“Như thế nào… xảy ra chuyện gì?” Thấy Diệp Cẩn đột nhiên thay đổi sắc mặt, Diệp Thần xoay người dò hỏi. Sakiko Suziki ở bên cạnh cũng có sắc mặt kỳ lạ.

Có thể làm cho Diệp Cẩn biến sắc, hiển nhiên người bên kia đã nói chuyện gì đó nguy hiểm, như vậy mới có thể làm cho Diệp Cẩn trầm ổn bình tình thấy thố như vậy. Phía trước mặt, sắc mặt Lý Huân cứng lại, đối diện với Long Tường Thiên và Mộc Văn Ngạn, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt xanh mét của hai người Mark và A Cửu.

“Ngục giam Hắc Tháp đã xảy ra chuyện.” Diệp Cẩn cắt đứt liên lạc, thần sắc phức tạp liếc mắt nhìn Đường Bưu, bọn họ đã khinh thường quyết tâm trả thù của Hạ Lưu, cậu có thể bất động thanh sắc tránh đi sự đuổi bắt khắp nơi của liên minh, sau đó mới ẩn nấp tiến vào trong ngục giam Hắc Tháp, đem nơi đó phá thành long trời lở đất.

Không được, nhất định phải trước khi Liễu Như Phong và Trần Khuê động thủ thì phải tìm được Hạ Lưu, lấy thủ đoạn tàn nhẫn của Liễu Như Phong, chỉ cần tìm được Hạ Lưu thì nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình, huống chi trên người Hạ Lưu còn gánh vác cả sự hưng suy của nhân loại, Hạ Lưu không thể chết được, ít nhất bây giờ còn chưa chết được.

“Hạ Lưu.” Diệp Thần phản ứng lại, trong mắt chợt lóe kinh ngạc rồi biến mất.

Động tác của Hạ Lưu sao lại nhanh như thế, bọn họ vừa tìm được hướng đi của Hạ Lưu đến thành Tuy Viễn thì chỉ kém vài ngày mà đã như vậy, hiện tại cũng không thể so sánh như hồi trước mạt thế, có thể đi một đường trong suốt.

Ngoại trừ con đường bị bế tắc thì bên đường còn có không ít thú biến dị và tang thi, Hạ Lưu rốt cuộc là đã làm như thế nào?

“Ân! Tư Tu Ngạn nhận được tin tức, Hạ Lưu xuất hiện ở ngục giam Hắc Tháp, hơn nữa cũng đã động thủ.” Diệp Cẩn cau mày, ngữ khí lộ ra nghiêm túc trước nay chưa từng có. Bọn họ là dị năng giả, có năng lực chống đỡ nhất định đối với virus tang thi, nhưng hai phần ba ở liên minh là người thường.

Người thường chiếm đa số, bọn họ không thể chống đỡ được sự xâm lấn của virus tang thi, chỉ cần bị lây nhiễm thì sẽ có dị biến. Thuốc Hạ Lưu lấy đi chính là hy vọng tương lai của nhân loại cũng là mồi dẫn lửa.

Đường Bưu chấn động, khuôn mặt nháy mắt trầm xuống, “Không có khả năng, ngục giam Hắc Tháp cách nơi này cũng không gần, em ấy làm sao lại có thể chạy đến đó trong thời gian ngắn như vậy?”

“Đường Bưu, anh đã quên một sự kiện, Hạ Lưu đang giữ thuốc HT12.” Diệp Thần thản nhiên nói, ở liên minh, ngoại trừ Lý Huân và một số người, không ai biết dược tính cụ thể của thuốc.

“Vậy, chúng ta làm sao bây giờ?” Sakiko Suziki vội vàng nói, nếu không phải có mối quan hệ với Diệp Thần, cô đã nhanh chóng chiến tiến vào ngục giam Hắc Tháp.

“Liên minh cần phần lương thực này, gấp cũng không được.” Diệp Thần bình tĩnh lại, tính tình Hạ Lưu thoạt nhìn ôn hòa phóng khoáng, kỳ thật là ngoài mềm trong cứng, thực lực không cao nhưng đầu óc bình tĩnh như là một vhiếc máy tính tinh vi, cậu dám làm rối ở ngục giam Hắc Tháp, nhất định vô cùng nắm chắc.

“Động thụ, phải lấy được lương thực trước.” Diệp Cẩn nói.

Mark mở to hai mắt màu đỏ, căm tức nhìn Lý Huân phát cuồng, khóe miệng mang theo lệ khí lạnh lùng, “A Cửu, tôi có thể làm thịt hắn không?”

A Cửu không hề bận tâm ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Lý Huân, “Nếu thuốc đã có người khác nghiên cứu, sinh tử của hắn tùy anh quyết định, nhưng nhớ rõ lưu lại toàn thây, tôi có chỗ dùng.”

Nghe được lời nói lạnh lùng vô tình của A Cửu, thân mình Lý Huân run lên, nháy mắt vặn vẹo, “Tôi là bác sĩ sinh hóa quan trọng của Địa Ngục, anh thật sự nghĩ, chỉ bằng một câu của anh thì người của Địa Ngục sẽ bỏ rơi tôi sao?”

Hắn tự tin với năng lực của chính mình thì Địa Ngục sẽ không dễ dàng bỏ rơi hắn.

Nhưng, đáng tiếc hắn đã quên một việc, nếu có vật phẩm thay thế tốt hơn thì vật phẩm có tỳ vết không cần phải tồn tại nữa. Mấy năm nay, cuộc sống an nhàn của Lý Huân đã mài đi gai góc của hắn, khiến hắn quên đi sự tàn nhẫn vô tình của mạt thế.

“Bác sĩ sinh hóa quan trọng? Tôi như thế nào nghe được nghiên cứu của anh đều xuất phát từ tay Hạ Phi?” A Cửu lạnh lùng nhìn Lý Huân, kỳ thật Lý Huân nếu có thể an phận, không gây chuyện thì việc lưu lại một mạng cho hắn cũng không phải việc gì khó. Vấn đề là Lý Huân rấ không an phận, vì Long Tường Thiên không tiếc vi phạm nguyện vọng của tổ chức, công nhận lộ ra cứ điểm của tổ chức ở Kinh Hoa, khiến cho tổ chức tổn thất nghiêm trọng, không thể không rời khỏi Kinh Hoa.

“Lời của một tên điên trong liên minh nói mà anh cũng tin.” Lý Huân vừa phản bác vừa âm thầm đề phòng. Mark làm người thô bạo, ra tay ngoan tuyệt, ghét nhất người khác làm trái ý, lần này bản thân lại làm trò trước mặt hắn, Mark tuyệt đối sẽ không để hắn sống khá giả.

“Tin hay không thì như thế nào?” Mark không suy nghĩ, giơ súng sinh hóa trên tay chỉ thẳng vào Lý Huân, hắn ngàn tính vạn tính thì cũng không tính được sẽ có một người hắn bị người ta đùa giỡn, cho dù là trêu chọc cái gì thì cũng quyết không tha thứ. Cho dù người đàn ông này là người mà hắn từng yêu thương nhất thì cũng đáng chết vạn lần.

“Bang bang…”

Mấy tiếng súng vang lên, sắc mặt Lý Huân nhất thời thay đổi, hắn như thế nào cũng không nghĩ đến Mark nói động thủ liền động thủ, nửa điểm cũng không bận tâm về tình cũ trong đầu.

Hắn nghĩ là trong khoảng thời gian ở chung này đã đủ để thay đổi Mark, cho dù là hắn lộ ra thân phận chân thật nhất thì Mark cũng sẽ lưu tình một chút với mình.

Nhưng, chuyện ở trước mắt lại hoàn toàn tương phản.

Cảm nhận được Mark lựa chọn động thủ không hề lưu tình với mình, khuôn mặt Lý Huân nhất thời khó chịu. Quay đầu lại nhìn về phía Long Tường Thiên, người đàn ông đã không oán không hận bảo hộ mình hơn mười năm. Lúc này Long Tường Thiên chỉ nhìn Mộc Văn Ngạn trước ngực, ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không lưu lại cho Lý Huân.

“Vì cái gì?” Lý Huân thất thố hét lớn, không dám tin bản thân sẽ rời vào kết cục như vậy, khuôn mặt thanh tú, nói năng khiêm tốn ôn hòa làm cho người khác sinh ra vài phần nhân nhượng, cho dù có người bất mãn với hắn thì cũng sẽ có Long Tường Thiên cũng sẽ thay hắn ra mặt.

Mộc Văn Ngạn bình tĩnh dựa vào Long Tường Thiên, bình tĩnh nhìn chăm chú vào Lý Huân, quá mức tham lam, đây là một loại tội. Mấy năm nay Lý Huân ỷ vào sự bảo hộ của Long Tường Thiên mà ích kỷ không hề kiêng nể, cơ hồ là đắc tội toàn bộ người bên cạnh.

Lý Huân không biết hắn sở dĩ có thể rời khỏi Kinh Hoa là vì Long Tường Thiên đã chuẩn bị tất cả, vì để cho Lý Huân bình yên vô sự rời đi, Long Tường Thiên không thể không buông tha vị trí gia chủ Long gia, quyền lực trên tay đều phải chuyển giao đi ra ngoài.

Anh vẫn không hiểu, Lý Huân rốt cuộc là tốt ở chỗ nào, đáng giá để Long Tường Thiên bỏ đi tất cả?

Long Tường Thiên lãnh đạm ngẩng đầu, nhìn Lý Huân liếc mắt, “Mục đích của chúng ta chính là kho lúa phía sau, nếu muốn ngăn trở thì cứ động thủ đi.”

“Nếu nhớ không lầm thì người này chính là người đàn ông của anh, như thế nào, thật sự không thèm để ý?” Khuôn mặt hàm hậu của A Cửu lúc này vô cùng tà ác, làm cho người ta cảm thấy phát lạnh.

Mark lộ ra khuôn mặt vặn vẹo, động tác càng trở nên hung hiểm hơn.

“Không liên quan đến tôi!” Long Tường Thiên thập phần rõ ràng, trong mắt hắn thì chỉ có thiếu niên Lý Huân hồn nhiên ngây thơ không hiểu thế sự mười mấy năm trước luôn đi theo bên người mình chứ không phải người đàn ông điên cuồng vặn vẹo, vì điên cuồng có thể bán đứng hết thảy.

“Thật sự quyết định như vậy?” Mộc Văn Ngạn kinh ngạc nói.

Long Tường Thiên ở liên minh trên danh nghĩa là cường giả đứng đầu, chinh chiến ở mạt thế, trên tay dính đầy máu tươi, cho dù là đối với người của Long gia thì cũng luôn thể hiện mặt rắn rỏi và ý chí sắt đá. Chỉ ngoại lệ với Lý Huân, chỉ cần hắn mở miệng thì cho dù có khó khăn hơn Long Tường Thiên cũng sẽ tận lực thỏa mãn, hận không thể đem Lý Huân sủng lên tận trời, hiện giờ nói là không để ý đến chuyện của Lý Huân, chẳng lẽ mặt trời mọc từ phía Tây rồi sao?

“Người tôi yêu chính là thiếu niên mười ba năm trước, Lý Huân trước mắt ngay cả tôi cũng không nhận ra, có một số việc đã xảy ra, tôi không thể làm như cái gì cũng không biết…” Long Tường Thiên đạm mạc mở miệng, y từ trước đến giờ cũng không phải là một người không dứt khoát gì, trước kia cảm thấy thiếu niên này còn cần mình chiếu cố, cho nên mới… lựa chọn thỏa hiệp.

Hôm nay, y mới chính thức hiểu được, người trước mắt đã sớm không phải là thiếu niên của mười mấy năm trước luôn khóc trong lòng mình. Hai người thì chỉ còn lại một mình hắn vẫn luôn không chịu đi tiếp.

“Long Tường Thiên, mẹ nó, cái gì mà gọi là người anh yêu là thiếu niên của mười mấy năm trước? Nếu không phải anh dung túng tôi thì tôi sao lại đi đến bước này, lấy cớ, bất quá anh chỉ là đang lấy cớ để yêu người bạn thân mình thôi, mười mấy năm nay anh không ngừng liên lụy tôi khiến tôi cũng mệt…” Nói xong, Lý Huân cười ta, vẻ mặt điền cuồng.

“Cái gì?” Nghe lời Lý Huân nói, vẻ mặt Long Tường Thiên đột nhiên thay đổi.

“Chắc Mộc Văn Ngạn vẫn luôn không nói cho anh, người vào buổi tối mười bốn năm trước ở Thiên Thai vẫn luôn là hắn đi!” Lý Huân đơn giản nói thẳng, nếu người đàn ông này đã vô tình thì hắn cần gì phải che giấu nữa, tuy rằng hắn chiếm được người này mười bốn năm, nhưng mặc kệ người đàn ông này có đối với mình tốt như thế nào thì hắn luôn cảm thấy có một tầng ngăn cách, hắn nhìn không rõ tâm của người đàn ông này.

“Anh nói sự thật? Cái buổi tối say rượu ở Thiên Thai mười bốn năm trước, người nọ là Văn Ngạn?” Khuôn mặt Long Tường Thiên tối tăm như nước mực, hắn vẫn luôn hối hận, rõ ràng là yêu Lý Huân, nhưng mỗi lần hoan hảo đều nghĩ đến khuôn mặt của Văn Ngạn, trong mộng không ngừng lặp lại hình ảnh mình đang va chạm trong cơ thể Văn Ngạn, vừa mềm vừa chặt, tốt đẹp như trong tưởng tượng…

Vì nguyên nhân đó nên y mới không ngừng tránh né Văn Ngạn, bởi vì y không muốn bị  Văn Ngạn chán ghét.

“Anh không biết người đó là tôi?” Mộc Văn Ngạn trừng lớn mắt, mê mang nhìn Long Tường Thiên.

“Đêm đó sau khi tỉnh lại thì Lý Huân đã nằm dưới thân tôi nên tôi nghĩ đêm đó người ở cùng với tôi là Lý Huân.” Long Tường Thiên cắn răng, chết tiệt, mười mấy năm nay y đang làm cái gì.

“Lý Huân.” Mộc Văn Ngạn phẫn nộ trừng mắt nhìn Lý Huân, đêm đó sau khi tỉnh lại thì anh sợ Long Tường Thiên sẽ tự trách nên sau khi Lý Huân xuất hiện liền chật vật ly khai. Anh nghĩ là sau khi Long Tường Thiên tỉnh lại sẽ đi tìm mình, cho mình lời giải thích. Nhưng mà vài ngày sau Long Tường Thiên vẫn không xuất hiện, mà tin Lý Huân và Long Tường Thiên quyết định ở cùng một chỗ lại truyền đến.

“Như thế nào, hối hận đêm đó rời đi quá sớm?” Khuôn mặt thanh tú của Lý Huân vặn vẹo, lộ ra sắc mặt xấu xí, liếm khóe môi, đưa tay lên xoa cổ mình, động tác vô cùng tình sắc, “Biết không? Sau khi anh đi rồi thì anh ta lại cứng, thứ vừa thô vừa lớn kia không hề để ý đến ý nguyện của tôi mà chen vào thân thể tôi, vừa nóng lại vừa sâu… đâm đến cả người tôi đều nhũn ra, chỉ có thể nằm trong lòng hắn cảm thủ được sự yêu thương cuồng dã…”

“Câm miệng!” Long Tường Thiên ảo não, quát lớn với Lý Huân.

Chuyện đêm đó thì trí nhớ của y vô cùng mơ hồ, nghe Lý Huân nói như vậy thì y cẩm thấy vô cùng dơ bẩn.

“Làm rồi lại không muốn nhận sao?” Lý Huân khiêu khích nói, “Tôi bây giờ vẫn nhớ rõ, anh ôm chặt lấy thắt lưng của tôi, va chạm càng ngày càng mạnh vào trong cơ thể tôi…”

“Ba!” Long Tường Thiên tức giận, quăng một cú tát cho Lý Huân, hắn không thể tha thứ cho người đã đùa giỡn hắn hơn mười bốn năm, là sỉ nhục, là không cam lòng, là hối hận.

“Anh đánh tôi?” Lý Huân giận điên rồi, phát cuồng công kích về phía Long Tường Thiên.

Sắc mặt Long Tường Thiên âm trầm, ứng phó với công kích của Lý Huân, quay đầu nhìn Diệp Thần, nói: “Động thủ, nắm chặt thời gian lấy đi lương thực, chiến đấu bên này giao cho tôi và Văn Ngạn.”

“Được, nhưng phải nhanh lên, ngục giam Hắc Tháp đã xảy ra chuyện.” Diệp Cẩn nói, dùng dị năng biến hóa thành kiếm, đem dây biến dị muốn công kích họ chặt đứt, đi về kho lúa cách đó không xa.

“Mang thuốc này theo.” Mộc Văn Ngạn từ lấy ra một hộp thuốc đưa cho Diệp Cẩn, dược hiệu có lẽ kém với Lý Huân, nhưng hiệu quả xem như không tồi.

“Ân, cảm tạ!” Diệp Cẩn nhận thuốc, mở ra, là thuốc dạng phun màu hồng nhạt. Diệp Cẩn lấy ra một chai, nhanh chóng phun lên người bọn họ một lần, dây biến dị muốn công kích cũng nhanh chóng lui về sau, lộ ra kho lúa cách đó hai trăm thước, kho lúa bị một gốc thanh đằng thật lớn bao bọc, nhìn các dây xung quanh liền có thể hiêu được đầu sỏ của trấn Long Môn đã cắm rể ở nơi này.

Dây rút đi, lộ ra xương trắng như tuyết trên mặt đất, khiến người kinh hãi.

A Cửu lui về một bên, nhìn sâu vào mắt Diệp Thần, nhưng lại không ngăn cản, ngược lại lùi về sau hai bước để đoàn người Diệp Thần đi về phía trước. Diệp Thần mặc dù cảm thấy kinh ngạc nhưng cũng không rãnh nghĩ nhiều.

Đạp lên xương trắng như tuyết mà đi thẳng đến kho lúa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play