Thời gian dài di chuyển mãi dưới những cây cao thăm thẳm và những cỏ
cây tủn mủn dưới hàng tán rợp làm Eragon bắt đầu chán ngán. Những chuyến bay
bổng cùng Saphira – bên dưới toàn một màu xanh – cũng không làm nó giảm bớt
khát khao những vùng trời nước bao la, phóng khoáng.
Nhiều khi cành lá rậm
rạp kín mít trên đầu, đến nỗi không thể phân biệt hướng nào mặt trời mọc, phía
nào mặt trời lặn. Cảnh trí nhàm chán, đơn điệu làm Eragon bần thần, đãng trí,
không nhớ nổi phương hướng trên địa bàn, dù Arya và Orik đã hướng dẫn nhiều lần.
Nếu không có mấy thần tiên, chắc chắn Eragon sẽ loanh quanh suốt đời trong Du
Weldenvarden, không thể tìm được lối ra.
Khi trời mưa, mây và tán lá trở
nên tối đen như mực, chẳng khác nào như đang ở dưới mộ sâu thăm thẳm. Nước mưa,
từ trên những ngọn thông cao đến bốn năm chục mét, trút xuống như những con thác
nhỏ. Những lúc như thế, Arya phải niệm chú làm hiện ra một quả cầu phát ra luồng
ánh sáng màu xanh lục, bồng bềnh trên bàn tay cô. Đó là nguồn ánh sáng duy nhất
trong khu rừng tối như hũ nút.
Càng đi sâu vào Du Weldenvarden, cây cối
càng cao và khoảng cách càng xa nhau hơn. Những thân cây sừng sững gần trăm mét,
cao hơn tất cả những cây cao nhất Eragon từng thấy trên núi Spine hay núi
Beor. Eragon thử đo bằng cách đếm bước quanh một thân cây: hơn hai mươi mét.
Eragon nói với Arya, cô gật đầu bảo:
- Như vậy là chúng ta đã tới gần
Ellesméra.
Arya đặt tay đặt nhẹ lên một rễ cây xù xì, âu yếm như đang đặt
lên vai người yêu hay người bạn:
- Những cây này cùng thời với những sinh
vật lâu đời nhất tại Alagaesia. Lần đầu tiên phát hiện ra Du Weldenvarden,
thần tiên đã yêu quý loài cây này. Chúng tôi làm mọi cách trong khả năng của
mình để giúp chúng luôn phát triển.
Một lưỡi dao bằng ánh sáng mỏng manh
rạch mấy đường lên những cành cây lấm tấm ngọc xanh, ngay phía trên đầu Arya,
rồi tô lên mặt và cánh tay cô bằng chất vàng lỏng long lanh rực rỡ.
Arya nói
tiếp:
- Eragon, chúng ta đã cùng nhau trải qua một cuộc hành trình rất xa,
nhưng bây giờ chàng mới sắp bước vào thế giới của ta. Hãy đi đứng nhẹ nhàng, vì
đất đai không khí đều ắp đầy kỷ niệm, và… mọi vật tại đây không vô tri như chàng
tưởng đâu. Hôm nay đừng bay với Saphira nữa, vì chúng ta đã vào tới những khu
vực bảo vệ cho Ellesméra rồi.
Eragon gật đầu rồi trở lại với Saphira. Cô ả
đang thoải mái nằm dài trên thảm rêu mơn mởn, tiêu khiển bằng trò phun khói rồi
thích thú ngắm những sợi khói uốn éo lên cao.
“Bây giờ đất đai rộng rãi, em
hết phải lo không có chỗ nằm.”
“Tốt.”
Nói xong Eragon nhảy lên mình
Folkvír, theo Orik và các thần tiên đi sâu vào rừng. Saphira đủng đỉnh bò theo.
Eragon chợt sững sờ vì vẻ đẹp uy nghi, kỳ lạ chung quanh. Dường như dưới
những tán thông xanh này không có gì thay đổi từ ngàn năm trước hay ngàn năm sau
nữa. Thời gian như chìm trong giấc ngủ triền miên, không bao giờ thức giấc.
Xế chiều, bóng tối bỗng tan đi và trước mắt họ, một nguồn sáng bao bọc quanh
một vị thần tiên mặc áo choàng dài, trên trán là một chiếc vòng bằng vạc. Vẻ mặt
ông già dặn, cao nhã và trầm tĩnh.
Arya nói nhỏ:
- Eragon, cho ông thấy
bàn tay và chiếc nhẫn của chàng.
Eragon đưa cao bàn tay phải để vị tiên
nhìn chiếc nhẫn, rồi tới dấu Gedway ignasia.
Ông ta mỉm cười, nhắm mắt,
giang rộng hai tay như một hành động đón mừng.
Arya nói:
- Đường được
mở rồi.
Sau một khẩu lệnh nhẹ nhàng, con ngựa của Arya dẫn đầu tiến bước.
Khi tất cả vòng qua ông, đi khuất dạng, ông đứng thẳng người, rồi sau một tiếng
vỗ tay, tiên ông và nguồn sáng cùng vụt biến.
Saphira hỏi: “Ai vậy?”
Arya trả lời:
- Đó là Gilderien Khôn-ngoan, Hoàng tử thuộc dòng tộc
Miolandra, người nắm quyền Ngọn Lửa Trắng Vándil và đồng thời cũng là người
bảo vệ Ellesméra từ thời Du Fyrn Skulblaka, tức là thời chiến tranh của chúng
tôi với loài rồng. Chưa được phép của ông, không ai có thể lọt vào Ellesméra.
Đi thêm một phần tư dặm, cây cối thưa thớt dần, những đốm nắng đã rọi xuống
lòng đường. Qua hai cây trụi lá dựa sát vào nhau, tất cả tiến đến rìa một khoảng
rừng trống.
Trên cánh rừng trống đó, mặt đất phủ đầy hoa: hồng, cúc, hoa
chuông màu ngọc bích… Hương hoa ngào ngạt rù quyến từng đàn ong bướm dập dìu.
Bên phải, một dòng suối róc rách uốn mình sau những bụi hoa. Một đôi sóc nô đùa
quanh một tảng đá bên dòng suối.
Lúc đầu, Eragon thấy nơi này giống như chỗ
ngủ đêm của hươu nai, nhưng chăm chú nhìn, nó phát hiện ra lối mòn nho nhỏ ẩn
mình giữa những khóm cây bụi cỏ. Cành lá, cỏ hoa đan nhau tạo nên những hình
dáng tinh xảo lạ lùng, khó có thể nhận ra do bàn tay con người hay bởi thiên
nhiên. Eragon chớp mắt, rồi mọi hình ảnh chợt đổi thay, như nhìn qua một thấu
kính khác vậy. A, đó là những lối đi. Kia là những bụi hoa. Nhưng còn những cành
lá, cỏ hoa đan kết vào nhau thành những bụi cây to lớn, thật ra là những ngôi
nhà vô cùng duyên dáng, “mọc” ra từ những cây thông.
Một gốc cây phồng ra
thành một ngôi nhà hai tầng trên bộ rễ. Tầng trên nhỏ chỉ bằng nửa tầng dưới,
nhưng cả hai đều hình lục giác. Tường và mái nhà bằng vỏ cây phủ rêu xanh và
những dây địa y buông lửng từ mái xuống những khung cửa sổ trang trí bằng chau
báu. Cửa chính kín đáo lõm sâu dưới một mái vòm chạm khắc những biểu tượng khác
nhau.
Ngôi nhà khác, cách mặt đất chừng hai mét, ẩn mình như một tổ chim,
giữa ba cây thông. Trụ nhà là những cành thông đan kết lại. Kế bên nhà là một
cái lồng đèn bằng dây dương liễu và dương đào, nguỵ trang như những cây ký sinh.
Mỗi ngôi nhà tách biệt đó đều hoà hợp nhịp nhàng với toàn thể khu rừng chung
quanh, hoàn hảo tới mức không thể nói đâu là nhân tạo và đâu là do bàn tay của
thiên nhiên.
Cư dân Ellesméra thấp thoáng xuất hiện trước mắt Eragon, vụt
qua như lá thông bay trong gió. Rồi nó thấy một khuôn mặt trắng, một đôi chân
mang dép và một cánh tay đưa cao. Lần lượt từng vị, các thần tiên e dè xuấ hiện,
những đôi mắt hình trái hạnh chăm chăm nhìn Eragon, Arya và Saphira.
Phái
nữ cài hoa tươi trên mái tóc màu bạc hoặc đen bỏ xoã xuống lưng. Phái nam trái
ngược hẳn: Gò má cao, mũi thẳng, mí mắt nặng nề. Trang phục của nam và nữ đều
bằng vải thô màu xanh lá hoặc nâu, viền nâu hay màu cam.
“Đúng y như trong
truyện cổ tích.” Vừa nghĩ Eragon vừa đặt hai ngón tay lên môi chào họ. Tất cả
cúi thấp mình đáp lễ. Rồi những nụ cười hớn hở nở trên môi. Và từ trong đám đông
một giọng nữ vút cao:
Gala O Wyrda brunhvitr,
Abr Berundal
vandr-fódhr,
Burthro laufsbladar ekar undir,
Eom kona dautheikr…
Eragon vội bịt chặt hai tai, sợ bài hát là những câu thần chú giống như nó
đã nghe tại Sílthrim, nhưng Arya lắc đầu kéo tay nó xuống.
- Yên tâm. Không
phải phép thuật đâu.
Rồi cô quay qua con ngựa nói nhỏ:
- Gánga.
Con
ngựa khoan thai bỏ đi. Arya bảo Eragon:
- Chàng cũng thả ngựa ra để chúng
về chuồng nghỉ, chúng ta không cần tới ngựa nữa.
Giọng hát càng vươn cao khi
Arya tiến vào con đường lát đá, qua những bụi cúc quỳ, những ngôi nhà, trước khi
băng ngang một dòng suối nhỏ. Thần tiên nhảy nhót chung quanh những vị khách mới
tới. Họ ca hát, cười nói, thỉnh thoảng hứng chí nhảy thót lên những cành cao, í
ới xưng tụng Saphira với những mỹ từ: “Móng dài”, “Anh thư”, “Con gái của không
gian và lửa.”
Eragon sung sướng mỉm cười, mê mẩn. Nó thầm nhủ: “Ta có thể
sống lại đây… An toàn, cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài…”
Quả thật
Eragon cảm thấy rất thích thú chốn này, hơn hẳn những thành phố của thần tiên
nó đã đi qua. Chỉ một ngôi nhà ẩn sau những cành thông, Eragon hỏi Arya:
-
Những ngôi nhà này được tạo ra bằng cách nào?
- Chúng tôi ca hát và chuyền
sức mạnh để rừng mọc lên những hiìn dáng theo ý chúng tôi mong muốn. Nhà cửa, đồ
dùng của chúng tôi đều được tạo ra như vậy.
Con đường chấm dứt trước những
bậc thềm được tạo bằng rễ cây. Tim Eragon đập rộn ràng khi cánh cửa ẩn trong
những thân cây sống mở ra, hiển hiện trước mắt nó là một căn phòng lớn bằng cây.
Hàng ngàn cánh lá đan vào nhau thành một mái trần như một tổ ong. Bên dưới, sát
mỗi vách tường là mười hai cái ghế. Bốn mươi tám thần tiên nam nữ đang ngồi
nghiêm chỉnh.
Vị nào cũng mi thanh mục tú, da mặt mịn màng, không như những
thần tiên Eragon gặp bên ngoài, các vị tại đây đều đeo gươm, cán cẩn ngọc ngà.
Trên đầu họ đều có một vòng bằng bạc. Tất cả nắm chặt tay ghế, nghiêng mình chăm
chú nhìn đoàn người mới bước vào, vừa ngạc nhiên vừa hy vọng.
Và cuối phòng,
một cái ngai đan kết bằng rễ cây kê dưới một tấm long đình màu trắng. Ngự trên
ngai chính là Nữ hoàng Islanzadí.
Bà đẹp như ánh nắng chiều thu, kiêu hãnh
và oai vệ với đôi mắt sáng long lanh nằm dưới cặp chân mày xếch như hai cánh
chim, đôi môi đỏ thắm như dâu chín, và chiếc vương miện kim cương ôm gọn mái tóc
dài đen như trời đêm. Bà mặc áo màu mận chín, thắt một đai thêu chỉ vàng. Tấm áo
choàng nhung rủ từ trên hai vai xuống sàn nhà. Mặc dù diện mạo uy nghi, nữ hoàng
dường như không được khoẻ, hình như bà đang phải cố che dấu một nỗi đau nào đó.
Bên trái nữ hoàng, con quạ trắng - đậu trên một nhánh cây – luôn bồn chồn
đổi chân đứng. Con quạ nghiêng ngả đầu, ngắm nghía Eragon với đôi mắt khôn
ngoan lạ lùng, rồi cất giọng the thé rít leê: “Wyrda!”
Tiếng kêu lanh lảnh
của nó làm Eragon rùng cả mình.
Cánh cửa khép lại phía sau, Eragon,
Saphira, Orik bước theo Arya, Narí và Lifaen tiến tới trước ngai. Arya quỳ
gối, cúi thấp đầu trên thảm rêu. Tất cả đều làm theo cô. Kể cả Saphira dù nó
chưa hề quý gối trước ai bao giờ.
Nữ hoàng Islanzadí đứng dậy, bước xuống
ngai. Đứng trước Arya, bà đặt hai bàn tay run lẩy bẩy lên vai cô. Giọng bà như
lạc hẳn:
- Đứng dậy.
Arya tuân lệnh. Nữ hoàng chăm chăm nhìn Arya, mặt
căng thẳng, như bà đang cố sức hoá giải một thử thách quá khó khăn.
Sau cùng
nữ hoàng ôm Arya, bật lên tiếng kêu:
- Ôi! Con ta. Ta đã bất công với con
biết ngần nào!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT