Ngồi ở trên lưng chim biến dị, Tiểu Bạch giả chết nằm ở trong túi áo Diệp Thần, cậu hít mắt nhìn xuống nói, “Không biết bọn Long Tường Thiên có tìm được kho lúa chưa.”

Diệp Cẩn lo lắng cho Diệp Thần, ở lại trong sơn động một ngày thì sáng sớm hôm nay bọn họ mới xuất phát, hai người ăn chút thịt nướng liền bảo chim biến dị xuất phát đến thành Tuy Viễn. Trời đầy mây, có chút sương mù, Diệp Cẩn cùng Diệp Thần không thể không bọc mình lại, phòng ngừa cảm mạo sinh bệnh.

“Liên minh đã có được địa chỉ cụ thể của các kho lúa lớn ở thành Tuy Viễn, mạt thế tuy rằng đã tàn phá không ít kiến trúc, nhưng những kiến trúc lớn trong thành thị sẽ không thay đổi. Nếu không có nguyên nhân khác thì bọn họ hẳn là đã tìm được rồi.” Diệp Cẩn nói.

Tuy nói như thế nhưng vẻ mặt Diệp Cẩn cũng không có thoải mái, tối muộn hôm trước, bọn họ đã gặp được Mark và A Cửu ở thôn Đông. Muốn nói không có ý đồ khác thì không có ai tin hết. Hy vọng bọn Long Tường Thiên có thể đến trước Mark cùng với A Cửu, tìm được kho lương.

Thành Tuy Viễn có mấy trăm kho lúa lớn nhỏ, mạt thế chợt bùng nổ, nhiều kho lúa như vậy không có khả năng toàn bộ đều bị phá hỏng. Khẳng định còn có kho lúa được bảo tồn hoàn hảo, trước mắt phải nhanh hơn. Sau đó tìm được Hạ Lưu, lúc đó liên minh sẽ còn có cơ hội nghiên cứu thuốc khắc chế virus T, đến lúc đó nhân loại sẽ không còn sợ hãi tang thi nữa.

“A Cửu thật đáng ngờ.” Diệp Thần đột nhiên nói một câu như vậy, ánh mắt si ngốc nhìn cây cỏ phía dưới, ngày xưa là đô thị phồn hoa náo nhiệt, hiện tại chỉ còn lại sự đổ nát thê lương.

“Cái gì?” Diệp Cẩn sửng sốt, kinh ngạc cúi đầu nhìn Diệp Thần trong lòng.

“A Cửu.” Diệp Thần nói.

“Anh đã bảo Hàn Ninh điều tra qua, trong liên minh không có người nào tên A Cửu cũng như có hình dạng như hắn, không có lai lịch, cũng không có thân phận, cái gì cũng không có…” Diệp Cẩn lạnh lùng nói, mạt thế không có hộ khẩu, bọn họ cũng giống như A Cửu, không có thân phận, không có lai lịch, sống bên bờ sinh tử. Nhưng mặc kệ là ai cũng sẽ có chút thông tin, nhưng A Cửu không giống vậy, dường như là chưa từng xuất hiện một người như thế.

Đây mới là điều duy nhất làm cho Diệp Cẩn đề phòng! Một người hoàn toàn không có dấu vết khiến cho y nhớ đến một người, y từng tra qua Hứa Kham, thân phận hoàn mỹ, quá khứ hoàn mỹ… lúc kiểm chứng từng cái mới phát hiện tất cả đều là giả, từ đầu tới đuôi ngoại trừ tuổi, giới tính thì tất cả đều là giả.

“Người của Địa Ngục?” Diệp Thần nói.

Diệp Cẩn gật gật đầu, nói: “Rất có thể, tồn tại của Địa Ngục có thể là từ trước mạt thế rồi, mạng lưới quan hệ rất lớn, thậm chí cho dù là liên minh cũng có không ít người của bọn họ. Hành động Song Thập lần này, tuy nói là làm rầm rộ nhưng việc cụ thể thì ngoại trừ vài người lão Tần ra thì không ai biết, để phòng ngừa tin tức bị lộ.”

“Nhưng, lúc này bọn họ lại xuất hiện ở thành Tuy Viễn, chẳng lẽ cũng theo dõi kho lúa ở thành Tuy Viễn?” Diệp Thần nhíu mi, khí hậu địa cầu dần dần quái dị, trước khi hoàn toàn biết rõ sự biến hóa của khí hậu thì không thể tiến hành canh tác, đồ ăn của con người càng ngày càng ít, đây cũng không phải là một dấu hiệu tốt.

“Rất có thể, đương nhiên không ngoại trừ lý do là đã phát hiện ra tung tích của Hạ Lưu.” Ngữ khí Diệp Cẩn cũng mang theo chút trầm trọng, con người là động vật quần cư, không thể sinh tồn một mình. Dân dĩ thực vi thiên, một khi không có đồ ăn thì con người làm sao sinh tồn? Đây là đề tài không thể tránh né, khi tiếp xúc vào vấn đề này thì liền có nghĩa là nhân loại đã lâm vào tuyệt cảnh.

“Đường Bưu thấy được ký hiệu Hạ Lưu để lại, điều này biểu lộ, Hạ Lưu quả thật tính theo thành Tuy Viễn đi đến thôn Hắc Thạch, sau đó tiến vào ngục giam Hắc Tháp tìm Trần Khuê báo thù.” Diệp Thần nhỏ giọng nói, ở trên người chim biến dị, luồng không khí quá mạnh mẽ, làm cho bọn họ không thể không đè thấp âm thanh của mình, tránh cho quá nhiều không khí tiến vào trong miệng mình.

“Em làm sao biết được?” Diệp Cẩn giật mình nói. Chuyện này y không hề nghe bất luận ai nhắc qua, bên liên minh chỉ có tin tức đại khái là Hạ Lưu có thể xuất hiện tại thành Tuy Viễn.

“Đường Bưu nói, việc này liên lụy quá lớn, Đường Bưu không xác nhận được phương hướng chính xác của ký hiệu, không dám nói cho ai biết. Chỉ có hai người là em và Đường Bưu biết ký hiệu này.” Diệp Thần nói, trên người Hạ Lưu có thứ liên quan đến tồn vong của nhân loại, cậu không dám qua loa.

“Không tốt… chúng ta nhanh đến thành Tuy Viễn, bọn Long Tường Thiên gặp nguy hiểm! Tiểu Bạch, bảo nó nhanh một chút! Bằng không, sẽ có chuyện xảy ra.” Diệp Cẩn đột nhiên nhớ đến cái gì, sắc mặt đột nhiên thay đổi đột ngột, bắt lấy Tiểu Bạch đang giả chết trong túi áo Diệp Thần, lay động vài cái và lớn tiếng nói.

“Làm sao vậy?” Diệp Thần cẩn thận hồi tưởng lại một chút, đột nhiên chấn động, “Anh nói xem là ai tiết lộ tin tức, cho nên mới đưa đến đám người Mark và A Cửu.”

“Rất có thể!” Diệp Cẩn gật đầu.

“Ầm…”

Diệp Cẩn và Diệp Thần lúc đến gần thành Tuy Viễn liền từ xa cảm nhận được chấn động truyền đến từ mặt đất.

Đã xảy ra chuyện.

Hai người đột nhiên có suy nghĩ giống nhau, một cái nấm khói thật lớn bốc lên ở trung tâm thành Tuy Viễn, dần dần hình thành mây đen.

“Tiểu Bạch, bảo nó tăng tốc.” Diệp Thần bình tĩnh nói, đè thấp thân mình dán sát lấy lưng chim biến dị, giảm bớt lực cản không khí.

“Tê tê!” Tiểu Bạch nâng đuôi rắn, chọt vài cái trên người chim biến dị một chút, chim run lên, tốc độ phi hành cũng đột nhiên nhanh hơn.

Diệp Cẩn và Diệp Thần chạy đến nơi phát sinh vụ nổ, mấy người Long Tường Thiên bị một đoàn tang thi vây quanh, cách đó không xa là đám người Mark và A Cửu đang đứng. Nhìn biểu tình thong dong của hai người họ, không khó nhìn ra, tang thi xuất hiện lần này khẳng định là do bọn họ tính kế, bằng không, với sự cẩn thận của Long Tường Thiên và Mộc Văn Ngạn thì làm sao có chuyện bị tang thi vây công.

“Là bọn hắn.” Diệp Cẩn nhìn Mark và A Cửu, ý bảo Tiểu Bạch sai chim biến dị tìm một địa phương im lặng để bọn họ đi xuống.

Diệp Thần gật đầu, nói: “Hành động của bọn họ so với sự tưởng tượng của chúng ta còn nhanh hơn nhiều lắm, hơn nữa nhân số không ít.” Trước đó mấy người bên cạnh Mark đa số đều bị thương, nhưng mà hôm này đám người bên Mark đã có không ít hơn hai mươi người, hỏa lực không ít.

“Tung tích của Hạ Lưu bị lộ ra ngoài! Chúng ta đã quá xem thường người của Địa Ngục.” Sắc mặt Diệp Cẩn trở nên rất khó coi, ngàn phòng vạn phòng, vẫn không phòng được con chuột nghe lén trong góc tường.

“Còn có một khả năng, đám Long Tường Thiên bị người truy tung…” Diệp Thần không mặn không nhạt đưa ra một suy đoán, bởi vì cậu đột nhiên nhớ đến, Long Tường Thiên sau khi quay về Bắc Bình không lâu thì gặp qua một người…

Từng thấy qua sự điên cuồng của Lý Huân, Diệp Thần không chút nghi ngờ Lý Huân sẽ làm chuyện như vậy.

Khi Diệp Cẩn xuống đất, dừng một chút, suy tư lời nói của Diệp Thần.

Khi Diệp Cẩn và Diệp Thần đuổi đến, bọn người Long Tường Thiên đều thở dài nhẹ nhõm, bọn họ đều từng gặp qua thân thủ của Diệp Cẩn và Diệp Thần, chỉ hai người bọn họ là đã được xem như một tiểu đột lính đánh thuê bình thường.

“Mấy người sao lại đến chậm như thế?” Long Tường Thiên phất tay, hai đạo lôi điện đánh xuống.

Diệp Cẩn nói: “Có chuyện xảy ra nên trì hoãn chút, mấy người kiểm tra xem trên người mình có máy theo dõi hay gì không.”

“Máy theo dõi? Có ý gì…” Động tác của Long Tường Thiên dừng lại, sửng sốt nhìn chăm chú vào Diệp Cẩn, trong lúc nhất thời có chút không hiểu. Kinh ngạc xoay người nhìn Mộc Văn Ngạn bên cạnh.

“Lý Huân.” Biểu tình của Mộc Văn Ngạn lạnh như băng, tiến lên xé mở áo Long Tường Thiên, lộ ra một cái thứ nhỏ như hạt gạo trong đó, “Tôi đã nói là tên kia không dễ dàng bỏ qua như vậy mà, nhất cử nhất động của chúng ta trong hành động ở thành Tuy Viễn lần này đều bị bọn họ theo dõi, khó trách tôi luôn cảm thấy kỳ quái, hành động lần này của chúng ta vô cùng bí mật, vì sao vừa tiến vào thành Tuy Viễn lại bị tang thi vây công. Lúc đầu, tôi còn nghĩ trong đội có khi nào có nội gián không, nên tin tức bị tiết lộ.”

“Tôi… tôi không biết.” Long Tường Thiên đỏ bừng. Ai cũng biết nhiệm vụ ở thành Tuy Viễn lần này vô cùng quan trọng. Hành động Song Thập sau đó cũng vô cùng nghiêm trọng, là đại sự liên quan đến sự tồn vong của nhân loại.

Mộc Văn Ngạn lạnh như băng liếc nhìn Long Tường Thiên, con ngươi sâu thẳm như biển, sâu bên trong cất giấu tình tự phức tạp. Quá nhiều tình tự làm cho Long Tường Thiên đọc không hiểu, điều này làm cho Long Tường Thiên cảm thấy vô cùng áp lực, Mộc Văn Ngạn mà y nhận thức tuyệt sẽ không dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn y. Nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của Long Tường Thiên, động tác đánh chết tang thi của Mộc Văn Ngạn ngày càng mạnh mẽ và nhanh nhẹn.

Long Tường Thiên cứng đờ, sắc mặt khó coi, là y sơ suất, lấy sự khôn khéo của y tuyệt đối không thể phạm loại sai lầm cấp thấp này. Không biết vì cái gì, y đối với Lý Huân luôn theo bản năng thả lỏng đề phòng, không thể nghi ngờ điều này vô cùng nguy hiểm, rất có thể sẽ có một ngày y bị lật thuyền trong mương.

Lúc Long Tường Thiên giật mình phát hiện thì ánh mắt của Mộc Văn Ngạn đã lâm vào yên lặng.

Những người khác nhìn nhau, nhất thời cũng không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ đem khí lực phát tiết lên đám tang thi ở gần đó.

“Để lại chút khí lức, bên kia mới là kẻ địch chân chính!” Thấy mấy người hạ thủ, Diệp Thần không thể làm gí khác mà trở mặt xem thường, sau khi phất tay chém mấy con tang thi thì bĩu môi liếc nhìn đám người Mark và A Cửu. Ý nói đám người này đừng hành động thiếu suy nghĩ, để tránh gian kế của kẻ địch.

“Là ai?” Sắc mặt Đường Bưu xanh mét, sau khi đi vào thành Tuy Viễn là hắn dẫn đường. Điều này cũng có nghĩa là hắn đã đem hành tung của Hạ Lưu tiết lộ cho kẻ địch.

“Mark và A Cửu.” Diệp Thần nói.

Đường Bưu cả kinh, hỏi: “A Cửu ở huyện An Bình?”

“Đúng, chính là A Cửu ở huyện An Bình.” Diệp Cẩn gật đầu, nói: “Mục đích của chúng ta có thể đã sớm lộ, mấy người có tìm được kho lúa còn hoàn hảo không? Trước khi bọn nhúng tay thì cướp đi lương thực, sau đó rời đi.”

Tần Phong lắc đầu, nói: “Còn chưa tìm được, chúng ta vừa tiến vào thành Tuy Viễn liền lâm vào bị động, đừng nói là tìm kho lúa, chúng ta ngay cả cơ hội nhìn rõ thành Tuy Viễn cũng không có.”

Tần Phong có chút bất đắc dĩ, vì lần động này, liên minh chuẩn bị đầy đủ, cố ý dùng vài tiểu đội lính đánh thuê khác để che dấu, không nghĩ đến cuối cùng vẫn thất bại.

“Cách hành động Song Thập ngày càng gần rồi, chúng ta phải nhanh lên, bằng không một khi bên ngục giam Hắc Tháp nhân được tin tức thì hành động của chúng ta sẽ càng ngày càng bị động.” Diệp Thần thản nhiên nói, cậu tuy rằng không muốn nhúng tay và hành động của liên minh, nhưng có ai lại không muốn có cuộc sống bình yên trong mạt thế.

Nếu có thể giải quyết virus T, cậu không ngại giúp một tay, huống chi Diệp Cẩn đã hãm sâu vào trong đó, cậu không có khả năng bỏ mặt. Không khỏi nguyền rủa tác giả của tiểu thuyết, vì cái gì không viết cho xong tiểu thuyết chứ, để cho cậu có cơ hội biết hết tình tiết, chứ không nửa bước khó đi giống nhu bây giờ.

“Làm như thế nào?” Đường Bưu trực tiếp hỏi, hắn phải tìm được Hạ Lưu trước đám người liên minh.

“Giải quyết đám tang thi này trước, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất để tìm được kho lúa còn được bảo tồn hoàn hảo ở thành Tuy Viễn, sau đó tìm tung tích của Hạ Lưu, tranh thù tìm trước bọn họ.” Diệp Thần nói, thời gian nghỉ ngơi ở trong sơn động, cậu đã thử đem tinh thần lực cùng dị năng không gian kết hợp, tuy rằng hiệu quả không lớn nhưng cũng không phải không có tiến triển, cậu tin tưởng, chỉ cần thử vài lần nữa thì cậu nhất định có thể tìm được quy luật, hoàn toàn đem hai loại dị năng khác nhau dung hợp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play