Edit: Thủy Tích

Đêm đó, tiễn đi Tuyên Hằng Nghị mang một đôi mắt quầng thâm, mỗi ngày Trang Tử Trúc đều có thể ngủ no giấc, mãi đến giờ Thìn mới tự nhiên tỉnh. Trang Tử Trúc ôm chăn lăn hai vòng trên chiếc giường ấm áp rồi mới gọi Mặc Thư vào giúp mình rửa mặt, chải đầu.

Có chuyện gì có thể so với việc sau khi hoàn thành hết thảy công tác rồi thoải mái ngủ ngon càng khiến người thỏa mãn hơn chứ ? Lâm triều gì đó mặc dù có thể tiếp xúc đến chuyện chính trị nhưng lại nguy hiểm rình rập, vẫn là đương chức quan cải tiến hỏa khí tương đối hưu nhàn hơn.

Nhưng là, nếu không vào triều sớm liền sẽ không thể thấy được Tuyên Hằng Nghị.

Tính tính ngày, kể từ đêm đó Tuyên Hằng Nghị ban đêm đến thăm bị y tiễn về đến hiện tại cũng đã qua năm ngày không gặp rồi. Đối với Trang Tử Trúc luôn luôn không để bụng cũng đều không ngừng cảm thấy kinh ngạc với tần suất này. Lúc trước dù y ở Hỏa khí doanh cách xa kinh thành, Tuyên Hằng Nghị một tháng sẽ đến hơn hai mươi lần, hiện tại y đã ở kinh thành, ngược lại Tuyên Hằng Nghị lại không tới ? Đây là cái đạo lý gì ?

Mới năm ngày không gặp, Trang Tử Trúc kinh ngạc phát hiện mình cư nhiên có chút không quen.

Thời điểm ở Hỏa khí doanh, mỗi khi Trang Tử Trúc có ý tưởng mới, Tuyên Hằng Nghị sẽ đúng lúc lại đây ca tụng một phen, kết hợp với tình huống thực tế của quân đội sẽ cung cấp thêm kiến nghị, hoặc là tâm sự giải thích nan đề trong tranh vẽ, mỗi lần đều vui sướng tràn trề, cảm thấy thời gian không đủ.

Ngoài thời điểm chế tạo binh khí, Tuyên Hằng Nghị sẽ kể cho y nghe các loại chuyện thú vị cùng chiến lược trong đánh giặc ; điển cố, lịch sử, tập quán của các quốc gia ; thậm chí còn có chuyện bát quái của các đại thần, kỳ nhân kỳ sự, khiến Trang Tử Trúc nghe đến thích ý. Những thứ Tuyên Hằng Nghị nói còn nghe hấp dẫn hơn những thứ y đọc được trong sách du ký, Trang Tử Trúc không ngừng chờ mong ngày mai Tuyên Hằng Nghị tới sẽ kể cho y nghe chuyện lý thú nào khác.

Mấy ngày nay, Trang Tử Trúc ngoại trừ tham gia yến hội, thân là chưởng quản Hỏa khí doanh, y cũng không hề lười biếng công tác, suy nghĩ tính cực hạn của súng, lại nghiên cứu ra tổ hợp hỏa ống thêm lưỡi lê, như vậy khi hết hỏa dược cũng sẽ không làm mất đi sức chiến đấu. Chăm chỉ làm việc như vậy, vốn nghĩ lần này đợi Tuyên Hằng Nghị đến có thể cùng hắn tham thảo một phen, được fan cuồng khen một chút, phỏng chừng với tần suất trước giờ hắn sẽ tới, nhưng đến hôm nay là ngày thứ sáu rồi, hắn vẫn chưa có tới đâu.

Vậy thì đem bản vẽ kết cấu hỏa ống kết hợp lưỡi lê trình lên làm đại lễ mừng tân xuân đi, cũng không vội nhất thời.

Có lẽ do bảy năm thanh tu trong đạo quán gặp qua rất ít người, cũng không có ai có thể giống Tuyên Hằng Nghị có thể làm bằng hữu, kết quả một khi Tuyên Hằng Nghị bận chính sự, Trang Tử Trúc liền cảm thấy bên người liền trống trải vô cùng.

Hôm nay, Trang Tử Trúc không cần phải đi tham gia yến hội cho nên chuẩn bị khởi hành đến nơi ở của vị phụ thân nào đó, thuận tiện có cơ hội liền bỏ đá xuống giếng.

Trước khi Trang Tử Trúc ra cửa, trước cổng xuất hiện một đội quan binh, tuyên đọc thánh chỉ, cấp cho Trang Tử Trúc mười cái rương lớn.

Có vàng bạc, vải vóc, có quần áo chống lạnh, có trang sức, châu báu ; các cung nhân mở ra hai cái rương thỉnh Trang Tử Trúc nhìn thử xem. Chỉ thấy toàn bộ chai lọ vại bình bên trong đều là cao dưỡng nhan, cách dùng cùng liều lượng đều được viết rõ ràng. Thậm chí còn có vị cung nhân muốn lưu lại, dạy dỗ tôi tớ của Trang Tử Trúc phương pháp mát xa bí truyền trong cung.

Trang Tử Trúc : « ... ??? »

Nếu nói đạo lý, y còn chưa tới mười sáu ?

Soi gương một chút, tuổi trẻ làn da vô cùng tốt, sống lâu trong rừng trúc u tĩnh, sau khi bán tranh kiếm tiền liền không có chuyện gì phiền lòng, làn da vô cùng bóng loáng, thấy thế nào cũng không cần dùng tới cao dưỡng nhan.

Có thể bởi vì thời tiết Chương Quốc khô ráo, khác với khí hậu ướt át ôn hòa ở Tiêu Quốc ? Xem khuôn mặt trải qua phong sương của Tuyên Hằng Nghị, Trang Tử Trúc cảm thấy vẫn là phòng ngừa chu đáo cho thỏa đáng. Lập tức liền cảm tạ cung nhân, để cho Mặc Thư cùng Cẩm Thư đi theo học tập phương pháp mát xa.

Cũng tốt, tuy rằng người không tới, nhưng lễ vật tới rồi, xoát một phen cảm giác tồn tại, Phần buồn bực vì năm ngày nay chưa thấy được người bỗng chốc tan thành mây khói, thậm chí còn sinh ra một tia vui mừng. Trang Tử Trúc còn bắt đầu tự hỏi ngoại trừ bản vẽ kết cấu binh khí ra, y còn có lễ vật gì có thể đưa tặng hắn đây ?

Vẽ tranh tặng Tuyên Hằng Nghị ? Đó là chuyện đã đáp ứng khi đi săn mùa đông, hơn nữa Tuyên Hằng Nghị đã nói qua sẽ dùng con mồi đổi tranh với y. Cải tiến binh khí sao ? Y là chưởng quản Hỏa khí doanh, cải tiến hỏa khí không phải là chuyện thuộc bổn phận nên làm sao ? Đến nỗi đưa những thứ khác, Tuyên Hằng Nghị quý vì quân chủ, thứ gì mà không có. Càng không cần phải nói, toàn bộ tài phú hiện tại của y đều được Tuyên Hằng Nghị ban cho.

Trước kia, Hỏa khí doanh có thành tựu Tuyên Hằng Nghị đều có ban thưởng, lần này vô công vô đức, hắn đột nhiên đưa qua nhiều thứ như vậy, thật làm người sờ không được ý nghĩ.

Không phải là quà xin lỗi vì không ra cung nhìn y chứ ?

Mặc Thư thấy Trang Tử Trúc khẽ cau mày, hiển nhiên đang vì chuyện gì buồn rầu, vội vàng thay Trang Tử Trúc vuốt phẳng mày, hỏi : « Chủ tử đang sầu chuyện gì ? Tật xấu nhíu mày nhất định phải sửa, bằng không về già có nhiều nếp nhăn sẽ không đẹp như hiện tại. »

Giống Mặc Thư làm bạn với Trang Tử Trúc lúc y cực khổ, so với người thường càng thân thiết hơn nhiều, mới có thể nói chủ tử nhíu mày là tật xấu. Trang Tử Trúc cũng không nghi kỵ hắn, đem ý nghĩ trong lòng nói ra : « Ta đang suy nghĩ tại sao Hoàng Thượng lại tặng đồ cho ta, ta nên lấy cái gì làm đáp lễ đây ? »

Mặc Thư vừa luyện tập phương pháp mát xa, vừa nói : « Đạo lý gì đó ta không biết, nhưng đã nghe qua một câu, vô sự hiến ân cần ---»

Lúc này, vị cung nhân trong cung phái tới hướng dẫn Mặc Thư phương pháp mát xa đã trở lại cho nên Mặc Thư đem nửa câu sau nuốt ngược trở lại. Trang Tử Trúc tự hỏi một hồi, vẫn luôn cảm thấy mình đã nói hết sức rõ ràng, cũng không cảm thấy Tuyên Hằng Nghị bị cự tuyệt hai lần còn có thể không hề khúc mắc mà tiếp tục tiến tới.

« Chỉ là lễ vật giữa bằng hữu mà thôi ! Mặc Thư, ngươi suy nghĩ nhiều. » Trang Tử Trúc nhận định.

Mặc Thư thấy vị cung nhân kia còn ở cho nên ngậm miệng không nói chuyện.

Qua một hồi lâu, Mặc Thư cùng Cẩm Thư rốt cuộc học xong, thoa một lớp cao dưỡng nhan lên mặt cùng tay Trang Tử Truc một lần, cung nhân trong cung mới vừa lòng rời đi. Như vậy liền hơi chậm trễ so với dự kiến một chút. Khi Trang Tử Trúc xuất phát đi đến nơi ở của phụ thân đều đã buổi trưa.

Bất quá như vậy cũng tốt, đi xem thử vị phụ thân thích chiếm tiện nghi kia của y bữa trưa có loại đồ ăn gì.

Trang Tử Trúc chọn một kiện áo khoác bạch hồ tuyết trắng, bên trên có thêu ám văn rừng trúc, giữ ấm lại chống lạnh. Áo choàng lông thú cùng áo gấm cùng loại Trang Tử Trúc có không ít, phần lớn đều là Tuyên Hằng Nghị đưa tới, sợ Trang Tử Trúc từ phía Nam tới không chịu nổi cái rét lạnh ở kinh thành Chương Quốc bên này, áo khoác lông dê, lông cừu, lông chồn đều rất nhiều.

Nghĩ đến Tuyên Hằng Nghị vô cùng yêu thích nhân tài, ngay cả quần áo chống lạnh cũng đều suy xét chu đáo. Điều này khiến Trang Tử Trúc khi nghiên cứu chế tạo hỏa khí càng thêm nghiêm túc hơn, ra sức hồi báo một mảnh quan tâm của quân chủ.

Kỳ thật Trang Tử Trúc một chút cũng không sợ cái lạnh mùa đông, khi mới vừa bị đuổi tới đạo quán, giữa trời đông giá rét y chỉ có thể tắm rửa bằng nước lạnh. Sau lại bán họa mà sống, thói quen tắm nước lạnh mùa đông đã hình thành. Lúc đầu tuy cảm thấy khổ sở nhưng hiện tại đã quen, năng lực chống lạnh đã được nâng cao, một chút gió tuyết cũng không tính cái gì, phủ thêm áo khoác đều cảm thấy có chút nóng.

Nhưng mà lúc này muốn đi gặp vị phụ thân nọ, thì cần phải mặc quần áo đẹp một chút thì lúc bỏ đá xuống giếng mới khiến người tức chết được.

Ngồi xe ngựa được lót đệm mềm một đường đi tới biệt trang mà vị phụ thân nọ bị giảm lỏng, Trang Tử Trúc làm bộ làm tịch đeo một đôi bao tay thêu chỉ bạc, ôm lò sưởi tay hoa văn tinh mỹ bước xuống xe. Không có thông thuyền, Trang Tử Trúc liền trực tiếp bước vào biệt trang.

Còn chưa đi vào sâu, Trang Tử Trúc liền nghe thấy được một giọng nam thanh thúy đang ca hát, làn điệu thấp nhu uyển chuyển, nhu mị dễ nghe. Bên cạnh có đàn sáo làm nhạc đệm, triền triền miên miên. Một khúc nhạc kết thúc, vị phụ thân nọ vỗ tay tán thưởng, tiếng nói hồn hậu hào phóng, còn lớn tiếng gọi người đến khen thưởng.

Trang Tử Trúc hơi sửng sốt, quân chủ mất nước mà còn thoải mái như vậy, còn nghe hát ban thưởng ?

Mặc Thư đi theo phía sau Trang Tử Trúc, trên mặt cũng là một bộ không dám tin tưởng thậm chí có chút căm giận bất bình. Thị vệ canh giữ biệt trang mang theo bọn người Trang Tử Trúc, đi xuyên qua hành lang gấp khúc, trải qua nhà thủy tạ, đi qua một đoạn cầu nhỏ, rốt cuộc đến sân khấu nơi Khang Cảnh Đế Trang Anh Đức đang ngồi.

So với Tiêu Quốc bị tấn công, lúc trước Trang Anh Đức mang theo gia quyến sầu lo chạy trốn, hiện tại còn đẫy đà không ít. Tư thế cũng cực kỳ thanh thản, lúc này Trang Anh Đức đang ngồi trên ghế, bắt chéo chân nghe tiểu khúc. Các cung nhân đã từng phụng dưỡng hắn ở Tiêu Quốc đang uy hắn ăn, còn giúp hắn bóp vai, bóp tay chân, thoạt nhìn cực kỳ sung sướng.

Trang Tử Trúc nói với Mặc Thư : « Hôm nay, các ngươi học thủ pháp mát xa kia rất thoải mái, ngày mai chúng ta học theo phụ thân, cũng dạy mấy gã sai vặt mát xa tay chân đi ? »

Mặc Thư gật đầu, tỏ vẻ trở về liền sẽ tìm gã sai vặt có tay nghề mát xa lợi hại. Chủ tử hưởng thụ không thể thiếu thốn hơn so với người nọ.

Lúc này, Trang Anh Đức thấy Trang Tử Trúc đột nhiên tới thăm, thần sắc hoảng loạn, vội vàng ngồi nghiêm túc, vươn tay ra lệnh cho các cung nhân đang giúp hắn bóp vai, bóp tay chân cùng uy đồ ăn hết thảy đều lui ra, lại gọi người đem ca cơ vũ cơ đang biểu diễn trên sân khấu đuổi vào trong. Trang Tử Trúc ngăn trở, nói : « Khúc hát này ta còn chưa nghe qua, hôm nay đến nghe thử một chút đi. »

Trang Anh Đức sai người chuyển một cái ghế đến cho Trang Tử Trúc ngồi xuống, giả vờ vẻ mặt khổ sở, nhăn lại ngũ quan nói với Trang Tử Trúc : « Trúc Nhi, ngươi rốt cuộc đến thăm ta a ! Vi phụ đợi hai ba tháng, không biết thê nhi đã như thế nào ---»

« Xem ra phụ thân được vinh dưỡng đến rất không tồi, bên ngoài đều truyền đương kim thánh thượng tàn bạo bất nhân, nhưng ta xem ra, thánh thượng xác thật vô cùng nhân từ. » Trang Tử Trúc nói, đôi mắt quét quét thịt cá nóng hổi trên bàn, lại quét quét trên sân khấu, những vũ cơ ca cơ ăn mặc mỏng manh giữa trời tuyết rơi đang run bần bật, tiếp theo lại nhìn tới vài vị cung nhân trẻ tuổi vừa mới giúp Trang Anh Đức đấm bóp. Vị cung nhân kia chải là búi tóc của phụ nhân, nói vậy cũng đã bị phụ thân thu lấy rồi.

Trang Anh Đức nặng nề thở dài, cho các cung nhân lui ra phía sau vài bước, thân thể nhích lên trước, nhỏ giọng than khổ với Trang Tử Trúc : « Đừng nhìn phụ thân như vậy, kỳ thật đều là mua vui từ trong khổ, những cái ca cơ vũ cơ đó đều là người mà phụ thân trước đây trộm dưỡng, hiện tại bị giam lỏng theo ta, ngày thường không có chuyện gì làm mới hát xướng khiêu vũ. Hiện giờ, thê nhi đều không ở bên cạnh, phụ thân lại bị giam lỏng không thể đi ra ngoài, vô cùng buồn khổ. Càng là lo lắng Trúc Nhi ngươi, Hoàng Đế bên kia sẽ đối đãi với ngươi như thế nào ! »

Trang Tử Trúc không nói nhiều : « Thánh thượng nhân từ rộng lượng, phong cho ta chức quan, cuộc sống so với lúc thanh tu trong đạo quán càng tốt hơn. Phụ thân ngài nếu tưởng nhớ thê nhi, Tử Trúc có thể viết một phong thư thỉnh mẫu thân cùng Đại ca, Tứ đệ, cùng với những phi tần trước đây tới đây làm bạn với phụ thân. »

« A ? » Trang Anh Đức rõ ràng sửng sốt, nói tiếp : « Bọn họ thanh tu trong đạo quán, sẽ không tới đâu. »

« Sẽ tới, phụ thân cùng mẫu thân làm bạn hơn hai mươi năm, Tử Trúc thật sự không đành lòng nhìn hai người xa cách hai nơi, cùng Đại ca Tứ đệ cốt nhục chia lìa. Ngũ đệ cùng Lục Đệ đều ở chỗ này đi ? Bọn họ cũng sẽ nhớ mẫu thân. » Trang Tử Trúc lập tức kêu người đi lấy bút mực tới, tại chỗ viết thư, đúng sự thật miêu tả cuộc sống vui sướng của Trang Anh Đức, lại nói Trang Anh Đức nhớ thương vợ con, khẩn thiết hy vọng bọn họ mau chóng trở về.

Trang Anh Đức còn nói thêm : « Phụ thân nơi này kỳ thật cũng không tốt lắm, mới phong cái hầu tước, dựa vào bổng lộc ít ỏi sống qua ngày, dưỡng Ngũ nhi cùng Lục nhi đều là cố hết sức... »

Trang Tử Trúc quét mắt nhìn ba vị ca cơ cùng năm vị vũ cơ trên sân khấu, cười cười, không nói chuyện, đặt bút viết thư cũng không có nửa điểm tạm dừng. Trang Anh Đức thấy ngăn cảnh không được, lại nói : « Trúc Nhi được phong quan, là người có tiền đồ nhất nhà, là chức quan gì ? »

« Là một cái thợ thủ công chế tạo binh khí. » Trang Tử Trúc vừa viết xong thư, niêm phong thư, đưa người đi truyền tin.

Trang Anh Đức nhìn lá thư kia từ trước mặt mình đi xa, nắm chặt quyền, khẩn cầu Trang Tử Trúc : « Hoàng Thượng có thể trọng dụng ngươi, phong ngươi làm quan, nói vậy ngươi cũng sẽ không không để ý tiền đồ của các huynh đệ khác chứ ? Phụ thân bị nhốt ở chỗ này không ra ngoài, sau khi Lục nhi bị bắt, suốt ngày ngốc trong phòng không chịu ra, từ bỏ chuyện học tập, tiền đồ coi như đi tong ; Ngũ nhi cũng bị nhốt ở đây không thể ra ngoài, không ai có thể dẫn hắn đi ra ngoài xã giao gặp người, ta thật sự lo lắng cho tương lai bọn họ ! Trúc Nhi, đều là huynh đệ, ngươi đương nhiên cũng phải giúp ta lo lắng đúng không ? Không bằng ngươi liền mang theo Ngũ nhi cùng Lục nhi đến chỗ của ngươi, giúp Lục nhi tìm sư phụ, giúp Ngũ nhi kiếm một phu quân ? Đến lúc đó bọn họ có tiền đồ, cũng có thể giúp đỡ ngươi, có phải hay không ? »

Trang Tử Trúc không cần người nào giúp đỡ, bất quá, giúp đỡ mấy hài nhi không thân thiết, thật sự cũng không thể không ra tay giúp. Nguyên nhân nguyên thân bị đuổi ra hoàng cung là Trang Anh Đức, đến nỗi mấy cái hài tử, chỉ là tiểu hài tử mà thôi, Trang Tử Trúc cũng không muốn tính sổ lên đầu bọn chúng. Nhưng mà nếu hiện tại giúp đỡ, kết quả không phải là giúp cho vị phụ thân nọ sao ?

Trang Anh Đức thấy Trang Tử Trúc trầm mặc, còn nói thêm : « Trúc Nhi, ngươi là người Tiêu Quốc, thân nhân cùng huynh đệ thủ túc của ngươi liền chỉ có mấy người đó, ngươi không giúp bọn chúng thì ai có thể giúp đây ? »

« Ngươi có thể. » Trang Tử Trúc nói.

« A ? » Trang Anh Đức không rõ nguyên do.

Trang Tử Trúc ôm lò sưởi tay, chậm rì rì mà nói: "Mùa đông năm ta chín tuổi, phụ thân sai người đem ta cùng Mặc Thư ném tới đạo quán, toàn thân trên dưới chúng ta chỉ có một kiện áo đơn, nửa đồng tiền cũng không có. Ta lúc ấy không tin phụ thân sẽ đối đãi với ta như vậy, nhưng cung nhân đem chúng ta tới chuyển cáo với ta rằng, nông dân mặt hướng đất, lưng hướng trời, các tướng sĩ bảo vệ quốc gia, quan văn thì dốc hết sức lực mới đổi lấy đồ ăn cùng quần áo, mà ta thân là vương tử, nửa điểm thành tựu cũng không, chẳng lẽ phải xin xỏ một cái cung nhân bố thí?"

Trang Anh Đức ngắt lời: "Khẳng định cung nhân kia ở giữa kiếm lời túi riêng, bằng mặt không bằng lòng, phụ thân yêu quý ngươi còn không kịp, sau khi đem ngươi hồi cung không phải đã ban thưởng cho ngươi rất nhiều thứ sao? Còn tìm kiếm cho ngươi một vị hôn phu tốt nhất."

" Đó là do hòa thân mới tiếp ta trở về, ta không cần ngươi tìm hôn phu cho ta! Hơn nữa, cứ cho là cung nhân kia ở giữa kiếm lời, nhưng bảy năm tới nay, phụ thân nhưng chưa từng một lần tới thăm ta, liền tính bận việc chính sự không thể tự mình tới, vậy thì bảy năm có từng phái người tới nhìn ta một cái không? Bảy năm chẳng quan tâm đến, làm sao ta có thể tin tưởng phụ thân thật sự yêu quý ta?" Trang Tử Trúc tuy rằng chất vấn nhưng biểu tình lại không có gì khác thường, phảng phất như đang nói chuyện nhà người khác vậy. Nhưng Mặc Thư đứng sau Trang Tử Trúc không khỏi nức nở lên, lại không dám phát ra âm thanh, chỉ có thể dùng ống tay áo trộm lau đôi mắt.

Trang Tử Trúc quay đầu nhìn Mặc Thư, lấy khăn tay đưa cho hắn lau nước mắt. Mặc Thư nhất thời chịu không nổi, khóc lên thành tiếng, khiến Trang Tử Trúc nhìn không được, chỉ vội vàng nói: "Lúc ấy, ta cùng Mặc Thư mỗi ngày gánh nước lên núi, giặt quần áo cho bọn đạo sĩ, mới đổi lấy nửa chén cháo loãng. Mặc Thư luôn đoạt hết việc vào người, đem ăn để lại cho ta, cho nên lớn lên mới gầy như vậy. Sau lại may mắn gặp Triệu đại nhân, mới có thể đem tranh bán kiếm tiền, để Mặc Thư ăn nhiều chút thịt, dưỡng dưỡng thân thể. Ta nói những chuyện này, không phải đang oán hận phụ thân, mà là, năm đó mẫu phi mới vừa qua đời, ta mới chín tuổi, bị đuổi ra cung, không xu dính túi. Phụ thân ta, cùng huynh đệ thủ túc của ta, đã có ai từng giúp ta chưa? Lại có ai từng đến thăm ta? Ngày đó, quân đội Chương Quốc đột kích, nguy cấp, phụ thân mang theo thê nhi bỏ thành chạy trốn, duy chỉ quên ta, có xem ta là thân sinh nhi tử không? Hiện giờ Ngũ đệ Lục đệ áo cơm không lo, phụ thân có cuộc sống phú quý thoải mái, nghe hát xem diễn, mỹ nhân xung quanh, sao lại cần ta giúp chứ?"

Trang Tử Trúc nói xong, cũng không muốn nghe Trang Anh Đức giải thích, phất tay áo liền đi.

Trang Anh Đức thấy Trang Tử Trúc muốn đi, hắn co được dãn được, thế nhưng đột nhiên quỳ xuống, cúi người ôm lấy chân Trang Tử Trúc khóc thét nhận sai: "Phụ thân bị ma quỷ ám người, thực xin lỗi ngươi, xin lỗi ngươi! Nhưng tiểu Ngũ tiểu Lục trẻ người non dạ, Trúc Nhi đừng cùng bọn nó so đo----"

"Vậy phải xem biểu hiện của phụ thân ngươi, chỉ dùng miệng nhận sai lại có gì khả dụng chứ? Khi nào rảnh ta lại tới xem ngươi." Dứt lời, Trang Tử Trúc rút ra cẳng chân, bước nhanh rời đi.

Mặc Thư đuổi tới, cùng Trang Tử Trúc nói: "Mặc Thư có điểm lo lắng, chủ tử như vây, nếu người nọ nhân cơ hội nơi nơi ồn ào, người nọ đều đã quỳ xuống trước mặt người, mà người vẫn bỏ đi, kia chủ tử có bị nói bất hiếu không?"

Trang Tử Trúc lắc lắc đầu, nói: "Phụ không từ, tử cần gì hiếu? Hơn nữa hắn áo cơm không lo, làm gì có chỗ nào cần ta biểu hiện một mảnh hiếu tâm?

Mặc Thư 'nga' một tiếng, nói: "Cũng đúng! Vậy câu khi nào rảnh lại tới xem hắn, chủ tử là có ý gì?"

Trang Tử Trúc nhấp môi nhẫn cười, nói: "Không thể lập tức dập tắt hy vọng, hôm nay ta biểu đạt bất mãn, nếu như hắn thiệt tình muốn giúp tiểu Ngũ tiểu Lục thì còn dám nghe hát xem diễn sao?"

Chẳng những không dám nghe hát xem diễn, thậm chí còn sẽ chịu đòn nhận tội, viết một phong thư kể rõ tội của mình. Cũng không dám để cho các cung nhân đến quá gần, tuyệt không thể làm Trang Tử Trúc giống như hôm nay đột ngột tới nhìn thấy hắn đang phong hoa tuyết nguyệt.

Cho nên Trang Tử Trúc mới nói, chỉ có Trang Anh Đức mới có thể giúp tiểu Ngũ tiểu Lục. Trang Tử Trúc tuy không trút lên đầu tiểu hài tử nhưng làm cho vị phụ thân nọ chịu nhiều tra tấn khiến y cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Mặc Thư lòng đầy căm phẫn nói: "Ta nhìn còn cảm thấy tức giận, hiện tại người nọ không cần lâm triều, không cần phiền lòng chính sự, còn có nhiều người hầu hạ như thế, ăn được sống được, sinh hoạt này còn sung sướng hơn trước nhiều đi? Ai, nhưng mà chủ tử ngài cũng đừng bị chuyện này làm cho tức giận, giữa trưa còn chưa dùng bữa đâu!"

"Chỉ có ngươi là luôn nhớ rõ phải dùng bữa, yên tâm đi, không có gì tức giận cả," Trang Tử Trúc cười cười, ngồi trên xe ngựa nói với mã phu: "Mọi người theo ta đều đói bụng cả rồi, chúng ta đi tới tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành dùng cơm trưa. Hắn hưởng thụ như vậy, chúng ta cũng không thể kém."

Mã phu ngắt lời: "Bọn họ sẽ không gặp chuyện tốt."

"Ân?" Mặc Thư nâng lên màn che.

Mã phu nhún vai, bắt đầu khởi hành: "Giữa trưa chủ tử cũng chưa ăn cơm đã bị tức giận rời đi, thị vệ canh giữ ở biệt trang đều có thể nhìn thấy, như vậy Hoàng Thượng khẳng định cũng sẽ biết, bọn họ có thể sống tốt sao?"

Mặc Thư lại không cảm thấy như vậy: "Không phải muốn vinh dưỡng sao?"

Trang Tử Trúc cũng cho rằng Trang Anh Đức sẽ bị vinh dưỡng, rốt cuộc Chương Quốc có tiếng giữ lời hứa, hơn nữa sau khi diệt quốc, đều an trí hoàng thất thích đáng, tuy rằng sẽ cướp đoạt hoàng cung nhưng cũng sẽ lưu lại một ít tiền tài cho các thành viên hoàng thất. Hiện tại tiền mà Trang Anh Đức dùng phỏng chừng là tiền riêng của hắn, người hầu hạ cũng là cung nhân đi theo hắn. Lông dê mọc ra từ trên người dê, Chương Quốc vinh dưỡng như vậy cũng không tổn thất nhiều.

Mà Tuyên Hằng Nghị thân là vua một nước, lật lọng cũng không tốt, cho nên vẫn là chính mình ra tay, làm cho Trang Anh Đức tự trừng phạt, lại đem phu nhân cùng các phi tử của hắn vào biệt trang, làm cho hai phe càng nhìn nhau càng ghen ghét.

Hơn nữa, Tuyên Hằng Nghị đã nhiều ngày chưa đến đây, nói không chừng, hắn mới không đi quản loại chuyện gia đình của thần tử đâu.

Trang Tử Trúc nghĩ như vậy, đi Tựu Phúc Lâu, sau khi ngồi trong nhã gian liền phái người trở về trong phủ hỏi một chút, hôm nay có khách nhân tới cửa không.

Thu được đáp án, là không có.

Mặc Thư không cần hỏi cũng biết vị khách nhân mà Trang Tử Trúc phái người đi hỏi là ai, an ủi nói: "Có lẽ Hoàng ---- Tuyên tướng quân bận chính sự? Hôm nay mới tặng lễ vật khẳng định Tuyên tướng quân nhớ rõ chủ tử."

Trang Tử Trúc tà mắt nhìn Mặc Thư, nói: "Về sau, đừng nói những lời này, ta nghĩ, nếu đã đi vào địa phương xa lạ thì hẳn phải làm quen thêm nhiều bằng hữu nữa. Không bằng ngày mai mời Trương Văn Thanh, Lương Nhã Ý, Quách Tấn Cảnh cùng nhau đi du hồ vẽ tranh? Xem, nước dưới hồ đều kết băng, ta còn chưa vẽ qua bức nào miêu tả cảnh hồ băng cùng tuyết đâu. Hương vị thức ăn nhà này cũng không tồi, mẫu phụ nhà bọn họ cũng thường xuyên mang ta đi tham dự yến hội, ta cũng nên làm chủ thỉnh bọn họ một lần."

Mặc Thư gật đầu: "Chủ tử nói đúng, không thể chỉ có một bằng hữu. Nhưng ngày mai chủ tử muốn mạo hiểm giữa trời tuyết vẽ tranh sao?"

Trang Tử Trúc nói: "Sao có thể như vậy, đương nhiên đến chỗ này, đặt một vị trí thật tốt, quan sát cảnh hồ băng qua khung cửa sổ, nhưng rất xinh đẹp."

Mặc Thư vội vàng đi an bài. Vì thế, mấy ngày kế tiếp, Trang Tử Trúc cũng không lại hỏi có khách nhân tới cửa không. Thời điểm không có yến hội liền mời mấy ca nhi hàng xóm Trương Văn Thanh, Lương Nhã Ý, Quách Tấn Cảnh cùng nhau đi du ngoạn, học cưỡi ngựa, đi dạo phố, vô cùng vui vẻ. Trương Văn Thành cùng Lương Nhã Ý giỏi về câu đối, giúp lấp đầy những chỗ thiếu câu đối trong phủ Trang Tử Trúc; Quách Tấn Cảnh còn dẫn bọn họ đến biệt trang suối nước nóng của Quách gia ở vùng ngoại ô du ngoạn, tắm suối nước nóng, uống rượu, sung sướng thích ý.

Ngắn ngủi mấy ngày, liền tới tiệc đầy tháng trưởng tôn Tấn Dương vương, Trang Tử Trúc cùng mấy bạn tốt ca nhi đi tham gia, dọc đường đi hoan thanh tiếu ngữ, tạm thời đã quên một vị bằng hữu nghe nói rất bận nọ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play