Edit: Thủy Tích
Trước đêm giao thừa, Trang Tử Trúc đã trở lại kinh thành. Chuẩn bị ăn Tết cho nên trên đường cái nhà nhà giăng đèn kết hoa, mọi người đầy mặt không khí vui mừng, một nhà đoàn tụ. Bên trong Trang phủ, bọn hạ nhân đã treo lên đèn lồng màu đỏ thẫm, lại mời Trang Tử Trúc dời bước đến một cái phòng để trống nhìn xem lễ vật mà Tuyên Hằng Nghị thường thường cho người đưa đến.
Vừa nhìn vật đã nhớ người, nghĩ tới phải chờ tới mùng một lúc đó văn võ bá quan đến chúc Tết Hoàng Đế, y mới có thể nhìn hắn từ xa xa. Mà đêm giao thừa năm nay còn phải giống như những năm trước, cùng Mặc Thư Cẩm Thư bọn họ trải qua, trong khi nhà người khác đều một nhà đoàn viên vui vẻ, Trang Tử Trúc đã có chút mất mát. Nhưng đêm giao thừa sang năm, y cũng là người đã có gia đình rồi nhỉ ?
Tưởng tượng như vậy, Trang Tử Trúc lại lần nữa cao hứng lên. Xem xong mấy món quà trong khi y rời kinh Tuyên Hằng Nghị đưa đến trong phủ, Trang Tử Trúc định về phòng viết câu đối xuân, cổng lớn bên kia liền đến thông truyền Lý Thuận thái giám bên người Tuyên Hằng Nghị đến. Trang Tử Trúc đi ra tiếp kiến, nhận được thư viết tay của Tuyên Hằng Nghị.
Năm sau Trang Tử Trúc đã đại hôn làm Hoàng Hậu cho nên Lý Thuận vô cùng cung kính với y, vừa thấy mặt liền quỳ xuống hành lễ, Trang Tử Trúc nghiêng người chịu nửa lễ mới nhận lấy thư của Tuyên Hằng Nghị, chỉ thấy mặt trên viết thời gian địa điểm : « Nguyệt Khê Thảo Đường, giờ Tỵ sơ khắc. » (*)
(*) Khoảng 9 giờ sáng thì phải.
« Ý của bệ hạ là ? » Trang Tử Trúc dò hỏi.
Đây là muốn lén gặp mặt sao ? Không phải nói trước khi thành hôn không thể gặp nhau sao ?
Lý Thuận trả lời : « Sáng sớm ngày mai, ở Nguyệt Khê Thảo Đường có tổ chức hội thi văn thơ, phần lớn tài tử trong kinh thành đều sẽ đến tham gia. Hoàng đại nhân Tế Tửu Quốc Tử Giám (*), các vị tiến sĩ Quốc Tử Giám cùng viện trưởng thư viện Lộc Sơn, vân vân, qua hội thi sẽ chọn ra vài học sinh viết câu đối xuân, thánh thượng đã ba năm bí mật tham dự. Theo lời nói của thánh thượng thì bên trong văn hội ngẫu nhiên gặp mặt cũng không tính là lén lút. »
(*) Tế tửu : đứng đầu trường Quốc học, tương đương với Hiệu trưởng.
Trang Tử Trúc cúi đầu cười, nói : « Ta đã biết, vậy thì ngày mai ngẫu nhiên gặp đi. »
Một cúi đầu mỉm cười liền giống như xuân phong quất vào mặt, bất luận kẻ nào nhìn thấy tâm tình đều có thể bay lên, khóe miệng cũng không cấm được nâng cao. Vì sao thánh thượng thường ngồi một chỗ thần bí cười vui vẻ, Lý Thuận vừa nhìn Trang Tử Trúc, trong lòng đã có đáp án.
Lý Thuận chuyển cáo câu trả lời của Trang Tử Trúc cho Tuyên Hằng Nghị, quả nhiên vừa nghe hắn liền nhếch lên khóe môi, đêm đó đắp cao dưỡng nhan một lần liền đi ngủ sớm.
Ngày hôm sau, giờ Tỵ sơ khắc, một chiếc xe ngựa dừng lại trước Nguyệt Khê Thảo Đường. Xuống xe, Trang Tử Trúc phủ thêm áo choàng màu tuyết trắng, vạt áo phiêu phiêu, nhẹ bước vào bên trong. Giờ Tỵ Trang Tử Trúc mới đến, so với nhóm học sinh thì coi như đã muộn. Bên trong Thảo Đường, sau khi Tế Tửu Quốc Tử Giám Hoàng đại nhân cùng viện trưởng thư viện Lộc Sơn ra đề mục, nhóm học sinh liền bắt đầu cùng nhau ngâm thơ, viết câu đối, tranh luận đến thập phần náo nhiệt.
Có vài học sinh đang trầm mê so văn luận thơ, đàm luận chính sự, không chú ý tới có người mới đi vào ; có vài người vừa thấy Trang Tử Trúc tiến vào chỉ cảm thấy y trang phục màu trắng tựa như tiên nhân, khí chất nổi bật, không khỏi thầm khen một tiếng, hảo một nhân vật thanh tuấn ! Đặc biệt là mấy ca nhi không trang điểm cải trang thành nam nhân đều sôi nổi hỏi thăm người mới tới là công tử nhà nào, không biết học thức như thế nào ? Nhưng vừa nhìn thấy Trang Tử Trúc không để râu lại hoài nghi chẳng lẽ y cũng là ca nhi giống bọn họ ?
Một phần nhỏ ca nhi khác may mắn ngày đó được tham gia yến hội phong hậu ở Trang phủ không thèm giải thích nghi hoặc cho bọn họ, mặc kệ vì sao Trang Tử Trúc đến đây, đều nhanh chóng tiến đến trước mặt nhiệt tình mời y đến ngồi cùng bàn với bọn họ, có người học thức cao còn cố ý giải thích cho Trang Tử Trúc, chủ động châm trà cho y.
Trang Tử Trúc còn chưa thể ngẫu nhiên gặp được Tuyên Hằng Nghị đã bị mười mấy ca nhi đang cải trang bao vây lấy !
Nói thật, Trang Tử Trúc còn có chút ngốc lăng, người tới tham gia thi văn thơ đều là nam sinh trẻ tuổi, bọn ca nhi lại cải trang tham gia trộn lẫn vào, nếu bọn họ có tâm tư tiến cung thì sao có thể đến loại địa phương này chứ ? Nhưng nếu không phải thì sao bọn họ lại nhiệt tình lấy lòng y làm chi ? Hay là bởi vì y sắp làm Hoàng Hậu ?
Khi cuộc thi tiến đến giai đoạn nước rút, Trang Tử Trúc mới hiểu đây là vì cái gì. Các ca nhi vây quanh bên người y, ánh mắt đều không ngăn được mà hướng tới người mà bọn họ nhìn trúng, còn có một vị ca nhi đỏ mặt, lặng lẽ nói bên tai Trang Tử Trúc : « Không dối gạt người, tương lai người lên làm Hoàng Hậu có thể tứ hôn Nhị công tử Tống gia cho ta không ? »
Trang Tử Trúc bừng tỉnh đại ngộ, được Hoàng Hậu tứ hôn là một chuyện rất nở mày nở mặt, đồng thời cũng là một cái bùa hộ mệnh đáng tin cậy của ca nhi sau khi về nhà chồng. Nhưng hiện tại, Trang Tử Trúc chỉ mỉm cười cự tuyệt : « Đầu tiên ta không biết nhân phẩm của vị công tử mà ngươi nói đến là như thế nào, thứ hai ta còn chưa chính thức sắc phong cho nên cũng không dám đáp ứng trước. »
Ca nhi mặt đỏ cảm xúc liền hạ xuống, « Nga » một tiếng, ngay sau đó lại cao hứng lên, nói : « Ta đây chờ sau khi người đại hôn lại nhắc lại vậy. »
Trang Tử Trúc không trả lời, thừa dịp nhóm ca nhi đang vây quanh bên người bận trầm mê không thể tự kiềm chế được, y lắc mình chạy trốn.
Trên văn đàn, nhóm học sinh trẻ tuổi đàm luận với nhau, có lẽ bởi vì tuổi tác cho nên cũng không suy xét chu đáo, ngụ ý sâu xa bằng các lão thần trong triều nhưng cũng có nói ra được điển cố, văn thải nổi bật, góc độ nhìn nhận lại mới mẻ độc đáo, Trang Tử Trúc nháy mắt cũng bị hấp dẫn. Mà giữa nhóm học sinh đang tranh luận đến khí thế ngất trời lại có một thân ảnh cao lớn đang chầm chậm tản bộ, không có phát biểu cao kiến cũng không tranh luận cùng những người khác mà chỉ an tĩnh quan sát, ngẫu nhiên cũng gật gật đầu.
Mà thân ảnh cao lớn kia đứng giữa một đám học sinh trẻ tuổi chưa qua rèn luyện có chút giống như hạc giữa bầy gà, vô cùng gây chú ý. Hoặc có lẽ bởi vì thân ảnh đó quá mức quen thuộc cho nên khiến Trang Tử Trúc vừa mới thoát được khỏi nhóm ca nhi đã bị hấp dẫn lấy, không thể nào dời mắt được.
Khác với ấn tượng ngày xưa luôn một thân long bào không giận tự uy, hoặc lần đầu gặp mặt trên người là một bộ giáp chiến màu bạc sát khí nghiêm nghị, hôm nay Tuyên Hằng Nghị như đổi thành một người khác vậy, mặc thành một thân thư sinh điềm tĩnh.
Nhìn gương mặt kia, so với lần trước gặp mặt lại càng trắng hơn không ít, tuấn nhã hơn trước nhiều. Trong tay còn cầm một quyển sách, đốt ngón tay rõ ràng, ngón tay hữu lực, được hắn nắm tay ắt hẳn sẽ không tồi, đáng tiếc y còn chưa có cơ hội được dắt qua. Tuyên Hằng Nghị vừa nghe nhóm học sinh đưa ra ý tưởng mới lạ, vừa ghi chép lại, nhìn qua vô cùng nghiêm túc.
Nhưng Tuyên Hằng Nghị rất nhạy bén đối với tầm mắt người khác nhìn mình, Trang Tử Trúc mới nhìn chằm chằm hắn xem xét một lúc, Tuyên Hằng Nghị đã đột nhiên nhìn qua, hai tầm mắt đụng phải nhau.
Chân mày Trang Tử Trúc cong cong, đi về hướng Tuyên Hằng Nghị, chắp tay chào hỏi : « Vị huynh đài này, tiểu đệ lần đầu gặp mặt, thứ tiểu đệ mạo muội, thấy huynh đài tuấn dật bất phàm lại nghiêm túc ghi chép, khiêm tốn dốc lòng cầu học, tiểu đệ tâm sinh ngưỡng mộ, muốn kết bạn cùng huynh đài. »
Tuyên Hằng Nghị sửng sốt chút, lại nghĩ đây là tiết mục ngẫu nhiên gặp được, liền cười nhẹ một tiếng, nói : « Tiểu huynh đệ quá khen, ngươi dáng vẻ nhẹ nhàng mới có thể xưng là tuấn dật bất phàm. Hôm nay, kẻ hèn may mắn được cùng ngươi quen biết, không biết tiểu huynh đệ xưng hô như thế nào ? »
« Gọi ta Tiểu Trúc đi, » Trang Tử Trúc cười tủm tỉm trả lời : « Còn huynh đài ? »
Tuyên Hằng Nghị vô cùng không biết xấu hổ nói : « Ta gọi là Nghị ca ca. »
Nhóm thị vệ đi theo bên người Tuyên Hằng Nghị : « ... »
Trang Tử Trúc mới không gọi hắn là Nghị ca ca, chỉ vui vẻ chắp tay, kêu : « Nghị huynh. »
« Tiểu Trúc. » Tuyên Hằng Nghị hào hoa phong nhã chắp tay đáp lễ.
Trên văn đàn vô cùng náo nhiệt cùng nhóm thư sinh cao giọng tranh luận không dứt bên tai nhưng giờ phút này giọng nói của Tuyên Hằng Nghị vừa gợi cảm lại trầm thấp cứ thế chui vào trong tai Trang Tử Trúc, trong lòng không khỏi ngứa lên.
Trang Tử Trúc muốn nghe lại một lần liền không khỏi gọi một tiếng : « Nghị huynh. »
Quả nhiên Tuyên Hằng Nghị rất biết nghe lời phải, thấp thấp ôn nhu kêu : « Tiểu Trúc. »
« Nghị huynh. »
« Tiểu Trúc. »
Cứ như vậy ba lần bốn lượt kêu, hai người không nhịn được nhìn nhau cười, Trang Tử Trúc còn sờ sờ lỗ tai chính mình, Tuyên Hằng Nghị âm thầm bật cười, làm bộ là người xa lạ là một thể nghiệm rất mới lạ cùng thú vị.
Mà các vị thủ vệ đại ca bên cạnh vô cùng khó có thể lý giải. Nhớ lại trên triều, thánh thượng không thích nhất chính là nhóm văn thần nói lời khách sáo vô dụng cùng vô nghĩa, sau đó nhóm văn thần chỉ còn cách lọc ra những điểm thật sự quan trọng, nói ngắn gọn, ngay cả tấu chương cũng cắt ngắn đi không ít. Nhưng hiện tại, cùng Trang đại nhân đối thoại nhàm chán vô nghĩa như vậy lại có thể khiến thánh thượng vui vẻ đến thế ? Thật giống như là đổi thành một người khác !
Lúc này, nhóm ca nhi vừa mới quay chung quanh Trang Tử Trúc đã thu hồi tầm mắt từ trên người nam sinh mà mình ái mộ dời tới thân ảnh của Trang Tử Trúc ở phía xa xa.
Chỉ thấy trước mắt bao người, Hoàng Hậu tương lai cư nhiên lại đang trò chuyện vui vẻ với một nam nhân cao lớn xa lạ !
Nhóm ca nhi không biết thân phận của Tuyên Hằng Nghị kinh ngạc cảm thán Trang Tử Trúc quá lớn mật. Mà nhóm ca nhi may mắn được thấy qua thiên nhan trong đông săn liền nhắc nhở : « Vị kia cũng không phải là người lạ, mà là đương kim thánh thượng ! »
Nga, thì ra là đương kim thánh thượng.
Không nghĩ tới đương kim thánh thượng quyền cao chức trọng, lớn lên còn oai hùng bất phàm, khí chất phong độ nhẹ nhàng như vậy. Hơn nữa, đương kim thánh thượng cùng Hoàng Hậu tương lai thế nhưng hao phí tâm tư gặp mặt ở hội thi văn thơ !
Hôm nay là hai mươi tám, rõ ràng có thể chờ đến mùng một năm mới, đủ loại quan lại đến chúc mừng thì Đế Hậu hai người đã có thể gặp nhau thế nhưng bọn họ liền không thể chờ được hai ngày.
Lần này Đế Hậu lén gặp mặt bị bọn họ nhìn thấy, vậy lúc bọn học không nhìn thấy không biết đã lén lút gặp mặt bao nhiêu lần rồi ?
Thấy thế, đám người đều liền hiểu được, bệ hạ của bọn họ không chỉ dùng tám thước giấy ca ngợi mà hành động thực tế lại càng chứng tỏ sự ái mộ vạn phần của Hoàng Thượng dành cho Hoàng Hậu, nhìn xem trong mắt tràn đầy tình cảm cùng vui vẻ kia đều không lừa gạt được bọn họ đâu.
Nhóm ca nhi vừa mới có gan bao vây lấy lòng Trang Tử Trúc, hiện tại lại không dám đi qua, chỉ dám thường thường dùng đôi mắt liếc nhìn, yên lặng xem cách thức ở chung của Đế Hậu, đều không còn chút tâm tình nào đi nhìn lén người mình ái mộ nữa.
Trang Tử Trúc cũng không cùng Tuyên Hằng Nghị ở dưới lầu ngốc bao lâu, sau khi « kết bạn » xong liền theo Tuyên Hằng Nghị lên lầu hai.