trương Xung nói:
- Quốc quân biểu hiện ra vô lực xuất binh là Bá tước Huyền Vũ đoạt lại đảo Kim Sơn, nhưng kì thực không một ngày không muốn vi thần đoạt lại đất phong.
Thẩm Lãng nói:
- Thái Thú thấu hiểu nỗi lo của quốc quân, thế là tận dụng binh mã quận Nộ Giang, đồng thời thành công thuyết phục Cừu Hào giác ngộ, mà gia tộc họ Kim của ta ở đảo Vọng Nhai bày thiên la địa võng, dẫn đại quân Cừu Thiên Nguy tới đánh.
Trương Xung nói:
- Ngươi và ta dang hai tay, tiêu diệt hải tặc Cừu Thiên Nguy, lấy về thái bình vùng biển phía đông Việt quốc.
Thẩm Lãng nói:
- Bá tước Tấn Hải Đường Luân cấu kết hải tặc Cừu Thiên Nguy, tội không thể tha thứ. Ông ta thân là quý tộc lâu đời, không suy nghĩ trung quân ái quốc, ngược lại cấu kết trộm cướp, gây tai họa cho lãnh thổ quốc gia Việt quốc, bất trung bất hiếu như thế, có mặt mũi nào đứng hàng với triều đình Việt quốc, khẩn cầu Thái Thú đại nhân tấu thỉnh quốc quân, cướp đoạt tước vị gia tộc họ Đường, đoạt lại bất luận đất phong nào, trị tội phản quốc. Kể từ đó, tân chính của Thái Thú đại nhân quận Nộ Giang, đại công cáo thành.
Trương Xung nói:
- Bá tước Huyền Vũ xuất binh cướp đoạt thành Nộ Triều, tiêu diệt tên cự khấu Cừu Thiên Nguy, càng vất vả công lao càng lớn.
Thẩm Lãng nói:
- Từ nay về sau, thành Nộ Triều không còn là cô thành giữa biển khơi, mà là trở thành một bộ phận không thể phân cách Việt quốc chúng ta. Chúc mừng quốc quân, chúc mừng quốc quân, thêm nữa lãnh thổ. Thái Thú đại nhân dẫn binh anh dũng đoạt quần đảo Lôi Châu, xây dựng công lao bất hủ, công lao đến nướ ncày, gia tộc họ Kim của ta nhất định sẽ tấu lên quốc quân, tuyệt không bôi nhọ.
Trương Xung không nói nữa.
Thẩm Lãng nói:
- Tân chính của quốc quân ích nước lợi dân, gia tộc họ Kim của ta tuyệt đối ủng hộ! Vì cho thiên hạ quý tộc lâu đời làm gương mẫu, phủ Bá Tước Huyền Vũ sẵn lòng giải trừ quân bị hai nghìn.
Lúc trước ngươi mới vừa tăng cường quân bị hai nghìn, bây giờ lại giải trừ, tiếp đó cắt đến làm đội hộ vệ trên biển, cái bàn tính này chắc phải đập lốp bốp mất.
Trương Xung vẫn không nói gì.
Thẩm Lãng nói:
- Một trận đánh ở thành Nộ Triều đánh, quan quân quận Nộ Giang bị Cừu Yêu Nhi đánh bại, bắt làm tù binh hơn ba ngàn người. Gia tộc họ Kim của ta đánh bại Cừu Yêu Nhi, cứu ra những tù binh này, sẵn lòng hoàn chỉnh giao cho Thái Thú đại nhân.
Trương Xung nói:
- Cảm ơn.
Tiếp đó, hai người liền nói xong rồi.
Không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.
Thậm chí căn bản không giống như đàm phán, không có một chút điểm giằng co, không có cò kè mặc cả.
Thật giống như hai người hoàn toàn thương lượng xong tự đắc vậy.
Thẩm Lãng cùng Trương Xung kẻ xướng người hoạ, đương nhiên là cho người trong thiên hạ nhìn thấy bề ngoài.
Cụ thể những chuyện gì xảy ra, Trương Xung nhất định là sẽ từ đầu chí cuối mật tấu quốc quân.
- Mật chiết cho quốc quân, ta đã đưa lên. - Trương Xung nói:
- Kế tiếp là chiến là hòa, là tia chớp sấm sét, hay là gió nhẹ mây nhạt, liền hoàn toàn nhìn ý chí của quốc quân.
Thẩm Lãng nói:
- Ngày ý chỉ của quốc quân xuống tới, chính là lúc ta thả ra hơn ba ngàn tù binh.
Trương Xung nói:
- Ta vừa rồi đã thấy thuyền hội Thiên Đạo liên tục không ngừng tiến vào thành Nộ Triều.
- Ừ! - Thẩm Lãng.
Phủ Bá Tước Huyền Vũ tăng cường quân bị xong xuôi, có chừng năm nghìn tư quân, tiếp nối tiếp thu Cừu Yêu Nhi lưu lại hơn một ngàn hải tặc, hơn nữa hội Thiên Đạo trợ giúp hơn một ngàn người.
Cho nên, binh mã dùng để phòng thủ thành Nộ Triều có chừng bảy ngàn người.
Quan trọng nhất là, gia tộc họ Kim tiếp thu tất cả thuyền Cừu Thiên Nguy, có phần lớn quyền làm chủ trên biển.
Mà trong tay Trương Xung cũng chỉ có bốn ngàn hải tặc Cừu Hào, lại muốn phòng thủ mười mấy quần đảo.
Hôm nay gia tộc họ Kim đã chiếm lĩnh ba cái lâu đài thành Nộ Triều, hơn nữa lâu đài Cừu Thiên Nguy tạo được quá vững chắc, muốn bằng vào bốn ngàn hải tặc đánh hạ tới, hoàn toàn là người si nói mộng.
Muốn khai chiến?
Cho nên trừ phi quốc quân tập kết hai ba vạn đại quân, tiếp đó đóng tàu chiến hạng nặng.
Cứ như vậy còn muốn một năm rưỡi chở xong xuôi, tài năng vượt biển tiến công thành Nộ Triều.
Cứ như vậy còn mất từ một năm rưỡi hơn, mới có thể vượt biển tiến công thành Nộ Triều.
Thế nhưng quốc quân sẵn lòng nỗ lực trả giá lớn như vậy à?
Cuộc chiến bình định ở nước Nam Ẩu bên kia, chính là bừng bừng khí thế.
Nếu ép nữa, gia tộc họ Kim trực tiếp mang theo thành Nộ Triều lên bắc đầu nhập vào nước Ngô, đó mới là cả nước rung chuyển.
Cho nên vừa rồi Thẩm Lãng cùng Trương Xung nói kẻ xướng người hoạ, mới là biện pháp tốt nhất, có thể cho dưới trời một cái công đạo.
Mặt mũi của quốc quân cũng không có trở ngại.
Thậm chí biểu hiện ra bên ngoài, đây là một trận thắng lợi to lớn.
Mở mang bờ cõi, còn không lợi hại à?
Đương nhiên, cũng có nghĩa gia tộc họ Kim ở trên mặt họ Ninh đánh một bạt tai.
Quốc quân có thể chịu dưới khẩu khí này à?
...
Trương Xung lại rót cho Thẩm Lãng một chén trà.
- Mặc kệ ý chỉ cuối cùng của quốc quân như thế nào, một trận chiến này lão phu xem như là thua. - Trương Xung nói:
- Rõ ràng thiếu niên đáng sợ.
Thẩm Lãng nói:
- Công lao của Thái Thú đại nhân, sự khổ tâm của ngài, tin tưởng quốc quân sẽ nhìn thấy mà.
Trương Xung nói:
- Ta và Bá tước Huyền Vũ tuổi tác gần giống nhau, lúc trước lại phí thời gian mười mấy năm, hôm nay lại té ngã quá đau thế này, không biết khi nào mới bò dậy nổi.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy không đến mức, ta tin tưởng Trương công nhất định có tạo hóa.
Dù hắn đã nói ra lời này, thế nhưng với kết cục Trương Xung, hắn thực sự không dám xác định.
Ở vụ đánh một trận thành Nộ Triều, Trương Xung quả thực là vãn hồi một nửa cục diện cho quốc quân, chí ít không để cho gia tộc họ Kim cướp đi toàn bộ quần đảo Lôi Châu.
Chuyện thứ nhất này, không đến mức để gia tộc họ Kim hoàn toàn ở hải ngoại làm lớn, tối thiểu có thể ở quần đảo chung quanh tiến hành kiềm chế cùng giám thị.
Thế nhưng, trận đấu tranh của Trương Xung cùng họ Kim, kết cục đúng là thất bại.
Quốc quân lại là người hỉ nộ vô thường, cay nghiệt thiếu tình cảm.
Cho nên kết cục Trương Xung đến tột cùng thì như thế nào? Ai cũng không biết, hoàn toàn ở một ý niệm của quốc quân.
Trương Xung tự giễu:
- Tối thiểu tân chính không có quan hệ gì với ta.
Tân chính nào chỉ không có quan hệ gì với Trương Xung.
Sau khi đánh một trận ở thành Nộ Triều, tân chính ở Việt quốc trên căn bản là phải tạm dừng.
Bởi vì ngươi sẽ chọn người nào ra tay?
Ngươi để ai tới làm tiên phong của tân chính này đây?
Bất luận thất bại đấu tranh chính trị nào xong, việc đầu tiên phải làm là ngủ đông, đợi thời cơ, mà không phải lập tức nhằm về phía chiến trường kế tiếp.
Mật tấu của Trương Xung đã dùng tốc độ nhanh nhất đưa về phía kinh đồ.
Thẩm Lãng gần như không cách nào tưởng tượng quốc quân sẽ khiếp sợ đến cỡ nào, toàn bộ triều đình lại chấn động ra làm sao.
Trương Xung đứng lên nói:
- Như thế, chúng ta coi như là bàn xong rồi, lão phu kia sẽ về nhà cũ, đợi quốc quân phát lạc.
Thẩm Lãng khom người nói:
- Trương công, núi cao nước xa, sau này còn gặp lại!
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ ba, ngày hôm nay vẫn ba chương một vạn chín! Chúng ta khoảng cách tổng bảng vé tháng top 10 còn kém hơn hai trăm phiếu, còn kém run rẩy một cái, bánh điểm tâm lạy mọi người, đưa phiếu cho ta đi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT