Này, đây là chuyện gì xảy ra? Tư Đồ Nam nhìn thấy trong đại sảnh bốn nam nhân đột nhiên trầm mặc, nữ nhân vừa khóc vừa kéo cùng tiếng khóc lớn của đứa nhỏ, con ngươi xanh thẫm hiện lên một đạo ánh sáng ,khóe miệng không tự giác nhếch lên.

Xem ra vở diễn này, vẫn chưa xong.

Từ đằng sau bờ vai của Tiểu Bảo,Bạch Tiểu Hoa chậm rãi ngẩng đầu lên, một đôi mắt hạnh như kẻ trộm xem xét bốn nam nhân ngồi đối diện chính mình.

"Tiểu Bảo!" Sở Vân Hiên ở bên tai con trai nhẹ giọng hô.

"Oa a a. . . . . ." Vì thế tiếng khóc tiểu Bảo càng lớn hơn nữa, càng to dần.

Một tiếng khóc kia thê lương, kích thích trái tim của bốn nam nhân.

"Tiểu bảo, ta là cha nga, đừng khóc đừng khóc, về sau cha sẽ thật thương con , con muốn gì nào, cha sẽ cho con cái đó!" Sở Vân Hiên ngồi xổm xuống, chậm rãi tới gần tiểu Bảo, giọng điệu ôn nhu, hòa ái tươi cười, chỉ sợ chính mình dọa tới tiểu oa nhi đáng yêu này.

"Hừ, ngoại trừ chú em có thể cho tiểu Bảo súng và đao, còn có thể cho cái gì?" Hạ Lưu Ly lạnh lùng cười, khinh bỉ nhìn Sở Vân Hiên liếc mắt một cái, sau đó biến sắc mặt dường như lại thay một nụ cười vô hại, ngồi xổm trước mặt tiểu Bảo nói, "Tiểu bảo, con và cha quay về nước Y, con chính là tiểu vương tử, đến lúc đó kỳ trân dị bảo, sổ tiết kiệm Đô-la, con muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."

Khóe miệng Tư Đồ Nam hung hăng co rút một chút.

Tiểu Bảo nhìn hai người chú xinh đẹp bất khả tư nghị , vui vẻ cười, "Con muốn bao nhiêu tiền cho con bấy nhiêu sao?"

Hạ Lưu Ly gật đầu như gà mổ thóc, "Ừ, đem toàn bộ nước Y cho con đều được." Dù sao con là con ta, đến lúc đó đem việc quản lý quốc gia này giao cho con, con có thể mang mẹ con đi dạo quanh thế giới.

"Há mồm ngậm miệng tiền tiền tiền, Hạ Lưu Ly chú em còn có thể đừng tục một chút được ko?" Tiêu Lạc Hàn cũng không sợ náo nhiệt bu lại, ngồi xổm trước mặt tiểu Bảo, dùng nụ cười ấm áp thuần khiết mà hắn cảm thấy được thuần nhất, thật cẩn thận nói, "Tiểu bảo, đùa giỡn vũ khí đều là không văn hóa, lưu manh, sổ tiết kiệm Đô-la và vân vân cũng là thứ tục . Chỉ cần con nguyện ý cùng cha đi, cha giao cho con quyền sở hữu công ty và sản nghiệp, cho con làm đế vương giới buôn bán ."

Con ngươi Tư Đồ Nam trừng lớn,thì thào lẩm bẩm, "Điên rồi điên rồi, mấy nam nhân này thật là điên rồi. . . . . ."

Lãnh Như Phong đứng ngồi không yên, chỉ thấy nam nhân mặt than này, tươi cười không được tự nhiên ,so với khóc còn khó coi hơn , thật cẩn thận bu lại, "Con trai, chỉ cần con muốn, danh hiệu đệ nhất sát thủ thế giới chính là của con, đến lúc đó con thấy ai không ưa thì diệt ,quyền lợi tiền tài và sản nghiệp đều là vật ngoài thân, là trói buộc, là mây bay. Tự do tự tại, vô câu vô thúc, mới có thể tốt cho sự lớn dần của con ."

Có ai làm cha như bọn họ như vậy sao? Sao Tư Đồ Nam cảm thấy được chuyện này so với Bạch Tiểu Hoa còn khó tin hơn. Bọn họ nghĩ là muốn bồi dưỡng ra một đại ma đầu hủy diệt thế giới sao?

Mà Bạch Tiểu Hoa nhìn bốn nam nhân tụ tập, quỷ dị cười, "Muốn làm cha Tiểu Bạch cũng không phải là không thể."

Sắc mặt bốn nam nhân liền vui vẻ.

"Nhưng mà. . . . . ." Bạch Tiểu Hoa câu thần cười, "Các chú phải cho tự tiểu bảo chọ lựa, bây giờ nhắm lại , tiểu Bảo chọn ai, mẹ con chúng ta liền theo người đó, thế nào?"

Bốn nam nhân ngươi xem ta, ta xem ngươi lẫn nhau đều nhìn đến trong mắt đối phương hung hãn chiến hỏa.

"Được, chúng ta đồng ý!" Bốn người trăm miệng một lời nói.

"Nhắm mắt, tiểu Bảo bắt đầu chọn cha đi!" Tôi thách các chú ngưu b đó, để các chú tìm tôi đã đời, hừ! Trên khuôn mặt cô Bạch lộ ra nụ cười dữ tợn khủng bố

Tay phải đối với bốn nam nhân hung hăng, lưu loát vẩy bột phấn màu trắng, rơi chuẩn xuống trên mặt, trên người bọn họ.

Bốn nam nhân mở mắt ra, đột nhiên cảm thấy được cả người vô lực, ngay cả xương cốt đều mềm yếu , chỉ có thể mềm nhũn nằm trên mặt đất, vẫn cố sức đứng lên.

"Bạch Tiểu Hoa em. . . . . . Em gạt chúng ta."

Bạch Tiểu Hoa cười đắc ý, "Nếu không dùng khổ nhục kế, bà đây làm sao có thể tránh được ma chưởng của các chú? Tuy rằng ta không biết các chú làm sao tra được tôi, nhưng ngày hôm nay là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt , tôi sẽ dẫn con trai xuất ngoại, hi vọng các chú đừng tới quấy rầy cuộc sống của chúng ta."

"Em. . . . . ."

"Khuyên các chú đừng nên nói, độc phấn này tuy rằng sẽ không lấy mạng các chú, nhưng trong vòng bảy ngày, các chú cũng đừng nghĩ muốn nhúc nhích ." Bạch Tiểu Hoa đứng dậy, dắt tay tiểu Bảo,nói: "Tôi đi rồi, các chú bảo trọng!"

"Tiểu Hoa. . . . . ."

Bạch Tiểu Hoa dừng bước, từ đầu đến cuối không quay đầu lại. Đời người chính là như vậy, mất đi rốt cuộc mới muốn lấy lại, có được, lại ko quý trọng chúng. Hiện giờ cô có cuộc sống tự do mình thích, có thể làm cho mình và tiểu Bảo hạnh phúc,cô không còn mong muốn gì nữa.

Tạm biệt, tôi từng dùng tánh mạng của mình để yêu các nam nhân này!

Bước ra cánh cửa này, cô sẽ tự do .

"Mẹ, con đột nhiên cảm thấy được cả người như nhũn ra, một chút hơi sức. . . . . .cũng không có, mẹ. . . . . ." Tiểu bảo ôm đùi Bạch Tiểu Hoa, mềm nhũn ngồi xuống trên mặt đất.

Bạch Tiểu Hoa kinh hãi, "Tiểu Bảo, sao lại thế này, con làm sao vậy? Sao lại không thoải mái? Đừng dọa mẹ nha con!"

"Yên tâm, nó chỉ trúng một chút Nhuyễn cốt tán mà thôi."

Sở Vân Hiên!

Bạch Tiểu Hoa quay đầu lại, đã thấy vẻ mặt yêu nghiệt tà mị kia của nam nhân, êm đẹp đứng ở phía sau mình, dung nhan tuyệt sắc tràn đầy tươi cười như hồ ly.

Mà chính mình. . . . . . Thế nhưng cũng bắt đầu buồn ngủ, cả người như nhũn ra.

"Sở Vân hiên anh. . . . . . Anh tính kế tôi. . . . . ."

Ở trong nháy mắt Bạch Tiểu Hoa ngã xuống, Sở Vân hiên thuận lợi đem thân mình mềm mại hương thơm của cô tiếp được, cũng gắt gao ôm ở trong lòng.

"Tiểu Hoa, binh bất yếm trá." (nghĩa là khi dùng binh việc dối trá quân địch là buộc phải làm để đem lại lợi thế, để nhằm giành lấy chiến thắng)

"Vì sao anh. . . . . . Không trúng. . . . . ." Nàng rõ ràng có vẩy vào trên người hắn, hắn không có khả năng không có việc gì.

Vẻ mặt Sở Vân Hiên quyến rũ cười, ngón tay thon dài khẽ vuốt hai gò má của nàng, hệt như che chở một trân bảo hiếm, trong mắt hoa đào giống như nổi trên mặt nước đến, "Bởi vì em dùng là độc, vừa vặn tôi có giải dược! Em dùng độc bổn sự, là Ngọc Đường Xuân dạy em, mà Ngọc Đường Xuân hiện giờ đang ở Thiên Long hội của tôi làm khách."

Ngọc Đường Xuân, bà mẹ ngươi tổ tông mười tám đời!

Bạch Tiểu Hoa dùng hết hơi sức cuối cùng, gắt gao bắt lấy áo hồng của Sở Vân, "Sở Vân Hiên. . . . . . Anh vương, bát, đản!" Sau đó hai mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Sở Vân Hiên câu thần cười, đem thân hình giai nhân ôm chặt.

Biết rõ cô đã muốn nghe không được, nhưng vẫn là ở bên tai trắng noản của cô nhẹ giọng nói nhỏ, "Vương bát xứng với con rùa, thế mới xứng!" truyện được copy từ DocTruyen . O, r ,g

Đem áo dài màu hồng cởi ra, đắp trên người một lớn một nhỏ đang còn hôn mê, sau đó thật cẩn thận đưa mẹ con bọn họ ôm thật chặt. Đêm đã khuya, hắn không muốn nữ nhân và đứa nhỏ của mình cảm mạo.

Đem Bạch Tiểu Hoa và tiểu Bảo ôm lấy, Sở Vân Hiên cảm thấy được đời này như thế cũng đã đủ, trong lòng thiếu thất một khối kia, giờ đã trở về.

Nhẹ nhàng nhảy trên cửa sổ, Sở Vân Hiên quay đầu lại nhìn ba nam nhân phía sau phẫn nộ đến mức không còn giới hạn, cuồng vọng khí phách cười nói, "Không phục thì đến Thiên Long Hội, Sở Vân Hiên tơi chờ."

Ba người lúc này đã nói không ra lời, chỉ có thể gắt gao trừng mắt nhìn hắn, thẳng đến khi bóng dáng của hắn ở trong đêm đen, dần dần biến mất, cho đến khi không còn thấy. . . . . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play