Bồ Công Anh

-Không mong manh yếu đuối như người ta vẫn thường nói

-Nó là biểu tượng của sự dịu dàng, thanh khiết

-Không đài các như hoa hồng

-Không ngọt ngào như hoa ly

-Bồ Công Anh đẹp gỉan dị và luôn luôn mạnh mẽ

-Nơi nào có đất và gió, nơi đó có sự hiển diện của hoa Bồ Công Anh

-Luôn rực rỡ trong nắng mai mà chẳng cần bàn tay ai chăm sóc.

***Bồ Công Anh Manucian***

Tập 26

Theo chỉ dẫn của cô hướng dẫn viên nên cả lớp vào thăm Đại Nội. Cảnh nào ở đây cũng khiến ai cũng ngạc nhiên: Đây là những khẩu đại bác bằng đồng, nơi kia là những đỉnh đồng to tướng nặng hàng tấn, rồi bàn thờ các ngai vàng của vua Nguyễn. Xứ Huế với tên gọi là Đất Đế Đô: đền đài, lăng tẩm, mái ngói rêu phong….. Bao bọc thành nội là những hào nước rộng trồng toàn bông sen trắng. Đây là chỗ xưa kia Vua, Chúa dạo chơi thuyền, ngâm thơ phú. Thăm xong Đại Nội, chúng ta đi thăm chùa Thiên Mụ. Chùa nằm treo leo trên bờ sông Hương. Ngôi chùa thật cổ kính với những tầng tháp sao. Đó là một công trình kiến trúc nổi tiếng ở xứ Huế. Nói đến Huế, ko thể nào quên sông Hương, núi Ngự, chùa Thiên Mụ, cầu Tràng Tiền. Hôm đó, cả lớp được đi thuyền trên sông Hương. Mặt nước phẳng lặng nhơ tờ, chỉ còn nghe tiếng hát trong trẻo, ngân nga của cô ca sĩ trên thuyền. Những làn gió se lạnh cứ dửng dưng lướt qua. Cảnh trời nước thơ mộng quyện cùng chất giọng dịu ngọt, thánh thót của cô ca sĩ làm cho cả lớp như lạc vào chốn thần tiên. Sau đó, lớp 11A1 cùng nhau đi thăm khu lăng tẩm của các vị vua. Đầu tiên là Lăng Tự Đức, rồi Lăng Khải Định. Lăng Tự Đức êm đềm như vườn tược Huế. Lăng Khải Định ko đồ sộ nhưng lỗng lẫy. Mọi người phải chèo hàng chăm bậc đá mới vào được lăng. Một tòa nhà hiện ra làm Quỳnh Anh, Thiên Trọng và mọi người phải choáng ngợp bởi những đường nét hoa văn múa lượn những màu sắc rực rỡ. Tất cả đều được ghép bằng những mảnh sứ. Vào sâu hơn nữa là tượng vua Khải Định đúc bằng đồng to lớn và bệ vệ.

-Oa, mệt quá à!_Yến Chi.

-Chúng ta đi ăn kem thôi_Bích Lan.

-Đi chứ._Minh Quân.

Tại tiệm kem nổi tiếng:

-Cho chúng em 18 suất kem vani và 2 sôcôla hạnh nhân_Cát Linh.

-Vâng.

-Thank you chị._ All. Sau khi đã ăn kem vui vẻ thì mỗi người đi 1 nơi Đang đi trên đường thì:

-Các ngươi làm gì vậy, cướp cứu……..Tiếng của 1 chị la lên.

Ngay sau đó là 1 bóng người vượt qua trước mặt Quỳnh Anh. Không ngần ngại với bộ óc thông minh của mình nó hiểu được phần nào nội dung của câu chuyện. Vốn là 1 người học võ nên tên cướp đã được Quỳnh Anh thu phục hoàn toàn. Quỳnh Anh quay lại đoạn đường vừa rồi và vui vẻ trả lại chiếc túi xách. Chỉ cần nhìn qua cũng thấy đây là 1 người giàu có với nhãn hiệu thời trang “AN” đủ để thấy đây có lẽ là chiếc túi xách có 102 trên thế giới rồi.

-Trả lại chị nè, chị không sao chứ?_Quỳnh Anh tươi cười hỏi lại.

-Thank you em nhé! Chị không sao!_Cô gái tươi cười đáp lai.

- Lần sau chị phải chú ý nhé!_Quỳnh Anh vừa nói vừa bước đi.

-Ơ…….._Cuộc nói chuyện nãy giờ khiến Quỳnh Anh cứ cảm thấy cô gái này quen quen.

-Em sao thế?_Cô gái ngạc nhiên.

-Dạ không sao ạ! Em đi đây._Mặc dù có chút thắc mắc nhưng sau này khám phá cũng chưa muộn.

-Đợi đã em tên là gì vậy?_Cô gái gọi với theo.

-Quỳnh Anh, Nguyễn Quỳnh Anh_Quỳnh Anh quay lại tươi cười nói.

-Hoàng Lâm Minh Quyên nhớ nhé đó là tên chị_Cô gái vẫn tiếp tục nói.

-Vâng ạ!_Quỳnh Anh.

-Quỳnh Anh, mình nghe cái tên này ở đâu rồi ấy nhỉ?_Minh Quyên vừa đi vừa ngẫm nghĩ

*****Cửa hàng gấu bông*****

Khi Thiên Trọng vô tình đi qua 1 của hàng gấu bong. Kí ức tuổi thơ lúc 7 tuổi trở lại.

-Bi Bi ơi, Ji Ji đến rồi nè!_Từ xa 1 cô bé với mái tóc đen óng ả đang chạy lại với 1 cậu bé.

-Cậu chạy chậm thôi không ngã đấy!_Bi Bi.

-Á….._Vừa mới nói xong thì sự việc y rằng lại xảy ra.

-Tớ đã bảo mà, hậu đậu đến thế là cùng._Bi Bi chạy lại đỡ Ji Ji.

-Hu hu….Bi Bi mắng Ji Ji rồi. Ji Ji không chơi với Bi Bi nữa. Hu…hu_Cô bé Ji Ji mè nheo.

-Ji Ji nín đi, tớ đã bảo con gái khóc xấu lắm mà_Bi Bi bối rối.

-Cậu phải mua cho tớ 1 con gấu bông thật to cơ!_Ji Ji nhìn thấy trước mặt mình là 1 cửa hàng thú nhồi bông.

-Đồng ý, vào thôi._Bi Bi. -Hi Hi…_Ji Ji lập tức nín khóc ngay mà cười tươi trở lại.

-Đúng là bó tay với cậu!!!_Bi Bi. Chẳng biết họ làm gì mà 1 lúc sau, trên tay Ji Ji đã cầm trên tay 1 con gấu 1 chú cún xanh to bằng người cô. Với 1 vẻ mặt khác.

-Cậu đinh mua tất cả các cửa hàng gấu bông á?_Ji Ji ngạc nhiên.

-Chỉ cần cậu thích! Tớ sẽ mua hết các cửa hàng ở cả thế giới cho cậu._Bi Bi.

-Hả??? Cậu làm được không đấy?_Ji Ji tròn xoe mắt.

-Sau này cậu sẽ biết._Bi Bi trả lời 1 cách bí ẩn.

-Cảm ơn cậu rất nhiều!_Ji Ji nói rồi kiss vào má cậu làm cậu đỏ bừng mặt.

-Khỉ ngốc, khỉ ngốc!!!_Quỳnh Anh lay Thiên Trọng khi cậu đang mải suy nghĩ.

-THIÊN TRỌNG!!!_Quỳnh Anh hét to.

-Ôi trời, thủng màng nhĩ rồi!!_Thiên Trọng.

-Bộ cậu bị điếc hả? Tớ gọi trên dưới trăm lần rồi đấy._Quỳnh Anh.

-Thì nghĩ về quá khứ chút thôi._Thiên Trọng.

-Làm gì mà đứng trước cửa hàng gấu bông này vậy? Muốn mua gì đó hả?_Quỳnh Anh tò mò.

-Không liên quan đến cậu._Thiên Trọng.

-Đi thôi, vào trong nào._Quỳnh Anh lôi Thiên Trọng vào trong.

-Làm gì vậy?_Thiên Trọng to tiếng.

-Kéo cậu vào thôi!_Quỳnh Anh trả lời.

-Oa, đẹp ghê. Chẳng thay đổi tí nào?_Quỳnh Anh vui mừng khi bước vào trong cửa hàng.

-Cậu đã từng đến đây à?_Thiên Trọng tò mò hỏi.

-Đúng vậy, lúc 7 tuổi đến với 1 người rất quan trọng với tớ._Quỳnh Anh trả lời thành thật.

-Ai vậy? Ba mẹ hả?_Thiên Trọng.

-1 người quan trọng thứ 1 trước cả ba mẹ cơ_Quỳnh Anh.

-???_Thiên Trọng nhìn Quỳnh Anh khó hiểu.

-Là boy friend đó._Quỳnh Anh.

-Nhưng mới có 7 tuổi???_Thiên Trọng.

-Thì sao chứ, giờ tớ đang tìm không biết cậu ấy đang ở đâu nữa!_Quỳnh Anh.

-Cậu ấy tên gì? Sống ở đâu vậy? Sao không thấy cậu ấy xuất hiện._Thiên Trọng tò mò.

-Tên chắc cậu ấy không dùng nữa rồi. Mình chỉ biết lúc tớ đi sang Nhật thì cậu ấy đi Mĩ thế thôi._Quỳnh Anh.

-Cùng quê với tớ à?_Thiên Trọng tiếp tục hỏi.

-Cũng có thể nói như vậy? Sao cậu hỏi lắm thế. Đi mua nào!_Quỳnh Anh.

-Chị ơi cho em mua 1 chú cún màu xanh dương ạ!!!_Quỳnh Anh tươi cười với người bán hàng.

-Em chờ chị chút._Cô bán hàng nói.

-Sao giống cô nhóc thế nhỉ!_Thiên Trọng suy nghĩ nhưng cũng hỏi vì đó là 1 sự trùng hợp. ******Cửa hàng hoa*******

-Bi Bi, cậu thích hoa gì nhất?_Ji Ji hỏi.

-Hoa bồ công anh!_Bi bi.

-Cậu có sở thích giống tớ nhỉ?_Ji Ji ngạc nhiên.

-Tại sao cậu thích nó?_Bi Bi.

-Vì đó là 1 loài hoa rất đẹp, đối với tớ đó là 1 loài hoa huyền bí._Ji Ji.

-Ngoài ra cậu còn thích hoa gì nữa không? Hoa hồng, hoa huệ, hoa cúc...._Bi Bi hỏi tiếp.

-Ko, tớ chỉ thích Bồ Công Anh thôi. Bi Bi biết ko? Hoa Bồ Công Anh ko chỉ mang lại sự ngạc nhiên, niềm tin, có lẽ đó là 1 loài hoa can đảm nhất. Vì chỉ cần có gió, nó sẽ nương mình bay theo, ko ngần ngại bất cứ điều gì. Có lẽ nó biết, dù bay xa đến đâu, nó cũng sẽ tìm cho mình một mảnh đất để tiếp tục xanh tươi một màu hoa mới._Cô bé Ji Ji tự hào nói.

-Nếu sau này tớ tặng cậu 1 đồi hoa bồ công anh, thì cậu lấy tớ nhé_Bi Bi cười gian xảo{còn nhỏ như thế này mà đã....}

-Đồng ý. Hi hi_Ji Ji. Cô bé trả lời mà không suy nghĩ gì.

-Ngoắc tay nào._Bi Bi và Ji Ji cùng ngoắc tay. Dưới ánh nắng chan hòa, 2 đứa trẻ đã có lời hẹn ước.

-Heo ngốc, heo ngốc...._Thiên Trọng lay lay người Quỳnh Anh khi cả 2 đang đứng trước 1 cửa hàng hoa thì thấy Quỳnh Anh không phản ứng gì.

-Heo ngốc, cậu bị sao thế?_Thiên Trọng hỏi lo lắng.

-À, không có gì! Về khách sạn thôi._Quỳnh Anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play