“Diệp Cẩn? Như thế nào chưa đến.” Long Tường Thiên nhíu mày, nhìn thân mình cao ngất của Phan Khởi, khuôn mặt nghiêm túc đang dần đen hơn. Vốn đã lạnh lùng hiện tại còn lạnh hơn.

Mộc Văn Ngạn mệt mỏi ngồi ở bên cạnh, đôi mắt đen thui vừa nhìn liền biết ngủ không đủ. Biểu tình âm u, gật đầu với Phan Khởi đang đi vào cửa, xem như là chào hỏi, thỉnh thoảng ngáp một cái, cũng không nói gì.

Phan Khởi nhìn xung quanh vài lần, cứng mặt, nói: “Tối hôm qua bận một chút, phỏng chừng lát nữa mới có thể đến.”

“Bận? Tối hôm qua tang thi phát động công kích sao?” Mộc Văn Ngạn không biết nguyên do, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Phan Khởi, trên khuôn mặt thanh tú lộ ra chút mơ hồ, tựa hồ có chút không hiểu ý của Phan Khởi.

Sắc mặt của Long Tường Thiên và Phan Khởi đều sửng sốt, Phan Khởi kéo căng da mặt, đuôi lông mày nhướng lên, như cười như không nói: “So với đánh tang thi còn dùng sức hơn, Diệp Thần và Tư Tu Ngạn đều kêu không ngừng, như thế nào, Long Tường Thiên không nói cho anh nghe việc này sao?”

Long Tường Thiên sắc mặt tối sầm, ánh mắt sắc bén như dao hung hăng chém Phan Khởi, Văn Ngạn không phải Lý Huân, y sao dám có tâm tư gì chứ, nhưng nghe lời Phan Khởi nói thì Long Tường Thiên cũng có chút mừng thầm. Khác với khi ở cùng với Lý Huân, y đối với Lý Huân chính là trách nhiệm càng nhiều, phần trách nhiệm kia làm y chỉ có thể ở bên cạnh làm bạn và bảo hộ bên người hắn, không tiếc tính mạng. Mà Văn Ngạn không giống, cùng anh ở một chỗ, nội tâm càng thêm an tường, có đôi khi cái gì cũng không cần làm thì đều có thể cảm giác được tự do thoải mái, đây là điều khi ở bên cạnh Lý Huân không có.

“Long Tường Thiên, anh gạt tôi cái gì?” Mộc Văn Ngạn lầm bầm.

Long Tường Thiên cứng người, quan hệ của bốn người kia vừa nhìn liền biết, nhưng y làm sao nói cho Văn Ngạn biết chứ.

“Đây là xảy ra chuyện gì?” Không khí trong phòng đọng lại, Diệp Thần cùng Diệp Cẩn cùng đi đến, phía sau chính là dị năng giả khác, thủ vệ đều có cương vị của mình, tự phát đi tuần tra, sợ tang thi đánh lén đại bản doanh.

Thấy bọn Diệp Thần đến, Phan Khởi không hứng thú mà hạ vai, cầm thịt ở bên cạnh ăn vào, thịt năm phần chính ở bên miệng còn có tơ máu đỏ tươi, cùng với đồng tử đỏ tươi kia, rất là dọa người. Cũng may, mấy người trong phòng đã quen nên không cảm thấy có cái gì không tốt, nhưng mà dị năng giả khác thì không, luôn nhìn chằm chằm Phan Khởi, giống như con thỏ bị dọa sợ, lo lắng bị Phan Khởi ngắm trúng.

“Quân đoàn trưởng đệ nhất của liên minh… Diệp Cẩn, thân phận này anh giấu cũng đủ sâu.” Long Tường Thiên vừa nói xong thì đôi mắt lạnh nhạt nhìn về phía Diệp Cẩn, khiến cho người ta không đoán ra giờ này y đang suy nghĩ cái gì, Mộc Văn Ngạn nghiêng đầu, yên lặng đánh giá Diệp Cẩn, thái độ làm người của Diệp Cẩn thần bí, cho dù đã từng nghe tên của y nhưng lại không có cơ hội chân chính gặp mặt, hôm nay thật vất vả mới có cơ hội, đương nhiên không muốn buông tha.

“Nhưng cũng chỉ là thân phận không thể ra ánh sáng, không đáng nói.” Diệp Cẩn phất tay, coi như không nghe thấy lời châm chọc của Long Tường Thiên. Kéo ghế để Diệp Thần ngồi xuống, đứng dậy từ cửa sổ lấy đồ ăn đặt ở trước mặt Diệp Thần, sau đó Tống Tiểu Ngọc cùng Tư Tu Ngạn cũng đi vào, sắc mặt của Tư Tu Ngạn không tốt lắm, hung hăng liếc nhìn Tống Tiểu Ngọc, anh lúc này ngoại trừ đôi mắt màu xanh thì cũng không có chỗ nào khác người. Tòa thân tản ra hơi thở huyết tinh nồng đậm, làm cho người ta không dễ đến gần.

“Sakiko đi đâu rồi?” Diệp Thần quay đầu qua nhìn Đường Bưu, cậu không tính nhúng tay vào chuyện giữa Diệp Cẩn cùng Long Tường Thiên, chuyện xấu của liên minh thì trong lòng ai cũng hiểu, Diệp Thần có thể cảm nhận được dị năng trong kinh mạch mình ngày càng tinh thuần hơn, cái cậu thiếu chính là thời gian, cậu nên tìm cơ hội đem chuyện dị năng vận hành này nói cho Diệp Cẩn, dị năng càng tinh thuần, lực sát thương càng lớn, chuyện này Diệp Thần gần đây mới phát hiện ra.

Tư Tu Ngạn nhìn xung quanh, “Không thấy, phỏng chừng là còn ở trong phòng ngủ.”

“Sẽ không, Đường Bưu anh có thấy cô gái luôn theo chúng tôi đến không?” Diệp Thần vừa ăn vừa ngẩng đầu hỏi Đường Bưu. Bên cạnh, ánh mắt hai người Diệp Cẩn và Long Tường Thiên vẫn rất gay gắt, Mộc Văn Ngạn ngồi ngẩn người, thỉnh thoảng dừng ở trên người Phan Khởi, ánh mắt cũng càng nóng bỏng hơn, phỏng chừng là tinh thần nghiên cứu của nhà khoa học lại phát tác.

Nghe thấy Diệp Thần hỏi, Đường Bưu chần chờ một hồi, “Hình như đi ra ngoài, buổi sáng cô ấy đã đến căn tin, sau khi ăn vài thứ thì đi ra ngoài một mình.”

“Đi ra ngoài?” Diệp Thần thản nhiên nói, nhưng cũng không có hỏi tiếp, “Hạ Lưu như thế nào không ở? Anh không phải ở cùng cậu ấy sao?”

“Em ấy trực ban, tối nay mới có thể đến ăn cơm.” Đường Bưu giải thích, ngẩng đầu nhìn ngoài căn tin, trong lòng cũng có chút nghi hoặc. lẽ ra lúc này Hạ Lưu cũng nên đến đây ăn cơm, gần đây Hạ Lưu có chỗ khác thường nhưng cụ thể thế nào thì không nói được, hy vọng là không có gặp chuyện không may.

“Liên minh đã lên tiếng.” Thấy Diệp Cẩn lợn chết không sợ bỏng, Long Tường Thiên cũng không có cách, trầm mặc nửa ngày mới mở miệng nói, “Lấy Liễu gia dẫn đầu, liên minh có không ít người làm phản, bọn họ chiếm cứ ngục giam Hắc Tháp, sáng sớm hôm nay đã công khai tuyên chiến với liên minh.”

“Cái gì?”

“Thật hay giả?”

“Giỡn à?”



Trong lúc nhất thời, biểu tình của mọi người trong phòng đều là khiếp sợ, trước mắt là sự tồn vong của liên minh, Liễu gia thế nhưng lại cầm đầu làm phản, điều này không thể nghi ngờ là khiến cho liên minh gặp nạn liên tiếp. Biểu tình của mọi người càng thêm vặn vẹo, khuôn mặt lạnh dần, Liễu gia có Liễu Như Phong cường giả cấp chín tọa trấn, vốn là một lá chắn an toàn kiên cố cho liên minh. Hôm nay lại biến thành con dao uy hiếp nhất của liên minh, tùy thời đều có thể cắn liên minh một cái, điều này như thế nào lại không khiến cho mọi người phẫn nộ.

“Ngục giam Hắc Tháp, đây là nơi nào?” Đường Bưu tò mò hỏi, Trần Khuê đầu phục Liễu gia, hắn cùng Liễu gia lại đứng ở phía đối lặp, phản hay không phản cũng không ảnh hưởng đến hắn.

Nghe thấy bốn chữ ngục giam Hắc Tháp này, sắc mặt Diệp Cẩn đột nhiên thay đổi, ánh mắt sắc bén nhìn Long Tường Thiên, hỏi: “Anh xác định Liễu Như Phong đã chiếm cứ ngục giam Hắc Tháp?” Nơi đó chính là ngục giam cấp S của quốc gia, bên trong giam giữ hơn trăm phạm nhân tội nặng, phần lớn đều là kẻ đại gian đại ác. Nếu, Liễu Như Phong thật sự chiếm cứ ngục giam Hắc Tháp, sự tình thật đúng là phiền toái lớn!

Ngục giam Hắc Tháp ở phía Tây Bắc Bình, ở trong thôn Hắc Thạch cách Bắc Bình một trăm kilomét, thôn Hắc Thạch không có thôn dân, đều là cảnh ngục, tồn tại của thôn Hắc Thạch chỉ là để che dấu sự tồn tại của ngục giam Hắc Tháp. Vì tránh cho vượt ngục cùng cướp ngục, thôn Hắc Thạch hai mặt là núi, một mặt là biển, chỉ có một sơn đạo đi đến thôn Hắc Thạch.

Ngục giam Hắc Tháp ở trong thôn Hắc Thạch, tuyệt đối được cho là tường đồng vách sắt.

Ngục giam Hắc Tháp tổng cộng giam giữ ba trăm tám mươi bốn người, mỗi một phạm nhân đều có thời hạn thi hành án hơn trăm năm, có năm người có thời hạn thi hành hơn hai trăm năm, một người có bản án hơn ba trăm năm, đều được xem là tù chung thân và bị giam trong ngục Hắc Tháp.

Cao tầng liên minh từng có ý định đem tổng bộ đi đến thôn Hắc Thạch, nhưng lại lo thôn Hắc Thạch lại có diện tích không lớn, nhiều nhất chỉ có thể chứa hơn một ngàn người. Hơn nữa, virus T khuếch tán, người ngoài không ai có thể hiểu rõ tình hình bên trong ngục giam Hắc Tháp, cảnh ngục trong thôn Hắc Thạch từ lúc mạt thế mới bắt đầu thì nếu không phải bị nhiễm virus T, biến thành tang thi thì chính là chạy thoát.

Liên minh trước sau phái ba lượt nhân mã ẩn vào trong ngục giam Hắc Tháp, cuối cùng đều chết hết, liên minh chỉ có thể đơn phương chấm dứt hành động này, hoàn toàn buông tha cho khối bánh ngọt ngục giam Hắc Tháp này.

“Xác định, sáng nay mười ba vị trưởng lão liên minh cùng nhau tuyên bố tin tức.” Long Tường Thiên ngừng một chút, sắc mặt tái xanh, nói: “Ngoại trừ chuyện này, liên minh còn công bố một sự kiến khác, liên minh chủng loại biến dị, Địa Ngục cùng Liễu gia đã liên thủ, cũng công khai tin tức, trên tay bọn họ có công cụ điều khiển trí thi và tang thi.”

“Người nọ thật sự chờ không nổi.” Diệp Cẩn thấp giọng nói.

Tư Tu Ngạn nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Ngục giam Hắc Tháp là nơi nào? Vì sao cho đến bây giờ tôi vẫn chưa nghe đến nơi đó?” Chuyện Địa Ngục có thể điều khiển trí thi thì Tư Tu Ngạn đã sớm biết rõ, ngay cả trí thi cũng có thể bị điều khiển, cho nên điều khiển tang thi đương nhiên cũng không phải chuyện gì kỳ quái, vì thế Tư Tu Ngạn cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, ngược lại ngục giam Hắc Tháp càng làm cho hắn hiếu kỳ hơn.

“Ngục giam cấp S, phàm là phạm nhân bị giam ở trong ngục Hắc Tháp, đều là cùng hung cực ác, đều bị phạt tù chung thân trên trăm năm.” Mộc Văn Ngạn lạnh lùng nói, nơi kia thật sự rất âm trầm, đừng nói là Tư Tu Ngạn không biết, cả quốc gia cũng chỉ có vài người mới biết được sự tồn tại của ngục giam Hắc Tháp, ngay cả trên bản đồ cũng không có hiển thị thôn Hắc Thạch.

“Tê tê!” Mọi người bất giác hít một ngậm khí lạnh, tù chung thân hơn trăm năm. Con người chỉ có thể sống ngắn ngủi trăm năm, bị giam hơn trăm năm… mới nghe lần đầu.

“Liên minh nói như thế nào?” Diệp Thần đùa giỡn nói, Liễu gia công nhiên phản kháng không giống như làm liên minh mất thể diện, thế lực liên hợp khác cũng được gọi là liên minh, chỉ sợ liên minh hiện tại phải đâm lao theo lai, tiến lui không được.

“Có thể làm sao bây giờ? Hỗn loạn…” Long Tường Thiên mặt không chút thay đổi, không cần nghĩ cũng biết liên minh hiện tại tuyệt đối là náo nhiệt đến rối tinh rối mù, bằng không cũng sẽ không không nể mặt mà cầu y, đáng tiếc, y không phải quả hồng mềm. Trước kia không biết nguyên do nên bị mấy người liên minh đùa giỡn, hiện tại y đang vui vẻ xem kịch, ai thích thì người đó ra tay đi, cũng không có liên hệ đến y, người nọ không phải nói là muốn thành lập thế giới mới sao? Như vậy cứ tùy hắn, không có quan hệ đến y.

“Long tiên sinh, Lý tiên sinh vừa gọi đến.” Mạt Điểm nghiêm mặt, cầm máy liên lạc trên tay đi đến, huyện Uy Hưng các Bắc Bình không xa, thiết bị thông tin không có bị tê liệt, nơi này không chỉ có thể sử dụng di động mà ngay cả Internet cũng có thể dùng, nhưng Internet bị liên minh khống chế, đại đa số tin tức không thể điều tra.

“Ai?” Long Tường Thiên sửng sốt, ngơ ngác nhìn Mộc Văn Ngạn.

Mộc Văn Ngạn trở mình xem thường, đưa tay nhận lấy di động trên tay Mạt Điểm, bỏ lên tai nghe: “Vì sao lâu như vậy vẫn không gọi tôi? Chẳng lẽ giận thật sao? Tôi chỉ là có thực nghiệm nên mới không ra ngoài, không phải là cố ý gạt anh… tôi không rõ rốt cục là anh đang giận cái gì? Tôi nhớ anh, tôi nằm mơ cũng thấy anh, không gặp không về!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play