Edit: Thủy Tích
Tuyết đã bắt đầu tan, con đường lát đá bỗng trở nên trơn ướt. Tuyên Hằng Nghị mang theo Trang Tử Trúc ngồi trên kiệu đi đến Trường Nhạc Cung của Thái Hậu. Tốc độ chậm rì rì, thậm chí còn đi loanh quanh lòng vòng, Tuyên Hằng Nghị cũng không vội, giới thiệu cho Trang Tử Trúc phân biệt các cung điện quan trọng :
« Đó là Càn Thanh Cung, nơi mà ta dùng để phê duyệt tấu chương, hằng ngày ta đều ăn ngủ ở đó. »
« Đó là Khôn Ninh Cung, về sau Tiểu Trúc tiến cung sẽ ở nơi đó, hiện tại Đông Cung cùng lục cung đều để trống, không có người ở, Tiểu Trúc có thể tùy ý bố trí, cũng có thể cho xây dựng phòng thí nghiệm ở nơi gần Khôn Ninh Cung nhất. »
« Ngự Hoa Viên, hôm nay trên đất không dễ đi, hôm khác ta lại bồi ngươi đi dạo. »
Trang Tử Trúc « Ân ân ân » đáp lời, thành quả nổi bật nhất sau khi phân phát hơn hai trăm vị phi tần chính là trong cung nhìn vừa rộng lại vừa thanh tĩnh. Tuyết mùa xuân bay lả tả giống như tơ liễu phiêu tán, mầm non trên cây mới nhú, hoa mai phấn nộn nở to cùng bông tuyết chơi đùa, nghe Tuyên Hằng Nghị giới thiệu nơi về sau mình sẽ định cư, nghe Tuyên Hằng Nghị phân chia công việc cùng đưa ra kiến nghị, trong bầu hương khí thanh đạm của hoa mai phảng phất lộ ra một cổ hương vị ngọt ngào.
Đi đi dừng dừng, đến khi ghi nhớ được một số cung điện chủ yếu, hai người cuối cùng cũng đến Trường Nhạc Cung. Thái độ của Thái Hậu hôm nay tốt hơn nhiều so với cung yến hồi mùng một, lúc Trang Tử Trúc tới, vừa lúc nhìn thấy cung nhân bưng một đĩa điểm tâm đi xuống, mà Thái Hậu đang dùng khăn tay chạm chạm khóe miệng, vẻ mặt ôn hòa, lại sai người mang mấy đĩa điểm tâm mới lên, nhìn thấy Trang Tử Trúc đi cùng Tuyên Hằng Nghị cũng không chút nào cảm thấy kinh ngạc.
Sau khi nhìn thấy Trang Tử Trúc cùng Tuyên Hằng Nghị đã ngồi xuống, Thái Hậu mới nhỏ giọng thở dài một hơi, nói : « Hiện giờ, nhóm cung phi đã đi mất hơn nửa, trong cung cũng quá quạnh quẽ hoang vắng. Ai gia chỉ chờ tới lúc Tử Trúc vào cung tới tâm sự cùng ta. Lần trước cung yến, muốn Tử Trúc hành lễ với bọn họ là ai gia không đúng, kết quả sau đó bọn họ đều bị đưa về nhà. Buộc Tử Trúc phải hành lễ với bọn họ, trong lòng Tử Trúc không có trách ai gia chứ ? »
Lại còn xin lỗi ? Trang Tử Trúc liền đáp : « Không dám, Thái Hậu nói không sai, là vì thần không nghĩ chu toàn, thật sự đến nay còn chưa chính thức sắc phong ---»
Tuyên Hằng Nghị ngắt lời : « Chiếu thư cũng đã hạ xuống, nào có đạo lý Hoàng Hậu hành lễ với dân thường, Tử Trúc không cần tự xem nhẹ bản thân. »
Thái Hậu cũng hát đệm theo : « Đúng vậy, ngoại trừ ai gia cùng hoàng đế, Tử Trúc không cần hành lễ với bất kỳ ai cả. »
Trang Tử Trúc không nói nữa, nhưng tại sao lại cảm thấy miệng lưỡi hát đệm này của Thái Hậu lại giống Tuyên Hằng Nghị thế chứ ?
Các cung nhân tiến lên châm trà cho Tuyên Hằng Nghị cùng Trang Tử Trúc. Thái Hậu thấy mình cũng đã nhận sai cho nên liền hàn huyên : « Tử Trúc ở trong phủ một mình, năm mới trôi qua như thế nào ? Tử Trúc ở kinh thành không có thân thích đúng không ? Không cùng phụ thân ăn Tết chẳng phải rất cô đơn sao ? »
Trang Tử Trúc cung kính trả lời : « Hồi Thái Hậu, cũng không cô đơn. Mùng một chúc Tết bệ hạ cùng Thái Hậu, văn võ cả triều cùng sứ thần ngoại quốc đều đến, cực kỳ náo nhiệt cùng vui vẻ. Sau mùng một tuy rằng không có thân thích để đi chúc Tết nhưng thần lại tiếp tục say mê nghiên cứu đồ vật mới, mỗi ngày trôi qua cũng rất phong phú. Gần đây mới làm ra một món lễ vật mới lạ, hôm nay cũng có mang đến xem như làm quà Nguyên Tiêu cho Thái Hậu, thỉnh Thái Hậu xem qua. »
Dứt lời, Trang Tử Trúc liền đem một cái hộp quà tinh xảo bên trong có đựng kính vạn hoa đã chuẩn bị tốt trình lên.
Lễ vật này là đưa cho Thái Hậu, tuy kết cấu bên trong còn đơn sơ nhưng lớp vỏ ngoài hoàn toàn không hề thô ráp. Lúc trước đưa lễ vật mừng năm mới cho Tuyên Hằng Nghị đã có kinh nghiệm cho nên lần này Trang Tử Trúc đã cố ý chọn một hộp gỗ khắc hoa, bên trong còn cột một dải lụa, gói đến vô cùng tinh mỹ.
Cung nhân mang hộp quà của Trang Tử Trúc trình lên, Thái Hậu liền nhận lấy, kéo ra dải lụa, lấy kính vạn hoa ra.
Đột nhiên nhận được lễ vật của Trang Tử Trúc, Thái Hậu nhất thời phát ngốc, thậm chí quên mất chính mình muốn nói gì tiếp theo rồi. Rõ ràng hắn muốn nói Trang Tử Trúc không có người thân, trong cung lại quạnh quẽ, hay là nạp thêm mấy ca nhi xinh đẹp tiến cung, làm huynh đệ với Trang Tử Trúc.
Nhưng mà vừa cầm lấy cái ống này, lực chú ý của Thái Hậu liền bị dời đi, hỏi : « Đây là lễ vật mới ? »
Những linh kiện nhỏ bên trong kính vạn hoa do nhiều lý do khiến Trang Tử Trúc cũng chưa được hài lòng lắm nhưng lớp vỏ ngoài lại được y chú tâm trang trí đến vô cùng xinh đẹp. Hoàn toàn nhờ vào kỹ năng vẽ thâm hậu của Trang Tử Trúc mà bề mặt bên ngoài kính được tô điểm thêm vài nét bút, ngay lập tức một đôi phượng hoàng màu hỏa hồng giương cánh như đang bay lượn vòng quanh kính vạn hoa hiện ra, màu sắc rực rỡ, sinh động như thật. Thái Hậu kinh ngạc cảm thán đôi phượng hoàng xinh đẹp dưới ngòi bút của Trang Tử Trúc nhưng cũng thấy bất quá cũng đến đó mà thôi : « Kỹ thuật vẽ rất tốt nhưng có chỗ nào mới mẻ chứ ? Trang trí cho vỏ ống là mới mẻ sao ? »
Nói về diện tích thì còn không lớn bằng vẽ lên vải vẽ tranh đâu.
Trang Tử Trúc nói : « Không chỉ như vậy, thỉnh Thái Hậu đưa kính vạn hoa gần lại, sau đó nhắm lại một con mắt, dùng một con mắt khác nhìn vào lỗ nhỏ trên đuôi kính, giống như vầy. »
Không chỉ nói, Trang Tử Trúc còn dùng hai ngón tay tạo thành một vòng tròn, đặt trước mắt làm mẫu. Thái Hậu nhìn liền hiểu, bán tín bán nghi giơ kính vạn hoa lên, tiếp theo liền phát ra một tiếng cảm thán kinh ngạc.
Trang Tử Trúc nhắc nhở nói : « Còn có thể xoay phần đuôi, đồ án hoa văn sẽ tùy theo mà biến hóa. »
Sau khi được Trang Tử Trúc hướng dẫn cách xoay tròn, Thái Hậu liền không thể buông xuống kính vạn hoa, mà không ngừng xoay tròn, thường thường còn phát ra thanh âm kinh ngạc : « Nha ! Cái này đẹp ! Đây là hình vẽ gì vậy ? Cái này cũng đẹp ! Như thế nào mà khi quay ngược trở về hoa văn xuất hiện lại không giống nhau chứ ? Nhìn giống như một biển hoa đang nở vậy, thật đẹp... »
Thấy Thái Hậu vui vẻ như thế, Trang Tử Trúc cũng mỉm cười. Kính vạn hoa làm riêng cho Thái Hậu dùng nguyên vật liệu thủy tinh có màu lam cùng màu đỏ, bắt chước theo hiệu quả một biển hoa đang nở. Còn đưa Lương Nhã Ý cùng Trương Văn Thanh lại tạo hình theo các dạng đao kiếm, dựa theo sở thích riêng của từng người.
Bên này, Thái Hậu chơi đến cực vui vẻ, bên kia Tuyên Hằng Nghị lại dùng một đôi mắt vô cùng đáng thương nhìn Trang Tử Trúc, còn hỏi : « Bên trong có cái gì vậy ? »
Trang Tử Trúc liếc mắt nhìn hắn một cái, nói : « Có đồ án cùng hoa văn xinh đẹp, bởi vì hôm nay Thái Hậu đột nhiên triệu kiến cho nên mới không mang đến cho người. »
Lúc này Tuyên Hằng Nghị mới vừa lòng, bước vài bước đến bên cạnh Thái Hậu, duỗi tay nói : « Mẫu hậu nhìn cái gì mà vui vẻ như vậy ? Trẫm cũng muốn xem. »
« Ai gia còn chưa xem đủ đâu, » Lúc này Thái Hậu mới lưu luyến không rời đưa kính vạn hoa cho Tuyên Hằng Nghị, bỗng nhiên lại mỉm cười, hỏi : « Nghị nhi, ngươi chưa nhìn thử sao ? »
« Chưa. » Tuyên Hằng Nghị cầm lấy kính vạn hoa, đầu tiên là lấy tay thưởng thức nét vẽ phượng hoàng bên ngoài vỏ ống, sau đó mới đưa mắt nhìn vào lỗ nhỏ phía đuôi kính.
« Ta còn tưởng rằng lần này cũng giống như cái hộp âm nhạc chỉ có Nghị nhi mới có, thì ra lễ vật mà Tử Trúc muốn tặng cho mỗi người đều khác nhau nha ! » Thái Hậu rất vừa lòng với đáp án này, thái độ đối Trang Tử Trúc liền hòa ái dễ gần hơn, hỏi : « Sao đến ăn Tết mà còn không chịu nghỉ ngơi, đều dùng hết tâm sức làm thứ này sao ? »
Trang Tử Trúc « Ân » một tiếng mới nói : « Không chỉ làm cái này, còn có kính viễn thị, cận thị cùng thấu kính nữa. »
« Những cái đó là cái gì ? » Thái Hậu nghe không hiểu.
Trang Tử Trúc đem từng loại đều giải thích sơ qua, trước Tết đã chế tạo ra một loại thấu kính trong suốt, có thể đem những sự vật ở nơi xa mà mắt thường không thể nhìn rõ, phóng lớn lên hoặc thu nhỏ lại, mà còn rất dễ sử dụng nữa.
Thái Hậu cảm thấy rất mới lạ, liền muốn Trang Tử Trúc mang tới cho mình mỗi thứ một cái.
Trang Tử Trúc liền tỏ vẻ nguyên liệu có hạn, linh kiện bên trong được chế tạo thành công không nhiều, cần phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa mới có thể chế tạo ra thành phẩm. Đến lúc đó, cái thứ nhất sẽ đưa đến trên tay Thái Hậu.
Thái Hậu cười đến không khép được miệng, lại nói mát : « Tháng sau Tử Trúc sẽ đại hôn, sao còn lo làm những thứ này đó ? »
Trang Tử Trúc cảm thấy ngượng ngùng, nói : « Đại hôn cũng không cần chuẩn bị của hồi môn cho nên hiện giờ thần rất thanh nhàn, mà ở không thì lại không quen. »
Tuyên Hằng Nghị đưa lại kính vạn hoa cho Thái Hậu, nói : « Nghi thức đại hôn phức tạp Tiểu Trúc phải dành nhiều thời gian để ghi nhớ cho nên tạm thời không cần vội làm những thứ này đó, còn đồ vật muốn tặng Thái Hậu thì về sau hẳn làm. »
Trang Tử Trúc không trả lời, mà là nhìn Thái Hậu.
Thái Hậu đồng ý với lời nói của Tuyên Hằng Nghị, nói : « Đúng vậy, đại điển phong hậu có rất nhiều đôi mắt đang nhìn, sứ thần ngoại quốc cũng sẽ đến, cho nên nhất định phải làm thật tốt. Năm đó, ai gia cũng phải căng da đầu chú ý từng điểm nhỏ, sợ bị người chê cười. »
Lúc này Trang Tử Trúc mới ngoan ngoãn lên tiếng : « Vâng. »
Tuyên Hằng Nghị lại sửa lời nói : « Toàn bộ quá trình đều sẽ có cung nhân đi theo nhắc nhở, Tiểu Trúc không cần quá lo lắng. »
....
Từ trong cung ra tới về sau, Tết Nguyên Tiêu cùng ngày, Trang Tử Trúc lại tặng một cái hộp âm nhạc vạn hoa.
Hộp âm nhạc này, Trang Tử Trúc thuận tay làm lúc đi hướng dẫn các thợ thủ công ở Công Bộ, tuy rằng không có mạch điện cùng đèn, cũng không có tượng tiên nhân nhẹ nhàng nhảy múa, nhưng có thể dùng dây cót của hộp âm nhạc xoay tròn kính vạn hoa, nhạc trong hộp vừa vang lên, kính vạn hoa một bên cũng biến hóa đủ loại hoa văn đồ án. Chỉ có máy móc không có mạch điện, tuy đơn giản hơn hộp âm nhạc tặng Tuyên Hằng Nghị nhưng lại có một phen thú vị khác.
Tuy Thái Hậu nói không cần đưa nhưng khẳng định trong lòng hẳn là rất muốn nhận đủ loại lễ vật. Bằng không, vì cái gì Thái Hậu muốn nói bậy nói bạ chuyện của Tuyên Hằng Nghị trước mặt đông đảo nhiều người như vậy ? Thái Hậu đương nhiên không muốn hạ thấp nhi tử của mình, nhưng hắn vẫn nói ra.
Nói xấu thời thơ ấu của Tuyên Hằng Nghị chỉ bị những người khác khuyên bảo vài câu thôi nhưng hiện tại Tuyên Hằng Nghị chính là quốc quân Chương Quốc, địa vị không thể lay động. Đối với Thái Hậu thì thơ ấu của nhi tử bị hạ thấp, bị nói vài câu cũng không đau không ngứa. Mà tác dụng duy nhất chính là nhằm để đề cao địa vị của Thái Hậu.
Hắn muốn cho tất cả mọi người thấy hắn là người có công dưỡng dục Tuyên Hằng Nghị thành một vị quân vương đĩnh đạc như hôm nay, là một ca nhi độc thân ldại có thể nuôi lớn hai đứa con nhỏ, nhưng hiện giờ Tuyên Hằng Nghị lại không nghe lời hắn, vì thế hắn muốn lấy phương thức này để có được sự chú ý, có được tôn trọng từ những người khác, có được cảm giác tồn tại.
Nhớ lại mấy lần gặp mặt trước, bề ngoài Trang Tử Trúc tuy cung kính có thừa nhưng cũng không tỏ thái độ gì rõ ràng. Thái Hậu suốt ngày bị vây trong cung không chuyện gì làm, nhàn đến mốc meo, không phải sẽ miên man suy nghĩ nhiều thứ sao ? Hiện tại y dâng lên một chút lễ vật mới lạ, khiến Thái Hậu cao hứng, điều này cũng có lợi cho sau khi tiến cung Trang Tử Trúc còn có cơ hội phát triển công tác nghiên cứu khoa học.
Thái Hậu thật sự không nghĩ tới có thể lần thứ hai nhận được lễ vật từ Trang Tử Trúc, đây vẫn là hộp âm nhạc thứ hai trên đời ! Thái Hậu cực kỳ thích thú, liền ban thưởng cho Trang Tử Trúc một đống lớn đồ vật. Lại trong cung yến tết Nguyên Tiêu lấy hai lễ vật đặc biệt mà Trang Tử Trúc tặng đem khoe khoang với các vương công quý tộc, hào phóng đưa cho mỗi người đang có mặt nhìn ngắm.
Đây là đồ vật của Thái Hậu cho nên tất cả mọi người đều rất cẩn thận, lúc xoay tròn kính vạn hoa cũng lấy lực độ rất nhỏ, sợ làm hư khiến Thái Hậu không vui. Sau khi được ngắm qua, tất cả mọi người đều tán thưởng ý tưởng độc đáo của Trang Tử Trúc, khiến cho bọn họ không dám đem lễ vật của mình ra so sánh.
Tấn Dương vương lão Vương phi còn tỏ vẻ đố kỵ nói : « Tử Trúc tặng cho Thái Hậu lễ vật mới lạ, chưa từng gặp qua, khiến ta vô cùng muốn có một cái. »
Hành Dương vương lão Vương phi cũng nói : « Đúng vậy, tiểu tôn tử khẳng định sẽ rất thích, không biết làm như thế nào nhỉ ? Tử Trúc có thể làm thêm mấy cái không ? »
Thái Hậu cảm thấy vinh dự vô cùng, nhưng lại há mồm từ chối : « Nghe Tiểu Trúc nói, nguyên vật liệu rất quý hiếm, sau khi làm cho ai gia cái này xong, những thứ khác phải đợi đến sau đại hôn mới có thể tiếp tục làm được. »
Tấn Dương vương lão Vương phi trêu ghẹo : « Vậy càng không thể trông mong được rồi, sau đại hôn, bệ hạ cùng Tử Trúc đều chú tâm đến khai chi tán diệp, sinh tiểu tôn tử hiếu kính Thái Hậu ngài, bọn ta chỉ có thể mượn Thái Hậu ngài ngắm thêm vài lần thôi. »
Thái Hậu nghe xong cười đến vui tươi hớn hở. Chẳng qua hắn chỉ có một cái kính vạn hoa cùng một cái hộp âm nhạc vạn hoa mà thôi, cho nên cũng luyến tiếc đem đi ban thưởng cho bọn họ, chỉ có thể đem nó cho lão Vương phi thưởng thức thêm vài lần.
Mà Tết Nguyên Tiêu, Trang Tử Trúc cũng không tiếp tục chìm đắm trong nghiên cứu, y hẹn bọn Lương Nhã ý ra cửa đi ngắm đèn.
Nguyên Tiêu là ngày khó được miễn lệnh cấm đi lại ban đêm, cho nên bên trong chợ đêm, đèn dầu cùng ngọn đuốc được thắp lên sáng trưng. Đêm Nguyên Tiêu đương nhiên không thể thiếu đố đèn. Lương Nhã Ý vượt qua năm vòng, chém được sáu tướng, đoán trúng rất nhiều câu đố, một đường thắng được mười hai cái đèn có hình mười hai con giáp cầm tinh, khiến cho trên tay Trang Tử Trúc cùng Trương Văn Thanh thậm chí là Mặc Thư Cẩm Thư đều tràn đầy một đống quà tặng.
Giờ Tuất buông xuống, Lương Nhã Ý không chơi đố đèn nữa mà mang Trang Tử Trúc bọn họ đến Trích Tinh Lâu, chọn một nhã gian ngồi xuống. Mà các bá tánh đi rước đèn khác ngừng lại mọi hoạt động, lên lầu cao lên lầu cao, không còn chỗ thì bò lên trên cây, người nào ở nhà thì bò lên nóc nhà ; bên người không có cây cũng không thể bò lên nóc nhà thì để nhi tử nhà mình cưỡi trên cổ ; nhưng tất cả mọi người đều hướng về cùng một phương hướng, chính là hoàng cung.
Trương Văn Thanh hỏi : « Kỳ lạ, năm nay có cái gì đặc biệt sao ? Sao tất cả đều nhìn về phía hoàng cung vậy ? »
Lương Nhã Ý hỏi ngược lại : « Ngươi không biết sao ? Đều đã thông báo cho toàn kinh thành rồi ! Giờ Tuất nhị khắc, hoàng cung sẽ phóng pháo hoa, chính là cả bầu trời sẽ nở hoa đó. Là do Tử Trúc làm ra, ta còn chưa từng nhìn thấy hoa trên bầu trời sẽ như thế nào đâu, Tử Trúc ngươi làm thế nào mà khiến bầu trời có thể nở hoa vậy ? Đốt hoa ném lên bầu trời hả ? »
Trang Tử Trúc mỉm cười nói : « Sao có thể chứ, lát nữa ngươi nhìn thì sẽ biết. »
Trương Văn Thanh cũng tò mò nhìn về phía bầu trời đêm hoàng cung, chờ mong kinh hỉ từ Trang Tử Trúc.
Giờ Tuất nhị khắc, trong hoàng cung truyền ra tiếng nhạc, giữa bầu trời đêm tối đen, mười cây pháo hoa bay lên tận trời mở màn cho buổi biểu diễn bắn pháo hoa đêm Nguyên Tiêu, pháo hoa xông thẳng lên bầu trời, như từng ngôi sao màu bạc lập lòe bay lên rồi rơi rụng tỏa ra bốn phía ; tiếp theo là pháo hoa màu đỏ thẫm, chỉ một cái chớp mắt liền khiến cho bầu trời đêm nổ tung nhiễm hồng, một đóa lại một đóa phồn hoa nở rộ, hai mắt cũng không đủ dùng.
Bên trong kinh thành, các bá tánh thậm chí ngay cả vỗ tay đều quên mất, chỉ lo ngưỡng cổ nhìn chằm chằm lên cao tán thưởng không thôi. Thanh âm tán thưởng không hề bị tiếng nổ của pháo hoa lấn át mà hết đợt này đến đợt khác lại tràn ra. Thậm chí còn có người âm thầm truyền ra, nghe nói ngày đó phá núi, trên không trung cũng sẽ nở hoa xinh đẹp như vậy đó ! Phép thuật của Trang đại nhân chính là vừa xinh đẹp lại vừa có sức công phá như vậy đó !
Trong hoàng cung, không chỉ có quốc quân ngoại quốc tới chúc mừng, nhóm vương tử cùng sứ thần cũng kinh ngạc cùng cảm thán không thôi, ngay cả vương công quý tộc cùng các cung nhân cũng đều đắm chìm bên trong khung cảnh pháo hoa xán lạn. Nhưng là bọn họ lại cực lực biểu hiện ra bộ dáng tập mãi thành quen rồi, tỏ vẻ Chương Quốc chúng ta chính là phồn hoa cùng lợi hại như thế đó, là do kiến thức của các ngươi quá hạn hẹp mà thôi.
Còn có vị quốc quân Trân quốc nhìn thấy vậy liền vô cùng hoảng sợ, không ngừng được dò hỏi : « Nghe sứ thần nói, lần trước Trang đại nhân của quý quốc cũng thả một trận pháo vang liền đem một ngọn núi san bằng. Đêm nay lại thả nhiều pháo hoa như vậy không biết là đang cho nổ tung nơi nào ? »
Các cung nhân nghe quốc quân nọ hỏi như vậy liền không thể ngăn được bật cười. Tống đại nhân Tống Truyền Trí phụ trách tiếp đãi các quốc quân trả lời : « Không cần lo lắng, chúng ta có thể khống chế nó. Loại pháo lần trước làm nổ tung ngọn núi với lần này làm bầu trời nở hoa là không giống nhau, cũng không phải đang san bằng nơi nào cả. »
Các quan viên phụ trách tiếp đãi nhóm quốc quân cũng liên thanh an ủi hắn, nhưng quốc quân Trân quốc cũng không thể an lòng, Chương Quốc tàn bạo đã thâm nhập vào dân tâm rồi. Nói không chừng ngày mai một giấc ngủ tỉnh dậy, đã có một quốc gia nào đó đã bị tiêu diệt cũng nên !
Mà Nhậm Phi Yên lại không chú ý này đó, chỉ ngẩng đầu nhìn lên không trung, không ngừng cảm thán nói : « Đây là phép thuật của Trang đại nhân sao ? Hắn nhất định chính là thần tiên hạ phàm ! »
Không ít người ở đây đều gật gật đầu đồng ý, quốc quân Chương Quốc không hiểu có loại phúc khí gì mà có thể xuất thân từ ngư dân lại lên làm vua, còn có thần tiên phụ trợ, thậm chí còn có thể cưới thần tiên mang về nhà nữa !
Mà Tuyên Hằng Nghị rất có phúc khí đang ở trong cung cùng hoàng thân quốc thích, quốc quân ngoại quốc nhìn bầu trời đêm hàng ngàn bông hoa, trong lòng lại nghĩ sang năm đã có thể cùng Trang Tử Trúc ngắm nhìn khung cảnh đẹp đẽ này rồi.
Sau khi pháo hoa dừng lại, bầu trời đêm cũng quay lại yên bình như trước, nhưng trong lòng mọi người lại không quá bình tĩnh được.
Không chỉ có hâm mộ Tuyên Hằng Nghị vô cùng có phúc khí, còn có một vài người động tâm tư khác. Trang Tử Trúc chẳng những có thể chế tạo ra hỏa khí có lực sát thương cường đại mà còn sẽ làm ra hộp âm nhạc, kính vạn hoa, pháo hoa giúp Chương Quốc mang đi khoe khoang một hồi !
Còn chưa tới một tháng là đã đến đại hôn rồi, nếu tiên nhân thuận lợi tiến cung, bọn họ liền không thể mang tiên nhân về nước mình được.
Đêm Nguyên Tiêu được miễn lệnh cấm đi lại ban đêm, vốn là thời cơ tốt nhất để động thủ nhưng mà sau khi được miễn lệnh cấm thì bên trong kinh thành lại có nhiều thủ vệ canh phòng nghiêm ngặt hơn, năm bước thì có một binh lính, ngoài ra còn có đội ngũ tuần tra qua lại không ngừng. Ngọn đuốc sáng như ban ngày, một chút gió thổi cỏ lay còn chưa kịp động thủ đã bị người bắt lại cũng nên.
Nhưng nếu chờ Trang Tử Trúc trên đường trở về Trang phủ phải đi qua phố Đông mới hành động cũng không được, phố Đông đều là phủ viện của các đại tướng quân, nhất hô bá ứng liền càng khó động thủ.
Biện pháp tốt nhất hiện giờ chính là đánh lạc hướng Trang Tử Trúc đến một nơi mà bọn họ đã mai phục sẵn.