Vảy rắn lạnh như băng, rờ vào như miếng sắt, trong mắt Diệp Thần chợt lóe lên sự lạnh lùng. Lúc trước khi ở trong tòa nhà Quốc An Cửu Cục, Tống Tiểu Ngọc hoàn toàn có cơ hội thoát đi, nhưng vì giúp cậu nên anh kiên quyết ở lại.

“Trí thi? Người?” Diệp Thần hỏi.

Ngữ khí thê lương, lộ ra sự trầm trọng. Chuyện của Tống Tiểu Ngọc một ngày chưa thể giải quyết, trong lòng cậu liền có một cái gai, khó chịu nhưng không thể nhổ được.

“Trí thi, nhưng lại có được ý thức.” Diệp Cẩn nói: “Gen của dị thú rắn không hoàn toàn phá hủy được gen nhân loại khi liên kết, có thể sẽ khôi phục vào một ngày nào đó, nhưng không rõ thời gian chính xác…”

“Anh ta có thể khôi phục?” Tư Tu Ngạn vội la lên.

“Có thể!” Diệp Cẩn không cho đáp án chính xác được.

Bọn họ không thể nào biết chính xác được, cho dù Tống Tiểu Ngọc giữ lại được một phần trí nhớ, nhưng bọn họ không thể khẳng định gen của dị thú rắn sẽ không bị nhiễm virus T, cho nên…tương lai không ai biết trước được!

“Dã Thành…Thành…” Tống Tiểu Ngọc nhìn chằm chằm Diệp Thần, đôi mắt rắn xanh thẫm lóe ra thần thái nhân tính, tay đưa ra, muốn nắm lấy Diệp Thần, rồi lại lo lắng bị từ chối. Hiển nhiên anh cũng biết, toàn thân toàn là vảy rắn của mình không phải là chuyện đáng vui.

“Là tôi!” Diệp Thần mỉm cười, lộ ra nụ cười không hề che dấu đầu tiên trong mạt thế, tiến lên ôm cổ Tống Tiểu Ngọc, nói: “Là tôi!”

“Rống rống…” Tống Tiểu Ngọc nóng nảy, có lẽ là cảm nhận được sự đau thương của Diệp Thần, sốt ruột muốn nói cái gì đó nhưng dây thanh đã bị hư hỏng, chỉ có thể lo lắng la hét.

“Đừng lo lắng, tôi sẽ giúp anh…” Diệp Thần nói.

Mạnh mẽ vỗ vai Tống Tiểu Ngọc, hứa hẹn.

“Trước tiên phải kiểm tra núi lửa chết này, hiện tại đi lên có chút khó khan.” Diệp Thần nói, liếc mắt nhìn chỗ bị sụp xuống, địa lôi đã che mất lối vào của núi lửa, bọn họ phải tìm đường ra khác.

“Ân.”Tư Tu Ngạn gật đầu, đưa tay kéo Tống Tiểu Ngọc về lại bên người, hắn không quá thích Tống Tiểu Ngọc đứng ở cạnh Diệp Thần, hắn có cảm giác như là người của mình bị người khác đoạt đi mất.

Cảm giác này rất không thích!

“Thùng đựng hàng…nhiều thùng đựng hàng như vậy! Anh nghĩ đến cái gì?” Diệp Thần nói, mỉm cười thoáng chốc hiện lên khuôn mặt, ở dưới đáy núi lủa chết có mấy trăm thùng đựng hàng, số lượng gần như nhồi đầy cả đáy núi lửa, để đưa số thùng hàng vào đây không phải chuyện nhỏ, có nghĩa là có đường khác đi vào đây.

“Kho hàng, nhưng vì sao?” Tư Tu Ngạn hỏi.

Biểu tình của Tư Tu Ngạn lộ rõ sự nghi hoặc, hiện nay, vật tư bị liên minh khống chế, số lượng hàng lớn như vậy tuyệt đối sẽ tạo nên sóng gió lớn ở liên minh.

Phần vật tư khổng lồ này thuộc về ai?

Vì sao lại được giấu kín dưới đáy núi lửa chết này?

“Vì cái gì, không cần vì cái gì.” Diệp Cẩn nói, đi vòng quanh mấy thùng hàng vài lần, nhặt lên một hòn đá, đem thùng đựng hàng mở ra, bên trong là máy móc được sắp xếp chỉnh tề, còn thùng khác là những viên đạn.

“Vũ khí?” Tư Tu Ngạn la lên, khuôn mặt run rẩy, ánh mắt nhanh chóng lướt nhìn xung quanh, căn cứ vào số lượng thùng hàng ở đây, nơi này rất có thể được đặt một lượng vũ khí rất lớn, thậm chí có thể là vũ khí hạng nặng.

“Lạch cạch!”

Lại một tiếng vang lên, Diệp Thần ra ta, lần này không phải là thùng vũ khí mà là đồ ăn, được bảo tồn vô cùng hoàn hảo, tất cả đều đóng gói hút chân không.

“Ít nhất, chúng ta cũng không cần lo lắng đến vấn đề đồ ăn không phải sao?” Lấy xuống vài thứ để ăn, Diệp Thần cười nói. Vật tư được cất giấu ở núi lửa chết trong núi Đại Minh, đây hẳn là đống vật tư trước đó Hứa Kham lấy được từ Quốc An Cửu Cục, lúc trước, cậu luôn tự hỏi không biết Hứa Kham đã đem đống vật tư đó đi đâu?

Không nghĩ đến, Hứa Kham lại chọn núi Đại Minh.

Núi Đại Minh ở địa giới Diêm Hồ, cách Diêm Hồ ước chừng nửa giờ đi xe.

Núi cao vây quanh, hơn nữa chỉ cần hai chữ núi lửa này, cũng đủ làm cho mấy tiểu đội lính đánh thuê nghe mà lui bước. Quả thật là một địa điểm tốt để giấu đồ.

Diệp Thần hỏi: “Đây là núi lửa chết, mấy người vì sao xuất hiện ở đây?”

Bọn họ là bị địa lôi nổi bay vào đây, vậy bọn Tư Tu Ngạn thì sao?

“Một tuần trước, tôi đến huyện An Bình…nhưng xảy ra chút chuyện, chúng tôi bị trí thi đuổi giết, anh ta mang tôi trốn vào núi Đại Minh, đi vào miệng núi lửa này…” Tư Tu Ngạn đơn giản nói tóm tắt rõ ràng mọi chuyện, bỏ qua chuyện hắn cùng Tống Tiểu Ngọc gặp mặt, nhìn biểu cảm của hắn, thực hiển nhiên hắn cũng cảm thấy kinh ngạc với núi lửa này.

“Anh ta mang anh tới?” Diệp Cẩn nói.

Tư Tu Ngạn gật đầu, sau khi huyện An Bình mất đi khống chế, tất cả các trí thi đều phát cuồng mà công kích vật sống, trong đó có cả hắn và Tống Tiểu Ngọc. Anh lập tức hóa thú, quấn lấy Tư Tu Ngạn tiến vào núi Đại Minh, sau khi tránh đi đám dị thú thì trốn vào núi lửa này.

Độ ấm cao làm cho Tống Tiểu Ngọc không chịu an phận, liên tiếp phóng ra tin tức động dục, làm cho Tư Tu Ngạn thập phần đau đầu, rồi lại không thể từ chối. Trên người bọn họ mang theo không nhiều đồ ăn lắm, phần lớn đều là Tống Tiểu Ngọc ra ngoài săn bắn, hắn ở lại trong núi lửa, cho đến hôm nay gặp phải Diệp Thần.

“Anh xác định trong núi lửa này chỉ có hai người là anh cùng Tống Tiểu Ngọc?” Diệp Cẩn mở miệng nói. Ánh mắt bình tĩnh sắc bén nhìn vào khe hở cách bọn họ hơn năm mươi thước, giọng điệu mỉa mai, biểu tình lạnh lùng khiến người ta phát lạnh.

“Xác định, làm sao vậy?” Tư Tu Ngạn gật đầu, sau khi Tống Tiểu Ngọc đưa hắn vào núi lửa này, hắn đã cẩn thận kiểm tra qua, đã giết hết mấy con dị thú và tang thi.

“Nơi này có thêm một thứ.” Diệp Cẩn nói.

“Có ý gì.” Tư Tu Ngạn mê mang, không rõ lời của Diệp Cẩn là như thế nào.

“Ý là ở nơi này còn có một vị khách khác…” Diệp Cẩn nhấc chân đi về phía trước.

“Từ từ…” Diệp Thần vội nói.

Đưa tay ngăn lại Diệp Cẩn, nhìn vào nham thạch âm u, chỉ thấy thân mình nhỏ xinh của Sakiko Suziki đang chui rúc trong khe hở, lộ ra đôi mắt trống rỗng vô thần, khi nhìn thấy Diệp Thần liền mang theo chút thần thái.

“Là ai?” Tư Tu Ngạn hỏi.

Tại giữa núi lửa chết không lớn, thế nhưng lại ẩn núp một người, người này thậm chí có thể là đã theo đuôi bọn họ tiến vào miệng núi lửa này…điều đó vượt qua dự đoán của Tư Tu Ngạn!

“Sakiko Suziki, người của nước Nhật, nhiệm vụ lần này có thể liên quan đến Fujino ở tòa nhà 19 của hải cảng, nhưng…trước mắt xem như người của tôi.” Diệp Thần nói: “Sakiko, đi ra, tôi là Diệp Thần.”

“Diệp Thần.” Sakiko Suziki thấp giọng nói.

Sau khi thấy rõ người đến là ai mới từ khe hở chậm rãi đi ra, sợ hãi đưa tay nắm lấy góc áo Diệp Thần, “Hắn đi đến Diêm Hồ, làng chài Lý gia.”

“Cái gì?” Diệp Thần không hiểu ra sao, không rõ vì sao Sakiko Suziki đột nhiên lại nói mấy chữ này, hắn là chỉ ai? Hứa Kham? Hay là Chân Hàn Tử?

Bất quá, mặc kệ là ai, đều không thoát khỏi liên quan đến hai người kia!

“Làng chài Lý gia tư tàng một chiếc du thuyền, trên đó có bom, uy lực đủ để nổ cả hải cảng…làm cho hải cảng biết mất hoàn toàn.” Sakiko Suziki nói.

“Sakiko, cô làm sao đi vào nơi này?” Diệp Thần bĩu môi, nói: “Bọn họ muốn làm cái gì biến mất? Thuyền giấu ở làng chài Lý gia chính xác là ở đâu?”

“Tôi theo chân bọn họ tới.” Sakiko Suziki chỉ vào Tư Tu Ngạn, nói: “Fujino ở hải cảng thành lập phòng thí nghiệm, tôi không biết chiếc thuyền đó giấu ở đâu, nhưng tôi đọc được trong tình báo của Thiên Hoàng, đã từng nhìn qua ký hiệu.”

“Chắc là người trong ngục.” Diệp Cẩn nói.

Fujino và người trong ngục có liên hệ, cấp trên của hải cảng nhất định sẽ không bình tĩnh nổi được, thuyền tư tàng ở làng chài Lý gia chắc chắn là ý kiến của Hứa Kham.” Diệp Thần nói, nhìn lại Tư Tu Ngạn, ánh mắt dừng lại trên người Tống Tiểu Ngọc, nhìn toàn thân là vảy rắn của anh, ánh mắt chợt lóe lên cơn giận rồi biến mất.

“Cái gì?” Tư Tu Ngạn cả kinh, hải cảng không yên, chuyện này một tháng trước liên minh đã thu được tin tức, nhưng trong mắt của liên minh, hải cảng từ ngày thành lập đều không yên ổn. Khi thu được tin tức từ hải cảng, liên minh căn bản là không để trong lòng, Tư Tu Ngạn không nghĩ đến lại nghe được tin tức của hải cảng trong tình huống như vậy.

Địa Ngục đã để lại ấn ký quá sâu, hơi có gió thổi cỏ lay, đều có thể khiến cho thể lực khắp nơi của liên minh kinh hoảng. Tư gia nắm trong tay việc chế tác súng sinh hóa, cũng không phải là chưa từng hợp tác cùng Địa Ngục, nhưng chỉ đơn thuần là hợp tác đối với tổ chức Địa Ngục này, Tư gia thuần túy là đứng góc độ người ngoài.

“Hiện tại chúng ta nên làm thế nào?” Tư Tu Ngạn hỏi, sau khi trầm mặc một lúc lâu không ai mở miệng, Tư Tu Ngạn dẫn đầu mở miệng hỏi ra. “Ba!” một tiếng, đập cánh tay đang vuốt ve tác loạn của Tống Tiểu Ngọc.

Nơi đây độ ấm cao, rắn là động vật máu lạnh, nếu không phải vì Tư Tu Ngạn, Tống Tiểu Ngọc nhất định không có khả năng ở lại đây lâu như vậy. Tống Tiểu Ngọc kéo quần áo trên lưng ra, lộ ra thân hình cường tráng, vật ở giữa hai chân ngẩng đầu cao thật cao, chào hỏi Tư Tu Ngạn!

“Không vội, đã biết được kế hoạch của bọn họ, chúng ta chậm rãi tìm cách.” Diệp Thần nói, cậu muốn thừa dịp lúc này, thăm dò sự liên quan của dị năng hệ không gian và hệ tinh thần, số vật tư lớn như vậy, mang theo bên mình rất nguy hiểm!

Dứt lời, xoay người nhìn về Tống Tiểu Ngọc. Đầu óc hoạt động, như thế nào cũng cảm thấy được vui vẻ, nhớ không lầm thì Tống Tiểu Ngọc từng nói quá anh ta là 0. Nhưng nhìn tình hình này, Tống Tiểu Ngọc nhìn thế nào cũng không giống người nằm ở dưới.

Chẳng lẽ…

Nghĩ một hồi lại nhớ đến lúc gặp Tư Tu Ngạn, khuôn mặt Diệp Thần nhất thời hiện lên sự thích thú!

“Nhìn…nhìn cái gì vậy?” Tư Tu Ngạn nói lắp, lại ‘ba’ một tiếng, đánh lên bàn tay đang sờ loạn của Tống Tiểu Ngọc, cả người Tư Tu Ngạn đều muốn bóc hơi, hung tợn trừng mắt nhìn Tống Tiểu Ngọc.

Mẹ nó, mất hết mặt mũi!

“Ngạn, muốn…khó chịu…” Tống Tiểu Ngọc khó nhịn gầm nhẹ, không thể chạm được đến người Tư Tu Ngạn càng làm anh khó chịu.

“Cho nên, đây là có chuyện gì?” Diệp Cẩn đùa giỡn hỏi, nhướng cao mày nhìn sự bất an của Tư Tu Ngạn, động tác của Tống Tiểu Ngọc trắng trợn như thế, chỉ cần không phải đồ ngốc điều hiểu được cái này là đại biểu cho chuyện gì!

“Tôi nghĩ trong người anh ta có thêm vài thứ.” Tư Tu Ngạn tức giận nói. Thân thể này bị Tống Tiểu Ngọc sờ một chút cũng nổi lửa, thanh âm không khỏi mềm đi một chút, thân thể dựa vào Tống Tiểu Ngọc khó khăn lắm mới đứng vững được.

“Tư Tu Ngạn an phận chút.” Diệp Thần lạnh lùng nói: “Nhặt đồ lên, mặc vào, đừng để cho tôi nói lần thứ hai.”

Nghe vậy, Tống Tiểu Ngọc thật sự im lặng, cúi người nhặt quần áo trên mặt đất lên, cột ở ngang hông, sau đó đi đến bên cạnh Diệp Thần, im lặng thay đổi xà lân trên người.

“Mọi người kiểm tra những thùng đựng hàng này trước, tôi phải hỏi cô ta một việc, chúng ta cần ở trong này một thời gian.” Diệp Thần nói xong liền mang theo Sakiko Suziki đi vào một thạch động, dị năng trong khoảng thời gian ngắn không thể tiến nhanh, cậu cần làm chút việc khác.

“Cậu ấy muốn gì?” Tư Tu Ngạn nghi hoặc hỏi. Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn của Tống Tiểu Ngọc, trên mặt có hơi chút mất tự nhiên, một cơn tức nghẹn lại ở ngực, lại không thể phát tiết.

“Xử lý vài việc thôi!” Diệp Cẩn nói, kỳ thật ngay cả y cũng không hiểu được Diệp Thần muốn làm cái gì, nhưng đoán được là có liên quan đến dị năng của Sakiko Suziki. Nhưng hiện nay y đang vô cùng cảm thấy hứng thú đối với những vật tư ở đáy núi lửa này, số lượng quá mức khổng lồ, vận chuyển có chút phiền toái.

Bằng không…

“Sakiko, tôi cần cô hỗ trợ.” Diệp Thần nói.

“Dị năng không gian.” Sakiko Suziki vươn tay, dị năng chậm rãi vờn quanh ở trong lòng bàn tay.

Diệp Thần nói: “Đúng vậy, trong liên minh từng có người đề cập đến dị năng tinh thần và dị năng không gian có sự liên quan, tôi muốn thử xem? Nhưng mà điều này cần cô hỗ trợ.”

“Có thể.” Sakiko Suziki gật đầu, ánh mắt nhìn Diệp Thần hoàn toàn lộ ra sự tập trung.

Diệp Thần không lên tiếng, vươn tay cầm lấy tay của Sakiko Suziki, chậm rãi phóng ra dị năng tinh thần, hai cổ dị năng dần dần dung hợp vào kinh mạch của Sakiko Suziki, dần dần vận hành! Theo sự giao hòa của hai dị năng, không gian chung quanh hai người dần dần vặn vẹo, phát ra tiếng vang thanh thúy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play