Nhìn thấy đàn đàn lũ lũ lao tới, Trần Văn Lâm cho dù không phải là người trực tiếp đối mặt, cũng cảm thế tê hết cả da đầu. Nhưng người tộc Nerz không sợ chiến đấu, họ cho rằng, nếu như hết mình chiến đấu, cho dù có chết, thì linh hồn cũng sẽ được trở về bên cạnh Thần Chiến Tranh Zeta, được sống cõi đời sung sướng bên cạnh Thần Chiến Tranh Zeta.

Những binh sĩ hét lên:

- Giết.

.............

Tony Gelatin. Là một trong chín binh sĩ đầu tiên đi theo Lãnh Chúa Jake Markham. Gã trước kia chỉ là một lính tuần tra đường phố của Lãnh Địa Markham đã bị tàn phá. Nhưng từ khi đi theo Jake Markham, gã được thăng lên làm Đội Trưởng Bộ Binh, rồi Đội Trưởng Kỵ Binh. Chiến đấu nhiều, so với trước kia Tony Gelatin cũng trở nên mạnh mẽ hơn, kinh nghiệm chiến đấu dày dặn. Lần chiến đấu này, Tony Gelatin đứng ở hàng đầu tiên, chịu trách nhiệm phòng thủ. Gã đứng tấn xuống, người nghiêng về phía trước, dùng cả khiên và thương để phòng thủ.

Nhìn thấy tên Goblin đứng trước mặt mình chỉ vài mét, và đang không ngừng lao lại gần, Tony Gelatin không hề sợ hãi, ngược lại rất hưng phấn. Gã muốn nâng thương lên đâm thủng ngực tên Goblin rác rưởi đang lao vào kia. Nhưng trong quân, kỷ luật nghiêm minh, nhất là lệnh của Lãnh Chúa đại nhân, càng không được làm khác, nên Tony Gelatin chỉ giữ ở thế phòng thủ. Khi thấy kẻ địch đến gần, tay trái nắm khiên của gã dồn lực, giữ vững vị trí cầm khiên.

Ầm.

Khiên của Tony Gelatin va vào cơ thể tên Goblin kia, làm nó văng lại phía sau, máu tươi từ mũi và miệng nó trào ra. Chưa kịp đứng lên, nó liền bị một tên Goblin khác lao lên đạp thẳng vào ngực, liên tiếp bị mấy tên Goblin nữa đạp trúng người, tên Goblin tiên phong này liền chết không toàn thây.

Tony Gelatin nâng khiên chống đỡ đàn Goblin vừa lao đến, khi gã cảm thấy như sắp bị đẩy lùi về phía sau, thì tiếng gió rít vang lên. Mũi thương từ binh sĩ sau lưng đâm như mưa vào đám Goblin đang gắng sức tấn công kia. Máu tươi hôi thối của Goblin phun ra, bắn lên mặt khiên của gã. Bên cạnh gã, binh sĩ kia cũng giống như vậy, hình ảnh mũi thương sắc bén liên tiếp xuất hiện. Mỗi một đâm, đều lấy mạng một tên Goblin rác rưởi bẩn thỉu.

......

Hai bên va chạm một cách điên cuồng. Binh sĩ Thôn Markham thì có ưu thế về kỹ thuật, khả năng phối hợp, chiến đấu, trang bị, chiến thuật.

Còn Goblin, chúng có số lượng gấp mấy chục lần binh sĩ Thôn Markham. Chúng dùng chiến thuật biển người tràn về phía binh sĩ Thôn Markham.

Nhưng Phương trận không phải để trưng, trường thương sắc nhọn đâm ra, Goblin liền ngã rạp xuống. Với tinh thần quyết tử không lùi, thực hiện hàng trăm lần đâm thẳng, cho dù là với thể trạng của tộc Nerz, cánh tay phải binh sĩ vẫn cảm thấy vô cùng nhức mỏi.

Những hàng lính phía sau thậm chí phải đeo khiên ra sau lưng, dùng hai tay cầm thương để giảm bớt áp lực lên cánh tay phải.

Còn hàng lính phòng thủ đầu tiên, liên tục va chạm khiến bàn tay trái của họ bị va đập đến rách cả da tay, có người thậm chí đã gãy xương ngón tay, nhưng vẫn cầm chắc tấm khiên. Mặc dù ít khi sử dụng trường thương, nhưng vì tư thế cầm thương, không ít Goblin lao lên phía trước tự đâm vào mũi thương, khiến cho binh sĩ phải vẩy mũi thương để ném cái xác Goblin đang treo trên mũi nhọn ra.

Máu tươi hôi thối của Goblin phun khắp nơi, nhất là hàng binh sĩ đầu tiên, giáp của họ tên là Silver Plate, tức là mang màu bạc. Nhưng hiện tại thì đã chuyển sang màu đỏ sậm, máu tươi từ khiên, vũ khí, áo giáp chảy ra, hòa với dòng máu từ xác đám Goblin chảy xuôi vào trong hang động, tạo thành một dòng suối làm bằng máu.

Một binh sĩ phía trước cảm thấy tay trái có chút chịu không nổi, liền thả trường thương xuống đất hét lên:

- Cút cho ta.

Binh sĩ này dùng hai tay cầm chặt tấm khiên, dùng cả phần đầu đẩy khiên về phía trước, khiến cả chục tên Goblin trước mặt bị ngã văng ra sau. Những tên Goblin bị ngã ngay lập tức bị đồng loại ở phía sau đang chạy lên đạp chết dí trên mặt đất.

Binh sĩ kia như giải tỏa được tâm tình, rút thanh kiếm đeo bên hông ra tiếp tục trở lại tư thế phòng thủ, đề phòng lũ Goblin tràn qua.

Trần Văn Lâm đứng ở trên liên tục bắn tên, có lẽ đây là lần hắn giết được nhiều địch nhân nhất, phải đến ba bốn chục tên Goblin. Nhìn thấy binh sĩ chiến đấu vô cùng gian khổ bên dưới, Trần Văn Lâm cảm thấy có chút không đành lòng. Nhưng vì thực lực của bản thân, hắn vẫn ra lệnh cho binh sĩ giữ vững vị trí, không được lùi lại. Làm một Lãnh Chúa, có nhiều việc hắn không thể dùng cảm tình với người dân, binh sĩ của mình. Nhất là trong chiến tranh, máu lạnh chính là điều tốt nhất.

.....

Khi mới bắt đầu chiến đấu, bọn Goblin cậy vào số lượng điên cuồng công kích, như không sợ chết lao vào Phương trận. Nhưng khi đã chết mấy trăm tên, xác chất như núi phía trước mặt đội Kỵ Binh, làm cho số Goblin đằng sau không thể tiến lên trên, cũng giúp cho những binh sĩ Thôn Markham có một chút thời gian nghỉ ngơi.

Trần Văn Lâm đứng trên chòi thì thấy rõ đám Goblin đang cố kéo những cái xác của đồng loại chúng về phía sau, để chúng có thể tiến lên về phía trước. Trần Văn Lâm tung ra một kỹ năng tiễn trận, giết sạch mấy chục tên Goblin đang dọn xác bên trong rồi ra lệnh:

- Đổi thành trận hình vòng cung, xếp thành ba hàng. Hàng đầu tiên tiếp tục phòng thủ.

Trần Văn Lâm thấy đối phó với bọn Goblin rác rưởi này cũng không khó lắm, mặc dù chúng số lượng đông, hành động cũng điên cuồng, nhưng mà sức chiến đấu vô cùng yếu ớt. Giống như một con mèo vậy, người Nerz chỉ cần một sút cũng đủ để cho cơ thể chúng vỡ tan. Nói gì là binh sĩ tinh nhuệ, tranh bị tận răng.

Đám Goblin này không thể so với đàn sói vừa tấn công Lãnh Địa của hắn mấy hôm trước. Cho dù lần này hắn không có đủ Kỵ Binh, Bộ Binh, Cung Binh phối hợp, thì so ra mà nói, Goblin vẫn rất yếu. Nếu chiến đấu trên khu đồng bằng rộng lớn, chín mươi chín Kỵ Binh dùng chiến mã có thể dễ đang đánh bại mười nghìn tên Goblin thế này.

.........

Chiến đấu tiếp tục, khi mà đám Goblin đã chết khoảng hơn một nghìn tên, bọn chúng có vẻ cũng sợ hãi, khi mà đã bỏ mạng rất nhiều đồng loại, nhưng vẫn không thể phá được hàng phòng ngự của binh sĩ Thôn Markham. Nên chúng liền rút lui về trong động, bàn lại mưu đồ.

Trần Văn Lâm đi xuống chỗ các binh sĩ nói:

- Tình hình quân ta thế nào?

Tony Gelatin tiến lên nói:

- Bẩm Lãnh Chúa đại nhân, quân ta không có thương vong, chỉ có một vài người bị thương ngoài da, không ảnh hưởng đến chiến đấu.

Trần Văn Lâm gật đầu tán thưởng:

- Các ngươi làm tốt lắm, khi trở về, mỗi người được thưởng 20 Bạc.

Tony Gelatin và các binh sĩ đồng loạt hét lớn:

- Cảm tạ Lãnh Chúa đại nhân.

Trần Văn Lâm thỏa mãn rồi dặn dò nói:

- Các ngươi tập trung dọn dẹp trại bên ngoài này. Dồn hết xác Goblin vào cửa hang, bít đường không cho chúng ra ngoài. Chúng ta nghỉ ngơi tại chỗ. Không cởi trang bị, ban đêm đề phòng đánh lén.

Binh sĩ nhanh chóng chất hết xác Goblin vào bên trong hang động, lớp xác dày phải đến hơn hai mét, tràn sâu vào bên trong.

Trần Văn Lâm tính toán nếu đêm nay không bị tập kích, thì ngay sáng mai, khi mà binh sĩ đã nghỉ ngơi tốt, liền tìm cách đánh vào trong hang, một lần tiêu diệt toàn bộ bộ lạc Goblin này.

Trần Văn Lâm hắn cũng không muốn lúc nào cũng phải đề phòng đám Goblin này, nhất là khi mùa đông trôi qua, khi Thôn Markham sẽ bắt đầu tiến hành gieo trồng lương thực, lũ Goblin này sẽ là mối đe dọa thực thụ. Bị một đám trộm trời sinh nhìn chằm chằm, là điều không thoải mái chút nào. Nhất là lũ Goblin này đã phát hiện ra Thôn Markham, không sớm thì muộn, cũng phải tìm cách diệt tận gốc bọn chúng.

Phân ra hai mươi binh sĩ cầm đuốc canh giữ cửa hang. Trần Văn Lâm quay qua hỏi Tony Gelatin:

- Ngày mai ta quyết định tấn công vào trong, một lần tiêu diệt đám Goblin đó, xóa sạch mối họa. Ngươi có cách gì để đánh vào bên trong không?

Tony Gelatin sững sờ nói:

- Lãnh Chúa đại nhân, không thể tấn công vào bên trong được. Goblin là loài có khả năng nhìn trong bóng tối, chúng lại quen thuộc địa hình bên trong. Khi ở bên ngoài, chúng ta còn có ưu thế về khả năng chiến đấu. Nhưng khi vào bên trong, ưu thế sẽ nghiêng về phía Goblin. Tấn công vào trong hang là điều không thể.

Trần Văn Lâm suy nghĩ cũng cảm thấy căn bản không thể tấn công vào được, lũ Goblin ở trong hang giống như con chuột vậy, không thể biết được chúng sẽ từ đâu lao ra đánh lén, hết sức phiền phức. Mà muốn đi vào trong, còn phải mang theo đuốc lửa để soi sáng, ảnh hưởng rất nhiều đến khả năng chiến đấu của binh sĩ. Đó là lý do tại sao cho dù bị tộc Nerz đả kích liên tục, nhưng số lượng Goblin còn lại sinh sống dưới hang động còn rất nhiều.

Trần Văn Lâm càng nghĩ càng thấy đau đầu, tấn công vào bên trong là không thể, mà chờ ở bên ngoài cũng không xong. Goblin mặc dù bẩn thỉu hôi thối, nhưng bọn chúng cũng không ngu ngốc, hai bên chênh lệch về chiến đấu lớn như vậy, chắc chắn trước khi tìm ra cách, thì chúng sẽ không vội vàng tấn công ra bên ngoài.

Vừa phiền lòng việc không có cách đánh vào bên trong, lại vừa ngửi thấy mùi hôi thối bốc ra từ máu đám Goblin, Trần Văn Lâm càng thấy bực bội. Máu Goblin không tanh giống như các loài khác, nhưng lại vô cùng hôi thối, giống như rác thải công nghiệp vậy, cũng may đang là mùa đông lạnh giá, xác chết của Goblin không bị thời tiết ảnh hưởng, nếu không sẽ càng khó chịu. Hắn chỉ muốn dùng một mồi lửa đốt sạch xác lũ bẩn thỉu này, để xua đi mùi thối kia.

Nghĩ đến lửa, Trần Văn Lâm không khỏi bật dậy. Đúng vậy, chính là dùng lửa đốt. Đám Goblin đã như chuột trốn bên trong hang, thì hắn sẽ dùng cách nông dân vẫn thường dùng để săn chuột đồng. Đó chính là đốt lửa xua khói vào bên trong, cho dù không muốn, thì đám Goblin cũng phải lao ra ngoài vì mạng sống.

Thấy thời gian tám tiếng một ngày cũng sắp hết, Trần Văn Lâm liền ngay lập tức ra lệnh:

- Tuyển hai mươi người ra ngoài chặt thật nhiều gỗ, xếp một lớp gỗ khô dày lên bên trên xác bọn Goblin kia. Sau đó lấy cành cây tươi, còn lá xanh để thật nhiều trong trại. Ngày mai chúng ta sẽ dùng đến chúng.

Mặc dù binh sĩ không hiểu Lãnh Chúa của mình cần dùng gỗ và củi để làm gì. Nhưng lênh của Lãnh Chúa họ luôn tuân thủ, không làm trái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play