Bóng đêm mờ mịt, đây đã là ngày thứ mười bọn họ ở trấn Nguyệt Lạc này rồi Đã rạng sáng, Bạch Tiểu Hoa lại không hề buồn ngủ, cùng lúc tiếp thu truyền thừa của Tuyết cốc, chuyện cũ năm đó, những hình ảnh giống như bị nghiền nát, lại một lần nữa xuất hiện, một lần một lần quấy nhiễu tâm trí cô. Bạch Tiểu Hoa trầm tĩnh 5 năm, tâm trí đã thành thục, tính cách cũng lạnh nhạt đi nhiều, thế mà lại có chút áp chế không nổi nội tâm kích động, hơi thở ẩn ẩn một loại cảm giác không xác định. Thù nước hận nhà, ngay cả thánh nhân cũng không thể làm tiêu tan hết được. Cha mẹ đã chết, đây là chuyện thực không có cách nào thay đổi. Không có quan hệ với việc cô có báo thù hay không, bởi vì hiểu ý nghĩa xuất hiện ở đây của mình. Giết chóc? Cái chết? Chiến tranh? Sinh ra ở gia tộc cổ võ, lại còn là môn phái thượng cổ siêu lớn, con đường cô đi, đã được định trước là bay lên tận trời. Muốn bình tĩnh an ổn cả đời là không thể, cô không tìm địch, địch cũng tới tìm cô. Đảo Thiên Lang – – Vì nó, rốt cuộc còn phải hy sinh bao nhiêu người nữa? Thở dài một tiếng yếu ớt, bao hàm ít nhiều bất đắc dĩ, ít nhiều thân bất do kỷ. Chẳng biết từ lúc nào, Ngọc Đường Xuân đã lặng lẽ đi tới cạnh cô, an tĩnh ngồi xuống, quay đầu chăm chú nhìn sườn mặt dịu dàng của cô. “Tiểu Hoa!” Hắn khẽ gọi. “Ừ.” Cô nhẹ giọng trả lời. Trả lời nửa vời, không có âm thanh, hai người đều trầm mặc. Hắn trầm mặc vì cô đột nhiên thay đổi, làm hắn trở tay không kịp. Cô trầm mặc vì anh chưa bao giờ có bí mật gì trước mặt cô, vậy mà bây giờ lại bắt đầu giấu diếm cô rồi. Tâm trí hai người bị lạc nhau giữa muôn vàn ánh đèn đường rực rỡ, thình lình trở nên xa xôi, ai cũng đang trong mông lung mịt mù. Hắn do dự một hồi, vẫn kiên định cầm tay cô, thản nhiên nói, “Đừng u mê, đừng thở dài, cứ kiên trì đi tiếp con đường em đã chọn, cuộc đời của mình chung quy vẫn phải do mình nắm giữ, đừng lo lắng, anh sẽ mãi mãi bên cạnh em.” Cô cười nhẹ, trong con ngươi hiện lên thần sắc phức tạp, “Tiểu Xuân, tình cảm của chúng ta thật phức tạp quá, em không xác định mình có yêu anh hay không, nhưng em có thể nói, sự tồn tại của anh rất quan trọng đối với em. Tiểu Xuân, chuyện Lý Vân San em không hỏi, vì em tin anh.” Giống như anh từ trước đến giờ vẫn tin tưởng em vậy. Ngọc Đường Xuân trầm mặc, con ngươi nhu hòa vẫn ảm đạm, ánh mắt nhìn ra bầu trời thẳng tắp ngoài xa, ánh trăng thập phần xinh đẹp. “Tiểu Hoa, nếu có một ngày anh với em là kẻ thù, em sẽ làm gì?” Bạch Tiểu Hoa hả một tiếng, như đang tự hỏi, bỗng dưng ngẩng đầu, cười nghịch ngợm “Nếu anh là kẻ thù của em, vậy thì em sẽ kéo anh về phe của em, hai chúng ta lại trở thành đồng minh rồi.” Ngọc Đường Xuân cúi người, hôn nhẹ lên trán cô. Cách đó không xa, một bóng dáng thon dài lẳng lặng nhìn chăm chú vào toàn bộ sự việc đang xảy ra. Gío lạnh làm trường bào màu đỏ của hắn tung bay, tóc đen hỗn độn, ánh mắt thâm trầm. “Lão Đại!” Sở Thiếu Hoa kêu lên, “Ừ!” Sở Vân Hiên nhẹ nhàng lên tiếng, dùng tay ngăn lại lời anh ta muốn nói, “Anh cứ đi đi, đừng nói gì cả.” Sở Thiếu Hoa vuốt cằm, lui xuống, bóng dáng tiêu thất trong màn đêm. Sở Vân Hiên đứng nhìn hai người dựa sát vào nhau dưới ánh trăng cách đó không xa, con ngươi hiện lên một tia sáng, hung hăng cắn môi, hai tay nắm chặt thành đấm, lại buông ra… Cuối cùng, xoay người rời đi. Ngày hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, đoàn của Bạch Tiểu Hoa bắt đầu xuất phát. Nhờ có Phượng Loan đồng hành nên mọi người cũng thoải mái hơn, ít nhất sẽ không vì chuyện tìm phương hướng mà lo lắng, cũng tiết kiệm được kha khá thời gian, giảm đi rất nhiều sức lực tiêu hao không cần thiết. Đồng thời với chuyện bọn họ xuất phát, bên ngoài lại xảy ra ba sự việc lớn làm kinh động thế gian. Thứ nhất, nước Y khai chiến với nước G láng giềng, cuộc chiến lần này, chắc chắn thương vong vô số. Thứ hai, Thiên Long hội khổng lồ của tục giới gặp phải nguy cơ lón nhất từ trước đến nay, bị kẻ địch vây kín bốn phương tám hướng, chết vô số, Sở Vân Hiên lại không thấy tung. Thứ ba, những môn phái từ thời thượng cổ đồng loại ra mặt, không chỉ có Hợp Hoan tông, Long môn, Dược cốc, ngay cả ba môn phái lớn mạnh nhất vẫn luôn khiêm tốn ở ẩn, chân không rời nhà, hơn mấy trăm năm cũng không để lộ chút xíu dấu vết cũng xuất hiện. Đó là Âm Thi tông, La Sát môn, Diêm Vương điện, Hoa Tông thế lực yếu hơn một chút nhưng cũng không thể khinh thường, và một số môn phái nhỏ khác thuộc thời thượng cổ. Tóm lại, đủ màu đủ loại, vô cùng náo nhiệt, hơn nữa còn tụ tập tại một chỗ. Ngoại trừ 25 năm trước, vì tiêu diệt Tuyết cốc mà ra ngoài, đây là lần thứ hai, toàn bộ môn phái thời thượng cổ lại tụ tập đông đủ. Ba chuyện lớn này làm náo động cả lên, gia tộc ẩn tàng và thế gia trong thế tục như đứng trên đống lửa, ngồi đống than, chuyện 25 năm trước có rất nhiều người góp vui, cho dù trước kia không tham gia, nhưng 25 năm sau lại làm như vậy với con gái của người kia, bây giờ có tin đồn Tuyết cốc đã trở lại và lợi hại hơn xưa, chẳng may gia đình người ta từ đảo Thiên Lang bình an trở về, khác nào tát một bạt tay vào mặt họ? Đương nhiên, có suy nghĩ như thế chỉ là một số ít người. Tuyết cốc làm sao mà hồi sinh được? Năm đó là thời kỳ hùng mạnh nhất của Tuyết cốc mà còn bị diệt, huống chi là hiện tại? Hiện giờ thế cục lộn xộn, đúng là thời cơ tốt để đục nước béo cò, gia tộc muốn phát triển, muốn lớn mạnh, chỉ cần tranh thủ lúc tam giới náo loạn này. Đa số người ôm ý nghĩ lấy nguy hiểm đổi phú quý giàu sang, không phải chỉ là sống hoặc chết thôi sao? Liều ăn nhiều, vì sự nghiệp gia tộc, tất nhiên phải thừa dịp loạn lạc này mà dẫm đạp người khác để tiến lên. Lấy Hợp Hoan tông, Long môn, Dược cốc cầm đầu, tụ tập 12 môn phái thượng cổ, 8 đại thế gia ẩn tàng. Cô gái tuyệt sắc một bộ dạng lười nhác, chân tùy ý bắt chéo, tóc dài bung ra, hai tròng mắt câu hồn nhìn chằm chằm những người có liên can, khoan thai mở miệng nói, “Lần này mời mọi người tới, chắc mọi người cũng rõ là vì chuyện gì, Tứ Nương xinh đẹp ta cũng không nhiều lời, Hợp Hoan tông phái ra ba tên cao thủ Địa giai hậu kỳ cùng ba tên cao thủ Địa giai trung kỳ, còn lại là phần của các ngươi, tự chia nhau mà làm.” Tông chủ Hợp Hoan tông, Tứ Nương tuyệt sắc. Tuổi tác không rõ, vui buồn thất thường, phong tao xinh đẹp, âm ngoan độc ác, ngàn vạn lần đừng bị gương mặt xinh đẹp của cô ta mê hoặc, thủ đoạn tàn nhẫn của cô ta làm đàn ông còn phải sợ hãi ba phần, cũng đừng tính kế với cô ta, bởi vì có khả năng cô ta còn lớn tuổi hơn bà nội nhà ngươi đấy! Bên cạnh Tứ Nương là một gã đàn ông trung niên phong độ hiên ngang, hắn ta ước chừng 30 40 tuổi, ngũ quan đoan chính, khí thế hùng hậu, toàn thân tản ra khí tức uy nghiêm đáng tin cậy. Long Môn môn chủ, Long Nguyên Trù. Người đời gọi Long tứ gia, vì hắn là đời thứ tư của gia tộc. Giờ phút này, Long Nguyên Trù liếc xéo mọi người, bộ dáng cao cao tại thượng không với tới, ngữ khí kiêu ngạo nói, “Long Môn không phái bất cứ ai cả.” Vừa dứt lời, tiếng ầm ỹ nổi lên bốn phía. Tứ Nương liếc hắn một cái, cười trào phúng. Long Nguyên Trù không nhanh không chậm nhìn đám người phía dưới ầm ỹ nhao nhao, như đang nhìn một đám hề biểu diễn. “Mọi người hẳn đã biết, Thiên Long hội và Long Môn ta có ẩn tình sâu xa. Sở Vân Hiên lão đại Thiên Long hội, là con trai ruột của ta, theo như tin tức hiện tại, nó đang ở cùng con gái của Nguyệt Linh.” Trong ánh mắt kinh ngạc không ngờ của mọi người, Long Nguyên Trù cười giả dối, bộ dạng cứ như ông đang thao túng tất cả mọi việc trong lòng bàn tay. Tứ Nương cười lạnh, không chút nể tình hất vào mặt ông một chậu nước lạnh, “Ta nói này họ Long, tuy thằng nhãi kia là con trai mi, nhưng nó lại yêu con gái của ả Nguyệt Linh như điên như dại, đến chết cũng vẫn cam tâm tình nguyện, mặt cũng chưa từng nhăn một lần, mi cho rằng nó sẽ vì một người cha không chịu trách nhiệm mà hãm hại người phụ nữ của mình sao? Nằm mơ!” Long Nguyên Trù hiển nhiên bị Tứ Nương làm nghẹn họng, sắc mặt trở nên vặn vẹo, hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói, “Đàn bà thôi mà, làm sao so sánh được với máu mủ ruột thịt.” Tứ Nương cười lạnh, “Đáng tiếc, Sở Vân Hiên theo họ mẹ, nên tính tình cũng giống mẹ như đúc, giống về cái khoản si tình cuồng dại ấy, không giống với thằng bố vô tình nào đó, mất hết tính người, ngay cả vợ của mình cũng bỏ mặc.” Vạch trần cả nội tình nhà hắn, Long Nguyên Trù tất nhiên vô cùng phẫn nộ, hai tay dùng lực một cái làm vỡ nát ghế dựa dưới thân. Đám người kia vì hắn đột nhiên bạo phát mà yên tĩnh lại, không hiểu nhìn hai người mới một giây trước còn đang rất tốt, quay đi quay lại thế mà đang gây chiến với nhau. Chưa vạch ra kế hoạch mà đã xung đột nội bộ rồi sao? “Sao? Muốn đánh với lão nương ta sao?” Tứ Nương vẫn lười biếng tựa vào ghế ngồi như cũ, nhàn nhã nâng chung trà lên, uống một hớp, khen không dứt miệng. Long Nguyên Trù căm tức nhìn Tứ Nương, cứ như một giây sau sẽ xuất chưởng. Tứ Nương lại không thèm nhìn hắn, năm đó vợ Long Nguyên Trù – Sở Yên Nhiên và bà là bạn tốt, bà đã cảnh báo trước rằng Long Nguyên Trù không đáng tin, quả nhiên hắn có miếng lợi lớn hơn thì bỏ Sở Yên Nhiên ngay, thậm chí lợi dụng bà, làm bà ngay cả tánh mạng cũng không giữ được. Con trai mới sinh cũng bị bỏ rơi ở tục giới, lý do là vợ mới của hắn không cho phép đứa con ti tiện bước vào nhà. “Lão già không biết xấu hổ, không biết mũi dày cỡ nào mà còn sống được tới tận bây giờ, đúng là đen như cứt chó! Phi!” Tứ Nương hung hăng nhổ một ngụm nước miếng, nhìn cũng chẳng muốn nhìn, thản nhiên uống trà. Long Nguyên Trù mạnh mẽ ngăn chặn cơn giận của mình, hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi nói với người bên dưới, “Long Nguyên Trù ta lời nói như đinh đóng cột, không chỉ bắt sống con gái của Nguyệt Linh, còn phải lấy được bảo khố, cứ chờ xem, hừ!” Dứt lời, không để ý sắc mặt khó coi của người khác, phất tay áo, không chút hình tượng đi mất. Sau khi lão rời đi, người bên dưới lại tiếp tục sôi trào. Tứ Nương thí cho lão một ánh nhìn hèn mọn, lạnh lùng nói, “Với cái đức hạnh đó, Long môn sớm muộn gì cũng bị diệt trừ!” Long Nguyên Trù rời đi cũng không thể dập tắt nhiệt tình của mọi người, kế hoạch vẫn tiến hành như cũ. Bạch Tiểu Hoa tiếp nhận truyền thừa, nhiều lắm cũng chỉ là cao thủ Địa giai, sau khi mọi người trải qua sợ hãi, từ từ phục hồi tinh thần lại, nếu Tuyết cốc đã hồi sinh, bọn hắn không thể thay đổi sự thật này, nhưng bọn hắn lại có thể bóp chết Tuyết cốc đang trên đà lớn mạnh. Chỉ cần giết con gái của Nguyệt Linh, không chỉ có thể chấm dứt họa lớn trong lòng, còn có thể lấy được báu vật trong bảo khố đảo Thiên Lang, chuyện tốt như vậy, sao có thể buông tha? Vì thế, mỗi nhà đều phái cao thủ Huyền giai trở lên, cùng một ít cao thủ Thiên giai triển khai nhiệm vụ. Nhưng họ không biết, vì quanh năm gặm đan dược của Ngọc Đường Xuân như ăn kẹo nên thể chất cơ thể của Bạch Tiểu Hoa đã bị biến hóa, một phát lên tới Thiên giai, thực lực dừng chân tại Thiên giai sơ kỳ đỉnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play