''Tỷ tỷ, chuyện này là sao?''

Thực hiển nhiên, Jarrett cũng nhìn thấy tình huống kỳ lạ vừa rồi.

Những lời này kéo Thang Mộ vốn đứng ngớ người trở lại hiện thực -- Bàn tay vàng đầu tiên của nam chủ, sao có thể ở trước mặt công chúng được!

Thang Mộ tỉnh ngộ vội vàng đem ngọc trai nhét vào trong tay Jarrett, nói câu ''Làm tốt lắm'', ôm hắn chạy một mạch như điên về nhà.

Mới vừa mở cửa, Thang Mộ liền thấy phòng khách đầy rác rưởi, lập tức nhíu mày; ''Sao mà nhiều rác như vậy.''

''... ........'' Đống này không phải chính người mua sao? Jarrett giật giật môi, cuối cùng vẫn nuốt những lời này xuống, lỡ như tỷ tỷ lại nhét kẹo cho hắn, răng thực sự sẽ rụng....

''Được rồi, ngươi đi tắm trước, ta dọn dẹp khu này.'' Thang Mộ vừa nói, vừa đẩy mạnh Jarrett đến phòng tắm, ''Quần áo thay đổi ta để ở ngoài cửa, tắm xong tự mình lấy.''

''Dạ!''

Bởi vì điều kiện chủ nhà có hạn, trong phòng tắm cũng không cao cấp như khách sạn đã ở lần trước, nhưng mà bất kể người ở thế giới nào, trí tuệ của nhân dân đều là vô hạn -- tuy rằng không có ma tinh, nhưng dùng một loại thiết bị tự động thủ công, nói đơn giản, chỉ cần đổ nước vào một bên bình nước nóng, sau đó rung tay cầm của một thứ tương tự như máy phát điện thô sơ, nước sẽ từ đám lỗ nhỏ trên đỉnh đầu chảy xuống, tuy rằng cách một lúc phải kéo tay cầm một lần, nhưng mà quen rồi cũng không phức tạp.

Cũng may thế giới này cũng có ''Phòng xông hơi'', nếu không.... Thang Mộ cũng không có tâm tình nấu nước mỗi ngày.

Sau khi mất nửa giờ để nhét đống phế thải vào túi và lau sạch sẽ bụi đất trên sàn nhà, Thang Mộ đặt hai tay ở hông, đứng trong phòng thở phào, cũng may thân thể này có tố chất tốt, không thì nàng thật là phải chào thua.

Lại nói, ai mà nghĩ tới Bàn tay vàng lại xuất hiện theo phương thức lạ lùng như thế chứ?

Sớm biết ăn kẹo có thể hiện ra, hôm nay nàng sẽ mua ba kg luôn!

Chờ chút...... Hình như quên mất gì đó....

Thang Mộ suy xét một lát, bỗng nhiên nhớ ra, trong lúc nàng dọn dẹp, hình như chưa thấy Jarrett ra khỏi phòng tắm, lúc trước hắn tắm chưa bao giờ lâu như vậy.

Nàng vội vàng đi tới cửa phòng tắm, quả nhiên, quần áo đặt trước cửa còn nguyên xi chưa động vào.

''Jerry?''

Bất kể nàng kêu gọi hay là gõ cửa, bên trong cũng không có phản ứng.

''Ta vào nha.''

Lời này vẫn không nhận được bất kỳ phản ứng gì.

May mắn thay, cánh cửa không bị khoá, cho nên Thang Mộ dễ dàng mở cửa, mới mở ra, lập tức hoảng sợ.

Jarrett ngã trên mặt đất đầy nước, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, nếu nàng ở trong phòng, không có khả năng không nghe được âm thanh trượt ngã, như vậy chỉ có một lý do, Jarrett ngã xuống lúc nàng ra ngoài đổ rác .

Nhưng mà!

Trọng điểm không ở chỗ này!

Trọng điểm ở chỗ --

''Cái tên biến thái, ngươi muốn làm gì Jerry nhà ta?''

Đúng vậy, trên thân thể Jarrett, lại có nam tử áo trắng kỳ lạ trôi lơ lửng, tương tự với tạo hình tinh linh láu lĩnh trong truyện nhi đồng, nửa người trên của hắn giống với người bình thường, từ đầu gối trở xuống lại biến thành dạng sương mù, điểm cuối kéo dài đến hạt ngọc trai màu hổ phách trong tay Jarrett.

Nửa người dưới hắn có kỳ lạ hay không Thang Mộ không xen vào, nhưng mà, mặt hắn tại sao cách Jarrett có một thước (1cm)?!

Rõ ràng là đang chiếm tiện nghi nhá!!!

''Cô có thể nhìn thấy ta?''

Hoàn toàn coi thường những lời này Thang Mộ vọt vào, ôm lấy Jarrett, sau khi kiểm tra tỉ mỉ khắp cơ thể, tạm thời yên tâm, hoàn hảo..... Xem tình hình này thì vẫn còn trinh tiết, nàng không muốn nghĩ tới cảm giác khi Jarrett tỉnh lại, nói với mình ''Tỷ tỷ, ta đã không thể quay lại được rồi, ta đã quyết định bước trên con đường nở đầy hoa cúc kia......''.

Nàng nhất định sẽ sụp đổ mất!!!

Nhưng nếu không phải nàng mở của đúng lúc.... Thang Mộ không dám tưởng tượng tiếp nữa.....

''Này, tiểu hậu bối, cô có thể nhìn thấy ta?''

Nàng yên lặng kéo khăn tắm bên cạnh cửa, bao Jarrett kỹ lưỡng, rồi sau đó thả xuống ghế mềm trong phòng khách.

''Này.....''

Lại sau đó.... nàng lấy cung tên trong túi ra, trong nháy mắt, một mũi tên toả ánh sáng đỏ được ngưng tụ thành, mũi nhọn chỉ thẳng vào vị áo trắng tóc bạc khốn kiếp thiếu chút nữa kéo Jarrett nhà nàng vô con đường không có lối về.

Thần sắc người thanh niên bị chỉ vào bất động, chân mày khiêu khích: ''Thiết bị không gian? Cung tên ma pháp? Tiểu hậu bối, trang bị của cô không ít nha.''

''Câm miệng, đồ gay!'' Những lời này của Thang Mộ gần như rít ra từ kẽ răng.

''... ....Gay là cái gi?''

''Câm miệng, đồ gay chết đi!!

''... .......Tuy rằng nghe không hiểu, nhưng cô tuyệt đối là đang mắng ta nha?''

''Dám chiếm tiện nghi Jerry nhà ta đều đi chết đi cho ta, đi chết đi, đi chết đi!!!'' Thang Mộ một bên nói vậy, một bên kéo rộng dây cung trong tay ra, nàng xác thực không muốn động thủ với người thường, nhưng nhìn thế nào cũng thấy mặt hàng này không phải là người?!

''Ha ha ha, vô dụng, công kích đối với linh thể của ta đều.... A!!!!''

Vốn đang cười đắc ý, người thanh niên đột nhiên biến sắc, chỉ thấy mặt vốn tái nhợt biến thành màu xanh, từ xanh biến thành màu tím, lại từ tím biến thành màu đen -- giống như bảng phối màu, cuối cùng, hắn duy trì sắc mặt hoảng hốt đen kịt mà ngã xuống đất.

Vì sao lại ngã xuống đất?

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hắn không có chân để quỳ xuống.

Vậy còn tay mà?

Đang ôm trứng rồi.

Đúng vậy, một mũi tên này của Thang Mộ, dường như lại vô cùng không khéo mà bắn trúng trứng của người bị công kích.

''Không thể nào! Mũi tên của cô sao lại có thể tấn công trực tiếp được linh hồn!'' Người thanh niên ôm đản, giãy dụa liên tục mà nói như vậy.

Thang Mộ ngửa đầu nhìn trời, đầu ngón tay chậm rãi chạm nhẹ trên đầu cung tên rồi sau đó khẽ thở dài -- tạo hình cao thủ tịch mịch hỏi: ''Thân ái, trứng của ngươi có khoẻ không?''

''... ...''

Sắc mặt đối phương rõ ràng tố cáo một câu nói như vầy -- Làm sao có khả năng được!!!!

''Ngươi không tốt ta an tâm rồi''

''... ...... ....''

Thang Mộ chuyển ánh mắt sang thanh niên mang dạng linh hồn: ''Như vậy, ta có thể an tâm mà giao Jarrett cho ngươi.'' Sao lại hoá thành ''Sư phụ nam chính'' chứ? Chỉ có điều, cho dù hắn là gay, nhưng lại là một tên gay với một trứng sao còn có thể làm được gì chứ? Dù sao với điều kiện thân thể hiện tại của Jerry nhà nàng, cũng không có biện pháp làm cho hoa cúc người khác nở hoa được, hừ hừ hừ hừ hừ, đúng vậy, về sau đối với những tên gay có ý tưởng tiếp cận đệ đệ nhà nàng đều làm như vậy thì được rồi, một lần vất vả, nhàn nhã suốt đời không đúng sao!

Thang Mộ cảm thấy tìm được phương hướng phấn đấu mới cho đời mình --- thực ra cẩn thận suy nghĩ, hiện tại mũi tên ma pháp thực sự dùng rất tốt .... Chờ chút, chỉ có trứng thực sự hiệu quả sao?

Hay là cũng phải bắn luôn cây gậy kia..... Đúng là ngày mai nên đi nhà sách mua sách về để nghiên cứu cấu tạo thân thể nam giới rồi.

''Ta biết rồi, thảo nào, thảo nào!''

Rất rõ ràng, sóng não hai người hoàn toàn không khớp nhau, chỉ thấy đôi mắt thanh niên đột nhiên sáng ngời, sau đó hai mắt có thần mà nhìn về phía Thang Mộ: ''Ta biết cô vì sao có thể bắn ta! Đúng vậy, cô chính là ---''

''Bắn đản đại sư!!!''

''... .....Này!!!''

Thang Mộ lập tức cảm thấy bị đùa giỡn, cái danh hiệu bùng nổ thất bại này

là sao hả? Hắn sao lại biết thế!

Sau đó chợt 囧, đúng rồi... lúc đó sợ mấy tên kiểm tra vật hi sinh lúc trước tìm đến gây phiền phức, vì đề phòng bất trắc nàng treo danh hiệu có thuộc tính tốt nhất ''Bắn đản đại sư'' lên, sau đó vẫn chưa gở xuống... Nhưng nàng có chọn ẩn danh hiệu nha!

Sao lại có thể thấy được hả?!

''Thực là không nghĩ tới, vốn ta chỉ nghĩ đó là danh hiệu trong truyền thuyết, không nghỉ rằng hôm nay có thể nhìn thấy.....''

''... ....Ngươi đủ rồi chưa!!!

Rồi sau đó, một cái trứng khác của sư phụ bàn tay vàng của nam chủ .... hình như cũng bất hạnh rồi.

Đại sư.... đại sư ông có khoẻ không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play