Bạch Tiểu Hoa nhếch môi cười, giơ hai tay lên, nói: "Không ngờ anh lại chơi như vậy, không nói đến roi da, lại có thể còn mang theo súng, anh làm như vậy là phạm quy."
Sở Thiếu Hoa nhắm hai mắt,môi mỏng khẽ nhếch.Một ánh sáng lóe lên, người đã đến trước mặt Diệp Đan Phượng, bảo vệ Bạch Tiểu Hoa ở phía sau, lạnh lùng nhìn Diệp Đan Phượng. Mà tốc độ của hắn quá nhanh, cho nên hoàn toàn không thấy rõ động tác của hắn, chỉ cảm giác được công phu trong nháy mắt mà thôi.
"Di chuyển trong nháy mắt!" trong con ngươi như nước của Bạch Tiểu Hoa hiện lên một tia kinh ngạc, hưng phấn nói, " Thật đẹp trai, lát nữa ngươi nên chỉ dạy ta!"
Sở Thiếu Hoa quay đầu lại, ôn nhu cười, thản nhiên nói, " Vâng, phu nhân." Lập tức, nghiêng đầu sang chỗ khác, môi mỏng khẽ mở, "Diệp Đan Phượng, hiện tại ngươi thu tay lại còn kịp."
Diệp Đan Phượng cười lạnh, trên khuôn mặt diễm lệ hiện lên một chút sát ý, "Anh đây là đang uy hiếp tôi? Hừ, Sở Thiếu Hoa anh lá gan không nhỏ. Không cần ỷ vào anh có Hiên ca ca làm chỗ dựa liền không coi ai ra gì, có tin hay không ngay cả anh tôi cũng không tha."
Sở Thiếu Hoa cũng lười cùng nàng nói lời vô nghĩa, châm chọc bỏ lại một câu, "Diệp Đan Phượng, cô chừng nào thì mới trưởng thành, tùy hứng cũng phải có mức độ, Diệp gia thế lực lớn, ở trong Thiên Long hội này cũng chẳng là cái gì."
Thời điểm Sở Thiếu Hoa chuẩn bị ra tay, một tiếng ‘ ca sát ’ vang lên.
Thanh âm này. . . . .
" Quỷ dạ xoa, không được chĩa súng vào mẹ của ta, nếu không ta cho đầu ngươi nở hoa."
"Tiểu Bảo!"
"Tiểu thiếu gia. . . . . ."
Diệp Đan Phượng cứng ngắc giống như người máy, chậm rãi quay đầu, liền thấy một tiểu nam hài xinh đẹp bất khả tư nghị, giống như búp bê, kháng một phen. . . . . . Hướng, phong, thương!
Lạnh lùng cười, " Tiểu quỷ, ngươi nghĩ ta sẽ bị dọa sao?"
Sau đó khiêu khích nhìn Bạch Tiểu Hoa, châm chọc cười nói, "Hắn là hài tử của ngươi? Thật không biết xấu hổ, cô đã có đứa nhỏ, cùng lắm cũng chỉ là một người đàn bà dâm đãng mà thôi, cư nhiên dám quyến rũ Hiên ca ca của tôi, hai mẹ con các người hôm nay đều đừng nghĩ còn sống đi ra ngoài."
Tiểu Bảo cũng mặc kệ giờ phút này ba người lớn đang cứng ngắc như thế nào, tự tin giơ súng cao su tự chế lên nhắm ngay đầu Diệp Đan Phượng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu tràn đầy tươi cười hồn nhiên, " Quỷ dọa xoa, tiểu Bảo không có cùng ngươi nói giỡn nga! Tiểu Bảo thật sự sẽ bắn rụng đầu của ngươi."
Lần này ,Diệp Đan Phượng thật sự choáng váng.
Trên khuôn mặt hồn nhiên của tiểu Bảo tràn đầy ý cười, giờ phút này ở trong mắt Diệp Đan Phương giống như ác ma mỉm cười. Mặc kệ nàng thấy thế nào, bộ dáng đứa bé này nhiều nhất cũng chỉ bốn năm tuổi, mà một đứa nhỏ bốn năm tuổi như vậy, lại có thể làm cho Diệp Đan Phượng nàng lông tơ dựng thẳng lên!
Tiểu Bảo cười càng hồn nhiên, tay phải đã từ từ kéo súng ra chuẩn bị bắn.
Hai mắt Diệp Đan Phượng trừng lớn, hung hăng liếc nhìn Bạch Tiểu Hoa một cái, hết sức không cam lòng chậm rãi buông súng ở trong tay xuống. Nàng không phải ngu ngốc, hiện giờ Sở Thiếu Hoa đứng ở trước mặt, đằng sau là tiểu quỷ lại muốn bắn, phỏng chừng chính mình chưa xử lý nữ nhân này xong thì bản thân đã bị xử lý trước rồi .
Con trai, làm tốt lắm!
Bạch Tiểu Hoa lặng lẽ cùng tiểu bảo giơ ngón tay cái lên.Thế nhưng, tiểu Bảo khi nào thì biết dùng súng?
Sở Thiếu Hoa lại mỉm cười, thu hồi sát khí, cung kính hành lễ, "Gia chủ!"
Chỉ thấy trường bào màu đỏ tự nhiên tiêu sái tiến vào, cập thắt lưng tóc đen như trước chọc người chú mục, trên dung nhan tuyệt sắc là nụ cười xinh đẹp không thay đổi. Hai chân thon dài tao nhã bước đi, từng bước một tiêu sái tiến vào. Giống như mang theo hương vị say lòng người, trong không khí phảng phất hương vị ngọt ngào.
Gió thổi, hồng bào bay lên, liêu khởi một phòng xuân tình.
Diệp Đan Phượng hai mắt đã muốn nhìn không thấy mặt khác gì đồ vật này nọ, chỉ có nam nhân này lệnh thiên địa thất sắc.
Mà ngay cả Bạch Tiểu Hoa cũng nhịn không được ngừng hô hấp, trong lòng thầm mắng, yêu nghiệt a yêu nghiệt, yêu nghiệt chết tiệt!
Chỉ thấy Sở Vân Hiên đi đến bên người tiểu Bảo, đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của hắn ,ôn nhu cười, "Con trai, làm tốt lắm,lần sau cha sẽ hướng dẫn con cách dùng lựu đạn cùng bom."
"Thật vậy chăng cha? Thật tốt quá, vừa lúc tiểu Bảo đang có hứng thú với súng và bom"
Bạch Tiểu Hoa chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
Diệp Đan Phượng cũng là một trận trời đất quay cuồng, một búng máu thiếu chút nữa phun ra.
"Hiên ca ca, anh, anh vừa mới. . . . . . Kêu tiểu tử này cái gì?" Nhất định là nàng nghe lầm , làm sao có thể, làm sao có thể đột nhiên nhiều lớn như vậy đứa nhỏ đi ra?
Sở Vân Hiên hiển nhiên đối với thái độ Diệp Đan Phượng rất bất mãn, lúc đầu ý cười tràn đầy trên mặt, sau lại che kín sương lạnh, "Diệp Đan Phượng, chú ý thái độ của cô."
Diệp Đan Phượng giờ phút này cũng quên sợ hãi, chỉ thấy nàng lảo đảo một cái, liền vọt tới trước mặt Sở Vân Hiên, một phen giữ chặt ống tay áo của hắn : "Hiên ca ca, anh nổi điên làm gì, anh làm sao có thể có đứa nhỏ? Người đàn bà kia tính cái gì a, anh cư nhiên giúp người khác dưỡng dã loại này, anh điên rồi sao?"
‘ Ba! ’
Mọi người còn không có thấy rõ ràng chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Diệp Đan Phượng bụm mặt, té ngã trên đất.
Sở Vân Hiên lấy ra khăn mặt, nhẹ nhàng chà lau tay phải của mình, đôi mắt nhếch lên,nói "Nếu có lần sau, tôi sẽ rút đầu lưỡi của cô. Cho dù cha cô đến đây, Sở Vân Hiên tôi cũng sẽ không để vào mắt, Diệp gia tôi nghĩ diệt liền diệt, chỉ cần một câu nói mà thôi. Chú ý thân phận của cô,nếu không, tôi khiến cho cô sống không bằng chết!"
Hai tròng mắt lạnh như băng, lời nói vô tình, thủ đoạn ngoan lệ.
Diệp Đan Phượng đột nhiên cảm thấy khí lực trên người nháy mắt bị mất hết.
Nhìn Diệp Đan Phượng quỳ trên mặt đất, trầm mặc không nói, giống như không có tức giận, Bạch Tiểu Hoa trong lòng có chút không đành lòng, nhưng cũng không có biện pháp thay đổi cái gì. Nàng hiểu được một nữ nhân kiêu ngạo chấp nhất, cho nên hắn không thể đồng tình nữ nhân này, ít nhất. . . . . . Diệp Đan Phượng giờ phút này cần chỉ có kiên cường cùng tự tôn.
Diệp Đan Phượng từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên, giương mắt thật sâu ngóng nhìn Sở Vân Hiên, phun ra một hơi, bình tĩnh hỏi, "Sở Vân Hiên, tôi chỉ hỏi ngươi một vấn đề, hi vọng anh có thể nói cho tôi biết."
Diệp Đan Phượng đưa tay chỉ Bạch Tiểu Hoa đứng ở phía sau, hỏi: "Anh yêu cô ta sao?"
Bạch Tiểu Hoa sửng sốt, dựa vào, sao lại xả lên trên người nàng ?
Sở Vân Hiên lướt qua Diệp Đan Phượng, con ngươi thâm thúy tràn đầy nhu tình gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Hoa, nhìn nàng xấu hổ gãi đầu,đôi môi khêu gợi đỏ mọng giơ lên một cái đẹp độ cong, "Tôi nguyện dùng toàn bộ thế giới, chỉ vì đổi lấy cô ấy ở bên cạnh tôi."
Tôi nguyện dùng toàn bộ thế giới, chỉ vì đổi lấy cô ấy ở bên cạnh tôi . . . . .
Bạch Tiểu Hoa ngẩng đầu, vừa vặn chống lại ánh mắt Sở Vân Hiên, nhìn thấy trong mắt của hắn tràn đầy nghiêm túc, Bạch Tiểu Hoa trong lòng đột nhiên chấn động.
"Người phụ nữ năm năm trước kia, lại tính cái gì?" Diệp Đan Phượng chỉ cảm thấy sắp không thể hô hấp, cả người chết lặng. Mà Sở Vân Hiên lại mỉm cười, vẫn chưa có ý thả nàng.
Diệp Đan Phượng tự giễu cười, đưa tay sửa sang lại tóc cùng quần áo của mình. Nàng biết tính tình người nam nhân này, cũng hiểu biết phong cách của hắn, ở trong này, cũng chỉ là mất mặt nàng mà thôi.
Thời điểm đứng bên cạnh hắn, Diệp Đan Phượng vẫn là nhịn không được ngực đau xót. Nhưng bên tai, lại truyền đến thanh âm thản nhiên của hắn, "Là cùng một người."
Diệp Đan Phượng đồng tử chợt co rút lại.
"Cô ấy là người vợ mà năm năm trước ta đánh mất."
Nước mắt Diệp Đan Phượng, rốt cục nhịn không được chảy xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT