Edit: Thủy Tích
« Ta không có điều kiện gì đặc biệt cả, cũng tương tự như trong thư xin hàng, » Trang Tử Trúc tự rót cho mình nửa chén trà, ngữ điệu bình tĩnh : « Thứ nhất, phải biết được tin tức của Phụ Hoàng, hy vọng Phụ Hoàng được bình an ; thứ hai, không được phá hư những thành trấn đã đánh chiếm được, không chiếm đoạt của bá tánh trong thành ; thứ ba, trong chiến tranh, hai bên đều chịu tổn thất cho nên không thể tính nợ vào lúc này,... Nếu Chương Quốc có thể đáp ứng, ta tự nguyện làm người giám sát cả quá trình chế tạo ra vũ khí tối cao nhất, đảm bảo mỗi một thợ thủ công đều được an toàn. »
Nếu giống như những gì đã nói trong thư xin hàng thì Tuyên Hằng Nghị cùng các đại thần trong lòng cũng đã nắm chắc, liền lập tức đồng ý.
Dựa theo tình huống bình thường, sau khi đã đàm phán xong xuôi thì nên cáo từ. Nhưng lúc này biết được Trang Tử Trúc chính là Thanh Trúc Xá Nhân, người mà mình đã kính ngưỡng bấy lâu, những thứ trước kia còn nghi hoặc hiện tại đều có thể trực tiếp được giải đáp cho nên trong lòng Tuyên Hằng Nghị thật sự ngứa ngáy.
Dưới cái nhìn chăm chú của chúng thân binh, Tuyên Hằng Nghị tự mình pha trà nóng cho Trang Tử Trúc, vô cùng thành khẩn hỏi : « Lương Đại tướng quân đã đi đến hành cung quý quốc, truyền tin qua lại cũng mất một đoạn thời gian, nếu biết được tin tức của Khang Cảnh Đế, ta sẽ lập tức báo cho Tam Vương tử. Vậy thì trước đó, Tam Vương tử có thể để tại hạ quấy rầy vài ngày được không ? Trong các bức tranh của Tam Vương tử chứa nhiều huyền cơ, tại hạ tự mình suy luận cũng không có kết quả, liền muốn mượn cơ hội này, thỉnh ngài vì tại hạ giải thích nghi hoặc. »
Trang Tử Trúc dùng ngón tay chạm chạm chén trà nóng phỏng tay kia, không uống, chỉ gật đầu nói : « Có thể. »
Đạo quán thanh tâm quả dục, trừ bỏ nghiên cứu hỏa khí, thì chỉ trầm mê thi họa, người có thể cùng y đàm luận về tranh vẽ cơ hồ không có ai. Trang Tử Trúc thấy thái độ Tuyên Hằng Nghị thành khẩn liền đáp ứng.
Vui mừng lộ rõ trên nét mặt Tuyên Hằng Nghị, nhoẻn miệng cười, khuôn mặt không giận tự uy trở nên anh tuấn sáng ngời hiếm có, rốt cục cũng tương xứng với tuổi tác của hắn. Dừng một chút, Tuyên Hằng Nghị còn chưa định cáo từ, mà đem ánh mắt thả xuống bức tranh hoạ lại khung cảnh quân đội của hắn vào thành.
« Bức họa này rất đẹp, có thể tặng tại hạ không ? » Tuyên Hằng Nghị hỏi.
« Cầm đi đi. » Khó gặp được người yêu thích tranh vẽ của mình, sẽ vì người khác mạo nhận Thanh Trúc Xá Nhân mà tức giận, Trang Tử Trúc đặc biệt rộng lượng tặng bức tranh cho hắn. Dù sao đều đã đầu hàng, giao hảo với vị tướng quân trẻ tuổi của Chương Quốc này cũng có thể.
Tuyên Hằng Nghị lại thỉnh cầu nói : « Có thể thỉnh Tam Vương tử đóng dấu không ? »
Trang Tử Trúc sửng sốt, sai Mặc Thư lấy ra con dấu chuyên dụng của mình, đóng bốn chữ màu hồng 'Thanh Trúc Xá Nhân' xuống góc dưới bên phải. Lấy ra nghiên mực, nhắc bút lên, hỏi : « Xin hỏi tên của Tuyên tướng quân ? »
Đến đây thì không còn gì để giấu diếm nữa, Tuyên Hằng Nghị nói thẳng tên mình ra : « Hằng Nghị, vĩnh hằng hằng, nghị nghị lực. »
Trang Tử Tùng ngồi một bên vừa nghe, đột nhiên quay đầu lại đây, ngay cả Triệu Dục Vũ cũng bị kinh hách đến lập tức đứng thẳng thân thể, muốn nắm chặt chuôi đao nhưng lại phát hiện thời điểm đầu hàng đã giao ra rồi. Trang Tử Trúc ngốc trong đạo quán khá lâu, tuy rằng có nghe qua tên húy của Hoàng Đế Chương Quốc nhưng những người nhắc tới hắn đều dùng bạo quân đến bạo quân đi cho nên căn bản y không liên hệ tới đây được.
Vì thế Trang Tử Trúc liền rất bình tĩnh cầm bút : « Ngày 9 tháng 11, đại quân vào thành, thần thái phi dương, tặng tướng quân Tuyên Hằng Nghị. »
Cũng không thổi phồng lên bao nhiêu, cứ như vậy có mỗi một câu. Tuyên Hằng Nghị cực kỳ vừa lòng, trước tiên kiểm tra xem nét mực có bị loang màu không, rồi mới cẩn thận thu hồi bức họa mà Trang Tử Trúc tặng.
Biểu tình của Trang Tử Tùng cùng Triệu Dục Vũ đều vô cùng cổ quái, đây không phải là Hoàng Đế Chương Quốc thật sự chứ ? Nhưng hung danh bạo quân Chương Quốc lan truyền bên ngoài, ai dám mạo nhận hắn ?
Tuyên Hằng Nghị cảm thấy mỹ mãn thu họa, hẹn Trang Tử Trúc vài ngày sau gặp lại, mới cáo từ.
Sau khi Tuyên Hằng Nghị cùng thân binh rời khỏi, Ngũ Vương Tử Trang Tử Tùng giữ chặt ống tay áo Trang Tử Trúc, hạ giọng hỏi : « Tam ca ca, ngươi nhiều năm ở đạo quán, biết bạo quân của Chương Quốc tên gọi là gì không ? »
Trang Tử Trúc nỗ lực tự hỏi một hồi, không xác định mà nói : « Hình như kêu Tuyên cái gì... »
« Hằng Nghị ! Chính là cái người hôm nay kia a ! » Thanh âm Trang Tử Tùng ép xuống càng thấp, tặc hề hề mà nói : « Quốc quân Chương Quốc thế nhưng tự thân ra trận, còn giả làm cái gì phó tướng nữa, Tam ca ca, súng của ngươi còn đó không, cơ hội khó được, không bằng chúng ta bắt cóc hắn ? Ra lệnh cho Chương Quốc lui binh ? »
Trang Tử Trúc bật cười nói : « Thời điểm chúng ta đầu hàng đều đã giao hết binh khí rồi, lúc có binh khí còn đánh không lại, ngươi nói không có binh khí thì có thể đánh thắng được ai ? Nếu bắt cóc thất bại, Ngũ đệ ngươi lúc nào cũng bảo họ là tên bạo quân ăn thịt người, bạo quân nổi giận, chúng ta sẽ thế nào, bá tánh toàn thành sẽ như thế nào ? »
Ngũ Vương tử Trang Tử Tùng ai thán tê liệt ngã về phía sau lưng ghế.
Trang Tử Trúc lại dặn dò nói : « Nếu hắn đã giấu thân phận thì chúng ta cũng làm bộ như không biết gì cả. Hắn là vua của một nước, lúc gặp mặt chúng ta còn tự xưng tại hạ, không phải càng tốt hơn là để chúng ta phải quỳ xuống hành lễ xưng Hoàng Thượng nhiều sao ? »
« Đúng nha ! » Trang Tử Tùng cười, gương mặt bánh bao cười đến đỏ bừng : « Vẫn là Tam ca ca ngươi lợi hại ! »
Hai huynh đệ cười thành một đoàn, Triệu Dục Vũ đứng một bên trong lòng ẩn ẩn có chút lo lắng. Bạo quân kia giả dạng làm tướng lĩnh, giấu diếm thân phận tiếp cận Trang Tử Trúc, thái độ đối Trang Tử Trúc không giống như với những người bình thường khác, thật sự khả nghi.
.........
Sau khi rời khỏi Vọng Thiên Lâu, Tuyên Hằng Nghị cùng các đại thần thương nghị chuyện liên quan đến chế tạo ra hỏa khí.
« Tam Vương tử Tiêu Quốc nói sao thì đường đường cũng là Vương tử của một quốc gia, tuy rằng bảy năm nay đều sống trong đạo quán, không hưởng thụ qua cuộc sống vinh hoa phú quý, nhưng từ nhỏ đã nghiên cứu chế tạo hỏa khí, cũng là vì hiến cho Khang Cảnh Đế phụ Hoàng của hắn. Hiện tại Khang Cảnh Đế còn chưa đầu hàng, vậy thì có biện pháp nào khiến Tam Vương Tử cam tâm làm việc vì nước ta mà không giữ lại gì không, hay là phong cho hắn một chức quan gì đó ? »
Giang Tướng đề nghị nói : « Dựa theo trong thư xin hàng, hay là để Tam Vương Tử giữ chưởng ấn chưởng quản doanh chế tạo hỏa khí ? »
Một vị Trung tướng khác cười ha ha nói : « Phong quan cái gì chứ, bệ hạ không nhìn thấu không lẽ lão Giang ông cũng không nhìn ra ? Tam Vương tử là Vương tử ! Là một ca nhi, để hắn tiến cung làm phi không phải được rồi sao ? Lại nói, chờ Lương Đại tướng quân đem Khang Cảnh Đế bắt lại đây, lão cha cùng thân ca của hắn đều nằm trong tay chúng ta, vị Tam Vương tử kia khẳng định phải một mực làm việc cho bệ hạ. »
Giang tướng vỗ tay một cái như bừng tỉnh đại ngộ nói : « Đúng vậy, lúc trước người được Khang Cảnh Đế chọn đi hòa thân cũng là Tam Vương tử. »
Không biết Tuyên Hằng Nghị đang suy nghĩ cái gì, chỉ là hơi chút trầm ngâm, liền thần sắc nghiêm túc nói : « Cái này có thể. »
Vốn dĩ chính là người của hắn. Nhưng trước đây Tiêu Quốc mang Trang Tử Trúc tới hòa thân nhưng chính hắn đã cự tuyệt. Hiện tại đánh xong khiến Trang Tử Trúc đầu hàng, bắt lấy Khang Cảnh Đế phụ hoàng Trang Tử Trúc, lại nạp y tiến cung là được.
Một vị tướng tham mưu khác trong điện lại nhẹ giọng nhắc nhở : « Phu phu rất dễ kết thù, thần cảm thấy, hay là vẫn đem Tam Vương tử trở thành quan thân cận đi. Bệ hạ rất ít đặt chân tới hậu cung, chỉ sợ ---»
Hắn còn chưa nói xong đã bị Trương tướng quân đánh gãy : « Không biết thì đừng nói lung tung, giữa hai phu phu làm gì có chuyện thù hận ? Sau khi cưới về, hắn có vinh quang hay không đều phụ thuộc vào bệ hạ, nếu muốn bệ hạ thân cận với mình, hắn cần phải liều mạng làm ra thành tích lấy lòng mới được. »
« Ngô. » Tuyên Hằng Nghị vô cùng tán đồng gật đầu. Đêm đó, mở tiệc chiêu đãi các tướng sĩ ăn uống no say. Tuyên Hằng Nghị lại ra lệnh cho các tướng lĩnh đem những bức họa họ đã đi sưu tầm đến đây.
Không sai, các tướng lĩnh đều có một đống bức họa của Thanh Trúc Xá Nhân, đương nhiên, là do họa sĩ khác sao chép lại.
Kỷ luật quân đội nghiêm minh, các tướng lĩnh giao lên các bức họa. Tuyên Hằng Nghị đều chọn lựa ra những bức được giữ gìn kỹ càng nhất, không lây dính vết máu, không bị rách, càng ít nếp nhăn càng tốt, chuẩn bị ngày mai đến đàm luận cùng Trang Tử Trúc.