Phượng Loan thất bại,
làm sắc mặt đám người Sở Vân Hiên, Ngọc Đường Xuân càng trở nên khó coi. Mặc dù đã sớm biết mình không phải là đối thủ của bọn họ, nhưng cũng
không lo lắng, tuy nhiên Phượng Loan bị thương dưới tình huống này không thể nghi ngờ là càng thêm họa vô đơn chí.
Ngọc Đường Xuân không chút do dự, trực tiếp bế Phượng Loan lên, ngồi ở một góc, bắt đầu cấp cứu.
Sở Vân Hiên lại là lạnh lùng nhìn cha của mình.
Long Nguyên Trù bị anh nhìn có chút chột dạ, tựa như cảm thấy mặt mũi bị
nhìn có chút mất tự nhiên, cộng thêm Sở Vân Hiên luôn làm cho ông khó
xử, hơn nữa còn không chịu nhận ông là cha, trong lúc nhất thời, hít thở cũng không thông, vì thẹn mà hóa giận lạnh lùng quát, "Vân Hiên, những
người bạn này của con, tư chất rất tốt, toàn bộ đều là người có tài, đều là người kế thừa của các gia tộc chẳng lẽ con muốn để bọn chúng bị chon vùi ở đây sau?"
Sở Vân Hiên nhếch môi cười nhạt, "Có phải
là người kế thừa hay không, cũng là chuyện không liên quan đến ông,
huống chi. . . Ông chắc chắn cho rằng, chết ở chỗ này sẽ là chúng tôi
sao?"
Thời gian! Sắp đến rồi.
Trước lúc Tiểu Hoa bế quan, từng để lại một phần linh khí ở trong cơ thể Sở Vân Hiên, ngay lúc mới vừa rồi, thân thể Sở Vân Hiên không kiềm được run rẩy lên,
giống như muốn phá tan sự trói buộc, cảm giác điên cuồng dâng cao, khiến cho anh cảm giác được tình huống lúc này của Bạch Tiểu Hoa.
Đó là điềm báo sắp đột phá.
Ở ánh mắt kinh ngạc Long Nguyên Trù, vừa cảnh giác canh giữ vừa vẫy tau
gọi Lôi Thú, Lôi Thú nghe lời bay đến bên người anh.
Lời nói tiếp theo của Sở Vân Hiên khiến mọi người sinh ra không ít sự kinh ngạc.
"Cho dù liều mạng, cũng phải liều mạng vì chủ nhân của mày, bất kể là mày
hay là một người chúng ta còn, cũng sẽ không lùi bước, tuyệt đối sẽ
không!"
Lôi Thú giống như nghe hiểu được lời của anh, liền
đem toàn thân phát ra ánh sáng càng thêm chói mắt, từng tia ánh sáng màu bạc phát ra, đang dùng tốc độ khủng khiếp mở rộng phạm vi, dường như âm thanh phát ra sự uy hiếp, sẽ không ai hoài nghi, giây phút này nếu như
bị nó nhẹ nhàng đụng chạm một chút thì chắc chắn sẽ bị thiêu đốt cháy
đen.
"Mọi người cẩn thận một chút, người từ Thiên giai trở
xuống, toàn bộ lui ra phía sau, tuyệt đối không cần tiếp cận cái tên súc sinh kia." Ánh mắt Long Nguyên Trù tràn đầy sự độc ác, đã sớm cảm giác
đến giây phút bị Lôi Thú này khủng bố, linh tính sợ tên súc sinh này bây giờ đã thành sự thật, trong lúc tình cảm thôi thúc, loại Linh Thú nhận
chủ này nhất định sẽ nổi điên vì chủ nhân của mình.
"Bây giờ mới sợ sao?" Sắc mặt Lãnh Như Phong âm trầm đi rất nhiều nhìn chằm chằm vào kẻ địch bên cạnh mình, trên khuôn mặt tuấn mỹ không có một chút sợ
hãi, ngược lại tràn đầy khinh thường với ác chiến.
Diệp Đan
Phượng càng chửi ầm lên, "Em chồng nhà ông, lấy nhiều khinh ít đã đành,
cái ông già kia còn cậy già lên mặt, còn có xấu hổ hay không, nhiều
người như vậy sợ một con linh thú, tôi nhổ vào, một đám cháu con rùa."
Lông mày Sở Thiếu Hoa chau lại cười nói, lần đầu tiên không ngăn cản Diệp Đan Phượng lên tiếng chửi bậy.
Thôi, tính cách của cô xem ra là không đổi được rồi, cũng được, vì lời cô mới vừa mắng làm anh nghe cũng rất sướng.
Tiểu Bảo nhìn Thanh Loan nằm trên mặt đất đang tiếp thu trị liệu, đôi mắt
tròn xoe trong suốt có chút đỏ lên, mặc dù nhỏ tuổi còn ngây thơ, nhưng
cũng hiểu rõ tính nghiêm trọng của chuyện này, càng biết thêm người đối
diện này chính là người đã hại mẹ nó năm xưa. Giây phút này, đến ngay cả Tiểu Bảo cũng nóng nảy lên, căn bản không biết hai chữ sợ hãi viết như
thế nào, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người đứng dậy đi ra.
Mọi người đang hiếu kỳ, đứa nhỏ này từ đâu ra, dáng dấp có thể nói là tinh
thông, đáng yêu vô cùng, giống như một Kim Đồng từ trên trời rơi xuống.
Bạn học Tiểu Bảo của chúng ta duổi bàn tay nhỏ bé trắng nõn của nó ra,
ngón trỏ ác độc chỉ bào bọn họ, lớn tiếng kêu lên, "Những người xấu các
người, Tiểu Bảo không hề sợ các người, bởi vì các người muốn làm mẹ
Tiểu Bảo bị thương, cho nên Tiểu Bảo thề, nếu như mẹ ta thiếu một sợi
tóc thì trong tương la nhất định Tiểu Bảo tôi sẽ cho các người chết
không được tử tế, chết rất khó coi."
Mọi người sau khi nghe
xong, thái độ mọi người không giống nhau, đương nhiên, trong đó cũng bao gồm những tiếng kinh hô. Cũng không phải vì sự uy hiếp của Tiểu Bảo, mà là vì tu vi của Tiểu Bảo.
Một vô luận thấy như thế nào, đều chỉ là một đứa bé khoảng năm sáu tuổi, rõ ràng đã nghịch thiên đạt đến
tiêu chuẩn Địa giai, mặc dù chỉ là sơ kỳ, nhưng nó vẫn chỉ là đứa bé,
Thế Tục Giới đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng ở đó linh khí ít đến đáng
thương, nhưng sao tu vi có thể nghịch thiên như vậy, một yêu nghiệt sao?
Điều này làm cho bọn họ, những người liều mạng hơn nửa đời người cũng không
thể đạt đến Địa giai thì làm sao mà sống? Dứt khoát đâm đầu mà chết
thôi, đỡ phải mất mặt xấu hổ.
Lời đứa nhỏ này vừa nói, nếu
như là một đứa bé bình thường, sợ rằng còn còn có thể coi đây là một câu chuyện cười, có thể cho qua, nhưng bây giờ không phải như vậy, đây
chính là lời nói từ trong miệng cao thủ Địa giai nói ra, nếu chờ tám hay mười năm nữa, đứa bé này trưởng thành, tu vi và cảnh giới có thể không tưởng tượng được? Chắc là mười tuổi thì có thể đạt đến Thiên giai rồi?
Mười tuổi là cao thủ Thiên giai, liệu chờ đến khi nó lớn, khi nó hai mươi
tuổi vì lời nói này sẽ biến thành dạng yêu nghiệt như thế nào!
Cho nên nói ——
Đứa bé này, giữ lại không được! Cũng giống như mẹ nó, phải chết!
"Đứa xúc sinh, tuổi còn nhỏ mà tâm tư ác độc, vì sao có thể để mày sống sót
trên đời? Muốn chết!" Xuất thủ lại là một người lớn tuổi, tóc cũng đã
hoa râm. Vô sỉ chính là, chính bản thân mình vây đánh đòi giết mẹ của
người khác lại xem là quang vinh, người khác vì bảo vệ mẹ mình thì bị
xem là ác độc sao? Thật đúng là không biết xấu hổ.
"Một kẻ
lớn tuổi, lại có thể ra tay với một đứa nhỏ đáng tuổi cháu mình, các
người những người là Võ lâm thế gia mặt mũi đều dài như mông đít rồi
sao, bình thường đều mang theo cái mông đi ra khỏi cửa sao? Lão Tạp
Chủng không biết xấu hổ, ông sống đến bây giờ, chi bằng mua sợi dây ở
nhà thắt cổ chỏ rồi!" Vóc người cao gầy của Diệp Đan Phượng bay đến, đem Tiểu Bảo chặn lại ở sau lưng tự mình, thông qua khoảng thời gian này cô đã có thêm kinh nghiệm, cộng thêm Ngọc Đường Xuân cho thuốc, cô đã sớm
đột phá Địa giai, đã là cao thủ Địa giai Trung kỳ, đẳng cấp bằng với lảo già này, cho nên tiếp ông ta một chiêu cũng không thiệt thòi gì, ngược
lại hết sức thoải mái.
Lão già bị Diệp Đan Phượng mắng trở nên đỏ bừng, lại thêm vừa rồi đánh lén không có thành công, cũng bị mọi người
khinh bỉ nhìn vào, trong nháy mắt máu nóng sôi trào suýt chút nữa thì bị tụ huyết.
Ngược lại sắc mặt Long Nguyên Trù không kiên
nhẫn, hét lớn về phía lảo già kia, "Đứng tại đó làm gì, còn không mau
lăn về đây."
Lão già kia mặc dù bất mãn, nhưng tâm cam vẫn không tình nguện mà lui trở về.
Giây phút này, trong lòng Long Nguyên Trù đã có mục đích khác.
Ông đến cũng không có chọc giận Tiểu Bảo, mà là tỉ mỉ nhìn khuôn mặt Tiểu
Bảo, vì bất kể ông nhìn như thế nào, đều cảm thấy đứa nhỏ này cùng Sở
Vân Hiên giống nhau đến bảy phần. Con trai của mình cùng Bạch Tiểu Hoa
có nảy sinh tình cảm, ông vốn không phải không biết, trong miệng đứa bé
này mẫu thân tất nhiên chính là Bạch Tiểu Hoa, vậy xem ra là, đứa nhỏ
này là con của yêu nghiệt kia ——
Mười phần là con trai của Sở Vân Hiên, là cháu đích tôn của mình!
"Long Môn chủ, đứa bé này không thể giữ lại, ông muốn che chở nó sao? Hay nói đúng hơn là ông có ý đồ khác?" Một giọng nói trầm ấm vang lên, mang
theo nồng đậm sự bất mãn và chê cười.
Rất nhiều người cũng
không rõ ý tứ trong lời nói này, nhưng cũng không có nghĩa là tất cả mọi người không biết, luôn có một tầng cao nhân cực nhỏ biết được như vậy.
Long Nguyên Trù bị nói trúng tim đen, sắc mặt có chút khó coi.
Mặc dù trong lòng bất mãn, thực sự bình tĩnh nói, "Lời lảo Tần nói, ta có
thể có ý đồ gì đây? Chỉ có điều không quen nhìn tôm tép nhãi nhép mà
thôi, dù nói thế nào chúng ta cũng là Tông phái đại siêu cấp, dù sao
cũng phải có chút thể diện mới được, ông cảm thấy tôi nói có đúng
không?"
Lão đầu ông ta gọi là lảo Tần hừ một tiếng, nói,
"Tốt nhất là đúng như ông nói! Khuyên ông một câu, vẫn là ít chuẩn bị
mưu ma chước quỷ, chớ để vì chính tâm tư của mình mà trở thành Tuyệt cốc thứ hai!"
Nếu như đứa nhỏ yêu nghiệt này không là cháu của ông thì may, nếu không nghe lời, nhất định phải hủy một Nguyên Thần mới tiêu diệt được!
Lông mày Long Nguyên Trù nhảy lên, lửa giận trong lòng càng lúc càng bừng cháy, bình tĩnh nở nụ cười tỏ ra vẻ âm
trầm dùng giọng điệu khiêm tốn nói, "Long mỗ tự nhiên hiểu được quan hệ
lợi hại trong đó, cảm ơn lão Tần đã nhắc nhở!"
Nhưng trong
lòng vẫn ngoan độc mắng một cái: Lão Bất Tử gì đó, chờ việc này xong,
cần phải để ông ta biến mất mới được! Trong chốn võ lâm này, cũng nên
thay đổi xử lý rồi.
"Thật là có ỵ́, đây chính là thứ gọi là
chó cắn chó sao?" Diệp Đan Phượng cười lạnh một tiếng, khinh thường nói, "Cái gọi là tông phái đại siêu cấp, cũng không hơn cái này."
“Một Địa giai sơ kỳ nho nhỏ, thì dám kiêu ngạo ăn nói lung tung như vậy sao? Khiến cho bản tiểu thư lãnh giáo một chút, để xem đây là lời nói ngoài
miệng của nó hay là có bản lĩnh thật sự!" Mở miệng nói là một người có
dáng người cao gầy, khuôn mặt cô gái xinh đẹp, giữa lông mày để lộ ra
một chút thần sắc mạnh mẻ cùng tàn bạo hung ác, xem tính cách nóng nảy
này, ngược lại thật giống Diệp Đan Phượng.
"Cô là chọc cười, hay là không biết xấu hổ?" Diệp Đan Phượng nhìn cô gái ngu ngốc không biết điều.
". . ." Bị Diệp Đan Phượng đột nhiên xuất hiện làm cho sửng sốt, không biết nên trả lời như thế nào.
Diệp Đan Phượng liếc cô ta một cái, "Đám chị em gái cô muốn làm rõ ràng sao, tôi là Địa giai sơ kỳ được không? Ngài trên đất là Địa giai cao thủ, rõ ràng có thể không có mặt mũi nói ra những lời nói vô liêm sỉ, hơn nữa
còn nói như là quang minh chính đại, cô đây là làm trò cười sao?"
". . ."
"Nói thực cho cô biết, tôi chính là ngoài miệng lợi hại, tôi cũng không
phải là Tiểu Hoa, hết cách rồi vượt cấp đánh người. Cho nên ngài vẫn nên vào đi thôi, khiêu chiến này tôi không tiếp rồi, trực tiếp bỏ qua là
tốt rồi." Lời này nói, không có có chút xấu hổ cùng mất mặt, thậm chí có chút lẽ đương nhiên.
"Tôi dựa vào, cô cũng có chút tính
cách, thật sự làm tôi thích thể loại này." Tần Ngôn từ trước đến nay
trốn ở sau bóng Á Tư chịu hết nổi cười nói
Tần Ngôn mặt
không có cảm xúc gì liếc xéo ông ta, lạnh lùng nói, "Rất khó tưởng tượng trên thế giới này có loại cô gái mà ông không thích."
"Có" Á Tư gật đầu, nghiêm túc nói, "Ví dụ như Bạch Tiểu Hoa kia, tôi tuyệt đối đối với cô ta không có hứng thú. Hơn nửa cô ta cũng không phải loại tôi thích." Gương mặt tuấn mỹ lộ ra thần sắc nghiêm túc hiếm có, con ngươi
màu xanh lam dần dần trở nên sâu sắc
Nhắc tới cái tên Bạch Tiểu Hoa này, mỗi thân thể của mỗi người không ngừng kiềm chế được mà run lên.
Sau đó cũng nhớ tới bản thân mình bị đối xử trước đó.
Khóe miệng hung hăng nhảy lên, thật sự là gặp quỷ, sao vừa nghĩ tới cô gái kia, anh đã cảm thấy toàn thân khó chịu?
"Tôi nghĩ… đại khái tôi cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của anh." Tần Ngôn thản nhiên nói,
Á Tư từ chối cho ý kiến nhún vai, cười vô vị.
"Tôi không thích vì có lý do, bởi vì cô ta quá mạnh mẽ, quá ưu tú. Cô ta là
tia sáng, một ngày nào đó sẽ che khuất những đám mây trên trời này, trở
thành tia sáng sáng nhất —— "
Tần Ngôn sau khi nghe xong, như có điều suy nghĩ nhìn chằm vào Á Tư, lại xuất kỳ không có phủ nhận.
Có lẽ trong lòng anh ta, cũng nghĩ như vậy, cho nên anh ta mới sẽ vụng
trộm đuổi theo, chỉ là bởi vì hắn không muốn nhìn thấy cô ta gặp chuyện
bất trắc!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT