Edit: Thủy Tích

Mùa xuân, tháng ba, phía trên kênh đào Trường Thanh vùng ngoại ô, các bá tánh từ xa mà đến xếp hàng vây xem chật như nêm cối. Là bởi vì hôm nay tàu quân đội đầu tiên của Chương Quốc sẽ giương buồm viễn chinh !

Tàu thủy màu trắng tổng cộng có ba tầng, trên giá phía trước được đặt một khẩu đại pháo, phía dưới tầng hầm ngầm còn có ca nô và thuyền cứu nạn, hải quân mặc một thân quân phục màu xanh lá đều nhịp mà đứng, thoạt nhìn cực kỳ có khí thế. Lương Nhã Ý cũng ở trong đám người đó, hắn là một trong những người xếp ở hàng đầu, thân hình cao lớn còn hùng tráng hơn người nam nhân đứng bên cạnh nữa, vừa nhìn qua đã thấy rất đáng tin cậy.

Một đội gồm ba mươi chiến thuyền ngừng lại ở chỗ này, các vị bá tánh cũng có cơ hội được nhìn xem rất rõ ràng. Một quan truyền tin đang đứng trên đầu thuyền cầm một cái loa phóng thanh truyền đạt mệnh lệnh, âm thanh của loa khiến các bá tánh đang vây xem đều không thể che giấu kinh ngạc cùng cảm thán.

« Thỉnh mọi người an tĩnh lại, trong vòng một khắc nữa thì thánh thượng và Hoàng Hậu sẽ đến nơi, thỉnh mọi người giữ gìn trật tự, đừng ồn ào. »

Các bá tánh dần dần an tĩnh lại, nhón chân chờ đợi, có người còn ngẩng đầu nhìn về phía con đường đã được dẹp trống không dành cho thánh thượng và Hoàng Hậu đi, lại cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, chờ mong được nhìn thấy thiên nhan. Rốt cuộc, cùng với âm thanh của tiếng nhạc vui mừng, một tiếng 'ô ô' của xe điện từ con đường kia dần dần đi tới, mở đường là hai chiếc xe điện màu đen, trên xe có binh lính đứng nghiêm trong tay là súng dài, oai hùng cực kỳ. Xe điện màu đen chạy qua, là một chiếc xe khác màu vàng kim long quấn quanh, huy hoàng lóa mắt.

Quan truyền lệnh dùng loa điện hô to : « Thánh thượng giá lâm, Hoàng Hậu giá lâm, Hoàng Tử giá lâm --- cung nghênh ---»

Các bá tánh quỳ xuống, cùng nhau hô to cung nghênh vạn tuế, thiên tuế. Dưới ánh mắt chờ đợi cùng chăm chú của bá tánh, một góc long bào bước xuống từ trên xe điện màu vàng có hoạ tiết kim long, người đó đúng là thánh thượng, Hoàng Tử cũng theo xuống sau, một lớn một nhỏ sau khi đứng vững ở hai bên, rồi mới vươn tay tới, đỡ Trang Tử Trúc xuống xe.

Phía trên kênh đào, pháo mừng nổ vang, một nhà thánh thượng đi đến trên bờ biển nơi chiến đội đang tập hợp, các tướng quân cũng đi ra nghênh đón. Có một quan sử khiêng một cái giá ba chân ra, đứng ở một bên chụp ảnh, 'rắc' một tiếng ---

Tuyên Hằng Nghị bế Hoàng Tử lên, ba người một nhà đầy mặt đều là ý cười, mà các tướng sĩ phía sau cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, bởi vì bản thân được viết thêm tên vào sách sử của Chương Quốc mà cảm thấy vô cùng tự hào.

Chụp ảnh xong, Tuyên Hằng Nghị nói một ít lời động viên các tướng sĩ, rồi mới ra hiệu cho các vị tướng quân chuẩn bị xuất phát. Tàu thủy vừa được khởi động, băng băng mà chạy ra xa, bắn lên vô số bọt nước. Các bá tánh cảm thấy vô cùng kinh ngạc với tốc độ tiến về phía trước của tàu thủy, lại càng thêm bội phục Hoàng Hậu cùng các quan viên của Sở Vật Lý.

Hôm nay đưa tiễn xong, Trang Tử Trúc cùng một lớn một nhỏ ngồi xe điện trở về cung. Buổi chiều, người lớn dắt theo trẻ nhỏ đến Diễn Võ Trường rèn luyện thân thể, con trai Thiêm Phúc của y luyện cũng rất có nề có nếp, dưới sự kiên nhẫn dạy dỗ của Tuyên Hằng Nghị, tuy còn nhỏ tuổi nhưng Thiêm Phúc đã luyện ra được một thân tiểu cơ bắp, lúc đánh quyền cũng rất mạnh mẽ oai phong, phong phạm y như cha cậu vậy.

Trang Tử Trúc cũng không có luyện cho nên liền nhàn nhã ngồi ở bên cạnh sân tập chờ đợi, Cẩm Thư thì đứng một bên lột quả nho, rồi đút từng quả từng quả cho y ăn.

Nghỉ ngơi giữa giờ, Tiểu Thiêm Phúc luyện quyền xong mang theo một đầu tóc lộn xộn như ổ gà đến đây, Trang Tử Trúc cũng đút cho cậu bé một quả nho, khen cậu rất nỗ lực, rất ra dáng ra hình. Tiểu Thiêm Phúc cười vô cùng thỏa mãn, lại chỉ chỉ đầu tóc của chính mình, đặt mông ngồi lên đùi Trang Tử Trúc.

Nhìn bộ dạng này Trang Tử Trúc liền hiểu ý, cầm lấy cây lược, chải lại tóc cho Tiểu Thiêm Phúc, chải đến khi đã gọn gàng rồi liền túm lại thành một bó lớn sau đó vòng lại thành một cái bánh bao trên đỉnh đầu. Tiểu Thiêm Phúc mi mắt cong cong, cười rộ lên cực kỳ giống Trang Tử Trúc, nhưng cậu lại học theo bộ dáng của cha, ngẩng đầu hôn lên mặt Trang Tử Trúc một ngụm.

Trang Tử Trúc cũng hôn lại Tiểu Thiêm Phúc, sau đó nghe được tiếng ho khan trầm thấp của người nào đó.

Tiểu Thiêm Phúc mềm mại nói : « Phụ hoàng, người phải nhớ giữ gìn sức khỏe nha ! Đều ho khan đã nhiều năm ! »

Tuyên Hằng Nghị bệnh lâu thành tật : « ... »

Tiểu Thiêm Phúc lại nhảy xuống khỏi đùi Trang Tử Trúc, chạy đến trước mặt Tuyên Hằng Nghị, muốn xoa xoa lưng cho hắn. Còn lột một quả nho đút cho Tuyên Hằng Nghị ăn nữa. Tuyên Hằng Nghị làm gì còn chút ghen tỵ nào chứ, liền sờ sờ đầu tóc bánh bao của Tiểu Thiêm Phúc.

Tiểu Thiêm Phúc trốn chạy ra chỗ khác, cũng đút cho Trang Tử Trúc một quả, làm nũng với y : « Mẫu hậu, phụ hoàng lại nghịch tóc của con lộn xộn lên nữa rồi, muốn mẫu hậu cột lại lần nữa~ »

Trang Tử Trúc đáp : « Được rồi. »

Tuyên Hằng Nghị lại nói : « Thiêm Phúc, con là nam tử hán, phải bảo vệ mẫu hậu, sao lại ngay cả chuyện cột tóc cũng làm phiền mẫu hậu chứ ? Bắt đầu từ hôm nay, phải học cách tự mình cột tóc. »

Thiêm Phúc gật đầu đồng ý, nâng lên gương mặt nho nhỏ tươi cười với Trang Tử Trúc, nói : « Vậy con không làm phiền mẫu hậu, con sẽ cố học giỏi, sau này sẽ giúp mẫu hậu chải đầu. »

Trang Tử Trúc rất vui mừng, lại đút cho Thiêm Phúc thêm một quả nho nữa, nói 'được'.

Buổi tối.

Tuyên Hằng Nghị không nói một lời mà khiêng một băng ghế lại đây, đưa lưng về phía Trang Tử Trúc mà ngồi xuống. Lúc này, Tuyên Hằng Nghị mới vừa tắm xong, tóc dài xõa ra, mượt mà lại còn rất thơm. Nhưng mà Trang Tử Trúc cảm thấy không hiểu gì hết, không biết Tuyên Hằng Nghị lại muốn làm cái gì đây.

« Cột tóc, » Tuyên Hằng Nghị ra hiệu nói : « Tiểu Trúc cột tóc cho nam nhân khác mà không giúp ta cột, ta rất không vui. »

Trang Tử Trúc dở khóc dở cười, nói : « Thiêm Phúc còn nhỏ như vậy mà cũng được coi là nam nhân khác sao ? »

« Chính là nam nhân khác. » Tuyên Hằng Nghị gật đầu nói, ngữ khí còn rất chân thật đáng tin.

« Được rồi. » Trang Tử Trúc cầm lấy lược, trước chải lại tóc cho Tuyên Hằng Nghị, còn vừa chải, vừa lẩm bẩm : « Một chải chải đến đuôi. » (*)

(*) Nghĩa là tình duyên không đứt đoạn.

Tuyên Hằng Nghị « Ân » một tiếng.

Trang Tử Trúc lại tiếp tục chải lần hai, thì thầm : « Hai chải răng long đầu bạc. »

Tuyên Hằng Nghị cảm thấy ngụ ý này còn rất tốt, lại « Ân » một tiếng.

« Ba chải con cháu đầy nhà --- nhắc tới đây mới nhớ, tại sao bảy năm nay ta đều không mang thai lần thứ hai ? » Trang Tử Trúc sau khi xem hắn là cô dâu nghịch ngợm một hồi xong, mới hỏi ra chuyện khiến mình nghi hoặc : « Ta vốn còn muốn sinh thêm mấy đứa nhỏ nữa chơi với Thiêm Phúc. Ai, vậy mà nhiều năm nay lại không có chút tin tức nào. »

Tuyên Hằng Nghị do dự một chút, cuối cùng mới nói ra sự thật : « Ta đã uống thuốc tuyệt tử rồi. »

« ...Gì ? »

« Lần đó, ngươi sinh Thiêm Phúc, phải chảy nhiều máu như vậy, ta nhìn thôi đã muốn thay ngươi đau rồi, » Khi lên chiến trường, Tuyên Hằng Nghị bản thân phải chịu thương tích đều chưa bao giờ cảm thấy đau quá như vậy, cho nên tình nguyện bản thân tuyệt tử miễn là Trang Tử Trúc không phải chịu khổ thêm lần nào : « Có Thiêm Phúc là đủ rồi, chỉ cần dạy dỗ nó thật tốt, sau đó giao lại giang sơn cho nó, không cần Tiểu Trúc phải chịu cực khổ thêm lần nào nữa. »

Trang Tử Trúc thật không biết phải nói hắn như thế nào cho tốt đây, chỉ có thể ôm ôm hắn, hôn lên mặt hắn một cái, sau đó nhận lại một nụ hôn triền miên. Lại vắt hết đầu óc, sau đó tết cho Tuyên Hằng Nghị một kiểu tóc mới lạ, để Tuyên Hằng Nghị soi soi gương, không thể ngờ tới hắn còn rất vừa lòng.

Ngày hôm sau, Tuyên Hằng Nghị còn mang theo kiểu tóc này lên triều.

Chỉ thấy trên đầu hắn bị chia thành mấy chục chữ « » , trên đó có trăm bím tóc nhỏ phân bố đều đặn, ở phía sau được túm thành một bó. Vừa nhìn đã biết cực kỳ phí thời gian, dây thừng cột tóc còn là vàng bạc giao nhau vô cùng có quy luật. Trăm bím tóc nhỏ được cột hết lại sau đầu, làm lộ ra các trán bóng loáng no đủ của Tuyên Hằng Nghị, các triều thần đều cảm thấy thật mới mẻ.

Tuyên Hằng Nghị mặt không chút gợn sóng mà khoe khoang nói : « Là Hoàng Hậu của trẫm tết cho trẫm đó. »

Các triều thần : « À. »

Rất rõ ràng, đây không phải là muốn được mọi người khen sao.

Các đại thần vốn rất tri kỷ cho nên liền dùng đủ loại từ ngữ khen ngợi kiểu tóc hôm nay của Tuyên Hằng Nghị, lại khen kiểu tóc này rất hợp với hắn, làm Tuyên Hằng Nghị thoạt nhìn càng thêm anh minh thần võ.

Mà Tuyên Hằng Nghị vừa nghe được cụm từ anh minh thần võ này, thế nhưng hơi hơi ngượng ngùng mà rũ mi xuống, ra hiệu cho các đại thần đừng khen nữa, bắt đầu trao đổi chính sự.

Sau khi hạ triều, có đại thần kinh nghiệm đi sang nhắc nhở vị quan viên mới lên chức lúc nãy không cẩn thận nói ra cụm « anh minh thần võ », nói với hắn, không được nói ra cụm từ này trước mặt thánh thượng.

Quan viên mới lên chức hỏi vì cái gì.

Đại thần có kinh nghiệm nói làm sao mà ta biết được ? Dù sao thì mỗi lần khen như vậy cả người thánh thượng sẽ trở nên lạnh nhạt, vừa nhìn ánh mắt đó liền biết không thể khen cụm từ này, không được dẫm lên cái phòng tuyến kia của thánh thượng, nếu không may còn có thể bị trách tội nữa.

Quan viên mới lên chức lại hỏi, nhưng mà ta cũng đã hay nghe thấy Hoàng Hậu khen thánh thượng như vậy mà ?

Đại thần có kinh nghiệm lại quở mắng, nói, Hoàng Hậu chính là người được thánh thượng viết chiếu thư ca ngợi dài tám thước, ủng hộ nghiên cứu, còn sinh cho thánh thượng một Hoàng Tử duy nhất ! Hoàng Hậu và bọn họ làm sao mà giống nhau được ?

Sau khi dạy dỗ quan viên mới lên chức xong, trong triều đình, bởi vì kiểu tóc mới của Tuyên Hằng Nghị lại tạo ra một trào lưu mới. Các đại thần cũng nhao nhao tết tóc giống như Tuyên Hằng Nghị. Tuyên Hằng Nghị vừa nhìn đến, liền cảm thấy vui vẻ cực kỳ.

Ngày này sau khi hạ triều, Tuyên Hằng Nghị lại kéo lấy Trang Tử Trúc, chụp lại kiểu tóc đầu tiên mà Trang Tử Trúc tết cho hắn, nói là muốn lưu giữ lại kiểu tóc mà Trang Tử Trúc đã rất vất vả mới làm ra được, sau đó lại bảo Trang Tử Trúc đổi cho hắn một kiểu tóc khác, lại tết lại lần nữa.

Trang Tử Trúc rộng lượng mà dung túng, ai bảo Tuyên Hằng Nghị thích y, thích đến mức nguyện ý tuyệt tử vì y chứ ? Cho nên đành phải đổi một biện pháp khác đi thỏa mãn yêu cầu của Tuyên Hằng Nghị thôi.

Vì thế trăm năm sau, thế hệ sau của Chương Quốc mở ra album, đang tán thưởng khoa học kỹ thuật thời tổ tiên của bọn họ phát triển thật mạnh mẽ, đang vô cùng sùng bái những thứ mà tổ tiên đã chế tạo ra như hỏa khí, tàu thủy, xe điện, vân vân... đang tán thưởng thình lình lại nhìn thấy ảnh của Tuyên Hằng Nghị - vị Hoàng Đế đã giúp Chương Quốc khai sáng thịnh thế, lật lật một hồi có tới hơn bốn trăm bức ảnh chụp các kiểu tóc khác nhau.

Hơn nữa, một quyển album còn chưa xem hết, phía sau còn có rất nhiều quyển !

Nhóm đời sau : « ... »

Tổ tiên Hoàng Đế khai sáng thịnh thế của bọn họ thế nhưng lại yêu cái đẹp như vậy !

Hơn bốn trăm tấm ảnh chụp đều là tổ tiên anh tuấn của bọn họ với những kiểu tóc hoàn toàn khác nhau nhưng trên mặt lại vẫn luôn không chút biểu tình, mà người đứng bên cạnh hắn lại không hề thay đổi, khi cười lên lại vô cùng ôn hòa. Từ lúc trẻ tuổi đến khi già nua, từ bóng loáng đến nếp nhăn, từng quyển album, lưu giữ lại hình ảnh ân ái cả đời của bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play