Edit: Thủy Tích

Trên đường, Trang Tử Trúc một bên suy nghĩ kế hoạch làm đại sự, một bên nhắm mắt dưỡng thần. Đi vào bên trong, lần này thanh tịnh hơn nhiều, không còn nhìn thấy cung nhân mát xa, ca cơ vũ cơ lại càng không. Trang Anh Đức đang đắp một cái chăn thật dày ngồi trên hành lang, ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mắt mờ mịt.

Trang Tử Trúc đi qua, gọi một tiếng: "Phụ thân."

Ánh mắt Trang Anh Đức từ từ chuyển lên người Trang Tử Trúc, dại ra một chút rồi mới thong thả gật gật đầu, sau đó lại tiếp tục ngầng đầu nhìn bầu trời. Mới một tháng không gặp, quầng mắt Trang Anh Đức hiện lên gân xanh, da mặt trắng nhợt, tiều tụy hơn nhiều so với lần trước gặp mặt.

Trang Tử Trúc nhìn thấy Trang Anh Đức như vậy, không sinh nổi một tia trả thù. Nhớ tới nguyên thân cũng không hận hắn cho nên chỉ chuyển thân ôm hắn một cái, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của nguyên thân liền rời đi. So với những chuyện mà y cần làm thì Trang Anh Đức sống như thế nào chỉ là chuyện nhỏ không đáng nói đến.

Có cung nhân đi đến dọn một băng ghế cho Trang Tử Trúc, lại dọn lên trà bánh. Trang Tử Trúc ngồi xuống bên cạnh Trang Anh Đức, hỏi: "Mùa đông bên này lạnh hơn phía Nam, buổi tối ngủ có đủ ấm không?"

Trang Anh Đức quét liếc mắt nhìn Trang Tử Trúc một cái, trả lời: "Có giường sưởi, đủ ấm, thức ăn cũng đủ." Dứt lời, hắn lại gọi cung nhân mang kinh thư mà mình sao chép tới đưa cho Trang Tử Trúc nhìn xem.

Nói là kinh thư nhưng trong đó ngoại trừ kinh thư còn có một ít sự tích thần tiên, nội dung khuyên bảo con người hướng thiện còn có phương thuốc dưỡng sinh. Trang Tử Trúc tùy tay lật giở, là do Trang Anh Đức tự tay viết, sao chép cẩn thận không có bất kỳ lỗi sai nào, sau đó mới nói: "Ta sẽ đem đi quyên góp cho đạo quán, hỗ trợ khách hành hương đọc miễn phí, cũng xem như là để người tích một chút công đức."

Trang Anh Đức 'ân' một tiếng, thở dài nói: "Trước kia là phụ thân hiểu lầm ngươi. Lúc trước có quan viên đến thăm kể rằng nhờ ngươi lấy hỏa khí đổi lấy bình an của bá tánh Tiêu Quốc, con đường giao thương Nam – Bắc được thông thuận, giảm miễn thuế ruộng đất, còn có quân đội đóng giữ hỗ trợ tiêu diệt sơn tặc,... bá tánh tán tụng tân hoàng, vi phụ còn tưởng rằng ngươi bán nước cầu vinh cho nên ngươi mới có chức quan."

Thời điểm hắn bỏ thành chạy trốn vì sao lại bị một đợt lại một đợt sơn tặc cướp đoạt? Còn không phải bởi vì lúc cầm quyền không chú trọng diệt phỉ, tự mình dưỡng ra tới hại mình sao?

Trang Tử Trúc không nói tiếp, lại hỏi: "Sao lại không thấy ca cơ vũ cơ nữa?"

Trang Anh Đức thở dài một tiếng, ánh mắt dại ra nhìn không trung, đem đầu gác lên trên lưng ghế dường như không còn cái vui trên đời: "Bạch thị mang theo Tử Mai cùng Tử Cúc đến đây, còn có các phi tần trước kia, đều vừa mới sinh non, không chịu được ồn ào. Ngươi có thể đi vấn an bọn họ, nhưng đừng đi tới chỗ Bạch thị. Múa hát đều đã nghe qua, bỏ liền bỏ đi."

Nghĩ tới có lẽ bởi vì phong thơ mà y đã đưa tới cho Hoàng Hậu Bạch thị mới khiến cho mọi chuyện thành như vậy. Trang Anh Đức bị giam lỏng, suốt ngày ăn không ngồi rồi, mất đi giá trị nhân sinh. Hoàng Hậu, các phi tần, mấy đứa con đã từng bị vũ nhục lần lượt đến trước mặt Trang Anh Đức sinh non, nhắc nhở Trang Anh Đức vô năng cùng khuất nhục, làm sao mà tâm tình có thể tốt lên được? Xem trạng thái hiện tại của hắn chính là sống tạm bợ cho qua ngày, nhàm chán chờ chết.

Trang Tử Trúc trầm mặc một lúc mới nói: "Trước kia phụ thân bận rộn chính sự, hiện giờ nhàn rỗi rồi có muốn làm cái gì không?"

Trang Anh Đức ngẩn ra một chút, ánh mắt vẩn đục, giống như nhớ tới chuyện gì trước khi đăng cơ vậy, khóe miệng hiện lên một nụ cười mỉm, nói: "Nếu không làm Hoàng Đế có lẽ bây giờ ta chính là một người nông dân. Lần sau Tử Trúc có thể mang một ít hạt giống đến cho ta không?"

Việc rất nhỏ, Trang Tử Trúc liền đồng ý.

Khuôn mặt Trang Anh Đức thả lỏng còn nói thêm: "Ban đầu nhờ ngươi mang Tử Tùng ra ngoài, hiện tại hôn sự của hắn ngươi cũng không cần lo lắng nữa, con trai của Hữu tướng nguyện ý cưới hắn, gia cảnh cũng không tồi. Tử Mai Tử Cúc cũng quyết định năm sau xuất giá, trung thần trước kia cũng không ngại bọn họ gặp phải tao ngộ. Huynh đệ của ngươi đều định ra hôn sự rồi, còn mỗi ngươi vẫn không có tin tức, có cần phụ thân giúp đỡ không?"

Đối mặt với Trang Anh Đức có biến hóa lớn như vậy, Trang Tử Trúc vô cùng kinh ngạc. Nhưng cuối cùng có thể tiến vào vấn đề chính rồi, Trang Tử Trúc hỏi: "Lúc trước có quan viên tới thăm người, sứ giả Tấn Quốc có tới không?"

Trang Anh Đức lắc đầu.

"Suy nghĩ thử xem, ngoại trừ Hoàng Đế Chương Quốc, người còn hứa hẹn hôn ước cho người khác không?"

"Không có đâu?" Trang Anh Đức đầu tiên là phủ nhận, sau đó lại sửng sốt một chút, quay đầu hỏi Trang Tử Trúc: "Ngươi mới vừa hỏi sứ giả Tấn Quốc? Nhớ ra rồi, bọn họ thật sự không tới đây tìm ta nhưng trước khi mất nước có tới, mẫu phi Nhị hoàng tử cùng mẫu phi của ngươi rất thân thiết, đã đính hôn ngươi cho hắn nhưng sau đó mẫu phi ngươi đi, ngươi cũng bị mang đến đạo quán, vì thế cũng không giải quyết được gì."

Trang Tử Trúc truy hỏi: "Không có trực tiếp từ hôn sao?"

Trang Anh Đức suy tư trong chốc lát, trả lời: "Không. Nhị hoàng tử tới cầu thú ngươi sao? Cũng tốt, không thể làm phi tử Hoàng Đế thì làm Nhị hoàng tử phi cũng không kém."

Trang Tử Trúc bật cười. Y nắm giữ kỹ thuật chế tạo hỏa khí, nếu thật sự đi làm Nhị hoàng tử phi chỉ sợ còn chưa ra khỏi lãnh thổ Chương Quốc đã mất mạng rồi.

Nhưng lời này Trang Tử Trúc cũng không nói cho Trang Anh Đức nghe, sau khi hỏi rõ ràng nguyên do, Trang Tử Trúc liền đứng dậy cáo từ. Cũng không có đi thăm Trang Tử Mai cùng Trang Tử Cúc, càng không có thăm Bạch thị, chỉ phân phó Mặc Thư trở về phủ chuẩn bị lễ vật xuất giá cho bọn họ, còn đưa đi một ít hạt giống cho Trang Anh Đức, lại ở trên xe ngựa viết ra tám chữ cũng đưa đi cùng với lễ vật: "Đừng nhớ chuyện cũ, sống vì hiện tại."

Cùng với sống bên trong đau thương cùng thù hận, không bằng cùng nhau tìm kiếm chút chuyện yêu thích mà làm. Lần trước đi thăm Trang Anh Đức, Trang Tử Trúc xác thực có ý muốn khiến hắn sống không bằng chết, nhưng lần này khi tận mắt nhìn thấy Trang Anh Đức sống cũng như đã chết rồi, cũng không còn nhiều cảm giác nữa, mà mấy huynh đệ cũng gả ra ngoài ắt hẳn sẽ không tới làm phiền y nữa, giữa bọn họ xem như không còn nợ nhau, thì không còn gì tốt hơn.

Trở lại Trang phủ, vừa xuống xe ngựa, Trang Tử Trúc lập tức nhìn thấy một thân ảnh cao lớn thẳng tắp đứng trước cửa. Thoạt nhìn giống như vừa mới đến, Trang Tử Trúc vội vàng hành lễ: "Bệ hạ, thật trùng hợp, thần cũng vừa mới ở ngoại ô về."

Bầu trời rơi xuống một trận tuyết lông ngỗng, trên mũ ấm màu đen của Tuyên Hằng Nghị cũng bị lây dính, hắn nâng Trang Tử Trúc dậy, trả lời: "Ân, vừa vặn."

Vô cùng vừa vặn, thủ vệ được phái đi nhìn xung quanh trên phố Đông vừa nhìn thấy xe ngựa của Trang Tử Trúc liền vội vàng chạy trở về báo cáo; Tuyên Hằng Nghị vẫn luôn ngồi trong phòng tiếp khách làm hòn vọng phu nghe vậy liền đi ra đón, vừa tới cổng lớn không lâu, Trang Tử Trúc cũng vừa lúc bước xuống xe ngựa.

Lý Thuận nhìn toàn bộ quá trình không nhịn được thở dài, vừa nghe Trang Tử Trúc đã trở lại, Hoàng Thượng lập tức đứng dậy chạy ra nghênh đón, bộ dáng gấp gáp như mất hồn.

Tốt xấu cũng là đương kim thánh thượng, không thể thoáng rụt rè chút được sao?

Trang Tử Trúc cũng không biết Tuyên Hằng Nghị đã đợi mình bao lâu, nhưng là, nhìn chung quanh cũng không thấy xe ngựa của Tuyên Hằng Nghị. Nếu sáng sớm hắn đã tới, đó là phải đợi bao lâu chứ?

Tuyên Hằng Nghị không quan tâm vấn đề này, bức hôn thư nóng rực bị che trong lòng ngực lại không dám lập tức lấy ra, cùng Trang Tử Trúc đi vào trong sân.

Mãi luôn suy nghĩ, cuối cùng Tuyên Hằng Nghị mới mở miệng: "Từng có chuyện Khương Thần Nhị hoàng tử Tấn Quốc cầm một bức hôn thư đến, Tử Trúc có nghe nói qua không?"

Một ngày trước, trời đã sáng hẳn y mới tiến cung đương nhiên là không nhìn thấy được Khương Thần. Mà sứ giả mang lễ vật tới, Trang phủ một mực không nhận, vì thế y chỉ mới gặp qua Khương Thần kia một lần ở Kính Hồ. Chỉ là một lần đó lại không có nói chuyện với nhau, tuyệt đối không có khả năng nhất kiến chung tình, lý do vì sao Khương Thần cầu thú y hiển nhiên vô cùng dễ hiểu, Trang Tử Trúc một chút cũng không dễ mắc mưu.

Trang Tử Trúc liền gật đầu: "Có nghe nói, thần mới đi hỏi phụ thân chuyện liên quan đến hôn thư, ông ấy không có trực tiếp từ hôn."

Tay Tuyên Hằng Nghị nắm chặt quần, mặt lại như không có biểu tình hỏi: "Phụ thân ngươi bên kia bị trẫm ngăn cản, chỉ cho gặp thần tử Tiêu Quốc cho nên không có khả năng gặp người Tấn Quốc. Sứ giả kia trình hôn thư lên cầu trẫm tứ hôn. Hắn đã giáp mặt cầu thân với ngươi chưa? Tử Trúc đáp ứng rồi?"

Trang Tử Trúc chắp tay: "Không có, ta không muốn đáp ứng, còn muốn lưu lại Chương Quốc vì bệ hạ làm việc, mong bệ hạ hỗ trợ."

Bàn tay nắm chặt quần nhanh chóng buông lỏng ra, sắc mặt hòa hoãn, ôn hòa nói: "Việc này dễ làm, Nhị hoàng tử lấy vị trí chính thê cầu thú nhưng hắn chưa đại hôn đã dưỡng hai người bên ngoài, còn cùng một người trong đó có một đứa con trai, đạo đức có vấn đề, có thể thỉnh lệnh tôn ra mặt từ hôn."

Trang Tử Trúc không hiểu logic của người cổ đại, hỏi: "Đơn giản như vậy sao? Nhanh vậy mà bệ hạ đã điều tra ra nhiều chuyện vậy sao?"

"Khương Thần là chất tử, hắn ở Chương Quốc làm gì trẫm đều nắm trong lòng bàn tay, chỉ cần trẫm cho người thúc đẩy một ít việc liền không khó từ hôn," Tuyên Hằng Nghị dứt lời, trên mặt lại hiện ra một mạt cười khổ, lấy ra bức hôn thư trong lòng, nói: "Nhưng mà hôm nay trên triều, hôn ước giữa trẫm cùng Tử Trúc đã không thể che đậy được nữa, có lẽ lời đồn sắp nổi lên khắp kinh thành, trẫm thực xin lỗi Tử Trúc, trẫm nguyện ý phụ trách việc này."

Tuyên Hằng Nghị nói xong, mím chặt môi, ngừng thở, giương mắt nhìn chằm chằm Trang Tử Trúc, ngón tay vừa mới thả lỏng lại nắm chặt lại.

Trang Tử Trúc nghe xong, suy nghĩ một chút, chớp chớp mắt, đánh giá Tuyên Hằng Nghị.

Tuyên Hằng Nghị bên ngoài còn tuấn lãng hơn trong tranh mà y đã vẽ, nhưng giờ phút này eo lưng lại thẳng tắp, cơ bắp cũng nhìn ra được đang căng chặt, không hề lùi bước nhìn qua đây.

Ánh mắt sáng ngời, thân hình kia vừa nhìn thấy liền biết đó hẳn là một mãnh tướng kiên định như sắt thép nhưng biểu tình trên mặt lại trái ngược đang vô cùng khẩn trương. Không biết tại sao, Trang Tử Trúc rất muốn trêu chọc hắn một chút, cúi đầu cười, châm cho Tuyên Hằng Nghị một chén trà rồi mới đẩy chén trà đến tầm tay hắn.

Nước trà màu nâu bay lên khói nhẹ lượn lờ, Tuyên Hằng Nghị rũ mắt nhìn lướt qua, tâm tình cũng không thể nhẹ nhàng theo, nắm lấy chén trà nhưng không hề uống, trầm mặc chờ đợi, tâm tình dần dần trầm lắng xuống, nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Trang Tử Trúc, biểu tình trên mặt vừa căng chặt lại vừa nghiêm túc, tựa như lúc đang dạy bảo các tướng sĩ vậy.

Khuỷu tay Trang Tử Trúc gác ở trên bàn, mũi chân dưới bàn lại khều khều cẳng chân Tuyên Hằng Nghị, đôi mắt quét nhìn hai bàn tay nắm chặt cùng với mảnh vải quần bị nhăn lại, nhẹ nhàng cười: "Thật sự bệ hạ đã hại thảm ta, về sau ai còn dám cưới ta nữa?"

Tuyên Hằng Nghị rụt rụt cẳng chân bị khều về phía sau, nhìn hai mắt sáng ngời cùng tươi cười vô cùng hoạt bát của Trang Tử Trúc, Tuyên Hằng Nghị gian nan mở miệng: "Không quan trọng, Tử Trúc nếu xem trọng ai, trẫm sẽ vì ngươi tứ hôn."

Chuyện này cũng có thể nói ra, thật đúng là đáng yêu vô cùng. Trang Tử Trúc lại đá đá hắn, cười hỏi: "Vậy có thể tứ hôn bệ hạ cho ta không?"

Trang Tử Trúc vừa mới hỏi như vậy mà Tuyên Hằng Nghị đã quên rụt cẳng chân về, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Trang Tử Trúc, kiềm chế xúc động muốn phóng đi Diễn Võ Trường đánh người hoan hô một hồi, cường ngạnh bức bách chính mình ngồi ổn, nhưng lại không cận thẩn làm đổ chén trà trong tay, may mà hắn phản ứng mau không làm nước trà dính lên quần áo. Tuyên Hằng Nghị luống cuống tay chân đặt chén trà lại trên mặt bàn, lại lần nữa ngồi xuống, hỏi: "Tử Trúc, Tử Trúc đây là đáp ứng ta rồi sao?"

Trang Tử Trúc nâng lên bàn tay ý bảo còn có chuyện muốn nói nhưng Tuyên Hằng Nghị lại không hiểu, cũng giơ lên bàn tay đập nhẹ lên tay Trang Tử Trúc, nói: "Trẫm sẽ đối đãi với ngươi thật tốt."

"..." Trang Tử Trúc yên lặng thu bàn tay lại, trầm mặc một chút mới đưa ra yêu cầu: "Ta vẫn luôn muốn nhất sinh nhất thế nhất song nhân, không muốn phu quân tương lai nạp thiếp."

Tuyên Hằng Nghị bảo đảm: "Vậy không nạp, nếu Tử Trúc không muốn thấy, hiện giờ ta có thể cho lui hậu cung, mấy người mà Lạc Quốc cùng với Sở Quốc đưa tới tạm thời không thể quay về, có thể đưa bọn họ ra cung ở."

Trang Tử Trúc liền cảm thấy kỳ lạ: "Tốt xấu bọn họ đã từng hậu hạ bệ hạ, bệ hạ có thể nhẫn tâm như vậy sao?"

Tuyên Hằng Nghị vội vàng trả lời: "Không có, không có, người bọn họ hầu hạ là mẫu hậu, ta xưa nay không thích cũng chưa từng gặp qua, càng là sẽ không đem người ở lại qua đêm."

"Thật không? Tạm thời tin ngươi." Trang Tử Trúc dứt lời, còn nói thêm: "Chức vị Chưởng quản Hỏa khí doanh ta có thể chuyển giao cho người khác nhưng vẫn muốn tiếp tục nghiên cứu sản phẩm mới, sản phẩm mới này dùng để tiết kiệm nhân lực, phát triển công nông nghiệp, yêu cầu bệ hạ duy trì."

Tuyên Hằng Nghị trầm ngâm nửa khắc.

Trang Tử Trúc truy hỏi: "Không được sao? Cần phải thật sự bị vây trong thâm cung không thể ra cửa sao?"

Đuôi lông mày Tuyên Hằng Nghị nhẹ nhăn lại: "Trước đây chưa từng có tiền lệ, không phải, năm đó Hoàng tổ mẫu có ra cung dạy dệt vải dưỡng tằm, bôn ba lao lực, nhưng ta lại muốn Tử Trúc vào cung là để hưởng phúc chứ không cần mệt nhọc quá độ. Nhưng nếu vẫn muốn làm cũng không phải không được, không biết Tử Trúc yêu cầu ta làm gì?"

Trang Tử Trúc lúc này vừa lòng, nói: "Để ta trước tiên thí nghiệm làm ra thành tựu rồi sẽ trao đổi với bệ hạ sau." Dứt lời, Trang Tử Trúc kéo lấy tay Tuyên Hằng Nghị, nhéo nhéo lòng bàn tay to lớn thô ráp: "Ta biết yêu cầu của ta khác người, cảm ơn bệ hạ thành toàn."

Tuyên Hằng Nghị rũ mắt nhìn hai tay mình bị Trang Tử Trúc nắm lấy, xem khớp xương thon dài hữu lực, ngón tay Trang Tử Trúc có một tầng vết chai mỏng khiến hắn cảm thấy hơi ngứa, cảm giác kỳ lạ còn mang theo nhiệt nóng nhảy đến trong lòng. Vành tai Tuyên Hằng Nghị lập tức hồng thấu, không nghĩ rút tay về, chỉ nhẹ nhàng "Ân" một tiếng, nói: "Chuyện đương nhiên."

Trang Tử Trúc còn nói thêm: "Nếu tương lai bệ hạ không vui hoặc là yêu thích phi tử khác, mong rằng có thể để ta ở lại làm thợ thủ công, tiếp tục dấn thân vào nghiên cứu chế tạo."

Đột nhiên Tuyên Hằng Nghị nhấc đầu lên, nói: "Sẽ không."

Trang Tử Trúc lại cười, chuyện sau này ai có thể nói trước được đâu, nhưng hiện tại chẳng hiểu tại sao y rất tin tưởng bảo đảm của Tuyên Hằng Nghị. Thấy nước trà đã bị đổ trên mặt đất, Trang Tử Trúc mới buông tay châm cho Tuyên Hằng Nghị một chén trà mới: "Vậy thì Tử Trúc liền chờ tin tức tốt của bệ hạ."

Tuyên Hằng Nghị "Ngô" một tiếng, một hơi uống cạn chén trà mà Trang Tử Trúc mới châm. Được đồng ý, hắn hận không thể lập tức chắp cánh bay trở về cung hạ bút viết xuống thánh chỉ sắc phong Hoàng Hậu, nhưng tâm lý còn có chút không tự tin, nhẹ giọng hỏi: "Vì sao hôm nay Tử Trúc lại đáp ứng? Là bởi vì lời đồn sắp tới sao?"

Chưa nói tới cái gì lời đồn, đại chó săn tốt nhất không phải xa tận chân trời đang ở ngay trước mắt sao? Ban ngày lúc Tuyên Hằng Nghị lên triều, y sẽ nghiên cứu đồ vật; buổi tối thực hiện vận động thỏa mãn thể xác lẫn tinh thần, vô cùng mỹ mãn. Một nam nhân lớn lên anh tuấn, dáng người lại tốt như Tuyên Hằng Nghị rất hiếm thấy, không bằng nương cơ hội này nhanh chóng bắt vào tay.

Trang Tử Trúc xem xét khuôn mặt với làn da càng ngày càng tinh tế của Tuyên Hằng Nghị, đầu ngón tay di chuyển từ thái dương đến vành tai hắn, đem một sợi tóc rơi rụng vén đến sau tai, nhân tiện còn nhéo nhéo vành tai đã đỏ lên của Tuyên Hằng Nghị, không chút bủn xỉn khen: "Bệ hạ mày kiếm, mắt sáng, khí vũ hiên ngang, sau khi ở chung càng phát hiện bệ hạ đối đãi ta rất nhiệt tình, lòng dạ lại rộng lớn, rất quan tâm ta, Tử Trúc đã bị thuyết phục, trái tim đã dành cho bệ hạ, cũng muốn càng thêm thân cận với bệ hạ."

Còn biết nướng thịt, quả thật hiền huệ lại đáng yêu.

"Vậy à, tim ta cũng dành cho Tử Trúc." Ngay cả cổ cũng đã đỏ lên, nếu làn da trước kia bị phơi đen không nhìn ra thì hiện tại sau một đoạn thời gian sử dụng cao dưỡng nhan thì hiện tại nhìn qua là thấy ngay.

Trang Tử Trúc nhéo vành tai hắn một phen, rồi mới ngồi trở về, vươn tay lấy che áo che mặt, tuy rằng mặt mũi đều là cười trộm nhưng ngoài miệng lại bảo trì ngữ điệu vốn có: "Tử Trúc quả thật không còn mặt mũi. Sắp tới giờ cơm trưa rồi, Tử Trúc còn có việc cần làm, thỉnh bệ hạ hồi cùng dùng bữa."

Tuyên Hằng Nghị chỉ có thể nhìn đến tay áo của Trang Tử Trúc lại không nhìn thấy khuôn mặt đang bị tay áo che lại của y, chỉ nghĩ Trang Tử Trúc thật sự thẹn thùng cũng không ở lâu, mơ màng hồ đồ mỉm cười lên xe ngựa hồi cung, đi thẳng đến Ngự thư phòng, tham khảo thánh chỉ sắc phong Hoàng Hậu của những đời trước, dùng từ ngữ hoa mỹ khen ngợi tốt nhất tán dương phẩm mạo cùng tài đức của Trang Tử Trúc, chỉ là ngòi bút nhịn không được cứ run lên cho nên phải viết tới lần thứ sáu mới vừa lòng đem ngọc tỷ dùng sức thật mạnh ấn xuống.

Ấn xong, cuối cùng Tuyên Hằng Nghị cũng mất kiên nhẫn, từ Ngự thư phòng thét dài một tiếng chạy đến Diễn Võ Trường đầy tuyết cầm đao lên múa may, múa xong còn chưa đã ghiền, liền lộn mèo ngược ra sau rồi lộn ngược lại, mấy vòng mới chịu dừng.

Lý Thuận quả thật rất muốn che mặt lại, thật sự không nỡ nhìn, bệ hạ đường đường quốc quân một nước, lại không thể trầm ổn một chút được sao? Còn chưa chính thức lập hậu đã như vậy, ngày đó đại hôn chẳng lẽ vui mừng đến điên luôn sao?

Thái Hậu ở Trường Nhạc cung bỗng dưng nghe thấy một tiếng thét dài, hỏi: "Người nào dám ồn ào trong cung?"

Các phi tần đang ngâm nga cung quy hai mặt nhìn nhau, dù cảm kích cũng không mặt mũi trả lời Thái Hậu âm thanh đó phát ra tự Ngự thư phòng của Hoàng Thượng.

Sau khi vất vả ổn định lại, Tuyên Hằng Nghị mới đi phân phó thủ hạ: "Dẫn con của Nhị hoàng tử Tấn Quốc nháo lên đi tìm cha đi. Cũng viết một phong thư từ hôn thay Khang Cảnh Đế."

...

Trong Trang phủ, Trang Tử Trúc vẫn chưa ngoan ngoãn đi dùng cơm trưa, y quyết định trước tiên làm một cái máy phát điện loại nhỏ. Dây điện bằng kim loại rất dễ kiếm được, sau đó lại thỉnh Lưu quản gia truyền lệnh sai người đi phía Nam Tiêu Quốc tìm một số lượng lớn cây cao su, nghiên cứu biện pháp tạo ra keo ở thể rắn.

Vạn sự khởi đầu nan, sau đó ở giữa cũng gặp khó khăn...

Trang Tử Trúc uổng một thân có kỹ thuật nhưng lại không có đủ nguyên vật liệu, hơn nữa sắp tới Tết cho nên việc này cũng không thể hoàn thành trong nhất thời. Từ từ thôi, không nhất định cái gì cũng làm theo kỹ thuật hiện đại, trước mắt vật cách điện bằng cao su vẫn còn cần nghiên cứu, nhưng tính năng của gốm sứ cũng không tồi, tuy là tương đối giòn nhưng hiện tại chỉ là làm thí nghiệm cho nên có thể đem nó thay thế cao su.

Vẽ bản vẽ, Trang Tử Trúc đưa hình ảnh gốm sứ mình cần cho quản gia đi đặt hàng, tự mình lại cầm một cái kiềm đến uốn cong cuộn dây, ở trong phòng khởi công. Sau khi ăn cơm trưa, Lương Nhã Ý cùng Trương Văn Thanh tới chơi, nhìn thấy Trang Tử Trúc đang uốn cong một cuộn dây, hai mặt nhìn nhau không rõ nguyên do.

Làm nhân vật trung tâm của dư luận, Tử Trúc như vậy cũng quá mức trầm ổn rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play