Nhìn thấy toàn quân đã trở lại, Trần Văn Lâm ra lệnh:
  • Cảnh giới kỹ, chúng ta nghỉ ngơi, ban đêm hành động.
Lãnh Chúa Scott hai mắt sáng lên, vẻ mặt hưng phấn hỏi:
  • Lãnh Chúa Markham, ngài muốn tập kích ban đêm.
Trần Văn Lâm nhìn người mấy Lãnh Chúa còn lại ai cũng hưng phấn, muốn tiếp tục ra trận, không khỏi cười khổ. Đúng là mấy tên cuồng chiến, chắc chỉ có tộc Nerz, mới có chuyện Lãnh Chúa lúc nào cũng muốn tự thân ra trận, đúng là không phải một tên Lãnh Chúa hợp cách. Hắn cười nói:
  • Tất nhiên, đêm nay không chỉ có chúng ta, mà bên địch cũng sẽ đánh lén. Chỉ có điều, không biết mục đích của chúng là chỗ chúng ta, hay Ải Sun mà thôi. Các vị đoán, bọn họ sẽ đánh lén chỗ nào?
Lãnh Chúa Luxgish suy nghĩ một chút rồi nói:
  • Hẳn là chúng ta, Ải Sun không phải một hai ngày có thể đánh hạ được, không thể dùng sức người đánh hạ, còn phải kết hợp rất nhiều vũ khí công thành. Nên bọn chúng sẽ chọn tiêu diệt các đội Kỵ Binh giống như chúng ta trước, để hoàn toàn làm thế chủ động vùng chiến trường này, dễ dàng bố trí vây quanh, tìm chỗ sắp xếp vũ khí công thành, thì mới phá Ải Sun được.
Trần Văn Lâm gật đầy đồng ý:
  • Ta cũng suy nghĩ giống Lãnh Chúa Luxgish. Đêm nay, chỉ để lại ngọn đồi này 10000 binh sĩ, trong đó có cả Thiết Tượng Thần Binh. Còn lại tất cả tập trung, chế tạo người rơm từ thức ăn cho ngựa, đặt trong doanh trại.
  • Khi đêm vừa xuống, 30000 binh sĩ còn lại theo phía nam quả đồi, rồi tìm chỗ ẩn nấp. Khi địch tập doanh, quân phục kích lấy 15000 người phối hợp với 10000 quân trong doanh trại, hai hướng tiêu diệt.
  • Còn 15000 quân còn lại, làm đội thứ 2, di chuyển về quả đồi phía tây, cách chúng ta 15 Kilomet, ẩn nấp tại đó, ở đó cũng có quân đội của những Lãnh Chúa khác hoạt động. Nếu như quân đội của những Lãnh Chúa tại đó cũng bị tập kích giống chúng ta, thì ra tay giúp đỡ, giải vây cho họ.
  • Tony Gelatin, ngươi sẽ lãnh đạo 15000 Kỵ Binh của đội 2.
Lãnh Chúa Scott thắc mắc hỏi:
  • Sao chúng ta không nhắc nhở những Lãnh Chúa kia? Vì giúp thì chúng ta cũng chỉ giúp được một chỗ, là tối đa rồi.
Trần Văn Lâm suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý:
  • Được, việc này cần cảnh báo đến những người kia, nếu may mắn, ta có thể mượn cơ hội này, tiêu diệt một lượng lớn quân địch. Các vị, hành động đi.
  • Titus Septim, ngươi để Khinh Kỵ Binh đi đưa tin cho những khu vực khác, bảo họ cẩn thận đề phòng quân địch đánh lén vào ban đêm. Nếu có thể, tương kế tựu kế, bẫy lại bọn chúng là tốt nhất.
  • Tuân lệnh.
.........

Mặc dù các cuộc chiến nhỏ lẻ tại hai bên đã kết thúc, nhưng tại trung tâm chiến trường, vô số đội quân hai bên vẫn đang tiến lên. Khu vực đó như máy xay thịt khổng lồ, nghiền nát mọi binh sĩ tiến vào, thuần túy là tiêu hao.

Địa hình bằng phẳng, âm mưu khó dùng, chỉ có xem bên nào Thống Soái điều binh khiển tướng tốt hơn, binh lực mạnh mẽ hơn, phối hợp binh chủng tốt, mới có thể chiến thắng.

Ba chiếc khinh khí cầu chở Cảm Tử Quân còn lại vẫn lù lù tiến đến, lướt qua đồng cỏ, che khuất cả một phần bầu trời.

Những cỗ máy thủ thành từ trên tường thành Ải Sun bắn ra, những binh sĩ Vương Quốc Thrink số lượng quá đông, chỉ có thể làm bia bắn, dùng số lượng càn quét tới.

Ánh chiều tà, chiến trường mù mịt bụi, khói lửa, xác chết la liệt, tiếng hô chém giết, tiếng ra lệnh phát động công kích. Ải Sun giống như miệng quái thú khổng lồ, nuốt chửng mọi binh sĩ quân địch đến gần.

..............

Màn đêm buông xuống, tính thời gian mà nói, thì hiện tại cũng khoảng 8 giờ tối. Trần Văn Lâm lúc chiều đã đăng xuất ra ngoài một lần, nghỉ ngơi 2 tiếng, mới tiếp tục quay trở lại nơi này. Bản thân hắn nghĩ sau này cũng cần thay đổi thói quen sinh hoạt một chút, cứ Online 4 tiếng, hắn sẽ đăng xuất một lần. Hai tiếng ở ngoài để nghỉ ngơi, ăn uống, ngủ dưỡng sức. Đợi hết hai tiếng, lại quay trở lại Yriel thế giới.

Do hiện tại là thời kỳ phi thường, hắn không thể rời Yriel thế giới thời gian quá dài được. Thân là lãnh đạo hơn bốn chục nghìn quân đội, lại đóng quân ở khu vực nguy hiểm, nằm bên ngoài Ải Sun, nên hắn phải thường xuyên có mặt, quản lý doanh trại. Mặc dù kiểu sinh hoạt này hơi mệt mỏi, cần thời gian dài thích ứng, nhưng lại rất hợp cho khoảng thời gian hiện tại. Không phải ai cũng là Da Vinci, có thể dễ dàng áp dụng kiểu nghỉ ngơi như thế này được.

Trần Văn Lâm đứng tại trại chủ soái, bên cạnh hắn lúc này đã không còn vị Lãnh Chúa nào, toàn bộ đều theo đội làm nhiệm vụ phục kích, ẩn nấp bên ngoài doanh trại. Đứng cạnh hắn là Titus Septim, và 1500 Trọng Kỵ Binh, còn số lượng binh sĩ còn lại, đã ẩn nấp kỹ trong các lều chiến. Chỉ cần đợi quân địch cắn câu nữa là xong.

Một binh sĩ làm nhiệm vụ thám thính tình hình xuất hiện, cung kính nói:
  • Lãnh Chúa Markham, quân địch đã xuất hiện, bao gồm 5000 Kỵ Binh, 10000 Bộ Binh, 10000 Cung Binh. Bọn chúng đã tiến gần đến khu vực đội tập kích.
Trần Văn Lâm gật đầu trầm giọng nói:
  • Báo cho các vị Lãnh Chúa, không được khinh suất, ẩn nấp thật kỹ. Khi nào quân địch đến chân núi, mới được phép hành động. Dùng tốc độ nhanh nhất, phá tan Cung Binh của quân địch.
  • Tuân lệnh.
Trần Văn Lâm quay qua ra lệnh:
  • Lệnh cho toàn quân, chuẩn bị chiến đấu. Thiết Tượng Thần Binh, đối phó Bộ Binh. Còn Kỵ Binh quân địch, để Thiết Giáp Kỵ Binh đối phó. Đánh thật hăng vào, cho đám Vương Quốc Thrink một bài học.
  • Titus Septim, ngươi để Trọng Kỵ Binh bảo vệ doanh trại chủ soái, không được ham chiến. Toàn bộ lương thực, nhu yếu phẩm thế nào rồi?
Một quản lý hậu cần đáp:
  • Lãnh Chúa Markham, toàn bộ lương thực đã chuyển sang khu vực của Lãnh Chúa Luxgish.
Trần Văn Lâm gật đầu nói:
  • Tốt, tất cả vào vị trí đi.
.........
  • Giết!
Tiếng hét từ chân đồi vang lên, Trần Văn Lâm đứng trên đỉnh đồi nhìn xuống, thông qua lửa trại, có thể thấy tầng tầng lớp lớp binh sĩ Vương Quốc Thrink đang tràn lên từ phía tây bắc, hình thành trận hình cánh cung.
  • Địch tập. Địch tập.
Trần Văn Lâm trầm giọng nói:
  • Thiết Tượng Thần Binh, xuất chiến.
Rống, rống.
  • Giết!
Ầm.

Tướng quân lãnh đạo đội đánh lén của Vương Quốc Thrink nhìn thấy đối phương có vẻ đã chuẩn bị trước, không hề bối rối khi bị tập kích vào ban đêm, đàn Tượng Binh đang điền cuồng dày xéo Bộ Binh, còn Kỵ Binh thì phải tránh đám Tượng Binh này ra, không dám lại gần, gã trầm giọng nói:
  • Cung Binh. Dùng mũi tên lửa, phá hủy doanh trại.
Vụt. Vụt. Vụt. Vụt.

Những mũi tên đầu mang mồi lửa, lao đi trong màn đêm, giống như vô số vì sao phát sáng, tạo thành dòng sông, hướng về phía doanh trại bay đi. Hình ảnh rất đẹp, rất hoành tráng, nhưng cũng vô cùng chết chóc.

Ầm.

Bùng.

Cả khu vực chân đồi, như chìm trong biển lửa, gã tướng quân nheo mắt, gã cảm thấy có gì đó không đúng. Lều vải gặp phải mũi tên lửa, cháy thì không có gì lạ lùng. Nhưng những binh sĩ quân địch kia, làm thế nào mà vừa gặp lửa, đã bốc cháy ngùn ngụt như đống cỏ khô?

Cỏ khô?

Gã bừng tỉnh, gầm lên điên cuồng:
  • Bộ Binh, nhanh lùi lại, bảo vệ Cung Binh. Toàn quân rút lui.
Đến mức này, gã thế nào lại không nhận ra kế hoạch đánh lén thất bại, không thể nói là thất bại, mà là đại bại. Bị đối phương lợi dụng, dùng chính mưu kế của gã, đâm cho gã một đao.
  • Tướng quân có lệnh, toàn quân rút lui.
Nhưng mọi thứ đều đã muộn, tiếng vó ngựa nặng nề đạp lên nền đất cát, tiếng la giết từ phía sau vang lên. Gã tướng quân trơ mắt nhìn thấy 10000 Cung Binh như tờ giấy, bị xé nát dễ dàng bởi đám Trọng Kỵ Binh ẩn nấp đằng sau.
  • Đáng chết, nhanh lui lại.
..........

Trần Văn Lâm lạnh lùng nói:
  • Toàn quân. Bao vây, tiêu diệt. Không để một tên rời đi.
Bộ Binh vào thế bị động, lại bị Kỵ Binh bao vây xung quanh, nếu không phải tộc Nerz là đám người cuồng chiến, không sợ chết, thì tinh thần của binh sĩ Vương Quốc Thrink đã hỏng mất rồi. Cho dù là như vậy, nhưng sĩ khí cũng giảm xuống rất nhiều. Nhất là khi 10000 Cung Binh bị xé nát như miếng xốp, càng làm người tuyệt vọng.

Ban đêm, sát cơ tràn ngập ngọn đồi, tiếng la hét, chém giết, vũ khi va chạm, kim loại va chạm vang lên, phá tan sự tĩnh mịch ở vùng biên giới này.

Đồng dạng, những ngọn đồi nơi Kỵ Binh Vương Quốc White Wing đóng giữ, cũng gặp phải đánh lén tương tự như khu vực của Trần Văn Lâm. Có điều đã được cảnh báo trước, hoặc tự mình đoán ra, nên ban đêm của ngày khai chiến, xem như Vương Quốc White Wing thắng lớn.

Trần Văn Lâm nhìn binh sĩ dọn dẹp chiến trường, trong lòng không khỏi thở dài. Người Nerz quả thật rất thiện chiến, nhưng lại không quá đoàn kết, nếu như khu Seval chỉ dk một Đế Quốc làm chủ, người Light Elve đảo Yshin đã không dám bén mảng đến đây, tấn công, quấy rối khắp nơi.

Chia ra làm chín Vương Quốc, lại nội chiến liên miên, thực lực của nội bộ dân tộc Nerz trở nên vô cùng suy yếu, gần như không đủ sức để bảo vệ trọn vẹn lãnh thổ của mình, để cho tộc Light Elve làm loạn.

Nội chiến, là thứ gì đó vô cùng nguy hiểm, một Vương Triều phát triển đến cực thịnh, thì tất sẽ suy yếu. Nhưng tại sao lại suy yếu? Chính là vì họ cảm thấy không cần đối phó người ngoài nữa, tìm kiếm quyền lực cho Vương Triều nữa, chỉ cần quyền lực trong nước, cũng đủ để bọn xung đột lẫn nhau, giành lấy quyền lực riêng cho bản thân mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play