“Bên trái hai người, sau vách tường bên phải một người, anh trái em phải…” Diệp Thần nhướng mi nhìn thoáng qua phía trước, sau khi thăng cấp thành võ giả cao cấp cậu mới phát hiện Diệp Cẩn còn mạnh hơn so với sự hiểu biết của cậu. Ánh mắt tối lại, nhìn qua Diệp Cẩn nhẹ giọng nói.
Diệp Cẩn mỉm cười, không che dấu hơi thở bản thân mà nói: “Sau khi giải quyết đám sâu này, em muốn biết cái gì anh đều nói cho em biết.” Thấy Diệp Thần trong vòng mấy tháng ngắn ngủi đã có thể thăng cấp thành võ giả cao cấo, cố kỵ ban đầu của Diệp Cẩn đã không còn, bí mật này có che dấu hay không cũng không quan trọng.
“Được.”
Tiếng nói vừa dứt, hai người phóng ra như mũi tên, nháy mắt đã hóa thành hai tàn ảnh, một trái một phải phóng ra.
“Rắc!”
Âm thanh xương cốt nứt ra vang lên, trước sau ba tiếng, ngay cả tiếng kêu cũng không có đã ngã xuống đất, quanh thân lại khôi phục sự yên tĩnh.
“Thật yếu!” Diệp Thần nói.
Giơ tay vừa lòng cảm nhận năng lượng dư thừa trong thân thể, đôi mắt xinh đẹp nhướng lên, nở rộ quang mang chói mắt. Nhìn một bên sườn của Diệp Cẩn, y cúi người, trong lòng bàn tay bắt đầu khởi động năng lượng màu xám, đám năng lượng này quấn lấy thi thể trên mặt đất, không đến vài giây thì đám thi thể này liền hóa thành đống tro tàn.
Diệp Thần im lặng nhìn thấy cảnh này, trong mắt hiện lên lo lắng, nói: “Không có việc gì đi!”
“Không cần lo lắng, năng lượng bóng tối tuy rằng bá đạo, nhưng cũng không đến mức tàn bạo như vậy đâu.” Diệp Cẩn cười giải thích, nói: “Em có gì muốn hỏi?”
“Anh là người của ai? Một năm mất tích kia đã đi đâu? Hiện tại là con người hay là tang thi?” Diệp Thần dựa vào tường, vận dụng dị năng không gian lấy ra mấy phần sinh năng, sinh năng trên người đã tiêu hao gần hết, tinh thần lực không lúc nào không giám thị bốn phía, Hứa Kham làm việc luôn cẩn thận, nếu đã muốn xuống tay với cậu cùng Diệp Cẩn thì có nghĩa là hoàn toàn giải quyết. Chỉ có ba võ giả trung cấp, không khỏi coi thường hai người họ.
“Người của ai? Này khó mà nói, anh là đội trưởng của quân đoàn một của liên minh, tạm thời do lão Tần chỉ huy. Về phần một năm mất tích kia… Liên minh có nội gián, một năm trước anh dẫn quân đoàn một xâm nhập vào khu hoang dã săn giết dị thú, trúng mai phục của kẻ địch, anh như bây giờ cũng là do những người đó ban cho.” Diệp Cẩn nói xong, một cỗ hơi thở âm lãnh chợt lóe rồi biến mất, tràn ngập tàn bạo thị huyết, hiẻn nhiên một năm kia Diệp Cẩn không hề tốt tí nào.
Diệp Cẩn lấy ra một viên tinh hạch ở thắt lưng, tùy ý bỏ vào miệng, một trận âm thanh cắn nuốt vang lên, “Ăn cái này cũng giống nhau, tuy rằng có hơi phiền phức một chút.”
“Răng anh thật tốt!” Diệp Thần không khỏi xem thường, tinh hạch và dị hạch vô cùng cứng rắn, nếu muốn cắn chúng thì phải dùng máy chuyên dụng, Diệp Cẩn cười ha ha, trực tiếp xem như cậu đang trêu chọc y. Cậu hỏi tiếp: “Lão Tần, là lão tướng quân Tần Tam Lập của liên minh?”
“Không sai, ông già nãy không tồi, hơn nữa trước đây em cũng từng gặp qua lão rồi.” Diệp Cẩn trả lời, đưa tay nhận lấy sinh năng mà Diệp Thần đưa qua, nhanh chóng lắp ráp.
“Có sao?” Diệp Thần nhớ lại, trong trí nhớ tìm ra thân ảnh mà Diệp Cẩn mô tả, một ông già tóc trắng, khuôn mặt nghiêm nghị, thân mình nhỏ gầy. Vốn nghĩ Diệp Cẩn nhiều lắm cũng chỉ có một dong binh đoàn nhỏ, không nghĩ đến lại liên quan đến cao tầng liên minh, còn nắm trong tay quân đoàn một của liên minh, khó trách trong nội dung nguyên tác y xuất hiện vừa chính vừa tà.
Có lẽ, Hứa Kham từ đầu xuất hiện bên người Diệp Cẩn ở khu Bố Cát cũng không phải không có lý do.
Đáng tiếc lần này Diệp Thần không chết, sự xuất hiện của bản thân đã thay đổi rất nhiều, nội dung vở kịch cũng không biết sẽ phát triển theo hướng nào, trước kia thực lực không đủ cậu mới phải ẩn nhẫn, hiện giờ đã trở thành võ giả cao cấp, nợ cũ của Hứa Kham cũng phải tính rồi…
Nghĩ như thế, trong con ngươi cậu hiện lên sát khí.
“Lão Tần hoài nghi có người chế tạo virus T, chứng cứ ở trong khu hoang dã, lần này nhiệm vụ của anh chính là tìm kiếm chúng.” Diệp Cẩn thản nhiên nói, căn cứ vào tư liệu trong tay lão Tần, sau lưng đợt hạo kiếp mạt thế này có một bàn tay đang âm thầm thao túng, mà bàn tay kia có thể đang ẩn nấp trong liên minh.
“Cái gì?” Diệp Thần chấn động, trong lòng vô cùng ảo não tự hỏi sao lúc mình đọc truyện lại không cẩn thận gì hết, cho nên hiện tại mờ mịt đến mức cái gì cũng không biết.
“Bằng không vì cái gì lại xuất hiện chủng loại biến dị, trí thi, người theo dõi còn có biến dị thú bán thể ở Giang Lăng… Virus T tuy rằng có thể tạo thành gen biến dị trên thân thể con người nhưng biên độ biến dị tuyệt đối sẽ không khoa trương như vậy. Mấy năm nay sự tiến hóa của tang thi, động thực vật làm cho người ta kinh hãi, trong chuyện này nếu nói có gì đó bình thường thì rất khó làm người ta tin tưởng.” Diệp Cẩn giải thích một chút, trước kia y không nói là lo Diệp Thần sẽ chịu không nổi.
“Tổ chức Địa Ngục?” Diệp Thần nói.
Diệp Cẩn lắc đầu: “Tổ chức Địa Ngục quả thật rất mạnh, hạo kiếp mạt thế lan đến toàn cầu, chỉ dựa vào một mình tổ chức thì rất khó làm được, hơn nữa vài năm trước, lão Tần đã từng hoài nghi tổ chức này vốn là người trong liên minh nắm quyền, nhưng không thể xác định là ai?”
“Hừ!” Diệp Thần bất giác hít một ngụm khí lạnh.
Hít sâu vài cái, áp chế xao động trong lòng, “Tìm Hứa Kham trước, hắn có thể biết được không ít đó.” Xoay người nhìn về vị trí trong góc cửa sổ, nói: “Sakiko, cô đi tìm Tống Tiểu Ngọc cùng Tư Tu Ngạn, nói bọn họ mau chóng chạy đến.”
Bên Liễu Dịch Kỳ có mười mấy người, bên phía Lý Lộ cũng không có bao nhiêu người, nói không chừng đến lúc đó có thể gây thêm phiền phức cho cậu, nhưng Diệp Thần không phải người thích lạm sát, cùng lắm chỉ là không để ý đến thôi.
“Vâng!” Thanh âm khàn khàn của Sakiko Suziki vang lên, một chút dao động dị năng qua đi, Sakiko Suziki nháy mắt biến mất ở gần đó, theo dấu vết Tống Tiểu Ngọc lưu lại mà đi tìm anh.
“Lý Lộ đang ở tầng bốn, Hứa Kham thì lại không biết tung tích.” Diệp Thần nói xong, liếc mắt nhìn về phía Diệp Cẩn.
Diệp Cẩn nói: “Giải quyết người bên Liễu Dịch Kỳ trước, hắn hiện tại đang ở đâu?”
Sau lưng Liễu Dịch Kỳ có Liễu Như Phong, tạm thời không thể xuống tay với Liễu Dịch Kỳ được, võ giả nhân cấp cấp chín có thể theo dõi huyết thống, Liễu Dịch Kỳ là con của Liễu Như Phong, nếu bọn họ thật sự động thủ với hắn. Bọn họ vừa thành công thì Liễu Như Phong đã đuổi đến, gặp phải cường giả cấp chín cũng không phải trò đùa, ít nhất trước mắt bọn họ tạm thời không thể trêu chọc nổi, còn về sau thì khó nói.
“Liễu Dịch Kỳ đang đến gần lầu bốn với Lý Lộ, có thể đang tính toán liên thủ.” Ngữ khí Diệp Thần lạnh như băng, cậu không hề tin tưởng Liễu Dịch Kỳ và Lý Lộ, hai người này có thể ứng phó nhưng phiền phức chính là Hứa Kham và biến dị thú bán thể ẩn trong bóng tối. Cỗ tinh thần kia vẫn chưa biến mất, chứng tỏ nhất cử nhất động nơi này của bọn họ đều bị theo dõi, dừng một chút rồi nói: “Diệp Cẩn, chủ nhân của tinh thần lực kia rất mạnh, ít nhất là cấp chín…”
“Có thể là của biến dị thú bán thể ở Giang Lăng, hiện tại là thời khắc mấu chốt để nó tiến hóa, nó sẽ không ngừng thâm nhập, nhưng phải cẩn thận người nuôi dưỡng nó.” Diệp Cẩn cẩn thận nói, năm đó liên minh lựa chọn rút lui là vởi vì thực lực của biến dị thú bán thể quá mức cường hãn, chiến đấu tiêu hao quá lớn nên liên minh không thể chống đỡ, thứ hai là bởi vì liên minh điều tra được bên người biến dị thú bán thể này còn ẩn tàng một người, người nọ hoàn toàn có thể chỉ huy con biến dị thú đó.
Do đó, hai bên đã đạt thành hiệp nghị vớ vẩn, liên minh rút khỏi Giang Lăng, mà con biến dị thú biến thể này không được tiến vào căn cứ an toàn của liên minh.
“Ân! Động thủ.” Diệp Thần gật đầu, thân ảnh biến mất trong không khí, tinh thần lực tiến hóa thành ý thức, Diệp Thần càng thành thạo hơn nữa, ẩn thân là mượn dùng tinh thần lực tác động vào không khí, trực tiếp đem thân thể ẩn giấu trong không khí, không ai có thể phát hiện.
Lần thăng cấp này không chỉ có tinh thần lực tiến hóa thành ý thức mà ngay cả không gian cũng được hoàn thiện, tạo thành hai chiêu, chiêu thứ nhất là xé rách không gian, chiêu thứ hai là thuấn di trong phạm vi nhỏ. Với dị năng không gian, cho dù gặp gỡ võ giả hoàng cấp cấp tám Diệp Thần cũng dám đánh một trận, nhưng hai chiêu này là còn bài chưa lật của cậu, không phải vạn bất đắc dĩ thì cậu cũng không tính bại lộ quá nhanh.
Thấy thân ảnh Diệp Thần biến mất trong nháy mắt, đồng tử Diệp Cẩn co rút, hiện ra vẻ kinh ngạc. Khóe miệng lập tức xuất hiện độ cong vui vẻ, tiểu Thần tựa hồ gạt y không ít chuyện, nhưng y tin tưởng sẽ có một ngày Tiểu Thần sẽ nói hết tất cả cho y.
Sau khi Diệp Thần biến mất, thân mình Diệp Cẩn trực tiếp biến thành một đoàn năng lượng màu khói, như sương khói mà ẩn nấp ở nơi gần đó, tòa nhà yên lặng tràn ngập hơi thở bão táp.
“Anh Lý, anh nói xem bọn tiểu Vương đã đi lâu như vậy sao còn chưa trở về, có phải đã chạy đến nơi nào ‘ăn vụng’ rồi không.” Thanh niên làm ra hiệu, ở mạt thế tỉ lệ nam nữ mất cân đối nghiêm trọng, trong khu hoang dã này đừng nói là con gái, ngay cả chó mèo hoang cũng không có nhiều. Khu hoang dã rất nguy hiểm, bọn họ là những người xem như sống cùng với hạ thân ngày qua ngày, có thể sống một ngày thì tính một ngày.
Bên người không có em gái, nên hai người đàn ông trong nhóm lâu lâu cũng tùy tiện phát tiết một chút, cũng có như là có gì đó vui vẻ. Đương nhiên việc phân chia trên dưới cũng phân theo thực lực, không có bản lĩnh thì bị người ta đè coi như là xui xẻo, đương nhiên cũng có không ít người vui vẻ đẻ bị đè, dù sao đó cũng là một kỹ năng sống.
“Cấp trên đã hạ lệnh, tiểu Vương nếu dám có gan ăn vụng thì sẽ bị cấp trên xé xác. Mấy người nên xốc lại tinh thần, tôi đi lên nhìn một chút, nếu mọi người phát hiện có chuyện gì thì lập tức nói cho tôi biết.” Tráng hán gọi là anh Lý khiêng súng đi đến hành lang.
Bọn họ ở đây tiếp ứng cho ba người ở trên lầu, ba người kia đi lên đó xác định tình huống sẵn tiện thả ra thuốc an thần, nhưng đã hơn nửa tiếng còn chưa phát ra tín hiệu, những người ở dưới chờ đương nhiên cũng nóng nảy.
Liễu Dịch Kỳ yêu cầu bọn họ trong vòng một giờ giải quyết hai người Diệp Thần và Diệp Cẩn, đã qua nửa giờ, nếu còn kéo dài thì rất khó ăn nói với Liễu Dịch Kỳ, thời gian bọn họ đi theo bên người Liễu Dịch Kỳ không ít, thái độ làm người của hắn tâm ngoan thủ lạt, tác phong không hề kém với Liễu Như Phong, bọn họ nào dám kéo dài nữa chứ.
“Vâng.”
Anh Lý vừa mới đi ra khỏi phòng, đi vào hành lanh, chỉ thấy một đạo ánh sáng hiện lên, cổ họng truyền đến cơn đau, súng trên tay hắn rơi xuống đất vang ra âm thanh nặng nề, nâng tay ôm chặt cổ, máu không ngừng chảy ra từ đó, quá trình này chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Đợi đến lúc những người khác trong phòng hồi thần thì anh Lý đã nằm chết ở đó.
“Ai? Đi ra.” Thanh niên giơ súng, bắn liên tục về các hướng, những người khác cũng hoảng sợ nhìn chăm chú vào xung quanh, cái gì cũng không có.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Rắc.
“A!” Lại là một tiếng hét thảm, người thanh niên bên phải ngã xuống, cổ bị bẻ gãy.
Diệp Thần lạnh lùng nhìn bọn họ hoảng sợ, con dao nhỏ do thực chất hóa như ẩn như hiện trong lòng bàn tay, tinh thần lực vẫn không dò được Hứa Kham đang ở đâu, hắn đã trốn đi đâu rồi?
Không trêu đám người này nữa, một con dao nhỏ phá không mà đi, trực tiếp cắt cổ bọn họ, sau đó đi tìm Diệp Cẩn, sau khi Diệp Thần rời đi, thân ảnh quỷ mị của Hứa Kham xuất hiện ở trong phòng, nhìn mấy người đã tắt thở trên mặt đất, biểu tình trên mặt không hề thay đổi.
Nhìn thấy Diệp Thần đã rời khỏi hành lang, thân mình hắn vặn vẹo vài cái rồi đi theo lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT