Edit: Thủy Tích
Tầm mắt Tuyên Hằng Nghị lướt qua đám người. Xa xa nhìn thấy Trang Tử Trúc đang bị vây quanh, nhìn thấy Thái Hậu đối đãi có lễ với y, nhìn thấy chúng văn võ quan viên tôn sùng cùng kính sợ Trang Tử Trúc. Tử Trúc của hắn nên như vậy, bởi vì tài hoa mà được người tôn kính, chứ không phải bị người khinh thường như trước đây.
Tuyên Hằng Nghị quay đầu đi, nói chuyện với những viên quan khác, khích lệ bọn họ đi săn thú. Mà bên này, Thái Hậu kéo Trang Tử Trúc đến bên người, hỏi chuyện nhà.
Thái Hậu hỏi : « Nói vậy thì mẫu phụ ngươi không còn trên đời, phụ thân cũng không thể giúp ngươi xử lý hôn sự, lại cũng không còn trưởng bối khác, không bằng để ai gia tìm người tứ hôn cho ngươi. »
Trang Tử Trúc cười nói : « Cảm ơn Thái Hậu, lúc trước đến phủ Tấn Dương vương chào hỏi, lão Vương phi cũng muốn tìm người thích hợp cho thần, cho nên vi thần cũng không dám làm phiền Thái Hậu. »
Tấn Dương vương lão Vương phi nghe được, liền nói : « Có Thái Hậu nương nương giúp đỡ, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh. »
Thái Hậu tìm tòi nghiên cứu liếc mắt nhìn lão Vương phi, hỏi : « Thì ra Vương phi từ sớm đã thay ngươi nhìn người rồi ? Đã nhìn trúng ai chưa ? »
Các phu nhân ngồi kế bên vừa nghe đến đó đều dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng.
Vũ khí bắn thủng đầu gấu đen cùng với thuốc nổ, lựu đạn làm nổ tung một ngọn núi đã làm vỡ đi tin đồn Hoàng Đế ba ngày hai đầu đi Hỏa Khí doanh nhìn y. Hoàng Thượng rất hiếm khi đặt chân tới hậu cung, chỉ quan tâm quốc sự, làm sao có thể bị một ca nhi mất nước dễ dàng thu lấy tâm ? Trang Tử Trúc dung mạo tuy xinh đẹp, dễ coi, nhưng khí chất thanh nhã, nhàn nhạt, mà trong cung hiện tại có Lạc phi, Sở tần đường đường đều là đại mỹ nhân phong tình vạn chủng ấy thế mà Hoàng Thượng còn không dao động huống chi là một Trang Tử Trúc thường thường, không xinh đẹp đến độ kinh diễm.
Trước đây, Trang Tử Trúc quý vì vương tử, huyết thống cao quý, hiện tại lại là quan to tam phẩm, cũng là tâm phúc của Hoàng Thượng, nắm giữ cơ mật trong quân. Ai cưới được y, chưa nói có thể nhảy một bước lên cao hay không, nhưng ít nhất cũng có thể thêu hoa trên gấm. (*) Bởi vậy, ngoại trừ những người cảm thấy sợ hãi trước sự tàn nhẫn độc ác của Trang Tử Trúc ra thì những phu nhân khác tâm tư bắt đầu rục rịch, vô cùng chăm chú chờ đợi câu trả lời của Tấn Dương vương lão Vương phi.
(*) thêu hoa trên gấm : ý là đã đẹp nay làm cho đẹp hơn.
Mà lão Vương phi lại 'Ai' một tiếng, tiếc nuối nói : « Còn chưa tìm được, ta nghĩ, lợi dụng lần đông săn này để Tiểu Trúc xem xem thanh niên tài tuấn, cũng để ta nhìn rõ chút. »
Thái Hậu nói tiếp : « Vậy thì ai gia cũng nên nhìn kỹ hơn, các tướng lĩnh trẻ tuổi đều đang thi săn thú đúng không ? Ai gia còn chưa biết được Tiểu Trúc có yêu cầu gì đối với hôn phu tương lai ? »
Trang Tử Trúc cũng không giả vờ ngượng ngùng, cảm giác Thái Hậu chính là người có thể làm ra đủ chuyện lộn xộn, cho nên chính mình ngay từ đầu vẫn nên nói rõ ràng mới tốt : « Yêu cầu của vi thần hơi cao chút. Trừ phi trong vòng mười năm không con, nếu không, vi thần không chấp nhận phu quân tương lai nạp thiếp, thậm chí hy vọng phu quân trước đó không có nha đầu thông phòng, nhất sinh nhất thế nhất song nhân. » (*)
(*) nhất sinh nhất thế nhất song nhân = một đời một kiếp một đôi người.
Thái Hậu nghe xong, nhíu mày : « Yêu cầu này cũng thật sự quá cao. »
Không những là Thái Hậu, các phu nhân khác có chút tâm tư vừa nghe Trang Tử Trúc nói đều lùi bước. Yêu cầu như vậy, một chút cũng không hiền hậu, rộng lượng !
Tuy nói chính bọn họ cũng không muốn phu quân nạp thiếp, nhưng cơ hồ mỗi người nam nhân đều mà thiếu được ?
Tấn Dương vương lão Vương phi đúng lúc khuyên nhủ : « Tiểu Trúc vẫn còn trẻ, nam nhân nhà nào lại không có mấy nha đầu thông phòng cùng thiếp thị ? Chủ mẫu nhà nào lại không muốn có nhiều con cái, khai chi tán diệp, nhiều con nhiều phúc ? Tử Trúc yêu cầu như vậy đối với phu quân tương lai sẽ khiến phu quân bị người chê cười, Tiểu Trúc ngươi cũng sẽ bị người lên án lòng dạ hẹp hòi, hỏng hết thanh danh. Ngươi nha, tốt nhất phải đánh mất cái ý niệm này đi. »
Trang Tử Trúc cười cười, không nói gì, niên đại không giống nhau, quan niệm không giống nhau cho nên nói như thế nào cũng không thể thông suốt được.
Y hy vọng nhất là có thể tìm được một người thấu hiểu lẫn nhau, một dạ cùng nhau đến già. Nếu không có, thì chỉ có thể từ bỏ, tìm một con chó săn bên người an ủi lúc tuổi già còn tốt hơn là chắp vá với người không phù hợp.
Cứ việc Thái Hậu và phần lớn các phu nhân đều cảm thấy Trang Tử Trúc rất không rộng lượng, hơn nữa yêu cầu quá cao cùng với chức quan quá cao, là cận thần của thiên tử cho nên cũng không dễ khống chế. Nhưng mà, đối với các phu nhân có phẩm cấp thấp thì cưới Trang Tử Trúc vào cửa vẫn cứ là một chuyện tốt. Bọn họ đều bắt đầu nhiệt tình trò chuyện với Trang Tử Trúc, nói về những chuyện xưa trong kinh thành, cảnh đẹp Chương Quốc, vườn hoa trong phủ, mời Trang Tử Trúc có dịp đến trong phủ bọn họ hoặc thôn trang du ngoạn, còn vẫy tay gọi con trai nhà mình tới giới thiệu cho Trang Tử Trúc làm quen.
Tấn Dương vương lão Vương phi thấy chuyện phát triển đến có chút không đúng, vội vàng nói : « Ai da, chúng ta cũng không cần kéo Tiểu Trúc đến đây nói chuyện không không, hôm nay đông săn, các tướng lĩnh trẻ tuổi đều đi săn thú, Trang đại nhân sao có thể ngồi cùng chúng ta mấy lão gì nói chuyện phiếm được, mau chạy đi tìm bạn bè chơi đi. »
Lời này, Tấn Dương vương lão Vương phi còn cố ý nâng cao âm lượng. Tuyên Hằng Nghị nghe thấy, từ xa nhìn đến thấy Trang Tử Trúc đứng ở trung tâm đang bị các phu nhân vây quanh, xem các phu nhân đó nhiệt tình khác thường, rất giống thái độ của mẫu hậu mỗi lần giúp hắn nạp ca nhi tiến cung! Nhìn bọn họ giống như đang tranh nhau giới thiệu phu quân cho Trang Tử Trúc vậy, hơn nữa lão Vương phi còn cố ý nói lớn ---- trong lòng Tuyên Hằng Nghị âm thầm cảm thấy không ổn, vội vàng bảo người đi mời Trang Tử Trúc qua bên này.
Thiên tử triệu kiến, Trang Tử Trúc lễ phép nói tiếng hẹn gặp lại với các phu nhân quá mức nhiệt tình, rồi bước nhanh về phía Tuyên Hằng Nghị, đồng thời còn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tuyên Hằng Nghị hỏi : « Hôm nay Tử Trúc rất được các phu nhân yêu thích a. »
Trang Tử Trúc mỉm cười : « Đều do bệ hạ cất nhắc, các phu nhân so với lần đầu gặp mặt ở phủ Tấn Dương vương đều nhiệt tình hơn nhiều. »
« Sao lại nói do ta cất nhắc, Tử Trúc quá mức khiêm tốn, » Tuyên Hằng Nghị đem ngựa yêu của hắn kéo đến trước mặt Trang Tử Trúc, giới thiệu nói : « Tử Trúc biết cưỡi ngựa không ? »
Trang Tử Trúc nói : « Biết chút chút, nhưng cũng không tinh thông lắm, chưa thử qua cưỡi đường dài bao giờ. »
« Cũng tốt, đây là Tuyết Chuy, Tử Trúc ngươi cúi đầu nhìn xem. » Tuyên Hằng Nghị cho Trang Tử Trúc xem móng sắt của Tuyết Chuy, cười nói : « Nhờ vào tranh vẽ của Tử Trúc cho nên móng ngựa của Tuyết Chuy được bảo hộ rất tốt, Tuyết Chuy cũng rất biết ơn ngươi. Tử Trúc muốn thử cưỡi nó không ? »
Trang Tử Trúc từ chối : « Vi thần vốn có chuẩn bị ngựa, cưỡi ngựa của bệ hạ, vậy bệ hạ sẽ cưỡi cái gì ? »
Tuyên Hằng Nghị lại dắt một con ngựa đen thượng cấp lại đây, nói : « Đây là Mặc Chuy, lên ngựa đi, trẫm mang ngươi đi săn thú, con mồi cho ngươi, còn nhớ rõ lúc ở Hỏa khí doanh ngươi đã đáp ứng gì với trẫm không ? »
Trang Tử Trúc nhớ lại một chút, hỏi : « Vì bệ hạ vẽ tranh ? »
« Đúng rồi, Tử Trúc hãy nhìn xem cho kỹ ! » Tuyên Hằng Nghị vừa dứt lời, thân ảnh cưỡi Mặc Chuy bay nhanh về phía trước. Lưng dày rộng, trong lúc chạy như bay, Tuyên Hằng Nghị giương cung lên, bắn đi một mũi tên, cánh tay hữu lực, mũi tên phá không mà bay ra, một con nai theo tiếng ngã xuống đất. Bọn tùy tùng đi theo thu thập con mồi, Tuyên Hằng Nghị cũng không dừng lại, giục ngựa lao nhanh, tiện tay phóng ra vài mũi tên, cơm trưa cơm tối đều có thịt, vô cùng phong phú.
Trang Tử Trúc giục ngựa chạy theo, đem động tác mạnh mẽ lưu loát kia khắc ở trong lòng.
Này, tấm lưng dày rộng, cánh tay hữu lực, eo thon chắc, động tác lưu loát,... đều khiến Trang Tử Trúc cảm thấy cảnh đẹp ý vui, chó săn nhỏ có thể lấy tiêu chuẩn của Tuyên Hằng Nghị ra mà tìm kiếm.
Mà các phu nhân phía sau nhìn thấy thân ảnh Tuyên Hằng Nghị mang theo Trang Tử Trúc đi xa dần, sôi nổi cảm thán : Trang đại nhân không hổ là tâm phúc của thánh thượng ! Đi theo thánh thượng săn thú, rất có được thánh tâm !
Quan trọng là, Trang Tử Trúc Trang đại nhân chưa có hôn ước ! Nếu cưới được y là có thể lọt vào mắt thánh thượng rồi !
Tâm tư các phu nhân càng thêm rục rịch !
Cái gì ? Ngươi nói Trang đại nhân có chức quan cao, cưới trở về chính là có được một tòa núi lớn, không khống chế được ? Nhưng cũng đâu cần khống chế, vương tôn quý tộc ở Chương Quốc nhiều như vậy đã có mấy ca nhi có thể lọt vào mắt bệ hạ ! Này không chỉ là một tòa núi lớn mà còn là một tấm bùa bảo mệnh nha !
Cái gì ? Ngươi nói yêu cầu của Trang đại nhân cao, phu quân không nạp thiếp, không có thông phòng ? Có nghe rõ chưa vậy ? Trang đại nhân người ta còn nói nếu mười năm không có con thì cho phép phu quân nạp thiếp, sẽ không ngăn cản phu quân khai chi tán diệp ! Đem mười năm tới nói thì có thể sinh được bốn năm đứa cháu rồi, thiếp thị thông phòng không lẽ không sinh ra được ?
Cái gì ? Ngươi nói Trang đại nhân có tư tình với thánh thượng ? Làm ơn, thánh thượng rất ít đặt chân vào hậu cung, đăng cơ sáu năm không con, đặt hết tâm tư vào chính sự, hơn nữa, thánh thượng sát phạt quyết đoán, nếu thật sự coi trọng ca nhi nào khẳng định sẽ lập tức cưới đưa vào cung, sao có thể phong quan cho phi tần? Hiện tại, thánh thượng chỉ xem Trang đại nhân như tâm phúc mà thôi, tất cả những cái đó là dùng để khen ngợi Trang đại nhân đã vì Chương Quốc chế tạo ra hỏa khí, chỉ là một phương thức sủng ái một thần tử mà thôi, căn bản không có khả năng có tư tình.
Các phu nhân suy nghĩ kỹ càng trước sau, đều cảm thấy việc này rất được, quyết định hôm nay sẽ bắt đầu tranh thủ cơ hội, để con trai nhà mình đi tranh đua một chút, cưới vị quan tuổi trẻ mĩ mạo của thiên tử về nhà.
Mà Tuyên Hằng Nghị đối chuyện này hoàn toàn không biết gì cả, chỉ vì địa vị của Trang Tử Trúc trong lòng mọi người được đề cao, được mọi người kính trọng mà cao hứng, tùy tay săn thú, rất mau liền thu hoạch lớn. Khả năng bắn cung của Trang Tử Trúc không tốt, hơn nữa động tác của Tuyên Hằng Nghị quá nhanh, vì thế không thu hoạch được gì cả.
Tuyên Hằng Nghị cười với Trang Tử Trúc : « Tử Trúc đừng thất vọng, trẫm đã nói sẽ đem con mồi tới đổi với Tử Trúc mà, tất cả đều cho ngươi. »
Tầm mắt ôn nhu lại tràn ngập lửa nóng, khiến Trang Tử Trúc bị hun đốt một chút. Trang Tử Trúc hơi trầm ngâm, khuyên nhủ : « Vi thần có thể tùy ý đem con thú làm gì cũng được sao ? »
Tuyên Hằng Nghị hơi hơi sửng sốt, nói : « Có thể. »
Trang Tử Trúc đi đến trước xe ngựa chở con mồi, lấy ra một tấm lông cáo màu trắng hồng, nhìn kỹ nói : « Bệ hạ không cần tất cả đều dùng để đổi với vi thần, bộ lông này thật bóng loáng, bảo tồn rất hoàn hảo, là thuộc hạng thượng đẳng, lại là do bệ hạ tự mình săn được, dùng để hiến cho Thái Hậu nương nương không còn gì tốt hơn. »
Tuyên Hằng Nghị nâng lên chân mày, hỏi : « Trong cung mẫu hậu đối xử với ngươi như vậy, ngươi còn muốn chọn lựa da lông cho người ? »
Trang Tử Trúc nói : « Tuy Thái Hậu cho phép Xương Nhạc huyện chủ, nhưng người đứng ra trừng phạt vi thần không phải là Thái Hậu, mà là huyện chủ. Hơn nữa, Thái Hậu nương nương ở bờ biển nuôi lớn hai đứa con rất không dễ dàng, bệ hạ trong lòng ắt hẳn rất tôn trọng Thái Hậu. »
Tuyên Hằng Nghị hít vào một hơi, nói : « Vậy theo như lời Tử Trúc, đem bạch hồ cho mẫu hậu. »
Trang Tử Trúc lại chọn ra một con cáo lông đỏ hồng : « Vi thần thấy Tấn Dương vương lão Vương phi rất thích màu đỏ, không bằng đem cái này hiến cho người ? Nghe nói Tấn Dương vương lão Vương phi là thúc phụ (*) của bệ hạ ? »
(*) cái chỗ này đáng lẽ ra là 'thím' nè, mà nghe chợ búa quá nên tôi đổi thành thúc nhá.
« Đúng vậy, Tử Trúc có tâm. » Tuyên Hằng Nghị rũ mắt nhìn Trang Tử Trúc đang nghiêm túc lựa chọn da lông, chỉ cảm thấy bộ dáng này của y vô cùng hiền hậu cùng xinh đẹp.
Trang Tử Trúc không hề phát hiện, lại chọn ra một con, nói : « Trưởng công chúa cũng không thể quên, bệ hạ còn có những trưởng bối nào ? Tử Trúc chỉ muốn ăn thịt nai nướng, còn những cái khác bệ hạ mang đi phân phát cho mọi người đi ? »
« Trưởng công chúa... » Tuyên Hằng Nghị thở dài ra một làn sương trắng, nói : « Được, bây giờ liền nướng thịt nai cho ngươi. Nhưng mà, Tử Trúc, ngươi xưng hô sai rồi, Xương Nhạc huyện chủ đã bị biếm xuống huyện quân, không đúng, là bị bắt giữ rồi, là phạm nhân. »
Trang Tử Trúc « A ? » một tiếng, hỏi : « Bị bắt giữ ? »
« Ngày ấy, xe ngựa bị chặn lại, Tử Trúc còn nhớ rõ không ? Là chủ ý của Hoắc thị. Ban đầu trẫm chỉ ước thúc mẫu phụ, mượn cớ biếm phu quân của Hoắc thị, mà chưa tính sổ hắn, ý là muốn tha cho hắn một lần, vây nhưng không đánh, làm hắn trong lòng cảm nhận được sợ hãi, người tiếp theo bị xử lý chính là mình, mỗi ngày phải sống trong lo lắng đề phòng ---» Tuyên Hằng Nghị vừa nói, vừa đem con nai kéo lại đây, cắt cổ rút máu, thành thạo cắt nai con thành từng miếng từng miếng, trông vô cùng quen tay : « Nhưng mà, trưởng công chúa vội vàng, động tác quá nhanh, thỉnh mẫu hậu tước đi tước vị của hắn, khiến hắn không cam lòng, vọng tưởng hãm hại mệnh quan triều đình ! »
Một đao cắt xuống, chân nai bị lưu loát cắt bỏ, lưu loát như cắt cổ giết người. Trang Tử Trúc rụt rụt về phía sau (='))))) đáng yêu vãi luôn), miễn cho máu bắn lên trên người mình, khuyên nhủ : « Bệ hạ bớt giận, nhờ bệ hạ bảo hộ, vi thần mới bình an đến bây giờ. »
Tuyên Hằng Nghị thấy Trang Tử Trúc đột nhiên lui về phía sau, cứ nghĩ chính mình đã dọa đến Trang Tử Trúc, vội vàng hòa hoãn sắc mặt, nói : « Cứ xử trí theo luật pháp, chờ đông săn kết thúc, Hoắc thị nên bị lưu đày đến nơi khô hạn làm việc, suốt đời không được hồi kinh, ba đời không được vào triều làm quan. »
Trang Tử Trúc hỏi : « Hắn muốn hãm hại ta như thế nào ? Ngày ấy, nói muốn dẫn ta tới chỗ hẻo lánh, triệu tập du côn lưu manh, là muốn hủy hoại danh dự của ta sao ? »
Tuyên Hằng Nghị lại chém xuống một cái chân khác, trầm giọng nói : « Đúng vậy, tâm địa thật độc ác, hãm hại quan viên triều đình bị xem như là phản nghịch, không thể ở lại kinh thành. Đáng thương thúc công vì quốc gia hy sinh thân mình, Trưởng công chúa tuổi già, chỉ có một đứa con là hắn lại bất trung bất hiếu, ương ngạnh bất nhân. »
Trang Tử Trúc thấy đề tài hướng tới có chút trầm trọng, liền dời đi lực chú ý, nói : « Bệ hạ, nhưng mà đó là lỗi ở Hoắc phu nhân, không liên quan đến Hoắc thị chứ ? »
« ... » Tuyên Hằng Nghị sửng sốt, nói : « Phạm phải cái sai lớn như vậy, dựa theo lệ thường, sẽ gạch tên hắn khỏi gia phả, Hoắc Đình cũng hưu hắn rồi. »
Nghĩ đến cũng là thổn thức, ngày đó, Xương Nhạc huyện chủ ở trong cung ỷ thế hiếp người, hiện giờ ngay cả họ cũng không có, Trang Tử Trúc cũng không biết hắn tên gì, bị nhà chồng hưu, hắn ngay cả danh xưng Hoắc phu nhân cũng không được gọi, trở thành một tội phạm không có xưng hô.
Tuyên Hằng Nghị xẻ xong thịt nai, rửa sạch tay, sai tùy tùng đem thịt đi rửa, tự mình dựng lên mấy tảng đá, thêm củi đốt, liền bắt đầu nướng thịt.
Dưới trời tuyết, ánh lửa hồng hồng, đem khuôn mặt anh tuấn của Tuyên Hằng Nghị chiếu rọi đến vô cùng nhu hòa, cũng có vẻ hiền huệ. (='))))))))))) Trang Tử Trúc lấy một miếng thịt nai, rưới lên mật ong, cũng ngồi xổm xuống theo, hỏi : « Ta thấy đao pháp xẻ thịt của bệ hạ rất lưu loát, trước kia bệ hạ đã từng làm qua rồi sao ? »
Mấy thanh củi bị đốt cháy phát ra tiếng vang tí tách, thịt nai nướng đến tràn ra hương vị mê người. Tuyên Hằng Nghị đang vô cùng nghiêm túc nướng một miếng đùi, lại quét thêm một lớp mật ong, rải bột ớt, động tác thật sự thuần thục. Nhưng Tuyên Hằng Nghị lại im lặng, do dự hồi lâu, mới nói : « Không phải, trước kia hành quân, không kịp nhóm lửa nướng, chỉ có thể xẻ ra rồi ăn sống. Lúc còn nhỏ ở bờ biển mới nhóm lửa nướng ăn. Tử Trúc chớ ghét bỏ trẫm thô bỉ. »
Trang Tử Trúc tỏ vẻ có thể hiểu được : « Sao lại có thể ? Hàng năm quốc gia gặp đại hạn nếu không có bệ hạ hành quân đánh giặc giành lấy lương thực, thì làm sao có Chương Quốc ngày hôm nay. Ta chỉ là tán thưởng tay nghề của bệ hạ, không biết ăn vào sẽ như thế nào đây. »
Khi Tấn Dương vương ngửi được mùi vị của thịt nướng, đi tới gần, đã đụng phải cảnh tượng Tuyên Hằng Nghị đút Trang Tử Trúc ăn một miếng đùi nai.
Trong lòng Tấn Dương vương lập tức buồn bực, hắn là hoàng thúc của Hoàng Thượng ! Chớ nói tới thúc, ngay cả cha của Hoàng Thượng cũng chưa được hưởng đãi ngộ như vậy đâu !