Edit: Thủy Tích
Trưởng công chúa cùng cháu trai của hắn đi ra sảnh ngoài nghênh đón Tuyên Hằng Nghị, lại phái Hoắc Ngưng Thanh cùng Hoắc Ngưng Khiết ở lại hậu viện chiêu đãi các vị phu nhân cùng ca nhi. Hoắc Ngưng Thanh một đôi mắt rất nhiều lần nhìn về phía sảnh ngoài, nhưng lại bị Trưởng công chúa dặn dò cho nên không thể không ở lại Vinh An Đường cùng các phu nhân trò chuyện việc nhà.
Mẫu phụ của Hoắc Ngưng Thanh phạm tội, sau đó Trang Tử Trúc được dùng chiếu thư dài tám thước phong Hậu làm trong ngoài nước đều khiếp sợ, Hoắc Ngưng Thanh thật sự không dám mơ mộng vị trí chủ nhân hậu cung nữa nhưng vẫn mong ước trở thành một phi tần trong hậu cung cũng được.
Đối chuyện này, Trang Tử Trúc chỉ cười cười, hoàn toàn không để ở trong lòng. Người muốn tiến cung có rất nhiều, chẳng lẽ mỗi người y đều phải để ý sao ?
Dưới sự dẫn dắt của Hoắc Ngưng Khiết, Trang Tử Trúc cùng một nhóm ca nhi cùng nhau đi tham quan hoa viên.
Đến hoa viên, đông đi xuân tới, một vườn hoa xuân khoe sắc đến xán lạn, nụ hoa màu phấn hồng nở đầy cành cây, nho nhỏ nhưng vô cùng đáng yêu, mùi hoa quế thoang thoảng bay tới thấm vào trong khóe mũi, cảnh sắc cực kỳ mỹ lệ. Trang Tử Trúc vui vẻ thưởng thức, tâm tình cũng thả lỏng theo. Bỗng nhiên y chuyển dời đôi mắt đi nhìn nhóm ca nhi bên trong hoa viên đang tụm lại thành tốp năm tốp ba liền không nhịn được bật cười.
Ở Vinh An Đường, các phu nhân cùng ca nhi trang điểm trang trọng xinh đẹp đan xen vào nhau cho nên không cảm thấy có gì khác lạ. Nhưng đến hoa viên rồi, số lượng ca nhi càng nhiều hơn y liền nhìn đến rõ ràng. Bọn họ dường như đều cùng một cái khuôn mẫu khắc ra, phần lớn đều ăn mặc một bộ xiêm y màu sắc nhàn nhạt, kiểu tóc thoải mái mang hơi hướm thanh tân, trâm cài hoa đẹp đẽ quý giá trong dĩ vãng hôm nay đều thiếu đi không ít, phần lớn chỉ dùng một cái trâm ngọc đem tóc cố định lại là xong ; đủ loại trâm cài không thấy, hoa giữa trán lại càng không dán. Nhìn qua một ánh mắt đầu tiên liền không giống ca nhi, ngược lại như là nam nhân.
Đến gần nhìn kỹ hơn, mỗi người đều trang điểm thanh đạm. Lại nhìn xuống dưới, trên cổ áo choàng màu trắng tuyết của bọn họ đều rủ xuống hai quả cầu bông xù xù, trắng hồng vàng xanh lá tím màu gì cũng có, giúp bọn họ càng thêm đáng yêu.
Kiểu ăn mặc này nhìn thế nào cũng giống y là như thế nào ?
Không phải Trang Tử Trúc mắc hội chứng yêu bản thân nhưng sự thật chính là như vậy. Mới phong hậu gần một tháng, Trang Tử Trúc đã trở thành đối tượng mà nhóm ca nhi làm theo.
Tuy rằng, không phải mỗi người đều có hứng thú cùng thiên phú trong nghiên cứu này nọ nhưng trên phương diện trang điểm liền rất dễ dàng học hỏi. Hiện giờ, một nhóm ca nhi trong hoa viên đều thanh thanh sảng sảng, nhìn cũng thuận mắt hơn trước rất nhiều cũng rất hợp với thẩm mỹ của Trang Tử Trúc. Chỉ có mấy người trong đó lớn lên vốn là yêu mị diễm lệ, ăn mặc cùng trang điểm theo phong cách nhàn nhạt ngược lại lại khiến bọn họ kém cỏi hơn chút.
Trang Tử Trúc không ngừng được mà suy diễn, nếu một ngày nào đó y đột nhiên tăng động, muốn đem tóc nhuộm thành màu khác, chẳng lẽ ca nhi toàn kinh thành đều sẽ nhuộm theo sao ? Cả đám mang theo một đầu tóc đủ mọi màu sắc ra cửa ? Nghĩ lại hình ảnh này còn rất đẹp cùng vui vẻ nha.
Đi dạo hoa viên một lát, Trang Tử Trúc còn phát hiện, hôm nay trong nhóm ca nhi có không ít gương mặt mới.
Tiệc mừng thọ của Trưởng công chúa không phải ca nhi nào cũng có tư cách tới tham dự. Mà các ca nhi được mời, chắc chắn Trang Tử Trúc đã gặp qua trong đông săn, trong yến tiệc phong hậu hoặc trong yến hội chúc Tết Thái Hậu trong hoàng cung. Nhưng hôm nay đến mừng thọ Trưởng công chúa có hơn phân nửa lại hoàn toàn xa lạ.
Trang Tử Trúc đang cảm thấy kỳ quái, bỗng nhiên nhìn thấy An tần, người đã quỳ xuống hành lễ với y trong bữa tiệc chúc mừng năm mới, còn có Lệ tần theo lời đồn là do thánh thượng tự tay viết xuống phong hào, cùng một số các phi tần khác cũng có mặt trong bữa tiệc mừng năm mới Thái Hậu hôm mùng một. Bọn họ không hề búi tóc giống các vị phu nhân đã gả, trang điểm lại vô cùng xinh đẹp phù hợp với cảnh xuân thời niên thiếu.
Lúc này Trang Tử Trúc mới nhớ tới, bên trong hậu cung có hơn hai trăm vị ca nhi được đưa về nhà. Bị nhốt lại trong cung nhiều năm như vậy, hiện giờ bọn họ lại trở về thành ca nhi chờ đem gả, cho nên ắt hẳn đều thừa dịp tiệc mừng thọ của Trưởng công chúa đến xuất hiện trước công chúng một chút, nếu gặp may còn có thể tìm được một nhà chồng tốt nào đó.
Mà An tần ngày đó chỉ ngồi yên mỉm cười, hôm nay nhìn lại hoạt bát hơn nhiều. Nhận thấy tầm mắt của Trang Tử Trúc, An tần liền đi về hướng y đang đứng.
Vừa liếc qua liền không chịu nổi, Trang Tử Trúc nhìn tư thế của hắn liền biết An tần lại muốn quỳ xuống hành lễ với y. Trang Tử Trúc vội vàng đi qua nâng hắn đứng dậy, nói : « Còn chưa chính thức sắc phong, đừng hành lễ. »
An tần kiên trì uốn gối hành lễ, nói : « Nhưng ngài cũng là quan viên triều đình, tiểu dân Cốc Chỉ hành lễ với Trang đại nhân. »
« Thì ra tên của ngươi là Cốc Chỉ. » Trang Tử Trúc cười nhận lễ của hắn.
Một nhóm người ngồi trò chuyện với Cốc Chỉ đều là các phi tần quen biết nhau lúc còn trong cung, Lệ tần cũng ở trong đó. Trên mặt bọn họ đều là một mảnh vui sướng, không hề đố kỵ Trang Tử Trúc, cũng có lẽ là không tư cách đố kỵ cũng nên. Hôm nay bọn họ ngồi ở bên nhau, nói lên tình hình cũng từng người, Cốc Chỉ còn vô cùng hạnh phúc nói : « Ta rất cảm kích thánh thượng đã trả chúng ta về nhà ! Sau khi ra cung mới biết được biểu ca vẫn luôn không cưới vợ, Thái Hậu còn rộng lượng ban hôn cho chúng ta nữa, người không hề trách chúng ta hầu hạ không chu toàn, thật sự là quá nhân từ. »
Lại có ca nhi nói : « Đúng vậy, hơn nữa ta cũng không hề nghĩ tới ta còn có thể tham gia yến hội lần này đâu ! Hồi lâu không ra cung đi dạo, ngày mai các ngươi có muốn cùng ta đi du lịch không ? »
Lệ tần trước kia liền nói không được : « Ngày mai phải cùng mẫu phụ đi chùa, hôm khác lại đi đi. »
Ca nhi khác liền trêu ghẹo : « Là muốn ngẫu nhiên gặp mặt ai sao ? »
...
Lúc trước bọn họ ngồi kiệu nhỏ bị đưa vào trong cung, sau này đồng dạng cũng được ngồi kiệu nhỏ nâng ra cung. Vốn tưởng là cứ như vậy mà vượt qua cả đời nhàm chán cô đơn, không nghĩ tới Hoàng Đế nhân từ, có thể thả bọn họ ra, để bọn họ có thêm một cơ hội đón nhận cuộc sống mới tự do, mỗi người đều vô cùng ghi nhớ ơn nghĩa của thánh thượng.
Đương nhiên cũng có người không muốn ra cung, tuy trong cung không có hy vọng cũng chưa từng nghe thấy ai được thánh thượng lâm hạnh nhưng được cái ở trong cung rất thanh tịnh lại có thể diện. Ra cung, thân phận địa vị cùng lương tháng cũng không có, Thái Hậu cũng sẽ không ban thưởng lăng la tơ lụa cùng trang sức quý trọng như trước kia, ngày sau không biết sẽ bị gả cho người nào, trong lòng vô cùng thấp thỏm. Hơn nữa cho dù gả cho ai, địa vị cũng không cao bằng Hoàng Đế, cho nên nhất thời không thể tiếp thu sự chênh lệch to lớn này.
Càng có người âm thầm đố kỵ, khó chịu cùng hối hận. Hoàng Hậu có thể được đón vào cung, bọn họ lại bị đuổi ra cung, tiền đồ sau này còn chưa biết. Nhưng còn có thể làm cái gì bây giờ ? Rõ ràng Hoàng Hậu chính là người được thánh thượng vô cùng sủng ái, còn nắm giữ bí mật quân cơ, làm sao có thể đắc tội đến ? Chỉ trách bọn họ được trời ưu ái cho ở trong cung lâu như vậy mà không chịu nỗ lực. Hiện giờ bị mang ra ngoài, không thể trở lại cho nên chỉ có thể cố gắng đối mặt với cuộc sống mới mà thôi.
Trang Tử Trúc không cùng ngồi nói chuyện phiếm với bọn Cốc Chỉ mà là đi dạo thêm một lát, mới cuối cùng tìm được Lương Nhã Ý. Dưới tàng cây hạnh, Lương Nhã Ý một mặt lễ phép mỉm cười, màu hoa hạnh nhạt nhẽo càng làm nổi bật thêm màu da đen nhẻm của hắn. Mà Tống phu nhân thì lại đang vô cùng thân thiết tán thưởng : « Không nghĩ tới Nhã Ý là người học võ thế nhưng làm thơ lại lợi hại như vậy, một bài thơ tán thưởng pháo hoa đêm Tết Nguyên Tiêu thật sự vô cùng hoa mỹ, con trai ta cũng khen ngợi không thôi. »
Lương Nhã Ý ha hả cười, vừa thấy Trang Tử Trúc đi đến liền lập tức chạy đến bên người y.
Trang Tử Trúc hỏi : « Làm sao vậy ? Khó được Tống phu nhân khen ngợi, sao ngươi không nói thêm vài câu ? »
Lương Nhã Ý nhỏ giọng nói : « Không thể chịu nổi, ta lại không phải mới ngày đầu làm thơ, nhiều năm như vậy cũng không thấy khen ta một câu, sau lưng chỉ nói ta thô bỉ. Lần này là do thấy ngươi được phong Hậu, mà ta lại chơi thân với ngươi cho nên mới trái lương tâm khen ta vài câu mà thôi. Nếu không phải muốn giữ lễ phép, ta mới không thèm để ý tới. »
Trang Tử Trúc tò mò hỏi : « Vậy Tống công tử ---»
« Đừng nói nữa, quá ngốc, » Lương Nhã Ý nói : « Lớn lên đẹp lại có lợi ích gì, trượt băng cũng không biết, ngày đó thấy hắn té còn thảm hơn tên Tấn Quốc lỗ mãng kia, ta liền không thèm để ý tới hắn. Con cháu Lương gia chúng ta mỗi người đều có thể văn có thể võ, hắn lại chẳng được gì. Hơn nữa mẫu phụ của hắn lại là người như vậy, thì hắn cũng không thể tốt hơn được. »
Trang Tử Trúc muốn nói chưa chắc, tỷ như đôi mẹ con Thái Hậu cùng Tuyên Hằng Nghị này rất không giống, nhưng lời nói đến bên miệng, Trang Tử Trúc lại cẩn thận nuốt trở về.
Đem lời nói thật nói với Lương Nhã Ý cũng không có lợi ích gì, hơn nữa nói xấu sau lưng người khác quả thật không tốt.
Lại nói tiếp, Trang Tử Trúc có thể cảm nhận được Thái Hậu đối với y là hư tình giả ý (*), y cũng không thích Thái Hậu. Nhưng Thái Hậu mang thai mười tháng, một mình vất vả nuôi lớn hai đứa con, mẹ con làm bạn hơn hai mươi năm, cảm tình làm sao cũng nhiều hơn so với một người ngoài mới quen biết chưa bao lâu như y ; hơn nữa y thuộc hàng tiểu bối, nếu cùng Thái Hậu nháo lớn, đối với Chương Quốc xem trọng hiếu đạo, đều không thể chiếm được đồng tình.
(*) Hư tình giả ý : tình cảm đều là giả, không thật lòng.
Còn nữa, Tuyên Hằng Nghị cũng sẽ vì thế mà kẹp vào bên trong nếu làm quá dứt khoát sẽ khiến hắn đau lòng, cho nên y mới không thể bỏ được khiến hắn phải thương tâm. Mục tiêu của Trang Tử Trúc là dẫn dắt tuyến đầu Sở Vật Lý phát triển mạnh mẽ khoa học kỹ thuật, dựa theo kế hoạch dùng các loại đồ chơi mới mẻ gợi lên hứng thú của Thái Hậu, đây cũng là một phương pháp làm hòa hoãn đi mối quan hệ ban đầu. Không cần phải quá thân thuộc, chỉ cần không cùng Thái Hậu trở mặt, đừng kiếm thêm phiền toái cho y là được.
Vì thế Trang Tử Trúc không nói về Thái Hậu, cũng không nhắc tới vị Tống công tử kia. Nhớ lại lần trước cùng Lương Nhã Ý, Trương Văn Thanh làm cánh con bướm tới hiện tại đã hơn một tháng rồi, đã lâu không có cùng bọn họ chơi đùa, liền hẹn bọn Lương Nhã Ý sau khi tiệc mừng thọ kết thúc đến Trang phủ chơi chơi.
Mới vừa hẹn xong, nhóm ca nhi đang túm tụm ở chỗ này liền đi đến, lại lấy ra giấy bút, mời Trang Tử Trúc viết thơ. Trang Tử Trúc không hiểu nguyên do, hỏi : « Đây là phải viết thơ mừng tặng Trưởng công chúa sao ? »
Mấy vị ca nhi giải thích nghi hoặc cho Trang Tử Trúc : « Không phải nha ! Lúc trước Trưởng công chúa có nói, hình ảnh pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm Nguyên Tiêu là cảnh tượng đẹp đẽ nhất mà lão nhân gia sống sáu mươi năm rồi mới lần đầu nhìn thấy. Vì thế mời chúng ta cùng các tài tử trẻ tuổi làm một bài thơ vịnh pháo hoa đêm Nguyên Tiêu, mười hai bài thơ hay mỗi bài sẽ được tặng một bộ trang sức bằng trân châu. »
Một vị ca nhi khác bổ sung nói : « Trưởng công chúa còn nói, cũng có thể làm bài thơ vịnh hỏa khí. Bức tranh 'Gió lửa nhân gian' của Thanh Trúc Xá Nhân còn chưa có đề thơ, hiện giờ tranh vẽ trở thành sự thật, dự báo Chương Quốc cường thịnh, nếu chúng ta làm tốt, Trưởng công chúa sẽ chọn ra bài thơ tốt nhất dán lên trong phủ. Tất cả mọi người đều đang không ngừng sáng tác thơ, Trang huynh cũng tới viết đi. »
Một vị ca nhi khác vô cùng chờ mong nói : « Viết đi viết đi ! Ta muốn nhìn thấy Hoàng Hậu làm thơ ! Trên chiếu thư có viết, Hoàng Hậu văn thải nổi bật, tùy tay viết xuống cũng nhất định sẽ là bài thơ xuất sắc có một không hai ! »
Nhóm ca nhi nghe nói Trang Tử Trúc sắp viết thơ đều sôi nổi bước lại đây, bọn họ bày ra một bộ dáng chờ mong, muốn nhìn Trang Tử Trúc viết thơ. Trang Tử Trúc lại không nhận bút, chỉ bật cười nói : « Pháo hoa Nguyên Tiêu là ta cùng các thợ thủ công của Sở Vật Lý làm ; hỏa khí trong bức 'Gió lửa nhân gian' cũng do ta tạo ra. Các ngươi viết thơ khen ta, ta còn thấy ngượng ngùng. Đằng này còn muốn ta viết thơ khen chính mình, ta sợ là xấu hổ đến muốn vùi vào trong đất luôn. »
Trang Tử Trúc vừa nói như vậy, nhóm ca nhi đều nhận ra, bọn họ là phải viết thơ ca tụng Trang Tử Trúc đã làm ra pháo hoa cùng hỏa khí ! Hành động này của Trưởng công chúa nhất định là mượn cớ ca ngợi Chương Quốc cường thịnh để nâng Trang Tử Trúc lên. Muốn Trang Tử Trúc tự khen ngợi chính mình thật sự là làm khó y mà.
Nhưng bên này Trang Tử Trúc mới vừa từ chối làm thơ, Tuyên Hằng Nghị đang ngốc ở sảnh ngoài liền truyền khẩu dụ tới, mời Trang Tử Trúc đảm nhận vai trò giám định và thưởng thức thơ, chọn một bài thơ hợp ý nhất, Hoàng Đế sẽ tự mình sao chép viết câu thơ đó lên bức 'Gió lửa nhân gian', thêm nữa sẽ thưởng cho người đó một đôi ngọc thạch điêu khắc.
Điều này thật vinh quang, chẳng qua ở sảnh ngoài lại có người hỏi, vì sao phải mời Trang Tử Trúc làm giám khảo chọn lựa bài thơ tốt nhất, mà không phải mọi người cùng nhau bàn luận chọn ra, hoặc là mời Hàn Lâm học sĩ đến bình chọn ?
Tuyên Hằng Nghị liền vô cùng tự hào phát ra một tin nóng hôi hổi : « Thanh Trúc Xá Nhân chính là Trang đại nhân trong miệng của các ngươi, sao lại không thể đảm nhận vai trò giám khảo ? »
Đề thơ lên bức tranh của người ta, đương nhiên phải để người vẽ tranh chọn ra câu thơ vừa lòng nhất rồi !
Mấy năm trước, Thanh Trúc Xá Nhân chính là họa sĩ mà thánh thượng yêu thích nhất, khi thánh thượng hồi kinh ăn Tết, thường xuyên sẽ tụ họp mọi người lại bình xét tranh vẽ ; khi chinh chiến bên ngoài, sẽ mệnh lệnh Thận Vương dùng số tiền lớn thu thập tranh của Thanh Trúc Xá Nhân. Hơn nữa, thánh thượng còn để cho các họa sư mô phỏng lại tranh của y, mệnh nhóm đại thần đem tranh về treo trong nhà mỗi ngày nhìn ngắm, tìm ra người thật cho hắn.
Trách không được thánh thượng đối Trang đại nhân lau mắt mà nhìn, trách không được Trang đại nhân có thể lấy thân phận vương tử mất nước tiếp nhận một chức quan lớn ở Chương Quốc, trách không đuọc Trang đại nhân có thể làm ra hỏa khí giống như đúc trong tranh vẽ, thì ra Trang đại nhân chính là Thanh Trúc Xá Nhân !
Được rồi, hiện tại tất cả mọi người đều đã biết, thánh thượng viết chiếu thư dài tám thước ca ngợi còn chưa đủ, ngài còn muốn cùng Trưởng công chúa ra lệnh mọi người cùng nhau làm thơ khen tặng y ! Đế Hậu hai người đã đủ chưa vậy ?
Mọi người muôn vàn cảm thán, Tuyên Hằng Nghị trầm tư suy nghĩ, cũng tham gia vào nhóm 'tài tử trẻ tuổi' đang liều mình làm thơ, sáng tác một bài thơ ca ngợi sự lợi hại của hỏa khí. Chữ viết toát ra khí thế bàng bạc, sắc bén như đao gươm ra khỏi vỏ, câu thơ nghiêm nghị, khí phách, thơ tựa như con người.
Nhưng mà sau khi Tuyên Hằng Nghị sai người đem bài thơ của mình cùng với của các tài tử trẻ tuổi khác đến hậu viện, nội tâm lại bắt đầu có chút thấp thỏm.
Tiểu Trúc của hắn sẽ chọn bài thơ của hắn sao ? Tiểu Trúc khẳng định có thể nhận ra chữ viết của hắn. Nhưng hiện tại Tiểu Trúc đang tức giận, có lẽ sẽ chọn bài thơ của người nam nhân khác ?!
Tuyên Hằng Nghị không nhịn được có chút hối hận, Tiểu Trúc của hắn thích thân cận hắn, không phải cũng cùng hắn giống nhau sao ? Hắn chỉ cần yên lặng hưởng thụ là được, cần gì phải nói ra, hại Tiểu Trúc thẹn thùng chứ. Dù không thể hưởng thụ được thì trước đại hôn cũng còn có thứ để nhung nhớ, bây giờ thì không có gì luôn.
Mà những người khác ở sảnh ngoài, đều một bộ dáng như xem kịch vui, chờ mong Trang đại nhân ở hậu viện sẽ chọn trúng bài thơ nào.
Nếu chướng mắt bài thơ mà thánh thượng tự viết, vậy không phải bọn họ sẽ có trò hay để xem sao ?
Một ít học sinh tài cao bát đẩu (*) khác lại đang âm thầm cầu nguyện. Nếu sớm biết thánh thượng cũng tham gia làm thơ, bọn họ sẽ không dùng hết toàn lực làm được tốt nhất đâu. Cứ tưởng là nhờ đây sẽ nhận vinh quang, có thể được thánh thượng chú ý tới, nhưng hiện tại, vạn nhất Trang đại nhân chọn bài thơ của bọn họ thì phải làm sao bây giờ ? Chẳng phải bọn họ sẽ bị thánh thượng ghi hận sao ?
(*) Tài cao bát đẩu = tài cao tám đấu : tài hoa rất cao, học thức uyên bác.