Đêm đó, Eragon ngồi bên đống lửa chập chờn, nhai một chiếc lá bồ công anh. Bữa
ăn tối là món trộn của rễ, hạt và rau xanh mà Arya đã nhặt nhạnh quanh vùng quê.
Ăn sống, không muối nên khó mà ngon nổi, nhưng nó cố nhịn, không làm phong phú
thêm bữa ăn bằng chim hay thỏ có rất nhiều trong vùng này, vì nó không muốn Arya
nhìn bằng ánh mắt phản đối. Hơn nữa, sau cuộc chiến với những người lính, ý
tưởng lấy đi một mạng sống, dù chỉ là một con vật, cũng làm nó muốn ói.
Trời
đã khuya, và sáng mai sẽ phải khởi hành sớm, nhưng cả nó và Arya vẫn chưa định
đi nghỉ. Cô ngồi ôm hai chân co lên, cằm dựa đầu gối. Vạt váy xòe ra như những
cánh hoa. Eragon gục đầu sát ngực, tay trái xoa nắn bàn tay phải, ngẫm nghĩ:
"Mình cần một thanh kiếm. Mình
cũng phải bao tay để tránh bị thương tật khi đấm vào một vật gì. Vấn đề là, bây
giờ mình quá mạnh, nên găng tay sẽ phải lót nhiều lớp. Như vậy trông sẽ thật lố
bịch, to đùng và nóng, hơn nữa, không thể suốt đời đeo găng xù xù. Và chuyện gì
sẽ xảy ra, nếu mình đeo chiếc nhẫn của ông Brom trong khi tham chiến? Đó là sản
phẩm của thần tiên, nên không lo mặt ngọc bị vỡ, nhưng mình sẽ không chỉ bị trật
khớp mà còn bị dập xương tay .. đến không thể hàn gắn được nữa"
Nắm
chặt bàn tay, xoay qua lại, Eragon thầm nhủ: "Mình có thể tạo ra một câu thần chú để ngăn chặn vật thể nào xông
vào tay mình với tốc độ nguy hiểm. Không, không ổn. Vì nếu đó là một tảng đá?
Một quả núi thì sao? Cố chặn lại là mình tự sát. Ồ, nếu găng và phép thuật không
hiệu quả, mình mong có một cặp Ascudgamln của người lùn, đôi 'tay sắt' của
họ."
Eragon mỉm cười nhớ lại ông lùn Shrrgnien có một mũi nhọn bằng
thép, gắn trên một đế cũng bằng thép trên mỗi ngón tay, trừ ngón cái. Với mấy
mũi thép đó, nếu muốn, Shrrgnien có thể đánh đấm bất cứ thứ gì, mà bớt phải lo
bị đau rất tiện lợi, vì có thể tháo ra bất cứ lúc nào. Nhưng Eragon chưa có ý
định khoan lỗ những khớp tay để đặt đế thép. Nó nghĩ:"Xương mình mỏng hơn xương người lùn, có
lẽ quá mỏng, vì vậy Ascudgamln không là một ý hay, nhưng có thể thay vào đó mình
sẽ ..."
Cúi xuống hai bàn
tay, nó thì thầm:
-Thaefathan .
Lưng bàn tay nó bắt đầu rần rần đau rát
như bị gai đâm , như vừa bị ngã vào bụi tầm ma đầy lông ngứa. Một cảm giác căng
thẳng và khó chịu làm nó chỉ muốn nhảy dựng lên mà gãi. Với ý chí quyết tâm, nó
ngồi tại chỗ, nhìn lớp da trên các khớp tay phồng lên thành một lớp chai trắng,
dày hơn hai phân trên mỗi mấu nối. Khi đã hài lòng với kích cỡ và độ dày của
những vết da chai sần đó, nó thu hồi phép thuật, rờ mó, ngắm nhìn lớp da mới
phồng to trên những ngón tay.
Hai bàn tay nó nặng nề và cứng nhắc hơn trước.
Xoa những nốt chai sần trên tay phải vào lòng bàn tay trái, nó nghĩ: "Có thể là xấu xí và mọi người nhìn thấy
sẽ cười nhạo mình, nhưng mình bất cần, vì điều này có thể giúp mình bảo toàn
tính mạng."
Tràn đầy phấn khích, Eragon đấm mạnh lên tảng đá giữa hai
chân. Sư va chạm rung lên tận cánh tay và phát ra một tiếng "thịch", nhưng nó
chỉ cảm thấy như vừa đấm lên một tấm bảng phủ nhiều lớp vải. Mạnh dạn lấy cái
nhẫn của ông Brom từ ba lô ra, Eragon đeo vào tay. Vết da sần cao hơn mặt nhẫn.
Nó thử đấm lại lên tảng đá, âm thanh khô khan dội lên chỉ là sự đụng chạm giữa
lớp da dày với mặt đá cứng.
Liếc nhìn nó qua màn tóc loà xoà, Arya
hỏi:
-Làm gì vậy?
-Không có chi. Tôi nghĩ đây là một ý kiến khá hay, vì
lại có thể đấm một kẻ nào đó. Arya quan sát mấy khớp tay của nó:
-Khi đeo
găng sẽ rất khó.
-Tôi sẽ cắt găng cho rộng ra.
Cô gật đầu, quay lại nhìn
ngọn lửa.
Eragon ngả người, chống trên khuỷu tay, hai chân duỗi dài, khoan
khoái vì đã chuẩn bị cho bất kỳ trận đánh nào sẽ tới trong tương lai gần nhất.
Ngoài chuyện đó, nó không dám suy nghĩ gì hơn, vì nếu suy nghĩ xa xôi, nó lai
bắt đầu tự hỏi: nó và Saphira sẽ phải hạ Murtagh và Galbatorix bằng cách nào
đây, và lúc đó móng vuốt lạnh ngắt của nỗi hoang mang hãi hùng lại tràn đầy
trong nó.
Lom lom nhìn ngọn lửa chập chờn,nó tìm quên những mối bận tâm,
những trách nhiệm. Nhưng rồi ngọn lửa chập chờn liên tục ru nó vào một trạng
thái tiêu cực, với những mẩu ý tưởng rời rạc, những âm thanh, những khuôn mặt,
những cảm xúc trôi nổi như những bông hoa tuyết rơi xuống từ bầu trời mùa đông
êm ả. Và giữa những hình ảnh lộn xộn đó, xuất hiện khuôn mặt người lính đã van
xin tha mạng. Một lần nữa, Eragon lại thấy anh ta khóc, lại nghe tiếng van xin
tuyệt vọng, và lại cảm thấy cổ anh ta gãy như một cành cây ướt.
Bị ký ức hành
hạ, Eragon nghiến răng thở mạnh bằng mũi. Toàn thân toát mồ hôi lạnh. Nó ngọ
ngoạy, cố sức xua đuổi bóng ma người lính, nhưng không thể. Nó la lên:
-Đi
đi! Không phải lỗi tôi. Hãy oán trách Galbatorix, đừng oán tôi. Tôi đâu muốn
giết anh!
Đâu đó, trong bóng tối, một con sói tru lên. Từ mọi phía trên cánh
đồng, hàng loạt những con sói khác đáp lại, cất cao giọng trong một âm điệu chói
lọi. Bản nhạc kì quái làm da đầu Eragon gai gai, cánh tay nổi ốc. Rồi, trong một
thoáng, tiếng tru của chúng hoà thành một điệu giống như tiếng rống xung phong
của một quái thú Kull đang tấn công. Eragon lo lắng nhấp nhổm. Arya hỏi:
-Có
gì không ổn thế? Sói hả? Anh biết mà, chúng không làm phiền gì đâu. Chúng đang
dạy sói con săn mồi, và không để đám sói nhỏ đó đến gần những sinh vật có mùi lạ
như chúng ta đâu.
Eragon vỗ lên trán, nói:
-Không phải vì đám sói ngoài
đó, mà là đám sói ở trong này.
Arya gật đầu nhanh như chim, để lộ ra cô không
phải là người, dù cô mang hình dạng một con người:
-Đúng vậy. Những con quái
trong của tư tưởng ghê gớm hơn những con vật sống kia nhiều. Sợ hãi, nghi ngờ,
cả sự căm ghét nữa, làm người ta suy sụp hơn thú dữ.
-Cả tình yêu
nữa.
-Tình yêu. Tham lam, hờn ghen và tất cả những ám ảnh khác thôi thúc
những loài có khả năng cảm thụ nhạy cảm với chúng.
Eragon nghĩ đến Tenga một
mình trong tiền đồn Edur Ithindra đổ nát của thần tiên, gò mình trên kho sách
quí, tìm kiếm mãi lời giải đáp không bao giờ có được. Nó dằn lòng không nhắc tới
vị lão tiên ẩn cư đó với Arya, vì đây không phải lúc bàn về cuộc gặp gỡ lỳ lạ
đó. Nó hỏi:
-Khi chém giết cô có băn khoăn không?
Arya khép hờ đôi mắt màu
lục:
-Tôi và các thần tiên khác đều không ăn thịt loài vật, vì chúng tôi
không chịu được việc săn bắt sinh vật khác để thoả mãn cơn đói của mình. Anh
không ngượng miệng khi hỏi, giết chóc có làm chúng tôi quá ít, để có thể tin
chúng tôi là những kẻ sát nhân tàn nhẫn sao?
-Ồ , không. Tất nhiên là không.
Ý tôi không phải thế.
-Vậy thì ý anh là gì? Nói ra đi, nhưng đừng lăng mạ trừ
khi anh cố tình.
Eragon thận trọng tìm lời, nói:
-Trước khi tấn công
Helgrind tôi cũng đã hỏi anh Roran câu này. Điều tôi muốn biết là: cô cảm thấy
sao khi chém giết? Cô có thấy người chiến binh đã bị cô giết chết trừng trừng
nhìn lại cô, thật như cô đang ở trước mặt tôi lúc này không?
Arya xiết chặt
vòng tay ôm hai chân, đôi mắt trầm ngâm. Một con bướm đêm bay qua vừa khi ngọn
lửa chợt bùng lên. Arya đưa ngón tay lên lẩm bẩm :
-Gánga .
Phất đôi cánh
mượt lông tơ, con bướm vụt bay đi. Mắt vẫn nhìn ngọn lửa, Arya nói:
-Chín
tháng sau khi trở thành sứ giả - nếu đúng như những gì tôi được cho biết, thì
tôi là sứ giả duy nhất của mẫu hoàng – trên đường từ chỗ của Varden đến thủ phủ
Surda, ngày đó Surda vẫn còn là một xứ sở mới . Đi khỏi rặng núi Beor chưa được
bao lâu, tôi và các bạn đồng hành gặp một nhóm Urgal. Chúng tôi sẵn lòng tiếp
tục lên đường, kiếm nằm trong vỏ. Nhưng như thói quen của chúng, đám Uragl khăng
khăng đòi chứng tỏ là sẽ thắng chúng tôi, để tôn vinh địa vị chúng trong bộ tộc.
Chúng tôi mạnh hơn nhiều – vì có Weldon, người đã kế vị Brom, trở thành lãnh tụ
của Varden – đánh đuổi chúng đi là một chuyện dễ dàng ... Hôm đó, lần đầu tiên
tôi đã lấy đi một sinh mạng. Suốt mấy tuần sau tôi vẫn còn buồn, cho đến khi tôi
nhận ra là mình sẽ hoá điên, nếu cứ đắm chìm trong niềm ray rứt đó. Nhiều người
đã không chịu nổi vị quá tức giận, quá ân hận. Hoặc có người tim trở thành chai
đá, mất khả năng phân biệt đúng sai.
-Bằng cách nào cô chấp nhận được những
gì đã làm.
-Tôi xem xét lại những lý do làm mình phải giết, để xác định chúng
có chính đáng không. Tôi tự hỏi: chính nghĩa của chúng ta có đủ quan trọng để
tiếp tục ủng hộ, dù đòi hỏi tôi lại phải chém giết nữa không. Cảm thấy đó là lí
do thích đáng, tôi quyết định, mỗi khi nghĩ đến cái chết, tôi tưởng tượng mình
đang ở trong vườn hoa của hoàng cung Tialdarí.
-Hiệu quả không?
Vén mớ tóc
loà xoà trước mặt ra sau cánh tai tròn, cô nói:
-Hiệu quả. Thuốc giải duy
nhất làm xói mòn sự độc hại của bạo tàn là hãy tìm an lạc trong chính
mình.
Ngừng lại một lúc, Arya nói thêm:
-Hít thở cũng mang lại hiệu
quả.
-Hít thở ?
-Thở đều đặn, chậm rãi, như đang ngồi thiền. Đó là một
phương pháp tốt nhất làm ta bình tĩnh lại.
Theo lời khuyên của Arya, Eragon
bắt đầu hít vào thở ra một cách ý thức, giữ nhịp thở đều đặn, và mỗi hơi thở,
đẩy hết khí trong phổi ra. Trong vòng một phút, sự co thắt trong bụng Eragon nới
lỏng, sự khó chịu thuyên giảm, hình bóng những kẻ thù đã chết hình như không còn
hiển hiện nữa... Những con sói lại tru lên, sau một thoáng hoảng hốt, Eragon
lắng nghe và không cảm thấy sợ hãi nữa, vì tiếng sủa chúng đã mất sức mạnh làm
nó bối rối.
-Cảm ơn, Arya.
Cô duyên dáng nghiêng đầu nhìn nó.
Cả hai
yên lặng chừng một khắc giờ, rồi Eragon ngập ngừng nói:
-...Urgal .Cô nghĩ
sao về việc Nasuada cho phép chúng gia nhập Varden? Nhặt một nhánh cây con vương
trên áo, Arya săm soi nhìn như cành cây nhỏ đó chứa đựng một điều bí ẩn.
-Đó
là một quyết định dũng cảm. Tôi khâm phục cô ấy về điều đó. Nasuada luôn làm
những điều có ích nhất cho Varden, dù cái giá phải trả như thế nào.
-Cô ấy
làm nhiều thành viên Varden tức giận khi chấp nhận lời thỉnh cầu của
NarGarzhvog.
-Nhưng với cuộc thách đấu trường đao, cô ấy đã lấy lại được lòng
trung thành của họ. Nasuada rất khôn ngoan khi cần giữ địa vị của cô.
Búng
cành cây vào đống lửa, Arya nói tiếp:
-Tôi không ưa mà cũng chẳng ghét Urgal.
Không như Ra’zac, Urgal không xấu xa độc ác bẩm sinh, chúng chỉ quá say mê chiến
trận. Đó là sự khác biệt quan trọng, dù không được gia đình các nạn nhân của
chúng chia sẻ. Trước kia thần tiên chúng tôi đã từng đón tiếp Urgal, và sẽ cư sử
bình thường với chúng khi cần thiết. Tuy nhiên, triển vọng đó vẫn còn mơ hồ
lắm.
Cô không cần phải giải thích vì sao. Nhiều cuốn sách sư phụ Oromis đưa
cho Eragon đọc đã dành nhiều chương về vấn đề Urgal, đặc biệt là cuốn Du ký của Gnaevaldrskald, đã dạy nó
là:
Toàn bộ văn hoá Urgal đặt nền tảng trên những chiến công. Urgal đực chỉ
có thể chứng tỏ địa vị bằng cách tấn công làng khác – dù là làng của Urgal,
người thường, hay người lùn
- hoặc thách đấu tay đôi, có khi đánh tới chết.
Khi tới tuần cặp kê, Urgal cái từ chối kết hôn với một con đực nếu không đủ khả
năng hạ ít nhất ba đối thủ. Kết quả là, thế hệ Urgal mới chỉ còn một chọn lựa:
thách đấu với thế hệ lớn tuổi hơn, địa vị cao hơn; và lang thang khắp nơi tìm cơ
hội để chứng tỏ lòng dũng cảm. Tập quán đó ăn sâu tới nỗi, kẻ nào có ý dẹp bỏ
đều bị thất bại. Eragon thầm nghĩ: "Ít ra, chúng thật sự là chúng. Còn hơn nhiều
con người có thể khẳng định về mình."
Eragon hỏi:
-Vì sao tà thần Durza và
Urgal có thể phục kích cô, Glenwing và Faolin? Cô không có lớp phép thuật bảo vệ
sao?
-Những mũi tên đó đã được yểm bùa.
-Urgal là pháp sư?
Arya nhắm
mắt, lắc đầu thở dài:
-Không. Đó là ma thuật đen tối của Durza.
-Tôi không
biết sao cô có thể chống chọi lâu đến thế. Tôi thấy những gì nó đã làm với
cô.
-Không... không dễ đâu.
-Tôi coi những sự tra khảo của nó như là một
trắc nghiệm cho lời cam kết của mình, như một cơ hội để biểu lộ rằng tôi đã phạm
sai lầm, thật sự không xứng đáng với biểu tượng yawe, và như tôi đáng bị chịu sự
đau đớn đó.
-Nhưng dù sao, ngay cả thần tiên cũng không miễn nhiễm với sự đau
đớn. Suốt bấy nhiêu tháng trời mà cô vân giữ được bí mật vị trí của Ellesméra
quả là một điều đáng kinh ngạc. Một thoáng kiêu hãnh trong giọng nói của
Arya:
-Không chỉ vị trí Ellesméra, ma còn nơi tôi giấu trứng của Saphira, từ
vựng cổ ngữ của tôi và tất cả những thứ khác rất hữu ích cho Galbatorix.
Im
lặng một lúc, Eragon hỏi:
-Cô có thường nghĩ lại những gì đã trải qua trong
Gil’ead không?
Arya không trả lời, nó nói tiếp:
-Chưa bao giờ cô nói về
chuyện đó. Cô kể lại đầy đủ những tháng ngày ở trong tù, nhưng không bao giờ
nhắc tới những ngày tháng đó đối với cô như thế nào, cho đến bây giờ cô cũng
chưa nói là cô đã cảm thấy ra sao.
-Đau đớn là đau đớn. Không cần thiết phải
diễn tả ra.
-Đúng. Nhưng không nhắc tới, có thể còn gây tai hại hơn những vết
thương thật sự ... Không ai sống qua một chuyện như thế mà tránh khỏi tổn
thương. Ít nhất là trong tâm hồn.
-Sao anh nghĩ là tôi không tâm sự với
ai?
-Ai?
-Điều đó có gì quan trọng? Ajihad, mẹ tôi, một người bạn ở
Ellesméra.
-Có thể tôi lầm, nhưng hình như cô không gần gũi với ai. Khi đi
dạo, cô đi một mình, dù đang sống cùng các thần tiên.
Sắc mặt Arya vẫn điềm
tĩnh. Eragon vừa tự hỏi liệu cô ta có trả lời không, thì Arya thì thầm:
-Đâu
phải luôn luôn như thế.
Cảnh giác, Eragon ngồi bất động, sợ nếu làm bất cứ
điều gì cũng sẽ làm cô ngừng nói.
-Một lần, tôi đã có người để chuyện trò,
người hiểu tôi là gì, từ đâu tới. Một lần ...Chàng lớn tuổi hơn tôi, nhưng tâm
hồn chúng tôi đồng địêu, cả hai đều khao khát khám phá thế giới bên ngoài đại
ngàn của chúng tôi, khát khao chiến đấu chống lại Galbatorix. Cả hai đều không
chịu nổi cuộc sống trong Du Weldenvarden - học hành, làm việc bằng phép thuật,
theo đuổi những dự án riêng – khi được biết Kẻ-giết-rồng, nguyên nhân suy tàn
của các kỵ sĩ, đang tìm cách chinh phục giống nòi chúng tôi. Sau mấy thập kỷ tôi
nhận chức vụ sứ giả, và vài năm trước khi Helfring trộm trứng của Saphira, chàng
đã quyết định tình nguyện tháp tùng tới bất cứ nơi nào tôi phải đi theo lệnh nữ
hoàng.
Cô chớp mắt, cổ họng phập phồng.
-Tôi không đồng ý để chàng đi,
nhưng nữ hoàng lại thích ý tưởng đó, và bà rất nghiêm khắc.
Cô lại chớp đôi
mắt rực sáng hơn bao giờ. Eragon hết sức nhẹ nhàng hỏi:
-Đó là Faolin?
Cô
nói như nghẹn thở:
-Phải.
-Cô yêu ông ta?
Ngửa đầu, Arya nhìn lên bầu
trời lấp lánh Cổ cô nhuộm vàng ánh lửa. Mặt xanh xao dưới ánh sáng tỏa xuống từ
trời.
-Anh hỏi vì mối quan tâm bằng hữu hay vì sự quan tâm của riêng
anh?
Cô bật lên một tiếng cười ngắn, âm thanh như tiếng nước rơi trên những
tảng đá lạnh lẽo.
-Đừng bận tâm. Trời đêm làm tôi rối trí, làm tôi hết e dè,
và tôi cảm thấy thoải mái nói hết những gì chất chứa trong long.
-Không có gì
quan trọng cả.
-Quan trọng chứ. Vì tôi ân hận, và tôi sẽ không dung thức cho
chuyện đó. Tôi có yêu Faolin không ư? Anh định nghĩa tình yêu là gì? Hơn hai
mươi năm, chúng tôi cùng đi, hai kẻ bất tử đi giữa những loài có đời sống ngắn
ngủi. Chúng tôi vừa là đồng hành ... vừa là bạn của nhau.
Một nỗi hờn ghen
nhói đau trong lòng Eragon. Nó cố chống chọi, làm giảm đi, xoá tan đi, nhưng
không thể. Cảm giác như một cái dằm chui dưới da làm nó nhức nhối.
-Hơn hai
mươi năm.
Arya lập lại. Vẫn ngửa mặt nhìn trời, cô đu đưa người như quên sự
có mặt của Eragon.
-Thế rồi, chỉ trong một thoáng, Durza đã tước đoạt điều đó
của tôi. Gần một thế kỷ, Faolin và Glenwing là hai thần tiên đầu tiên chết trong
trận mạc. Nhìn Faolin ngã xuống, tôi đã hiểu, nỗi đau thực sự của chiến tranh
không từ những vết thương mà ta hứng chịu, mà là phải nhìn những người thương
yêu của ta đau đớn. Đó là bài học mà tôi cứ tưởng đã học được trong thời gian ở
với Varden, từng chứng kiến và kinh phục những người đàn ông, đàn bà chết vì
gươm giáo, cung tên, tai nạn, tuổi già, nhưng khi chuyện đó xảy ra tôi đã nghĩ:
"Chắc chắn rồi mình cũng sẽ chết sao?" Vì với bất cứ hiểm nguy nào chúng tôi đã
gặp trước đó, Faolin và tôi vẫn vượt qua và sống cùng nhau. Nếu Faolin không
thoát khỏi cái chết, thì làm sao tôi có thể thoát được.
Eragon nhận ra là cô
đang khóc. Những giọt nước mắt tràn ra từ khoé mắt, lăn xuống thái dương, lẩn
vào trong tóc. Dưới ánh trăng những giọt nước mắt của cô như dòng sông thuỷ
tinh. Nỗi đau buồn mãnh liệt của cô làm nó sững sờ.
-Rồi tới Gil’ead. Đó là
những ngày dài nhất đời tôi. Faolin đã mất, không biết trứng của Saphira có được
an toàn không, hay tôi đã vô tình trao cho Galbatorix và Durza... Durza đã làm
phỉ chí những hồn ma khát máu, bằng những trò khủng khiếp nhất nó có thể tưởng
tượng ra để hành hạ tôi. Đôi khi quá đà, nó điều trị ngay cho tôi, để sáng hôm
sau còn có thể tái diễn. Nếu nó cho tôi cơ hội tỉnh táo, rất có thể tôi đủ khả
năng đánh lừa tụi cai ngục như anh đã làm, và tránh uống thứ thuốc làm tôi không
thể sử dụng phép thuật, nhưng chưa bao giờ tôi được nghỉ giải lao hơn vài giờ.
Durza ngủ rất ít. Nó luôn ở bên tôi, mỗi khi tôi tỉnh táo. Mỗi khi nó ra tay,
mỗi giây dài như một giờ, mỗi giờ như một tuần, và mỗi ngày là vô tận. Nó rất
thận trọng, không làm tôi hoá điên – Galbatorix sẽ không hài lòng – nhưng nó gần
như làm tôi hoá điên. Tôi vừa nghe tiếng chim hót và nhìn thấy những điều không
có thật, lập tức thấy mình trong phòng giam, nắng vàng tràn ngập phòng, toàn
thân ấm áp. Nhìn lên, tôi thấy mình đang nằm trên một cành cây cao gần trung tâm
Ellesméra. Mặt trời sắp lặn, cả thành phố rực sáng như bị đốt. Các Athalvard
đang ngâm nga trên con đường nhỏ bên dưới, và tất cả đều quá êm đềm, quá thanh
bình và ... quá đẹp. Tôi có thể ở lại đó đời đời. Nhưng rồi ánh sáng phai dần
... tôi vẫn nằm trên chõng. Một lần, một người bỏ lại phòng giam một bông hồng
bạch. Đó là lòng tốt duy nhất tôi được thấy tại Gil'ead. Đêm đó, đóa hoa đâm rễ,
mọc thành một bụi hồng khổng lồ, leo lên tường, lách qua những tảng đá trên
trần, làm đá rạn vỡ, rồi vượt khỏi nhà ngục tối tăm, ra ngoài. Cái cây tiếp tục
leo cao, cho đến khi chạm mặt trăng, đứng sừng sững như một tòa lâu đài cao lớn,
uốn éo, hứa hẹn một đường tẩu thoát nếu tôi có thể tự nâng mình lên khỏi mặt
sàn. Cố gắng bằng tất cả chút sức lực còn lại, tôi cũng không thể làm được gì,
và khi tôi vừa nhìn sang hướng khác, bụi hồng biết mất ... Đó là tình trạng tâm
trí tôi khi anh mơ thấy tôi. Tôi cảm nhận được sự hiện diện của anh chập chờn
trên tôi. Điều diệu kỳ là tôi không coi cảm giác đó là một ảo ảnh nữa. Cô ban
cho Eragon nụ cười đắc thắng:
-Và rồi anh đã tới, Eragon. Anh và Saphira. Sau
khi hy vọng từ bỏ tôi, và tôi sắp bị đưa tới Galbatorix tại Uru'baen, thì một kỵ
sĩ xuất hiện để giải cứu tôi. Một kỵ sĩ và một con rồng.
-Và con trai của
Morzan. Cả hai con trai của Morzan.
-Anh muốn nói sao cũng được, nhưng đó là
1 cuộc giải cứu không thể nào tin nổi. Đôi khi tôi nghĩ mình đã bị điên, và đã
tưởng tượng ra tất cả những chuyện đó.
-Cô có tưởng tượng tôi là nguyên nhân
của quá nhiều rắc rối vì đã ở lại Helgrind không?
-Không. Tôi không nghĩ
thế.
Lau nước mắt bằng tay áo, Arya lại nói:
-Tỉnh dậy trong Farthen Dur,
có quá nhiều việc làm tôi phải nói về quá khứ. Nhưng những sự kiện sau cùng tăm
tối và đẫm máu, tôi tự thấy không nên nhớ lại. Nó làm tôi ghê sợ và khó chịu,
không còn kiên nhẫn cho những ngày sống bình thường trong đời nữa.
Cô nhích
người, quì gối, hai tay đặt hai bên lên mặt đất, như để giữ vững thân
hình.
-Anh nói là tôi đi dạo một mình. Thần tiên không có khuynh hướng biểu
lộ tình bạn cởi mở như con người và người lùn. Tôi mãi mãi là một kẻ cô độc.
Nhưng nếu anh biết tôi trước những gì xảy ra tại Gil'ead, nếu anh biết tôi như
tôi trước đây, anh sẽ không nghĩ tôi quá xa cách đến thế. Hồi đó, tôi ca hát,
nhảy múa và không cảm thấy bị cảm giác sắp chết đe dọa.
Eragon vươn tay, đặt
lên bàn tay trái của cô;
-Những chuyện về các bậc anh hùng thuở xưa chưa hề
nhắc đến cái giá cô phải trả khi đấu tranh với những quái vật của bóng tối và
những quái vật của tâm hồn. Hãy tiếp tục nghĩ về những vườn hoa trong hoàng cung
Tialdarí. Tôi tin chắc, cô sẽ bình yên. Arya cho phép sự đụng chạm giữa hai
người kéo dài gần 1 phút, khoảng thời gian không đủ cho tình cảm nồng nàn của
Eragon, đúng hơn chỉ là 1 khoảnh khắc lặng lẽ của tình bạn. Eragon không có ý
nài ép cô, nó nâng niu lòng tin của cô hơn bất cứ điều gì khác, ngoài mối ràng
buộc với Saphira. Rồi, nhẹ nâng cánh tay, Arya cho nó biết thời gian đã hết.
Eragon không phàn nàn, rút tay về.
Háo hức muốn làm cô giảm muộn phiền,
Eragon nhìn quanh mặt đất, rồi thì thầm thật nhỏ:
-Loivissa.
Với sự hướng
dẫn bằng quyền lực của tên thật, nó rà chân qua mặt đất, cho tới khi khép lại
những ngón tay trên một thứ vừa tìm ra: 1 phiến tròn mỏng như giấy, chỉ bằng nửa
móng tay nhỏ nhất của nó. Nín thở, Eragon cố gắng tập trung, khéo léo đặt vật đó
lên chính giữa dấu hiệu ngôi sao bạc trên bàn tay phải. Nó ôn lại những gì sư
phụ Oromis đã dạy, liên quan tới câu thần chú nó sắp niệm, để đảm bảo sẽ không
bị sai lầm. Eragon bắt đầu ngâm nga theo phong cách của thần tiên: lưu loát, êm
đềm.
Eldhrmner O Loivissa
nuanen, dautr abr deloi,
Eldhrmner nen ôn weohnatái medh solus un
thrunga,
Wiol allr sjon.
Eldhrmner O Loivissa nuanen...
Lặp đi
lặp lại 4 câu đó nhiều lần, Eragon điều khiển thần chú hướng tới phiến mỏng màu
nâu trên tay. Phiến mỏng run rẩy, phồng lên thành 1 khối hình cầu. Từ đáy quả
cầu mọc ra những cái tua màu trắng, dài chừng một hai phân, đồng thời một cuống
xanh mỏng manh nhú ra từ đỉnh, với sự hối thúc của Eragon, thân cây vươn lên tới
30 phân. Rồi ngọn cây dày dần, rủ xuống, sau một lúc bất động, tách ra thành 5
mảnh, mở rộng và để lộ ra những cánh hoa như sáp ong, trên 1 đài hoa huệ. Bông
hoa màu xanh dương nhạt, hình dáng như một cái chuông.
Khi cánh hoa đã nở
đều, Eragon thu hồi phép thuật, ngắm nghía tác phẩm mới hoàn thành. Ca hát để
cây cối mọc lên là một kỹ năng của thần tiên, nhưng Eragon mới chỉ tập vài lần,
nên không chắc nỗ lực của nó có đạt được kết quả không. Thần chú đã hút gần kiệt
sức nó, vì loài hoa này đòi hỏi 1 số năng lượng thình lình để lớn, thay vì bình
thường là phải 1 năm rưỡi mới trưởng thành.
Hài lòng với những gì đã làm
được, Eragon trao bông hoa cho Arya, nhún vai, cười nói:
-Không là 1 bông
hồng trắng, nhưng...
-Đáng lẽ anh không nên làm thế này. Nhưng tôi vui vì anh
đã làm.
Cô vuốt ve bên trong bông hoa, rồi đưa lên ngửi, mặt dịu lại. Nâng
niu bông hoa mấy phút, Arya đào 1 cái hố bên cô, trồng củ hoa xuống, nén chặt
đất chung quanh. Vừa ngắm vừa vuốt ve cánh hoa, Arya nói:
-Cám ơn anh. Hai
loài chúng ta đều có tục lệ tặng hoa. Đó là biểu hiện cho những điều tốt lành:
đời sống, vẻ đẹp, tình bạn và nhiều thứ nữa. Giải thích vậy để anh hiểu cử chỉ
này có ý nghĩa với tôi đến ngần nào. Anh không biết, nhưng...
-Tôi
biết.
Arya nhìn Eragon, nghiêm nghị nói:
-Tôi xin lỗi. Đây là lần thứ hai
tôi quên là học vấn của anh đã được mở rộng. Tôi sẽ không phạm sai lầm này
nữa.
Cô lặp lại lời cám ơn bằng cổ ngữ, và Eragon cũng trả lời bằng ngôn ngữ
của cô: việc làm này là 1 niềm vui và nó rất hạnh phúc vì cô đã thích món quà
của nó. Eragon rùng mình vì đói, dù 2 người cùng vừa mới ăn xong.
Arya
bảo:
-Anh đã tiêu hao quá nhiều sức lực. Nếu còn chút năng lượng nào trong
Aren, hãy sử dụng đi.
Mất 1 lúc, Eragon mới nhớ Aren là tên cái nhẫn của ông
Brom. Trước đây, nó chỉ nghe nữ hoàng Islanzadí nói đến 1 lần, trong ngày nó tới
Ellesméra. Nó tự nhủ: “Bây giờ là
nhẫn của mình rồi, đừng nghĩ nó thuộc về ông Brom nữa.” Nhìn mặt nhẫn ngọc tỏa sáng trên ngón tay,
nó nói:
-Không biết còn năng lượng không. Tôi chưa tự nạp bao giờ, và cũng
chưa kiểm tra xem ông Brom đã nạp chưa.
Tuy nói vậy, nó cũng phóng ý thức vào
mặt nhẫn. Ngay khi tư tưởng giao tiếp với viên ngọc, nó cảm thấy 1 luồng năng
lượng cuồn cuộn réo lên. Nó tự hỏi, liệu mặt nhẫn có bị vỡ tung vì số lượng động
lực chứa đựng bên trong thành nhẫn hay không. Sau khi sử dụng năng lượng để tẩy
sạch những đau nhức và hồi phục sức lực cho chân tay, năng lượng tích trữ trong
nhẫn giảm sút mạnh.
Da rần rần, Eragon cắt liên lạc với mặt ngọc. Mừng rỡ vì
những gì vừa phát hiện, và tinh thần bất chợt trở lại sảng khoái, nó cười ha hả,
nói với Arya:
-Ông Brom chắc phải tích trữ từng chút năng lượng có được trong
suốt thời gian ẩn cư tại Carvahall.
Nó lại cười lớn, kinh ngạc nói:
-Suốt
những năm đó... Với những gì có trong Aren, tôi có thể xé tan 1 tòa lâu đài với
chỉ 1 câu thần chú.
Arya nhận xét:
-Brom biết là ông ta sẽ cần chuyện đó,
để giữ cho kỵ sĩ mới được an toàn khi Saphira nở ra. Ngoài ra, tôi tin Aren là
cách để ông ta tự bảo vệ nếu phải chiến đấu với 1 tà thần, hay 1 đối thủ đầy
quyền lực tương tự. Không phải ngẫu nhiên mà ông đã được những kẻ thù để làm cho
1 phần thế kỷ tốt đẹp hơn... Nếu tôi là anh, tôi sẽ để dành nguồn năng lượng ông
đã để lại cho những giờ phút cần thiết nhất, và sẽ nạp thêm bất cứ khi nào có
thể. Đó là 1 nguồn vốn quí giá, đừng lãng phí.
“Không. Tôi sẽ không bao giờ lãng
phí.” Vừa nghĩ, Eragon vừa xoay
cái nhẫn trên ngón tay, thích thú ngắm nhìn mặt ngọc ngời sáng trong ánh
lửa. “Từ khi Murtagh tước đoạt
thanh Zaroc, thì vật này, bộ yên cương của Saphira và con ngựa Hỏa Tuyết là
những gì còn lại của ông Brom để lại cho mình. Dù người lùn đã đưa Hỏa Tuyết từ
Farthen Dur tới, nhưng lúc này mình hiếm khi được cưỡi nó. Aren thật
sự là tất cả những gì mình có,
để nhớ về ông... Di vật duy nhất của ông. Tài sản thừa kế duy nhất của mình. Ước
gì ông còn sống! Chẳng bao giờ mình có cơ hội kể với ông về sư phụ Oromis,
Murtagh, cha mình... Ôi, 1 danh sách dài vô tận. Ông sẽ nói gì về tình cảm của
mình đối với Arya? Mình biết ông sẽ nói gì: ông sẽ mắng mình là vướng bận vào 1
chuyện tình ngốc nghếch, phí hoài năng lực vào 1 duyên cớ tuyệt vọng... Mình nghĩ, ông có lý. Nhưng làm sao được
chứ? Nàng là cô gái duy nhất mình ao ước được sống cùng.”
Lửa reo lách
tách. Những đốm sáng bay vụt lên. Eragon khép hờ đôi mắt nhìn ngọn lửa và ngẫm
nghĩ về những lời nói của Arya. Rồi tâm trí nó lại trở về với câu hỏi làm nó bận
tâm từ sau trận đánh trên Cánh Đồng Cháy.
-Arya, rồng đực có lớn nhanh hơn
rồng cái không?
-Không. Sao anh hỏi thế?
-Vì Thorn. Nó mới mấy tháng tuổi,
mà đã lớn gần bằng Saphira rồi. Tôi không hiểu vì sao.
Nhặt 1 cọng cỏ khô,
Arya phác họa lên mặt đất mềm, vẽ lại những hình dạng trong bản khắc Liduen
Kvaedhí, 1 kiểu chữ cổ của thần tiên:
-Rất có thể Galbatorix đã làm tăng sức
của Thorn, để nó đủ lớn để chống chọi với Saphira.
-À... Nhưng như vậy không
nguy hiểm sao? Sư phụ Oromis nói với tôi, nếu ông sử dụng phép thuật để ban cho
tôi sức lực, tốc độ, sức chịu đựng và những khả năng khác, tôi sẽ không thông
hiểu các năng lực mới của mình như tôi có được bằng cách thức thông thường: bằng
cách tập luyện vất vả. Ông rất có lý. Vì cho đến tận bây giờ, những thay đổi cơ
thể do rồng tạo ra trong Hội Huyết Thệ, đôi khi vẫn còn làm tôi ngỡ ngàng. Arya
gật đầu, tiếp tục phác họa những chữ cổ trên đất:
-Có thể làm giảm sự khó
chịu của những phản ứng phụ gây ra bởi 1 số câu thần chú đó là 1 quá trình lâu
dài và khó khăn. Nếu anh muốn thật sự làm chủ thân thể mình, tốt nhất là hãy
thông qua những phương pháp bình thường. Sự thay đổi hình dạng mà Galbatorix
thúc ép Thorn sẽ làm nó khó chịu kinh khủng. Thorn mang cơ thể của một con rồng
sắp trưởng thành nhưng tâm hồn nó vẫn chỉ là 1 nhóc rồng con.
Chỉ những vết
sần mới trên khớp ngón tay nó, Eragon hỏi:
-Cô có biết vì sao Murtagh quá
mạnh... mạnh hơn tôi nhiều không?
-Nếu biết, thì tôi đã biết bằng cách nào
Galbatorix tự làm tăng sức mạnh của lão đến mức phi thường như vậy. Rất tiếc,
tôi không biết.
Sư phụ
Oromis,Eragon thầm nhủ. Hay ít ra, ông đã nói bóng gió như vậy. Tuy
nhiên, ông chưa chia sẻ điều này với Eragon và Saphira. Ngay khi có thể trở lại
Du Weldenvarden, Eragon sẽ hỏi vị kỵ sĩ tiền bối về sự thật của vấn đề này. Đáng lẽ sư phụ phải cho mình biết. Chính vì
quá mù mờ, nên Murtagh đã hạ mình và Saphira. Và hắn ta đã có thể dễ dàng nạp
hai đứa mình cho Galbatorix. Eragon suýt buộc miệng kể cho Arya nghe
những lời của sư phụ, nhưng nó kịp nhận ra, ông đã không giấu giếm 1 chuyện quan
trọng như thế hơn 100 năm, trừ khi bí mật đó là 1 điều tối quan trọng.
Arya
ký dưới hàng chữ cô vừa viết xong, Eragon cúi xuống đọc: Phiêu bạt trên biển thời gian, thần cô đơn
lang thang từ bờ này đến bến bờ xa xôi khác, xác định luật điều của những vì
tinh tú trên cao.
-Nghĩa là sao?
-Tôi không biết.
Vừa trả lời
Arya vừa xóa bỏ dòng chữ.
Eragon xếp đặt tư tưởng, chậm rãi nói:
-Vì sao
vậy? Vì sao chưa một ai nhắc đến tên những con rồng của các phản đồ? Chúng ta
chỉ nói: rồng của Morzan hay rồng của Kialandí. Nhưng không bao giờ thật sự gọi
tên rồng. Mà rõ ràng chúng quan trọng như những kỵ sĩ của chúng. Tôi nhớ là chưa
bao giờ thấy tên chúng trong sách vở mà sư phụ đã đưa cho tôi đọc... tuy nhiên
chúng phải có tên trong đó chứ. Có. Tôi chắc chắn là có. Nhưng với một nguyên
nhân nào đó, chúng không lưu lại trong đầu tôi. Lạ lùng không?
Arya vừa định
trả lời, nhưng cô chưa kịp mở miệng, Eragon đã tiếp:
-Lần thứ nhất tôi mừng
là Saphira không có ở đây. Tôi xấu hổ vì trước đây không nhận ra điều này. Kể cả
cô, Arya, sư phụ Oromis, và tất cả thần tiên khác mà tôi đã gặp, đều từ chối gọi
chúng bằng tên, cứ như chúng là những con vật ngu xuẩn, không đáng được tôn
vinh. Cô làm thế vì có chủ ý? Vì chúng là kẻ thù của cô?
-Không bài học nào
của anh nói về chuyện này sao?
Cô có vẻ ngạc nhiên thật tình. Eragon
nói:
-Tôi nghĩ là Glaedr có nói đôi điều về chuyện này với Saphira, nhưng
không chắc lắm. Tôi bị đau lưng trong buổi tập Xà Hạc quyền, nên không thật sự
chú ý đến những gì Saphira làm.
Nó cười một tiếng ngắn, bối rối vì thiếu
trách nhiệm và cảm thấy như đang tự bào chữa: Lúc đó tôi bối rối, vì sư phụ đang
nói với tôi, trong khi tôi lại phải lắng nghe tư tưởng của Saphira và Glaedr
đang liên lạc với nhau. Rắc rối hơn nữa, Glaedr chỉ sử dụng ngôn ngữ đã được
chấp nhận với Saphira: dùng hình ảnh, khứu giác và xúc giác hơn lời nói. Thay vì
gọi tên, nó truyền cảm tưởng về người và sự vật nó muốn nói tới.
-Anh không
nhớ chút gì nó nói, dù là bằng lời sao?
Eragon ngập ngừng:
-Chỉ nghe loáng
thoáng. Tôi không biết đầu đuôi gì cả.
-Nó nói gì về Du Namar Aurboda –
Những-cái-tên-bị-trục-xuất.
-Tên bị trục xuất?
Cô lại cầm cỏ khô, viết lên
đất:
-Đó là một trong những sự kiện quan trọng nhất đã xảy ra trong cuộc
chiến giữa các kỵ sĩ và phản đồ. Khi rồng nhận ra 13 đồng loại phản bội giống
nòi – tiếp tay Galbatorix tiêu diệt toàn bộ loài rồng – thì không ai còn có thể
ngăn chặn được sự phá hoại như điên rồ của chúng. Quá phẫn nộ, những con rồng
không thuộc về phản đồ hiệp lực lại, luyện 1 trong số phép thuật đầy bí hiểm của
chúng. Cùng nhau, chúng lột bỏ tên 13 con rồng kia. Eragon kinh hoàng
hỏi:
-Bằng cách nào có thể làm thế được chứ?
-Tôi chẳng vừa nói là bí hiểm
sao? Chúng tôi chỉ biết, sau khi rồng niệm thần chú, không còn ai nói tới tên 13
con rồng kia nữa; kẻ nào còn nhớ cũng sẽ mau chóng quên ngay. Anh có thể đọc
thấy những tên đó trên văn thư hay những cuốn sách, thậm chí chép lại, nhưng lúc
đó, chỉ nhìn 1 dấu khắc cổ, những tên đó trở thành vô nghĩa ngay. Chúng tha cho
Jarnunvorsk, con rồng đầu tiên của Galbatorix, vì không có lỗi khi bị Urgal giết
chết, và cũng tha cho Shruikan, vì nó không chọn Galbatorix để phục vụ, mà bị
lão và Morzan ép buộc.
Eragon rùng mình ngẫm nghĩ: “Số phận thật khắc nghiệt, mất tên của
chính mình. Nếu 1 điều học được từ khi trở thành kỵ sĩ, thì đó đúng là: đừng bao
giờ muốn có kẻ thù là 1 con rồng.”
Nó hỏi:
-Còn tên thật? Chúng xóa
luôn cả tên thật của 13 con rồng kia sao?
Arya gật đầu:
-Tên thật, tên mới
sinh, bí danh, họ và tước hiệu. Tất cả. Kết quả là 13 con rồng đó bị hạ xuống
thấp hơn cả loài vật. Chúng không còn có thể nói: “Tôi thích cái này” hay “Tôi
không thích cái kia” hoặc “ Tôi có vảy màu xanh ngọc”; vì như vậy chỉ là tự nhục
mạ. Thậm chí chúng không thể tự gọi mình là rồng. Từng câu thần chú, lần lượt
xóa hết những gì xác định chúng là 1 sinh vật biết suy nghĩ, và đám phản đồ chỉ
còn biết câm lặng, đau khổ nhìn những con rồng của chúng hoàn toàn chìm vào ngu
si, tăm tối. Sự chịu đựng đó quá đau đớn, ít nhất, 3 con rồng mấy phản đồn hóa
điên rồ.
-Những-cái-tên-bị-trục-xuất là nguyên nhân chính để bây giờ làm quá
nhiều người tin rằng, rồng chẳng là gì, chỉ là loài vật để cưỡi từ nơi này tới
nơi khác.
-Nếu gặp Saphira họ sẽ không tin như thế.
Arya mỉm
cười:
-Đúng vậy.
Với nét viết bay bướm, cô hoàn tất dòng chữ cuối cùng.
Eragon nghiêng đầu, e dè cúi gần hơn, cố đoán những đường nét cô vừa viết:
“Kẻ xảo quyệt, kẻ bí hiểm, kẻ bảo
quản thế quân bình, hắn mang nhiều khuôn mặt của kẻ tìm sự sống trong cái chết,
kẻ không e dè tội ác, cửa nào cũng vượt qua.”
-Điều gì gợi ý cho cô
viết những dòng này?
-Nhiều chuyện trên đời không giống như những gì chúng ta
nhìn thấy.
Vừa nói, cô vừa xóa những chữ trên mặt đất. Eragon hỏi:
-Có ai
đã thử đoán tên thật của Galbatorix chưa? Hình như đó là cách nhanh nhất để kết
thúc trận chiến này. Theo tôi, đấy là hy vong độc nhất chúng ta có thể đánh bại
lão. Tôi nói thật đó.
Mắt long lanh, Arya hỏi:
-Trước đây, anh chưa từng
nói thật với tôi sao?
Câu hỏi làm Eragon phì cười:
-Ồ không đâu. Chỉ là 1
cách nói thôi mà.
-1 cách nói không hay. Trừ khi anh có thói quen nói
dối.
Lúng túng 1 lúc Eragon mới nói:
-Tôi biết khám phá được tên thật của
Galbatorix là điều rất khó, nhưng nếu thần tiên và những ai biết cổ ngữ trong
thành viên Varden đều tìm kiếm, chắc chắn chúng ta sẽ thành công.
Như 1 lá cờ
đuôi nheo treo bạc màu vì mặt trời, lá cỏ khô giữa những ngón trỏ và ngón cái
của Arya rung động theo nhịp máu dồn dập trong huyết quản. Tay kia cầm đầu lá
cỏ, xé dọc làm 2, rồi xé 2 phần thành 4, cô bắt đầu bện lại thành 1 bím
dây.
-Tên thật của Galbatorix không là 1 bí mật lớn. 3 thần tiên – 1 kỵ sĩ và
2 pháp sư – đã khám phá ra từ nhiều năm trước.
Eragon kêu lên;
-Thật
sao?
Arya trầm tĩnh nhặt lá cỏ khác, xé sợi, lùa vào bím cỏ cô đã bện, và
tiêp tục đan;
-Điều chúng ta cần suy tính là: chính Galbatorix có biết tên
thật của lão không? Theo ý tôi, lão không biết. Vì dù cái tên đó như thế nào,
chắc phải là rất khủng khiếp, lão sẽ không thể tiếp tục sống, nếu nghe được tên
lão.
-Trừ khi lão quá độc ác, quá điên loạn, sự thật về những hành động của
lão không đủ sức mạnh làm lão áy náy.
-Có thể.
Mấy ngón tay cô thoăn thoắt
đan, bện, rồi nhặt 2 lá cỏ nữa:
-Dù sao, cũng như mọi sinh vật và sự vật
khác, Galbatorix ý thức được là lão có 1 tên thật, và đó là 1 điểm yếu tiềm
tàng. Bằng chứng là, trước khi bắt tay vào 1 chiến dịch chống lại kỵ sĩ, lão
niệm chú giết bất cứ ai sử dụng tên thật của lão. Vì không biết chính xác câu
thần chú giết người ấy, nên chúng tôi không thể bảo vệ được mình. Bây giờ anh đã
biết vì sao chúng tôi bỏ qua cuộc điều tra này. Oromis là 1 trong vài người đủ
can đảm tiếp tục tìm kiếm tên thật của Galbatorix, tuy nhiên với 1 thái độ mập
mờ. Vẻ hớn hở, cô xòe ngửa bàn tay. 1 con tàu tuyệt đẹp đan bằng cỏ xanh và
trắng, dài không tới 10 phân nhưng rất chi tiết. Eragon thấy rõ từng băng ghế
cho các tay chèo, lan can tí xíu trên thành tàu và những cửa sổ chỉ bằng hạt
phúc bồn tử. Mũi tàu uốn cong như hình đầu và cổ của 1 con rồng đang rướn lên.
Có cả 1 cột buồm nữa.
Nó nói:
-Đẹp quá!
Arya cúi xuống lẩm
bẩm:
-Flauga.
Cô thổi nhẹ. Con tàu cất mình khỏi bàn tay cô, dong buồm
quanh ngọn lửa, rồi bay thẳng lên bầu trời thăm thẳm lấp lánh ánh sao.
-Nó
bay được bao xa?
-Bay mãi mãi. Nó thu năng lượng từ cây cối bên dưới. Nơi nào
còn cây, nó còn bay. Ý nghĩ con tàu bay mãi làm nó thích thú, nhưng lại buồn khi
nghĩ đến con tàu cỏ xinh đẹp sẽ mãi mãi lang thang cùng mây, chẳng có gì ngoài
mấy con chim làm bạn đồng hành.
-Tưởng tượng những chuyện sẽ được kể lại về
con tàu này trong nhiều năm tới. Arya đan những ngón tay dài vào nhau, như để
giữ chúng không làm thêm ra thứ gì nữa.
-Có nhiều sự lạ thường như thế này
tồn tại trong thế giới. Càng sống lâu, càng đi nhiều, anh sẽ càng thấy nhiều
hơn.
-Nếu bảo vệ tên
thật quá quan trọng như thế, tôi có nên niệm chú ngăn chặn Galbatorix sử dụng
tên thật của tôi để chống lại tôi không?
-Nếu muốn thì cứ làm. Nhưng tôi nghĩ
là không cần thiết. Tên thật không dễ bị khám phá ra như anh tưởng đâu.
Galbatorix không biết nhiều về anh, đủ để đoán ra tên thật. Còn nếu lão đã xâm
nhập được vào tư tưởng anh, và có khả năng kiểm tra từng ý nghĩ và ký ức của
anh, thì anh đã thua lão rồi, dù lão biết tên thật hay không. Tôi tin, nếu có sự
đồng ý, thậm chí tôi cũng có thể bói ra được tên thật của anh.
Vừa vui vừa
buồn, vì cô đã tin Eragon có phần mật đối với cô. Eragon hỏi:
-Cô đã không
làm thế sao?
Arya nhìn nó, rồi cúi xuống:
-Không. Tôi nghĩ là không thể.
Anh đã thử đóan tên thật tôi chưa?
-Chưa.
Yên lặng. Từ trên cao, những
ngôi sao tỏa ánh sáng trắng lạnh lẽo. Gió lướt thướt từ hướng đông qua cánh
đồng, xô dạt cỏ cây, rên rỉ như tiếng khóc than người tình đã mất. Gió thổi ngọn
lửa cháy bùng lên, cuốn những đốm sang kéo dài về phía tây. Eragon so vai, kéo
cổ áo sát quanh cổ. Luồng gió có vẻ gì đó không thân thiện, nó dội vào Eragon 1
cách hung dữ khác thường, dường như muốn biệt lập nó và cả Arya khỏi toàn thế
giới. Cả 2 bất động, bị đày trên hòn đảo nhỏ xíu của lửa và hơi nóng, trong khi
dòng song không khí khổng lồ kéo qua, tru tréo tiếng tiếc thương giận dữ trên
cánh đồng trống trơn vô tận. Khi những cơn gió mạnh trở nên dữ dội hơn, và cuốn
những đốm lửa khỏi chỗ 2 người, Arya rải 1 nắm đất lên đống củi. Quỳ gối, nhô
người tới trước, Eragon cũng bốc đất bằng hai tay để mau dập tắt lửa, lửa tắt,
Eragon thấy chung quanh như 1 bóng ma, đầy bóng đen quằn quại, những hình dạng
mơ hồ, những chiếc lá long lanh như bạc. Arya làm như định đứng lên, rồi ngừng
lại, lom khom dang rộng 2 cánh tay, giữ thăng bằng. Cô tỏ ra cảnh giác. Eragon
cũng có cảm giác như cô: không khí bứt rứt và bức bối, như sấm sét sắp nổ tung.
Lông trên lưng bàn tay nó dựng lên, phất phơ trong gió. Nó vội hỏi:
-Chuyện
gì vậy?
-Chúng ta đã bị nhìn thấy. Dù chuyện gì xảy ra, đừng dùng phép thuật,
nếu không anh sẽ bị giết ngay.
-Ai...
-Suỵt.
Nhìn quanh, thấy 1 cục đã
bằng nắm tay, nó nhặt lên tung hứng thử sức nặng. Xa xa, 1 nhóm ánh sáng đủ màu
xuất hiện. Chúng phóng tới, bay là là trên cỏ. Khi chúng lại gần, Eragon thấy
những đốm sáng luôn đổi thay hình dạng – từ 1 quả cầu nhỏ xíu hơn viên ngọc trai
thành đường kính lớn tới cả mét – màu sắc chúng cũng thay đổi, xoay vòng đủ màu
trong 1 cầu vồng. 1 vầng hào quang lách tách quanh mỗi quả cầu 1 quầng sáng của
những cái tua chất lỏng quất, đập dữ dội như đói khát nắm bắt 1 vật gì. Những
đốm sáng di chuyển nhanh đến nỗi Eragon không thể biết chính xác chúng là bao
nhiêu, nhưng nó đoán khoảng 20.
Những đốm sáng xông tới, xoay tít thành 1 bức
tường, vây quanh Eragon và Arya. Tốc độ xoay tròn và màu sắc tấp tới thay đổi
của chúng làm Eragon chóng mặt. Nó chống 1 tay lên mặt đất giữ vững người. Tiếng
vo vo quá lớn, làm răng nó va chạm vào nhau, tóc dựng ngược. Mái tóc dài của
Arya cũng tua tủa dựng ngược lên. Nhìn hình ảnh quá kỳ quái của cô, Eragon phải
cố lắm mới khỏi phì cười.
Eragon la lớn:
-Chúng muốn gì vậy?
Arya không
trả lời.
1 quả cầu tách bầy, lơ lửng ngang tầm mắt Arya. Nó xẹp xuống phồng
lên như 1 quả tim thoi thóp, chuyển từ xanh dương sang xanh ngọc, thỉnh thoảng
lóe ra màu đỏ. 1 cái tua của nó nắm lấy 1 lọn tóc của Arya. 1 tiếng “bốp” giòn
tan, lọn tóc sáng rực như 1 mảnh mặt trời, rồi biến mất. Mùi tóc cháy lan tới
Eragon.
Arya không hề nao núng. Mặt trầm tĩnh, cô đưa 1 tay lên, và trước khi
Eragon kịp nhảy tới cản ngăn; cô đã đặt tay lên quả cầu lửa. Quả cầu chuyển
thành trắng và vàng kim, phồng lên tới hơn 1 mét đường kính. Arya nhắm mắt, ngửa
cổ, mặt rực rỡ niềm vui. Môi cô mấp máy, nhưng Eragon không nghe được gì. Khi cô
kết thúc, quả cầu đỏ rực màu máu, rồi màu đỏ chuyền ngay qua màu xanh lục, màu
tía, màu cam, màu xanh dương chói lọi làm Eragon phải nhìn sang hướng khác, rồi
thành màu đen tuyền với những cái tua trắng sáng uốn éo như mặt trời trong buổi
nhật thực. Rồi hình dạng đó giảm dần chỉ còn chập chờn, như sự thiếu màu sắc
không đủ chuyển tải tâm trạng nó.
Trôi bồng bềnh khỏi Arya, nó tiến gần
Eragon – 1 lỗ hổng trong sự cấu tạo thế giới, bao quanh bằng 1 vương miện lửa –
bay lượn trước mặt nó với tiếng vo vo đến nhức tai. Lưỡi nó như bị bọc đồng, da
sởn gai ốc, ngón tay như điện giật. Hơi sợ sợ, nó có nên chạm vào quả cầu như
Arya không. Eragon nhìn sang Arya. Cô gật đầu, ra hiệu cho nó tiến hành. Nó đưa
tay phải về khoảng trống rỗng có quả cầu và ngạc nhiên thấy có sự kháng cự. Quả
cầu là vật vô hình, nhưng đã đẩy bàn tay nó lại như 1 dòng suối chảy. Càng gần
hơn, càng bị đẩy mạnh hơn. Nó cố sức tiến thêm vài phân, cho đến khi giao tiếp
với trung tâm tạo vật đó. Từ giữa bàn tay Eragon và bề mặt quả cầu bắn ra những
tia sáng xanh nhạt, xòe ra như cánh quạt, áp đảo lên ánh sáng của những quả cầu
khác, và phủ 1 lớp ánh sáng trắng xanh lên mọi vật. Eragon thét lên đau đớn khi
những tia sáng dội vào mắt. Rồi 1 vật gì đó nhúc nhích trong quả cầu, giống như
1 con rồng đang cuộn mình ngủ, và 1 vóc dáng tiến vào tâm trí nó, chạm nhẹ vào những lớp
bảo vệ, như chúng là những chiếc lá khô. Nó giật mình kinh ngạc. Niềm vui siêu
phàm tràn ngập trong lòng; dù quả cầu là gì, hình như đã được cấu thành bằng
những tinh hoa của hạnh phúc. Nó hân hoan được sống, và mọi vật chung quanh đều
làm nó vui dù ít hay nhiều. Eragon muốn khóc vì niềm vui đơn thuần đó, không còn
kiểm soát được cơ thể nữa. Tạo vật đó giữ Eragon bất động, những tia sáng vẫn
lung linh tỏa ra từ dưới bàn tay, trong khi quả cầu nhẹ nhàng luồn qua xương
thịt nó, nấn ná lại những điểm nó từng bị thương, rồi trở về tâm trí nó. Hình
dạng của tạo vật này quá lạ lùng, quá siêu phàm, làm Eragon muốn bỏ chạy. Nhưng
trong tiềm thức, không có chỗ để ẩn náu. Nó phải ở lại trong sự giao tiếp thân
mật với sức truyền cảm nóng bỏng của tạo vật đang lùng sục ký ức nó, nhảy từ kỷ
niệm này sang kỷ niệm khác với tốc độ như 1 mũi tên của thần tiên. Eragon tự
hỏi, sao tạo vật đó có thể thông hiểu quá nhiều thông tin 1 cách nhanh nhạy đến
thế. Trong khi bị thăm dò, Eragon cố thử thăm dò lại tư tưởng của quả cầu, để
biết bản chất và nguồn gốc của vật đó là gì. Nhưng quả cầu chống cự. Vài ý tưởng
mơ hồ Eragon cóp nhặt được rất khác với những gì nó đã phát hiện trong tâm trí
của những sinh vật khác. Không thể nào hiểu nổi. Gần như 1 dòng điện vụt xuyên
suốt thân thể Eragon lần cuối, quả cầu rút lui. Mối giao tiếp đứt phựt như 1 sợi
dây bị kéo quá căng. Những hình ảnh biến khỏi trường thị giác, những tia sáng
quanh bàn tay Eragon mờ dần rồi tắt hẳn, để lại 1 màu hồng nhợt nhạt. Quả cầu
trước mặt Eragon lại thay đổi màu sắc, co lại bằng quả táo, hợp cùng những quả
cầu kia thành 1 cơn lốc ánh sáng bao quanh Eragon và Arya. Những tiếng vo vo nổi
lên chói lói, và rồi cơn lốc bung ra bên ngoài, những quả cầu rực rỡ tản mát về
mọi hướng. Chúng tụ tập lại, cách xa nơi cắm trại tối tăm của Eragon và Arya vài
chục mét, nhào lộn lên nhau, như bầy mèo con đấu vật, rồi phóng về hướng nam, và
biến mất như chưa bao giờ thực sự tồn tại trên đời. Gió dịu xuống thành những
cơn thoang thoảng nhẹ nhàng. Eragon quỵ gối, dang 2 tay về phía những quả cầu đã
biến đi, cảm thấy trống rỗng vì không còn niềm vui do chúng mang lại.
Cổ họng
khô khốc, bật lên tiếng ho, nó ngơ ngác hỏi:
-Chúng... chúng là gì
vậy?
-Âm hồn.
-Trông chúng không giống những hồn ma thoát ra khỏi Durza
khi tôi giết nó.
-Âm hồn có thể đội nhiều lốt khác nhau, tùy theo tính thất
trường của chúng.
-Sao có những kẻ nỡ bắt họ làm nô lệ được? Thật là tàn
nhẫn. Tôi sẽ cảm thấy xấu hổ nếu là 1 phù thủy. A! Vậy mà Trianna luôn huênh
hoang kiêu hãnh vì là 1 phù thủy. Tôi sẽ bắt cô ta ngừng ngay chuyện sử dụng âm
binh, nếu không tôi sẽ tống cô ta ra khỏi Con Đường Lãng Du, và yêu cầu Nasuada
trục xuất ra khỏi Varden.
-Tôi sẽ không quá hấp tấp như thế.
-Chắc cô
không nghĩ việc các pháp sư ép buộc hồn ma phục tùng họ là đúng, phải không? Họ
quá đẹp...
Nó lắc đầu vì quá xúc động:
-Bất cứ kẻ nào làm hại họ đều đáng
đánh chết.
Arya thoáng cười:
-Tôi thấy, hình như Oromis chưa đề cập đến
vấn đề này, khi anh và Saphira rời khỏi Ellesméra?
-nếu ý cô là vấn đề linh
hồn thì sư phụ đã nói đến rất nhiều lần rồi.
-Nhưng tôi tin là ông không đi
sâu vào những chi tiết quan trọng.
-Có lẽ vậy.
-Âm hồn luôn gây ra 1 cảm
giác mê mẩn khi giao tiếp với chúng ta, những người được tạo nên bằng vật chất,
nhưng đừng để chúng phỉnh phờ. Chúng không nhân từ, hòa hợp, vui vẻ như anh
tưởng đâu. Làm vui lòng những người chúng tiếp xúc là cách tự vệ của chúng.
Chúng rất ghét bị gò bó trong 1 chỗ, và từ lâu chúng đã nhận ra: nếu kẻ chúng
giao dịch được vui vẻ, thì rất có thể kẻ đó sẽ không giam hãm và bắt chúng làm
nô lệ.
-Họ làm chúng ta cảm thấy thoải mái, nên tôi hiểu vì sao có người muốn
giữ họ ở gần, thay vì thả họ đi.
Arya nhún vai:
-Âm hồn cũng rất khó đoán
được thái độ chúng ta, như chúng ta khó đoán biết về chúng. Chúng quá khác
thường với những loài ở Alagaesia, trò chuyện với chúng về những việc đơn giản
nhất cũng là 1 thách thức, gặp gỡ chúng là 1 điều đầy nguy hiểm, vì người ta
không biết phản ứng của chúng sẽ như thế nào.
-Tất cả những chuyện đó cũng
không giải thích được vì sao tôi không nên ra lệnh cho Trianna phải từ bỏ trò
phù thủy.
-Anh đã thấy Trianna chiêu hồn để làm theo mệnh lệnh của cô ta bao
giờ chưa?
-Chưa.
-Tôi cũng nghĩ thế. Trianna đã ở cũng Varden gần 6 năm.
Trong thời gian đó, cô ta chỉ biểu lộ quyền năng phù thủy đúng 1 lần, sau khi
được Ajihad dỗ dành thuyết phục và sau rất nhiều lo lắng, chuẩn bị của Trianna.
Cô ta có những tài năng cần thiết – không là kẻ bịp bợm – nhưng chiêu gọi âm
binh là 1 điều quá mức nguy hiểm, không thể coi thường. Eragon chùi bàn tay phát
sáng bằng ngón tay trái, nhưng dù cố gắng, cũng không làm giảm được nguồn sáng
tỏa ra từ bàn tay. Vừa gãi lên dấu hiệu ngôi sao, nó vừa nghĩ:" Không thể đi
lung tung với ánh sáng như ngọn đèn thế này được. Nó sẽ làm mình bị giết. Mà còn
kì cục nữa. Có ai nghe nói đến một kị sĩ phát sáng bao giờ đâu?". Cân nhắc những
lời ông Brom đã nói, nó hỏi:
- Họ không là linh hồn của con người, thần tiên
hay người lùn, hay bất cứ sinh vật nào khác, đúng không? Như vậy, nghĩa là họ
không phải là ma. Sau khi chết, chúng ta sẽ không trở thành họ.
- Đúng. Nhưng
làm ơn đừng hỏi tôi, vì tôi biết anh sắp hỏi: thật sự chúng là gì? Câu trả lời
đó là của Oromis, không phải tôi. Nghiên cứu về phù thủy, phải được hướng dẫn
bài bản, lâu dài, gian khó, và rất thận trọng. Tôi không nói bất cứ điều gì có
thể làm cản trở những bài học của Oromis đã lên kế hoạch dạy anh, và chắc chắn
tôi không muốn anh tự gây tổn thương, nếu cố gắng thử những gì tôi nhắc tới, khi
anh còn thiếu sự hướng dẫn đầy đủ.
- Đó là giả sử tôi trở lại Ellesméra? Bao
giờ? Tôi không thể đi khỏi Varden trong tình thế này, khi Thorn và Murtagh còn
sống. Cho đến khi nào chúng ta lật đổ triều đình, hay triều đình đánh bại chúng
ta, thì tôi và Saphira vẫn phải phục vụ Nasuada. Nếu thật sự muốn hoàn tất bài
học cho tôi, sư phụ và Glaedr phải đến với chúng ta, và ... Galbatorix sẽ bị cho
nổ tung.
- Thôi nào, Eragon. Cuộc chiến này không kết thúc quá mau như anh
nghĩ đâu. Đế quốc mênh mông, mà chúng ta mới chỉ mon men tới lớp da của nó thôi.
Chừng nào Galbatorix chưa biết về Oromis và Gleadr, chúng ta vẫn còn lợi
thế.
- Nếu sư phụ và Gleadr không tận dụng hết khả năng thì lợi thế nỗi
gì?
Arya không trả lời. Ngẫm nghĩ một lúc, Eragon thấy mình trẻ con khi phàn
nàn sư phụ. Vì lão tiên Oromis và Glaedr, hơn bất cứ ai, rất mong muốn tiêu diệt
Glabtorix, và nếu họ chọn cách ẩn cư trong Ellesméra để chờ thời cơ là vì họ có
những lí do chính đáng. Nếu suy nghĩ kỹ, Eragon có thể thấy rõ nhiều nguyên
nhân, và nguyên nhân chủ yếu nhất là: sư phụ còn quá yếu để có thể tung ra những
câu thần chú đòi hỏi rất nhiều nội lực. Cảm thấy lạnh, nó kéo tay áo xuống,
khoanh tay, hỏi:
- Cô đã nói gì với những âm hồn?
- Chúng chú ý đến chúng
ta vì tò mò muốn biết vì sao chúng ta có thể sử dụng phép thuật. Tôi giải thích
và cũng nói với chúng là anh đã giải phóng cho những âm hồn bị giam hãm trong tà
thần Durzan. Điều này dường như làm chúng rất vui.
Im lặng một lúc, cô lại
vuốt ve bông hoa, nói:
- Ôi, thật ra mình phải cám ơn chúng. Naina!
Theo
lệnh cô, một màn ánh sáng dịu dàng phủ khắp chung quanh. Nhờ vậy, Eragon có thể
thấy lá và cành hoa bằng vàng, những cánh hoa là một thứ kim loại trắng mà nó
không nhận ra là kim loại gì. Trong lòng bông hoa được chạm bằng hồng ngọc và
kim cương. Sửng sốt, Eragon vuốt ngón tay lên chiếc lá cong cong, những sợi lông
tơ cứng, nhỏ li ti làm nó cảm thấy nhồn nhột. Cúi xuống, Eragon nhận rõ toàn bộ
mấu, gân, nốt sần, và từng chi tiết nhỏ giống hệt như cái cây nó đã tạo ra bằng
tiếng hát, chỉ một điều khác biệt là: bây giờ cây hoa làm bằng vàng.
Nó bật
nói:
-1 bản sao hoàn hảo.
-Mà vẫn sống.
-Không!
Nó cố tập trung, tìm
kiếm những dấu hiệu ấm áp và chuyển động, chứng tỏ cây huệ không phải là vật vô
tri. Nó phát hiện những dấu hiệu đó mạnh hơn bất kỳ 1 cây nào vào ban
đêm.
Vừa vuốt ve cái lá, Eragon vừa nói:
-Chuyện này vượt quá những hiểu
biết của tôi về phép thuật. Đúng ra, cây này phải chết. Trái lại, nó vẫn phát
triển. Tôi không thể nào hiểu nổi, điều gì làm cái cây thành 1 thứ kim loại
sống. Có thể Saphira làm được, nhưng nó sẽ chẳng bao giờ chỉ dẫn cho ai câu thần
chú này đâu.
-Vấn đề thật sự cần hỏi là: hoa có cho hạt,và hạt có nảy mầm
không?
-Nó có thể nhân giống được sao?
-Chẳng có gì ngạc nhiên nếu có thể.
Khắp đất nước Alagaesia có vô số điển hình của sự trường tồn do phép thuật.
Chẳng hạn như pha lê trôi nổi trên đảo Eoam và giếng mơ mộng trong động Mani.
Việc này cũng chẳng có gì khó tin hơn những hiện tượng phi thường khác.
-Nếu
chẳng may, có kẻ phát hiện ra bông hoa này, hay những cây con, chúng sẽ đào lên
hết. Tất cả đám săn kho tàng trên đất này sẽ đổ xô tới để hái những bông huệ
bằng vàng.
-Tôi nghĩ, không dễ phá hủy những cây này đâu. Tuy nhiên, phải chờ
thời gian mới biết chắc được.
Lòng rộn ràng phấn khởi, Eragon vui vẻ
nói:
-Trước kia tôi có nghe câu: “Hoa mạ vàng”. Không ngờ các âm hồn đã thật
sự làm điều đó.
Nó cảm thấy muốn cất tiếng cười vang vọng khắp cánh đồng
trống trải. Arya nói:
-Ý định của chúng thật cao quí. Chúng ta không thể phê
phán chúng vì những câu nói ngu ngốc của người đời.
-Không, nhưng... ha ha
ha!
Arya búng tay, ánh sáng mờ dần rồi tắt hẳn.
-Chúng ta nói chuyện gần
suốt đêm rồi. Tới giờ nghỉ ngơi. Trời sắp sáng, chúng ta phải lên đường.
Duỗi
chân lên 1 tảng đá, Eragon vẫn khúc khích cười khi chập chờn chìm vào cơn mơ
tỉnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT