Đi được một lúc lâu, hơi ấm dần dần tiêu tán, bọn họ nghênh đón từng trận ẩm ướt, mùi ẩm mốc ngày càng đậm, càng đi thông đạo càng tối, khắp nơi tràn ngập hơi nước.
“Ẩm thấp như vậy, chẳng lẽ là đáy biển?” Tư Tu Ngạn nhìn chăm chú dưới chân, Tống Tiểu Ngọc nhắm mắt theo đuôi, Sakiko Suziki đi ở giữa, hai người Diệp Thần và Diệp Cẩn song song đi ở đằng trước mở đường.
“Không rõ ràng lắm, bất quá rất có thể.” Diệp Thần tuy có hể dùng tinh thần lực để tìm đường thoát ra ngoài nhưng lại không biết nơi ra cụ thể ở phạm vi nào.
“Cẩn thận, ở gần lối ra, có thể có dị thú hoặc tang thi.” Diệp Cẩn nói. Chút xíu coi thường đều là nguy cơ trí mạng. Từ lúc bọn họ đi xuống dưới, dọc theo đường đi đã giết không dưới mười ba con dị thú tập kích, thực lực càng lúc càng mạnh, này cũng không phải là tín hiệu tốt gì.
“Chúng ta đến lối ra rồi.” Tay Diệp Thần gõ nhẹ lên vách đá vài cái, nói: “Thông đạo này từng có người đi qua, dấu vết trên mặt đất tuy rằng không phải thực rõ ràng, nhưng cũng có lưu lại một ít.”
Sờ soạng vài cái, trên vách đá lưu lại mấy dấu tay, rất nông, nhưng có thể nhìn rõ là dấu ngón tay.
“Đây là lối ra?” Tư Tu Ngạn đi kiểm tra vài vòng, qua nửa ngày cũng không phát hiện được chỗ nào ra được.
“Nhìn nơi này, ở đây còn có mấy dấu ngón tay.” Diệp Thần chỉ vào vách đá, trên đó có mấy dấu tay nhợt nhạt, dùng tay thử chạm vài cái, “Ầm ầm ầm!” Tiếng nổ vang lên, vách nham thạch bỗng nhiên văng ra, mùi mặn của nước biển tiến vào xoang mũi, còn mang theo mùi tanh của cá.
“Đây là nơi nào?” Tư Tu Ngạn đánh giá bốn phía, trên bãi biển dựng mấy mỏ neo bằng gỗ đơn sơ, do thiếu tu sửa lâu năm mà gỗ đã bị nước biển ăn mòn hơn phân nửa, lúc nào cũng có thể sụp xuống.
Dọc theo bãi biển nhìn về phía bên phải là những căn nhà dân lộn xộn, không còn thấy sự sống như ngày xưa, đã bị thực vật bao phủ, tiêu điều vô cùng. Trên mặt đường xi-măng lưu lại vết máu đỏ sậm, ở những chỗ trũng còn có vài khúc xương…
“Làng chài Lý gia.” Diệp Thần nói, ánh mắt bình tĩnh dừng ở nơi thả neo bên trái làng chài, chiến thuyền chở dầu mà Sakiko Suziki nói đang đậu ở một chỗ bị mật trong hải cảng phía sau làng chài Lý gia, “Cẩn thận một chút, nói không chừng có người đã đến đây sớm hơn chúng ta.”
Đương nhiên, trên không trung phiêu đãng khói bếp, có người nhóm lửa nấu cơm ở làng chài Lý gia, khu hoang dã không có điện, không có khí gas, phương pháp duy nhất để nấu cơm chính là nhóm lửa. Trên không trung có khói bếp, biểu hiện đã có người đóng quân ở đây.
“Người của Hứa Kham? Hay là người của Fujino?” Tư Tu Ngạn cảnh giác hỏi.
Chặn lại Tống Tiểu Ngọc đang nhịn không được muốn rít gào, kinh động người ở làng chài Lý gia là vô cùng không sáng suốt, Diệp Thần liếc mắt nhìn Tống Tiểu Ngọc, đưa tay vỗ vai Tống Tiểu Ngọc, sau đó đưa qua miếng thịt tươi, nói: “Im lặng chút, lát mang anh đi tìm đồ ăn ngon.”
“Ngao ngao…” Tống Tiểu Ngọc gầm nhẹ hai tiếng, cúi đầu cọ vào cỗ Diệp Thần.
Diệp Cẩn cùng Tư Tu Ngạn nhìn nhau, nhanh chóng kéo hai người tách ra, động tác vô cùng lưu loát. Hoàn toàn không để cho hai người đó có cơ hội phản ứng, trước cảnh này, ngay cả Sakiko Suziki từ trước đến nay có mặt than cũng nhịn không được khẽ cười một chút.
“Suỵt! Có người đến đây.” Diệp Cẩn kéo Diệp Thần qua, ôm cậu vào trong lòng, liếc mắt ra hiệu cho Tư Tu Ngạn, mọi người nhanh chóng ẩn vào cây cối bên cạnh.
Tôn Minh đi ra khỏi làng chài Lý gia, cùng một gã đàn ông hút thuốc nói chuyện phiếm, “Trương Lộ và Lý Tiêu còn chưa trở về? Mẹ nó, tên Diệp Thần khốn kiếp kia còn làm cho lão tử té dập mặt, không giết chết hắn thì không thể hả giận.”
“Còn chưa quay về, nghe anh Mông nói, bên thủ trưởng đã nghi ngờ.” Gã đàn ông nhe răng cười, nói: “Tôn Minh, tên Diệp Thần kia chọc giận gì anh, muốn tôi giúp anh dạy dỗ nó không, trong chốn đào nguyên thủ trưởng quyết không cho chúng ta lén động thủ nhưng ở bên ngoài thì ai mà quản được đúng không?”
“Không có việc gì, tôi hiểu rõ, chuyện này không quan trọng, tôi không muốn phá hỏng chuyện của anh Mông.” Tôn Minh cười nói.
Sau lưng Hoàng Thạch có cả chốn đào nguyên làm hậu thuẫn, lúc này nếu hắn phá hỏng mọi chuyện, đừng nói là Hoàng Thạch không cho bọn họ sống tốt, ngay cả Mông Lương Đống cũng sẽ làm cho hắn không nhìn thấy được bình minh ngày mai.
“Khi nào bọn Trương Lộ trở về, tôi sẽ báo anh ra tiếp đón.” Gã nói.
“Được, làm phiền anh.” Tôn Minh cười nói: “Nhìn thấy tiểu Ba đang ở đâu không?”
Tôn Minh đem tàn thuốc quăng xuống đất, đạp lên, trên mặt hiện lên biểu tình suy nghĩ. Gã đàn ông sửng sốt, sau đó lấy lại tinh thần, nói: “Cùng anh Hắc đi đến hải cảng phía sau, chắc là đang quấn lấy nhau ở trên thuyền chở dầu rồi.” Nói xong cũng quăng mẩu thuốc trên mặt đất, dùng chân nghiền nát.
“Hắc Trục?” Ngữ khí của Tôn Minh mang theo sự khinh thường, hiển nhiên rất không thích người đàn ông nên Hắc Trục này.
Gã đàn ông gật đầu, nói: “Đúng vậy, nửa giờ trước, tiểu Ba đã dẫn hắn đi đến du thuyền ở hải cảng phía sau, phỏng chừng là dục hỏa đốt người.” Trên mặt có chút trào phúng, thanh danh của Mông Ba ở quanh đây nói dễ nghe thì là có chút xấu, nói khó nghe chính là cái xe buýt công cộng.
“Anh đi về trước, nói với anh Mông một tiếng, tôi đến du thuyền phía sau nhìn xem.” Tôn Minh hít sâu một hơi, sau đó liền đi về hải cảng mặt sau làng chài Lý gia. Vẻ mặt gã đàn ông phía sau có chút phức tạp, thở dài, đi vào làng chài Lý gia.
Sau khi hai người rời đi, mấy người Diệp Thần mới đi ra.
“Hiện tại làm sao bây giờ?” Tư Tu Ngạn hỏi.
Diệp Thần nói: “Đi theo Tôn Minh, đến du thuyền xem thử.” Cậu muốn biết vì sao Mông Lương Đống lại xuất hiện ở làng chài Lý gia? Nơi này cách chốn đào nguyên khoảng một ngày thời gian, cho dù gặp phải dị thú triều, bọn Mông Lương Đống cũng không thể đi đến nơi xa như là làng chài Lý gia.
“Mặc kệ bên kia?” Tư Tu Ngạn chỉ vào gã đàn ông đã đi vào làng chài Lý gia.
“Tạm thời không quan tâm, trước mắt chúng ta cần biết rõ trong làng chài Lý gia rốt cuộc có bao nhiêu người, đừng đánh rắn động cỏ.” Diệp Thần nói: “Mông Lương Đống là người của chốn đào nguyên, là chủng loại biến dị. Căn cứ vào tình báo và phán đoán của Sakiko, đám người Chân Hàn Tử kia có thể đang lẩn trốn trong làng chài Lý gia, còn có đám người Hứa Kham…điều này có nghĩa là, trong làng chài Lý gia có ít nhất ba nhóm người đang ẩn núp, chúng ta người ít thế yếu, không thể đánh rắn động cỏ.”
“Hiểu được.” Tư Tu Ngạn gật đầu, hắn cùng những người khác tách ra, người của Tư gia còn cần một đoạn thời gian mới có thể đến Diêm Hồ, trong khoảng thời gian này hắn chỉ có thể ẩn núp, hết thẩy lấy Diệp Thần làm người dẫn dắt hành động.
Nói xong, mấy người bọn họ theo đuôi Tôn Minh đi đến hải cảng phía sau làng chài Lý gia.
“Ân a…anh Hắc…thật lớn…thô quá!” Mông Ba hét chói tai, cả thân mình bị Hắc Trục va chạm mãnh liệt, dán vào lan can của du thuyền. Hai thậm chí ngay cả quần áo cũng không cởi, chỉ dây dưa cùng một chỗ, quần quấn ở mắt cá chân, nhưng không ai phân tâm chú ý đến nó.
Hắc Trục là một quân nhân đã xuất ngũ, thân mình cao lơn, trước khi xuất ngũ có chấp hành một nhiệm vụ, mù một con mắt, có người có lông dày đặc.
Thân mình cao lớn hoàn toàn bao phủ lấy Mông Ba, dưới áo khoác rối tung lộ ra khuôn ngực cường tráng che kín lông ngực, cánh tay tráng kiện chặt chẽ kiềm chế Mông Ba, ánh mắt ửng đỏ như máu, há mồm, cắn xuống cổ Mông Ba.
“Lão tử chưa gặp qua người đàn ông nào dâm đãng hơn cậu, trước kia chơi nữ nhân cũng không có kêu như cậu a.” Hắc Trục nắm lấy thắt lưng Mông Ba, dùng sức va chạm, lời nói khó nghe, nhưng Hắc Trục càng nói, Mông Ba dưới thân càng có sức kêu, nghe tiếng kêu của Mông Ba, Hắc Trục đánh vào mông của hắn, quát: “Lẳng lơ, thứ lẳng lơ này…thả lỏng một chút, mẹ nó có phải muốn cắn đứt lão nhị của tôi không?”
“Ô a…” Thân mình Mông Ba run lên, bất giác liền đạt tới cao trào, gắt gao kẹp chặt lão nhị của Hắc Trục, còn động tình kêu lớn những từ ngữ không rõ.
“Ô ô…anh Hắc thật lợi hại! Thích quá…” Mông Ba hét chói tai, vẻ mặt mê loạn.
Hắc Trục ôm lấy Mông Ba, kéo hắn xoay lại, hai chân nâng lên lại dùng sức va chạm, “Thích kêu như vậy thì kêu lớn lên một chút…tiểu Vũ kêu lớn lên, ba ba thích nghe tiếng con kêu…” Hắc Trục trầm luân trong tình dục, gắt gao ôm chặt Mông Ba, miệng hô lung tung không biết đang nói cái gì.
Hai chân Mông Ba ôm lấy thắt lưng Hắc Trục, từ chỗ Mông Lương Đống biết được, trước mạt thế Hắc Trục có một đứa con trai tên là Hắc Tiểu Vũ, mười sáu tuổi, Hắc Trục bảo vệ rất chặt. Nhưng trong một lần Hắc Trục ra ngoài săn bắn tìm vật tư, nó đã gặp phải tang thi công thành, đã chết.
“Ba ba…mạnh mẽ thao tiểu Vũ, mạnh nữa, muốn chết…tiểu Vũ thích, muốn!” Mông Ba không chút để ý, đầu đặt trên vai Hắc Trục, không ngừng ở bên tai hắn gọi ba ba, không biết là bị hai chữ ba ba kia kích thích hay là nguyên nhân khác, Hắc Trục một lần lại một lần va chạm mạnh mẽ hơn, hận không thể đem tất cả chôn sâu vào thân thể Mông Ba.
“Tiểu Vũ…tiểu Vũ của ba ba…” Hắc Trục điên cuồng.
Lúc Tôn Minh đi lên du thuyền, nhìn thấy chính là cảnh tượng cuồng loạn này, lập tức giận đến hai mắt phiếm hồng, bất quá tầm mắt khi dừng lại trên thân hình trắng nõn phiếm hồng ngân của Mông Ba, hai mắt liền nhiễm lên sắc thái tình dục, hô hấp trở nên dồn dập.
Hắc Trục xoay người, thấy rõ người đến là Tôn Minh, khuôn mặt dữ tợn hiện lên nét cười, đem thân mình Mông Ba xoay lại, từ phía sau đi vào, làm cho toàn thân Mông Ba đối diện với Tôn Minh, lộ ra nơi hai người đang liên kết chặt chẽ, mỗi lần Hắc Trục di chuyển, thịt non theo đó chuyển động.
“Tiểu Vũ…tiểu Vũ yêu dấu của ba ba…chặt quá, kẹp ba ba thật thích!” Hắc Trục hai mắt nhìn chằm chằm Tôn Minh, miệng nói ra lời dâm loạn khiến người nghe khó chịu, Mông Ba được hầu hạ thoải mái, miệng liền hùa theo lời của Hắc Trục, kích thích Tôn Minh phát cuồng.
“Hắc Trục, anh có ý gì?” Tôn Minh khàn giọng, tay muốn chạm đến Mông Ba vội rút trở về, hầu kết cao thấp di động, lúc này tâm tư của hắn đang xao động vô cùng.
Hắc Trục không trả lời, chỉ tay chân Mông Ba mở to ra hết mức, làm ra tư thế mời gọi, Hắc Trục có ham mê kỳ lạ, so với loại thiếu niên gầy như Mông Ba, hắn càng thích loại đàn ông thân thể khỏe mạnh như Tôn Minh, Hắc Tiểu Vũ tuy chỉ mới mười sáu tuổi, thân thể lại không chút nào thua kém đàn ông trưởng thành, không biết là thế thân hay là thay đổi tình cảm, Hắc Trục luốn thích đem ánh mắt dừng ở trên người đàn ông trưởng thành thân thể cường tráng, đương nhiên hắn sẽ không cự tuyệt đồ ăn dâng lên tận miệng.
“Tôn Minh?” Nhân lúc Hắc Trục dừng va chạm, Mông Ba khó khăn hồi phục lại chút thanh tỉnh, nghi hoặc ngửa đầu về sau nhìn Hắc Trục, nói: “Anh Hắc, anh tính làm gì?”
“Làm một ít chuyện mà cậu thích.” Hắc Trục ôm lấy Mông Ba như tư thế đi tiểu, chậm rãi đi về hướng Tôn Minh, dụ dỗ: “Anh thật sự không muốn thân thể này sao, chuyện ở chốn đào nguyên tôi nghe nói không ít…”
“Ực!” Tôn Minh nuốt nước miếng, hô hấp dồn dập, ở chốn đào nguyên hắn chưa bao giờ lọt vào mắt xanh của Mông Ba, cho dù là hắn chủ động nhắc đến, Mông Ba cũng không có chút cảm giác nào với hắn, hôm nay thật vất vả mới có cơ hội, Tôn Minh dao động.
“Tôi…” Hai mắt Tôn Minh đỏ bừng, không ngừng vươn đầu lưỡi liếm môi. Nơi hạ thân đã sớm nhô lên và ẩm ướt.
“Như thế nào, không muốn?” Hắc Trục dụ dỗ nói, đem vật trong thân thể Mông Ba rút ra, nơi ẩm ướt lộ ở trước mặt Tôn Minh, Mông Ba đưa tay về hướng Tôn Minh, trực tiếp cởi quần hắn ra, ‘ba’ một tiếng, vật bên trong mạnh mẽ bật ra, để ở trên người Mông Ba, nghe mùi xạ hương nồng đậm trong không khí, hô hấp của Tôn Minh thoáng chốc dồn dập.
Hai mắt Hắc Trục tỏa sáng, đảo qua hạ thân Tôn Minh, khóe miệng gợi lên nụ cười, hiển nhiên rất vừa lòng với với đó, đưa tay chạm vào lão nhị của mình, ánh mắt dừng ở thân thể tràn ngập sức bật kia.
Ánh mắt Tôn Minh đỏ lên, thậm chí không kịp nhìn rõ động tác của Hắc Trục. Đã cảm giác được hạ thân bị người nắm trong tay, sau đó đưa vào nơi mà hắn thèm muốn đã lâu, than nhẹ: “Ân a…”
Hai mắt Hắc Trục tỏa sáng nhìn hình ảnh trước mặt, hai người mê loạn dây dưa một chỗ, liếm môi gia nhập…
“Mẹ nó, này là chủng loại biến dị?” Tư Tu Ngạn nhếch miệng, không dám tin nhìn xuyên qua cửa sổ thấy một màn mê loạn bên trong du thuyền. Khuôn mặt biểu lộ sự kinh ngạc, biết chủng loại biến dị có tri giác là một chuyện, nhưng, tận mắt nhìn thấy họ làm ra vận động nguyên thủy nhất của con người là một chuyện khác.
“Tiểu Thần, mấy thứ bẩn mắt không được xem lung tung, bằng không sẽ có bệnh.” Diệp Cẩn không nói hai lời, trực tiếp che mắt Diệp Thần. Diệp Thần im lặng, Diệp Cẩn là đang coi cậu như trẻ vị thành niên mười tuổi…đồ bẩn không được xem lung tung!
Tống Tiểu Ngọc phản ứng trực tiếp nhất, đưa tay sờ lên người Tư Tu Ngạn, Tống Tiểu Ngọc hận không thể cầm súng ra trận, một phát liền vào, trực tiếp đánh tan thành lũy.
“…” Sakiko Suziki trước sau bảo trì trầm mặc, giống như đã quen với hình ảnh này, làm như không thấy là được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT