Bồ Công Anh_Loài hoa dại, mỏng manh nhưng đã làm biết bao trái tim trao đảo bởi vẻ đẹp thuần khiết của nó. Đất yêu loài hoa ấy nhưng phải chấp nhận 1 sự thực rằng…Bồ Công Anh thuộc về ai? Bồ Công Anh phải bay trong gió.
Đất vẫn phải yêu Bồ Công Anh dù biết rằng…Bồ Công Anh sẽ rời khỏi đây, rằng hoa mãi mãi ko phải là của đất.
***Bồ Công Anh Manucian***
Tập 21
-Tiểu thư Quỳnh Anh, dậy đi học nào._Chị Ly lên tiếng gọi.
-Chị ơi, cho em ngủ thêm 5’ nữa thôi._Quỳnh Anh nói khi giọng còn ngái ngủ.
-Vâng. Nhưng bây giờ đã là 7h rồi._Cô nói nhỏ.
-À..vâng…7h…. WHAT????..Á..á…muộn học rồi…._Quỳnh Anh chạy nhanh vào làm VSCN.
-Nè heo ngốc, cậu làm gì mà hét to thế._Thiên Trọng nghe được tiếng hét của Quỳnh Anh vội vàng chạy sang xem trên người vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ Đô rê mon.
-Khỉ ngốc chết tiệt, sắp đến giờ đi học rồi mà cậu ko thay quần áo hả?_Quỳnh Anh mếu máo.
-Cậu điên hả, giờ mới có 6h15’ thôi mà._Thiên Trọng nghe mà chẳng hiểu gì.
-HẢ? Sao chị Ly bảo 7h rồi._Quỳnh Anh nhìn về phía chị Ly thì thấy chị ấy cười rất tươi.
-À, chiến thuật cũ thôi.._Thiên Trọng ngạc nhiên-> chán nản->hiểu chuyện. -Chiến thuật gì????_Quỳnh Anh tò mò nhìn về phía Thiên Trọng mong một lời giải thích.
-Tại tớ hay ngủ dậy muộn và ko chịu đi học nên mỗi người trong nhà đều có chút kiến thức để làm sao có thể khiến mk rời giường._Thiên Trọng nhẹ nhàng giải thích.
-Gì chứ??_Quỳnh Anh la lên ngạc nhiên.
-Thôi, xuống ăn sáng đi heo ngốc._Thiên Trọng nói rồi kéo Quỳnh Anh cùng xuống nhà khi Quỳnh Anh chưa kịp tiêu hóa hết những gì Thiên Trọng nói.
***Trên đường đi học*********
-Trên càng cao chim hót triển triêu đi vs người yêu, bao đại nhân trông thấy gọi ngay anh lên công đường…_Quỳnh Anh vừa đi vừa ngêu ngao hát.
-Cậu hát tào lao gì thế hả? Giỏi thế nhỉ?_Thiên Trọng vừa lái xe vừa bật cười.
-Thơ chế đấy? Cậu biết chưa? Hi hi hi…_Quỳnh Anh.
-Haizz, chỉ được thế là giỏi thôi._Thiên Trọng.
-Quá khen, hi hi hi…Quỳnh Anh.
-Cẩn thận phía trước kìa._Quỳnh Anh đang cười thì phát hiện ra phía trước có nguy hiểm.
-Kít..rầm…_1 bản nhạc rùng rợn.
-Á…á….á…._1 loạt các hành động được diễn ra. -Jun, cậu ko sao chứ?_1 cô bé từ đâu chạy đến đỡ người con trai dậy.
-Tớ…tớ…ko sao đâu._Cậu bé nói 1 cách khó khăn.
-Cậu ko sao gì chứ? Chân đau lắm phải ko?_Cô bé rơm rớm nước mắt.
-Tớ ko sao thật mà. Jin, cậu đừng khóc nữa._Jun.
-2 em ko sao chứ?_Quỳnh Anh lên tiếng sau khi đã đứng dậy được.
-Các anh chị đi kiểu gì vậy hả?_Cô bé Jin
-Anh xin lỗi, em có sao ko Jun?_Thiên Trọng.
-Sao anh biết tên em?_Jun ngạc nhiên.
-Cô bé Jin vừa gọi em mà._Thiên Trọng nháy mắt.
-Em ko sao đâu anh._Jun.
-Anh chị đưa em đi kiểm tra sức khỏe nha._Quỳnh Anh.
-Ko sao đâu mà._Jun.
-Cậu đi khám đi mà Jun._Jin nói.
-Anh chị ko đi học à?_Jun đánh trống lảng.
-Thôi chết rồi, nhanh nhanh lên Thiên Trọng._Quỳnh Anh vội vàng lên tiếng.
-Anh sẽ mua hết chỗ hoa này cho em. Em về nhà đi, anh sẽ đến thăm em sau nha. Tên anh là Hoàng Lâm Thiên Trọng, nhớ nhé, Bye nhóc._Thiên Trọng nói rồi mua hết chỗ hoa của Jin và Jun và đưa Quỳnh Anh đến trường.
-Vừa rồi cậu nói gì vs nhóc Jun vậy?_Quỳnh Anh hỏi.
-Ko có gì đâu. Cậu cầm hoa này đi, sau này chúng ta sẽ đến thăm 2 nhóc Jin và Jun nhé._Thiên Trọng.
-Ok luôn. Hi hi hi…_Quỳnh Anh. 2 người cùng vui vẻ đến trường và trên tay Quỳnh Anh cầm một bó hoa hồng rất to, trên môi ai đó vẫn nở 1 nụ cười. (^_^)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT