Máu tươi sũng nước , quần áo Sở Vân Hiên đỏ tươi.

Một chút máu đỏ chảy ra từ khóe miệng của anh.

Ở trong công kích mãnh liệt, rõ ràng biết mình yếu hơn địch, hơn nữa bản thân anh đã bị trọng thương, mà Lôi Thú cũng bởi vì bị nhiều kẻ địch bao vây không rảnh bận tâm đến anh.

Dù vậy, Sở Vân Hiên vẫn như cũ không dời thân thể của mình một chút nào, vững vàng đứng ở trước cửa động.

“Hiện đang hối hận lời nói cha hứa cho con bình an vô sự.” Long Nguyên Trù nhíu mày, nhìn Sở Vân Hiên lung lay sắp đổ, lạnh lùng nói.

Sở Vân Hiên cười khẽ, trong hai tròng mắt tràn đầy kiên định.

“Nếu như hiện đang hối hận lời nói chỉ sợ tương lai của tôi. . . Sẽ luôn sống trong hối hận.”

Anh đã đáp ứng Tiểu Hoa.

Năm năm trước, lần đầu tiên tự mình bỏ qua cô, hôm nay năm năm sau, như thế nào lại bỏ cô như lần đầu tiên?

“U mê không tỉnh ngộ, hừ!” Sắc mặt Long Nguyên Trù phát lạnh, đối với đứa con trai không biết phân biệt đúng sai cũng lười nói nhiều lời vô nghĩa.

“Thắng lợi đang ở trước mắt, mọi người xông lên!”

“Thiên Lang đảo là của chúng ta rồi.”

Vui sướng, kích động tiếng hoan hô, nhiều tiếng vang lên đinh tai nhức óc.

Công kích tới càng thêm hung mãnh, nếu không phải có cùng cao thủ Thiên Giai Lôi Thú ở đây, sợ rằng đạo phòng ngự cuối cùng này đã sớm bị công phá.

Sở Vân Hiên cuối cùng bởi vì thương thế nghiêm trọng, thể lực chống đỡ hết nổi mà chậm rãi ngã xuống.

Mái tóc như thác nước đen nhánh mất trật tự mà chán chường.

Giãy dụa muốn đứng dậy, lại lần nữa té ngã.

Cả thân hình, chật vật mà không có thể.

Mọi người lại chế giễu bình thường, cười nhạt mà không nói, nhìn anh không ngừng đứng dậy, lại không ngừng ngã sấp xuống.

Dưới đáy lòng Long Nguyên Trù thở dài một hơi, ánh mắt phức tạp nhìn cả người Sở Vân Hiên toàn máu, Sở Vân Hiên chật vật không chịu nổi.

Cuối cùng, rốt cục vẫn phải phất tay, nhưng sau đó xoay người.

Mọi người giống như nhận được mệnh lệnh. Cuồng Lang sóng người chạy vào huyệt động phía sau lưng Sở Vân Hiên.

Chỉ cần cướp được cô gái kia, có thể tìm được địa đồ Thiên Lang đảo!

“Cút ngay —— “

Gầm lên giận dữ, trời xanh bị phá vỡ. Cũng làm mọi người chấn kinh rồi, thành công ngăn trở bọn họ **.

Sở Vân Hiên nhanh chóng thở hổn hển, phảng phất dùng hết khí lực toàn thân, tại dưới ánh mắt của mọi người, chậm rãi đứng lên.

Ngẩng đầu, trên dung nhan lộng lẫy tuyệt sắc, tràn đầy máu tươi.

Con mắt câu hồn, thế nhưng lúc này hiện ra giống như dã thú, khát máu tuyệt vọng lại hiện ra tia sáng kiên định.

Nhếch môi một đường cong, giống như ma quỷ ở địa ngũ, từng chữ từng câu nói, “Ai dám tới gần một bước, tôi liền kéo hắn chôn cùng!”

Đột nhiên, trong cơ thể của anh bắt đầu lóe lên hào quang, nhu nhu, nhẹ nhàng, lại ẩn chứa sức mạnh kinh khủng.

“Chết tiệt, anh muốn tự bạo!”

“Gì? Anh điên rồi sao?”

Tự bạo, thì ra là đem tất cả linh lực trong cơ thể tụ tập cùng một chỗ, dùng hết toàn lực đem chúng nó áp súc, mà thân thể nhất định thừa nhận trong phạm vi lời nói sẽ dẫn phát nổ lớn.

Một cao thủ tự bạo, mà ngay cả cao thủ thiên giai cũng sẽ kiếm cớ thoái thác.

Uy lực của nó, làm đáy lòng người phát lạnh.

Cái uy hiếp đó dùng rất tốt, tuy nói đều là một đám cao thủ, nhưng vẫn là sợ chết.

Sở Vân Hiên cười nhạt.

“Giác ngộ không tốt nhất định sẽ thành quỷ, tốt nhất đừng nên tới gần nơi này.”

Long Nguyên Trù bất đắc dĩ nói, “Tính tình này của con, quả thật rất giống của mẹ con.”

Sở Vân Hiên chỉ là mặt không có cảm xúc gì nhìn ông ta, không nói nữa.

Dùng hết một chút sức lực cuối cùng của mình, nhất định phải vtranh thủ lợi ích lớn nhất của Tiểu Hoa.

Bầu không khí lần nữa cứng ngắc.

Thật ra là bọn họ đều có tâm tư mà thôi.

Bởi vì trong lòng mỗi người đều đánh trúng tính toán nhỏ nhặt của mình, cho nên giữa bọn họ quan hệ hợp tác hết sức dễ dàng thì cởi bỏ đi.

Không người nào nguyện ý lấy tánh mạng của mình ra mạo hiểu.

Vừa đúng lúc, đúng là kéo dài vài phút ngắn ngủi, thành công chờ được sự trợ giúp của mọi người.

“Này này, Sở Vân Hiên, bộ dáng của cậu cũng quá khó nhìn đi?” Bóng dáng Lãnh Như Phong nhanh chóng đến khiến Long Nguyên Trù cũng cau mày lại.

“Anh không sao chứ? Chị đâu?” Phượng Loan gấp gáp hỏi.

“Anh Vân Hiên, bộ dáng anh bây giờ quá đẹp trai rồi, đủ khí phách rồi!” Diệp Đan Phượng trêu chọc, giơ ngón tay cái lên.

Vì người con gái mình yêu mà đem hết toàn sức lực, thật sự là đẹp trai.

Sở Thiếu Hoa lạnh lùng liếc cô ta một cái, không mảy may cảm xúc một phát bắt được tay của cô ta, bất chấp kháng nghị của cô ta.

“Này, tôi còn chưa nói xong đâu.”

Sở Thiếu Hoa cung kính cúi đầu, “Chúng ta đến chậm, thật sự là xin lỗi.”

Mà ngay cả Tiểu Bảo cũng lo lắng chạy đến Sở Vân Hiên, “Chú Vân Hiên chú không sao chứ? Chú tuyệt đối đừng chết, ô. . .”

Sở Vân Hiên toàn thân một thư giãn, cả người ngồi xuống.

Đem Tiểu Bảo ôm vào trong ngực, Sở Vân Hiên cười nói, “Chú không dễ dàng chết như vậy đâu.”

Quay đầu, dung nhan tuấn mỹ ôn hòa Ngọc Đường Xuân đập vào mắt.

Ngọc Đường Xuân ——

Con ngươi Sở Vân Hiên đần đần nhắm lại, thâm trầm không thấy đáy.

Ngọc Đường Xuân tiện tay ném một đan dược cho anh, thản nhiên nói, “Ngồi xuống điều hòa thân thế nửa giờ.”

Sở Vân Hiên nhìn cũng không nhìn liền ném vào trong miệng mình.

Phượng Loan xoay người, lạnh lùng nhìn bầy người đối diện, nói, “Như vậy. . . Hiện tại thì để cho chúng ta cùng lên đi, vì chị. . .”

Long Nguyên Trù giống như nghe được trò hề buồn cười nhất trên thế giới này, “Chỉ bằng các người sao?”

Phượng Loan, Diệp Đan Phượng, Lãnh Như Phong, Ngọc Đường Xuân còn có Sở Thiếu Hoa, nhưng chỉ là lạnh lùng nhìn ông ta, mặc dù không có nói chuyện, nhưng biểu lộ cùng ánh mắt đã nói ra tất cả.

“Được, các người đã muốn chết, tôi sẽ thành toàn cho các người.”

“Nếu như thêm cả chúng tôi đây?” Nội lực hùng hậu từ trên trời giáng xuống, người đến không là người khác, chính là Tần Ngôn.

“Thiệt là, tôi không phải đã nói rồi sao, tôi ghét nhất chuyện phiền phức rồi.” Giọng nói hơi có chút không kiên nhẫn, lại hết sức mềm mại dễ nghe, người này chính là Á Tư tóc vàng xuất hiện trước mặt người kia.

“Mày. . .” Sở Thiếu Hoa kinh ngạc nhìn anh ta, người đàn ông này cùng tới từ bao giờ?

Tần Ngôn hừ lạnh, tựa như biết Sở Thiếu Hoa kinh ngạc cái gì, tự đại càn rỡ nói, “Lão tử chính là Tần Ngôn của Tần gia, có thể làm được loại trình độ này, chẳng lẽ không là chuyện đương nhiên sao?”

Thật sự có đúng vậy không?

Á Tư khinh bỉ liếc qua bạn thân của mình, mới vừa rồi không biết là ai cầu người khác giúp ông ta đây.

“Người của Tần gia?” Long Nguyên Trù nghi hoặc nhìn vị khách không mời đột nhiên xuất hiện

“Vị đại bá này, ông ta chính là một trong Tam đại Thượng Cổ thế gia, Đại Thiếu Gia Tần gia!” Á Tư cười tủm tỉm nói.

Long Nguyên Trù liếc mắt nhìn Á Tư, chỉ cảm thấy cái trán hung hăng nhảy lên, “Mày là. . .”

Đáng chết!

Ở trong lúc mấu chốt này, tại sao hai đứa tiểu quỷ chết tiệt này lại xuất hiện?

“Tôi là ai cũng không quan trọng, quan trọng là, các người còn không mau rút đi!” Á Tư cười ngây thơ trong sáng, thế nhưng lời nói lại là âm hiểm khủng bố, “Nếu không nghe lời, nhân mã của Tam đại Thượng Cổ thế gia sẽ tới!”

Long Nguyên Trù lạnh lùng nói, “Muốn đem tam Đại Thế Gia tới dọa tôi? Hừ, đừng tưởng rằng tôi sẽ sợ. Cho dù bọn họ thật sự đến đây, bất quá thế lực mọi người cũng ngang nhau thôi.”

Á Tư vẫn cười tủm tỉm như cũ, “Thế lực ngang nhau la việc nhỏ, nhưng nữ chính chúng ta nếu đột phá thành công. . .”

Long Nguyên Trù biến sắc.

Á Tư tiếp tục nói, “Chỉ bằng ba đại gia tộc chúng ta, còn có thể tư cách vì cô ấy tranh thủ thời gian?”

Tam đại Thượng Cổ gia tộc?

Này là chuyện gì xảy ra? Tại sao lại biết người của ba đại gia tộc sẽ đến? Ba người gia tộc không phải đã không màng đến thế sự sao?

Mọi chuyện bắt đầu có chuyển biến.

Long Nguyên Trù nhíu mày không nói, những người khác cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Song phương giúp nhau cầm cự được, không biết qua bao lâu, cuối cùng Long Nguyên Trù bắt đầu thỏa hiệp, không cam lòng nói, “Được, lần này tôi sẽ bỏ qua cho các người, hừ.”

Theo Long Nguyên Trù rời đi, những người khác cũng bắt đầu bỏ đi.

Tần Ngôn nói, “Sớm biết đơn giản như vậy chúng ta nên sớm đến.”

Á Tư bất lực trừng mắt nhìn ông ta một cái, “Cậu tưởng rằng Long Nguyên Trù thật sự sẽ tính như vậy sao?”

Tần Ngôn hỏi, “Có ý tứ gì?”

Á Tư nói, “Long Nguyên Trù chẳng qua chỉ là dùng kế hoãn binh mà thôi, hắn sẽ không có ý từ bỏ như vậy

.”

“Lão hồ ly giảo hoạt này.” Tần Ngôn hung hăng mắng.

“Cảm ơn các người.” Phượng Loan đi tới bên cạnh bọn họ nói.

“Không cần khách khí, tôi chẳng qua là làm những chuyện thuộc bổn phận của tôi thôi, ha ha.” Vẻ mặt Á Tư cười đáng đánh đòn, nháy mắt về phía Tần Ngôn.

“Đúng vậy, thật sự là cám ơn các người đã giúp đỡ.” Ngọc Đường Xuân đưa tay, lễ phép cười.

Tần Ngôn nhìn cánh tay trước mắt mình, thon dài mà sạch sẽ, không khỏi nhăn đầu lông mày.

Á Tư vỗ vai anh, Tần Ngôn rốt cục không tình nguyện cùng Ngọc Đường Xuân bắt tay.

Ngọc Đường Xuân vẫn là lộ ra bộ dáng ôn hòa, giọng điệu nhàn nhạt giống như hoa rơi mùa thu, lành lạnh mà hiu quạnh, “Tôi thay Tiểu Hoa cám ơn anh, cám ơn anh lớn như thế không so đo.”

Vẻ bên ngoài Tần Ngôn thì cười nhưng trong lòng không cười, “Đúng vậy, cám ơn khoản đãi của các người, các người đối với tôi tốt như vậy, tô đương nhiên là muốn hoàn lễ. Nhưng. . . Đến làm cho cô gái kia tự mình cảm ơn tôi mới có thể, anh —— không đủ tư cách!”

Tầm mắt hai người soái ca trao đổi, đóm lửa bắn ra bốn phía.

“Không tốt, hơi thở của chị không được ổn định!” Phượng Loan thu hồi nụ cười, sắc mặt đột biến. Bởi vì cùng Bạch Tiểu Hoa nhờ có đồng nhất chi huyết mạch cùng công pháp, cho nên có thể cảm ứng được rõ ràng.

Tần Ngôn nhắm mắt lại, lần nữa mở ra, trong con ngươi có thêm một tia phát giác lo lắng

“Xảy ra một chút vấn đề, nhưng chỉ có thể dựa vào chính cô ấy, chúng ta chỉ có thể yên lặng theo dõi biến hóa.”

Ngọc Đường Xuân trầm tư hồi lâu, vứt đi một câu nhàn nhạt tôi vào xem, thì cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.

Sở Vân Hiên ở ngay bên cạnh ngồi xuống chữa thương, khóe miệng hơi co quắp xuống. Mãi cho đến Ngọc Đường Xuân vào sơn động mới thôi, hắn chỉ là mở miệng nhắc nhở, “Ngọc Đường Xuân, phải cẩn thận.”

Ngọc Đường Xuân cũng không quay đầu lại nói, “Tôi hiểu được.”

Không cách nào kiềm chế tâm trạng lo lắng của mình, nếu như anh nhịn xuống lời nói của mình sợ tự mình sẽ điên mất. Thần đấy, dù là chỉ có một giây, xin cho anh liếc cô một cái đi, thì liếc!

Rõ ràng là mang tâm tình kích động, nhưng càng muốn nhanh chóng được thấy cô, lại càng khẩn trương.

Ngọc Đường Xuân nhẹ nhàng nhịp đập bước chân, không mảy may cảm xúc giấu ở một góc huyệt động, nhìn không chuyển mắt cách đó không xa, này bóng dáng mảnh khảnh.

Bên mặt ôn nhu, đôi môi đỏ mọng quật cường ——

Tham lam nhìn Bạch Tiểu Hoa tuyệt mỹ bên cạnh.

Không thể tiếp tục như vậy nữa rồi, Ngọc Đường Xuân, anh không thể lại hèn hạ đi xuống như vậy, ít nhất trước khi cô hận anh, nhất định phải nói cho cô biết sự thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play