Edit: Thủy Tích

Tranh ở đâu? Đương nhiên là ---

Chưa vẽ!

Bức tranh lần đầu tiên nhìn thấy Tuyên Hằng Nghị vào thành là do bất chợt nhìn thấy một vị tướng quân anh vĩ bất phàm, lấy tâm tình thưởng thức tới vẽ, chỉ cần nắm rõ đặc điểm là có thể hạ bút như thần, dễ như trở bàn tay vẽ ra hình dáng. Nhưng đông săn ngày ấy, sau khi Tuyên Hằng Nghị không hề khúc mắc ăn miếng thịt mà y đã cắn qua, Trang Tử Trúc chỉ cần cầm bút lên liền cảm thấy cây bút như nặng trĩu ngàn cân.

Vốn dĩ Trang Tử Trúc cho rằng diện mạo cùng hình dáng thân thể của Tuyên Hằng Nghị đã sớm ghi tạc vào trong lòng cũng vô cùng quen thuộc rồi, nhưng một mảnh vải vẽ tranh trải ra cả buổi lại không thể nào đặt bút xuống được.

Bởi vì khi Trang Tử Trúc cầm lấy bút vẽ, phải một lần lại một lần nhớ lại đường cong gương mặt cương nghị của hắn, chân mày anh khí của hắn, mắt, mũi, môi, vai lưng dày rộng, khuỷu tay hữu lực, bờ eo rắn chắc... dáng người khi lên ngựa mạnh mẽ, biểu tình ôn nhu lại chuyên chú khi nướng thịt, khi săn bắn lại vừa tinh thông còn chút lãnh khốc...

Quá khó khăn.

Từ trước tới nay Trang Tử Trúc chưa từng cảm thấy vẽ tranh lại có thể khó khăn đến như vậy. Rõ ràng vải vẽ tranh đã trải ra ở trước mặt, trong lòng cũng có họa, thế nhưng không thể nào hạ bút xuống. Thậm chí liên tiếp hai ngày đều không thể vẽ ra được gì cả, hôm nay được Lương Nhã Ý hẹn ra ngoài du ngoạn giải sầu còn chưa cao hứng được bao lâu, đã bị Tuyên Hằng Nghị bắt lấy, truy hỏi đã vẽ tranh xong chưa.

Không phải Tuyên Hằng Nghị ở trong cung sao? Sao hôm nay lại đột nhiên xuất hiện ở đây?

Nhưng mà gặp được Hoàng Đế, lễ nghĩa ắt không thể thiếu. Tạm thời Trang Tử Trúc không đáp được, thôi thì hành lễ trước đã, lại bị Lý Thuận – thái giám bên người Tuyên Hằng Nghị ngăn lại, nói nhỏ: "Hôm nay bệ hạ cải trang đi tuần, Trang đại nhân không cần đa lễ, gọi bệ hạ là Tuyên tướng quân là được."

Trang Tử Trúc lâm thời đổi thành nửa khom người, lên tiếng: "Gặp qua Tuyên tướng quân, tranh vẽ còn chưa xong, thỉnh Tuyên tướng quân kiên nhẫn chờ thêm vài ngày."

Lương Nhã Ý cũng thu liễm nhiều, cung cung kính kính với Tuyên Hằng Nghị: "Tiểu dân bái kiến Tuyên tướng quân." Dứt lời, lại hành lễ với Bùi tướng quân – thủ lĩnh cấm quân: "Bái kiến Bùi tướng quân."

Tuyên Hằng Nghị làm tư thế 'thỉnh', để Trang Tử Trúc ngồi xuống bên cạnh mình. Lương Nhã Ý đi theo Trang Tử Trúc, quy quy củ củ ngồi xuống, đôi tay câu nệ đặt lên đầu gối, mắt nhìn thẳng tắp vào một nơi nào đó.

Thấy Lương Nhã Ý như vậy, Trang Tử Trúc có chút bị ảnh hưởng theo, ngồi vô cùng đoan chính, eo lưng đĩnh thẳng tắp.

Có tiểu nhị đi lên châm trà cho Trang Tử Trúc cùng Lương Nhã Ý. Tuyên Hằng Nghị lại uống một ngụm rượu, nhìn chằm chằm sườn mặt của Trang Tử Trúc, hỏi: "Nếu Tử Trúc chưa vẽ tranh, vậy thì chọn ngày không bằng nhằm ngày, như thế nào?"

Trang Tử Trúc nhìn nhìn lầu hai đầy khách nhân, nói: "Nơi này ồn ào, sợ là không thể vẽ ra được tư thái oai hùng của Tuyên tướng quân. Không bằng để thần về phủ, trong hoàn cảnh an tĩnh vẽ Tuyên tướng quân."

Tuyên Hằng Nghị vươn hai ngón tay, cò kè mặc cả: "Hai ngày, hôm nay là ngày thứ ba. Chắc là bởi vì trẫm không ở trước mắt cho nên Tử Trúc không chuyên tâm vẽ. Hôm nay cũng không giống bình thường, Lý Thuận, đi thuê một nhã gian, trẫm muốn thương nghị việc quan trọng của kinh đô và vùng lân cận với Bùi tướng quân, Tử Trúc ở bên cạnh vẽ tranh cho trẫm. Tử Trúc không cần lên triều cho nên có thể nghe được."

Lý Thuận khom người 'Dạ' một tiếng. Sau đó lui ra ngoài đi thuê nhã gian, thỉnh mọi người dời bước lên tầng ba. Lương Nhã Ý có chút do dự, nói: "Nếu Tuyên tướng quân cùng Bùi tướng quân có chuyện quan trọng thì tiểu dân liền không lên làm phiền."

Bùi tướng quân gọi hai thị vệ mang đao hộ tống Lương Nhã Ý về phủ. Lương Nhã Ý cảm tạ ý tốt của Bùi tướng quân, nói tạm thời chưa về phủ mà là ở lầu hai dùng cơm trưa, chờ Trang Tử Trúc. Mặc Thư cùng Cẩm Thư cũng đi theo Lương Nhã Ý, tự giác lảng tránh Tuyên Hằng Nghị cùng Bùi tướng quân có việc quan trọng cần bàn bạc, không theo lên nhã gian.

Trang Tử Trúc đi theo sau Tuyên Hằng Nghị, cũng cảm thấy kỳ quái, Tuyên Hằng Nghị muốn cùng thủ lĩnh cấm quân bàn chuyện sao lại tùy tiện ngồi trong đại sảnh lầu hai, đối diện với cầu thang, nhã gian cũng không thuê, thật khó hiểu.

Vừa vào nhã gian, cửa sổ phía Nam mở ra có thể nhìn thấy Kính Hồ phía dưới, đưa mắt nhìn ra xa liền nhìn đến Khương Thần cùng Tống Tuyền Trí lảo đảo đi trên băng về phía Vọng Nguyệt Lâu. Cửa sổ phía Bắc đã bị đóng kín lại cho nên gió Bắc cũng không thổi vào được. Bên trong nhã gian có đốt lò sưởi, ấm áp dễ chịu. Trang Tử Trúc cởi ra bao tay, lại lấy mũ ấm, đang cũng muốn tháo bông chụp tai xuống lại bị Tuyên Hằng Nghị ngăn lại: "Mang đi."

"Tại sao?" Tay đang muốn lấy mũ dừng lại.

Tuyên Hằng Nghị cũng không nhìn y, cúi đầu nhìn bản đồ kinh đô và vùng lân cận đang đặt trên bàn, chỉ giật giật môi nói: "Ngươi là người phía Nam, lạnh."

Lúc này, các cung nhân đã dọn giá vẽ tới, chuẩn bị cả mực nước, lại đem một bình nước nóng đặt vào trong tay Trang Tử Trúc để y ấm tay. Trang Tử Trúc cảm thấy Tuyên Hằng Nghị quen thuộc đã trở lại! Nhưng Tuyên Hằng Nghị lại nói thêm: "Ấm thì bắt đầu vẽ, Tử Trúc đã muộn hai ngày, ắt hẳn phải đền bù ta thêm hai bức mới được."

Trang Tử Trúc giãy giụa: "Nhưng nếu hôm nay vi thần vẽ không xong---"

"Sáng mai tiến cung vẽ tiếp, trẫm sẽ phái người đến đón ngươi." Tuyên Hằng Nghị mệnh lệnh xong, liền cùng Bùi tướng quân thương thảo việc điều động phòng vệ ở kinh đô cùng vùng lân cận, lại nói đến việc ngày đó chỉnh đốn ngõ nhỏ bắt được không ít gian tế của nước khác, nói đến phải làm như thế nào quản chế thương nhân cùng bọn du côn từ nơi khác đến.

Trang Tử Trúc mang bông chụp tai, thanh âm Tuyên Hằng Nghị không phải rất rõ ràng nhưng giọng nói kia nhỏ nhẹ như là đang nỉ non khiến Trang Tử Trúc nghe lỗ tai ngứa.

Tại sao lúc trước lại cảm thấy vẽ tranh không khó khăn chứ?

Trang Tử Trúc cúi đầu không nhìn hắn nữa, cũng bịt tai không nghe bọn họ đàm luận. Hết sức chuyên chú, hồi tưởng lên quang cảnh hôm đông săn, liền nhanh chóng vẽ ra vách đá lởm chởm, thêm cây cối trụi lủi, bên cạnh hàng cây còn có một con hươu bào bị cắm một mũi tên, vẽ đến Mặc Chuy đang được Tuyên Hằng Nghị cưỡi, lông ngựa rối tung, cái đuôi quất cao, chân sau có lực...

"Còn chưa vẽ đến trẫm?" Thanh âm Tuyên Hằng Nghị đột nhiên vang lên từ phía sau lưng khiến Trang Tử Trúc hô hấp cứng lại, còn may tay ổn mới không hủy đi cảnh vật vất vả lắm mới vẽ ra được.

Trang Tử Trúc buông bút vẽ, cúi đầu nói: "Sau khi cùng bệ hạ quen thuộc, bệ hạ khí thế hiên ngang, tư thế như long như phượng, họa kỹ của vi thần khó có thể miêu tả hết uy phong có một không hai của bệ hạ, hai ngày chưa thể hoàn thành đều khựng lại nơi này, cũng không phải vi thần cố ý thoái thác, thỉnh bệ hạ lượng thứ."

Khóe miệng Tuyên Hằng Nghị khẽ nâng, lại nhanh chóng áp xuống, nói: "Vậy thôi đi, đã trưa rồi, hôm nay trước dùng bữa. Nhưng Tử Trúc đã đáp ứng với trẫm, hứa lấy tranh đổi con mồi, ngày mai liền phải tiến cung thực hiện hứa hẹn. Trong Ngự thư phòng có danh tác của đời trước, nếu Tử Trúc tự thấy họa kỹ chưa tinh có thể lấy đó tham khảo nghiên cứu."

Trang Tử Trúc cúi đầu bái tạ, nói thêm: "Vậy vi thần xuống lầu dùng bữa với Nhã Ý."

Tuyên Hằng Nghị không đồng ý, nói: "Lý Thuận, ngươi xuống lầu thỉnh người lên đây."

Lý Thuận lĩnh mệnh mà đi, trong chốc lát, Lương Nhã Ý câu nệ lên lầu, không nói một lời cùng bọn họ dùng bữa.

Sau khi dùng bữa xong, Tuyên Hằng Nghị bảo Trang Tử Trúc mang bức tranh kia về phủ tiếp tục hoàn thành, hắn cùng Bùi tướng quân cùng nhau đi duyệt binh. Trên xe ngựa, Lương Nhã Ý che lại ngực: "Bệ hạ thật đáng sợ, trước nay ta chưa từng ăn bữa cơm nào mà gò bó đến vậy, thở mạnh cũng không dám. Tử Trúc, sao ngươi lại thiếu bệ hạ đồ vật? Sớm biết vậy hôm nay ta đã không mang ngươi ra ngoài."

Trang Tử Trúc thở dài, nói: "Không có việc gì, chỉ là mấy ngày kế tiếp không có cơ hội cùng ngươi ra ngoài chơi rồi. Vừa mới nãy ta thấy Tống đại nhân đi lên lầu, ngươi cùng Tống đại nhân có tiến triển sao?"

Lương Nhã Ý nói: "Không có gì, tên Khương Thần kia cứ đi theo ta hỏi thăm chuyện của ngươi, ta cùng Tống đại nhân đều có lệ trả lời hắn. Ta cảm thấy hắn không tốt, râu đầy mặt còn không chịu sửa sang lại, hơn nữa tên còn là Thần, đây là có bao nhiêu muốn làm Hoàng Đế chứ?"

Trang Tử Trúc hiếu kỳ nói: "Hắn một cái hoàng tử đến Chương Quốc, gần ăn tết còn chưa chịu về, có phải bị đưa sang làm chất tử không?"

(*) chất tử = con tin

Lương Nhã Ý nghĩ nghĩ, nói: "Phải không? Mùa xuân năm nay Tấn Quốc cúi đầu xưng thần với nước ta, nhưng Hoàng Đế bọn họ không có sinh được ca nhi, không giống như Lạc Quốc tặng Lạc phi, liền phái một hoàng tử sang đây làm sứ giả."

Trang Tử Trúc đại khái hiểu biết một chút tình huống liền thôi. Y nắm giữ kỹ thuật chế tạo hỏa khí, đông săn ngày ấy sứ giả các nước đều được tận mắt chứng kiến cho nên rất có thể y sẽ trở thành đối tượng mà các quốc gia khác muốn mượn sức, thậm chí không chừng còn bị bắt cóc trói đem về nước. Vì thế hiện tại Trang Tử Trúc ra cửa vô cùng cẩn trọng, ngoan ngoãn báo hành tung với Lưu quản gia – người mà Hoàng Đế cài vào Trang phủ, lại mang theo hai đội thị vệ bên người để bảo đảm an toàn.

Đến nỗi ngày mai phải tiến cung---

Trang Tử Trúc có chức quan trong người, theo lý thì có thể lén đáp ứng vẽ tranh chứ không nên tiến cung vẽ tranh cho Hoàng Đế, đó là công việc của họa sư trong cung. Nhưng mà hôm nay bị Tuyên Hằng Nghị bắt được, trong lòng Trang Tử Trúc có chút túng quẫn, lại nghe nói trong Ngự thư phòng có danh tác, cảm thấy vô cùng hấp dẫn. Trang Tử Trúc cũng muốn thử giám định và thưởng thức một ít tranh, nếu có họa sư cùng thảo luận lại càng hào hứng.

Chiều đó, Trang Tử Trúc cũng không ra khỏi cửa, thử vẽ thêm bóng dáng Tuyên Hằng Nghị đang cưỡi ngựa bắn cung vào bức tranh đã có sẵn một nửa cảnh vật mà lúc trưa mới vẽ xong. Chỉ vẽ bóng dáng, tựa hồ không vẽ gương mặt còn dễ chút, dáng người của Tuyên Hằng Nghị ngày đó đã sớm khắc vào trong óc Trang Tử Trúc rồi, một lần là xong, vài nét bút liền phác họa ra bóng dáng của hắn, hoàn toàn không cần chỉnh sửa thêm thắt gì cả.

Vẽ xong, Trang Tử Trúc không ngừng nhìn thêm vài lần, cảm thấy vô cùng vừa lòng rồi lại thở dài một hơi.

Đợi Trang Tử Trúc vẽ xong, Lưu quản gia mới dám lên tiếng quấy rầy, dẫn y đến cầm phòng bên kia, nói: "Sáng nay thánh thượng ban tặng một cây cổ cầm, thỉnh chủ tử xem qua."

Trang Tử Trúc không hiểu cầm, nhìn thoáng qua, bảo người tiến lên đem cầm đi cất, miễn cho bị phủ đầy bụi bặm. Lưu quản gia lại đưa ra một phong thơ, Trang Tử Trúc mở ra, hỏi: "Ta không biết đánh đàn, bệ hạ muốn ta học sao?"

Lưu quản gia chỉ nói không biết, Trang Tử Trúc mở phong thơ, nhìn thấy trên đó viết một bài thơ ngắn:

"Lẫm lẫm băng sương tiết,

tu tu ngọc tuyết thân.

Du bằng trời cao khiếu,

ống sáo phun long ngâm."

Lạc khoản là tư ấn của Tuyên Hằng Nghị. Trang Tử Trúc có thể hiểu ba câu đầu, đều là bài vịnh về cây trúc nhưng câu thứ tư có ý tứ gì, muốn chặt cây trúc làm thành sáo thổi sao?

Thánh ý thật sự khó dò, nếu là muốn khen ngợi biểu hiện của y trong đông săn, không phải đưa vàng bạc càng tốt hơn sao? Trang Tử Trúc gấp thư lại cất vào dưới đáy hòm.

Ngày hôm sau, Trang Tử Trúc ngủ tới tự nhiên tỉnh, Mặc Thư tiến vào rửa mặt chải đầu cho y, nhắc nhở nói: "Các cung nhân thủ vệ từ trong cung tới đã đợi từ sáng sớm, chờ chủ tử tiến cung vì thánh thượng vẽ tranh. Nhưng ta nói phải đi đánh thức chủ tử, bọn họ đều bảo không cần."

Trang Tử Trúc rửa mặt chải đầu xong, thay triều phục quan tam phẩm màu tím mới nói: "Đã biết, hôm nay ta tiến cung, không cần lo lắng. Ngươi cùng Cẩm Thư nghiêm túc luyện chữ, trở về ta kiểm tra bài."

Mặc Thư gật gật đầu. Trang Tử Trúc ăn sáng một chút, mới lên xe ngựa tiến cung.

Các cung nhân một đường đưa Trang Tử Trúc tới Ngự thư phòng, lúc này Tuyên Hằng Nghị đã hạ triều, đang ở Ngự thư phòng phê duyệt tấu chương. Trang Tử Trúc còn chưa đi tới đã nhìn thấy Trưởng công chúa cùng Hoắc Ngưng Thanh, còn có một ca nhi lớn lên rất giống Hoắc Ngưng Thanh đang quỳ bên ngoài Ngự thư phòng.

Không đúng, này không thể nói là quỳ bên ngoài Ngự thư phòng, bọn họ không thể nào đi vào chính viện cho nên đang quỳ ở cổng viện. Các cung nhân đem đệm thật dày đến để bọn họ quỳ lên để cho bọn họ không phải quỳ trực tiếp lên tuyết; lại mang tới mấy cái áo choàng phủ lên người Trưởng công chúa, miễn cho hắn khỏi phải tuổi già đông lạnh.

Chỉ có một con đường đi vào Ngự thư phòng cho nên Trang Tử Trúc chỉ có thể đụng phải bọn họ, lúc đi gần tới đám người, y dừng lại hành lễ với Trưởng công chúa. Hoắc Ngưng Thanh vừa thấy Trang Tử Trúc, liền nhào về phía y, đôi tay giữ chặt chân y, cầu xin: "Trang đại nhân! Ngưng Thanh cầu xin ngươi, mẫu phụ sắp bị chém đầu thị chúng, nhưng bệ hạ lại không muốn gặp chúng ta. Thỉnh Trang đại nhân giúp chúng ta cầu tình! Ngưng Thanh quỳ xuống cầu xin ngươi!"

Trang Tử Trúc rút ra chân, né tránh Hoắc Ngưng Thanh muốn quỳ xuống. Trong lòng lại vô cùng hoài nghi, đông săn ngày đó, Tuyên Hằng Nghị nói mẫu phụ của Hoắc Ngưng Thanh chỉ bị lưu đày đi làm công việc cực nhọc thôi, tại sao hôm nay lại biến thành chém đầu thị chúng?

(****)
Sau bao nhiêu chuyện mà Hoắc Ngưng Thanh cùng Xương Nhạc huyện chủ làm ra, chỉ đáng thương cho Trưởng công chúa. Một đời cao cao tại thượng, bao nhiêu cao quý lại vì con vì cháu không nên thân mà tuổi già phải quỳ xuống cầu xin người khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play