Er­agon lăn mình ra mép giường, ngồi dậy, nhìn quanh căn phòng lờ mờ trong ánh đèn lồng đã được phủ bên ngoài. Nó lặng lẽ ngắm Saphi­ra đang ngủ. Hai bên mạn sườn cô ả căng lên xẹp xuống mỗi khi buồng phổi khổng lồ hít thở không khí qua hai lỗ mũi đầy vảy màu xanh. Thật đáng sợ mỗi khi nhìn ngọn lửa nóng đến có thể làm tan chảy cả kim loại phun ra từ miệng, mà lưỡi và những cái răng trắng như ngà của cô ả không hề hấn gì. Từ sau lần đầu Saphi­ra nhào từ đỉnh Tron­jheim xuống, phun lửa chiến đấu với tà thần Durza, cô nàng hãnh diện ra mặt vì tài năng mới đó của mình. Mỗi khi có dịp trổ tài, ả lại biểu diễn làm cho đồ vật tỏa sáng.

Vì Isidar Mithrim đã bị vỡ, Er­agon và Saphi­ra không còn có thể trú ngụ trong phòng dành cho rồng phía trên tảng ngọc khổng lồ đó nữa. Người lùn phải bố trí để cả hai ở trong một khu bảo vệ cũ, nằm dưới tầng một của Tron­jheim. Đó là một căn phòng rộng, nhưng trần thấp và những bức tường u ám.

Nhớ lại những sự việc xảy ra hôm qua, Er­agon lại cảm thấy đau khổ dâng trong lòng. Nó ngửa tay hứng giọt nước mắt đang ứa ra.

Chiều tối qua, Arya - mệt mỏi, lo lắng và hai chân đau buốt - từ địa đạo lên, đưa ra một trong hai tấm áo choàng màu tía, tả tơi, bết máu của cặp sinh đôi và cái áo lót cùng đôi găng tay da của Murtagh, bảo: “Tất cả những thứ này rải rác trên sườn vực. Không một đường hầm nào thông tới đáy vực tối om om đó hết. Chắc tụi Ur­gal đã lấy áo giáp và vũ khí, rồi ném xác họ xuống vực sâu. Ta đã cố thu hình ảnh họ, nhưng chỉ thấy bóng tối mịt mù như địa ngục. Rất tiếc, Er­agon, họ đã chết cả rồi.”

Er­agon không ngờ cảm giác đau khổ, nhớ thương nguời bạn gần gũi thân thiết suốt mấy tháng qua khủng khiếp đến thế. Nhìn giọt nước mắt nhỏ sáng ngời trên lòng bàn tay, nó quyết định tự thu hình ảnh Murtagh và cặp anh em sinh đôi. Dù nó biết là vô vọng, vì với tài nghệ và phép thuật cao cường, Arya cũng đã chẳng phát hiện đuợc điều gì. Nhưng nó vẫn muốn thử, muốn biết chắc là Murtagh không còn nữa, dù chỉ được thoáng thấy thi thể anh tan nát dưới đáy vực núi Far­then Dur.

Er­agon thì thầm câu thần chú: “Draumr kó­pa”. Lập tức bóng tối bao phủ, biến giọt nước thành một chấm màu đen trên Bàn-​tay-​bạc của nó. Một hình ảnh chập chờn thoáng di chuyển, như một bóng chim vụt qua đám mây bao phủ mặt trăng, rồi… không còn gì nữa.

Nước mắt lại nhỏ giọt trên bàn tay. Er­agon ngồi thẳng người, ráng bình tĩnh lại. Từ khi vết thương gây ra bởi tà thần bình phục, nó nhận ra chiến thắng của mình hoàn toàn nhờ may mắn. Er­agon tự nhủ: “Muốn chiến thắng thực sự khi đụng độ với một Tà Thần khác, hay Ra’zac hoặc chính bạo chúa Gal­ba­torix thì mình phải mạnh hơn tình trạng này nhiều. Mình biết ông Brom có thể dạy mình nhiều điều nữa, nhưng nay ông đã không còn, chọn lựa duy nhất bây giờ chỉ còn hy vọng vào thần tiên.”

Saphi­ra thở gấp, mở mắt thao láo, ngoác mồm ngáp rồi đủng đỉnh bảo:

“Chúc buổi sáng tốt lành, tiểu huynh.”

“Tốt lành gì? Khủng khiếp thì có… Murtagh và Aji­had đều đã mất… Lý do gì lính gác dưới địa đạo không báo cho chúng ta biết sự xâm nhập của Ur­gal? Vì sao Ur­gal có thể theo dõi đoàn người của Aji­had mà lại không bị phát hiện? Arya rất đúng khi bảo chuyện đó vô lý quá.”

Saphi­ra đứng dậy, cánh chạm nóc trần:

“Có thể không bao giờ chúng ta biết được sự thật này. Tốt hơn hết là anh cần phải ăn chút gì đã, rồi chúng ta đi tìm hiểu xem Var­den đang tính toán gì. Đừng chần chờ nữa, thủ lãnh mới sắp được bầu lên chỉ trong vài giờ nữa thôi.”

Er­agon đồng ý. Nó nhớ lại công việc của mọi người khi chia tay chiều qua. Orik chạy vội đi tấu trình tin tức cho vua Hroth­gar, Jor­mundur đưa thi hài thủ lãnh Aji­had đến nơi quàn tạm, trước khi cử hành tang lễ. Còn Arya lặng lẽ đứng một mình, nhìn những gì đang diễn ra.

Nó đứng dậy đeo cung và thanh Za’roc, rồi cúi nhặt yên cương. Một cơn nhói đau buốt xuyên suốt thân mình làm nó ngã vật xuống sàn. Thân thể nó có cảm giác như bị cưa làm hai khúc. Saphi­ra rên lên khi cảm giác đau đớn chuyền qua nó. Nó ráng dỗ dành, nhưng vẫn không thể làm Er­agon bớt đau.

Mấy phút sau, cơn đau dịu dần, Er­agon hổn hển thở, mồ hôi ướt đầm mặt. Nó ngoái tay ra sau rờ vết thẹo. Vết thẹo nóng rát. Saphi­ra đặt nhẹ mũi lên cánh tay Er­agon: “Ôi, tội nghiệp anh bé nhỏ.”

“Lần này đau hơn những lần trước.”

Gượng đứng dậy, Er­agon dựa mình vào Saphi­ra, vuốt mồ hôi trên mặt, rồi lê bước về phía cửa.

“Anh đi nổi không?”

“Không nổi cũng phải đi. Là rồng và kỵ sĩ, chúng ta bắt buộc phải để dư luận thấy sự tôn trọng vị thủ lãnh mới, và thậm chí chúng ta còn có thể ảnh hưởng tới việc tuyển chọn này nữa. Anh sẽ không bỏ qua sức mạnh của địa vị chúng ta trong tổ chức Var­den. Rất may, anh em sinh đôi không có mặt để nắm bắt quyền lực trong dịp này.”

“Phải. Nhưng đừng quên Tà Thần Durza phải chịu đau đớn hàng ngàn năm nữa, vì những gì anh đã gây ra cho hắn.”

“Vậy thì em luôn phải ở sát bên anh.”

Cả hai đi xuyên qua Tron­jheim, tới thẳng khu nhà ăn. Trong hành lang rộng, mọi người ngừng chuyện trò, cúi đầu chào, miệng thì thầm: “Bàn-​tay-​bạc” hoặc “Khắc tinh của Tà Thần”. Một số người lùn cũng chào và gọi Er­agon như vậy. Nó bàng hoàng vì vẻ ủ rũ thẫn thờ của những con người trong những bộ trang phục toàn một màu đen buồn thảm. Nhiều phụ nữ còn trùm mạng đen kén mặt.

Er­agon lấy một khay đá đựng đồ ăn, rồi ngồi bên một bàn thấp. Saphi­ra chăm chú quan sát, đề phòng có kẻ bất ngờ tấn công Er­agon. Nhiều người định tiến lại gần, nhưng bị cô rồng cái gầm gừ đe dọa. Er­agon lẳng lặng ăn, tảng lờ như không biết chuyện gì. Để thoát khỏi những ý nghĩ về Murtagh mãi luẩn quẩn trong đầu, Er­agon âm thầm chuyện trò của Saphi­ra:

“Không còn Aji­had và cặp song sinh, em nghĩ ai sẽ có đủ khả năng điều khiển Var­den?”

Saphi­ra ngập ngừng: “Rất có thể là anh, nếu những lời cuối cùng của Aji­had chính là lời chúc phúc cho vị thủ lãnh tương lai. Chắc sẽ không kẻ nào phản đối anh. Tuy nhiên, theo em, lãnh trách nhiệm này hình như không khôn ngoan lắm đâu. Em thấy toàn là rắc rối.”

“Đồng ý. Hơn nữa, Arya sẽ không chấp thuận, mà một khi đồng ý, nàng ta sẽ là một kẻ thù nguy hiểm nhất. Thần tiên không nói dối khi sử dụng cổ ngữ, nhưng Arya sẽ chối bỏ những lời trối trăng của Aji­had, nếu điều đó có lợi cho ý đồ của nàng ta. Không, anh chẳng hề ham muốn địa vị đó chút nào…. Còn ông Jor­mundur thì sao?”

“Aji­had gọi ông ta là cánh tay mặt, nhưng chúng ta mới tới đây chưa được bao lâu, hiểu biết quá ít về ông ta cũng như những thủ lãnh khác. Những nhận xét về họ, chỉ là cảm tính, không có gì là xác thực cả.”

“Đừng quên nhà vua Hroth­gar và những bộ tộc người lùn, họ sẽ không im lặng trong vụ bầu chọn này đâu. Trừ Arya, vì thần tiên không có tiếng nói trong buổi họp. Chỉ sau khi có quyết định, họ mới được thông báo. Trái lại người lùn sẽ không bỏ qua. Vì vậy, dù Hroth­gar có cảm tình với Var­den, nhưng nếu các bộ tộc phản đối, rất có thể nhà vua sẽ xoay chiều, ủng hộ một kẻ bất tài theo sự thúc giục của các bộ tộc.”

“Vậy kẻ đó sẽ là ai?”

“Một kẻ dễ điều khiển. Là bất cứ kẻ nào sống dưới lòng Far­then Dur này.”

Er­agon ngả người dựa ghế, khép mắt trả lời. Cả hai im lặng chìm trong sự đắn đo tính toán những vấn đề đang phải đối mặt. Một lúc lâu sau, Saphi­ra bảo:

“Er­agon, có người muốn gặp anh. Hắn lì lợm lắm, em không đuổi đi đuợc.’

“Hả?” Er­agon mở hé mắt vì chói sáng. Một chú bé xanh xao đứng bên bàn. chú bé lén lén nhìn Saphi­ra như sợ bị cô ả ăn thịt.

Er­agon càu nhàu hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Chú bé giật thót mình, đỏ mặt, cúi đầu lí nhí;

- Thưa Bàn-​tay-​bạc, ngài được mới tới nói trước Hội-đồng Tiền-bối.

- Hội-đồng Tiền-bối là ai?

Câu hỏi càng làm chú nhóc thêm bối rối:

- Là… là những vị tiền bối… Var­den…. tuyển chọn đại diện của chúng tôi… Là… những cố vấn tin cẩn của thủ lãnh Aji­had. Được… được ra mắt các vị đó là… vinh dự lớn lắm đó…

- Cậu đưa chúng ta đi?

- Dạ, đúng vậy.

Saphi­ra nhìn Er­agon dò hỏi. Nó nhún vai, bỏ dở đĩa đồ ăn, ra hiệu cho chú bé dẫn đường.

Chú nhóc liếc nhanh thanh Zar’roc, mắt sáng lên đầy khâm phục. Er­agon hỏi:

- Tên cậu là gì?

- Jar­sha, thưa ngài.

- Tên hay lắm. Cậu là một liên lạc viên rất cừ.

Chú nhóc hớn hở tiến lên phía trước.

Khi Jar­sha đẩy cánh cửa đá, Er­agon và Saphi­ra thấy một căn phòng hình tròn, mái vòm màu xanh da trời, trang trí những chòm sao. Giữa phòng là một cái bàn cũng hình tròn bằng đá cẩm thạch. Mặt bàn khảm huy hiệu Dur­grimst In­gei­tum (một cây búa với mười hai ngôi sao bao quanh).

Hiện diện bên bàn là Jor­mundur và hai người đàn ông, một cao lều khều, một to ngang; một người đàn bà miệng mím chặt, hai mắt như sát vào nhau; người đàn bà thứ hai có mái tóc bạc xù xù một đống trên khuôn mặt của một quý phu nhân đoan trang đức hạnh, nhưng lại lấp ló chuôi dao găm lòi ra ngoài ngực áo.

Jor­mundur ra lệnh cho Jar­sha:

- Cho mi lui.

Chú nhóc vội cúi chào rồi quay ra.

Biết mọi người đang chăm chú nhìn, Er­agon quan sát, rồi ngồi xuống giữa một hàng ghế trống, để bắt buộc các thành viên hội đồng phải quay lại, hướng về phía nó.

Er­agon cảm thấy hơi thở nóng hổi của Saphi­ra phả trên đầu. Cô ả ngồi chồm hổm ngay sau lưng nó.

Jor­mundur hơi nhổm người cúi chào, rồi ngồi xuống nói:

- Er­agon, cám ơn cậu đã tạm dẹp nỗi buồn riêng để tới dự buổi họp này.

Ông ta lần lượt giới thiệu, trước tiên là người đàn ông cao lêu khêu tên là Umérth, người to ngang là Fall­berd, hai người đàn bà là Sabrae và Eless­sari.

Er­agon nhẹ nhàng cúi đầu, rồi lên tiếng hỏi:

- Còn cặp sinh đôi? Anh em họ có là thành viên trong Hội đồng không?

Sabrae lắc mạnh đầu, gõ những móng tay dài thượt lên bàn:

- Chúng không liên quan gì đến hội đồng này. Đó là đồ rác rưởi, tệ hơn thế nữa, chúng là những con đỉa ti tiện, chỉ hành động vì tư hợi, không hề có chút nhiệt thành phục vụ quân cách mạng Var­den. Vì vậy chúng không có chỗ đứng trong hội đồng này.

Từ đầu bàn bên kia, mùi nước hoa nồng gắt của bà ta phả đến tận mũi Er­agon. Nó tủm tỉm cười nghĩ: “Y như mùi hoa thối rữa.”

Jor­mundur vội lên tiếng:

- Đủ rồi. Chúng ta không ngồi đây để bàn cãi chuyện cặp sinh đôi. Một cuộc khủng hoảng đang chờ chúng ta giải quyết thật cấp kỳ và hiệu quả. Nếu không bầu ngay một người kế nhiệm thủ lãnh Aji­had, kẻ khác sẽ nắm thời cơ. Nhà vua Hroth­gar đã chuyển lời phân ưu tới chúng ta. Trong khi chứng tỏ sự hòa hảo như vậy, chắc chắn nhà vua đang lên kế hoạch riêng, trong khi chúng ta chỉ ngồi bàn cãi suông thôi. Chúng ta cũng không thể coi thường Du Vrang Ga­ta – Con- đường Lãng-​du, tổ chức của những pháp sư. Dù hầu hết trong số họ đều trung thành với Var­den, nhưng khó mà đoán được hành động của họ, kể cả trong những thời điểm tốt đẹp nhất. Vì quyền lợi của họ, họ có thể quyết định chống lại thế lực của chúng ta. Đó là lý do vì sao chúng tôi cần đến sự trợ giúp của cậu, Er­agon, để đưa ra đề nghị hợp lý nhất, ai sẽ thay thế thủ lãnh Aji­had.

Fal­berd vươn người, đặt bàn tay mập mạp lên bàn:

- Cả năm chúng tôi đều nhất trí đó là nguời chính đáng nhất. Nhưng… truớc khi để cậu biết nguời đó là ai, chúng tôi muốn cậu phải lấy danh dự mà thề, dù đồng ý hay không, không một lời nào trong cuộc thảo luận này bị tiết lộ ra ngoài.

Er­agon hỏi Saphi­ra: “Vì sao vậy, Saphi­ra?”

“Em không biết… nhưng có thể là một cái bẫy. Tuy nhiên anh thấy không, họ đâu bắt em thề bồi gì? Hừ, lũ ngốc quên là em thông minh chẳng thua gì loài người. Được, như vậy càng dễ, thay vì anh, em vẫn có thể nói lại với Arya những gì nghe được trong buổi họp này.”

Er­agon cảm thấy thoải mái vì ý tưởng đó của Saphi­ra, nó lên tiếng:

- Đồng ý, tôi hứa. Bây giờ xin cho biết, quí vị chọn ai làm người đứng đầu Var­den?

- Na­sua­da.

Thật bất ngờ đối với Er­agon. Vì cô ta còn quá trẻ, chỉ hơn Er­agon vài tuổi. Hội-đồng Tiền-bối chọn cô ta với ý đồ gì? Họ có lợi gì trong vấn đề này. Nhớ lại những lời chỉ giáo của ông Brom, Er­agon biết nó phải cấp tốc phân tích vấn đề từ mọi góc cạnh, để có sự quyết định tức thì.

Saphi­ra nhận xét: “Na­sua­da có sự cứng rắn giống như cha cô ấy vậy.”

“Có thể, nhưng ngoài ra họ còn lý do nào để chọn lựa cô ấy không?”

Để kéo dài thời gi­an, Er­agon hỏi:

- Tại sao lại không là ông, ông Jor­mundur? Thủ lãnh Aji­had vẫn bảo: ông là cánh tay mặt của người. Như vậy chẳng có nghĩa là ông sẽ là người kế nhiệm sao?

Một làn sóng bất an lan suốt phòng họp: Sabrae, nắm chặt hai tay, ngồi thẳng người lên; Umérth và Fal­berd nét mặt sa sầm, đưa mắt nhìn nhau; trong khi Elessari chỉ nhếch mép cười, chuôi dao găm đung đưa trước ngực.

Jor­mundur thận trọng lựa lời:

- Những lời nói đó của thủ lãnh… chỉ thuần túy là về vấn đề quân sự. Hơn nữa, tôi là một thành viên trong hội đồng, chỉ được quyền ủng hộ một người khác ngoài hội đồng thôi. Một thành viên tự đề cao, đặt mình lên trên những thành viên khác là một sự khờ dại, đầy nguy hiểm.

Ông ta vừa dứt lời toàn hội đồng như trút được gánh nặng. Elessari vỗ cánh tay Jor­mundur khen ngợi.

Saphi­ra nhận xét: “À, đám kia không ủng hộ, ông ta khó lòng mà nắm quyền được. Nhìn ánh mắt họ kìa. Jor­mundur như lạc giữa một bầy sói.”

“Không, phải nói là, Jor­mundur là con sói lạc giữa bầy linh cẩu mới đúng chứ.”

Er­agon hỏi:

- Các vị thấy là Na­sua­da đã có đầy đủ kinh nghiệm trong nhiệm vụ này?

Elessari lên tiếng ngay:

- Khi Aji­had gia nhập Var­den, tôi đã có mặt tại đây được bảy năm rồi. Tôi đã chứng kiến Na­sua­da từ một cô gái nhỏ dễ thương lớn lên thành một thiếu nữ trưởng thành. Đôi khi hơi nông nổi, nhưng cô ta xứng đáng là người lãnh đạo Var­den. Mọi người sẽ yêu quý cô ấy…

Mụ vỗ mạnh lên ngực, hăng hái tiếp:

- Bây giờ tôi và các chiến hữu đây sẽ luôn có mặt để hướng dẫn tiểu thư Na­sua­da vượt qua gi­ai đoạn khó khăn này. Do đó sự thiếu kinh nghiệm sẽ không còn là rào cản ngăn cô ấy nhận địa vị chính đáng của mình.

Vậy là Er­agon đã hiểu. Họ muốn có một con rối trong tay.

Umérth cắt ngang:

- Tang lễ Thủ Lãnh sẽ tổ chức trong hai ngày. Ngay sau đó, chúng ta tuyên bố tiểu thư Na­sua­da là thủ lãnh mới. Dù chúng ta chưa hỏi ý kiến, nhưng chắc chắn cô ấy sẽ không phản đối. Er­agon, chúng tôi mong cậu sẽ có mặt trong buổi Na­sua­da nhận nhiệm vụ mới – không ai, kể cả đức vua Hroth­gar phàn nàn gì về chuyện đó được. Nhân dịp này cậu sẽ tuyên thệ trung thành cùng Var­den. Điều này sẽ đem lại niềm tin đang bị gi­ao động của mọi người từ sau cái chết của thủ lãnh và cũng để ngăn ngừa kẻ nào có ý định chia rẽ nội bộ của tổ chức.

“Tuyên thệ!”

Saphi­ra góp ý ngay: “Thấy gì không? Họ không muốn anh tuyên thệ với Na­sua­da, mà với Var­den.”

“Đúng, và họ muốn là những người đứng ra chỉ định cô ấy làm thủ lãnh. Điều đó chứng tỏ hội đồng có quyền lực lớn hơn thủ lĩnh mới. Họ có thể yêu cầu chúng ta hoặc Arya làm lễ bổ nhiệm cho Na­sua­da, nhưng như vậy sẽ có nghĩa chúng ta và Arya vượt cao hơn họ. Bằng cách tự đứng ra bổ nhiệm Na­sua­da, họ sẽ nắm quyền điều khiển cô ấy, điều khiển cả chúng ta, xuyên qua vụ tuyên thệ trung thành. Hơn thế nữa, đối với dư luận, họ còn có lợi thế là Na­sua­da được một hiệp sĩ rồng hỗ trợ.”

Er­agon lên tiếng hỏi:

- Chuyện gì sẽ xảy ra, nếu tôi từ chối lời đề nghị của quý vị?

Fal­berd thoáng bối rối:

- Có.. có.. gì đâu. Tất nhiên không có gì xảy ra cả. Nhưng sẽ là một sự ngạo mạn khủng khiếp nếu cậu vắng mặt trong buổi bầu chọn Na­sua­da. Người hùng trong trận Far­then Dur không thèm tới dự! Cô ấy sẽ nghĩ sao? Kỵ sĩ rồng khinh thường Na­sua­da và thấy tổ chức Var­den không xứng đáng để tham gia phục vụ? Ai có thể chịu đựng nổi sự nhục nhã như vậy chứ?

Thông điệp quá rõ ràng! Họ cố tình gây sức ép. Tay nắm chặt chuôi thanh Zar’roc dưới gầm bàn, Er­agon chỉ muốn gào vào mặt những con người này, không cần kiểu ép buộc như vậy, nó vẫn sẵn lòng ủng hộ Var­den. Nhưng lúc này, với thái độ của họ, Er­agon sẽ chống đối đến cùng để thoát khỏi cái còng họ muốn choàng vào nó. Nó bật nói:

- Nếu quả tình các kỵ sĩ rồng được trọng vọng như vậy, tôi thấy mình có thể ráng sức tự điều hành Var­den.

Không khí trong phòng căng thẳng hẳn. Một lúc sau Sabrae mới lên tiếng:

- Điều đó… không khôn ngoan lắm đâu.

Saphi­ra góp ý: “Aji­had mất rồi, chúng ta không thể giữ thế độc lập với các phe nhóm, như mong muốn của ông ấy được đâu. Không nên chọc giận Var­den, vì ngay sau khi Na­sua­da kế vị, hội đồng này ngay lập tức điều khiển cô ta. nên nhớ, hành động của họ cũng là cách tự đề phòng, như chúng ta vậy. Xoa dịu họ đi.”

“Nhưng sau khi nắm được ta trong tay, họ sẽ còn bắt chúng ta làm gì nữa? Họ có sẽ tôn trọng thỏa hiệp với thần tiên và gửi chúng ta tới Ellesméra để huấn luyện không? Jor­mundur đối xử với anh như một người đáng trọng, nhưng còn những thành viên khác trong hội đồng? Không thể nào đoán được ý họ.”

“Hãy đến dự buổi lễ kế nhiệm của Na­sua­da, còn chuyện tuyên thệ để sau hãy tính. Biết đâu từ nay đến khi đó tình hình có thể đổi thay.”

Er­agon gật đầu, lên tiếng:

- Theo đề nghị của quý vị, tôi sẽ có mặt trong buổi lễ bổ nhiệm Na­sua­da.

Jor­mundur nhẹ nhõm hẳn:

- Tốt, tốt rồi. Vậy thì chúng ta chỉ còn một vấn đề thảo luận trước khi cậu rời đây. Đó là, sự chấp thuận của tiểu thư. Chúng ta đã đầy đủ tại đây, không nên trì hoãn nữa. Tối sẽ cho đi mời tiểu thư ngay bây giờ. Cả Arya nữa… vì chúng ta cần sự tán thành của thần tiên, trước khi công khai thông báo. Không có gì khó khăn đâu, Arya không thể chống lại hội đồng này hay cậu được, Er­agon. Cô ta sẽ phải đồng ý với phán quyết của chúng ta.

Elessari chiếu đôi mắt sắc như thép vào Er­agon:

- Khoan…Kỵ sĩ hứa chứ? Hứa sẽ tuyên thệ trong buổi lễ?

Fal­berd nói thêm:

- Đúng, cậu nên làm vậy. Var­den sẽ mang nhục nếu không bảo vệ an toàn cho cậu bằng mọi cách.

Er­agon thầm nghĩ: “Khéo nói lắm”.

Saphi­ra bảo: “Em e là anh chẳng còn sự lựa chọn nào khác nữa đâu.”

“Họ không dám làm hại chúng ta, nếu anh từ chối.”

“Không, nhưng họ sẽ không ngừng gây phiền phức cho ta. Em khuyên anh chấp nhận là vì anh. Biết bao hiểm nguy rình rập, em không thể bảo vệ hết được cho anh. Er­agon, đương đầu với bạo cua Gal­ba­torix, anh cần đồng minh, chứ không phải tìm thêm kẻ thù. Chúng ta không đủ khả năng hòa hoãn cùng lúc với cả Triều Đình và Var­den.”

Sau cùng Er­agon lên tiếng:

- Tôi sẽ tuyên thệ.

Nhưữngn­guời quanh bàn thở phào nhẹ nhõm. Er­agon bảo Saphi­ra: “Họ sợ chúng mình.” Saphi­ra nói ngay: “Sợ là phải.”

Jor­mundur gọi Jar­sha, ra lệnh cho chú nhóc đi mời Na­sua­da và Arya.

Trong khi chờ đợi, các thành viên hội đồng vẻ mặt căng thẳng, thì thầm với nhau. Không quan tâm tới họ, Er­agon tập trung suy nghĩ, tìm cách thoát khỏi tình trạng tiến thoái lưỡng nan này.

Nghe tiếng mở cửa, tất cả đều quay lại. Na­sua­da đi trước, mắt nghiêm nghị, cằm ngẩng cao. Bộ váy dài thêu còn đen thẫm hơn cả màu da của cô, chỉ một vệt màu đỏ tía kéo dài từ vai xuống tận lưng. Sau cô là Arya, bước đi êm dịu uyển chuyển như một con mèo. Sau cùng là vẻ mặt cởi mở, tươi roi rói của Jar­sha.

Jor­mundur cho cậu bé lui ra, rồi dìu Na­sua­da tới chỗ ngồi. Er­agon vội vàng kéo ghế mời Arya, nhưng cô lẳng lặng đứng cách xa bàn họp.

Er­agon thúc giục Saphi­ra: “Em cho nàng biết tất cả những gì đã xảy ra đi. Anh nghĩ hội đồng sẽ không cho nàng biết chuyện họ đã ép buộc anh tuyên thệ trung thành vơớiVar­den đâu.”

Jor­mundur gật đầu chào Arya, rồi quay lại Na­sua­da:

- Thưa Tiểu thư Na­sua­da, ái nữ của thủ lãnh Aji­had, toàn thể Hội-đồng Tiền-bối xin thành thật chia buồn cùng tiểu thư trong sự mất mát chung quá to lớn này của tất cả chúng ta.

Ông hạ thấp giọng hơn:

- Tất cả chúng ta đều biết một thành viên trong gia đình bị chết dưới lưỡi gươm của triều đình đau đớn như thế nào. Mỗi cá nhân chúng tôi đều vô cùng quý trọng tiểu thư.

- Cám ơn quý vị.

Hạ thấp đôi mắt bồ câu, Na­sua­da khe khẽ nói. Cô ngồi lặng lẽ. Vẻ ngại ngùng, khiêm tốn như một con người rất dễ bị tổn thương của Na­sua­da khác hẳn với cô gái sôi nổi nhiệt tình Er­agon gặp trước trận chiến, làm nó chỉ muốn ngỏ mấy lời khích lệ, an ủi cô.

Jor­mundur tiếp tục:

- Dù lúc này còn là thời gi­an tang chế, nhưng trước một tình hình khó khăn nhất thiết cần phải có cô giải quyết. Vì hội đồng này không thể lãnh đạo Var­den và chỉ ngay sau lễ tang phải có người kế nhiệm cha cô, nên chúng tôi yêu cầu cô hãy nhận lãnh trách nhiệm đó. Cô là người thừa kế của thủ lãnh, địa vị này được trao cho cô là vô cùng chính đáng… Toàn thể chiến hữu Var­den trông cậy vào cô.

Hai mắt long lanh, Na­sua­da cúi thấp đầu, giọng trầm buồn:

- Tôi không ngờ được mời tới đây để thay thế cha tôi, vì tôi còn quá trẻ. Tuy nhiên… tôi xin đón nhận trách nhiệm này… nếu quý vị tin rằng đó là bổn phận của tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play