Bốpppppp . . . . .

Toàn trường hít một ngụm khí lạnh, ngay cả đôi chân của chủ nhiệm cũng run rẩy, thật cẩn thận chạy tới cửa, sau đó them để ý ướt át bẩn thỉu, chạy, trốn!

Thế nhưng hiện tại không ai chú ý hắn, bởi vì tất cả mọi người vì động tác của Bạch Tiểu Hoa mà há hốc mồm.

Thời điểm Hạ Lưu Ly ngủ, bất luận kẻ nào cũng không được tiếp cận hắn trong vòng ba thước.

Tóc của Hạ Lưu Ly, ai dám chạm chỉ một chút xíu thôi, như vậy cánh cửa bệnh viện sẽ thật cao hứng rộng mở cho người đó.

Hạ Lưu Ly thích nhất là sự vật tốt đẹp, xấu và ác gì đó, hắn sẽ hủy diệt toàn bộ, để tránh cho mình chướng mắt.

Ba điểm này, toàn trường mọi người đều biết.

Nhưng Bạch Tiểu Hoa, nàng không biết. Không chỉ không biết, hơn nữa trong vòng một phút đồng hồ ngắn ngủn, đem ba sự kiện này tất cả làm một lần.

Mà giờ phút này, Hạ Lưu Ly mơ hồ vì bị mê man, bởi vì đầu bị đánh, bị đau khiến cho hắn nháy mắt tỉnh táo lại. Một đôi mắt giống như lưu ly, chậm rãi mở ra, gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân trước mắt, bỗng dưng, tầm mắt chuyển tới quyển sách giáo khoa trên đôi tay nhỏ bé kia, khóe mắt run run. . . . . .

Đôi môi màu hoa Mân côi gắt gao mím lại, cả người tản ra hơi thở nguy hiểm tàn khốc. Cặp mắt đẹp kia giờ phút này lại giống như dã thú, mang theo công kích mãnh

Bạch Tiểu Hoa ngơ ngác nhìn người đàn ông này, đột nhiên nhớ tới, hắn chính là nam sinh vừa mới ở trên xe thể thao, liếc mắt nhìn mình một cái hơn nữa còn cười nhạo mình. Nàng nhíu mày, có chút sợ hãi rũ đầu nhỏ xuống

"Chết tiệt, mày. . . . . ." Hạ Lưu Ly nghiến răng nghiến lợi, con ngươi phun ra lửa.

“Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý, tại vừa mới bị hoảng sợ, cho nên mới. . . . . ." Bạch Tiểu Hoa nói năng lộn xộn, cô không hiểu cách ứng phó loại tình huống này, cô không biết nên giải trừ hiểu lầm như thế nào, bởi vì cô căn bản là không biết biện giải.

Hạ Lưu Ly làm sao chờ được đến lúc cô giải thích hết, thân thể thon dài kiện mỹ giống như Liệp Báo, tao nhã đứng lên.

Nắm cổ áo của cô, chậm rãi xách cô lên.

Bạch Tiểu Hoa mở to ánh mắt tròn tròn, khí lực của hắn cũng quá dọa người đi, một tay mà lại có thể đem xách cả người mình lên!

"Mẹ nó, dám đánh lén ông nội mày, mày có tin ông nội sẽ giúp mày giảm bớt mấy kg thịt không?" Hạ Lưu Ly nhìn thấy trong mắt Bạch Tiểu Hoa sợ hãi, khóe miệng gợi lên độ cung vừa lòng, sau đó hung tợn nói, "Tại sao ở đây cũng có thể nhìn thấy cái bản mặt của mày, chán chết được."

Nói xong, dùng sức quăng cô ra ngoài.

Bạch Tiểu Hoa chỉ cảm thấy cả người được buông lỏng, sau đó lưng đau đớn, lục phủ ngũ tạng giống như sắp bị quăng ra luôn, mông nóng rát như kim châm.

"Đáng đời, ai bảo ả không biết sống chết, lại dám ngồi vào bên cạnh Hạ Lưu Ly."

"Đứa bé đáng thương, chắc là bây giờ đang ôm mặt khóc?"

"Tử bàn tử, ngươi vẫn nên chuyển trường đi, đỡ ảnh hưởng tới hình tượng boy over flower của chúng ta."

"Đúng vậy, nhìn thấy ngươi là không ăn uống gì nổi nữa."

Bạch Tiểu Hoa chịu đựng đau đớn từ trên mặt đất chống đỡ đứng lên, giống như không có nghe thấy thanh âm trào phúng chung quanh, quật cường đem nước mắt quay ngược trở về, ngẩng đầu phẫn nộ trừng mắt nhìn nam sinh tóc bạch kim tuấn mỹ như thiên thần.

"Tôi đã giải thích rồi, cậu làm như vậy không thấy quá phận sao?"

"Cút ngay, cách xa tôi ba thước, không, tôi năm thước." Hạ Lưu Ly không những không biết là mình quá phận, thậm chí còn cầm lấy quyển sách giáo khoa trên bàn, quay đầu cười tà ác với Bạch Tiểu Hoa, sau đó làm giống như việc cô đã làm lúc nãy.

Một giọt, một giọt, chất lỏng màu đỏ bắn tung tóe trên mặt đất.

Bạch Tiểu Hoa run rẩy lấy tay vuốt cái trán của mình, khi nhìn thấy máu đỏ tươi, nháy mắt khuôn mặt trắng bệch.

Đây . . . . . Đây rốt cuộc là cái trường học quỷ gì, những người này là loại người gì. Tùy ý giẫm đạp lên lòng tự trọng của người khác, thật sự vui như vậy sao?

Bạch Tiểu Hoa nổi giận, trong con ngươi cháy lên hai ngọn lửa nhỏ, cũng không cần biết hậu quả sẽ như thế nào, đầu nóng lên, cầm lấy chiếc ghế dài bên cạnh, vọt tới Hạ Lưu Ly.

Bốp bốp một tiếng, hết sức tinh chuẩn đập bể đầu Hạ Lưu Ly.

Hạ Lưu Ly trừng hai mắt, thuận tay sờ sờ đâu, nhìn thấy máu tươi trên tay, sắc mặt đen lại giống như mây đen trước giông bão

Hắn muốn lột sống cô!

"Thối lắm, con mẹ nó ngươi sống không biết nhẫn nhịn sao, thảo nê mã!" Nhấc chân hung hung đạp một cước vào bụng Bạch Tiểu Hoa.

Bạch Tiểu Hoa biết hắn không phải người tốt lành gì, sao có thể ngơ ngác chờ hắn đuổi, đã tránh ra từ lâu rồi, sau đó đẩy đám người ra hướng cửa trước phóng đi. Cái này chết chắc rồi, ngày đầu tiên khai giảng đã như vậy, cuộc sống về sau chắc không sáng sủa mấy rồi!

"Đừng chạy! Con nhỏ kia!" Hạ Lưu Ly đuổi theo,nhưng vừa ra khỏi cửa, làm sao cũng khôngthấy bóng dáng Bạch Tiểu Hoa, mẹ nó, rõ ràng lớn lên giống heo, tại sao lại chạy nhanh hơn thỏ chứ?

"Thảo nê mã, mày khôn hồn đừng xuất hiện trước mặt tao, nếu không đừng trách ông nội đánh gãy chân mày!"

Cả tòa học viện đều bởi vì tiếng gầm rú kinh thiên động địa mà run rẩy

Bạch Tiểu Hoa chỉ cảm thấy ba tỷ sáu trăm ngàn cái lông tơ trên người, mỗi một cái đều dựng thẳng lên, không biết đã chạy bao lâu, càng không biết chạy tới chỗ nào, tìm được một lùm cây chui vào.

"Vù vù. . . . . ." Thân thể mập mạp đã lâu chưa vận động lớn như vậy, xém chút nữa thì gãy lưng mất

"Rõ thật là xui xẻo, tại sao ngày đầu tiên lại trở thành như vậy?" Bạch Tiểu Hoa thì thào tự nói, nghĩ đến cuộc sống kế tiếp trong trường, liền cả người cô như nhũn ra, dường như khí lực đều bị rút hết, không để ý đến cái trán bị thương.

Nằm thẳng ngay đơ ở trên cỏ, ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây, chiếu xuống nhiều chẩm nhỏ sặc sỡ

Bạch Tiểu Hoa đang buồn ngủ, đột nhiên xuất hiện tiếng động khe khẽ, còn tưởng rằng trùm thổ phi Hạ Lưu Ly cái đuổi theo lại đây, cẩn thận nghe kỹ thì đó là tiếng của nữ sinh

Kỳ lạ, bây giờ đang giờ học, còn có người cúp giống mình sao? Hơn nữa thanh âm này, lạ lạ? Thống khổ lại có sung sướng, tiếng ngâm khẽ tiêu hồn. . . . . .

Bạch Tiểu Hoa lặng lẽ đi lên xem, cẩn thận đẩy bụi cỏ ra.

Nhìn thấy một loại hình ảnh làm sung máu não người khác, hai má phấn nộn nóng đỏ như rỉ máu .

Chỉ thấy một cô gái diện mạo cực xinh đẹp, quần áo bị quăng ra bên hông, đôi gò bồng cao thấp phập phồng như ẫn nhưhiện, nàng kia hơi hơi nghiêng đầu, híp híp hai mắt mê ly, nhẹ nhàng cắn môi đỏ mọng, thỉnh thoảng lại vươn cái lưởi phấn nộn ra liếm đôi môi cánh hoa.

Mà nữ nhân dưới thân, đẹp hơn cả Mellie Stanley, tuyệt mỹ đến mức tận cùng. . . . . . nữ nhân! ?

Một mái tóc đen nhánh dài xoã tán loạn bên hông, da thịt trắng nõn trong suốt vương nhiều dấu hôn lấp lánh dưới ánh nắng, đôi mắt phượng hẹp dài mang theo ý cười ngả ngớn, đôi môi kiều diễm đỏ mọng như Uyển Như từ trong tranh bước ra, mang theo mị hoặc quyến rũ chúng sinh, làm cho người ta không dời mắt nổi.

Bạch Tiểu Hoa run run khoé miệng vài cái.

Cái trường học này đến tột cùng là như thế nào, hai nữ nhân này lại dám tỉnh rụi làm chuyện này ở đây giữa ban ngày, con gái mà có thể trắng trợn đến thế sao?

Thật sự là. . . . . . làm cho người ta khó có thể tin!

Cô mới đi học ngày đầu tiên thôi, tại sao lại gặp nhiều chuyện kì quái thế? Hơn nữa cô đột nhiên có i dự cảm bất hảo, tuyệt sắc nữ tử kia hình như đã phát hiện ra cô, nếu như mình không nhìn lầm, người đàn bà kia vừa mới quét mắt sang chỗ mình?

Đừng thấy, đừng thấy, đừng thấy. . . . . .

Bạch Tiểu Hoa nhắm mắt lại, một bên nhỏ giọng cầu khẩn, một bên lui từng bước về phía sau .

Sở Vân Hiên buồn cười nhìn cái vật giống con rùa đen nhỏ, chậm rãi lùi về sau, trên đôi phượng mâu hiện lên một tia sáng, sau đó nhẹ nhàng thổi một hơi lên trên người nữ nhân….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play