“TUYỂN NHÂN VIÊN TRÔNG TIỆM INTERNET

Yêu cầu: Nữ từ 20 đến 25 tuổi, có hiểu biết cơ bản về máy tính và mạng Internet.

Giờ làm việc: 19 đến 23 giờ hằng ngày.

Lương: Thỏa thuận.

Địa chỉ: Số 11, đường X, phường Y, quận 7.

Liên hệ: 012…. Gặp chị Tâm”.

Uyên giật phăng tờ quảng cáo dán trên cột điện trước nhà mình, nhe răng cười với hình đầu lâu màu trắng rồi nhảy chân sáo vào nhà.

Sau khi săm soi kĩ lưỡng nội dung trên tờ quảng cáo, cô lấy điện thoại gọi cho chị Tâm để xin đi làm và rất nhanh Uyên đã được nhận. Công việc bắt đầu ngay tối hôm nay.

Tối thứ sáu, Sài Gòn hanh hao gió nhẹ, có lẽ cơn mưa buổi chiều đã gột rửa những oi bức, cuốn đi những khó chịu bon chen suốt tuần qua. Uyên mặc một chiếc áo thun đơn giản cùng quần jeans rồi đeo ba lô gấu pooh để đi làm, thật may là chỗ làm gần nhà và đường đến không hề có nhiều lối rẽ.

Uyên đến sớm mười lăm phút, cô ngạc nhiên khi biết chị Tâm chủ tiệm net là một phụ nữ khá trẻ, chị ngoài ba mươi tuổi và xinh đẹp đến không thể cưỡng.

– Chào chị, em là Uyên.

Tâm đang chăm chú vào cảnh phim nóng bỏng trên mạng thì giọng nói nhẹ bẫng vang lên bên tai, cô giật mình ngẩng đầu, thứ đầu tiên nhìn thấy là đôi mắt mí lót cùng khuôn mặt khá xinh, sau đó Tâm mới nhớ ra đây là cô bé mình vừa nhận vào làm lúc chiều:

– Cho chị xem chứng minh nhân dân.

– Dạ? – Uyên ngạc nhiên đến ngây người nhìn Tâm.

– Để chị xem em đã đủ hai mươi tuổi chưa. Được không? – Tâm cười rõ tươi.

Uyên mở ba lô lấy chứng minh đưa cho Tâm, cô cũng cười:

– Hóa ra chị đang khen em trẻ hơn tuổi thật.

– Ừ, tên hay, người cũng dễ thương như tên.

– Chị cũng đẹp lắm ạ.

– Ừ, chị biết.

Uyên ngẩn ra, hai chữ “chị biết” được nói bằng giọng điệu tự tin đến thản nhiên và quen thuộc đến lạ kì.

– Dạ, vậy công việc của em là gì vậy chị?

Tâm trả chứng minh cho Uyên, đôi mắt cô sâu thẳm:

– Rất đơn giản, dẫn khách đến phòng trống, thu tiền, kiểm tiền và khóa cửa tiệm khi hết giờ làm. Em làm được chứ?

Uyên thôi nhìn Tâm, cô đưa mắt quan sát tiệm net, thu tất cả những gì hiển hiện, cô mới hỏi:

– Chị ơi, sao tiệm net nhà mình không có máy tính mà toàn phòng thế kia?

– Em yên tâm, chị không làm gì vi phạm pháp luật đâu. – Tâm bật cười khi thấy ánh nhìn lo sợ toát ra từ mắt Uyên, cô gái trước mặt cô có khuôn mặt với những biểu cảm bình tĩnh nhưng đôi mắt lại không hề biết nói dối – Chỉ là tiệm net của mình hơi không bình thường chút thôi.

– Dạ? – Giọng Uyên cao lên, những ý nghĩ đen tối bắt đầu xuất hiện trong đầu cô.

– Em lại gần đây – Tâm hạ giọng nói nhỏ vào tai Uyên – thực ra tiệm net của nhà mình là tiệm net dành cho người đồng tính và chủ yếu là dành cho gay.

Uyên mở to mắt nhìn Tâm, cô lấy tay che miệng để ngăn tiếng la phấn khích tràn ra. Ở đất Sài Gòn thì ra còn có một nơi thú vị như vậy. Uyên toét miệng cười:

– Em làm được ạ, vậy lương thì sao hả chị?

– Chị sẽ trả em mười lăm nghìn một giờ, em có quyền xin nghỉ nếu tối hôm ấy có việc bận, nhưng một tháng không được nghỉ quá năm ngày. Ok chứ?

Uyên đảo mắt nhẩm tính, mười lăm nghìn một giờ, vậy một tháng sẽ có hơn một triệu rưỡi, lại còn là việc nhẹ, ngồi không một chỗ, hơn nữa bọn gay thường là trai đẹp…

– Được chị ơi, em nhận việc ngay đây ạ. À, còn khóa cửa thì sao chị? Em cầm chìa về luôn hả? Còn tiền nữa?

– Ừm em, em cầm chìa khóa về, còn tiền em nhớ kiểm, ghi đầy đủ vào sổ rồi bỏ két sắt dưới chân bàn này khóa lại cho chị, vậy thôi. Mật mã két sắt là 159….

Tiếng xe máy vang lên ngay sau lưng làm Uyên quay đầu nhìn, là một người đàn ông khá đẹp trai, mắt cô sáng lên, chưa chi cô đã nhìn thấy gay rồi.

– Chị về đây, chồng chị đến đón rồi, em nhớ làm theo những gì chị dặn, có gì thì a lô cho chị nhé.

Uyên tròn mắt thất vọng, hóa ra là chồng của người đẹp.

Bạ.n .Đa.ng. Đ.ọc. T.ru.yệ.n .Tạ.i .We.bs.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Nhìn Tâm ra khỏi cửa, như nhớ ra điều gì, Uyên gọi với theo:

– Chị không sợ em ôm tiền chạy mất sao?

– Ha ha – Tâm phá ra cười, cô nói với chồng – anh nghe con bé nói gì không? Nó đòi ôm tiền của em chạy mất kìa.

– Ừ, từ xưa đến giờ, kẻ lấy được đồ của em chỉ mới có mỗi anh.

Uyên ngẩn ra, cô chẳng hiểu vợ chồng chị Tâm đang nói gì, nhưng cô biết chị đang muốn nói với cô là cô không có cơ hội “bỏ trốn”…

Tiễn vợ chồng Tâm xong, Uyên ngồi vào bàn máy và bắt đầu công cuộc “đi bộ” trên “mương 14”, đã hơn một tuần, cô không ghé trang để đọc những thứ tưởng tượng đầy cao siêu của đám phóng viên trong ấy.

Ánh đèn xe máy chiếu thẳng vào mặt làm Uyên nhíu mày, cô ngẩng đầu nhìn hai người đàn ông vừa bước vào tiệm. Một béo lùn, râu ria rậm rạp, mặc đồ rất men. Một cao gầy, da trắng mịn, áo thun hồng và quần skinny xanh nõn chuối ôm sát người. Họ dắt tay nhau vui vẻ đến trước mặt Uyên, tên béo mở miệng:

– Ủa chị xinh đẹp mọi hôm đâu rồi?

Uyên chớp mắt, cô mím môi nhịn cười, hóa ra đằng sau cái sự “men” rất chất của gã gay là một giọng nói “mềm mại” đến lạnh người.

– Chị ấy về nhà rồi.

– Ồ, thế em mới được tuyển sao? – Là tên gay “lộ” mở miệng, giọng hắn trầm và ấm, tương phản hẳn với bộ đồ đang mặc trên người.

– Dạ vâng, hai anh cứ đi thẳng vào đi, hôm nay không phải cuối tuần nên phòng trống khá nhiều.

Uyên cười rõ tươi chào đón hai vị khách “bóng lộn” vào tiệm, cô ngồi xuống bàn mở máy tính cho khách, đầu óc bay tận lên mây khi vào Haivl và trông thấy câu: “Neptune hân hạnh tài trợ chương trình này”.

– Chị Tâm đâu rồi?

Nụ cười bay bổng của Uyên tắt lịm, tâm hồn trên cây của cô bị phũ phàng đẩy mạnh xuống đất, lưng cô cứng đờ, đến cả đầu cũng chẳng dám ngẩng lên.

– Anh hỏi là chị Tâm đâu? Sao lại có người mới thế này?

Đầu Uyên từ từ ngẩng lên, khóe miệng xinh đẹp dần vẽ nên những đường cong hoàn mỹ, đôi mắt Uyên lúng liếng nhìn Khoa:

– Em chào thầy ạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play