Edit: Thủy Tích

Vừa nhìn thấy những lời này, toàn bộ lực chú ý của Tuyên Hằng Nghị đều bị hấp dẫn đi, nghiêm túc đọc chiến báo.

Nhưng đoạn thứ nhất cũng không có nói đến chuyện Tuyên Hằng Nghị quan tâm nhất. Chỉ nói đến những chuyện giống trước đây, báo cáo chiếm lĩnh được bao nhiêu tòa thành, báo cáo kho lúa trong thành tồn bao nhiêu lương thực, tình hình tử thương như thế nào, vân vân, ... Tuyên Hằng Nghị kiên nhẫn xem tiếp, cuối cùng mới nhìn đến thứ muốn nhìn thấy nhất.

"Bức tranh 'Gió lửa nhân gian' thật sự có thể trở thành sự thật! Lần đầu nhìn thấy là ở mười hai tháng mười, tướng lĩnh Tiêu Quốc cùng đội ngũ trăm người bất ngờ tấn công doanh trại của quân ta, vốn tưởng rằng nhân số quân địch ít không đáng quan tâm, đột nhiên cách xa mười dặm bên ngoài, còn chưa nhìn rõ diện mạo quân địch, đã nhìn thấy ánh lửa chợt sáng, tiếng vang như oanh lôi, mặt đất rung mạnh không ngừng. Nháy mắt lúc sau, quá nửa lều trại quân ta đều bị thiêu hủy, ngựa bị kinh hãi hí vang... Lần thứ hai nhìn thấy, là mười lăm tháng mười, quân ta tấn công đế đô, bên ngoài hai mươi dặm gặp phải oanh kích, thương vong thảm trọng... Qua điều tra, tướng lĩnh dẫn quân đánh bất ngờ chính là Đô úy thủ thành Chiêm Thế Kỳ."

Trong chiến báo còn đề cập đến bộ giáp bị lửa thiêu trụi một lỗ đã sai quan truyền tin mang về. Đọc tới đây, Tuyên Hằng Nghị lập tức tuyên triệu quan truyền tin từ trên chiến trường tiến hoàng cung, lại ném chiến báo cho Thận Vương Tuyên Hằng Bách nhìn xem.

Thận Vương đọc xong chiến báo, đầy mặt kinh nghi: "Thế gian thế nhưng thực sự có người có thể thi triển phép thuật như trong tranh! Chiêm Thế Kỳ là người nào? Chẳng lẽ có quan hệ với Thanh Trúc Xá Nhân? Nhưng, nếu tướng lĩnh đế đô của Tiêu Quốc thật sự có thể thực hiện loại thuật pháp kỳ diệu này thì Tiêu Quốc chắc hẳn sẽ không bị chúng ta chiếm lĩnh được hơn phân nửa đất nước mới phản kích lại chứ."

Tuyên Hằng Nghị nhắc nhở nói: "Không phải thuật pháp, trong bức họa gió lửa nhân gian, thứ phát ra ánh lửa là từ một chiếc xe có chở một ống đồng thật to. Hẳn là vũ khí mới của Tiêu Quốc, đáng tiếc vẫn chưa hoàn thành thì đúng lúc này đã bị quân ta tấn công."

"Trí nhớ hoàng huynh thật tốt," Tuyên Hằng Nghị vừa nhắc nhở như vậy, Tuyên Hằng Bách cũng đã nhớ ra rồi: "Không biết vũ khí mà Tiêu Quốc sử dụng có phải là thứ trong tranh không?"

Lúc này quan truyền tin rốt cuộc tiến vào thiên điện, còn ôm theo một cái bao lớn. Mở cái bao ra, bên trong là một thứ gì đó bị quấn lại, lật xem mới thấy đó là một mảnh giáp nhỏ.

Chương Quốc nhiều năm chinh chiến, nguyên nhân chiến thắng dồn dập chính là vì quân đội được trang bị rất hoàn mỹ. Binh lính tuy không thể mặc giáp sắt cao cấp của tướng lĩnh nhưng cũng được trang bị một bộ giáp tinh chế từ tre, để đề phòng những mũi tên bắn xuống từ trên tường thành, thế nên sẽ chọn ra những thanh tre cứng cáp bó lại, ít nhất dày hai tầng, đao thương kiếm kích cùng cung tiễn đều không thể xuyên thấu qua, là phương pháp tốt nhất để giảm bớt thương vong của binh lính.

Nhưng mà, hiện tại bộ giáp được quan truyền tin dâng lên chỉ còn lại một mảnh nhỏ, lại cháy đen, biến hình, rách nát, lại còn dính máu! Nơi cố ý gia cố thêm đều bị tạc rách, có thể tưởng tượng ra tình trạng thảm hại của những binh lính này.

"Đây là bị công kích bao lâu, bao nhiêu lần mới có thể tạo thành kết quả như vậy chứ?" Thận Vương nắm tay che trước miệng, vẻ mặt khó có thể tin.

Ánh mắt Tuyên Hằng Nghị chuyển hướng về phía quan truyền tin, khuôn mặt lạnh lùng như đao khắc giờ phút này có thêm vài phần sát khí. Nhiệt độ trong điện nhanh chóng hạ xuống, quan truyền tin đối diện ánh mắt chăm chú của hai huynh đệ, nghiêm mặt nói: "Một lần! Lúc công thành, mạt tướng đứng phía trước, là người có thể nhìn thấy rõ ràng nhất, quân địch Tiêu quốc sử dụng một cỗ máy làm bằng đá, bắn mạnh một vật về phía quân ta. Sau đó, trong không trung, thứ đó bỗng nhiên bốc cháy, giống như có mấy xạ thủ, đồng thời bắn mũi tên lửa về bốn phía! Phạm vi mà nó bắn ra dài ngắn không đồng nhất, xa nhất đại khái là hai ba mươi dặm. Nó vừa nổ vang, là có thể đục một lỗ lên giáp sắt, khiến cho giáp sắt bị biến dạng, khiến cho binh lính bị thương. Đồng thời bên trong còn có thể bay ra khói độc làm mắt không nhìn thấy, miệng phát đắng chát. Chiến mã cũng thế, kinh hoảng khó khống chế, giẫm đạp lên nhau. Sau khi lùi binh, quân y xem xét trình báo trong khói mê có độc. Những người bị trọng thương thì sốt cao không hạ..."

Thận Vương nhịn không được kinh ngạc, cảm thán nói: "Tiêu Quốc thế mà lại có vật thần kỳ đến bậc này! Xa tận hai mươi dặm cũng có thể giết địch, phạm vi xa như vậy, sao chúng ta có thể địch lại? Nếu chúng ta có được vật ấy thì chẳng phải đã có thể vô địch thiên hạ rồi sao! Nhưng hiện tại phải làm gì mới có thể khiến cho quân đội Tiêu Quốc bại lui đây?"

Quan truyền tin bổ sung: "Tuy uy lực của vật ấy rất mạnh, nhưng may mà chỉ ở thủ đô mới có. Lương Đại tướng quân mệnh lệnh tạm thời không tấn công, tạm tránh về sau ba mươi dặm vây thành. Mà bá tánh Tiêu Quốc đang chạy tán loạn về phía Nam, hoàng đế Tiêu Quốc cũng ở nơi này. Lương Đại tướng quân đã phân một toán quân đi đường vòng bắt vua, đang chiêu hàng người đang thủ thành ở đế đô."

Trên mặt Tuyên Hằng Nghị xẹt qua một tia dị sắc, hơi nâng mi: "Hoàng đế bọn họ chạy trốn?"

Quan truyền tin gật đầu: "Dạ đúng."

"Đế đô bọn họ có vật thần này thì tại sao hoàng đế lại phải chạy trốn? Chẳng lẽ hắn còn có chuẩn bị thứ gì ở phía sau?" Tuyên Hằng Nghị cùng Thận Vương liếc mắt nhìn nhau, không ngừng suy đoán.

Quan truyền tin trả lời: "Nghe nói Tiêu Quốc có tin tức dời đô, trong thành chỉ còn lại Tam Vương tử ở lại thủ thành, còn hoàng thân quốc thích cùng các đại thần đã di chuyển đến hành cung ở phía nam tị nạn hết rồi. Lương Đại tướng quân trên đường đến tấn công hành cung gặp được nhiều cỗ thế lực khác nhau, bọn họ cướp đoạt đồ ăn cùng ca nhi, hẳn là một bộ lạc nào đó ở phía Nam Tiêu Quốc. Vũ khí của họ lạc hậu, quần manh áo rách, theo như mạt tướng thấy thì cũng không đáng lo. Có điều, Kính Quốc ở phía Nam Tiêu Quốc cũng đã bắt đầu có hành động, chuẩn bị khởi binh xâm chiếm thành trì Tiêu Quốc."

Tuyên Hằng Nghị trầm ngâm nửa khắc, không kiềm chế được mong muốn được tận mắt nhìn thấy uy lực của cỗ đại pháo thần kỳ này, liền nói: "Trẫm quyết định chọn ngày thân chinh, Vương đệ, đệ ở lại giám quốc."

"Thần đệ tuân mệnh." Thận Vương Tuyên Hằng Bách cúi đầu ứng đáp.

Tiêu Quốc.

Hoàng Đế cùng Hoàng Hậu chạy trốn đến hành cung, cũng không an toàn như trong dự kiến. Phía Bắc có Chương Quốc toàn lực xuất kích, mà ở phía Nam Tiêu Quốc, cũng có quân đội Kính Quốc, ẩn nấp bên trong rừng cây có mấy bộ lạc lớn, ba đại thế lực cùng nhau tấn công!

Bởi vì phần lớn quan binh đều bị phái đi về phía Bắc chiến đấu với Chương Quốc. Cho nên phòng thủ ở phía Nam vô cùng lơi lỏng, bị Kính Quốc nhân cơ hội thâu tóm một bộ phận lớn; mà các sơn tặc trong bộ lạc đoạt vàng bạc, quần áo, đồ ăn cùng ca nhi. Quốc gia vô năng, bá tánh khổ không nói nổi.

Không chỉ vậy, đội ngũ của Hoàng Đế cũng bị đoạt.

Xe ngựa màu vàng của Hoàng Đế, cùng Ngự Lâm Quân mang giáp mạ vàng, khi trốn chạy mang theo rất nhiều vàng bạc châu báu, thật sự vô cùng xa hoa. Tuy là vàng bạc châu báu đều được để trong rương kín, người ngoài không nhìn ra gì cả, nhưng một đoàn xe khoa trương, đi một bước dừng một bước, tất cả đều tản ra như mời gọi 'Chúng ta là bảo bối! Mau tới đoạt đi!', bọn sơn tặc có kim tinh hỏa nhãn sao có thể không nhìn ra bên trong có thứ tốt được?

Nếu như trong tình huống bình thường thì bọn sơn tặc sẽ không dám đụng vào Hoàng Đế. Nhưng hiện tại trong thời kỳ loạn lạc, Hoàng Đế cũng chạy trốn, quân tâm dao động, khó có được cơ hội, cho nên lá gan bọn chúng lại càng to hơn, lên kế hoạch ban đêm đi ra ăn cướp. Hoàng Đế cùng Hoàng Hậu bị quấy nhiễu nhiều ngày, không thể ngủ ngon, vô cùng tức giận, tinh thần cũng không tốt.

Bọn sơn tặc tuy dũng cảm nhưng chỉ dám lén lút trộm cắp mà thôi chứ không dám chính diện đánh nhau với Ngự Lâm Quân. So với sơn tặc thì Kính Quốc ở phía Nam Tiêu Quốc, lại càng hùng hổ hơn nhiều.

Thời điểm Tuyên Hằng Nghị xuất phát đi Tiêu Quốc thì quân đội Kính Quốc đã tới bên ngoài hành cung. Bọn họ cũng không trực tiếp tấn công, mà giả mù sa mưa phái ra sứ giả, nói nguyện ý viện trợ Tiêu Quốc lấy lại đất đai cùng thành trì đã mất, cũng dâng lên trăm tên sơn tặc đã bắt được, cùng năm mươi rương vàng bạc, hỗ trợ vật tư cho quân đội.

Hoàng Hậu cùng một ít đại thần đều cảm thấy có chút khả nghi, nhưng Hoàng Đế Tiêu Quốc lại vui mừng khôn xiết, đêm đó liền mở yến tiệc tiếp đón sứ giả. Kết quả, quả nhiên trúng kế, những tên sơn tặc bị bắt chính là quân binh Kính Quốc giả dạng, năm mươi rương vàng bạc tài bảo bên trong có giấu binh khí. Trong yến tiệc, quân thần Tiêu Quốc bị trúng độc gục ngã, sau đó đều bị quân đội Kính Quốc bắt giữ.

Thấy mưu kế đã đạt được, tướng sĩ Kính Quốc mai phục cũng nhanh chóng khống chế bọn quan viên Tiêu Quốc, người phản kháng đều bị giết, gia quyến của quan viên, cung nhân đều bị bắt giữ cướp đoạt. Vừa mới ăn uống linh đình, trong yến hội còn có vũ cơ biểu diễn bỗng chốc biến thành một mảnh người ngã ngựa đổ. Đột Man tướng quân của Kính Quốc đứng ở giữa điện, một thân đều là máu tươi cười ha ha, hắn giơ một chén rượu không có độc, trực tiếp đi thẳng về phía Hoàng Hậu Tiêu Quốc, vươn ra bàn tay đầy vết chai, sờ soạng một phen trên khuôn mặt được thường xuyên bảo dưỡng của Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu ý thức mơ hồ, tay chân không thể nhúc nhích, chỉ có thể nỗ lực trừng lớn đôi mắt. Đột Man tướng quân đầy mặt râu ria, dáng người hùng tráng rõ ràng không phải phu quân của hắn, nhưng Hoàng Hậu cái gì cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn tướng lĩnh địch quốc mở toang ngực áo mình.

Động tác của Đột Man tướng quân thô lỗ, thậm chí còn phát ra tiếng gầm rú phấn khởi: "Ha ha ha ha, ta một tên dã phu cũng có thể hưởng dụng được Hoàng Hậu! Làn da quả nhiên mịn màng! Các huynh đệ! Mau tới cùng nhìn xem mấy ca nhi của Hoàng Đế, đánh thức tên Hoàng Đế kia, để cho hắn mở to mắt ra mà nhìn!"

Ra lệnh một tiếng, các phi tần mà ngày xưa Hoàng Hậu vô cùng căm thù cũng bị kéo ra, bị các tướng lĩnh khác của Kính Quốc thay nhau hưởng dụng. Một mâm nước trong hắt thẳng lên đầu Hoàng Đế, sau đó liền bị trói ở một cái cột giữa điện, nhìn xem hết thảy một màn hương diễm đang diễn ra.

Cùng lúc đó, đế đô Tiêu Quốc.

Liên tiếp trong một tháng này, quân đội Chương Quốc cũng chưa dám tiến công, hôm nay, cuối cùng cũng phái ra cung tiễn thủ, bắn một phong thư chiêu hàng lên tường thành.

Trang Tử Trúc vừa nhận lấy thư chiêu hàng liền nhìn nội dung bên trong, quả nhiên là là một giao dịch hỏa khí, nếu như đầu hàng Chương Quốc bảo đảm sẽ không giết binh lính bá tánh, không làm hư hao phòng ốc, không cướp đoạt lương thực. Sau khi đọc xong, y liền cùng thương nghị với các vị tướng thủ thành.

"Đã thống kê qua dân cư trong thành, lương thực còn có thể kiên trì được một tháng. Hiện tại hàng hay không hàng?" Trang Tử Trúc hỏi.

Triệu Dục Vũ thở dài: "Một tháng đã qua, chúng ta vẫn bị quân đội Chương Quốc vây khốn như cũ, không có viện quân, hỏa dược cũng hao hết. Nếu không hàng, chỉ sợ dữ nhiều lành ít."

Ngũ Vương tử Trang Tử Tùng cũng đầy mặt ưu tư: "Không biết phụ hoàng mẫu hậu cùng các ca ca thế nào, một chút tin tức cũng không có."

Còn lại các vị quan văn võ, có người nói dù chết cũng muốn lao ra, có thể giết được mấy người liền giết mấy người; có người nói thề sống chết bảo vệ hoàng thất tổ miếu, nhưng mà càng nhiều, đều không đành lòng để toàn bộ tướng sĩ cùng bá tánh đang sống sờ sờ đói chết, đồng ý đầu hàng.

Mọi ý kiến đưa ra đều không có người nào sợ Chương Quốc sẽ lật lọng. Bởi vì thanh danh hết lòng tuân thủ hứa hẹn cùng với hung danh của quân đội Chương Quốc đều đồng thời được lan truyền ra ngoài, phàm là tình nguyện đầu hàng, thì sẽ được đối đãi như con dân Chương Quốc, đãi ngộ ngang nhau, không giết không đoạt.

Trang Tử Trúc tập hợp ý kiến, giải quyết dứt khoát: "Ta cũng không đành lòng bá tánh toàn thành bị đói chết, nhưng mà, trước khi đầu hàng, cần phải đàm phán, quân đội Chương Quốc không thể đụng tới dù chỉ là một nhánh cây một cọng cỏ trong thành, không được xâm chiếm tổ miếu..."

Sau khi quyết định đầu hàng, Đô úy thủ thành Chiêm Thế Kỳ trong lòng khó chịu không thôi, phẫn uất nói: "Nếu lúc trước Hoàng Thượng không dời kho lúa xuống phía Nam, thì chúng ta đã có thể thủ hơn nửa năm."

Trang Tử Trúc vỗ vỗ vai Chiêm Thế Kỳ, nói: "Thời vậy, mệnh vậy, phải biết chấp nhận."

Cùng sứ giả Chương Quốc đàm phán xong, Trang Tử Trúc sai người mở ra cổng thành, nghênh đón quân đội Chương Quốc vào thành. Chỉ thấy vị tướng lĩnh đi đầu còn rất trẻ, mày kiếm mắt sáng oai hùng bất phàm, đôi đồng tử đen nhánh tựa giếng sâu không đáy, đôi môi mím chặt phát ra một tia lạnh lẽo, bên dưới áo giáp sắt ẩn chứa sức mạnh, trường đao ra khỏi vỏ, ầm ầm khí thế cất giấu ý chí chiến đấu vô hình, ép tới bá tánh vây xem khó có thể thở mạnh.

Quần chúng xung quanh sôi nổi lui ra phía sau, chạy về đến nhà đóng chặt cửa lại; quan văn phụ trách dẫn đường run bần bật. Trang Tử Trúc cũng vây xem bên cạnh, hỏi Chiêm Thế Kỳ: "Lúc ngươi đi đánh lén, là đánh với vị tướng quân này sao?"

"Chưa thấy qua," Chiêm Thế Kỳ thành thật nói: "Nếu lúc ấy gặp phải là người này, thì hẳn là ta đã bị hắn chém chết rồi."

Trang Tử Trúc không khỏi cảm thán: "Có lẽ những tướng lĩnh muốn chiếm công lao đều đã đuổi theo Phụ Hoàng rồi. Hắn một tướng lĩnh bình thường đã có khí thế như vậy, trách không được Chương quốc đánh đâu thắng đó, không gì có thể cản nổi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play