- Dậy mau, Knurlhiem. Đừng ngủ nữa. Tất cả đang chờ, không có mặt chúng ta, họ
sẽ không khởi hành đâu.
Eragon cố mở mắt, đầu nhức và toàn thân ê ẩm. Thấy
mình đang nằm trên bàn đá lạnh ngắt, nó nhăn nhó hỏi:
- Cái gì?
- Chúng
ta phải có mặt trong đám tang Ajihad.
- Không, tôi hỏi ông gọi tôi là gì
vậy?
- Knurlhiem, là Đầu Đá, vì tôi lay gọi cậu cả tiếng rồi mà cậu cứ nằm
ì ra như tảng đá vậy.
Saphira lờ đờ nhìn quanh phòng tiệc vắng ngắt, chỉ
còn nó, Eragon và ông lùn Orik.
Xuống khỏi bàn, Eragon loạng choạng đến
gần Saphira hỏi: “Em khỏe không?”
“Bình yên vô sự… ấy là em đoán thế. Chỉ
cái cánh hơi kỳ kỳ, chắc bị em nằm đè lên. Đầu thì như bị hàng ngàn mũi tên nóng
hổi bắn trúng vậy.”
Eragon lo lắng hỏi Orik:
- Cú ngã của Saphira có
làm ai bị thương không?
Orik cười phát sặc:
- Chỉ mất tay cười quá lăn
đùng khỏi ghế là bị thương thôi. Một cô rồng say xỉn còn cố làm điệu cúi chào!
Ha ha, chuyện này còn được truyền tụng hàng chục năm nữa. Saphira, mi làm gã
bếp trưởng phát khiếp. Hắn chỉ sợ mi ực hết kho rượu quý thôi.
Đưa cho
Eragon một bó quần áo, Orik nói:
- Mặc vào. Bộ này thích hợp với lễ tang
hơn. Lẹ lên, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu.
Eragon xúng xính
trong bộ đồ ông lùn mới đưa: sơ mi trắng, vét đỏ thêu chỉ vàng, quần đen, bốt
đen bóng lộn, mũ cát-két, và sợi thắt lưng da bình thường vẫn đeo thành Zar’roc
được thay bằng một thắt lưng trang trí hoa văn rất đẹp. Nó vỗ nước lên mặt và cố
vuốt cho mái tóc thẳng thớm hơn.
Vừa đi thoăn thoắt trên hai chân ngắn ngủn,
Orik vừa thúc giục Eragon và Saphira ra khỏi phòng, tiến về cửa nam của
Tronjheim.
- Chúng ta phải tới đó vì đó là nơi quàn thi hài Ajihad ba hôm
nay. Lễ chuyển cữu không được gián đoạn, nếu không, linh hồn ông ấy sẽ không
được yên nghỉ.
Saphira nhận xét: “Phong tục kỳ cục.”
Eragon gật đầu
đồng ý. Vì tại Carvahall, người chết thường được chôn trong trang trại của họ.
Những người sống trong làng, khi chết được chôn trong một nghĩa trang nhỏ của
làng. Nghi lễ chỉ là vài ban đồng ca hát lễ, sau đó một bữa tiệc được tổ chức
cho thân nhân và bạn bè người quá cố.
Nhìn dáng đi hơi xiêu vẹo của
Saphira, Eragon hỏi: “Em ráng được tới suốt buổi lễ không?”
“Em chỉ thèm
ngủ thôi. Nhưng lại còn lễ bổ nhiệm Nasuada nữa chứ.”
Eragon quay lại hỏi
Orik:
- Ajihad sẽ được chôn ở đâu?
- Đó là vấn đề đã được thảo luận
giữa các bộ tộc. Khi một người lùn qua đời, chúng tôi tin rằng người đó phải
được táng trong lòng đá, nếu không linh hồn người chết sẽ không bao giờ về với
tổ tiên được… Đó là một điều rất phức tạp, chúng tôi khó có thể cắt nghĩa hết
cho người ngoài hiểu… nhưng từ bao đời nay chúng tôi đã tin như vậy. Gia đình
hay bộ tộc nào chôn cất thân nhân dưới lớp đất thấp kém là một điều ô nhục.
Trong lòng Farthen Dur có một nơi an nghỉ dành cho người lùn. Ajihad sẽ được
đưa tới đó. Vì ông ta là một con người, nên không được nằm cùng mồ với chúng
tôi, nhưng đã có một ngăn huyệt gần kề, dành cho ông ấy. Những người Varden có
thể đến viếng mà không làm kinh động đến chốn thiêng liêng của chúng tôi.
-
Đức vua của ông tỏ ra rất ưu ái Varden.
- Có kẻ cho rằng đức vua đã quá ưu
ái họ.
Cánh cổng to lớn đã được những dây xích ngầm kéo lên. Ánh nắng sớm
yếu ớt rọi vào lòng núi Farthen Dur. Trước những hàng người nghiêm chỉnh, thi
hài thủ lãnh Ajihad được đặt trên một cái giá bằng đá, do sáu người mặc giáp
đen khiêng. Trên đầu ông là cái mũ gắn đá quý. Hai tay ông đặt dưới cằm, nắm
chặt chuôi kiếm bằng ngà. Thanh kiếm ẩn dưới tấm khiên phủ từ ngực tới chân. Áo
giáp bạc phủ tứ chi, lòa xòa chung quanh giá.
Nasuada trong tang phục đen,
đứng sau thi hài cha, vẻ rắn rỏi nghiêm trang, nhưng nước mắt đầm đìa trên mặt.
Đứng bên cô, vua lùn Hrothgar cũng mặc áo choàng đen, rồi tới Arya, Hội-đồng
Tiền-bối. Sau cùng là đoàn người tang chế kéo dài cả dặm. Tất cả những cửa của
đại sảnh cao bốn tầng, dẫn đến trung tâm Tronjheim, đều mở rộng và chật cứng
người.
Khi Eragon và Saphira tiến vào, làn sóng người lao xao tiếng thở
dài và những tiếng thì thầm.
Eragon và Saphira bước lại phía Jormundur
khi thấy ông nhẹ vẫy tay. Lách qua giữa những đội hình, hai đứa tới đứng bên
ông. Sabrae nhìn theo đầy bất mãn. Còn Orik tới đứng sau nhà vua.
Tất cả im
lặng chờ đợi. Mặc dù Eragon không biết họ chờ đợi cái gì.
Tất cả đèn lồng
đều được che đi một nửa, tỏa ra một làn ánh sáng dịu dàng, thanh tịnh. Trong một
thoáng giây, mọi người dường như bất động, nín thở. Từ trên giá đá một làn khói
hương nhẹ nhàng uốn éo vươn lên mái trần mờ mờ ẩn hiện trên cao.
Từ trong
lòng thành phố ngầm Tronjheim âm vang tiếng trống. THÙNG! Tiếng trống trầm buồn
như xuyên tới xương tủy mỗi người, rung động vách núi, tiếng vọng dội từ vách
này sang vách khác.
Đoàn người bắt đầu tiến bước.
THÙNG! Tiếng trống thứ
hai hòa tiếp âm vang của tiếng trống trước, rồi những hồi thùng thùng tiếp theo
dồn dập cất lên. Âm thanh trầm hùng như cuốn những bước chân đi. Đầu óc mọi
người như trống rỗng với những hồi trống bổng trầm như thúc giục cảm xúc lên đến
tột cùng, làm nước mắt phải trào dâng…
THÙNG!
Cuối đường hầm, những
người khiêng giá ngừng lại giữa hai cây trụ bằng mã não, trước khi rẽ vào đại
sảnh trung tâm.
Trước cảnh tượng đổ vỡ của Isidar Mithrim, Eragon thấy
những người lùn càng tỏ ra sầu thảm hơn.
THÙNG!
Đám tang tiến qua nghĩa
trang của ngọc vụn. Những mảng ngọc chất cao như tháp quanh dấu hiệu cây búa và
những ngôi sao năm cánh. Nhiều mảnh ngọc lớn hơn cả thân hình Saphira. Màu ngọc
lấp lánh. Nhiều mảnh còn nguyên hình dạng cánh hoa hồng.
THÙNG!
Đám tang
qua những cầu thang xuống đường hầm. Qua nhiều hang động, qua nhiều ngôi nhà đá
lố nhố trẻ con lùn đang bám chặt áo mẹ, trố mắt nhìn…
Cuối cùng đám tang
ngừng dưới những trụ thạch như rủ từ mái trần xuống một hầm mộ khổng lồ với
những ngăn hốc ngay hàng thẳng lối. Mỗi ngăn là mỗi ngôi mồ với tên và huy hiệu
bộ tộc của người quá cố. Hàng ngàn – hàng trăm ngàn - người đã được an táng tại
nơi đây. Những ngọn đèn lồng đỏ là ánh sáng duy nhất trong chốn âm u này.
Thi hài Ajihad được chuyển vào một phòng nhỏ kế bên. Chính giữa phòng, trên
một bệ nhô cao, ngôi mộ đá với những hàng chữ khắc sâu:
Tộc người lùn,
người thường và thần tiên
Luôn ghi nhớ công ơn con người cao quý.
cương
cường và đầy khí phách này.
Guntera Aruna
Thi hài của vị thủ lãnh
từ từ hạ huyệt. Những người thân tín lần lượt tiến lên vĩnh biệt ông. Eragon và
Saphira trong hàng thứ năm, sau Arya. Bước lên thềm đá để nhìn ông lần cuối,
ruột Eragon quặn thắt, vừa xót thương nguời thủ lãnh, vừa cảm thấy như đây
chính là đám tang của Murtagh.
Đứng bên mộ, Eragon lặng lẽ nhìn: trông
Ajihad bình thản, thảnh thơi hơn bao giờ hết. Dường như thần chết cũng cảm phục
sự vĩ đại của ông và đã tôn vinh ông bằng cách xóa hết những dấu vết hệ lụy của
cõi đời trên diện mạo ông. Eragon mới chỉ biết ông trong một thời gian ngắn,
nhưng cũng đủ để cảm phục con người ông và những điều tiêu biểu nơi ông: đòi tự
do cho những con người bị thống trị. Hơn nữa Ajihad là người đầu tiên cho
Eragon và Saphira một nơi ẩn náu an toàn từ khi rời khỏi thung lũng Palancar.
Eragon cố tìm một điều ý nghĩa nhất mà nó có thể làm để vinh danh ông. Sau
cùng những lời thì thầm bật ra khỏi miệng nó:
- Thủ lãnh Ajihad, cháu xin
thề là tên người sẽ được ghi nhớ mãi về sau. Xin người yên nghỉ và biết rằng
Nasuada sẽ tiếp tục sự nghiệp. Triều đình sẽ bị lật đổ vì những gì những đã
hoàn thành.
Eragon cùng Saphira lui ra nhường chỗ cho Jormundur.
Khi
tất cả mọi người đã tỏ lòng tôn kính thủ lãnh Varden, Nasuada cúi xuống dịu
dàng cầm tay cha. Rên lên một tiếng đầy đau khổ, cô cất tiếng ca ai oán vang
vọng khắp mộ phần.
Rồi mười hai người lùn đẩy nhẹ tấm cẩm thạch, phủ kín mặt
huyệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT