Nắng đến xôn xao, hàng cây lớn.

Nhưng nắng bao giờ ghé đây chưa?

Bồ Công Anh mỏng manh hoa dại

Nhưng ko cần thương hại hoa đâu?

Hoa dù lâu hoa cũng có thể đợi

Nắng mai lên- Với gió ấm- Hoa cười _

__Mạnh mẽ

Bồ Công Anh vươn mình lên đón nắng mới___

***Bồ Công Anh Manucian***

Tập 28

Thời tiết đang lạnh dần đó là thời khắc giao nhau giữa mùa thu và mùa đông.

****Biệt thự Heiji****

-Tiểu thư không mặc áo ấm sao? Thời tiết ngày 1 lạnh lắm đó!_Ông Khanh đang nhắc nhở Quỳnh Anh khi chỉ mặc 1 bộ đồng phục.

-Không sao đâu ông. Bây giờ trời thế này, lát nữa cũng sẽ nắng thôi._Quỳnh Anh.

-Vậy được rồi, chúc tiểu thư đi học vui vẻ!_Ông quản gia.

-Bye mọi người._Quỳnh Anh tạm biệt mọi người và đạp xe đến trường.

****Biệt thự Shinichi****

-Cậu chủ, cậu nên mặc áo ấm vào. Theo tôi biết thì lát nữa sẽ có đợt khí lạnh đấy!_Ông Khang.

-Nhưng bây giờ còn nắng mà._Thiên Trọng ( Y chang nhau) ^_^.

-Cậu cứ nghe lời quản gia hoặc cầm áo đến trường cũng được._Ông Khang.

-Vâng ạ! Cháu sẽ mang theo áo!_Thiên Trọng nghe lời ông quản gia.

-Chúc thiếu gia đi học may mắn._All

-Thank you._Thiên Trọng.

****Lớp 11A1*** Quỳnh Anh vừa bước vào lớp đã nhận được ánh mắt……

-Ủa, cậu không lạnh hả?_Huệ Hương.

-Anh hùng thật đấy._Quang Hiếu.

-Anh hùng gì chứ? Anh hùng rơm thì có, hi hi hi._Thiên Trọng.

-Tớ không thấy lạnh mà._Quỳnh Anh

-Bây giờ không, lát sẽ có!_Thiện Phong.

-Hứ….._Quỳnh Anh tỏ vẻ không tin

***Trong giờ học toán***

Cả lớp đang trật tự nghe giảng thì 1 tiếng “ Hắt xì” làm khuấy động ko khí của cả lớp. Nhưng nó vẫn ko ngừng lại ở đó.

-Hắt xì…

Thầy giáo bực mình:

-Ai vậy?

-Em xin lỗi thầy tại em lạnh quá_Quỳnh Anh.

-Sao em ko mặc áo ấm vào?_Thầy Trung Hiếu.

-Em quên ko mang theo thưa thầy._Quỳnh Anh.

-Thôi, em ngồi xuống đi. Các em nên nhớ mặc đủ ấm khi tới trường nhé để cơ thể có thẻ khỏe mạnh._Thầy Hiếu nhắc nhở.

-Cảm ơn thầy._All.

-Chúng ta học tiếp nào._Thầy Hiếu tiếp tục giảng bài.

-Heo ngốc, cậu lạnh lắm hả?_Thiên Trọng hỏi. -Tớ….hắt xì….lạnh lắm._Quỳnh Anh run run nói

-Cậu không sao chứ?_Thiên Trọng lo lắng.

-Có…..hắt xì chứ sao không!_Quỳnh Anh.

-Đã bệnh lại còn cãi bướng. Chắc tại sáng nay không nghe lời ông quản gia phải không?_Thiên Trọng.

-Sao…..cậu….biết…hắt xì…???_Quỳnh Anh ngạc nhiên.

-Đoán thôi, với tính cách của cậu thì có chết cũng làm theo ý mình phải không?_Thiên Trọng.

-Cậu……hắt xì….thôi xỏ xiên tớ đi._Quỳnh Anh. -Nè, mặc đi._Thiên Trọng đưa áo cho Quỳnh Anh.

-Sao…..hắt xì….tự nhiên tốt thế?_Quỳnh Anh ngạc nhiên. -Cậu không mặc là tôi mặc kệ đó._Thiên Trọng định rụt tay lại.

-Có chứ….hắt xì…..tất nhiên là lấy rồi._Quỳnh Anh nhanh chóng lấy áo của Thiên Trọng khoác vào. Chẳng ai hay những hành động đó đã lọt vào mắt những học sinh trong lớp với tiếng cười khúc khích thỉnh thoảng ngồi trong lớp lại sảy ra.

-Ấm qúa!_Quỳnh Anh cảm thấy ấm áp. Cũng vì vậy mà triệu chứng cảm cúm cũng hết. Như thường lệ, sau mỗi buổi học Thiên Trọng thường đến thư viện. Điều này chỉ có 1 người biết.

-Lớp trưởng, cậu có biết khỉ ngốc ở đâu không?_Quỳnh Anh hỏi.

-Cậu ấy đang ở thư viện của trường đấy!_Đăng Kiệt.

-Ừ, cảm ơn cậu._Quỳnh Anh nói rồi đi đến thư viện tìm Thiên Trọng.

-Ủa sao lại tối vậy nè?_Quỳnh Anh.

Từ lúc Quỳnh Anh bước vào cánh cửa cho đến khi thư viện đóng lại diễn ra cùng 1 lúc! Trùng hợp thật.

-Á……á…….._Nữ nhân vật chính của chúng ta không sợ trời không sợ đất nhưng mà sợ nhất là bóng tối đó.

-Ai đang ở đó?_Thiên Trọng.

-Hu….hu……Sợ quá….._Quỳnh Anh vừa khóc vừa né vào 1 góc.

-Trả lời đi, ai vậy?_Thiên Trọng.

-Hic…..hic….._Quỳnh Anh vẫn khóc.

Thiên Trọng lấy chiếc đèn mini của mình ra để đi mọi nơi tìm người đang mè nheo đó.

-Heo con, sao cậu ở đây?_Thiên Trọng soi đèn đến

-Á…..á….Thiên Trọng, hu hu……_Quỳnh Anh đột nhiên ôm chầm lấy Thiên Trọng.

-Cậu làm gì vậy?_Thiên Trọng ngạc nhiên vì lần đầu được con gái ôm.

-Sợ quá, lại tối nữa chứ hic hic….._Quỳnh Anh.

-Tôi tưởng cậu không sợ gì chứ. Hóa ra heo sợ bóng tối hả?_Thiên Trọng đùa theo.

-Kệ tui!_Quỳnh Anh.

-Cậu bỏ tớ ra được rồi đó!_Thiên Trọng.

-Không, sợ lắm_Quỳnh Anh ngang bướng.

-Thả ra đi để tớ tìm cách thoát ra._Thiên Trọng nói.

Quỳnh Anh thả ra:

-Hic hic…..Quỳnh Anh tiếp tục khóc.

-Heo con, khóc xấu lắm đó, cậu đừng khóc nữa._Thiên Trọng an ủi.

-………_Quỳnh Anh im luôn.

-Điện thoại của cậu đâu?_Thiên Trọng hỏi.

-Đây…á…hết phin rồi_Quỳnh Anh.

-Thế điện thoại của cậu đâu?

-Đăng Kiệt mượn rồi!_Thiên Trọng trả lời.

-Không còn cách nào khác sao?_Quỳnh Anh.

-Đành chờ đến khi có người đến mở cửa vậy!_Thiên Trọng.

-Á….gián kìa……_Quỳnh Anh hét lên theo phản xạ thì ôm lấy Thiên Trọng khi cậu chưa hiểu chuyện gì.

-Trời ơi! Có gián thôi mà cậu cũng sợ sao?_Thiên Trọng bó tay.

-Hu hu….. cậu vất nó đi đi._Quỳnh Anh nhắm mắt và ôm Thiên Trọng.

-Rồi xong._Thiên Trọng.

-Cảm ơn nhé!_Quỳnh Anh.

-Cậu lạnh không?_Thiên Trọng

-Lạnh!!!_Quỳnh Anh.

-Vậy lại gần đây._Thiên Trọng.

-Cậu muốn làm gì?_Quỳnh Anh.

-Yên tâm tớ không làm gì cậu đâu_Thiên Trọng Quỳnh Anh lại gần thì Thiên Trọng lấy áo khoác của cậu đưa thêm cho Quỳnh Anh. Quỳnh Anh ngạc nhiên.

-Cậu không lạnh hả?_Quỳnh Anh.

-Đôi chút._Thiên Trọng.

-Sao lại cho tôi áo khoác?_Quỳnh Anh

-Con gái thì không chịu được lạnh đâu đặc biệt là những người cứng đầu và là 1 tiểu thư mít ướt._Thiên Trọng.

Quỳnh Anh nghe xong thầm nghĩ: “cảm động ghê! Không ngờ tên đó có tình nghĩa như vậy”. -Hắt…xì_Thiên Trọng.

-Thấy chưa, cậu bị cảm rồi đó!_Quỳnh Anh.

-Không sao mà!_Thiên Trọng. Quỳnh Anh không nói gì mà ngồi gần Thiên Trọng và lấy áo choàng khoác cho 2 người. Thiên Trọng ngạc nhiên.

-Cậu làm gì vậy???_Thiên Trọng.

-Thế này cả 2 người khỏi lạnh!_Quỳnh Anh. May mà trời tối nếu không ai cũng nhìn thấy Quỳnh Anh và Thiên Trọng, mặt đỏ như trái cà chua vậy.

Bỗng nhiên Quỳnh Anh lên tiếng:

-Nè, khỉ ngốc. Sau này cậu thích con trai hay con gái vậy?_Quỳnh Anh.

-Trai hay gái đều thích. Vì tớ nghĩ nó là món quà quý giá mà trời ban tặng cho tớ._Thiên Trọng giải thích.

-Cậu đặt tên cho nó là gì?_Quỳnh Anh.

-Cậu hỏi làm gì?_Thiên Trọng.

-Tò mò thôi!_Quỳnh Anh.

-Hoàng Lâm Thiên Minh và Hoàng Lâm Hải Băng. Tớ muốn nó sẽ thuần khiết và đáng yêu!_Thiên Trọng.

-Z……z……..z…….

-Không nghe hả?_Thiên Trọng nhìn xuống thì Quỳnh Anh đã ngủ từ lúc nào.

-Đúng là con sâu ngủ mà!_Thiên Trọng nghĩ Thầm. Rồi cậu cũng chìm vào trong giấc ngủ. Sáng hôm sau: Tác giả chưa nói mà mọi người biết nhỉ. Hôm Qua việc Quỳnh Anh, Thiên Trọng bị nhốt ở thư viện là do lũ tiểu quỷ của lớp A1 thực hiện đó. Chính vì vậy, không có gì lạ khi 18 con người đã có mặt rất sớm ở thư viện để xem kịch hay.

-Oa, tình cảm tốt thế!_Viết Hải.

-Tiến triển tốt ghê!_Yến Chi.

-……… Mọi người đều ngạc nhiên và thích thú khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt rát thân mật của Quỳnh Anh và Thiên Trọng. Thiên Trọng thì dựa vào giá sách còn Quỳnh Anh thì dựa vào Thiên Trọng để ngủ. Thế là những chiếc máy ảnh đã hoạt động hết công suất. Đó cũng chính là nguyên nhân khiến cho 2 nhân vật của chúng ta tỉnh giấc.

-Dậy rồi sao hoàng tử lạnh lùng và công chúa dễ thương?_Anh Việt.

-Hả…..ủa….sao mọi người lại ở đậy?_Quỳnh Anh, Thiên Trọng.

-2 người đã làm gì đêm qua vậy?_Băng Ngọc.

-Làm gì là làm gì chứ_Quỳnh Anh, Thiên Trọng -Không có cơ đấy hi hi…._Hạnh Thư.

-Về lớp thôi_Thiên Trọng nhanh chóng đánh trống lảng.

-Hi hi hi….._Cả lớp cùng cười.

-Trả điện thoại cho cậu nè!_Đăng Kiệt.

-Gì đây???_Thiên Trọng ngạc nhiên khi thấy ảnh của mình và heo ngốc tối qua trong điện thoại của cậu.

-Chạy mau._Thu Thủy.

-Á….á….Các cậu đứng lại đó_Quỳnh Anh.

-…….. Sự nô đùa hồn nhiên của tập thể lớp sẽ mãi theo ta suốt cuộc đời nhớ nhé!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play