“A Tú!” Lãnh Cầm lớn tiếng gọi, vội vàng bám lấy thang lầu cạnh mình, sợ mình sẽ kích động mà ngã xuống cầu thang.

Du Tú cười nhẹ, khẽ nói: “Lãnh Cầm.”

Lãnh Cầm từ kinh ngạc lúc đầu dần dần phục hồi lại tinh thần, bước vài bước xuống lầu, khó hiểu nói: “Huynh…Làm sao lại tới đây?”

Du Tú nhìn Lãnh Cầm, cười nói: “Ta nhớ ra có một vấn đề muốn hỏi muội, cho nên đã tìm tới đây.”

“Vấn đề gì?” Lãnh Cầm không duyên cớ cảm thấy căng thẳng trong lòng, dường như Du Tú sẽ hỏi một vấn đề quan trọng. Nàng nhìn Du Tú chậm rãi mở lời, không dời mắt.

Du Tú nhìn phản ứng của nàng, sau một lúc rốt cuộc nói: “Ta chỉ muốn hỏi…” Hắn vừa nói tới đây, đột nhiên có một người đi ra từ phòng bếp, chính là Phương Tiểu An vừa nấu xong điểm tâm. Phương Tiểu An nhìn tình huống của hai người, cước bộ ngừng một lát, rồi tiếp tục đi lên phía trước, đặt thứ ở trong tay lên mặt bàn, khẽ nói: “Ta đi lên lầu trước.”

Dứt lời, hắn thật sự xoay người lên lầu.

Lãnh Cầm cảm thấy có đôi khi Phương Tiểu An rất hiểu biết phong hoa tuyết nguyệt.

Vì thế cả lầu một chỉ còn lại hai người Lãnh Cầm và Du Tú. Bởi vì muốn mở cửa đón khách nên gần đây Lãnh Cầm đều thức dậy sớm. Cho nên lúc này trời còn chưa sáng hẳn, ánh sáng chiếu bên ngoài chiếu vào trong khách điếm vẫn mờ mờ ảo ảo, mà trong khách điếm chỉ thắp một chén đèn dầu. Dưới ánh đèn, Lãnh Cầm không nhìn rõ được khuôn mặt Du Tú.

Lãnh Cầm không phải người nhát gan, nàng tự nhận nàng không đỏ mặt giống tên gia hỏa Phương Tiểu An, nhưng không biết vì sao, chỉ cần nhìn thấy Du Tú… Nàng sẽ có một loại cảm giác không biết làm gì, loại cảm giác này trước đây ở chung cũng không có, không biết vì sao lúc này lại xuất hiện.

Du Tú không mở miệng, điều này khiến Lãnh Cầm không đợi được có phần nóng nảy, nàng nói: “Không phải huynh có chuyện muốn hỏi ta sao?”

“Ừm?” Du Tú chớp mắt, dời tầm mắt đang ở trên người Phương Tiểu An thu hồi lại. Lúc này Lãnh Cầm quả thật muốn nâng trán, hóa ra hồi lâu huynh ấy chỉ quan sát Phương Tiểu An sao?

Du Tú cười cười, giọng nói dịu dàng như trước: “Đúng, ta muốn hỏi…Lãnh Cầm muội tới trấn Lâm Nhân bao lâu rồi?”

Lãnh Cầm không ngờ đột nhiên Du Tú lại hỏi vấn đề này, ngớ ra một lúc mới nói: “Sáu bảy năm thôi, ta cũng không tính qua.”

Du Tú gật đầu, nói tiếp: “Vậy muội biết ta tới trấn Lâm Nhân bao lâu rồi?”

“Nửa năm trước.” Lãnh Cầm nói những lời này không chút do dự.

“Ừm.” Du Tú lại gật đầu, lập tức buông tay nói: “Ta hỏi xong rồi.”

Lãnh Cầm cho rằng hai vấn đề này chỉ để làm nền, vấn đề thực sự còn chưa bắt đầu hỏi, trong lòng âm thầm căng thẳng, lại không ngờ Du Tú nói hắn đã hỏi xong rồi. Nàng kinh ngạc nhìn Du Tú, hỏi lại: “Hỏi xong rồi hả?” Không biết vì sao, trong lòng Lãnh Cầm hơi có chút mất mát.

Du Tú tươi cười nhã nhặn, giống như có một sức mạnh khiến người khác an tâm: “Đúng vậy, chắc là không có gì muốn hỏi nữa.”

Lãnh Cầm nhíu mày, nàng không rõ Du Tú tới đây chỉ vì để hỏi nàng hai vấn đề không quan trọng như vậy?

Bỏ lại phía sau suy nghĩ miên man trong lòng, Lãnh Cầm ngước mắt nhìn bộ dáng thản nhiên của Du Tú, nhịn không được hỏi: “Huynh tới lúc nào?”

“Muội không biến sao? Nửa năm trước tới trấn Lâm Nhân…” Du Tú lại ngồi xuống, động tác tao nhã bưng ly trà lên.

Lãnh Cầm liếc nhìn hắn: “Ta hỏi là huynh tới khách điếm lúc nào.”

“…Tối hôm qua.” Du Tú cười nhẹ một tiếng, lại bỏ ly trà xuống.

Lãnh Cầm nhìn hắn cầm lên rồi hạ xuống, nhịn không được giơ tay cầm lấy ly trà trong tay hắn, động tác này khiến Du Tú hơi nhíu mày. Bất chợt Lãnh Cầm nói: “Huyện lão gia không cần xử lý công việc trong trấn Lâm Nhân sao?”

“Cần…đi.” Du Tú ngầng đầu nhìn ly trà trước mặt Lãnh Cầm.

Lãnh Cầm lại nói: “Lúc này huynh về phủ Huyện lão gia?”

“Lập tức trở về.” Du Tú giương mắt nhìn Lãnh Cầm, phát hiện nàng đang chăm chú nhìn mình.

Nhìn thấy Du Tú nhìn mình, trong lòng Lãnh Cầm hơi xao động, lập tức mở miệng nói: “Huynh còn chưa ăn điểm tâm?”

Du Tú lắc đầu.

Lãnh Cầm gõ gõ bàn: “Cùng ăn điểm tâm ở đây rồi về?”

“Ừm.” Du Tú gật đầu, nhẹ nhàng cười.

Vì thế Lãnh Cầm muốn Du Tú chờ một lát, tự mình lên gọi Phương Tiểu An và Đinh Việt xuống ăn cơm. Lúc trước Phương Tiểu An đã rời giường chuẩn bị điểm tâm, vì thấy Lãnh Cầm và Du Tú có chuyện muốn nói cho nên mới trở về phòng, bây giờ Lãnh Cầm đi lên gõ cửa phòng hắn, hắn lập tức ra ngay.

Mở cửa ra, Phương Tiểu An chần chừ một chút rồi mới nói với Lãnh Cầm: “Người kia, là A Tú mà cô nói?”

“Làm sao huynh biết?” Lãnh Cầm đang chuẩn bị đi sang phòng Đinh Việt, nghe thấy Phương Tiểu An hỏi quay đầu lại.

Phương Tiểu An nói ra những lời này rồi mới thấy hối hận, sắc mặt hắn có chút phức tạp lắc đầu nói: “Đoán.”

“Huynh đoán rất đúng.” Lãnh Cầm mặc kệ hắn làm sao đoán ra, dù sao trước mặt hắn say rượu điên loạn như vậy, đúng là chuyện mất mặt mà mình đã làm, quả thật mình không sợ gì nữa rồi. Cho nên nàng không để ý đi tới phòng Đinh Việt, bắt đầu gõ cửa gọi hắn dậy.

Một mình Phương Tiểu An đứng trước cửa, đột nhiên có chút bất đắc dĩ cười cười.

Du Tú, A Tú, chuyện này thực ra cực kỳ dễ dàng đoán ra.

Thật không dễ dàng đánh thức Đinh Việt dậy, ba người đi xuống lầu muốn ăn cơm cùng Du Tú, đã thấy Du Tú có vẻ xuất thần nhìn một bộ tranh chữ treo trên tường của khách điếm. Lãnh Cầm ho nhẹ một tiếng, đi tới ngồi trước mặt Du Tú, khẽ gọi: “A Tú.”

“Ừm?” Du Tú lấy lại tinh thần, nhìn về phía Lãnh Cầm.

Lúc Lãnh Cầm nói chuyện, Phương Tiểu An và Đinh Việt vừa ngồi xuống, Phương Tiểu An biết rõ người trước mặt là ai, nhưng Đinh Việt còn chưa gặp Du Tú, cũng không biết hắn là ai. Cho nên nhìn thấy Lãnh Cầm dùng ngôn ngữ thân mật như vậy để gọi một nam tử, hắn kinh ngạc: “Lão…Lão đại?”

Lãnh Cầm không để ý tới Đinh Việt, chỉ quay sang nói với Du Tú: “Đói bụng chưa?”

“Chưa đói lắm.” Du Tú tao nhã cười.

“Lão đại! Rốt cuộc người này là ai?” Đinh Việt cuối cùng nhịn không được hỏi, kéo lấy ống tay áo của Lãnh Cầm tò mò cực điểm.

Lãnh Cầm không kiên nhẫn nhìn hắn, nói: “Huyện lệnh trấn Lâm Nhân, ngươi gặp chưa?”

“A?” Đinh Việt chớp mắt hai lần.

Lãnh Cầm nhìn bộ dáng của hắn nhịn không được cảm thấy buồn cười, giọng nói cũng dịu đi rất nhiều. Nàng nhìn Phương Tiểu An và Đinh Việt, chỉ vào Du Tú ở bên cạnh, nói: “Vị này là Huyện lệnh đại nhân của chúng ta, Du Tú.” Nàng lại quay sang Du Tú nói: “Hai người bên cạnh ta là người làm của khách điếm Đinh Việt, còn có đầu bếp Phương Tiểu An.”

“Phương công tử, Đinh công tử.” Du Tú quay sang hai người cười cười.

Phương Tiểu An không chút hoang mang đáp lễ, hành động này khiến Du Tú thoáng hiện lên chút kinh ngạc, còn Lãnh Cầm cũng thật không ngờ động tác của Phương Tiểu An lại tự nhiên như vậy. Nếu không phải vì hình dáng của Phương Tiểu An thì hắn thật sự là công tử thế gia, giống như Du Tú lịch sự nho nhã. Chẳng qua khí chất của Phương Tiểu An, nói tao nhã có chút không thích hợp, trong sáng mà lạnh lùng – chỉ cần hắn không đỏ mặt.

Ăn xong bữa sáng, Lãnh Cầm chăm chú nhìn Du Tú, Du Tú chuyên tâm tập trung vào đồ ăn, còn Đinh Việt càng khẩn trương nhìn quanh bốn phía, chỉ có Phương Tiểu An vẫn một bộ dáng không liên quan đến mình.

Sau bữa sáng, Du Tú trở về phủ của hắn, còn ba người cũng mở cửa buôn bán. Ngoài mặt Lãnh Cầm tỏ vẻ không để ý gì, nhưng trong mắt lại thêm phần thất vọng. Điều này Phương Tiểu An nhìn thấy, nhưng không nói gì.

Từ khi Du Tú đột nhiên xuất hiện, khách điếm Lâm Nhân cũng xảy ra chuyện lớn nào. Việc buôn bán của khách điếm Lâm Nhân nhờ vào tài nấu ăn của Phương Tiểu An nên ngày càng tốt, có khi còn vượt qua cả Hạ lão bản ngày trước. Mỗi ngày ba người chạy đi chạy lại tới choáng váng đầu óc, hoàn toàn đã quên chuyện với Hoa Mạc.

Vốn tưởng rằng Hoa Mạc sẽ nhằm vào Phương Tiểu An gây sự, nhưng vẫn không có hành động nào, mãi tới một ngày trước cuộc thi đấu.

Hôm nay sau khi khách điếm đóng cửa, Lãnh Cầm cùng hai người Phương Tiểu An và Đinh Việt nói về chuyện tỷ thí ngày mai. Lẽ ra với trù nghệ tuyệt vời của Phương Tiểu An thì bọn họ căn bản không có gì phải lo lắng, nhưng ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì thì không ai có thể chắc chắn. Mà thật ra khách điếm này cũng không phải do Lãnh Cầm quyết định, chủ nhân chân chính thật sự là Hạ lão bản. Hạ lão bản coi khách điếm này giống như sinh mệnh, nếu như thật sự xảy ra sai lầm gì khiến cho khách điếm về tay Hoa Mạc, thì Lãnh Cầm không nghi ngờ gì Hạ lão bản có thể dùng một đao tự sát ngay trước mặt nàng.

Cho nên, nằm trên giường lúc lâu, Lãnh Cầm không đi vào giấc ngủ được.

Trằn trọc hồi lâu, mãi tới khi bao tử của Lãnh Cầm kêu lên hai tiếng, bọn ta còn chưa ngủ, nàng bất đắc dĩ từ trên giường đứng dậy. Lãnh Cầm nhớ lại trước đó vài ngày mình đều đi tìm thức ăn vào buổi tối thành thói quen, cho nên đêm nào cũng đói bụng.

Nhớ lại như vậy, nàng khoác áo ngoài lên, mở cửa xuống lầu đi tới phòng bếp.

Ngoài ý muốn, trong phòng bếp còn có ánh sáng. Lãnh Cầm hơi suy nghĩ đã đoán được Phương Tiểu An vẫn ở bên trong, nhưng không biết vì sao hắn chưa ngủ.

Nàng do dự một lát rồi đi lên phía trước, đẩy cửa phòng bếp.

Trong phòng quả nhiên là Phương Tiểu An, lần này hắn không đang nấu ăn, mà chỉ lẳng lặng ngồi ở cái bàn duy nhất trong bếp, nhìn đèn dầu trên bàn, không biết đang suy nghĩ cái gì. Nghe thấy tiếng mở cửa, Phương Tiểu An quay đầu nhìn về phía Lãnh Cầm, không hề bất ngờ với việc nàng xuất hiện, hắn nói: “Lãnh cô nương.”

“An mập mạp…Huynh cũng không ngủ được?” Lãnh Cầm đi thẳng về phía trước ngồi trước mặt hắn.

Phương Tiểu An từ chối cho ý kiến, chỉ thản nhiên nói: “Lãnh cô nương, ngày mai sẽ tin tưởng ta?”

Câu hỏi này, trái lại khiến Lãnh Cầm có chút kinh ngạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play