“Mạc Phong, liên lạc với Hàn Ninh, bảo hắn gọi cho ông già kia, lần này chúng ta ta có thể đã gặp một con cá lớn!” Diệp Cẩn hạ giọng, ý bảo Mạc Phong gọi cho Hàn Ninh, y nửa nằm dựa vào vách đá, không chút để ý lời nói của Takamoto.
Mạc Phong mờ mịt gật đầu, cầm lấy ấm nước đứng dậy đi ra ngoài, “Tôi ra ngoài lấy chút nuớc sạch, mọi người cứ nói chuyện!” Lén nhận máy liên lạc từ Diệp Cẩn, mỉm cười đi ra ngoài.
Takamoto cũng không cảm thấy kỳ quái, ngược lại nhiệt tình nhìn chằm chằm Diệp Cẩn, một cô gái quỳ gối bên cạnh rót rượu cho Diệp Cẩn, mùi rượu thản nhiên ngập tràn huyệt động. Nghe mùi rượu, Diệp Cẩn ngẩng đầu nhìn Takamoto, đây là rượu thượng đẳng. Nếu trước mạt thế uống rượu là chuyện bình thường, nhưng trong mạt thế là vô cùng khó khăn.
“Không biết vị đại nhân này xưng hô như thế nào?” Takamoto mở to đôi mắt nhỏ xíu, vẻ mặt nịnh nọt, hận không thể dựa sát cả người vào y, cầm cái ly của Diệp Cẩn lên rót rượu, cô gái rót rượu ở bên cạnh đã bị hắn đuổi đi chỗ khác.
Diệp Cẩn lạnh mặt, cố nén cảm giác buồn nôn, hai tay bắt chéo, không nhìn đến biểu tình lấy lòng của Takamoto, lạnh lùng nói: “Dung Tuyên, quản giáo khu hoang dã của liên minh, kiểm soát người lén thông hành, các người nhanh chóng lấy giấy thông hành ra.”
Toàn thân Takamoto cứng đờ, cười cười nói: “Quản giáo của liên minh? Đây là chuyện từ lúc nào? Bên chúng tôi không thu được tin tức gì, không biết khu hoang dã đã xảy ra chuyện gì?” Takamoto cẩn thận hỏi, trong lòng nhịn không được mắng thầm, hèn chi đoạn đường này không dễ đi, mười người có năng lực cũng chết hết bốn mà thứ quái vật như Sakiko Suzuki kia lại còn sống tốt, thì ra bên này đã xảy ra chuyện.
“Bên lãnh sự quán ngoại gia bên hải cảng không thông tri mấy người sao? Khu hoang dã gần đây bị tang thi và dị thú tàn sát bừa bãi, đã phá hủy vài khu an toàn. Vì điều tra rõ chuyện này, năm ngày trước liên minh đã ra lệnh, đóng cửa khu hoang dã.” Diệp Cẩn từ từ giải thích, nhìn thấy biểu tình không ngừng biến hóa của Takamoto, trong lòng liền rõ ràng, mấy người này nhất định không phải người của hải cảng, chỉ là người đang đi về hải cảng.
“Ách…này! Chúng tôi đã rời khỏi hải cảng một đoạn thời gian, đã mất liên hệ với bên lãnh sự quán, nên không nhận được tin tức này…” Takamoto xoa xoa hai tay, ánh mắt thật nhỏ híp thành một đường, xuất hiện một thần thái tính kế.
“Nga! Phải không? Anh là người khu nào trong hải cảng?” Diệp Cẩn hỏi.
Vì quản lý hải cảng khỏi sự hỗn loạn, liên minh đã đem những người mang quốc tịch khác nhau chia thành những khu khác nhau, phân biệt thành mười chín khu, từng khu đều có khoảng cách nhất định, tránh phát sinh sự kiện bạo lực. Đương nhiên nếu có người muốn về nước, chỉ cần trả số tinh hạch hoặc dị hạch nhất định, liên minh sẽ vui vẻ đưa họ về.
“Người ở khu nào?” Takamoto bị hỏi đơ người, hắn căn bản chưa từng đến hải cảng, nào biết ở đó có khu nào? Đột nhiên nhớ đến nhiệm vụ của Thiên Hoàng, giúp đỡ Fujino đại nhân lén rời khỏi hải cảng, Fujino là tiến sĩ sinh hóa, trước mạt thế đã lấy danh nghĩa học tập để ở lại Đại Lục, sau mạt thế không biết vì nguyên nhân gì mà vẫn chậm chạp chưa trở về. Đại Lục không có an bài tốt, đã đem người của đại dân tộc bọn họ và những nước khác an bài ở khu 19.
Khu 19 là nơi hỗn loạn nhất trong hải cảng, nơi đó không giống những khu khác, có quân đội giám thị, tuần tra.
Bên trong khu 19 đều giam giữ những thành phần nguy hiểm, tuy nói là khu an toàn nhưng cũng không an toàn bao nhiêu so với khu hoang dã, nói là khu dân cư, thật ra là một ngục giam, để giam giữ những tên điên nguy hiểm, bạo lực, huyết tinh, ẩu đã…của các quốc gia. Ở khu 19 có thể nhìn thấy tình hình đó.
“Ân?” Diệp Cẩn nhướng mi, ánh mắt nhìn về phía Takamoto mang theo phòng bị.
Trán của Takamoto chảy mồ hôi lạnh, vội vàng nói: “Khu, khu 19…Đúng, chúng tôi là người của tiến sĩ Fujino khu 19, lần này tiến vào khu hoang dã là để săn bắn tinh hạch, để đổi lấy tư cách trở về nước.”
“Người của tiến sĩ Fujino khu 19?” Khóe miệng Diệp Cẩn nhếch lên, vô cùng tà khí, khu 19 chính là một đia phương tốt mà, tên Fujino này y đã từng nghe ông già kia nhắc đến vài lần. Lúc đầu là bởi vì hắn từng tiếp xúc với Đường Ngân vào năm đó, nhưng sau khi điều tra, tất cả chứng cứ đều biến mất. Không cách nào có thể định tội hắn, sau đó Đại Lục đưa ra yêu cầu hộ tống về nước nhưng Fujino đã từ chối.
Nếu chỉ có như vậy, cũng không có thể khiến cho ông già kia chú ý tên tiến sĩ. Một tháng trước khi bùng nổ dị thú triều và tang thi triều, lãnh sự quán ở hải cảng phát ra tin tức mới nhất, bên trong khu 19 có thể tồn tại vũ khí sinh hóa nguy hiểm chết người, thỉnh cầu liên minh trợ giúp!
Một tháng sau, khu hoang dã náo động, liên minh trở tay không kịp, cơ bản không rãnh lo tới thứ ở trong hải cảng. Nếu không phải lần này Diệp Thần gặp dị thú triều ở huyện An Bình, chắc y cũng không chạy tới đây nhanh như vậy.
“Nghe nói một tháng trước, khu 19 ở hải cang phát sinh sự kiên dân cư mất tích quy mô lớn, chuyện này anh có biết tin gì không?” Diệp Cẩn không chút chú ý mở miệng hỏi, kỳ thật không chỉ có khu 19 mới xảy ra chuyện dân cư mất tích, ngay cả hai khu gần đó cũng xảy ra sự kiện mất tích quy mô lớn. Người trong lãnh sự quán điều tra, phát hiện ngọn nguồn chính là ở khu 19, là khu hỗn loạn nhất khiến mọi người hao tâm tổn sức ở hải cảng, lãnh sự quán bảo trì thái độ cẩn thận, xin viện trợ với liên minh.
Takamoto nhanh chóng lắc đầu, từ chối trả lời vấn đề này, đổi đề tài nói: “Đã rời hải cảng từ rất lâu rồi, tôi không rõ lắm chuyện ở khu 19, chúng ta vẫn là nói chuyện về Diêm Hồ đi, anh thấy thế nào?” Takamoto nói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hồng bào hơi rộng mở, bên trong lộ ra da thịt màu đồng cổ, tinh tế lại săn chắc, hắn nuốt nước miếng, hai chân quỳ gối trước bàn còn thỉnh thoảng động đậy.
“Diêm Hồ, có cái gì để nói chứ? Không bằng nói đến cô ta.” Diệp Cẩn từ chối, nhìn thoáng qua Sakiko Suzuki ở trong góc, không nhanh không chậm uống một ngụm rượu, khóe mắt còn đảo qua Diệp Thần.
Lúc này, Diệp Thần đang híp mắt, tập trung nhìn cô gái đang lui trong góc, năng lực hệ tinh thần có thể từ hợp chất giản đơn biến thành hợp chất phức tạp ra năng lực không gian, nhưng cậu chưa thử bao giờ, bên người lại không có người mang năng lực không gian, cậu không thể nào làm thử. Hiện giờ, cơ hội này đang ở trước mắt, cậu đang suy nghĩ có nên làm gì hay không?
Thấy ánh mắt Diệp Cẩn đặt trên người Sakiko Suzuki, cũng không nhìn mình một chút, trong mắt Takamoto liền nổi lên sóng gió, khinh thường nói: “Anh Dung, không cần chú ý đến quái vật đó, nó là một thứ mang điềm xấu, nếu không phải vì nhiệm vụ lần này, ta không bao giờ xách ả theo bên cạnh.”
Vẻ mặt chán ghét không hề che dấu, ngoại trừ Takamoto thì tất cả người của hắn đều là dị năng giả, có chung một biểu tình, hiển nhiên bọn họ đều cho rằng Sakiko Suzuki chính là người mang điềm xấu, thậm chí ngay cả mở miệng nói chuyện cũng không muốn.
“Sao lại nói như thế?” Diệp Cẩn hỏi ngược lại.
Bên cạnh, Diệp Thần cũng bắt đầu chú ý, đau nhức dần dần bớt đi, chuyển động hạ thân, đồ ăn ở trên bàn lại không thể ăn. Cậu không hề thích ẩm thực Nhật Bản, so với sashimi, cậu vẫn là thích cá hấp hơn. Cá thu đao kia lại có mùi chịu không nổi, trước mặt còn có mùi thịt dị thú mà Klose đã nướng chín, Diệp Thần ăn cũng thấy ngon. Thịt dị thú có thể bổ sung dị năng, cảm thụ cổ năng lượng tinh tế chảy trong kinh mạch, Diệp Thần cảm thấy cho dù là thịt sống năm phần, cậu cũng có thể ăn hết một hai cân, đương nhiên là lời này chỉ nói điêu.
“Quái vật này vừa sinh ra đã có năng lực đặc biệt, có thể làm cho đồ vật biến mất, năm đó cha chọn thị nữ cho tôi, cô ta thế nhưng dám che giấu chuyện này. Sau này bị người phát hiện mới thừa nhận, người có thể làm đồ vật tự nhiên biến mất, không phải quái vật thì là cái gì?” Takamoto lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn Sakiko Suzuki lộ vẻ căm hận. Có thể làm đồ vật biến mất, ai biết cô ta có thể hay không oán hận người khác, làm hắn biến mất luôn thì sao. Có thể năm đó cha bị mất tích là do con quát vật này giở trò…
Diệp Cẩn xoay người, cùng Diệp Thần nhìn nhau, đồng thời thấy rõ sự vui mừng trong mắt đối phương. Dị năng giả thức tỉnh trước mạt thế, này không phải là chuyện nhỏ!
“Có thể làm đồ vật biến mất thì sao gọi là quái vật? Không ít người có thể làm được.” Diệp Thần lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn về Sakiko Suzuki mang theo hai phần nóng bỏng, trước đó nhìn thấy cô chiến đấu, tốc độ, lực lượng đều vô cùng mạnh mẽ, là một đối thủ mạnh.
“Không phải, quái vật này còn có thể đem vật còn sống biến mất.” Takamoto kinh hoảng nói, đó là không lâu sau khi virus T bùng nổ, hắn ở bên ngoài gặp nguy hiểm, mắt thấy sắp mất mạng. Không nghĩ đến Sakiko Suzuki thế nhưng hai tay vung lên, đem dị thú khủng bố kia biến mất, sau đó có tin tức truyền ra, Sakiko Suzuki là quái vật đáng sợ, cô ăn người sống còn uống máu người…
“Cái gì?” Không chỉ có Diệp Cẩn và Diệp Thần chấn động Klose và Bác Tạp đang ngồi gần hai thị nữ bên cạnh Takamoto cũng giật mình không nhỏ, Trong liên minh cũng có dị năng giả không gian, nhưng chưa từng nghe đến không gian của họ có thể chứ được vật sống.
Thấy vẻ mặt nghi ngờ của đám người Diệp Cẩn, Takamoto liền giải thích: “Thật sự, chính mắt ta nhìn thấy quái vật này ăn người sống, một người bình thường bị nàng giơ tay lên liền biến mất.”
“Thiếu gia không nói xạo, chúng tôi cũng tận mắt thấy qua.” Yoko quỳ gối sau lưng Takamoto cũng gật đầu, ánh mắt nhìn về Sakiko Suzuki lộ ra nồng đậm sợ hãi. Trách không được vừa rồi khi lấy đồ vật ra, hai người lại cách xa như vậy, chính là không dám đến gần Sakiko Suzuki.
“Phải không?” Diệp Cẩn chỉ gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Sakiko Suzuki, dùng mắt ra hiệu cho Diệp Thần, Sakiko Suzuki này so với tưởng tượng của y lợi hại hơn nhiều. Đáng tiếc đám phế vật này lại nhìn lầm, đem cường giả coi thành quái vật.
“Rống rống…” Trong lúc trò chuyện, bên ngoài động lại truyền đến kêu gào bén nhọn.
Đám người Diệp Cẩn phản ứng vô cùng nhanh, lập tức cảm thấy không thích hợp, rút súng sinh hóa ở bên hông ra, hai tiếng súng vang lên, nói: “Không tốt, thứ đó phát cuồng, mọi người cẩn thận!”
Mạc Phong ở bên ngoài còn chưa trở về, ngay lúc Diệp Cẩn động thủ, Bác Tạp và Klose rất nhanh đứng dậy dọn dẹp mọi thứ, một trái một phát đứng bên cạnh bảo vệ Diệp Thần.
Bên Takamoto lại luống cuống tay chân, cả cái bài lùn cũng bị ném đi, rượu và thức ăn đều đổ hết trên người và mặt của Takamoto, toàn thân là mùi khó ngửi, Takamoto tức giận cầm roi, đối với Sakiko Suzuki trong góc đánh hai cái, hung tợn nói: “Tên quái vật này còn ngây ngốc ở đây hả, còn không mau đi diệt cái thứ kia. Nói, thứ ghê tởm kia có phải do mày dẫn tới hay không, mày muốn tất cả chúng ta chết ở đây, sau đó mày liền được giải thoát có phải hay không?”
Âm thanh đánh chửi không phân tốt xấu
Diệp Thần lạnh mặt, nắm lấy roi của Takamoto, lạnh như băng nói: “Có bản lĩnh thì đi đối phó với tang thi và dị thú, đừng ở đây làm bẩn mắt ta, cút!” Dứt lời liền nhìn Sakiko Suzuki không giống con người đang lui trong góc, “Đứng lên, chúng ta phải rời khỏi!”
Dứt lời, quăng miếng thịt nướng ở trên tay qua.
Sakiko Suzuki ở trong góc nhận lấy thịt nướng, khuôn mặt chết lặng trong nháy mắt hiện lên chút ánh sáng kỳ lạ, biểu tình trầm lạnh đột nhiên hiện lên sinh cơ. Bất quá, rất nhanh liền khôi phục lại tư thái hèn mọn.
Hai tay cầm lấy thịt nướng của Diệp Thần ném qua, đầu tóc rối bời đứng lên, kimono trên người đã sớm bị Takamoto đánh nát, chỉ còn vải rách treo trên người, lộ ra da thịt tràn đầy vết bầm. Cơ hồ không có nơi nào hoàn hảo, độ ấm ở mạt thế đột nhiên hạ thấp, huống chi đêm này lại càng lạnh, trong động tuy ấm nhưng cũng dưới 0 độ, nhìn thấy Sakiko Suzuki như vậy, Diệp Thần có chút không đành lòng.
Từ trong balo lấy ra một cái áo khoác, đưa qua, lạnh lùng nói: “Mặc, khó coi chết được.”
Sakiko Suzuki đang lang thôn hổ yết đem thịt nướng toàn bộ nhét vào miệng, cô đã không nhớ rõ lần cuối mình ăn là khi nào. Thấy Diệp Thần hung tợn ném áo khoác qua, lập tức lau tay dính đầy mỡ lên người, nhận lấy áo khoát, đôi mắt chết lặng kia chớp chớp hai cái.
“Anh Diệp, cô ta là quái vật, anh đối xử với nó như vậy, coi chừng nó cắn lại anh!” Takamoto vội vàng ngăn cản, tay đã lấy lại cái áo Diệp Thần quăng cho Sakiko Suzuki.
Không nghĩ đến, từ trước đến nay Sakiko Suzuki luôn sợ hãi mình lại không hề buông tay. Nắm chặt cái áo, dùng đôi mắt thật to nhìn chằm chằm Takamoto, làm hắn sợ đến mức liên tục lui về sau, chỉ vào Sakiko Suzuki không thể nói được một câu.
Những người khác lập tức tiến lên, vây quanh Sakiko Suzuki chuẩn bị ra tay.
“Hừ!” Diệp Thần hừ lạnh một tiếng, nói: “Có bản lĩnh thì mau đi giải quyết thứ ở bên ngoài đi.” Nhíu mày, âm thầm suy nghĩ vì cái gì mà bọn Long Tường Thiên còn chưa đến, chẳng lẽ bọn họ thật sự đã xảy ra chuyện?
Nghe vậy, Sakiko Suzuki thân mình cứng ngắc, như một tia chớp xẹt qua, gia nhập chiến đấu. Một bàn tay cầm chặt áo khoác Diệp Thần đưa cho. Những người khác xấu hổ nở nụ cười, cũng tiến vào cuộc chiến.
Takamoto sửa sang lại quần áo, từ chối thừa nhận vừa rồi hắn đã bị Sakiko Suzuki dọa, ánh mắt si mê nhìn chằm chằm Diệp Cẩn đang chiến đấu, một thân hồng bào của Diệp Cẩn giống như một vị vua. Trong lúc nhất thời, miệng không ngừng nói loại ngôn ngữ mà người ta nghe không hiểu, đương nhiên trong những người này không có Diệp Thần.
Nghe lời nói của Takamoto, ánh mắt Diệp Thần tối tăm, sát khí chợt lóe rồi biến mất! Nếu không phải Diệp Cẩn ngăn cản, nói là muốn biết mục đích của đám người này khi đi đến Diêm Hồ, cậu đã sớm ra tay, người như thế giữ lại chỉ là một mối họa! Hơn nữa, nếu cậu không nhìn lầm trên người Takamoto có mang theo vũ khí sinh hóa nguy hiểm! Tên kia chỉ cần mở khóa, phạm vi trăm dặm tuyệt đối không còn ai sống sót.
Cậu không ngại Takamoto, còn có một nguyên nhân. Trong nội dung nguyên tác, từng nhắc đến trong tay Hứa Kham có một loại vũ khí sinh hóa nguy hiểm, tuy rằng không có đề cập đến nguồn gốc của vũ khí này. Nhưng đối với miêu tả của thứ này cậu lại nhớ rõ, vừa nhiền thấy liền hiểu rõ.
Trong tiểu thuyết, Hứa Kham dùng thứ này để hủy diệt cả khu Bố Cát, để che dấu tất cả bí mật của hắn, mang danh nghĩa là phá hủy hoàn toàn thực nghiệm trên cơ thể sống ở Quốc An Cửu Cục.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT