Edit: Thủy Tích
Trần thị sau khi bị đưa rời cung lại không muốn tự mình tìm kiếm hôn phối, vốn dĩ hẳn là nên đưa về nhà mẹ đẻ, nhưng Trần gia lại ghét bỏ hắn muốn hỏi xin ngân phiếu, khi thánh thượng phân phát hậu phi, Trần gia mới biết được, thì ra Trần phi – người mà bọn họ ký thác kỳ vọng cao thế nhưng mười năm chưa từng được lâm sủng qua! Cuối cùng còn bởi vì sai lầm mà biếm xuống tài tử, không muốn Trần thị trả lại ngân phiếu bao nhiêu năm nay đã là rất nhân từ rồi chứ đừng nói là đem về nhà nuôi dưỡng tiếp?!
Vì thế Trần thị bị đưa tới một ngôi miếu ở vùng ngoại ô, được Thái Hậu tới thăm vài lần mới có thể ngẫu nhiên tiến cung. Cho dù bị trả về là kết cục đã định rồi nhưng Trần thị đã sống trong cung mười năm, cho nên vẫn luôn hy vọng Tuyên Hằng Nghị có thể liếc mắt nhìn hắn một cái, hằng ngày mong ngóng Tuyên Hằng Nghị còn niệm tình cảm mười năm qua sẽ có ngày mang hắn trở về.
Nhưng mà hiện giờ Thái Hậu lại sắp rời kinh thành đi tới Quá Sơn cầu phúc, thì hắn làm sao có cớ để đến hoàng cung nữa? Đối với Trần gia cũng cùng một nguyên nhân như thế, Thái Hậu rời kinh, người đi trà lạnh, về sau Trần gia nếu làm ra chuyện gì thì còn có ai có thể thay bọn họ cầu tình trước mặt thánh thượng nữa đây?
Vì thế, lần này mẫu phụ của Trần thị tiến cung, không chỉ mang theo Trần thị đã ở trong cung mười năm, còn có hai ca nhi tuổi trẻ mỹ mạo tới chào hỏi Thái Hậu.
Trần thị mười năm không được sủng, mẫu phụ của Trần thị cũng hết hy vọng với hắn rồi, cho nên dứt khoát liền mang theo hai ca nhi trẻ tuổi mỹ mạo lại tri tình thức thú tới thăm Thái Hậu. Hai ca nhi miệng thật sự ngọt, quả nhiên chọc được Thái Hậu vui vẻ. Thái Hậu liên thanh khen ngợi, lấy ra một cái kính vạn hoa mà Trang Tử Trúc đưa tới ra tặng cho hai ca nhi này, ngay cả Trần thị cũng được thưởng một hộp âm nhạc.
Trong bữa tiệc, Thái Hậu lại sai người đem hộp âm nhạc loại lớn mà Trang Tử Trúc làm cho mình ra tới khoe khoang một hồi, mẫu phụ của Trần thị cũng khen tặng vài câu: "Cái này là do Hoàng Hậu làm? Xem ra Hoàng Hậu thật sự rất kính trọng Thái Hậu ngài."
Thái Hậu khoe khoang nói: "Đúng vậy, Hoàng Hậu mỗi ngày đều tới thỉnh an ai gia, vô cùng hiếu thuận. Lại nói tiếp, Hoàng Hậu sao mà dám đối xử không tốt với ai gia chứ? Không tranh thủ lấy lòng ai gia, Nghị nhi có thể coi trọng y sao?"
Mẫu phụ Trần thị che miệng cười, còn nói thêm: "Nhưng mà Hoàng Hậu dù tốt cỡ nào cũng không phải là người trong nhà của Thái Hậu nha! Lúc chưa phân phát hậu phi, mỗi lần vào cung đều thấy có bao nhiêu là phi tần vây quanh nói chuyện giúp ngài vui vẻ, nhưng hôm nay tới lại thật sự quá hiu quạnh. Không bằng để Hi Nhi cùng với Tú Nhi vào cung trò chuyện với ngài? Về sau hôn phối của bọn họ đều có thể nói là được Thái Hậu giáo dưỡng qua."
Thái Hậu cũng rất vui lòng dìu dắt bọn nhỏ trong nhà, liền cho phép hai ca nhi này ở lại Trường Nhạc Cung nửa tháng.
Mẫu phụ của Trần thị vừa làm xong chuyện thứ nhất, lại nói: "Thái Hậu đi cầu phúc, không biết khi nào trở về?"
"Chuyện này..." Thái Hậu hơi hơi do dự, nói: "Chắc là sau khi thu hoạch vụ mùa thu sẽ trở lại?"
Mẫu phụ Trần thị lại nói: "Chuyến này vừa đi đã nửa năm, thời gian quá dài. Chẳng lẽ nhất định phải do Thái Hậu ngài đi mới được sao? Hơn nữa, Trần gia không có Thái Hậu ở trong cung tọa trấn, những ngày sắp tới khẳng định phải chịu khổ rồi."
Trần thị cũng giữ người lại nói: "Làm bạn cùng mẫu hậu đã mười năm, nhưng hiện tại mẫu hậu ngài phải đi Quá Sơn cầu phúc, trong lòng ta vô cùng luyến tiếc, hy vọng ngày ngày đều được gặp ngài."
Thái Hậu ngẩn người, nói: "Ai gia đi cầu phúc cho đất nước, lại không phải đi luôn không về, Trần gia sao có thể phải chịu khổ sở? Ngươi đang nói chuyện gì thế?" Dứt lời, Thái Hậu lại ôn tồn nói với Trần thị: "Vậy thì ngươi hãy đi cùng với ai gia đi. Đứa nhỏ ngốc, vẫn chưa sửa miệng được luôn gọi ai gia là mẫu hậu, vậy thì ai gia nhận ngươi làm con nuôi có được không?"
Trần thị quỳ xuống bái tạ, nhưng lại từ chối, nói: "Cảm ơn Thái Hậu nâng đỡ, nhưng ta vô tài vô đức, lại đi theo thánh thượng mười năm, sao có thể làm con nuôi của Thái Hậu được? Nói ra sẽ bị người khác chê cười."
"Mười năm nay, ngươi chưa từng nhận ân sủng, sao không đảm đương nổi con nuôi của ai gia?" Thái Hậu dứt lời, vẫy vẫy tay, thở dài một hơi, còn nói thêm: "Thôi thôi, ai gia cũng đã quen có ngươi làm bạn bên người, trước khi ai gia đi cầu phúc, ngươi cũng tạm thời ở lại trong cung đi. Cung quy nghiêm ngặt, ngươi cũng là người ở trong cung nhiều năm, nên dạy dỗ tốt hai biểu đệ của ngươi, ra vào đều để cho cung nhân dẫn đường, đừng để bọn họ chạy loạn gây rối khắp nơi. Tuy rằng ai gia đồng ý để ngươi tiến cung nửa tháng nhưng những thứ khác thì đừng nên quá cưỡng cầu."
Hai ca nhi trẻ tuổi vội vàng tỏ vẻ chính mình sẽ không gây rắc rối làm phiền đến Thái Hậu. Trần thị lại càng vui mừng khôn xiết, không để lời khuyên bảo của Thái Hậu vào tai, chỉ thành tâm thành ý quỳ tạ. Thái Hậu rũ mắt quét nhìn hắn một cái, sai người đi Sở Vậy Lý truyền lời: "Đi thỉnh Hoàng Hậu lại đây gặp thân thích, cùng nhau dùng cơm trưa."
Thái Hậu phân phó xong liền mang theo hai ca nhi trẻ tuổi đi nhìn hộp âm nhạc. Trần thị nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở nói: "Hôm nay chỉ thỉnh Hoàng Hậu lại đây, sao không thỉnh thánh thượng?"
"Hoàng Hậu đã lại đây làm gì cần lo lắng Hoàng Đế không tới?" Thái Hậu nói tiếp liền tức giận, chỉ kêu con của hắn tới, con của hắn nhất định không tới, còn nếu gọi Trang Tử Trúc tới thì khẳng định sẽ thấy được mặt con hắn, Thái Hậu thấy quen rồi không muốn lại nhiều lời thêm nữa.
Nếu như không phải hôm nay phải cho Tuyên Hằng Nghị gặp gỡ hai ca nhi Trần gia, Thái Hậu mới không muốn dùng bữa cùng Trang Tử Trúc đâu, miễn cho nhìn thấy dáng vẻ xum xoe của đứa con bất hiếu kia của mình.
Quả nhiên, hôm nay Tuyên Hằng Nghị lại cùng Trang Tử Trúc tới, trước sau vẫn luôn nắm lấy tay nhau, nhìn hai cái ống tay áo kia xem, giống như muốn dính vào nhau luôn vậy. Trần thị cùng với hai biểu đệ cung kính hành lễ với Trang Tử Trúc, Thái Hậu lại giới thiệu hai biểu đệ cho Tuyên Hằng Nghị, Tuyên Hằng Nghị cũng coi như nể tình mà gật gật đầu, xem như đã gặp qua.
Trang Tử Trúc lấy ra lễ vật đã chuẩn bị sẵn từ trước đưa tới trước mặt bọn họ, lại nhìn thấy mẫu phụ của Trần thị, còn có Trần thị hôm nay ăn diện lộng lẫy còn búi tóc chứng tỏ đã kết hôn nữa, hình như đã từng gặp qua người này ở đâu rồi, liền hỏi: "Hai vị này là?"
Thái Hậu nói: "Nghị nhi nói đi."
"Ai?" Tuyên Hằng Nghị hỏi.
Thái Hậu: "..."
Tuyên Hằng Nghị nhìn hai cha con Trần thị đối diện, trách cứ: "Hoàng Hậu hỏi chuyện, các ngươi không nghe thấy sao?"
Trần thị ngơ ngác nhìn Tuyên Hằng Nghị, vành mắt nhanh chóng đỏ lên, giương miệng muốn nói gì đó nhưng lại không ra lời. Mẫu phụ Trần thị thì hoảng sợ mà liên tục xin lỗi, sau đó liền vội vàng giới thiệu bản thân cho Trang Tử Trúc biết, nhắc tới chuyện mình là em dâu của Thái Hậu, mà Trần thị là con hắn, cũng xem như là biểu đệ của thánh thượng.
"Vậy thì cũng là biểu đệ của bổn cung." Trang Tử Trúc sai người lấy quà gặp mặt lại đây, dù cho tuổi y nhỏ nhưng bối phận lại phụ thuộc vào Tuyên Hằng Nghị.
Khi Trang Tử Trúc đưa vòng ngọc cho Trần thị, hắn lại không nhận, vẫn luôn ngơ ngác nhìn Tuyên Hằng Nghị, không dám tin tưởng hỏi: "Từ khi ngài được tiên hoàng nhận hồi cung tới nay đã được mười năm, ta vẫn luôn làm bạn bên cạnh thánh thượng, thế nhưng thánh thượng lại không nhớ rõ ta ư?"
Trang Tử Trúc nghe vậy, dùng đôi mắt nhìn Tuyên Hằng Nghị, ánh mắt kia chỉ kém chút nữa là nói rõ Tuyên Hằng Nghị chính là một tên nam nhân phụ lòng. Thái Hậu cũng đi tới nói: "Mỗi ngày, Trần phi đều đến dùng bữa cùng ai gia, Nghị nhi ngươi một chút cũng không nhớ rõ sao?"
Tuyên Hằng Nghị đầu có chút đau, không muốn dây dưa với Trần thị, ngay lập tức sửa đúng: "Trong cung không có bất kỳ phi tử nào, mẫu hậu nói sai rồi. Chắc là đã gặp qua, nhưng nơi này của mẫu hậu quá nhiều người cho nên không nhớ rõ ai là ai."
Trần phi ở không nổi nữa, che mặt mà chạy. Mẫu phụ của Trần thị cũng chỉ cảm thấy mất mặt, liên tục xin lỗi Tuyên Hằng Nghị, thỉnh các quý nhân tha thứ cho sự vô lễ của con hắn. Trang Tử Trúc an ủi vài tiếng, dùng ánh mắt trách cứ nhìn Tuyên Hằng Nghị, Thái Hậu cũng không muốn nhìn thấy mặt con của hắn, tức giận nói không muốn dùng cơm trưa.
Tuyên Hằng Nghị chỉ cảm thấy quá mức oan uổng, hậu cung có mấy trăm người, làm sao mà hắn nhớ hết cho được?
Mẫu phụ Trần thị không dám trách cứ đến trên đầu Tuyên Hằng Nghị, liền nói thẳng con mình không đúng, lại thỉnh cầu muốn đuổi theo, sau đó mang theo Trần thị cảm xúc đã ổn định quay lại nhận lỗi. Thái Hậu thưởng rất nhiều đồ vật cho hắn, thay Tuyên Hằng Nghị xin lỗi, Trần thị lấy lý do cảm xúc không ổn liền từ chối, xin không ở lại trong cung nữa.
Thái Hậu thở dài, nói với Trần thị: "Ngươi tốt nhất nên nghĩ thoáng hơn, nếu coi trọng người nào mà muốn tứ hôn, mà ai gia không có ở kinh thành, thì ngươi có thể đến tìm Hoàng Hậu."
Trang Tử Trúc liền đáp ứng.
Trần thị rưng rưng cảm tạ Trang Tử Trúc. Khi dùng cơm trưa, lại thấy Tuyên Hằng Nghị vô cùng săn sóc Trang Tử Trúc, gắp một đũa thức ăn cho Trang Tử Trúc, lại sẽ nghe lời Trang Tử Trúc nói, sau đó liền gắp cho Thái Hậu. Ba anh em Trần thị vốn là không thể cắm thêm vào, cho nên một bữa cơm ăn đến không có mùi vị.
Mười năm, dù cho thánh thượng có phải cố ý hay không, nhưng đã nói rõ là không nhớ thì ngay lúc này hắn phải nên tỉnh mộng rồi.
Quay đầu lại nhớ mười năm này, ngoại trừ trang điểm, bản thân cũng chẳng phải làm cái gì, cẩm y ngọc thực, địa vị cao, trừ bỏ không có nam nhân ra thì nơi nào cũng vô cùng thư thái, Hoàng Hậu cũng đã nguyện ý tứ hôn cho hắn rồi, cho nên phải cảm thấy cuộc sống hiện tại không biết đã tốt hơn gấp bao nhiêu lần các bá tánh trong nạn đói đâu. Thì hắn còn cần gì mà phải đeo bám dai dẳng, không chịu buông tay chứ?
Trần thị đã nản lòng thoái chí từ bỏ, nhưng hai biểu đệ của hắn lại như phảng phất thấy được một tia hy vọng. Thánh thượng ân cần với Trang Tử Trúc thế kia, bọn họ liền càng mong muốn trở thành một Trang Tử Trúc thứ hai. Trần Mẫn Hi miệng ngọt, lại vô cùng có sức, liên tục khen ngợi Trang Tử Trúc, khen y lớn lên tuấn mỹ lại có khí độ, khen tình cảm giữa y và thánh thượng thực hòa thuận hạnh phúc, lại khen y rất hiểu lòng người, tâm linh thủ xảo, hộp âm nhạc mà y tặng cho Thái Hậu thật sự khiến người khác phải mở rộng tầm mắt.
Sau khi khen một hồi, Trần Mẫn Hi lại to gan thỉnh cầu: "Thái Hậu đã đồng ý cho ta ở lại trong cung nửa tháng rồi, không biết ta mỗi ngày có thể đến tìm Hoàng Hậu nhờ ngài chỉ dạy cách làm hộp âm nhạc hay không?"
Thái Hậu nghe xong lời này rất không vui, nói: "Hi Nhi ngươi được lắm, hóa ra không phải ngươi vào cung để cùng ai gia trò chuyện mà là muốn Hoàng Hậu hướng dẫn làm những thứ này?"
Trần Mẫn Hi làm nũng với Thái Hậu, nói: "Bởi vì ta muốn cách làm hộp âm nhạc, sau đó sẽ làm một cái tặng cho Thái Hậu người mà."
Thái Hậu chọc chọc cái trán của hắn, nói: "Được rồi, ai gia sẽ chờ."
Trần Mẫn Hi hành lễ với Trang Tử Trúc, mềm mại mà thỉnh cầu: "Ai nha không được, còn chưa học được đã khiến Thái Hậu chờ mong rồi, Hoàng Hậu có thể chỉ dạy cho ta không?"
Trang Tử Trúc ôn hòa từ chối nói: "Bổn cung khá bận rộn, mỗi ngày đều phải đến Sở Vật Lý làm việc, không có nhiều thời gian dạy cho ngươi. Nhóm thợ thủ công cũng có thể làm hộp âm nhạc, nhưng gần đây đang bận nghiên cứu chế tạo hạng mục lớn, cũng đang cần người. Cẩm Thư cũng biết, nếu ngươi không chê hắn nhỏ tuổi thì có thể để hắn đến dạy ngươi."
"Cẩm Thư?" Trần Mẫn Hi hỏi.
Trang Tử Trúc gọi Cẩm Thư tới, nói nhiệm vụ với hắn. Cẩm Thư trên mặt có một vết bớt nghe vậy liền đồng ý, đúng giờ sẽ đến bên này dạy cho Trần Mẫn Hi. Đây là người bên cạnh của Hoàng Hậu, đương nhiên Trần Mẫn Hi không dám ghét bỏ, chỉ có thể nghiêm túc học cách làm hộp âm nhạc, nhưng trên mặt lại không thấy có bao nhiêu vui sướng.
Hắn đang muốn nhân cơ hội đến gặp Hoàng Hậu để Hoàng Đế chú ý tới hắn nhiều hơn một chút, nhưng hiện tại Hoàng Hậu không có tự mình dạy, chỉ để người bên cạnh đến Trường Nhạc Cung dạy hắn thì có ích lợi gì? Đương nhiên Trần Mẫn Hi không vui rồi.
Nhưng Thái Hậu lại rất cao hứng, hỏi Cẩm Thư: "Ngươi biết làm hộp âm nhạc sao? Mới bao lớn? Có biết làm kính vạn hoa không?"
Cẩm Thư cung kính trả lời: "Hồi Thái Hậu, dạ biết, năm nay mười tuổi, dạ biết."
Thái Hậu bị Cẩm Thư có nề nếp chọc cười, lại hỏi: "Là Hoàng Hậu dạy ngươi hả? Ngươi còn biết làm cái gì nữa?"
Cẩm Thư vẫn cung kính như cũ trả lời: "Hồi Thái Hậu, dạ, còn biết nắn đất nung làm thành hình con chim, hoa, gà, trùng."
"Đó là những thứ gì?" Hứng thú của Thái Hậu được gợi lên, Cẩm Thư được Trang Tử Trúc cho phép liền biểu diễn ngay tại hiện trường, nặn ra một con chim mập mạp. Tròn vo cực kỳ đáng yêu, Thái Hậu nhìn càng thêm thích, lập tức liền học theo, làm ra một con gà vàng.
Trang Tử Trúc liền chủ động nhắc nhở nói: "Nếu Thái Hậu muốn học, ban ngày khi bổn cung đến thỉnh an Thái Hậu, Cẩm Thư ngươi cũng đi theo ta, đến tối lại trở về ngủ cùng ca ca Mặc Thư của ngươi, được không?"
Cẩm Thư gật gật đầu, Thái Hậu cũng vui vẻ, thưởng rất nhiều đồ vật cho Cẩm Thư, ngược lại không biết đã ném hai đứa cháu nhà mình ra phía sau đầu từ lúc nào rồi. Tuyên Hằng Nghị dùng cơm xong liền cáo từ, Trang Tử Trúc cũng chuẩn bị đi về ngủ trưa, buổi chiều sẽ đi Sở Vật Lý làm việc.
Trên đường trở về nghỉ trưa, Trang Tử Trúc tò mò nói: "Vị biểu đệ kia nói đã làm bạn bên người mười năm, phu quân thật sự không nhận ra hay là giả vờ vậy?"
"Có thật, có giả," Tuyên Hằng Nghị rất thành thật: "Biết đó là người hay ở bên cạnh mẫu hậu, nhưng không nhớ rõ là ai. Rõ ràng đã bị mang ra ngoài cung lại đi trở vào, nhất định có ý đồ khác, nói không biết sẽ càng tốt hơn."
Trang Tử Trúc dựa đầu lên vai Tuyên Hằng Nghị, ôm lấy cánh tay hắn không nói lời nào.
Tuyên Hằng Nghị dỗ nói: "Tiểu Trúc đang lo lắng cái gì? Lo ta sẽ vô tình vô nghĩa, không nhớ rõ ngươi sao? Ta sẽ không như vậy, Tiểu Trúc không giống bọn họ."
"Không phải," Trang Tử Trúc cọ cọ cổ Tuyên Hằng Nghị, phủ nhận nói: "Chỉ là cảm thấy bọn họ đáng thương, hao phí tuổi xuân cuối cùng lại còn công dã tràng. Nhưng khi nghe thấy bệ hạ không nhận biết bọn họ, trong lòng ta lại rất vui vẻ, nghĩ như vậy liền thấy ta cũng không phải là người tốt."
Tuyên Hằng Nghị sờ sờ đầu Trang Tử Trúc, hôn một cái lên mái tóc y, nói: "Này thì có sao đâu? Ta cũng giống vậy, Tiểu Trúc quên tên họ Triệu kia đi ta lại càng vui sướng hơn, không thể vẽ tranh cho hắn dù chỉ một bức."
Trang Tử Trúc cười cười, nói: "Không cần nhắc lại chuyện quá khứ nữa, nhắc lại chúng ta đều không vui. Nói chuyện hiện tại, kính chống đạn đã nghiên cứu và chế tạo thành công, đến lúc đó có thể trang bị trong xe ngựa của Thái Hậu, bảo đảm an toàn tuyệt đối."
Tuyên Hằng Nghị cúi đầu lại hôn Trang Tử Trúc một ngụm, nói: "Từ từ làm cũng được, Tiểu Trúc đừng mệt nhọc."
Trang Tử Trúc không nhắc tới hai biểu đệ khác của Tuyên Hằng Nghị, dù cho hai vị này, một người hoạt bát đáng yêu, một người thanh tao lịch sự, lại đều dùng khóe mắt liếc mắt đưa tình với Tuyên Hằng Nghị, nhưng mà thủ vệ ở Càn Thanh Cung cùng với Khôn Ninh Cung vô cùng nghiêm ngặt, không phải mỗi người đều có thể tới lui được. Lúc đến Trường Nhạc Cung cùng Thái Hậu dùng bữa, hai biểu đệ đều nằm dưới mí mắt của y cho nên bọn họ chắc chắn sẽ không gây nên sóng gió gì.
Quả nhiên, bọn họ không có tạo ra được sóng gió gì cả, tuy rằng Tuyên Hằng Nghị cũng thường xuyên dưới sự khuyên bảo của Trang Tử Trúc đến Trường Nhạc Cung cùng dùng bữa với Thái Hậu, ngẫu nhiên còn cùng Thái Hậu nắn đất nung nữa, nhưng trong mắt Tuyên Hằng Nghị trừ bỏ Trang Tử Trúc ra liền không coi ai ra gì hết, hai biểu đệ dù nổi trội như thế nào, Tuyên Hằng Nghị cũng làm như không nhìn thấy.
Mà Thái Hậu cũng không quản được nhiều chuyện như vậy, không thấy Trần phi vào cung nhiều năm như vậy nhưng Tuyên Hằng Nghị vẫn nói là nhận không ra sao? Để tự hai ca nhi này tự mình tranh thủ đi, hơn nữa Tuyên Hằng Nghị không hề có ý muốn nạp thiếp, Thái Hậu cũng không thể giúp đỡ được gì hơn. Dù cho giúp, Tuyên Hằng Nghị lại giở chiêu mười năm vô sủng mới bằng lòng thả người, cái này chẳng phải là lăn lộn con cháu nhà mình, làm phí hoài tuổi xuân đẹp nhất của bọn họ sao?
Cho nên ý tứ của Thái Hậu chính là đem bọn họ vào cung mạ thêm vàng, ở lại trong cung còn được Thái Hậu dạy dỗ qua, còn là người nhà mẹ đẻ của Thái Hậu nữa, về sau nói ra cũng dễ nghe. Hơn nữa, Hoàng Hậu cũng phái người dạy bọn họ làm hộp âm nhạc, bọn họ nếu học được thì trong mắt người ngoài chính là rất được Hoàng Hậu yêu thích. Về sau đem bọn họ ra cửa tham gia yến tiệc, đều có thể được nhiều người xem trọng hơn.
Cứ an tĩnh bình đạm như vậy mà qua nửa tháng, hai biểu đệ ca nhi vô cùng cao hứng tiến cung lại bình bình an an về nhà, trừ bỏ học được kỹ thuật cùng với lễ vật do Thái Hậu và Trang Tử Trúc ban thưởng ra, cũng không mang được gì về. Thái Hậu cũng sắp lên đường đi cầu phúc, cuối cùng Trang Tử Trúc cũng đã chế tạo ra kính chống đạn, kéo theo xe ngựa kiểu mới tới trước mặt biểu diễn cho Thái Hậu thưởng thức một phen.
Thái Hậu không rõ nguyên nhân, nói: "Đây là xe ngựa mới? Thoạt nhìn thì mới nhưng có điểm gì khác với những chiếc xe khác sao?"
Trang Tử Trúc cho người mang một tấm kính chống đạn lại đây lắp đặt cố định lên cửa sổ, lại gọi một vị thủ vệ cao tráng tới cầm một cây đao chém lên cửa sổ. Chỉ thấy dù đã bị chém mấy chục nhát nhưng kính chống đạn trên cửa sổ chỉ toát ra vài đạo ngân quang mà thôi, còn lại lông tóc không tổn hao gì cả, căn bản là không chém nát được.
Biểu diễn xong, Trang Tử Trúc lại sai người lấy một cây súng ngắn tới, thứ này vốn là dùng trên chiến trường bắn phá ở một cự li xa, có thể trực tiếp lấy đi sinh mạng con người, nhưng khi đụng vào cửa kính thì cửa kính vẫn không chút sứt mẻ. Lại nhắm ngay trung tâm bắn thêm vài phát, lúc này mới xuất hiện mấy vết rạn giống như mạng nhện nhưng lớp kính vẫn không bị vỡ vụn.
Cuối cùng Trang Tử Trúc lại cho thủ vệ dùng búa tạ gõ, gõ đến độ lỗ tai Thái Hậu sắp điếc tới nơi, cửa kính cũng chưa vỡ, chỉ là vết mạng nhện càng ngày càng rõ ràng hơn.
Thái Hậu che lại lỗ tai, ngăn cản nói: "Được rồi, được rồi, đừng gõ nữa, ai gia đã biết, xe ngựa này có tấm chắn, vô cùng an toàn. Chỉ có ai gia có thôi sao? Làm cho Bách nhi bọn nó một tấm đi."
Trang Tử Trúc trả lời: "Có, nhưng mà nguyên liệu có hạn, chỉ có xe ngựa của mẫu hậu cùng với Thận Vương gia, Thận Vương phi mới có loại cửa kính chống đạn như thế này, ngoài ra còn có cửa sổ màu nữa, những chiếc khác đều không có."
"Cửa sổ màu là cái gì?" Thái Hậu hỏi.
Trang Tử Trúc lại mời Thái Hậu lên xe ngựa, hướng dẫn Thái Hậu cách mở và đóng cửa sổ, còn dạy làm cách nào kéo ra cửa sổ màu để thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài nữa, một bên giới thiệu : « Từ tấm cửa sổ màu lam này nhìn ra xa, bên ngoài chính là một khung cảnh tuyết trắng, giống không ? »
« Giống ! Vô cùng giống ! Ai nha, thoạt nhìn giống như trên cây cũng đã bị tuyết che phủ ! »
Trang Tử Trúc lại đổi một phiến cửa sổ màu khác, giới thiệu : « Cửa sổ màu đỏ bên này, nhìn ra là cảnh mùa thu, lá đỏ rơi rụng, có đẹp không ? »
« Đẹp ! »
...
Lúc Tuyên Hằng Nghị lại đây liền nhìn thấy mẫu hậu nhà mình đang ghé vào bên cạnh cửa sổ nhìn tới nhìn lui, tư thế kia thật sự không hề ưu nhã chút nào. Mà Trang Tử Trúc còn đang giới thiệu : « Mẫu hậu, cửa kính này còn có một bí mật nữa, thỉnh mẫu hậu xuống xe ngựa nhìn thử. »
« Còn có bí mật ? » Thái Hậu nói, giống như là một bảo bảo tò mò vậy, đứng xuống bên người Trang Tử Trúc.
Trang Tử Trúc lại đi lên xe ngựa, vươn năm ngón tay, hỏi : « Mẫu hậu ngồi trong xe ngựa có thể nhìn thấy ta, vậy khi đứng ở ngoài xe ngựa có thể trông thấy ta đang giơ lên mấy ngón tay không ? »
Thái Hậu ngạc nhiên mà nhìn một hồi, lại ghé sát vào bên cửa sổ nhìn, kết quả vẫn lắc đầu : « Nhìn không thấy, sao lại có thể như vậy ? »
Trang Tử Trúc cười nói : « Vậy thì đúng rồi, đây là gương một chiều, người ngồi trong có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng người bên ngoài lại không thể thấy bên trong. Trong xe ngựa còn trang bị giảm xóc, mẫu hậu có thể ngồi thử xem. »
Tiếp theo, Tuyên Hằng Nghị liền nhìn thấy Tiểu Trúc nhà hắn thoắt cái biến thành một người đánh ngựa, mang theo mẫu hậu chạy một vòng lại một vòng.
Xung quanh chỉ nghe thấy thanh âm khen ngợi của mẫu hậu, lại nhớ lại bộ dáng bất nhã vừa rồi khi ghé vào xe ngựa nhìn cửa sổ màu của mẫu hậu, Tuyên Hằng Nghi liền bắt đầu hoài nghi, có lẽ bản thân đã làm điều dư thừa rồi, Tiểu Trúc của hắn đáng yêu đến thế, dù cho trước kia mẫu hậu không thích, thì khẳng định về sau cũng sẽ thích y thôi.
Thái Hậu thật sự rất thích chiếc xe ngựa này, sau khi được Trang Tử Trúc kéo chạy vòng vòng thưởng thức phong cảnh bên ngoài qua cửa sổ màu, Thái Hậu nhìn nhìn xe ngựa lại nhìn nhìn Trang Tử Trúc, thế nhưng mở miệng dạy dỗ nói : « Ai gia ra cung cầu phúc, mọi chuyện trong cung đều giao lại cho ngươi, cần phải xử lý ổn thỏa mọi việc, đừng khiến người khác phải chê cười. »
Trang Tử Trúc gật đầu đáp ứng.
Thái Hậu còn nói thêm : « Tốt nhất là mau mau sinh cho ai gia một tiểu tôn tử. Tuy rằng ngươi làm những thứ này rất tốt nhưng cũng đừng lãng phí quá nhiều thời gian ở Công Bộ, làm Hoàng Hậu phải nên vì Nghị nhi sinh nhi tử mới đúng. »
Trang Tử Trúc lại gật đầu đáp ứng.
Y sẽ không từ bỏ Sở Vật Lý, nhưng có điều, y cũng rất thích loại vận động cùng làm với Tuyên Hằng Nghị mà có thể tạo ra nhi tử. Hơn nữa, y cũng muốn có một đứa con của mình và Tuyên Hằng Nghị. Ở hiện đại, nam nam không thể sinh con, nhưng hiện tại y đã có khả năng tự sinh một đứa con của chính mình và nam nhân mình yêu. Dù Thái Hậu không nói, Trang Tử Trúc cũng muốn nỗ lực một phen.
...
Giờ lành đã đến, Thái Hậu đúng giờ lên đường, được Tuyên Hằng Nghị cùng Trang Tử Trúc mang theo văn võ bá quan vui vẻ đưa tiễn mà đi. Khi ngồi trên xe ngựa đã được Trang Tử Trúc cải tạo qua, Thái Hậu quay đầu nhìn thoáng qua hoàng cung, trong ánh mắt tràn ngập quyến luyến. Kéo tới kéo lui cửa sổ màu nhìn ngắm phong cảnh một phen, lại vặn dây cót của hộp âm nhạc trong tay.
Âm nhạc vui mừng chảy xuôi mà ra, con gà vàng do chính tay Thái Hậu nặn từ đất nung cũng từ từ ló đầu ra khỏi hộp âm nhạc. Nhìn con gà vàng, thân thể tròn vo đang chuyển động theo tiết tấu của âm nhạc, Thái Hậu tự giễu cười, nói với cái hộp : « Thật vất vả, cuối cùng ai gia cũng đã hữu dụng rồi ! Hy vọng ông trời phù hộ cho Chương Quốc năm nay đừng gặp phải đại hạn. »
Dứt lời, Thái Hậu lại sai người mang một bộ mạt chược được nắn từ đất nung lại đây, gọi mấy hạ nhân tới cùng nhau hợp thành một bàn ngay trong xe ngựa. Cung nhân khẩn trương nói : « Thái Hậu, thánh thượng đã nói rõ không được đánh mạt chược, cho nên cái này... ? »
Thái Hậu hưng phấn nói : « Đã đi ra ngoài, thì còn quan tâm đến cái gì là cung quy nữa chứ ? Ai gia đã nhịn mười năm rồi. Ngươi là người của ai gia, ra ngoài ngươi nghe theo ai ? Ai gia thắng không cần tiền của các ngươi, ai gia thua sẽ chung tiền, chỉ là chơi trò chơi mà thôi, đã được chưa ? »
Còn cái gì mà không được nữa ? Suốt một tháng lên đường đến Quá Sơn, hành trình xa xôi, mỗi ngày ngồi ngốc trong xe ngựa không biết buồn thành cái dạng gì đâu. Hơn nữa thua không cần trả tiền, còn có thể thắng thêm tiền nữa ! Ba gã cung nhân liền cùng Thái Hậu hợp thành một bàn, vui vui vẻ vẻ nghe quy tắc của trò chơi.
Hành động tự mình thả bay này của Thái Hậu khi truyền vào trong tai Tuyên Hằng Nghị liền khiến hắn dở khóc dở cười. Lại lần nữa cảm thấy mẫu hậu rời cung cầu phúc là một chuyện tốt. Thậm chí còn có chút hoài nghi, mẫu hậu được ra cung rất thoải mái, hơn nữa hành trình đi một tháng, về cũng cần một tháng, có lẽ mẫu hậu cũng không nghĩ tới chuyện hồi cung cũng như cũng không muốn lại chịu cảnh bị quản thúc như trước nữa đâu.