Diệp Thần rất bình tĩnh, cầm chén trà trên bàn, nhấp một ngụm. Ngay cả đầu cũng chưa từng nâng lên, loại phụ nữ này cậu gặp không ít, không cần tốn sức cũng biết điều này đại biểu cho cái gì.
Diệp Thần như cười như không ngồi đó, vẫn duy trì tư thế bất động.
Thấy mặt Diệp Thần không chút thay đổi, Diệp Cẩn có chút nôn nóng, y không hiểu được Diệp Thần lúc này tý nào, điều này làm y cảm thấy không biết làm sao. Khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, đôi mắt khẽ híp, khóe miệng lạnh lùng, thoạt nhìn lãnh khốc mà ngoan lệ.
Ngón tay người phụ nữ trắng nõn, quấn lấy lọn tóc màu đỏ, đầu lưỡi hơi lộ, liếm đôi môi đỏ tươi. Không hề cố ý đè thấp thanh âm, cô nhẹ nhàng phát ra từng tiếng rên rỉ nhẹ, khiến cho mọi người hét chói tai.
Diệp Thần cười khẽ, người phụ nữ này rất biết tạo thế, cái gì cũng chưa làm mà đã dễ dàng đưa đến ánh mắt của mọi người. Khóe mắt nhướng lên, trêu chọc nhìn Diệp Cẩn, vẻ mặt hờ hững nhìn đồ ăn trên bàn, đây đều là món cậu hay ăn, ngay cả rau xanh cũng đều là món cậu thích. Diệp Cẩn, vì cái gì lại săn sóc tỉ mỉ như vậy?
Diệp Thần cúi đầu, trong lòng có chút không biết thế nào, không thể phủ nhận, loại cảm giác này có thể làm cho người ta phát nghiện!
Trong đầu, chợt nhớ đến nội dung trong tiểu thuyết. Thân thể này đã sớm chết, Diệp Cẩn đã lấy dũng khí nào để sống sót? Vì báo thù, sinh sống ở hai bên hắc bạch… cuối cùng rơi vào kết cục bị cụt tay.
“Cút!” Thanh âm lạnh lùng của Diệp Cẩn đã đánh thức Diệp Thần.
Y ngồi trong bóng tối, tay hơi hơi nâng lên, vì Diệp Thần châm trà. Động tác nghiêm cẩn, gần như thành kính, tuấn mỹ như ngọc, như là một bức tranh tĩnh lặng, khiến người trầm luân.
Người phụ nữ cứng đờ, ngón tay quấn lọn tóc dừng lại, khuôn mặt đã trang điểm nháy mắt vặn vẹo, nói: “Vì cái gì?” Cô là người nổi tiếng nhất căn cứ, chỉ có cô chọn người, chưa từng có người nào cự tuyệt cô cả.
Lúc này Diệp Thần ngẩng đầu, thoáng nhìn khuôn mặt vặn vẹo của cô, khóe miệng hiện lên lãnh ý, “Nghe không hiểu tiếng người?” Cứ tưởng là một người thức thời, không ngờ là cậu đã đánh giá cô quá cao.
Người phụ nữ đứng thẳng, dậm giày cao gót đi vào, nhìn Diệp Thần, ánh mắt mang theo vẻ khinh miệt, cười quyến rũ nói: “Cậu là thứ gì? Trần Hồng tôi ở căn cứ này cũng không có người nào dám mắng, cũng là loại bán thân… ai thanh cao hơn ai chứ?”
Sắc mặt Diệp Thần trầm xuống, sắc bén liếc qua, lạnh lùng nói: “Cũng là loại bán thân?”
“Như thế nào? Tôi nói sai à!” Người phụ nữ tại chỗ đi dạo một vòng, không kiêng nể gì mà ưỡn ngực về phía trước, một đóa hoa hồng được tạo ra từ nước chuyển động trong lòng bàn tay của cô.
“Dị năng giả hệ thủy!” Diệp Thần nhướng mi, thả lỏng người dựa vào trong ghế, thần sắc khó chịu. Đáng tiếc, năng lực của người phụ nữ này nhìn được mà dùng không được, thật sự là lãnh phí. Thanh âm khàn khàn, kéo dài âm cuối, nghe rất quyến rũ.
Sắc mặt của cô nháy mắt thay đổi, có thể ăn cơm ở đây, cô sao lại không rõ bí mật trong đó chứ!
“Tiểu Thần đừng đùa!” Diệp Cẩn nói, dị năng trong nháy mắt hiện lên, khiến cho bốn phía chú ý, ngẩng đầu, ánh mắt vô tình nhìn cô, dị năng hệ phong sắc bén và dứt khoát nháy mắt cắt qua hai má người phụ nữ, máu đỏ tươi nhanh chóng chảy xuống, bám lên vài sợi tóc.
“A!” Nửa ngày sau, cô mới hoàn hồn, ôm mặt kêu to, “Mặt của tôi, mặt của tôi…”
“Ồn quá!” Diệp Thần nhẹ giọng nói. Tay vung lên, cách năm sáu mét mà cho cô mấy tát.
“Dị năng giả?” Người phụ nữ kinh hãi, không thể thấy được Diệp Thần động thủ, nhưng mà hai má truyền đến đau đớn nói cho cô biết người ra tay chính là Diệp Thần. Lần này, bản thân tìm sai đá kê chân… sợ hãi nhưng trong mắt lại mang theo sự oán hận.
Diệp Thần đè lại chén trà, dừng động tác, bình tĩnh quay đầu lại nhìn Triệu Thị, nói: “Lần sau không được lấy lý do này nữa!”
Triệu Thị sửng sốt, sắc mặt khẽ cứng lại. Một hồi lâu cũng không lên tiếng, mấy người kinh ngạc nhìn lại, Triệu Thị sau khi nhìn vài lần vào người phụ nữ, sau đó sắc mặt liền thay đổi.
“Triệu Thị?” Diệp Cẩn lạnh lùng nói, đôi mắt âm u, tối tăm khiến cho người ta nhìn không hiểu suy nghĩ trong đó. Triệu Thị đi theo bên người Diệp Cẩn nhiều năm, sao có thể không biết tính của Diệp Cẩn chứ, cười khổ hai tiếng, nhìn Hàn Ninh và Mạc Phong.
Diệp Cẩn lạnh lùng, ánh mắt nhìn Triệu Thị, sau đó nhìn thấy thần sắc xấu hổ của Hàn Ninh và Mạc Phong, “Được, các người tốt lắm!”
“Đội trưởng, chúng tôi chỉ là…” Mạc Phong mở miệng muốn giải thích.
Diệp Cẩn vung tay lên, ý cười không đạt đến đáy mắt, nói: “Mấy năm nay là tôi bạc đãi các anh, muốn đi… tôi không cản các anh.” Quân đoàn một ở liên minh sau khi thành lập thì ẩn dưới bóng tối, mấy năm nay, y không phải không biết tâm tư bọn Mạc Phong, nhưng mà y chỉ là một thô nhân, chỉ mong chờ Diệp Thần an ổn, chưa bao giờ để ý đến chuyện khác.
“Đội trưởng, lời này của anh là có ý gì?” Vẻ mặt đám người Mạc Phong đột nhiên thay đổi, trợn tròn mắt nhìn Diệp Cẩn ở bên cạnh.
“Liễu gia làm phản, liên minh đã hỏng, thời cơ đã đến, mấy người muốn làm gì tôi cũng không nhúng tay, cũng sẽ không ngăn cản.” Diệp Cẩn thản nhiên nói, ánh mắt lãnh khốc, quả quyết vô tình. Hồ nước này quá sâu, bị hãm hại mà nhận được chức vụ có hay không cũng được, năm đó, nếu không phải thua lão Tần một cái yêu cầu, y sẽ không tiến vào quân đoàn một, thậm chí khiến cho Diệp Thần lâm vào hiểm cảnh.
Hàn Ninh nghiêm mặt, nói: “Chỉ vì người này?”
Diệp Cẩn không lên tiếng, đôi mắt tối đen lạnh lẽo nhìn chăm chú vào Hàn Ninh, Diệp Thần chính là điểm mấu chốt của y, bọn Hàn Ninh đã chạm phải điểm mấu chốt này. Sau khi y gặp chuyện không may không lâu thì tiểu Thần cũng gặp chuyện không may, nếu ở trong đó còn không có gì mờ ám thì Diệp Cẩn không tin. Nhưng dù sao cũng là anh em nhiều năm, y không muốn đâm rách tầng giấy mỏng này.
“Đói bụng!” Diệp Thần nói.
Diệp Cẩn có chút đăm chiêu nhìn Diệp Thần, thu hồi tầm mắt, phất tay ý bảo lôi người phụ nữ đó ra ngoài, sau đó bảo người mang đồ ăn lên. Sau khi ăn xong, Diệp Cẩn và Diệp Thần lập tức rời đi, lưu lại đám người Hàn Ninh sắc mặt không tốt.
“Hiện tại làm sao bây giờ?” Triệu Thị cúi đầu, khuôn mặt vặn vẹo, nhìn Mạc Phong và Hàn Ninh.
Mạc Phong nhíu mi, lần thử nghiệm này là do hắn đề nghị, hiện tại biến thành cục diện này, ai cũng không ngờ. Bọn họ ngay từ lúc bắt đầu mạt thế đã đi theo bên người Diệp Cẩn, y ngay từ đầu đã nói qua, y vì che chở cho Diệp Thần mà biến cường, quyền lợi, danh dự và địa vị… hay gì đó cũng không thuộc về phạm vi lo lắng của y, nhưng mà, mấy năm nay liên minh liên tục hủ bại, không ít người ngo ngoe muốn hành động. Những người này, sau khi liên minh thành lập đã chuyển sang hoạt động bí mật, điều này đối với bọn họ mà nói thì chính là sỉ nhục!
“Im lặng xem kỳ biến!” Mạc Phong nói.
Nghe Mạc Phong nói như vậy, Hàn Ninh gật đầu, đồng ý biện pháp của Mạc Phong.
Bên kia.
Hai người Diệp Thần và Diệp Cẩn trở lại trong phòng, Diệp Thần trầm mặc ngồi, mở máy tính do căn cứ đặc biệt cung cấp để tra tư liệu. Diệp Cẩn rối rắm, đứng ngồi không yên, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng. Vừa nhìn liền biết hiện tại trong lòng Diệp Cẩn đang rối loạn, mấy lần mở miệng, lại không biết nên nói gì.
“Có việc?” Diệp Thần hỏi.
Diệp Cẩn nói: “Tiểu Thần, chuyện hôm nay, anh trước đó cũng không biết. Anh thiếu lão Tần ba yêu cầu, quân đoàn một là một trong ba yêu cầu đó, quân đoàn một biết rất nhiều bí mật của liên minh, anh… anh vẫn chưa nói cho tiểu Thần.”
“Chỉ có như vậy?” Diệp Thần nhướng mi, khó thấy được Diệp Cẩn khẩn trưởng, thú vị mà nhìn Diệp Cẩn. Khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sáng lấp lánh, hai chân thon dài tùy ý bắt chéo, vô cùng tuấn tú!
“Ân!” Diệp Cẩn gật đầu, vẻ mặt mang theo sự khẩn trương.
“Ha hả…” Diệp Thần mỉm cười, nói: “Em đã chỉnh sửa phương pháp của Sakiko Suziki, anh coi thử xem có được không?” Nói thật, cậu không để ý chuyện mà Diệp Cẩn giấu diếm, ở thời đại, ai mà không có bí mật? Ngay cả bản thân cậu cũng có một bí mật vĩnh viễn không thể nói ra, vì thế cậu làm sao lại dám yêu cầu Diệp Cẩn tiết lộ toàn bộ bí mật?
“Tiểu Thần, em không giận?” Diệp Cẩn vui sướng vạn phần, cẩn thận tiếp nhận tư liệu mà Diệp Thần đưa qua, ngồi xuống sô pha bên cạnh Diệp Thần, sau đó nhìn cậu. Lúc sau, trong mắt y hiện lên tinh quang, nói: “Tiểu Thần, thứ này đối với anh rất quan trọng!”
“Vậy là được rồi.” Diệp Thần nhẹ nhàng nói, liên minh sắp nội loạn, thực lực Diệp Cẩn càng mạnh, tỷ lệ sống sót của bọn họ cũng cao hơn. Không biết vì cái gì, trong lòng cậu luôn cảm thấy bất an, dường như cảm thấy sắp có chuyện gì xảy ra! Hứa Kham đã chết, chuyện này cậu đã tự mình xác nhận, nhưng mà gần đây cậu càng cảm thấy bàng hoàng hơn.
“Liên minh nội loạn, quyết chiến chỉ là chuyện sớm muộn thôi, em sắp đột phá lá chắn cấp bảy.” Diệp Thần nói: “Hy vọng trước khi quyết chiến có thể đột phá thành võ giả nhân cấp, nói vậy… trong quyết chiến, tỷ lợi chiến thắng cũng cao hơn!”
“Anh một năm trước đã thăng cấp thành võ giả hoàng cấp cấp tám, sau khi gặp chuyện không may ở ngục giam Hắc Tháp thì dị năng trì trệ không tiến, nhưng mà có thứ này, anh có thể nắm chắc trong thời gian ngắn nhất có thể thăng thành võ giả nhân cấp cấp chín, thậm chí có thể tiến lên võ giả địa cấp cấp mười…” Diệp Cẩn kích động nói, ôm chặt Diệp Thần. Trước kia, y không dám hy vọng được ôm Diệp Thần thân mật như thế này, một năm trước y đột nhiên gặp chuyện không may, rơi vào ngục giam Hắc Tháp, phải rời xa Diệp Thần một năm.
“Thật sự?” Nghe Diệp Cẩn nói có hy vọng thăng lên thành võ giả địa cấp cấp mười, Diệp Thần chấn động, vội vàng hỏi: “Diệp Cẩn, liên minh hiện tại có võ giả địa cấp cấp mười không?” Ánh mắt nhìn chằm chằm, nhịn không được ngừng thở.
“Có.” Diệp Cẩn nghiêm túc gật đầu, nói: “Theo anh được biết, trong mấy quân đoàn lớn do liên minh lén xây dựng, mỗi một quân đoàn đếu có võ giả cấp mười tọa trấn, nếu không phải một năm trước anh đi nhầm vào ngục giam Hắc Tháp, anh cũng đã thăng lên cấp mười, trở thành võ giả địa cấp.”
“Cái gì?” Diệp Thần kinh hãi, khuôn mặt vặn vẹo, tay đặt trên đầu gối run rẩy. Cho đến nay, Long Tường Thiên đã là dị năng giả đứng đầu của liên minh, chưa bao giờ nghe nói có người hơn y. Đối với người thường mà nói, dị năng giả cấp mười chỉ có trong truyền thuyết.
Hôm nay, bỗng nhiên nghe Diệp Cẩn khẳng định, trong liên minh không chỉ có võ giả địa cấp cấp mười, hơn nữa số lượng còn không ít. Chuyện này một khi công bố ra ngoài thì chắc chắn sẽ tạo ra hỗn loạn phạm vi lớn. Võ giả địa cấp cấp mười có năng lực phiên giang đảo hải, tang thi và dị thú ở mạt thế vô cùng càn rỡ, liên minh tuyên bố nhiệm vụ săn bắn, cũng chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, nếu xuất động võ giả địa cấp từ vài năm trước thì có lẽ liên minh đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ săn bắn này rồi.
“Sự tồn tại của võ giả địa cấp cấp mười là cơ mật lớn nhất của liên minh, không có ai biết ngoài mấy quân đoàn trưởng và mười ba chủ tịch liên minh.” Diệp Cẩn lạnh lùng nói: “Tang thi và dị thú mà nhân loại lo sợ ở trong mắt bọn họ cũng không đủ làm bọn họ sợ hãi, đáng tiếc, vì lấy đại cục làm trọng…”
“Thật là ác độc!” Diệp Thần lạnh lùng nói: “Lần này Liễu gia làm phản là sao?”
“Quân cờ đã bị triệt, Liễu gia cùng người nọ hợp tác, không giống cùng hổ mưu da… liên minh không phải là lo Liễu gia làm phản, chỉ là lo người đứng sau Liễu gia thôi, người nọ không tiếc phát động hạo kiếp mạt thế, trò chơi vì sinh tồn, ai cũng không biết người nọ có phải đã thăng thành võ giả thiên cấp cấp mười một không?” Diệp Cẩn lo lắng nói, người nọ ở liên minh cũng chỉ là biệt hiệu, liên minh thậm chí không biết người nọ là nam hay nữ, sống hay chết… chỉ cùng xưng là người nọ thôi.
“Người nọ là ai?” Diệp Thần hỏi. Cúi đầu, nhớ lại giới thiệu vắn tắt trong tiểu thuyết, nội dung của nó chỉ là Hứa Kham đánh tang thi thăng cấp, cuối cùng đi lên đỉnh cao của liên minh, thành lập một quốc gia mới. Vì là H văn, tình tiết có rất nhiều thịt, giới thiệu vắn tắt cũng có nhắc qua, trong quá trình Hứa Kham đánh tang thi thăng cấp thì luôn có một người trong bóng tối giúp đỡ hắn, các thế lực và dị năng giả nhằm vào Hứa Kham đều bị Hứa Kham diệt sạch.
Diệp Cẩn lắc đầu, nói: “Không ai biết người nọ là ai? Có thân phận gì, bối cảnh gì, là nam hay nữ… tóm lại, hết thảy của người nọ đều là câu đố!”
“Bọn Liễu Như Phong lựa chọn ngục giam Hắc Tháp, anh nói thử xem người nọ có thể ở trong đó không?” Diệp Thần tò mò hỏi. Phân tích chăm chú, cũng không phải không có khả năng này, ngục giam Hắc Tháp xây dựng trong thôn Hắc Thạch dễ thủ khó công, nếu không có người quen thì người ngoài căn bản không thể tiến vào.
“Không bài trừ khả năng này.” Diệp Cẩn gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
“Liên minh nói như thế nào?” Diệp Thần hỏi, không biết bọn Long Tường Thiên có trở về Bắc Bình chưa? Hạ Lưu im lặng lấy đi Ác Mộng, bị liên minh truy đuổi, không biết đã chạy đi đâu? Tất cả mọi việc đều cùng xảy ra, thực khiến người ta đau đầu!
“Lấy phái chủ chiến của lão Tần cầm đầu tạm thời chiếm thượng phong, lúc này liên minh đã tụ tập nhân mã, mười ngày sau, chuẩn bị đi đến thôn Hắc Thạch.” Diệp Cẩn nói, Hàn Ninh và Mạc Phong không ngừng ép y tỏ thái độ, chính là hy vọng y có thể từ trong trận quyết chiến này chiếm được một địa vị, đem quân đoàn một chuyển mình.
Quân đoàn một yên lặng đã lâu, lâu đến mức liên minh cũng muốn quên nó rồi, điều này làm cho bọn Hàn Ninh lưng đeo vinh dự của quân đoàn một sao có thể nhịn được. Cho nên mới xảy ra một màn ở căn tin, bọn họ nhất trí cho rằng, chỉ cần Diệp Thần biến mất, hoặc là chết… Diệp Cẩn sẽ trở về quân đoàn một, dẫn dắt quân đoàn một lấy lại vinh quang ngày xưa.
“Mười ngày sau, nhanh như vậy?” Diệp Thần sửng sốt, liên minh là sợ đêm dài lắm mộng nên mới nhanh chóng hành động như vậy. Theo sự làm phản của Liễu gia, căn cứ khắp nơi đều lục tục bị tang thi và dị thú vây công, không ít căn cứ nhỏ đã bị công hãi, nếu còn kéo dài thì chỉ sợ một vài căn cứ sinh tồn lớn cũng bị công hãm luôn.
Lúc này, liên minh cho dù không nguyện ý động thủ cũng không thể không chọn giao chiến. Một khi nhân loại chết quá nhiều thì liên minh sẽ gặp tai ương ngập đầu. Liên minh tuyệt đối không muốn nhìn thấy một màn như vậy, vì thế, cho dù ngục giam Hắc Tháp có là một cái bẫy thì cũng phải nhảy vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT