Edit: Thủy Tích

Ở rõ như ban ngày trước mặt công chúng, Tuyên Hằng Nghị vừa ngắm trộm đến ngẩn người như vậy liền khiến tầm mắt của nhóm quần thần nhịn không được nhìn theo qua, cuối cùng rơi xuống trên người Trang Tử Trúc đang ngồi đằng kia.

Nga, thì ra thánh thượng nhà bọn họ đang trộm nhìn Hoàng Hậu tương lai a.

Từ từ! Thánh thượng nhà bọn họ còn có thời điểm khẩn trương như vậy sao? Sao lại thấy giống một đứa nhỏ đang làm chuyện xấu bị phụ thân bắt được vậy?

Trên thực tế nếu bọn họ muốn nạp thiếp cũng cần thiết phải dò hỏi ý kiến của phu nhân. Nhưng hiện tại chỉ là ca nhi ngoại quốc muốn dâng một điệu múa chúc mừng mà thôi, cũng không phải muốn nạp làm phi tử, hơn nữa thánh thượng còn chưa đại hôn đâu, bỗng dưng khẩn trương nhìn xem sắc mặt của Trang đại nhân làm cái gì chứ?!

Không thể tưởng tượng được thánh thượng của bọn họ một đời anh minh, hiện giờ Hoàng Hậu còn chưa hồi cung, cứ như vậy đã bộc phát bản tính sợ vợ rồi!

Đột nhiên có chút ám sảng muốn trộm cười là chuyện như thế nào? Thì ra không chỉ có bọn họ sợ vợ, ngay cả thánh thượng cũng sẽ sợ Hoàng Hậu!

Quần thần đều yên lặng cảm thấy bi ai thay công sức khổ luyện nhiều năm của vị vương tử Phương Quốc kia, nếu trước một năm vị này tới hiến vũ, thánh thượng thông thường sẽ chấp nhận. Nhưng hôm nay, xem bộ dạng này của thánh thượng chắc chắn không được diễn rồi.

Hơn nữa về tình về lý, cho dù mùa hè trời nóng bức thì các vương công quý tộc hoặc đại thần, đại tướng quân lớn tuổi đều sẽ không cho ca nhi nhà mình ăn mặc mát mẻ như vậy ra cửa đâu. Nghĩ vậy liền có thể thấy được dân phong Phương Quốc rất rộng mở.

Mà quốc quân Phương Quốc thấy Tuyên Hằng Nghị dời tầm mắt đi chỗ khác, cũng chuyển tầm mắt theo, nhưng hắn không biết thân phận của Trang Tử Trúc chỉ có thể xa xa nhìn đến một vị quan viên mặc triều phục màu tím mà thôi. Quốc quân Phương Quốc không rõ nguyên do, chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi lại, hỏi: "Hay là hiện giờ ta để Ngũ nhi Nhậm Phi Yên múa một khúc cho bệ hạ nhìn xem?"

Tuyên Hằng Nghị quay lại nhìn vị quốc quân nọ, xua tay nói: "Không cần."

Đây là không muốn nhìn, một câu giải thích dư thừa cũng không có.

Quốc quân Phương Quốc lập tức có chút kinh ngạc, Nhậm Phi Yên đứng bên cạnh hắn cũng không rảnh lo thẹn thùng, đứng lên đi tới giữa thính đường, đối diện Tuyên Hằng Nghị, ngẩng đầu nhìn lên thiên nhan, lại vô cùng can đảm mà cúi người hành lễ, lại dò hỏi: "Phi Yên vì dâng cho bệ hạ một điệu múa mà chuẩn bị suốt ba năm, đầu gối đều bị thương cùng trầy da, chỉ cầu mong được biểu diễn trước mặt thánh thượng, hiện tại có thể múa thử một đoạn để thánh thượng đánh giá không?"

Tuyên Hằng Nghị cũng không dám nhìn hắn, chỉ giống như cầu xin nhìn về phía Trang Tử Trúc, đồng thời cũng lãnh đạm mà nói: "Không thể."

Nhậm Phi Yên lã chã chực khóc, hỏi: "Vì cái gì?"

Bên kia, quốc quân Phương Quốc nhìn thấy ca nhi nhà mình như thế có chút không thể ngồi yên. Mắt thấy Nhậm Phi Yên sắp không thể xuống đài, Trang Tử Trúc vẫy tay bảo một cung nhân lại đây nhặt lên áo choàng mà Nhậm Phi Yên vừa mới cởi ra, y cầm lấy đi đến phủ lên người Nhậm Phi Yên. Nhậm Phi Yên bỗng dưng cảm nhận được trên người ấm áp, sờ thấy chính là áo choàng của chính mình, vừa nhấc mắt, ánh vào mi mắt chính là khuôn mặt ôn nhu thanh tuấn của Trang Tử Trúc.

Trang Tử Trúc nói: "Vị vương tử này có tâm, tâm ý của ngươi bệ hạ đã hiểu được. Nhưng bên ngoài tuyết còn rơi, ngươi nên chú ý chăm sóc thân thể, đừng để bị cảm lạnh."

Nhậm Phi Yên lại liếc mắt nhìn Trang Tử Trúc một cái, siết chặt áo choàng trên người, nói: "Nhưng mà ta---"

Một võ tướng thấy vậy cũng nhanh chóng nói: "Đúng vậy a! Hơn nữa, thân mình của ca nhi không nên tùy tiện bị người khác nhìn thấy, hại ta nãy giờ không dám ngẩng đầu đây."

Cũng có quan viên Lễ Bộ giải thích cho nhóm võ tướng rằng Phương Quốc ở phía Nam, thời tiết nóng bức, lộ vai cùng khuỷu tay đều là chuyện bình thường, nam nhân Phương Quốc cũng thường không có mặc áo trên, cách ăn mặt này của Ngũ vương tử rất là bình thường.

Tuy rằng có quan viên Lễ Bộ giải thích thay Nhậm Phi Yên, quần chúng cũng tỏ vẻ hiểu được nhưng chính Nhậm Phi Yên cũng có chút thẹn thùng. Được Trang Tử Trúc dìu đứng lên liền cúi đầu lui trở về chỗ ngồi.

Trang Tử Trúc cũng ngồi trở lại chỗ của mình. Tấn Dương vương lão Vương gia cũng mở miệng trấn an vài câu, hiến vũ cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, dù không có cũng không ảnh hưởng đến mối quan hệ tốt đẹp giữa Chương Quốc cùng Phương Quốc, lúc này mới khiến quốc quân Phương Quốc cảm thấy được an ủi vài phần.

Mà các quốc quân khác tuy không ôm hy vọng ca nhi nhà mình có thể gả cho Tuyên Hằng Nghị, nhưng mà vẫn là phải biểu đạt một chút ý muốn hòa thân. Nhóm quốc quân lần lượt mời rượu Tuyên Hằng Nghị, từng người mịt mờ giới thiệu ca nhi nhà mình nhưng đều bị Tuyên Hằng Nghị cự tuyệt.

Nhóm quốc quân liền buồn bực, nhớ tới mấy năm trước các nước khác đưa mỹ nhân cho Tuyên Hằng Nghị cũng chưa thấy qua hắn từ chối bao giờ nha! Mà một lần duy nhất từ chối chính là chuyện vào năm ngoái. Tiêu Quốc muốn đưa một vương tử đi hòa thân, kết quả Tuyên Hằng Nghị vừa mới cự tuyệt xong sau đó liền đem quân tiêu diệt Tiêu Quốc.

Nghĩ đến đây, bọn họ liền cảm thấy sợ hãi, dò hỏi quan viên Lễ Bộ phụ trách tiếp đãi sứ thần, có phải bọn họ đã làm sai cái gì không. Quan viên Lễ Bộ chỉ phải giải thích nghi hoặc: "Thánh thượng chúng ta vô cùng xem trọng Hoàng Hậu tương lai, đại hôn cũng sắp đến, cho nên trước đại hôn sẽ không nạp người mới tiến cung, cũng không phải do vương tử quý quốc không tốt."

"Chúng ta có thể nhìn ra được, là đung tám thước ca ngợi đó!" Quốc quân Dụ Quốc thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: "Năm nay quý quốc lập hậu, chúng ta không thể tham dự, hẹn năm sau lại tới vậy."

Quan viên Lễ Bộ có chút đồng tình nhìn hắn, xem bộ dáng sợ vợ kia của Hoàng Thượng bọn họ, đừng nói năm sau, năm sau nữa trong cung nhất định cũng đều sẽ không có người mới tiến vào.

Mặc dù trong bữa tiệc, Tuyên Hằng Nghị vẫn đều luôn từ chối nhưng có một ít ca nhi vẫn không từ bỏ ý nghĩ này. Bên ngoài, tuy có lời đồn nói Tuyên Hằng Nghị tàn bạo, ăn thịt người này nọ nhưng sau khi gặp qua liền phát hiện hắn chính là một thanh niên chính trực, dung mạo cùng khí độ đều thuộc hàng nhất đẳng, cho dù Tuyên Hằng Nghị sắp đại hôn, nghênh đón Hoàng Hậu, hậu cung cũng có nhiều người nhưng vẫn tốt hơn là bọn họ bị phụ hoàng đem đi hòa thân với mấy quốc quân già khú hoặc béo ú khác.

Thật ra Nhậm Phi Yên cũng có ý nghĩ như vậy nhưng Tuyên Hằng Nghị lại không chút nào cảm kích, lãnh đạm hung thần, còn không bằng vị quan viên tuổi trẻ tuấn tú vừa mới ôn nhu săn sóc bước đến phủ thêm áo choàng cho mình đâu. Nhưng không biết vị quan vừa rồi tên gọi là gì nhỉ?

Trong bữa tiệc, tầm mắt Nhậm Phi Yên lướt qua hơn mười vị quan tam phẩm mặc triều phục màu tím, dừng lại trên mặt Trang Tử Trúc. Lại thấy Trang Tử Trúc khi dùng cơm tư thái ưu nhã, càng nhìn càng không thể dời tầm mắt đi chỗ khác được. Sau một hồi quan sát, hắn mới phát hiện Trang Tử Trúc không có chòm râu, trong lòng liền có chút nghi hoặc. Nhưng rất mau Nhậm Phi Yên liền đã biết Trang Tử Trúc là ai.

Nguyên nhân là Tuyên Hằng Nghị không thể thành công kéo Trang Tử Trúc đến ngồi bên cạnh mình vì thế hắn liền sai người mang lễ vật mừng năm mới của Trang Tử Trúc lại đây. Lễ vật của Trang Tử Trúc, bề ngoài tuy nhìn thì vô cùng mộc mạc nhưng trên thực tế lại vô cùng tinh xảo, Tuyên Hằng Nghị sau khi tế thiên tế tổ về, không thể kiềm chế lòng hiếu kỳ liền ngay trên kiệu gấp gáp mở nó ra nhìn ngắm. Giờ phút này cung nhân đã mang hộp gỗ tiến vào, Tuyên Hằng Nghị lại giả vờ như không hiểu cách sử dụng liền vẫy tay mời Trang Tử Trúc đi lên giải thích nghi hoặc, nói: "Ái khanh đưa hộp âm nhạc cho trẫm rất tinh xảo, nhưng dù có xem mấy lần trẫm cũng không hiểu phải làm như thế nào mới mở ra được, thỉnh ái khanh làm mẫu một lần cho trẫm xem đi."

Trang Tử Trúc nghe vậy liền bước lên, trong lòng lại cảm thấy kỳ quái, rõ ràng y đã viết một tờ giấy hướng dẫn sử dụng rất rõ ràng rồi mà, sao Tuyên Hằng Nghị có thể không hiểu được chứ? Không phải đã phá hỏng nó rồi chứ?

Mang theo tâm tình thấp thỏm đi lên, Tuyên Hằng Bách đệ đệ của Tuyên Hằng Nghị ngồi một bên cũng tò mò nói: "Hộp âm nhạc? Nghe không hiểu, hoàng tẩu đưa đến cái gì vậy?"

Còn chưa có đại hôn đâu, xưng hô 'hoàng tẩu' Tuyên Hằng Bách cũng đã kêu ra rồi. Nhưng ngoại trừ Trang Tử Trúc, những người khác đều không đi sửa đúng, đặc biệt là Tuyên Hằng Nghị, nghe xong lập tức vô cùng vui vẻ.

Mà Tuyên Hằng Nghị vừa gọi Trang Tử Trúc đi lên, mọi người liền tò mò theo.

Nhưng bọn họ chỉ nhìn đến trên tay Trang Tử Trúc là một cái hộp gỗ nhỏ, cái hộp gỗ này không hề có hoa văn cũng không được sơn phớt, vô cùng mộc mạc, vậy mà kêu là tinh xảo? Thánh thượng nhà bọn họ khi nào đã học được kỹ năng trợn to mắt khen ngợi vậy?

Không, sẽ không, nhất định bên trong hộp gỗ nhỏ đó còn chứa đựng một cái gì đó tinh xảo nữa, thánh thượng bọn họ mới sẽ không bị sắc đẹp làm mê muội đầu óc đâu! Vị ca nhi xinh đẹp vừa rồi muốn hiến vũ chính là một ví dụ, thánh thượng tuy dưới gối không con nhưng cũng sẽ không sắc lệnh trí hôn (*) đâu!

(*) Sắc lệnh trí hôn: không thể giữ vững lí trí được trước dục vọng.

Nhậm Phi Yên thấy Trang Tử Trúc đi lên liền vội vàng dò hỏi tên y.

Cung nhân trả lời: "Vị đó chính là Trang đại nhân, người đã vì Chương Quốc chế tạo ra thần khí phá núi."

Nhậm Phi Yên dùng bàn tay che lấy miệng đang không thể khép lại được, thì ra người vừa mới đem áo choàng cho hắn chính là Trang đại nhân tuổi trẻ đầy hứa hẹn! Nhưng sao lại cảm thấy quen tai như vậy chứ? Hình như vị Trang đại nhân này chính là Hoàng Hậu tương lai của quốc quân Chương Quốc?

Hắn không phục, dựa vào cái gì quốc quân Chương Quốc lãnh đạm hung bạo lại có thể nghênh thú một người thanh tuấn ôn nhu, tài hoa hơn người như Trang đại nhân chứ? Nhưng mà, khi Nhậm Phi Yên nhìn lên liền thấy giờ phút này Tuyên Hằng Nghị như đã đổi thành một người khác vậy, đầy mắt đầy tâm đều là ái mộ cùng sùng bái, trong lòng lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn chút. Lại nhìn thấy Trang Tử Trúc đang đùa nghịch hộp gỗ mừng năm mới do chính hắn tự tay chế tạo, Nhậm Phi Yên cũng tò mò theo, không biết bên trong hộp gỗ mộc mạc đó giấu giếm huyền cơ gì.

Mà lúc này Trang Tử Trúc đã kiểm tra xong, xác định hộp âm nhạc không hề có vấn đề gì. Tuyên Hằng Nghị liền mỉm cười nhìn y, nói: "Dù sao cũng phải tìm kiếm cơ hội nói chuyện với Tử Trúc chứ."

Trước mắt bao người, Trang Tử Trúc cũng không thể làm cái gì, đành phải cười liếc mắt với Tuyên Hằng Nghị, nâng lên cái hộp gỗ vừa đủ để Hoàng Thượng cùng các vị quan viên bên dưới đều có thể nhìn thấy.

Trang Tử Trúc vặn dây cót, sau đó liền buông lỏng tay, sau đó nắp hộp âm nhạc tự động mở ra. Chỉ thấy từ bên trong hộp gỗ vô cùng mộc mạc kia, một mảnh ánh sáng trắng lộng lẫy bắn ra bốn phía, lại nhìn kỹ bên trong hộp gỗ lại dựng lên một khối cung điện lập thể kim bích huy hoàng.

Bên dưới ánh sáng trắng tựa như đám mây trên chín tầng trời có một vị tiên nhân mặc một thân bạch y đứng bên trong cung điện, phất tay áo, mờ ảo xuất trần. Theo sau, âm nhạc lễ mừng như nước róc rách chảy ra, phát ra tiếng vang leng keng leng keng.

Rõ ràng là bài hát chúc mừng năm mới quen thuộc nhưng thanh âm từ trong hộp âm nhạc phát ra lại tựa như có trăm ngàn cái chuông gió rung động đan xen tạo ra vậy, âm nhạc thanh thúy dễ nghe, không hề giống bình thường.

Mà vị tiên nhân đứng trên chín tầng mây cùng với âm nhạc lễ mừng êm tai dễ nghe không ngừng bay lượn xung quanh giống như đang trượt băng, lại giống như đang phất phới bay bên trong cung điện mây mù.

Âm nhạc lễ mừng kết thúc, ánh sáng trắng cũng chậm rãi tan đi, bên trong hộp gỗ lại khôi phục một mảnh bóng tối, tiên nhân cũng ẩn vào trong, hộp gỗ tự động khép lại. Quần chúng còn tưởng đây là hiệu quả của dạ minh châu đã qua mài giũa tinh xảo nhưng nhìn kỹ lại lại cảm thấy không phải, một hộp gỗ chỉ nhỏ bằng bàn tay sao có thể phát ra âm nhạc dễ nghe, làm sao có thể tự động sáng lên, tượng tiên nhân bằng ngọc lại vì cái gì có thể nhẹ nhàng nhảy múa?

Thật là xem bao nhiêu lần cũng không đủ, nhóm quốc quân cùng nhóm vương tử đều ngưỡng mộ không thôi, thậm chí còn cảm thấy một nhân tài tâm linh thủ xảo (*) như vậy không ở Công Bộ (**) làm quan mà đi làm Hoàng Hậu thật sự quá đáng tiếc, không biết về sau còn có thể vì Chương Quốc làm ra những vật phẩm tinh xảo (***) gì vậy nữa hay không?

(*) Tâm linh thủ xảo = khéo tay nhanh trí.

(**) Công bộ: phụ trách việc xây dựng thành hào, cầu cống đường sá, việc thổ mộc, thợ thuyền, tu sửa xây dựng, thi hành lệnh cấm về núi rừng, vườn tược và sông ngòi. Có thể xem là tương đương với bộ Giao thông Vận tải và bộ Xây dựng ngày nay.

(***) Nguyên văn là 'xảo đoạt thiên công', ý nói những công việc cực kỳ khéo léo tinh xảo đến mức độ tuyệt hảo sánh với trời.

Mà quan viên Công Bộ lại nhìn ra càng nhiều vấn đề hơn, cái hộp gỗ này không chỉ tự động sáng lên, tự động ca múa chúc mừng năm mới, bên trong nhất định còn cất giấu một loại cơ quan bí ẩn nào đó rồi! Công Bộ Thượng Thư tò mò hỏi thật nhiều vấn đề nhưng Trang Tử Trúc lại không giải thích, chỉ nói mới phát hiện một loại năng lượng mới, có thể sáng lên.

Trang Tử Trúc mới sẽ không dưới tình huống có rất nhiều người ngoại quốc ở đây mà giải thích rõ ràng cho bọn họ, sau đó y thuận miệng nói mấy lời chúc mừng năm mới với Tuyên Hằng Nghị rồi quay trở lại chỗ ngồi. Tuyên Hằng Nghị lại ngắm thêm vài lần, còn xem như bảo bối không cho ai khác chạm vào lễ vật mà Tử Trúc tự tay làm cho hắn. Chỉ dựa theo yêu cầu mà tự tay xoay dây cót để cho quần thần chiêm ngưỡng thêm hơn mười lần nữa.

Nhậm Phi Yên cũng nghiêm túc nhìn hơn mười lần, càng ngày càng thêm sùng bái Trang Tử Trúc.

Dùng xong yến hội, Tuyên Hằng Nghị liền ôm hộp gỗ nhỏ xem như bảo bối trở về nghỉ ngơi, mà nhóm vương tử ngoại quốc được cung nhân dẫn đường đi qua chúc Tết Thái Hậu. Sau khi ăn uống no đủ, Trang Tử Trúc cùng các quan lại cũng là ca nhi bị dẫn sang chỗ của Thái Hậu.

Các quan viên khác có thể dùng xong yến hội liền về nhà nghỉ ngơi nhưng Trang Tử Trúc cùng các quan viên ca nhi thì không thể, sau khi yến hội kết thúc cần phải đi bái kiến Thái Hậu, cùng Thái Hậu tâm sự đến buổi chiều.

Tuyên Hằng Nghị còn phái hai cung nhân chuyên đi theo Trang Tử Trúc. Khi Trang Tử Trúc đi đến Trường Nhạc Cung, Nhậm Phi Yên cùng nhóm vương tử cũng đã cùng Thái Hậu trò chuyện được một lúc rồi, bọn họ đang ngồi hai bên trái phải nói cái gì đó chọc cho Thái Hậu mặt mày hớn hở. Mà phía trên ngoại trừ Vương phi, Thế tử phi, các vị gia quyến được phong danh hào cáo mệnh, bên cạnh Thái Hậu còn có phi tần hậu cung.

Đây là lần thứ hai Trang Tử Trúc nhìn thấy hậu cung của Tuyên Hằng Nghị, mà các phi tần lần này được Thái Hậu mang theo đều là những gương mặt xa lạ, không phải những người lần trước. Có mỹ nhân đạm mạc, thanh lãnh; có phi tử mỹ diễm yêu mị, giơ tay nhấc chân đều mang ý nhị phong lưu; có người lớn lên dương cương uy vũ, da lại đen nhẻm giống như Lương Nhã Ý; cũng có khuôn mặt nhỏ đáng yêu chỉ biết yên lặng ngồi mỉm cười...

Trang Tử Trúc nhìn có chút không hiểu nổi, hậu cung phi tần nhiều kiểu nhiều dáng như vậy, Tuyên Hằng Nghị có thể bỏ được phân phát hậu cung sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play