Tư Đồ Nam không nói gì chỉ nhìn một lớn một nhỏ nằm ở trên ghế sa lon, đồ ăn vặt .
"Bạch Tiểu Hoa, mẹ con các cô tính ở lại chỗ của tôi bao lâu thế?"
Bạch Tiểu Hoa liếc mắt tà nhìn hắn một cái, cong môi cười, lười biếng nói, "Không bao lâu đâu, cùng lắm thì ba năm một tháng mà thôi."
Khóe mắt Tư Đồ Nam rút lên, ba năm một tháng sao? Chỗ của hắn là nhà trẻ sao? Hay là viện mồ côi hay sao?
"Tôi chỉ là một nam nhân thông thường, mấy người ở nơi này, tôi thấy rất bất tiện."
"Tôi nói tiểu nam tử này, chúng tôi ở nơi này với anh đâu có quan trọng là nam nhân hay không đâu, có liên quan sao? Nếu anh có vấn đề về sinh lý cần giải quyết, hai mẹ con chúng tôi tuyệt đối sẽ không ngăn trở anh, anh cứ tùy tiện."
"Ý kiến của cô cũng tạm được! Nhưng tôi cũng sẽ không quên mấy năm qua , nữ nhân đều bị hai mẹ con các cô dọa chạy đến nỗi chồng chất thành đống ." Tư Đồ Nam hắn đến cuối cùng đắc tội thần linh nào, mà ông trời phải phái hai cái ác ma đến tra tấn hắn.
"Vậy cũng không thể trách chúng tôi, ai cho anh đem những nữ nhân kia mang tới trong nhà bộ dạng một đám như dưa méo táo nứt còn chưa tính, nửa đêm còn học mèo kêu xuân, kêu xuân còn chưa tính, anh cũng nói nhỏ chút xíu nha, không khác gì đứa trẻ mới sinh ra, làm sao cho tôi và tiểu Bảo ngủ được hả?" Bạch Tiểu Hoa liếc trắng mắt, căm ghét nói, "Anh đem về những nữ nhân không sạch sẽ này cũng không sợ nhiễm bệnh, chậc chậc, đều nói tinh trùng nam nhân lên não sẽ biến thành heo, một chút cũng không sai."
"Bạch Tiểu Hoa, nơi này là nhà của tôi, cô phải làm theo ý tôi. Tiếp theo, nếu cô còn dám kêu tôi một tiếng tiểu nam tử, tôi bóp nát cổ của cô !"
"Dạ dạ dạ, tôi đã biết." Bạch Tiểu Hoa từ trên ghế sa lon đứng lên, ôm lấy tiểu Bảo, "Tôi và tiểu Bảo đi tắm rửa trước, anh chuẩn bị một chút cơm chiều, nhanh chết đói rồi này."
"Chú Nam, tiểu Bảo cũng đói bụng, tiểu Bảo muốn ăn hải sản!" Tiểu bảo quay đầu, hướng Tư Đồ Nam hô to, chỉ sợ hắn nghe không được.
"Xú tiểu tử, chú là bảo mẫu của nhóc sao, cư nhiên dám sai khiến chú!" Miệng tuy rằng hùng hùng hổ hổ, nhưng Tư Đồ Nam như trước nghe lời mặc tạp dề tự nhiên hướng phòng bếp đi đến.
Mới từ phòng bếp lấy nguyên liệu ra, đã thấy Bạch Tiểu Hoa kích động từ phòng tắm chạy ra.
"Tiểu nam tử, không tốt , lần này thật sự chết chắc rồi."
"Tôi van cô, cô đi ra có thể mặc quần áo vào trước hay không!" quả thực Tư Đồ Nam hết chỗ nói rồi, nữ nhân này rốt cuộc có một chút thưởng thức hay không.
"Tôi đây không phải đang bọc khăn tắm sao? Ai nha, đừng manh động trước, anh xem đi này." Bạch Tiểu Hoa mở bàn tay ra, chỉ thấy một quả nhỏ như châm chi kim loại đen lẳng lặng nằm.
Tư Đồ Nam thật cẩn thận lấy thứ này, cẩn thận quan sát một lần, rồi ngẩng đầu nhìn Bạch Tiểu Hoa, nhăn mi nói, "Lần này người đuổi giết cô rất thông minh, cư nhiên biết để gắn máy theo dõi trên người cô. Tôi nên chúc mừng cô, hay là nên thay cô bi ai đây?"
"Mẹ nó, nhất định là ngày hôm qua, nhất định là bọn họ làm!" bốn Ô Quy vương này bát đản sao âm hồn vẫn không tiêu tan? Cô Bạch Tiểu Hoa từ lúc năm năm trước cũng đã mất đi giá trị lợi dụng, hiện giờ một người có con cái lẫn ăn lẩn đánh cuộc không lý tưởng chỉ là một người dân nho nhỏ mà thôi, vì sao còn không buông tha cho cô? Chẳng lẽ là vì tiểu Bảo?
Ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, Bạch Tiểu Hoa cảm thấy được bây giờ ở chỗ này không hề an toàn, cô phải rời đi, chạy càng xa càng tốt, không thể ở chỗ này. Đúng, phải xuất ngoại, rời đi nơi này, vĩnh viễn cũng không nên trở lại.
"Tư Đồ Nam, chỉ có anh mới có thể giúp tôi , tôi mặc kệ anh dùng phương pháp gì, anh hiện tại phải đưa tôi và tiểu Bảo xuất ngoại, chúng tôi không thể ở đây ."
Tư Đồ Nam gở xuống tạp dề xuống, chậm chạp dùng nước trong rửa tay, ở trong ánh mắt khó hiểu của Bạch Tiểu Hoa, chầm chập sửa sang lại quần áo.
"Tôi bỏ mẹ! Bây giờ anh nghĩ đến tôi đang đùa giỡn với soái ca sao ? Tánh mạng của bà đây cũng sắp khó giữ được , anh thật là thảnh thơi !"
Tư Đồ Nam dùng ánh mắt xem thường nhìn cô, sau đó lành lạnh nói, "Khách quý đã tới cửa rồi , cô không có nghe thấy tiếng phi cơ trực thăng phát động trên nóc nhà sao?"
Thân thể Bạch Tiểu Hoa cứng đờ,"Anh nói. . . . . . Bọn họ đã tới rồi?"
"Cho nên, hiện tại cô chạy đã không còn kịp rồi. Tuy rằng tôi không biết cô đến tột cùng chọc tới đại nhân vật nào, nhưng là tình huống hiện tại cũng chỉ có thể đối mặt . Cô đi phòng tắm trước và tiểu Bảo, tôi đến xem chủ nhân phi cơ trực thăng ra sao, tôi hết sức tò mò nồng hậu hứng thú đấy."
"Tư Đồ Nam!" Bạch Tiểu Hoa đột nhiên dùng một loại ánh mắt đồng tình nhìn hắn, "Anh, tự cầu thêm phúc đi!" Sau đó vèo một cái không thấy bóng dáng .
Tư Đồ Nam buồn bực nhăn lông mày đẹp, còn đang tự hỏi trong lời nói của nàng là ý tứ gì,thì thấy thủy tinh trên mặt tường, bùm bùm, từng khối từng khối rơi xuống, mà thủy tinh vỡ như bay thông thường, thẳng tắp hướng hắn phóng tới. Tư Đồ Nam phi thân nhảy lên, di chuyển về phía sau rất nhanh, khối thủy tinh vỡ cách hắn không đến nửa thước rớt xuống .
Nháy mắt, cả tòa đại sảnh, một mảnh hỗn độn.
"Ê ê ê! Khách nhân, anh cũng quá không hiểu lễ phép sao? Không biết vào nhà phải đi cửa chính sao? Cẩn thận tôi tố cáo các anh tội tự ý xông vào nhà dân đấy!"
"Tôi tưởng rằng sẽ thu hoạch, sẽ chấn động thêm một chút, nhưng. . . . . . có vẻ như chủ nhân nhà này không thích thế nhỉ!" Thân ảnh thon dài chậm rãi rớt xuống, mủi chân điểm nhẹ, cả người Uyển chuyển Như tinh linh, vững vàng dừng ở trên cửa sổ . Trường bào màu đỏ bị gió đêm nghịch ngợm bay phất, tóc dài múa loạn trong không trung, mê hoặc mắt người. Mỹ lệ tuyệt luân, dung nhan tựa như ảo mộng thoát tục hiu hiu với ý cười hơi rét lạnh, trong mắt hoa đào mị hoặc lại tràn đầy sát khí.
"Yêu tinh, vừa mới nãy dám đá văng ông đây xuống, xem ông đây bắn chết chú em tan xác." Từ một tiếng chửi rủa, lại một bóng dáng thon dài cao ngạo sáng rực, mạnh mẽ nhảy tiến vào cửa sổ, một đầu bạch kim bị ánh trăng chiếu rọi xuống, càng phát ra kinh tâm động phách. Chỉ thấy hắn nhảy dựng xuống, rút súng ra chỉa nam tử tóc dài đứng ở trên cửa sổ mắng, "Xem hôm nay ông đây băm ngươi ra!"
"Mặc kệ bọn họ sao?" Lãnh Như Phong nhướn mày, thời khắc mấu chốt sắp rơi dây xích, hai người này cư nhiên đứng lên đấu tranh nội bộ.
"Kệ cho bọn họ đánh, đánh chết cho bớt một người, đối chúng ta mà nói, có thể bớt một phần tư uy hiếp." Tay Tiêu Lạc Hàn đẩy gọng kính tơ vàng, trong mắt hiện lên một tia gian trá .
Làm Tư Đồ Nam thấy rõ ràng bốn nam nhân trước mắt, sau đó rốt cục hiểu được, mới hiểu lời Bạch Tiểu Hoa vừa mới nói tự cầu nhiều phúc là có ý gì !
"Ba ba ba!" Tư Đồ Nam vỗ tay hoan nghênh, bình tĩnh, "Không nghĩ tới các đại nhân vật trong truyền thuyết cư nhiên sẽ đến nơi này, thật sự là làm cho hèn này cảm thấy vẻ vang!"
Sở Vân Hiên nheo mắt lại, âm thanh lạnh lùng nói, "Nếu nhận thức chúng ta, còn có thể bình tĩnh như thế, lá gan cũng không nhỏ đâu."
"Nghe nói, đệ nhất thế giới thần trộm có đệ tử thân truyền, nói vậy. . . . . . Chính là cậu phải ko?" Lãnh như Phong thản nhiên mở miệng, ánh mắt nhưng vẫn dừng lại ở trên người hắn, "Tôi và sư phụ cậu quen biết nhau, cho nên không muốn làm khó dễ cậu, chỉ cần cậu đem Bạch Tiểu Hoa giao cho tôi, tôi cam đoan hôm nay cậu không mất cọng lông nào."
"Lãnh Như Phong, chú em muốn nổi trội hơn sao? Đem Tiểu Hoa giao cho chú em? Chú em có tin hay không tin ông đây phát lệnh truy nả, toàn bộ thế giới đuổi giết chú!" Hạ Lưu Ly lạnh lùng nhìn hắn, trong con ngươi thủy tinh, hừng hực ngọn lửa.
"Hừ, lười cùng các chú ầm ĩ, dù sao có thể mang đi Tiểu Hoa chỉ có một người, mọi người chỉ thể tự so đấu bản lĩnh." Sở Vân Hiên thả người nhảy xuống, rất nhanh rút ra vũ khí ở bên hông, trên khuôn mặt tuyệt mỹ, giờ phút này tươi cười che dấu thị huyết , "Dám dấu riêng nữ nhân của tao, tao sẽ cho mày tỉnh lại!"
Sở Vân Hiên! huyết mạch người thừa kế trực hệ của hoàng triều Trung Hoa, nhân vật bộ tổng chỉ huy quân lĩnh của Thiên Long hội, mới có thể có tài năng võ học quái dị, Lão đại nắm trong tay toàn bộ thị trường hắc đạo Trung Quốc, kẻ đứng đầu hắc đạo chân chính!
"Hôm nay tôi Tư Đồ Nam may mắn có thể so chiêu với Sở Vân Hiên, cũng không uổng sống hai mươi tám năm này! Thật sự là phúc tổ ba đời, phúc tổ ba đời đấy! Ha ha ha ha!" Cười lớn một tiếng, hung mãnh nghênh đón.
Hai người đánh đập kịch liệt, mặt khác ba người lại mang ý xấu, nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh. Trong lòng đều muốn hung hăng thúc giục bọn họ đánh nhau.
Tìm được Tiểu Hoa và con trai , nhất định là tôi.
Mà đầu sỏ sáng tạo một loạt chuyện phiền toái giờ phút này đang vất vả treo ngược dây thừng từ lầu ba trèo xuống.
"Tiểu bảo, theo mẹ nhanh, chúng ta lập tức có thể rời đi chỗ này ."
"Mấy chú kia thì làm sao bây giờ? Giống như đang đánh đập rất dữ dội."
"Kệ bọn họ đi, để cho bọn họ đánh cái họ chết mình sống . Đúng rồi, mẹ đưa cho con thẻ tín dụng trộm được, con có mang theo trên người không?"
"Có mang, yên tâm đi mẹ!"
"Làm tốt lắm, không hổ là con trai của Bạch Tiểu Hoa ta!"
Khi Bạch Tiểu Hoa đang YY đến ước mơ tốt đẹp vô hạn của đời người, lại phát hiện thân thể của mình hình như đã đáp xuống.
Sao vậy cà ?
"Tiểu Bảo, dây thừng của chúng ta hình như bất động thì phải ."
Tiểu bảo ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, sau đó lắc đầu, "Mẹ, chúng ta còn đang di chuyển, chẳng qua không phải đang đáp xuống, mà đang lên cao!"
Bạch Tiểu Hoa sửng sốt, cứng ngắc từ từ ngẩng đầ lên, cả người run lẩy bẩy. . . . . .
Đây là ác mộng, tuyệt đối là ác mộng, please, ai có thể đánh tỉnh nàng đây!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT