– Chị Tâm cũng sinh bé My rồi, thế bé My không phải cháu mẹ à?
My nghe cậu nhắc đến mình thì ngẩng đầu khỏi miếng sườn kho mặn trong chén cơm, bím tóc lúc lắc, đôi mắt mở to nhìn bà ngoại phụng phịu:
– Ngoại không thương con sao?
Ông Duy bỏ đũa ho khan một tiếng, Khoa cúi đầu trước ánh mắt nghiêm khắc của ba mình, ông mỉm cười với bé My:
– Tất nhiên là bà ngoại thương con rồi, cả nhà mình đều thương My cả.
My toét miệng cười, lộ ra lúm đồng tiền thật duyên nơi má trái và hàm răng mới mọc chưa thật đều:
– Ông ngoại nói thật chứ ạ?
– Ừ, ông nói thật.
– Vậy lát nữa ông ngoại nhớ cho tiền con mua kẹo nhé.
Chị Tâm đang uống canh, suýt nữa thì sặc. Khoa ngẩng đầu nhìn cô cháu bốn tuổi ngây thơ của mình, tiếng cười khe khẽ không thể nhịn của anh làm cả nhà bật cười theo. Tiếng cười kéo tan mọi căng thẳng.
– Sẵn tiện mọi người đều đông đủ, bữa cơm cũng vừa xong, ba cũng có chuyện thông báo. Lần này ba mẹ về sẽ ở lại Việt Nam luôn, không đi Úc nữa.
Khoa nhìn chị Tâm rồi nhìn mẹ mình, ánh mắt anh đầy kinh ngạc:
– Ba mẹ về ở với con, chị Tâm cũng đã có chồng rồi, để chị ở riêng đi.
– Thật ra trước khi về nước, ba mẹ đã nhờ bạn mua giúp một căn hộ ở khu chung cư trên đường V rồi. Nhưng ba mẹ sẽ về ở với con, còn căn hộ khi nào con có vợ sẽ tặng lại cho vợ chồng con làm quà cưới.
Khoa gật đầu cười với ba mẹ mình, đôi mắt anh liếc chị Tâm. Cô gái anh thích anh còn chưa theo đuổi được, chị Tâm đã vội tung tin để ba mẹ hối thúc anh lấy vợ.
– Con mới hai mươi bảy tuổi thôi, hai mươi chín tuổi chị Tâm mới lấy chồng còn gì.
Tâm trừng mắt, Huy lật tay nắm chặt lấy bàn tay vợ, đôi mắt anh nhìn Khoa trách cứ. Khoa cụp mắt khi bắt gặp ánh mắt của anh rể, anh hoảng hốt nhận ra mình vừa cắt một dao vào vết sẹo trong tim chị Tâm…
Điện thoại Khoa rung lên trong túi quần, anh đứng dậy:
– Được rồi, cú quyết định vậy đi, ba mẹ sẽ ở cùng với con. Con đi nghe điện thoại đã.
Khoa rời khỏi bàn ăn rồi lên thẳng phòng mình trên lầu hai, anh đóng cửa phòng rồi mở điện thoại, khóe môi bỗng cong lên thật nhẹ:
– Em tiến bộ thật đấy, chỉ hai ngày đã nhớ tôi đến nỗi phải gọi trước rồi sao?
– Nếu em sai mong thầy bỏ qua cho. Em chỉ muốn biết có phải thầy với Uyên đang có quan hệ tình cảm không?
Khoa nhếch môi cười, bàn tay anh mân mê búp hoa xương rồng vừa mới lộ, từng hàng gai chạy dọc qua tay nhoi nhói:
– Đúng vậy.
Quỳnh thở phào nhẹ nhõm.
– Vậy thầy có thể về đây không ạ? Ba Uyên vừa mất, em ấy như người mất hồn, không cho ai chạm vào mình, đã không ăn uống gần hai ngày nay rồi.
Khoa giật mình, gai xương rồng vô tình ghim thẳng vào da tay anh, rát:
– Quê em ở đâu?
– Thầy ra ga, mua vé tàu về Bình Thuận…
– Huyện nào?
– Dạ thị xã La Gi.
– Nhắn tin số điện thoại em cho tôi, tối đến thị xã tôi sẽ gọi.
Khoa cúp máy, anh chạy thẳng xuống phòng khách tìm anh rể, bàn tay anh lạnh toát, đôi mắt chứa đầy những lo âu.
– Anh Huy này, anh cho em mượn xe vài ngày được không?
Tâm bưng đĩa mận từ bếp lên, cô đặt xuống bàn rồi trừng Khoa:
– Mày mượn xe làm gì? Chiếc mô tô đâu?
– Chị hai, cho em mượn xe đi Bình Thuận đi, ba ngày, à không, hai ngày thôi. Em thật sự có chuyện rất gấp.
– Gấp là chuyện gì?
– Bây giờ chị cho em mượn đi, khi về em sẽ nói sau. Được không?
Tâm mím môi nhìn đôi mày nhíu chặt, ánh mắt lấp đầy những lo âu, sự lo âu và gấp gáp chưa từng xuất hiện trên đôi mắt vốn luôn thân thiện của cậu em trai.
– Xe của anh hai, em mượn đi.
Huy nhìn vợ rồi ném chìa khóa xe cho Khoa, anh cười rất bình thản.
– Con có việc đi Bình Thuận hai ngày, con đi trước đã, lúc về sẽ nói chuyện với ba mẹ sau.
Khoa mỉm cười, sống mũi anh có vị cay rất nhẹ, anh gật đầu với chị Tâm rồi cho xe nổ máy.
Khoa không biết Uyên có đón nhận sự xuất hiện của mình hay không, anh chỉ biết là một người đàn ông, anh nên ở bên cô gái mình thích lúc cô ấy yếu lòng nhất.
Khoa chạy xe ra ngoại ô, đổ xăng đầy bình rồi theo lập trình bắt đầu đi Bình Thuận. Sự lo lắng dày thêm trên mắt Khoa, anh bỗng thấy nhớ nụ cười đầy lạc quan cùng đôi mắt sáng rực của Uyên, nhớ những lời cô đùa giỡn trêu chọc anh, nhớ… Môi Khoa bỗng nở nụ cười.
Tim Khoa nhói lên, đầu ngón tay trên vô lăng bỗng rát rạt, chiếc gai xương rồng đâm sâu vào đầu ngón tay làm rướm máu. Khoa mặc kệ, sự chú ý của anh đều dồn vào làn xe trước mặt, những ngón tay co lại đầy gấp gáp, anh đưa mắt nhìn điện thoại, đã qua hai giờ chiều.
…………………..
Uyên thẩn thờ, đôi mắt cô vô hồn nhìn vào chiếc quan tài đang đậy kín nắp. Một tay Uyên đặt lên nắp qua tài, một tay đặt lên tim, tiếng khóc nghẹn ngào trong lồng ngực. Tim Uyên giống như đã thôi đập.
Giọng ai đó đi đám tang vang lên bên tai:
– Con bé nào ngồi kia? Phải con gái thằng Trí không?
– Ừ, nó đó, nhìn giống hệt con gái mẹ.
– Ủa mà nó về mà mẹ nó không về sao?
– Thôi đi bà, mẹ nó lấy chồng giàu rồi, giờ nó cũng sống sung sướng theo mẹ, bà không thấy ba chết mà nó không nhỏ giọt nước mắt nào sao.
– Mấy bà thôi đi, đi đám tang chứ không phải đi chợ mà nhiều chuyện.
Uyên nắm chặt tay mình, không chút đau đớn, tối qua chị Quỳnh đã cẩn thận bấm gọn móng tay vì sợ Uyên sẽ tự làm mình bị thương. Uyên quay đầu nhìn chằm chằm vào nơi phát ra tiếng nói, ánh mắt cô sắc nhọn chứa đầy những bi thương, cái nhìn đen tối như muốn nuốt gọn những người đàn bà chỉ biết đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.
Bắt gặp ánh mắt của Uyên, đám đàn bà im bặt, họ nhìn nhau, trong đôi mắt chưa đầy sự e ngại rồi bước ra ngoài.
Uyên gục đầu xuống quan tài, chiếc khăn tang trắng muốt đang quấn trên đầu không làm Uyên đau về thể xác, đôi môi cô nhếch lên tạo thành nụ cười chua chát. Cô bỗng hận người đàn ông đang nằm bình thản trong căn nhà tối om chật hẹp trước mặt.
Đau đớn một khi đã lặn sau vào tim sẽ kéo theo cả nước mắt. Uyên không khóc vì cô không thể khóc. Trái tim cô co rút vì tổn thương, vì đau đớn và vì thất vọng.
Lúc xuống tàu, Uyên mang theo tâm trạng vô cùng phấn khởi. Cô vui vẻ nhảy chân sáo vào nhà, giọng Uyên vang vọng khắp nhà nội để gọi tên ba, thế nhưng đáp lại cô là nụ cười héo hắt của nội.
Uyên sụp đổ khi nhìn ba gầy gò như người đã chết trước mặt mình, ông mỉm cười ôm cô vào lòng, ánh mắt đầy yêu thương. Ba chữ “ba yêu con” là những gì trăn trối cuối cùng của ông để lại trên đời. Hóa ra, hơn mười năm qua Uyên không được gặp ba vì ông mắc phải căn bệnh thế kỉ trong một lần đi hiến máu ở bệnh viện.
Một sai sót nhỏ đã phá tan một gia đình, cướp đi một con người và xé nát trái tim một con người khác.
Uyên hoàn toàn chết lặng khi ba lịm đi trong vòng tay cô.