Ngày hôm sau.

Giống như dự đoán hôm qua, đám người xếp hàng nối liền không dứt từ cửa tới cuối hẻm, nhìn kĩ thì thấy Kim Ưng và lão đại của hắn là Thiết Ưng cùng đám đàn em của lão, tổng cộng có ba mươi người. Lão gia chủ Lưu Chấn Vĩ dẫn theo toàn bộ những nhân vật quan trọng.

Đám người ầm ỹ, không thiếu những âm thanh mắng chửi, ai cũng muốn đều muốn chiếm vị trí đầu tiên, có nhiều người còn muốn đánh nhau.

Lưu Chấn Vĩ thấy Thiết Ưng được bọn đàn em đỡ đứng dậy, không khỏi có chút kinh ngạc hỏi, “Anh Thiết, đây là…” Sao hắn cảm thấy hình như thương thế của Thiết Ưng còn nặng hơn hắn?

Thiết Ưng cảm thấy thân thể mình đã muốn chết lặng, đau suốt một đêm qua, hiện giờ hắn không nghĩ là thân thể này còn sống, hắn vội giải thích. “Không có gì, chỉ là tối qua không cẩn thận bị ngã…”

Lưu Chấn Vĩ sửng sốt, có thể ngã thành bộ dạng này? Cũng sắp trở thành người thực vật luôn rồi.

Hắn cũng hiểu, Thiết Ưng này không muốn giải thích nhiều.

“Anh Lưu, ông đây là…” Thiết ưng cũng hết sức kinh ngạc, hắn bị thương thì không nói, nhưng Lưu Chấn Vĩ cũng bị thương, còn có vẻ như không nhẹ.

Lưu Chấn Vĩ xấu hổ cười, lại giả bộ trấn định nói, “Hôm qua lúc luyện công, vốn là sắp thăng cấp, kết quả có việc ngoài ý muốn nên…”

Nói như vậy, thời điểm lúc tu luyện giả thăng cấp đột phá là hết sức quan trọng, hơn nữa còn tiêu hao rất nhiều sức lực, nếu không đủ chân khí, vào thời điểm muốn đột phá, vì chân khí không đủ để vận chuyển mà dẫn đến thất bại, hơn nữa bản thân bị trọng thương cũng là việc bình thường.

Thiết Ưng gật gật đầu, cũng không nói gì thêm, quan trọng là hiện tại hắn cũng không có sức lực để nói chuyện, cố gắng một đêm đã khiến hắn kiệt sức. Vốn là trông cậy vào Lý gia có thể giúp hắn chữa trị, nhưng không ngờ Lý gia lại nói kinh mạch của hắn bị hao tổn không có cách nào cứu chữa. Thiết Ưng nghe xong thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.

Kinh mạch bị hao tổn đối với tu luyện giả là điều tuyệt đại cấm kị, hơn nữa rất khó khôi phục. Không nói tới những loại thuốc bổ quý hiếm, mà cho dù có thì cũng khó có thể khôi phục lại như ban đầu.

Thiết Ưng lúc này mới hoảng lên, sực nhớ tới hôm qua ở Thiên Long hội có xuất hiện một nữ thần y, giống như bắt được cây thuốc quý cuối cùng, một phút cũng không đợi vội vàng chạy đến Thiên Long hội.

Thời buổi rối loạn như hiện nay, bản thân mình bị hao tổn kinh mạch, chuyện mất hết thực lực này tuyệt đối không thể bị bại lộ. Kim Ưng so ra thì kém Thiên Long hội lại không có đại gia tộc võ gia chống lưng, tu luyện giả có thể đếm trên đầu ngón tay, nếu như để kẻ thù biết được thì rất phiền toái.

Hung thủ là ai, trong lòng Thiết Ưng đại khái cũng rõ ràng. Những năm gần đây Bạch Hổ bang cùng bọn họ có ân oán, mà mấy hôm trước Vương Lão Hổ còn bị mình đả thương, cho nên đêm qua mới đến trả thù. Về phần Sở Vân Hiên và Lãnh Như Phong, căn bản sẽ không hoài nghi hai bọn họ, chính là Bạch Hổ bang đã thuê cao thủ, có thể trong vòng ba chiêu mà đánh mình thành như vầy, thì người nọ ít nhất cũng là cường giả Huyền giai hậu kỳ.

Khéo hơn là Lưu Chấn Vĩ cũng có cùng suy nghĩ giống như Thiết Ưng.

Trong mối quan hệ của các đại gia tộc, luôn rất khó nắm bắt. Bên ngoài thoạt nhìn rất hòa thuận vui vẻ, nhưng trên thực tế ở bên trong thì họ ngấm ngầm ngươi lừa ta gạt, sớm đã đấu đá nhau rung trời, chẳng qua là không ai nguyện làm chim đầu đàn, chỉ muốn ngồi đó chờ mát ăn bát vàng.

Tuy rằng Lưu Chấn Vĩ hoài nghi chính là đối thủ một mất một còn với mình Triệu gia làm, nhưng không có bằng chứng thì ai sẽ tin đây? Triệu gia đến chết cũng không nhận, mình cũng không có cách nào khác. Đến lúc bại lộ ra chuyện thực lực của mình, còn có thể đưa tới một số người tâm địa xấu xa, cho nên càng nghĩ thì vẫn là nên âm thầm giải quyết việc này thôi, giữ được thực lực của mình mới là quan trọng nhất.

Rốt cục, trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, Bạch Tiểu Hoa cũng tiêu sái đi ra, vì dung mạo khiến cho cô càng trở nên thanh lệ thoát tục, tựa như tiên tử.

Tất cả đàn ông trong phòng, đều nhìn đến ngây người.

Nhưng câu đầu tiên mà tiên tử này mở miệng lại khiến cho toàn bộ người trong phòng như bị tạt một gáo nước lạnh, “Sáng tinh mơ đã quấy rầy mộng đẹp của người ta, nếu còn ở đây ầm ỹ thì toàn bộ cút hết cho tôi.”

Sắc mặt của mọi người đều có chút xấu hổ, ngay cả những người ngồi ở bàn trên cũng không dám làm càn, chỉ có thể đem sự khó chịu nuốt trở vào.

Lưu Chấn Vĩ tuy rằng không hài lòng với thái độ của cô gái trẻ này nhưng cũng biết dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu, vì thế ông kêu bọn đàn em đỡ mình đi qua, hé ra khuôn mặt tươi cười già nua giống như một đóa hoa vạn thọ.

“Vị này chính là thần y… không biết xưng hô như thế nào đây?” Lại nói tiếp, cô gái trẻ xinh đẹp này còn không giới thiệu tên.

Bạch Tiểu Hoa nhìn hắn một cái, thản nhiên nói, “Gọi tôi là Hoa thần y là được rồi.”

Lưu Chấn Vĩ khóe miệng vừa nhếch, cô gái này so với con gái mình còn nhỏ hơn, thật sự là da mặt dày, người khác kêu cô ta một tiếng thần y là nể mặt cô ta, nhưng chính cô ta lại kêu mình là thần y, cũng quá là kiêu ngạo mà!

“Hoa… thần y, tôi là Lưu gia Lưu Chấn Vĩ, hôm qua luyện công có điểm sơ xuất, nghe nói Hoa thần y y thuật cao minh, có thể khởi tử hồi sinh, tựa như Hoa Đà, nên hôm nay đến đây phiền toái thần y cứu chữa cho lão già này một phen.” Cách nói chuyện khiêm tốn, tuy rằng trong lòng đối với thực lực của cô gái này có chút hoài nghi, nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của Thiên Long hội, cho nên hắn cũng không muốn bị bẽ mặt.

Đại trượng phu, co được giãn được!

Trong lòng Bạch Tiểu Hoa rất thích chí, không nghĩ tới hiệu quả lại tốt như vậy, hơn nữa đều là cá lớn, lần này sẽ kiếm được một khoản lớn a.

Khuôn mặt xinh đẹp từ đầu đến cuối vẫn căng thẳng, không mỉm cười, lạnh lùng nói, “Lưu gia chủ khách khí, con người của tôi chỉ nhận thức tiền chứ không nhận thức người, hơn nữa thương thế cũng chia cấp bậc, bị thương càng nặng, tiền chữa trị lại càng đắt. Chữa bệnh cũng không phải chỉ một mình tôi biết, ông nên suy nghĩ cho kĩ.”

Lưu Chấn Vĩ cả kinh, chẳng lẽ cô gái này biết hắn từng đến Lý gia? Không thể nào, đêm qua lúc hắn đến Lý gia là tuyệt đối cẩn mật, Lý gia cũng sẽ không tùy tiện tiết lộ tin tức. Sở dĩ hắn đến Lý gia là vì nhiều năm qua Lý gia vẫn giữ thái độ trung lập, sẽ không tiết lộ thông tin của bệnh nhân.

Như vậy xem ra, cô gái này đang thử mình?

Trên mặt hắn tươi cười lấy lòng nói, “Hoa thần y nói gì vậy, ăn cơm cũng phải trả tiền, huống chi là xem bệnh? Chỉ cần Hoa thần y có thể trị khỏi thương thế cho tôi, bao nhiêu tiền cô cứ việc mở miệng.” Theo hắn thấy, giỏi lắm là mấy ngàn vạn, kinh mạch của hắn bị thương, bỏ ra chút tiền mà có thể khôi phục lại thì số tiền này sử dụng cũng đáng.

Bạch Tiểu Hoa vừa nghe lời này, khuôn mặt lạnh lẽo dường như cũng hé ra chút ý cười, “Nếu Lưu gia chủ đã nói vậy, tôi cũng an tâm.”

Quả nhiên là nhận thức tiền chứ không nhận thức chủ nhân, thay đổi sắc mặt so với lật sách còn nhanh hơn.

“Trước tiên ông đưa tay ra đây, tôi sẽ bắt mạch.” Bạch Tiểu Hoa nói.

Lưu Chấn Vĩ vội đưa tay qua, trong lòng có chút khẩn trương nhìn sắc mặt kinh ngạc của Bạch Tiểu Hoa.

Bạch Tiểu Hoa chửi thầm, đúng là hết chỗ nói, đêm qua mấy tên ngu ngốc kia sao lại xuống tay nặng như vậy? Chẳng phải cô đã đưa sẵn thuốc cho bọn họ rồi sao, vậy tại sao chân khí trong cơ thể Lưu Chân Vĩ tán loạn không nói, ngay cả kinh mạch đều bị đứt?

“Hoa thần y, cô thấy thế nào?” Lưu Chấn Vĩ nhìn sắc mặt âm tình bất định của Bạch Tiểu Hoa thì cảm thấy căng thẳng, sốt ruột hỏi.

Bạch Tiểu Hoa thu hồi thần sắc kinh ngạc, thản nhiên nhìn Lưu Chấn Vĩ một cái, môi đỏ khẽ mở, “Lưu gia chủ… vấn đề của ông, có phần nghiêm trọng a.” Sau đó dùng ánh mắt hiểu rõ nhìn Lưu Chấn Vĩ, nói cho hắn biết, cô đã biết thương thế của hắn.

Lưu Chấn Vĩ ghé sát vào Bạch Tiểu Hoa, nhỏ giọng nói, “Nếu thần y đã biết thương thế của tôi, vậy cô nói xem có thể trị được hay không?”

Bạch Tiểu Hoa cũng thấp giọng nói, “Kinh mạch bị hao tổn, chân khí rối loạn. Mặc dù có thể chữa trị, nhưng cũng hơi rắc rối.”

Xem ra hắn đến đây là đúng, nhìn cô gái trẻ này, quả thật có thực lực, ngay cả danh y cao cấp nhất của Lý gia cũng phải đến mười mấy phút mới phát hiện ra thương thế của hắn, vậy mà cô gái này chỉ mới một phút ngắn ngủi đã tìm ra.

Huống chi cô ta nói hơi rắc rối nhưng có nghĩa là có hi vọng.

Lưu Chấn Vĩ kích động nói “Hoa thần y, chỉ cần có thể chữa trị khỏi thương thế cho tôi, bao nhiêu tiền cũng được, không sao cả.”

Bạch Tiểu Hoa thấy mục đích đã đạt được, liền sử dụng công phu sư tử ngoạm.

Tuy rằng có chút phiền toái nhưng sau lưng cô có Ngọc Đường Xuân, việc chữa trị kinh mạch đối với anh ta thì cũng là việc dễ dàng.

“Nể mặt Lưu gia chủ, tôi giảm giá cho ông, ông chỉ cần đưa tôi ba triệu là được rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play