Bồ Công Anh ơi. Tạm biệt nhé. Sẽ không quên. Những lúc tưởng tượng Bồ Công Anh đang ở trên đôi tay này... Và rồi...Thả bay những cánh hoa...Như thổi tung những ước mơ, hoài bão, những hi vọng bay thật cao, thật xa. Tình Yêu dành cho Bồ Công Anh sẽ không vụt tắt. Nhưng thầm lặng hơn chỉ viết trong tâm trí. ***Bồ Công Anh Manucian***

 Tập 24

 Trong giờ học Tiếng Anh: 

-Hôm nay lớp chúng ta chơi trò chơi nha?_Cô Hoài nói. 

-Trò chơi hả cô?_Quỳnh Anh thích thú.

 -Chúng ta chia làm 2 phe nha, con trai với con gái._Cô Hoài. 

-Vâng thưa cô._All. 

-Luật chơi như sau: 1 bên sẽ đưa ra những câu bằng tiếng anh, bên kia sẽ dịch những câu đó, ok chứ?_Cô Hoài. 

-Phần thưởng là gì hả cô?_Thiên Trọng. 

-Bên thắng sẽ mời bên kia đi ăn, được chứ?_Cô Hoài.

 -Yes madam._All. 

-Bắt đầu. Bên Nam sẽ đưa ra câu tiếng anh nha! Nhớ là phải những câu tiếng anh có liên quan đến tình yêu nha._Cô Hoài.

 -Vâng ạ!_All.

 -Tớ trước:  There are 12 months a year… 30 days a month… 7 days a week… 24 hours a day… 60 minutes an hour… but only one like you in a lifetime._Đăng Kiệt. 

-Quá dễ: Có 12 tháng một năm… 30 ngày một tháng… 7 ngày một tuần… 24 giờ một ngày… 60 phút một giờ… nhưng chỉ một người như em trong suốt cuộc đời._Cát Linh. -Chuẩn.

 -Tiếp: There are two reasons why I wake up in the morning: my alarm clock and you._Thiện Phong. 

-Có hai lý do vì sao anh thức dậy vào buổi sáng: đồng hồ báo thức của anh và em._Huệ Hương.

 -Chính xác.

 -Great minds contain ideas, solutions and reasons; scientific minds contain formulas, theories and figures; my mind contains only you!_Trường Kiên. 

-Những bộ óc vĩ đại chứa đựng những ý tưởng, giải pháp và những lý do; những bộ óc khoa học chứa những công thức, lý thuyết và số liệu; tâm trí anh thì chỉ có mình em thôi!_Băng Ngọc. 

-Love can be expressed in many ways. One way I know is to send it across the distance to the person who is reading this._Mạnh Duy.

 -Có nhiều cách để biểu lộ tình yêu. Cách mà anh biết là gởi nó vượt ngàn dặm đến cho người đang đọc tin này._Hạnh Như. 

-If I could change the alphabet, I would put U and I together!_Viết Hải. 

-Nếu anh có thể thay đổi bảng chữ cái, anh sẽ đặt U và I cạnh nhau!_Hạnh Thư. 

-There is night so we can appreciate day, sorrow so we can appreciate joy, evil so we can appreciate good, you so I can appreciate love._Bảo Hưng. 

-Có ban đêm nên chúng ta có thể xem trọng ban ngày, có nỗi buồn nên chúng ta có thể xem trọng niềm vui, có điều ác nên chúng ta có thể xem trọng điều tốt, có em nên anh có thể xem trọng tình yêu._Thu Thủy. 

-You look great today. How did I know? Because you look great everyday._Quang Hiếu. 

-Hôm nay trông em tuyệt lắm. Làm sao anh biết ư? Vì ngày nào nhìn em cũng tuyệt vời hết._Huyền Trang. 

-What is love? Those who don’t like it call it responsibility. Those who play with it call it a game. Those who don’t have it call it a dream. Those who understand it call it destiny. And me, I call it you._Anh Việt. 

-Tình yêu là gì? Những người không thích nó thì gọi nó là trách nhiệm. Những người chơi với nó thì gọi nó là một trò chơi. Những người không có nó thì gọi nó là một giấc mơ. Những người hiểu nó thì gọi nó là số phận. Còn anh, anh gọi nó là em._Bích Lan. 

-What is love? It is what makes your cell phone ring every time I send text messages._Minh Quân. 

-Tình yêu là gì? Đó là thứ khiến cho điện thoại di động của em vang lên mỗi lần anh gửi tin nhắn đến._Yến Chi.

 -If love can be avoided by simply closing our eyes, then I wouldn’t blink at all for I don’t want to let a second pass having fallen out of love with you._Thiên Trọng. 

-Nếu tình yêu có thể tránh được chỉ bằng cách là chúng ta nhắm mắt lại, thì anh sẽ không hề nháy mắt bởi vì anh không muốn bất cứ giây phút nào trôi qua làm vơi bớt tình yêu dành cho em._Quỳnh Anh. 

-I used to think that dreams do not come true, but this quickly changed the moment I laid my eyes on you._Thiên Trọng. 

-Anh từng nghĩ rằng những giấc mơ không trở thành hiện thực, nhưng điều này nhanh chóng thay đổi ngay khi anh nhìn thấy em._Quỳnh Anh. 

-Some people were born with talents. They can do beautiful things with their skills, knowledge and technology. But no one is as talented as you. You just come near, and there is already beauty._Thiên Trọng. 

-Một số người sinh ra đã có được tài năng. Họ có thể làm những điều tuyệt đẹp bằng kỹ năng, kỹ năng và công nghệ của họ. Nhưng không có ai tài năng như em. Em chỉ cần lại gần, và thì đã mang sẵn một vẻ đẹp rồi._Quỳnh Anh. 

-A lady is a woman who makes a man behave like a gentleman. You’re such a lady to me._Đăng Kiệt.

 -Một quý bà là một người phụ nữ khiến cho một người đàn ông cư xử như một quý ông. Đối với anh em chính là một quý bà._Cát Linh.

 -To forget you is hard to do and to forget me is up to you. Forget me not, forget me never. Forget this text, but not the sender._Thiện Phong.

 -Quên được em thật khó và để quên anh thì lại tùy thuộc vào em. Xin đừng quên anh, đừng bao giờ quên anh. Hãy quên tin nhắn này, nhưng đừng quên người gửi nó._Huệ Hương.

 -When situation gets you down, remember there’s someone in Heaven who loves you and watches over you and there’s someone on Earth who cares… I do._Minh Quân. 

-Khi hoàn cảnh làm em gục ngã, hãy nhớ có một người trên thiên đường luôn yêu thương em và dõi theo em và có một người trên Trái đất này luôn quan tâm… Đó là anh._Yến Chi. 

-Cell phones can be irritating sometimes. You always have to reload, recharge every now and then. Messages are delayed. But there’s one thing I love about it. It connects me to you!_Thiên Trọng. 

-Đôi khi điện thoại di động cũng thật phiền phức. Em luôn phải tải lại, nạp tiền cho bây giờ và sau đó. Các tin nhắn bị chậm trễ. Nhưng có một điều mà anh yêu thích nó. Đó là nó kết nối anh với em!_Quỳnh Anh.

 -Bất phân thắng bại rồi._Cô Hoài. 

-Kết quả thế nào hả cô?_Viết Hải. 

-Hòa._Cô Hoài.

 -Yeah, thế mới là 11A1.

 -Nè, hôm nay chúng ta đi thăm Jun và Jin đi..._ Đang trong giờ học, Quỳnh Anh quay sang nói vs Thiên Trọng. 

-Ok, cùng đi nhé!_Thiên Trọng. 

-Uk._Quỳnh Anh.

 Kết thúc buổi học:

 -Quỳnh Anh, chúng ta đi chơi ko?_Cát Linh quay sang hỏi.

 -Linh Linh, nay tớ có việc bận rồi để hôm khác nha._Quỳnh Anh. 

-Nay tớ có vé xem phim hay lắm, ko đi tiếc lắm đó._Cát Linh. 

-Cậu rủ người khác đi đi._Quỳnh Anh.

 -Nhưng ai được đây, mọi người đều bận hết rồi._Cát Linh.

 -Heo ngốc, nhanh lên đi._Tiếng Thiên Trọng vọng lại. 

-Khỉ ngốc, cậu biết ai bây giờ đang rảnh ko?_Quỳnh Anh hỏi.

 -Hoàng tử nụ cười đó, Minh Kiệt đang giận tớ vì ko đi chơi vs cậu ấy kìa._Thiên Trọng.

 -Linh Linh, cậu rủ lớp trưởng đi đi._Quỳnh Anh quay sang nói vs Cát Linh.

 -Uk, bye nha. Chúc 2 bạn đi chơi vui vẻ nhé._Cát Linh quay lại mỉm cười và nháy mắt vs Quỳnh Anh.

 -Bye bye…. Trên chiếc xe đạp, 2 người cùng nhau đến tìm nơi Jun và Jin ở. 

-Khỉ ngốc, kia có phải là Jun và Jin ko?_Quỳnh Anh nhìn quanh thì phát hiện thấy 2 em bé. -Đúng rồi, đến đó đi._2 người cùng nhanh chóng đến nơi.

 -Jun, Jin, 2 em đang làm gì vậy?__Quỳnh Anh hỏi. 

-Chào 2 anh chị._Jun và Jin lễ phép. 

-Em đang bán hoa. Anh chị mua hoa giúp em nha._Jun.

 -Anh sẽ mau hết nha. 2 em đi chơi vs anh chị nhé!_Thiên Trọng. 

-Thật ko ạ?_Jin.

 -Uk, anh chị dẫn 2 em đi ăn nhà hàng nha._Quỳnh Anh.

 -Dạ vâng, hi hi hi._2 em có vẻ rất vui khi được đi ăn. 4 người cùng tay trong tay đến nhà hàng nổi tiếng: 

-2 anh chị và cháu dùng gì ạ?_Anh nhân viên của nhà hàng đến nghênh đón.

 -HẢ???_2 người sốc luôn, anh đó nghĩ chúng ta là 1 gia đình chắc.

 -Anh Thiên Trọng, em muốn ăn món này, món này, món này nữa…._Jun liệt kê.

 -Gọi hết những gì cậu bé đó nói._Thiên Trọng. 

-Dạ vâng.

 -Nhà 2 em ở chỗ nào vậy?_Quỳnh Anh hỏi. 

-Chúng em ko có nhà, thường thì chỉ ngủ ở gầm cầu vào mỗi buổi tối, ban ngày thì đi bán hoa._Jin kể. 

-Vậy các em thường ăn gì?_Thiên Trọng. -Ăn bánh mì hoặc mì tôm ạ._Jun. 

-Các em ko có cha mẹ sao?_Quỳnh Anh. 

-Chúng em bị mất trí nhớ trong một vụ tai nạn giao thông nên ko nhớ gì cả?_Jin kể.

 -Vậy các em có nhớ tên mk ko?_Thiên Trọng hỏi.

 -Cậu ngốc thế, mất trí nhớ thì làm sao mà nhớ tên mk được._Quỳnh Anh cốc vào đầu Thiên Trọng một cái rõ đau. 

-Au…đau….Tớ quên mất thôi mà…._Thiên Trọng giải thích.

 -Khi em mất trí nhớ trên người em và Jin có đeo 1 sợi dây chuyền, trên đó có tên của em và Jin. Nhưng em và Jun chỉ dùng 1 tên tiếng anh._Jun kể.

 -Vậy 2 em tên gì vậy?_Quỳnh Anh. 

-Em là Lâm Như Ý. Tên đầy đủ là Kim Soe Jin. Còn Jun là Lê Duy Tùng, tên tiếng anh là Lee Ki Jun._Jin nói. 

-2 em có cái tên hay ghê._Thiên Trọng. 

-Thật ko anh?_Jun và Jin.

 -Uk, 2 em sẽ ko phải vất vả như thế này nữa. Anh sẽ cho các em vào cô nhi viện, nơi đó. Các em sẽ được học tập một cách đàng hoàng. 2 anh chị sẽ thường xuyên đến thăm các em._Thiên Trọng.

 -Cậu tìm được cô nhi viện nào chưa?_Quỳnh Anh hỏi.

 -Rồi. Cô nhi viện Lâm Ngọc Thiên._Thiên Trọng.

 -Cảm ơn anh chị._Jun và Jin. 

-2 đứa ăn đi sau đó anh chị sẽ dẫn 2 em đi nha._Thiên Trọng. -Hi..hi..hi….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play